Vào lúc cấp bách, thằng bé vẫn không quên nhiệm vụ chính, cần phải tẩu thoát ngay lập tức.
Đúng lúc này một kẻ áo đen trong đám người vừa nãy đi ra, trên gương mặt hắn hiện rõ nét thoả mái. Song một giây sau, hắn ta nhận ra điều gì bất thường khi nhìn thấy Hà Bội Sam đang bế con tin trong tay, hắn ta lập tức xông ra. Hắn toan tính vồ vào bắt cả hai người nhưng theo quán tính, Hà Bội Sam nhanh chóng tránh được cú lồ của hắn ta. Cô nhanh chóng chạy nhanh về con hẻm phía trước.
“Chị ơi, nhanh lên đi! Bọn họ sắp tụ họp lại để đuổi bắt chúng ta rồi.”
Thằng bé vẫn bị cô ôm chặt, nó không ngừng thúc giục cô phải nhanh chóng chạy nhanh.
Phía sau lưng cô vẫn truyền đến lời nói của tên áo đen.
“Đứng lại! Đứng lại cho tao!”
Hà Bội Sam vốn đang mặc váy, mưa trút xuống không ngừng khiến cho chiếc váy mỏng màu trắng của cô bó sát người, để lộ ra đường cong hoàn hảo của cô. Ướt sũng đến nỗi có thể nhìn rõ nội y bên trong của cô.
Bộ đồ này vốn dĩ cô mặc chỉ là đi hẹn hò với bạn trai, có điều nhận ra bấy lâu nay chiếc sừng cắm trên đầu cô đã chọc thủng trời.
Cô chạy thục mạng không để ý đường, chạy hết con hẻm nọ đến con hẻm kia, rồi ra phía con đường lớn. Do ngoài trời mưa ít phương tiện đi lại, khu nhà hai bên lề đường vốn đã đóng cửa, khả năng cầu cứu là rất thấp.
Hà Bội Sam vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại phía sau. Mưa rơi xiết đập vào khuôn mặt trắng hồng hào truyền đến một cảm giác đau rát, nhưng cô vẫn nhìn ra ở phía sau lưng mình có hai tên đàn ông đuổi tới.
Thằng bé được cô giải cứu lúc này cũng gồng mình tì cằm vào vai cô nhìn lại về phía sau, giọng nói của thằng bé càng khẩn trương hơn.
“Còn ba người đó chắc chắn đang đi xe đuổi theo sau!”
“Nhóc con, em làm gì mà bị bọn họ bắt vậy?”
Lúc này cô vẫn không quên thăm dò tin tức vì sao thằng bé bị bắt cóc.
“Họ bắt em vì muốn ba em dùng một khoản tiền lớn để chuộc em ra!”
Dùng một khoản tiền lớn để chuộc thằng bé ra? Nhìn cách ăn mặc của thằng bé không giống như người thường, quần áo, đôi giày đến cả đồng hồ đeo trên tay của thằng bé cũng là của hàng hiệu. Xem ra gia thế của thằng bé xem ra không tồi.
“Ba em nổi tiếng đến vậy sao?”
Trong lúc bỏ chạy cô vẫn không chừa cái tính đùa người, vẫn vừa chạy vừa giễu cợt thằng bé.
“Ông ấy là một người rất tài giỏi, thứ người gã đàn ông kia cần đến là tiền của ba em chứ không phải là tính mạng em.”
Hà Bội Sam khẽ đáp lại bầu” một tiếng, sau đó ngoảnh mặt lại nhìn về phía sau.
Phía sau lưng cô, người áo đen đó vẫn bám đuôi đuổi theo sau không chịu dừng lại, còn cô thì chạy một tí đã cảm thấy mệt mỏi đến bở hơi rồi.
Đây chính là hậu quả của việc trốn tiết thể dục, mỗi lần bị giáo viên phạt chạy là y như rằng Hà Bội Sam lấy lý do lý trấu để mà cúp học, để rồi thành gia bây giờ chạy mới có mấy bước đã cảm thấy sức lực cạn kiệt.
“Phù… chị… chị không còn sức để mà… chạy nổi nữa… nữa rồi…”
“Nhưng mà sao bọn họ lại có biểu hiện như trước vậy?”
Nhưng có điều Hà Bội Sam cảm thấy khó hiểu, tại sao những người đàn ông mặc áo đen đó đều đồng loạt chạy vào tiệm tạp hoá bên lề đường đó, bọn họ vào đó để làm gì?
Hàng loạt những câu hỏi vì sao đang tìm lời giải đáp cứ thi nhau xuất hiện trong não cô, khiến cho tâm trạng của cô thêm phần bối rối.
“Ối… ối… tí nữa thì ngã sấp mặt rồi!”