LI
Chu Tử Hạ chưa từng xem qua hồ sơ bệnh án của mình. Khi được ra viện cô chỉ biết mang theo cảm xúc bất lực mà rời khỏi bệnh viện, đến hồ sơ bệnh án cô cũng chưa kịp xem, hiển nhiên cũng không biết trên đó lại viết cô đã uống thuốc tránh thai.
Giác quan thứ sáu nhạy bén nhắc nhở cô rằng, sẽ có một trận bão táp phong ba ập tới đây. Chu Tử Hạ tay chân luống cuống mà vội giải thích.
“A… cái này… cái này là do… do…”
Cô chưa kịp giải thích thì đã bị Hàn Cao Lãng cướp lấy thoại.
“Em chê tôi bẩn nên mới uống thuốc để diệt nống nòi của tôi?”
Hàn Cao Lãng tức giận, toàn thân toát ra luồng khí chết chóc, trên đỉnh có những áng mây đen ùn ùn kéo đến, ánh mắt của anh lúc này hệt như ánh mắt của thủ dữ đang ngắm nhìn tấn công con mồi.
“Chu Tử Hạ, em chê đời còn dài sao?”
Hàn Cao Lãng nghển cổ đính hôn lấy cô thêm một lần nữa thì hai tay của cô đã chặn lấy môi anh, cô sợ hãi nói.
“Ấy, đừng…”
Chu Tử Hạ cố mỉm cười thân thiện với Hàn Cao Lãng, trong phân tâm không ngừng tìm cách thuần phục thú dữ này.
“Anh lại cưỡng hôn em rồi, chẳng phải khi trước anh đã từng hứa rằng không hôn khi em không đồng ý sao?”
Khi Chu Tử Hạ trao nụ hôn đầu của mình cho anh, ngay sau đó anh được nước là lấn tới, những lúc giận dỗi việc gì đến trút giận lên chiếc miệng nhỏ của cô.
Đến giờ cũng vậy, mỗi lần ghen tuông vô cớ anh đều cưỡng hôn cô, không thì lại trừng phạt cô với vô số tư thế trên giường. Trên làn da trắng mịn màng của cô bây giờ lại thêm những vết hôn mờ ám, vết lớn vết bé chồng chất lên nhau.
Hàn Cao Lãng tỏ vẻ ra thanh cao, anh nhướn mày mà hỏi lại cô.
“Em vẫn còn nhớ đến lời hứa đó của tôi sao?”
Nhận lại câu nghi vấn từ đối phương, Chu Tử Hà đứng hình vài giây, mở miệng định nói điều gì đó nhưng không biết phải mở lời ra làm sao.
Phải rồi, hai người bây giờ chỉ là người yêu cũ…
Nhưng mà người yêu cũ lại lại đi cưỡng bức mình cơ chứ, đáng lý ra cô phải phản kháng nhưng vì trong lòng cô vẫn luôn hướng về anh, cho nên mới chịu đựng những gì mà anh tạo hoá trên người mình.
“Tôi cứ ngỡ sau khi chia tay, em sẽ quên hết mọi thứ cơ chứ?”
Ánh mắt của Hàn Cao Lãng trùng xuống, nét mặt của anh lúc này cũng đã thay đổi, không còn là vẻ mặt khó coi mà thay vào đó là vẻ mặt ôn tình.
“Không ngờ em vẫn còn nhớ tới, có phải trong lòng em vẫn còn có tôi?”
Chu Tử Hạ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang mong đợi câu trả lời, đáy lòng trào dâng cảm xúc khó tả.
Cô có nên trả lời với anh rằng trong trái tim cô vẫn mang bóng hình của anh, vẫn luôn yêu anh như thuở hai người vẫn chưa rời xa không?
Nhưng khi nói với anh rồi, liệu rằng anh có níu kéo với cô, huỷ bỏ hôn ước với vị hôn thê kia để mà cưới cô về hay không?
“Không có, chỉ là ký ức tự nhiên ùa về.”
Chu Tử Hạ hít một hơi thật sau, sau đó buông bỏ một câu nói đau thương trong lòng.
“Em và anh đã chia tay rồi, xin anh điờng làm khó em được không?”
Hàn Cao Lãng cười nhạt một cái, một tay anh nâng khuôn mặt đượm buôn của Chu Từ Hạ lên,
tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve một bên má hông hào, sau đó vén mái tóc mai ra phía sau tai. Tôi và em chia tay từ hồi nào?”