• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Vật cứng của anh trêu đùa lấy đoá hoa nhạy cảm, khoái mị dần dần dâng trào khiến cho hang động không hẹn trước mà mở cửa xả lũ.


“Đừng mà… đã quá nhiều rồi.”


Vừa nãy trải qua một màn dạo đầu bị chuông điện thoát làm gián đoạn, linh hồn Chu Tử Hạ như bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.


Nhân lúc anh nói chuyện điện thoại, nhục dục ướt át có trong người cô cũng đã dịu em nhưng đến khi anh để thứ kia vào cửa động lập tức làm cảm giác khó chịu chạy thẳng lên đại não.


“Vừa nãy chẳng phải em rất có hứng thú sao? Bây giờ lại tỏ ra vẻ thanh cao?”


Hàn Cao Lãng để lộ ra nụ cười nham hiểm trên khoé môi, không nói câu nào mà trực tiếp hành động. Anh nâng hông lên đồng thời hạ cơ thể của cô xuống, khiến cho khoảng của hai thứ nhạy cảm được khít lại gần nhau hơn.


“A…”


Sau một tiếng la thất thanh, Chu Tử Hạ khổ sở chật vật cúi rạp xuống cơ ngực tráng kiện của anh, cuống họng phát ra những âm thanh không phải của mình.


Âm thanh ấy thật quyến rũ, ngọt ngào khiến cho vật cứng vùi sâu bên trong lớp mị thịt mê người càng giãn ra, ma sát vào vách thịt tạo ra tiếng thanh ướt át.


Đúng là một tiểu yêu tinh sinh ra để quyến rũ phái đàn ông mà! Hàn Cao Lãng rít lên một tiếng, anh không ngờ nơi đó của cô đã trải qua bao lần và chạm ấy thế mà độ đàn hồi và co bóp vẫn không thay đổi. Vẫn siết chặt lại khiến cho vật thể lạ xâm nhập vào không có lối thoát, hệt như đây là lần đầu tiên phạm phải trái cấm vậy.


Một người thiếu nữ có cơ thể hút hồn, thể lực có thể thu hút những cánh đàn ông xa lạ. Chỉ cần khi cô ấy mỉm cười cũng có thể cướp đi bao trái tim của người đàn ông.


Quả thật là bữa điểm tâm không hề tầm thường, nó khiến cho một người đàn ông vốn lạnh lùng như Hàn Cao Lãng phải lột bỏ lớp ngụy trang, sống thật với thân thế của mình. Anh không còn sống trong lớp dịu dàng, trầm ấm như bao chàng trai mới yêu khác mà anh ngược lại để lộ bản tính thú thính của mình.


Thích hành hạ cô bất kể khi nào, muốn ngắm nhìn cơ thể tuyệt đẹp của cô, từng đường cong gợi cảm, làn da trắng nõn nà, ngay cả khi cô gái ấy làm


dưới thân thể anh không không thể nào làm nhoè đi vẻ đẹp quyến rũ, mê lòng người ấy.


“Tiểu yêu tinh, em đúng là món điểm tâm khiến tôi không thể nào quên được.”


Thanh âm chất chứa dục vọng của anh vang vọng bên tai cô gái.


Hàn Cao Lãng di chuyển thắt lưng, thúc một lực thật mạnh vào sâu trong đáy huyệt, khiến cho đoá hoa kiều diễm kia không chịu khổ cực lạc, không hẹn trước ào ạt tiết ra những dòng mật dịch ướt át.


Nằm trên vòm ngực của người đàn ông, Chu Tử Hạ rên rỉ yêu kiều, khóc ướt một vùng ngực của anh.


“A… hức… to quá…”


Cái thứ đó quá to, cô không thể ngờ được nó có thể trượt mình vào bên trong hang động chật hẹp ấy.


Tần suất ra vào càng ngày càng nhanh. Ở trong cái tư thế này, vật cứng đâm sâu vào bên trong, có thể cảm nhận được nó lấp đầy hết khoảng trống trong cơ thở của mình.


Úp mặt vào lồng ngực của Hàn Cao Lãng, cô có thể nghe được nhịp tim đậm của anh trong lúc tận hưởng khoái lạc. Sức nóng gay gắt của người đàn ông truyền sang, nó vây hãm lý trí của cô, làm cho cô mê muội không dứt.


“Lãng… xin anh… chậm thôi…”


Hàn Cao Lãng dường như không để tâm đến lời nói cầu xin kia, đem cô đè xuống cơ thể cường tráng của mình. Động tác ra vào kịch liệt tạo ra âm thanh ướt át, anh cúi người xuống khoá đôi môi căng mọng mật ngọt đó. Anh ra sức hôn cô thật mạnh, thật sâu, thật quyến luyến dụ hoặc lòng người. Đầu lưỡi của anh cứ thế khuấy động trong khoang miệng, vặn hết công suất cắt mút lấy đôi môi của cô như đang thúc đẩy mật ngọt trong miệng cô ra để mà hút lấy hút để.


Đúng là món điểm tâm này thưởng thức mãi không bao giờ chán.


Vật cứng của anh trêu đùa lấy đoá hoa nhạy cảm, khoái mị dần dần dâng trào khiến cho hang động không hẹn trước mà mở cửa xả lũ.


“Đừng mà… đã quá nhiều rồi.”


Vừa nãy trải qua một màn dạo đầu bị chuông điện thoát làm gián đoạn, linh hồn Chu Tử Hạ như bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.


Nhân lúc anh nói chuyện điện thoại, nhục dục ướt át có trong người cô cũng đã dịu em nhưng đến khi anh để thứ kia vào cửa động lập tức làm cảm giác khó chịu chạy thẳng lên đại não.


“Vừa nãy chẳng phải em rất có hứng thú sao? Bây giờ lại tỏ ra vẻ thanh cao?”


Hàn Cao Lãng để lộ ra nụ cười nham hiểm trên khoé môi, không nói câu nào mà trực tiếp hành động. Anh nâng hông lên đồng thời hạ cơ thể của cô xuống, khiến cho khoảng của hai thứ nhạy cảm được khít lại gần nhau hơn.


“A…”


Sau một tiếng la thất thanh, Chu Tử Hạ khổ sở chật vật cúi rạp xuống cơ ngực tráng kiện của anh, cuống họng phát ra những âm thanh không phải của mình.


Âm thanh ấy thật quyến rũ, ngọt ngào khiến cho vật cứng vùi sâu bên trong lớp mị thịt mê người càng giãn ra, ma sát vào vách thịt tạo ra tiếng thanh ướt át.


Đúng là một tiểu yêu tinh sinh ra để quyến rũ phái đàn ông mà! Hàn Cao Lãng rít lên một tiếng, anh không ngờ nơi đó của cô đã trải qua bao lần và chạm ấy thế mà độ đàn hồi và co bóp vẫn không thay đổi. Vẫn siết chặt lại khiến cho vật thể lạ xâm nhập vào không có lối thoát, hệt như đây là lần đầu tiên phạm phải trái cấm vậy.


Một người thiếu nữ có cơ thể hút hồn, thể lực có thể thu hút những cánh đàn ông xa lạ. Chỉ cần khi cô ấy mỉm cười cũng có thể cướp đi bao trái tim của người đàn ông.


Quả thật là bữa điểm tâm không hề tầm thường, nó khiến cho một người đàn ông vốn lạnh lùng như Hàn Cao Lãng phải lột bỏ lớp ngụy trang, sống thật với thân thế của mình. Anh không còn sống trong lớp dịu dàng, trầm ấm như bao chàng trai mới yêu khác mà anh ngược lại để lộ bản tính thú thính của mình.


Thích hành hạ cô bất kể khi nào, muốn ngắm nhìn cơ thể tuyệt đẹp của cô, từng đường cong gợi cảm, làn da trắng nõn nà, ngay cả khi cô gái ấy làm


dưới thân thể anh không không thể nào làm nhoè đi vẻ đẹp quyến rũ, mê lòng người ấy.


“Tiểu yêu tinh, em đúng là món điểm tâm khiến tôi không thể nào quên được.”


Thanh âm chất chứa dục vọng của anh vang vọng bên tai cô gái.


Hàn Cao Lãng di chuyển thắt lưng, thúc một lực thật mạnh vào sâu trong đáy huyệt, khiến cho đoá hoa kiều diễm kia không chịu khổ cực lạc, không hẹn trước ào ạt tiết ra những dòng mật dịch ướt át.


Nằm trên vòm ngực của người đàn ông, Chu Tử Hạ rên rỉ yêu kiều, khóc ướt một vùng ngực của anh.


“A… hức… to quá…”


Cái thứ đó quá to, cô không thể ngờ được nó có thể trượt mình vào bên trong hang động chật hẹp ấy.


Tần suất ra vào càng ngày càng nhanh. Ở trong cái tư thế này, vật cứng đâm sâu vào bên trong, có thể cảm nhận được nó lấp đầy hết khoảng trống trong cơ thở của mình.


Úp mặt vào lồng ngực của Hàn Cao Lãng, cô có thể nghe được nhịp tim đậm của anh trong lúc tận hưởng khoái lạc. Sức nóng gay gắt của người đàn ông truyền sang, nó vây hãm lý trí của cô, làm cho cô mê muội không dứt.


“Lãng… xin anh… chậm thôi…”


Hàn Cao Lãng dường như không để tâm đến lời nói cầu xin kia, đem cô đè xuống cơ thể cường tráng của mình. Động tác ra vào kịch liệt tạo ra âm thanh ướt át, anh cúi người xuống khoá đôi môi căng mọng mật ngọt đó. Anh ra sức hôn cô thật mạnh, thật sâu, thật quyến luyến dụ hoặc lòng người. Đầu lưỡi của anh cứ thế khuấy động trong khoang miệng, vặn hết công suất cắt mút lấy đôi môi của cô như đang thúc đẩy mật ngọt trong miệng cô ra để mà hút lấy hút để.


Đúng là món điểm tâm này thưởng thức mãi không bao giờ chán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK