Nhã Lam chuẩn bị dụng cụ, ngồi ở phía đối diện giữa hai chân của cô.
“Chu Tử Hạ, hãy thả lỏng người ra, như vậy ta mới có thể kiểm tra được.”
Chu Tử Hạ hít một ngụm không khí lạnh vào trong lồng ngực, sau đó thả lỏng cơ thể.
Nhã Lam nhíu mày mà kiểm tra nơi đó của cô.
Vách thịt trong hang động đã sưng tấy lên, cửa động có một vết rách bằng đốt ngón tay.
“Âm hộ bị rách trong khi quan hệ, ước chừng khoảng ba đến bốn centimet, phải khâu lại và sát khẩu để tránh trường hợp bị viễn nhiễm.”
Lời nói của Nhã Lam vừa dứt toàn thân của Chu Tử Hạ run lên.
Cô không ngờ tên đó lại mạnh bạo đến vậy, mạnh đến nỗi khiến cho nơi đó bị rách. Bảo sao lúc sáng cô muốn đi tắm lại cảm thấy nơi đó đau đến vậy. Cứ như bị con dao sắc cứa rách vậy.
Nhã Lam khẽ liếc nhìn cô thêm một cái, rồi tỉ mỉ quan sát từng biểu hiện nơi nhạy cảm.
“Một lát nữa gây mê rồi mới có thể tiến hành phẫu thuật khâu vết thương lại. Nhưng mà phải nhớ, trong thời hạn bảy ngày không được cho bạn trai động đến, nếu vẫn cố làm thì hậu quả sau này rất nặng đó.”
Chu Tử Hạ không còn tâm trạng để mà nghĩ ngợi nữa, bác sĩ nói gì cô gật đầu câu đó.
Quá trình phẫu thuật diễn ra trong ba mươi phút.
Chu Tử Hạ cứ nghĩ sau khi phẫu thuật sau sẽ được về nhà nghỉ ngơi, ai ngờ đầu bị giữ lại thêm hai tiếng nữa. Bác sĩ nói với cô rằng, ở lại để kiểm tra vết khâu, cứ cách vài phút là có người đến kiểm tra, bôi thuốc giảm đau cho cô.
Khi cô làm thủ tục xuất viện đã ba giờ chiều, Chu Tử Hạ không ngờ đây là lần đầu tiên mình nhập viện chỉ vì lý do quan hệ như này.
Đình Thẩm Giai mua cho cô thức uống mà cô yêu thích, nhưng hiện tại tâm trạng của cô không được tốt.
“Hạ Hạ, chẳng phải cậu rất thích uống sữa tươi trân châu đường đen sao?”
Đình Thẩm Giai một tay cầm ly sữa tươi trân châu vừa nói mua, tay khác cầm món ăn xế chiều mà đưa cho Chu Tử Hạ.
Cô lắc đầu, tâm trạng ủ rũ.
“Mình không có tâm trạng để ăn.”
Nói xong Chu Tử Hạ liền ôm lấy Đình Thầm Giai vào lòng.
“Thẩm Giai, cho mình ôm cậu một cái. Xong rồi thì chúng mình trở về trường học vậy.”
Cả sáng nay cô đã nghỉ rồi, chiều nay có có tiết học ca ba nên cô không thể nào nghỉ tiếp được.
Chỉ có cắm đầu vào học cô mới có thể gạt bỏ đi mọi thứ, nhưng liệu rằng hắn ta có biết trường coi đang học để mà tìm tới hay không.
Đình Thẩm Giai hai tay bất động bưng đồ, ánh mắt hằn lên tia đỏ.
Cô hiện tại rất muốn khóc, muốn khóc thật lớn.
“Hạ Hạ, mình xin lỗi.”
Chu Tử Hạ không để ý đến sắc mặt của cô bạn, vẫn cứ vùi mặt vào lồng ngực của Đình Thẩm Giai.
“Vì sao cậu phải xin lỗi mình. Cậu đâu có làm gì sai.”
Đình Thẩm Giai cố cầm nước mắt trong hốc mắt, hít một hơi thật sâu mà nói.
“Xin lỗi đã không ở bên cậu lúc cậu bị hắn cưỡng bức.”
Chu Tử Hạ lắc đầu, cô phản bác lại.
“Cậu không có lỗi, lỗi là do kẻ nào đó đã bắt cóc mình rồi đưa mình lên giường của hắn ta.”
Lời nói ấy chạm vào tim đen của Đình Thẩm Giai, cô khẽ rít lên một cái, sau đó nhìn vào mái tóc rối xù của Chu Tử Hạ.
Chu Tử Hạ nào có biết, kẻ đã bắt cóc cô, đưa cô lên giường của kẻ xấu lại chính là bạn thân của mình.
“Hạ Hạ, cậu đừng ôm chặt mình như vậy. Chúng ta cùng về trường thôi.”
Nói rồi Đình Thẩm Giai thấy Chu Tử Hạ buông mình ra, ngay sau đó cô dẫn bạn mình về phía bãi đỗ xe.
Tài xế thấy Đình Thẩm Giai đến, vội vàng mở cửa xe.
Vào lúc Đình Thẩm Giai định quay sang căn dặn với Chu Tử Hạ điều gì đó thì chợt ánh mắt cô rơi vào đôi nam nữ đang đi ở phía xa xa.
“Hạ Hạ, nhìn kìa!”
Đình Thẩm Giai vỗ nhẹ một bên vai của Chu Tử Hạ, ánh mắt ra hiệu cô nhìn về phía bên trái.
“Nhìn sang bên trái, đó có phải là Hàn Cao Lãng không?”
Nhã Lam chuẩn bị dụng cụ, ngồi ở phía đối diện giữa hai chân của cô.
“Chu Tử Hạ, hãy thả lỏng người ra, như vậy ta mới có thể kiểm tra được.”
Chu Tử Hạ hít một ngụm không khí lạnh vào trong lồng ngực, sau đó thả lỏng cơ thể.
Nhã Lam nhíu mày mà kiểm tra nơi đó của cô.
Vách thịt trong hang động đã sưng tấy lên, cửa động có một vết rách bằng đốt ngón tay.
“Âm hộ bị rách trong khi quan hệ, ước chừng khoảng ba đến bốn centimet, phải khâu lại và sát khẩu để tránh trường hợp bị viễn nhiễm.”
Lời nói của Nhã Lam vừa dứt toàn thân của Chu Tử Hạ run lên.
Cô không ngờ tên đó lại mạnh bạo đến vậy, mạnh đến nỗi khiến cho nơi đó bị rách. Bảo sao lúc sáng cô muốn đi tắm lại cảm thấy nơi đó đau đến vậy. Cứ như bị con dao sắc cứa rách vậy.
Nhã Lam khẽ liếc nhìn cô thêm một cái, rồi tỉ mỉ quan sát từng biểu hiện nơi nhạy cảm.
“Một lát nữa gây mê rồi mới có thể tiến hành phẫu thuật khâu vết thương lại. Nhưng mà phải nhớ, trong thời hạn bảy ngày không được cho bạn trai động đến, nếu vẫn cố làm thì hậu quả sau này rất nặng đó.”
Chu Tử Hạ không còn tâm trạng để mà nghĩ ngợi nữa, bác sĩ nói gì cô gật đầu câu đó.
Quá trình phẫu thuật diễn ra trong ba mươi phút.
Chu Tử Hạ cứ nghĩ sau khi phẫu thuật sau sẽ được về nhà nghỉ ngơi, ai ngờ đầu bị giữ lại thêm hai tiếng nữa. Bác sĩ nói với cô rằng, ở lại để kiểm tra vết khâu, cứ cách vài phút là có người đến kiểm tra, bôi thuốc giảm đau cho cô.
Khi cô làm thủ tục xuất viện đã ba giờ chiều, Chu Tử Hạ không ngờ đây là lần đầu tiên mình nhập viện chỉ vì lý do quan hệ như này.
Đình Thẩm Giai mua cho cô thức uống mà cô yêu thích, nhưng hiện tại tâm trạng của cô không được tốt.
“Hạ Hạ, chẳng phải cậu rất thích uống sữa tươi trân châu đường đen sao?”
Đình Thẩm Giai một tay cầm ly sữa tươi trân châu vừa nói mua, tay khác cầm món ăn xế chiều mà đưa cho Chu Tử Hạ.
Cô lắc đầu, tâm trạng ủ rũ.
“Mình không có tâm trạng để ăn.”
Nói xong Chu Tử Hạ liền ôm lấy Đình Thầm Giai vào lòng.
“Thẩm Giai, cho mình ôm cậu một cái. Xong rồi thì chúng mình trở về trường học vậy.”
Cả sáng nay cô đã nghỉ rồi, chiều nay có có tiết học ca ba nên cô không thể nào nghỉ tiếp được.
Chỉ có cắm đầu vào học cô mới có thể gạt bỏ đi mọi thứ, nhưng liệu rằng hắn ta có biết trường coi đang học để mà tìm tới hay không.
Đình Thẩm Giai hai tay bất động bưng đồ, ánh mắt hằn lên tia đỏ.
Cô hiện tại rất muốn khóc, muốn khóc thật lớn.
“Hạ Hạ, mình xin lỗi.”
Chu Tử Hạ không để ý đến sắc mặt của cô bạn, vẫn cứ vùi mặt vào lồng ngực của Đình Thẩm Giai.
“Vì sao cậu phải xin lỗi mình. Cậu đâu có làm gì sai.”
Đình Thẩm Giai cố cầm nước mắt trong hốc mắt, hít một hơi thật sâu mà nói.
“Xin lỗi đã không ở bên cậu lúc cậu bị hắn cưỡng bức.”
Chu Tử Hạ lắc đầu, cô phản bác lại.
“Cậu không có lỗi, lỗi là do kẻ nào đó đã bắt cóc mình rồi đưa mình lên giường của hắn ta.”
Lời nói ấy chạm vào tim đen của Đình Thẩm Giai, cô khẽ rít lên một cái, sau đó nhìn vào mái tóc rối xù của Chu Tử Hạ.
Chu Tử Hạ nào có biết, kẻ đã bắt cóc cô, đưa cô lên giường của kẻ xấu lại chính là bạn thân của mình.
“Hạ Hạ, cậu đừng ôm chặt mình như vậy. Chúng ta cùng về trường thôi.”
Nói rồi Đình Thẩm Giai thấy Chu Tử Hạ buông mình ra, ngay sau đó cô dẫn bạn mình về phía bãi đỗ xe.
Tài xế thấy Đình Thẩm Giai đến, vội vàng mở cửa xe.
Vào lúc Đình Thẩm Giai định quay sang căn dặn với Chu Tử Hạ điều gì đó thì chợt ánh mắt cô rơi vào đôi nam nữ đang đi ở phía xa xa.
“Hạ Hạ, nhìn kìa!”
Đình Thẩm Giai vỗ nhẹ một bên vai của Chu Tử Hạ, ánh mắt ra hiệu cô nhìn về phía bên trái.
“Nhìn sang bên trái, đó có phải là Hàn Cao Lãng không?”