“Chẳng phải… hai… hai tháng trước sao…”
Hàn Cao Lãng tiếp tục nói: “Lúc nào nhỉ, sao tôi không nhớ gì hết.”
Chu Tử Hạ than thầm trong lòng, nhất định là anh đang giả vờ rằng bản thân
mình không biết. Rõ ràng khi ấy cô đã nhắn một đoạn tin nhắn dài gửi đến số máy của anh, sau đó lập tức chặn số của anh và tháo sim đó ra khỏi máy mình.
“Anh đang giả vờ rằng mình không biết sao? Khi ấy em đã nhắn tin cho anh rất rõ ràng.”
Hàn Cao Lãng lắc đầu, ngả lưng về phía sau, ôm chặt lấy cô vào lòng.
Chu Tử Hạ suốt từ đầu vẫn bầy ra thế phòng thủ, hai tay vẫn chắn trước ngực ngăn không cho anh hành động xấu xa.
“Hình như lúc đó tôi chưa có đồng ý!”
“Anh…”
Chu Tử Hạ không thể nào chối cãi được nữa, cũng là do lúc ấy cơn ghen tuông của cô đang lấn át lí trí của mình cho nên cô không kịp suy nghĩ xem anh có đồng ý hay không mà lập tức chặn phương thức liên lạc với anh.
“Nhưng mà hai tháng qua anh biệt tăm mất tích, chẳng phải anh trêu hoa ghẹo bướm với con gái người ta sao?”
Chu Tử Hạ phụng phịu mà nói tiếp: “Anh đã nếm thử bao nhiêu người phụ nữ khác rồi? Sau khi chơi chán xong mới bắt đầu quay về mà cưỡng bức em, lợi dụng đêm sinh nhật mười tám mà phá thân em sao?”
Vừa oán trách Chu Tử Hạ không ngừng ra sức đấm mạnh vào cơ ngực của Hàn Cao Lãng.
“Anh là một tên tồn! Nay em này mai em khác, rốt cuộc em là người thứ bao nhiều khi qua tay của anh?”
Đôi mắt biếc long lanh biết hờn của Chu Tử Hạ lúc này đã ngấn lệ, đôi mi đen tuyền khẽ chớp động.
“Tôi không có người phụ nữ nào khác ngoài em.”
Chu Tử Hạ không tin vào những gì mà anh nói, cô vẫn cương quyết phủ định lời nói của anh.
“Anh gạt người, gạt người!”
Hàn Cao Lãng không đáp lại lời nói của cô mà trực tiếp dang tay ra ôm trọn lấy cơ thể Chu Tử Hạ vào trong lòng.
“Tôi chưa bao giờ lừa dối em.”
Chu Tử Hạ đứng hình mất năm giây, sau đó rời khỏi vòng ôm của anh, bốn mắt vô tình chạm nhau.
Cô bất giác mà giật mình một cái, sau đó dời khỏi ánh mắt của anh, ngoảnh mặt nhìn ra phía bên ngoài cửa kính.
“Em là người đầu tiên mà tôi để mắt tới.”
Chu Tử Hạ chu môi mà đáp lại: “Anh thì có bao nhiêu người được gọi là “người đầu tiên” cơ chứ?”
Cô đương nhiên là không tin vào những gì mà người đàn ông vừa nói, chỉ có những kẻ ngu ngốc vì si tình cho nên mới tin vào những mật ngọt chết người của anh mà thôi.
Nếu như hắn nói cô là người đầu tiên, vậy sao kỹ thuật làm tình của hắn lại điêu luyện đến vậy? Mỗi một động tác đều cứng khỏi, mỗi nột nhấp là khiến cho hồn phách của cô chao đảo, không làm chủ được chính mình mà cuốn vào nhục dục.
“Người đầu tiên không thể nào khiến cho anh…”
Chu Tử Hạ định nói thì bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh gáy, nhưng coi không hề ngoảnh mặt lại nhìn thần sắc của người đàn ông, hiên ngang nói tiếp.
“… giàu kinh nghiệm đến như vậy…”
Hàn Cao Lãng thần sắc đanh lại, hai tay đặt bên vòng eo thon thả của cô bỗng nhiên dùng lực siết chặt lại.
“Chu Tử Hạ, ý của em là tôi bất lực?”
Nói rồi một tay Hàn Cao Lãnh luồng vào bên trong váy của Chu Tử Hạ.
“Hay là ý của em là tôi không đầy đủ kinh nghiệm nên mới tìm bạn giường về để rèn luyện sao?”
Thanh âm lạnh lùng hệt như khối băng ngàn năm ở Nam Cực thoát ra khỏi cuống họng của anh khiến cho Chu Tử Hạ sởn gai ốc. Cô biết mình vừa động đến lòng tự tôn của người đàn ông, ngay lập tức cơ thể của cô căng cứng như dây đàn.
“Không… không phải…”