Đôi mắt của cô đỏ hoe, sống mũi bắt đầu cay cay như đang muốn khóc. Hà Bội Sam rất muốn gào thét, khóc thật lớn để cơn mưa ngoài kia rửa trôi đi nỗi buồn tủi trong lòng mình.
Mưa rơi rồi mà tại sao bản thân mình vẫn chưa rơi lệ?
Người đời thường hay nói, mưa là một hiện tượng tự nhiên của thời tiết, thế nhưng những giọt mưa ấy lại làm cho con người ta trở nên xao xuyến và có thật nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau.
Mưa xuống như lột tả hết những cảm xúc đang kìm nén bấy lâu, hoặc khi cơn mưa bất chợt kéo đến thì cũng là lúc tâm hồn ta quyện vào những cơn mưa xối xả với hy vọng những phiền muộn, ưu tư kia sẽ được mưa gột rửa sạch sẽ.
Vậy mà giờ đây có một người mang một tấn sầu bi muốn khóc mà không sao khóc được. Cô rất muốn khóc để cơn mưa ngoài kia xí xoá đi tất thảy những đau thương thăng trầm để cô làm lại từ đầu.
Thật đau lòng khi một người mình từng yêu, từng thương, từng xem là tất cả bỏ rơi, phản bội mình phải không?
Đã từng yêu thương xao xuyết biết bao, vậy mà giờ đây phải đội trên đầu một cặp sừng nhô cao đâm thủng chín tầng mây.
A
Trên đời này có vô số đàn ông để cho cô yêu thương cơ mà, hà tất gì phải nghĩ suy về tên tra nam đó cơ chứ? Dám lén lút hẹn hò với bạn thân của cô sau lưng cô, đến khi phát hiện hắn đã nói ra những lời dối trá khiến cho lòng của Hà Bội Sam đau như cắt lại.
Ba mươi phút trước.
Hà Bội Sam hai chân không ngừng run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu như đang muốn khóc khi tận mắt nhìn thấy người đàn ông năm tháng trước đã tỏ tình với cô vậy mà giờ đây lại đang tay nắm tay vui vẻ cười đùa với một người con gái khác. Người con gái đó lại là bạn thân trí cốt từ bé của cô, Dạ Uyển Thu.
“Cậu và Uyển Thu đang làm cái quái gì vậy?”
Bị bắt gặp tại trận khi cặp kè với Tuesday vậy mà hắn ta không tỏ ra khuôn mặt bối rối ngược lại hắn thản nhiên đáp lại câu nghi vấn của cô.
“Mắt mù sao? Không thấy tôi và Uyển Thu đang vui vẻ hẹn hò sao?”
Nghe hắn nói, hai tay của Hà Bội Sam siết chặt thành nắm đấm ở hai bên hông, nội tâm cô không ngừng tự nhủ bản thân mình phải thật bình tĩnh.
“Vậy tôi là gì của cậu?”
Câu hỏi vừa buông ra khỏi miệng, Hà Bội Sam vô thức tự trả lời chính câu hỏi mình vừa đặt ra.
“Phải rồi, lúc đó chỉ là vã quá sao?”
Lúc này Hà Bội Sam tuyệt vọng vô cùng, cô rất muốn hùng hổ xông đến năm cổ áo của hắn, tặng cho hắn một cái bạt tai cho nó nhớ đời nhưng lòng nhẫn nại đã ngăn cản coi lại.
Nụ cười chua chát hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp của Hà Bội Sam.
“Vì ế lâu năm nên cái tên mặt dày không biết liêm sỉ là gì như anh tìm đủ chiêu trò để tôi sập vào bẫy lưới tình.”
Tại sao đàn ông lại lật mặt nhanh đến vậy chứ?
Tại sao lại như vậy?
Hà Bội Sam lòng đau như cắt nước mắt lưng chừng, nhưng cô vẫn cố tự nhủ bản thân mình không được yếu đuối.
Nhưng mà hắn ta lật mặt quá nhanh khiến cho cô chưa kịp thích ứng được.
Rõ ràng khi trước vẫn còn đằng đẵng bám theo sau cô như hình với bóng để xin tim vàng, đến khi trái tim cô mở cửa đón nhận được một thời gian thì hắn tự tay đập với trái tim vàng ấy.
Đúng là lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng là có thật, Hà Bội Sam cố cầm cự nước mắt, nghẹn ngào nuốt nỗi cay đắng chua xót xuống bụng.
“Châu Phong, nhà anh ba đời bánh bánh tráng à?”