Bữa tối kia nàng vẫn chưa đi theo hai anh em họ.Điều này đúng ý Đại Tranh làm nàng nhẹ nhàng rất nhiều. Sau đó Đại Tranh được xếp vào phòng dành cho khách, nàng thay bộ xiêm y mới, nàng cẩn thận vuốt ve chất liệu của vải, nàng thầm nghĩ đợi mình có tiền nàng cũng muốn mua bộ xiêm y tốt như thế.
Có lẽ vì đã quen bị thô bạo, cơ thể nàng giống như lò sưởi, mắc mưa, té sông, chỉ cần tắm qua nước ấm, thì cơ thể nàng sẽ khôi phục như ban đầu.
Nàng lén lút lấy miếng vải ở trong xiêm y ướt phơi ở đầu giường, đi ngủ sớm, nàng muốn cảm nhận cách sử dụng đồ dùng cao cấp là thế nào.
Giấc mơ có phải cũng sẽ thơm không?
Không ngờ, họa vô đơn chí, ban đêm khi nàng đột nhiên bừng tỉnh, nàng cảm nhận được trong cơ thể có một cổ dòng nước ấm đang trượt xuống.
Nàng nháy mắt từ trên giường bật dậy, nàng đành xé khăn trải giường để làm thành miếng băng nguyệt sự.
Nô tỳ phòng bên rất nhanh đã tỉnh lại, vất vả lắm chủ tử mới đến đây một lần, định biểu hiện thật tốt, nhất định phải cư xử tốt để những người này cảm thấy như ở nhà.
“Lang quân, có chuyện gì sao?” Dứt lời, nàng ta định đẩy cửa vào.
“Không có việc gì, ngươi đừng tiến vào!” đầu Đại Tranh rối loạn, không chút suy nghĩ liền nói dối: “Sợ là ta bị nhiễm phong hàn rồi, nếu lây bệnh cho ngươi thì không ổn lắm!”
Nô tỳ “Ồ” một tiếng, lập tức tỏ vẻ: “Vậy lang quân chờ nô tỳ một lát, nô tỳ sẽ đi nấu chút nước ấm cho ngài.”
Phó Lan Tiêu ở phòng bên cạnh, hắn ngủ rất nhẹ, bên ngoài có tiếng đi lại hắn liền mở mắt.
Biểu cảm hắn uể oải, không vui nói: “Làm sao vậy?”
Thích Vô từ ngoài bước vào, hắn ta nói: “Nghe nói tiểu nô tỳ kia bị nhiễm phong hàn, đang định kêu lang trung.”
Hai chữ kia của Thích Vô hắn liền biết tiểu nô tỳ kia là ai.
Giờ dần, trên không trung vẫn một màu xám xịt, đám gia phó biệt viện đã bắt đầu làm việc, Tống Tiên Chu xưa nay yêu hoa, cho dù không thường đi đến biệt viện cũng sẽ có người chuyên môn chăm sóc hoa cỏ.
Phấn Nga bị một tỳ nữ tay không bắt được.
Một người khác cầm theo thùng nước chạy tới, cùng nàng ấy chia sẻ tin đồn thú vị mới vừa nghe được.
“Ấy, ta nói với ngươi này, lang chủ mời vị khách kia, đã làm ra chuyện náo loạn bị chê cười rồi!”
“Ngươi chớ nói, ta còn muốn đi đến hầu hạ bên người lang chủ nữa đấy, lang chủ thật vất vả mới tới một lần, nếu như chúng ta ở sau lưng khua môi múa mép, bị người ta biết, vậy thì thảm rồi.”
“Thôi bỏ đi, tuy trông không tệ, nhưng vị lang quân kia nhìn xiêm y còn không có được mặc tốt như chúng ta, thời điểm tới cũng như con gà rớt vào nồi canh vậy, sợ là bởi vì thấy đáng thương mới được lang chủ mời đến đây, không cần sợ.”
Vừa múc nước tưới ở trên cánh hoa, chọc đến cánh hoa loạn chiến.
“Là hắn à.” Tỳ nữ chu môi, người ở trong đại viện phụng dưỡng, có khi đều so với người khác bắt bẻ vài phần, “Ta nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thế, là một cống sĩ hoà thành như vậy, sợ là cũng không có tiền đồ gì. Hắn làm sao vậy?”
“Ta nghe người hầu hạ hắn đêm qua đã nói, ngày hôm qua nói cái gì mà cảm nhiễm phong hàn, mời lang trung đến đây, cuối cùng ngươi đoán thế nào? Hắn ta chết sống không cho lang trung kia xem mạch, làm ầm lên đến lang chủ đều phải tới hỏi hắn, hắn mới nói là, là xuất dương tinh! Ai nha, cười chết người!”
Tỳ nữ kia đầu tiên là mặt đỏ lên, ngay sau đó cười lên tiếng, “Làm sao mà lại có loại người thô bỉ đến như vậy, nếu không phải trong óc có chút sách thánh hiền, nói không chừng ngay cả chúng ta cũng không bằng đâu.”
Tống Tiên Chu là người nào, xuất thân đứng đầu trâm anh thế tộc, Lại Bộ thị lang tuổi trẻ nhất ở Yến triều, chi phí ăn uống, thậm chí là người đi theo hầu hạ hắn ta cũng đều tỉ mỉ chọn lựa ra, là đồ tốt nhất.
Sáng nay thi hành khoa cử, cổ vũ nhà nghèo khảo học, ngay cả đại cống sĩ này cũng thật không biết chui ra từ thâm sơn cùng cốc nào tới, vì việc này đã làm ầm lên một hồi, thô tục đến không chịu được, sợ là lang chủ cũng sẽ không lui tới với người này nữa.
Phó Lan Tiêu đi qua từ bên đường, mang theo một trận gió, mặt hắn trầm như nước.
“Đem hai nô tỳ kia kéo xuống dưới mà rút lưỡi.”
“Vâng.” Thích Vô nhận mệnh, rồi lại nói: “Chủ tử, tiểu nô tỳ bên kia có cần để cho thuộc hạ làm luôn không.”
Hắn cho một cái liếc mắt rồi hỏi, “Ngươi rất rảnh rỗi sao?”
“Đó là không phải đợi hắn cùng——”
Nhưng lời nói còn chưa nói xong, đã bị Phó Lan Tiêu cắt ngang, hắn nhíu mày, giọng điệu đã mang theo sự phẫn nộ, “Ngươi cảm thấy ta rất rảnh rỗi hay sao?”
Ban đêm tuy náo loạn một hồi, nhưng Đại Tranh vẫn thức dậy rất sớm.Đêm qua nàng cái khó ló cái khôn mới nghĩ đến cái cớ đẹp cả đôi đàng, nàng lại thẹn thùng đỏ mặt.
Danh Sách Chương: