Đúng là một khi yêu vào rồi, cảm thấy rứt người ấy ra khỏi tâm trí, trái tim.
mình thật là khó. Càng cố gắng quên đi người ấy bao nhiêu thì quá khứ ùa về trong giấc mộng càng tràn trề bấy nhiêu.
Có phải là thiên sứ tình yêu đã gieo hạt giống tình yêu vào trong trái tim cô, hạt giống ấy đã nảy mầm, đầm trồi nảy lộc, rễ cây đã cắm sâu vào trong tim khiến cho cô không thể nào quên được người ấy chăng?
Vào thời điểm Chu Tử Hạ cảm thấy bản thân mình đã quên béng đi sự trống vắng ấy thì đột nhiên người đó lại xuất hiện trong tầm nhìn mờ ảo của cô, lúc ấy cô vui sướng hạnh phúc biết chừng nào.
Cô cứ ngỡ bản thân mình nằm mơ lại được gặp người mình yêu, được anh yêu thương như bao cô gái có bạn trai khác. Khi thì dịu dàng âu yếm vuốt ve cô, khi thì mạnh bạo chiếm hữu đến mất kiểm soát.
Giấc mơ ấy Chu Tử Hạ cảm thấy rất chân thật, cầu mong cho giấc mơ đó ngưng trệ lại để cho cô được gần gũi với anh lâu hơn.
Đến khi tỉnh khỏi mộng xuân ấy, Chu Tử Hạ mới ngỡ ngàng nhận ra đó không phải là giấc mơ.
Người đàn ông mình yêu bằng xuống bằng thịt đang hiện ra trước mắt mình, nét mặt đẹp trai, cánh mũi cao dài, đường nét trên khuôn mặt vẫn đang còn đây.
Nhưng khoảng cách hiện tại giữa cô và anh lại có xa vời, hệt như hai đường thẳng song song không bao giờ chạm mạnh, ba từ “người yêu cũ” càng ngày càng in đậm trong tâm trí của cô.
Chu Tử Hạ thiết nghĩ rằng lần gặt mặt này anh sẽ nói cho cô hết tất cả, những gì mà anh đã giấu giếm làm sau lưng cô. Nhưng hiện tại cô nhận được lời giải thích gì chứ?
Nhận được nụ cười và ánh mắt anh giành cho người phụ nữ khác mà không phải là cô, như vậy có đáng để cho cô giơ cao tay đánh khẽ không?
“Tại sao cậu không thử mở lòng với Mãn Tư?”
Câu hỏi của Đình Thẩm Giai khiến Chu Tử Hạ toàn thân cứng đờ lại.
Giản Mãn Tư… nam sinh viên đã theo đuổi nhưng lại bị cô một mực từ chối khất từ ấy sao?
Cậu ta là nam sinh tốt, thành tích học tập lại xuất sắc, chơi thể thao bóng rổ lại cực đỉnh. Vẻ đẹp trai cuốn hút ấy khiến cho bao nhiêu nữ sinh trong trường đem lòng ngưỡng mộ, nhiều người còn muốn được làm bạn gái của cậu ta.
Ngay từ khi biết chàng trai trong mộng đem lòng thích thầm cô gái khác, đã không ít nữ sinh cá biệt trong trường đã tìm đến Chu Tử Hạ. Bọn họ đều gây khó dễ với cô, đe doạ cô không được liếc mắt đưa tình với cậu sinh viên đó.
Nếu như không phải gia thế uy quyền thứ hai Đình Thẩm Giai thì mấy nữ sinh cá biệt đó đã không dung tha cho cô, bọn họ phải giơ cao đánh khẽ cô sau lưng Đình Thẩm Giai.
Chính vì lý do đó mà Chu Tử Hạ không để cho Giản Mãn Tự có cơ hội tiếp cận mình. Mỗi khi chàng trai đó quan tâm đến cô là y như rằng cô lại một mực từ chối, tìm lý do bỏ đi.
“Thẩm Giai, mình không thể yêu ai khác ngoài anh ấy.”
Chu Tử Hạ rời khỏi cái ôm của Đình Thẩm Giai, đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt thương tâm.
Đình Thẩm Giai không vui vẻ, khẽ gắt với Chu Tử Hạ.
“Cậu thật là ngây thơ, Hạ Hạ.”
Ngây thơ như vậy bảo sao mình lại lừa cậu dễ dàng đến vậy. Đình Thẩm Giai não nề mà nghĩ thầm trong lòng, hai tay day day hai bên thái dương.
“Cậu cứ ngây thơ như vậy bảo sao tên Hàn Cao Lãng có thể ung dung bắt cá hai tay trước mặt cậu. Trên đời thiếu gì đàn ông cơ chứ, hà cớ gì mà phải một mực đem lòng yêu hắn? Hắn ta tốt ở chỗ nào? Ngoài dáng vẻ đẹp trai lãng tử, con trai nhà hào môn, trong tay nắm giữ tập đoàn bậc nhất Đế Đô.”
Đình Thẩm Giai lên lời dạy dỗ Chu Tử Hạ, giọng nói không quá lớn nhưng cũng đủ sức răn đe người.