• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Cao Lãng đánh ánh mắt của loài thú dữ nhìn vào Chu Tử Hạ, sau đó niềm nở quay sang cười với Chu Tử Phong.


Thiếu niên ấy không quan tâm đến sát khí đằng đằng đang toát ra từ phía người đàn ông, cậu nhũn vai lắc đầu.


“Không có nói.”


Sau đó Chu Tử Phong quay sang nói với cô.


“Hôm qua anh Tần Miên về nước có ghé qua hỏi thăm chị, biết được chị học


trên thành phố nên anh ấy có nói hôm nào sẽ đến thăm chị. Em cứ tưởng anh Tần Miên sẽ lên thành phố thăm vợ tương lai của mình sớm hơn chứ, ai ngờ đâu vẫn là mẹ với em thăm chị trước.”


Đúng là có đồng đội ngũ như bò là một mối nguy hiểm rất lớn. Càng nghe chàng thiếu niên nói được câu nào là y như rằng một bên eo của cô truyền đến cơn đau, Chu Tử Hạ dở khóc dở cười mà trừng ánh mắt giận dữ về phía em trai mình.


“Tiểu Phong, em làm ơn thương chị một tí đi.”


Nếu còn nói nữa chắc rằng cuộc đời cô sau này tối tắm hơn ở chốn địa ngục. Tại sao trời lại sinh ra cho cô một thằng em trai mất nết, miệng nhanh hơn não mà hại cái thân mong manh của cô.


“Đã bảo bao nhiêu lần rồi, suy nghĩ kỹ trước khi nói, miệng nhanh hơn não là hại cái thân đó.”


Chu Tử Hạ bất lực toàn tập, cô thở dài một cách não nề mà căn ngăn thiếu niên nhiều chuyện lại.


Nếu để em mình nói thêm câu nào nữa, chắc rằng khối băng ngàn năm đang đứng bên cạnh cô sẽ bị lửa giận trong người mà nung nấu chảy. Lúc ấy người gặp nguy hiểm là cô chứ không phải là thiếu niên nhiều chuyện này.


Chu Tử Phong vẫn cứ cứng đầu ngoan cố, đưa mắt nhìn về phía người đàn ông, nhìn tổng quan từ đầu đến cuối chân của anh thêm một lần nữa.


Dáng vẻ cao ráo, đẹp trai phong độ, cách ăn mặc cũng không tôi.


Nhìn chất liệu may mặc, đường nét trên bộ âu phục mà Hàn Cao Lãng đang mặc. cộng thêm chiếc đồng hồ sang xịn mịn được đeo trên cổ tay trái. Chu Từ Phong đoán được gia thế của người đàn ông này không tôi.


“Tiểu Phong, em nhìn cái gì vậy?”


Chu Tử Hạ thấy em mình nhìn vào Hàn Cao Lãng không chịu chớp mắt, dường như đang đánh giá phẩm chất của anh vậy.


Hàn Cao Lãng lạnh lùng cười một cái, hỏi: “Trên người anh dính bẩn ở đâu khiến cho em nhìn chăm chú vậy?”


Nói đoạn Hàn Cao Lãng nghiêng mặt nhìn về phía Chu Tử Hạ.


“Đến chị gái của em vẫn chưa từng nhìn anh chăm chú như vậy, em sao có quyền để đánh giá tư chất của anh?”


Chu Tử Hạ cười trừ một cái, mắt trừng về phía khuôn mặt hờ hững của người đàn ông, song dùng thuật ngữ miệng mà nói nói chuyện với anh.


Anh đừng có nhiều chuyện như vậy có được không? Thằng bé là đang thay em nhìn nhận, tìm ra bản chất con người thật sự của anh.


Hàn Cao Lãng hiểu được thuật ngữ của cô, anh nhướn mày, cúi mắt thấp xuống sát tận mặt, hơi thở ấm nóng phà vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.


Anh khẽ nói nhỏ, thanh âm vừa đủ chỉ để mình Chu Tử Hạ nghe rõ.


“Cho dù nó là em trai của em nhưng nó cũng không có tư cách để nhìn tôi như vậy. Vẻ đẹp trai của tôi sinh ra chỉ dành riêng cho em ngắm nhìn, người ngoài đừng mong có cửa để được ngắm nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, và càng không được nhìn tôi bằng cái nhìn khinh thường thấy.”


Chu Tử Hạ biết rằng người đàn ông này đang kìm hãm lửa hận trong lòng mình, biết được anh sẽ không bao giờ cưỡng bức cô khi đang đứng trước mặt người được gọi là “em vợ tương lai”. Cho nên cô càng được nước lấn tới, không bận tâm đến hậu của của việc mình mà mà ngang nhiên động vào tổ kiến lửa.


“Anh đừng có mà si tình, kiêu ngạo nữa. Thằng bé là con trai, nó đương nhiên sẽ có cái nhìn khác về anh. Chẳng qua nó lo lắng cho chị mình nên mới đề phòng người lạ mà thôi.”


Lúc này Hàn Cao Lãng lại tiến sát lại gần cô hơn nữa, gần đến nỗi Chu Tử Hạ có thể ngửi thấy mùi hương trên cơ thể của anh toát ra.


“Người lạ?”


Hàn Cao Lãng mặt mày trở nên u ám sau khi hai từ “người lạ” đập thẳng vào tai của mình. Đôi mắt phượng hoàng lúc này hiện rõ sự nguy hiểm, hận không thể giết chết cô gái nhỏ bằng một ánh mắt.


“Anh… đừng… đừng có gần quá được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK