Tao bảo em hỏi buồn đi, anh nói gì thì buồn nghe rõ cả mà, hoa xanh thở dài, sao anh lại ôm buồn trước mặt ng yêu nó. Đm, đúng là oan uổng, làm phúc chịu tội. Tao trả lời lại ngay, bé nói ngược chứ nhỉ, là Buồn lao vào ôm anh khóc tu tu mà. Hoa xanh lại hỏi tiếp thế sao anh ko đẩy ra. Đm, lúc này thì vô lý đéo thể đỡ nổi. Tao đứng dậy, tỏ vẻ mặt buồn thiu, thất vọng, mắt nhìn thẳng vào mắt Hoa xanh, 2 đứa nhìn nhau hồi lâu thì hoa xanh hỏi anh làm sao thế, tao bèn tiến đến ôm hoa xanh vào lòng khẽ nói anh buồn quá em ạ. Hoa xanh đẩy nhẹ ra nhưng tao đéo buông, tao giả vở giọng thê thảm nói sao mọi thứ buồn rầu lại đến cùng lúc như vậy, ôm chặt hoa xanh hơn. Hoa xanh đứng im phăng phắc, tao nghe thấy tim ẻm đập thình thịch. Ôm chừng 1 phút tao mới bỏ ra. Tao tủm tỉm cười nói đấy, em thấy ko, khi 1 người cần sự che chở, cần sự giúp đỡ, những người tốt như chúng ta ko thể từ chối, vừa rồi em có nỡ đẩy anh ra ko.
Hoa xanh á 1 tiếng kêu cái lão này…Tao cười bảo ô em vào lòng ấm hơn ôm Buồn, khi nãy buồn khóc ướt cả áo anh, có chuyện gì thế ko biết. Hoa xanh mặt hơi đỏ bảo em biết đâu đấy, thấy anh hàn ý gọi cho em, bảo là Buồn ôm 1 người con trai lạ, hình như hàng xóm trước mặt anh ấy, 2 người cãi nhau gì đó. Em về hỏi thì Buồn ko nói, sang hỏi anh thì bị anh lợi dụng, chán đời…Tao bảo để anh hỏi cho, gọi nó sang đây anh xử lý. Hoa xanh kêu em chịu, em với nó cũng vừa cãi nhau xong đấy. Tao thở dài, thôi được, làm người tốt thêm lần nữa vậy, tao bảo em ngồi yên đấy chờ kết quả điều tra của anh nhé, trong lap có nhiều phim xxx đấy, tranh thủ nghiên cứu đi mà rèn rũa. Hoa xanh dơ cái điện thoại iphone lên định ném, nhưng chắc tiếc nên lại thôi, chẩu môi ra bảo anh cứ liệu… Tao sang, Buồn ngồi giường đang xem điện thoại. Tao bảo cho mượn cái sạc nào, buồn ngước mắt nhìn bảo ko cho mượn, tao cười nói ko cho mượn thì cướp, anh chuyên đập chậu cướp hoa đây. Đùa thế nhưng buồn ko cười, mắt vẫn dán vào điện thoại, tay bấm bấm. Tao hỏi làm gì đấy, buồn nói đang xóa ảnh trên fb, ko yêu đương gì nữa. Đm, cái trò xóa ảnh này tao thường gặp, lúc yêu đương thì up ảnh chụp chung, ngủ chung tít mù, chia tay xong mất công ngồi xóa từng cái, khổ vãi. Tao bảo có chuyện gì nói xem nào. Buồn bảo ko có gì, chỉ là em thấy gò bó quá, bí bách quá, bao lâu nay sống như con chim trong lồng, thỉnh thoảng người ta rắc cho ít hạt, để làm gì đâu anh nhỉ, bầu trời ngoài kia còn rộng lớn, còn bao nhiêu điều hay, chim có thể tự kiếm mồi, đói no nhưng tự do tự tại, việc gì phải nhảy nhót mãi trong mấy cành khô… Tâm trạng, thực sự những lời nói này đúng là tâm trạng của Buồn. Tao lờ mờ hiểu. Vậy là quyết định chia tay là do những ức chế, những dồn ép trong cả một quá trình, ko phải vì lý do nào cả. Tao ngồi xuống cạnh Buồn, tao bảo nhạt nhỉ, yêu đương bây giờ đầy toan tính nên nó ko còn thuần khiết dịu ngọt như ngày xưa, ngày xưa mối tình nào của anh cũng đầy cảm xúc, bây giờ anh cũng thấy mọi việc nhàn nhạt, ngay cả với Lee, xúc than ngay lần đầu đi chơi cũng ko làm tăng thêm vị mặn lắm, may là ng ngoại quốc cũng cảm xúc hơn 1 chút. Tao đứng dậy bảo thôi kệ đi em, xóa dần dần cho hết, đứng dậy anh ôm 1 cái nào. Đm, đùa thế mà ai ngờ ẻm đứng dậy thật. Tao sợ đéo gì mà ko ôm, chỉ là cái ôm thuần khiết thôi có sao đâu. Thân hình mảnh mai, bờ vai gầy, mùi tóc thơm, tao ôm chặt Buồn trong chốc lát, chưa kịp thả tay ra thì bỗng nghe tiếng ơ ơ, tao quay ra, đm, là Lee đang đứng cửa nhìn Lee tròn mắt hỏi 2 người đang làm gì thế. Đm, may là đầu óc nhanh nhạy, tao buông Buồn ra hỏi Lee là em biết chuyện gì chưa, bạn của em vừa hành động quá đáng với buồn, suýt nữa thì buồn tự tử, anh thật thất vọng về đàn ông hàn quốc. Buồn nhìn tao trân trân như kiểu muốn nói sư cha cái tên này, ôm mình xong lại tỉnh bơ nói thế ngay được. Lee lại càng tỏ vẻ ngạc nhiên, tao đi về phòng luôn, nói với Lee là em hỏi buồn đi cho rõ. Về đến phòng, thở phào 1 phát, đm, ko biết có bị Lee cắt chim ko, tao nghe nói gái Hàn yêu rất mãnh liệt mà ghen cũng mãnh liệt ko kém. Thấy Hoa xanh đang ngồi xem fb của tao, tao để rất nhiều ảnh, bài viết ẩn chỉ mình tao xem, đm con ranh này tự tiện quá. Tao bảo stop ngay, ai cho lục lọi dữ liệu cá nhân thế. Hoa xanh nhoẻn miệng cười kêu đã kịp xem gì đâu, thế nào rồi, truy được nguyên nhân gì chưa, à Lee có sang đấy ko, Lee qua phòng em bảo anh đang phòng kia thì Lee chạy qua đấy luôn. Đm mày gϊếŧ ông rồi Xanh ơi, sao ko ẳng lên vài tiếng báo hiệu chứ. Thấy nét mặt tao phụng phịu, hoa xanh hỏi có chuyện gì thế. Tao ko trả lời, chỉ bảo lượn ra để anh ngồi làm việc. Hoa xanh thủng thẳng đứng dậy đi về phòng, mồm lẩm bẩm ơ cái lão này làm sao ko biết.
Nửa tiếng sau Lee mới qua phòng tao lại, tao đã chuẩn bị tâm lý rồi. Lee gọi anh ơi, tao giả vờ ko thưa. Lee lại gần ôm choàng cổ bảo giận em à, em bận việc thật mà. Tao làu bàu rằng người hàn quốc bọn em ko biết đường nào mà lần, Lee cười hihi bảo kệ việc của họ đi, ko yêu nữa thì chia tay, mình vui với mình là được. Trong lòng tao mừng thầm, thế là Lee ko truy cứu việc bắt gặp tao ôm buồn rồi. Tao quay ra, mặt giãn hơn, tao bảo anh nghỉ phép oan 1 ngày vì em đây. Lee ranh mãnh nói xem ra cũng ko oan lắm, sang ôm ấp hàng xóm vậy cơ mà. VL ẻm, thái độ lại với tao luôn ngay được. Tao gãi đầu gãi tai nói những gì nhìn thấy bằng mắt không phải bản chất của vấn đề. Lee nhéo tai bảo vậy nói nghe bản chất vấn đề là gì. Tao bí quá nói bừa, đây là người việt cảm thông nhau khi bị người hàn làm tổn thương. Lee cười hihi kêu Buồn vừa kể với em thì là do buồn ko yêu nữa nên chia tay, có ai làm tổn thương ai đâu. Lúc này đéo biết giải thích thế nào, đành dùng tuyệt chiêu cuối cùng là nhìn thẳng vào mắt Lee mà nhẹ nhàng nói, nhìn em đẹp thật, anh nhớ em quá, kéo Lee ôm vào lòng. Đây là chiêu thức tao khổ luyện nhiều năm, chưa từng thất bại, và lần này Lee cũng ko phải đối thủ. Tao đá thêm một câu nữa, tối nay em lại ngủ đây với anh nhé. Cảm thấy mặt Lee nóng bừng, tim đập thình thịch, phải vài phút sau Lee mới nói ko được, như vậy mang tiếng với bà béo ở nhà lắm… Đùa nhau đến chiều tao bảo Lee là tối đi ăn gì đi, đang đắng mồm đắng miệng, Lee bảo hay đi ăn bánh xèo hôm trước, em thấy ngon. Mẹ, ngon cái nồi mà ngon. Tao bảo đi ăn lẩu, Lee ok ngay, ẻm kêu hay rủ 2 bạn hàng xóm đi cùng cho vui. Tao cười bảo thế em trả tiền nhé, anh nghèo lắm. Lee tưởng tao nói thật trố mắt nhìn nói ok mà, ăn ở việt nam rất rẻ, thoải mái đi anh. Tao sang phòng 2 ẻm hàng xóm rủ đi ăn, Buồn bảo đi luôn, đang muốn say. Hoa xanh nhìn tao hỏi em rủ bạn em đi cùng được ko, tao hỏi lại là thằng hàn à, hoa xanh gật. Được, đi cùng cho vui, cho bọn hàn trả tiền.
Quán ăn cách chỗ tao chừng 2km, tao, Lee. Buồn đi trước, Hoa xanh kêu chờ bạn nó qua rồi ra sau. Đi taxi hết 22k. Tao đưa 30k, ko thấy tài xế có thái độ trả lại, thôi đi luôn, Lee hỏi tao 1 câu mà tao thấy hơi xấu hổ, ẻm bảo sao taxi việt nam buồn cười thế, hết 22k nếu ngại trả lại tiền lẻ thì sao ko lấy 20k thay vì cầm cả 30k của khách. Tao ko biết trả lời chung chung nhất có thể là em cứ ở lâu lâu nữa em sẽ hiểu. Vào quán, gọi đồ ăn. Mẹ, lee nổi hứng ẳng vài câu tiếng hàn làm nhân viên quán cứ tưởng bọn tao là người hàn hết. Tao giả vờ nói giọng lớ lớ gọi đồ, tí sau thấy 1 đứa con gái ăn mặc lịch thiệp ra chào bằng tiếng anh, rồi hỏi han vài câu xác nhận lại thực đơn. Tao bảo ok, cứ ý như thế mà tiến hành. Buồn phì cười, em nhân viên cũng ngớ người ơ ơ, ẻm quay đi ko quên khen 1 câu là anh chị nhìn đẹp như diễn viên hàn. Đúng lúc đó thì Hoa xanh dẫn bạn trai ẻm đến, Lee đứng dậy xích lô xê ô 1 đống với thằng hàn, em lễ tân quay lại nhìn nhìn, có lẽ đéo rõ bọn này hàn hay việt.
Thằng ng yêu em Xanh nhìn đậm chất hàn ko lẫn đi đâu được, mắt 1 mí, đeo kính, dong dỏng cao, trắng trẻo, ăn mặc lịch sự. Thằng beep vào chào hỏi = tiếng anh, hỏi Buồn là ng yêu đâu, buồn chỉ qua tao bảo đây, chia tay người kia rồi. Thằng hàn nhìn tao ngơ ngác có vẻ ko hiểu chuyện gì. Lee cười, xem ra cũng đang nóng ruột chứ đéo đơn giản là cười bình thường. Rượu vào, đứa nào cũng uống, 2 ẻm kia dân sale chắc cũng quen với rượu beer, Lee uống cũng ghê, thằng hàn mới nốc cũng được, nghe chừng khó xơi nên tao là ng uống cầm chừng nhất. Nửa bữa, thằng hàn trêu là vậy hôm nay chỉ có Lee là cô đơn, Lee tìm ng yêu đi. Có lẽ men rượu làm ng ta mạnh mẽ hơn, lee đứng dậy lại ôm cổ tao bảo ng yêu đây, giới thiệu luôn cho biết mặt. Thằng hàn lại 1 phen ngơ ngác. Cuộc rượu diễn ra khoảng gần 1 tiếng rưỡi thì tan. Thằng hàn thanh toán tiền, kệ cho nó thanh toán, xong thì Hoa xanh cũng đứng dậy đi cùng nó lặn luôn. 3 bọn tao lại đi taxi về, Buồn có vẻ say thật thì phải. Về đến nhà trọ, Lee bảo em phải về luôn, tao gạ lên phòng nghỉ tí đã, Lee lắc đầu kêu lên sợ ko về được, hihi. Mịa, làm như tao ăn thịt người ko bằng. Dìu Buồn vào thang máy, thang lên tầng 5, vừa bước ra ngoài buồn xổ luôn 1 bãi ra hành lang, đm, thôi lại khổ tao rồi… May là hôm nay uống giữ sức, dìu ẻm vào phòng, quẳng ẻm lên giường. Chạy vào nhà vệ sinh kiếm cái chậu cho ẻm nôn thì ko có cái chậu trống nào, có 3 cái, cái nào cũng đầy quần áo, đm bọn này ở bẩn quen xác đây mà. Đành phải lấy trút quần áo 1 chậu bé nhất vào chậu khác, dây dợ, ren rủng rơi lỏeng xoẻng khắp nền nhà tắm, tao kệ mẹ. Đặt cái chậu cạnh giường, tao bảo nôn đê, nôn hết đê cho nó nhanh tỉnh. Đứng dậy với bình nước rót cho Buồn cốc, ẻm uống ừng ực rồi nằm xuống, nhìn trần nhà, rồi khóc. Đm, đéo hiểu khóc vì cái gì nữa, tao cũng ko hỏi, kệ cho ẻm khóc chán chê, tao bảo còn cồn cào trong bụng ko, nếu có thì thò tay móc cho nôn hết đi, tí sẽ đỡ. Buồn lắc đầu, nói câu cảm ơn anh. Giờ này còn cảm ơn cái beep gì ko biết. Được tí lại ọ ọe, tao phải kéo người ra cho nôn vào chậu, tao vỗ bồm bộp vài cái vào lưng, ẻm lại ọe ọe tiếp.
Mẹ kiếp, tự dưng thành người hầu bất đắc gĩ. Rồi ẻm cũng ngủ, tao định về phòng thì điện thoại của buồn có chuông, tao ngó lên, thấy lưu là cờ hó, tao tò mò xem cờ hó là đứa nào, bấm nghe máy nhưng tao ko nói gì, phía bên kia ẳng lên buồn à, bà về chưa. Ồ, là giọng em Xanh, tao bảo ng yêu của buồn đây, buồn đang nôn tứ tung khắp phòng, thím về sớm mà dọn. Ẻm xanh bảo thật á, thế thôi trăm sự nhờ anh, tối em ko về đâu. Mẹ nó, trốn à. Tao dặn 1 câu là nhớ quay lại clip cho anh tɦẩʍ ɖυ nhé, bọn hàn chim ngắn chắc ko ăn thua đâu nhỉ, Hoa xanh cười hihi bảo anh chăm sóc buồn thế nào đừng để mai công an vào gô cổ vì tội híp dâm nhé, hehe, tiết lộ cho anh là body buồn cực đẹp, đảm bảo ăn đứt Lee hàn quốc của anh. Nói xong nó tắt máy. Đm con ranh, mày nghĩ ông mày bỉ ổi thế à. Tao vào nhà vệ sinh lấy cuộn giấy ra lau dọn chỗ nôn thang máy của em Buồn hồi nãy, xong việc về phòng ngồi thở, mệt vl. Sờ bao thuốc thấy hết nhẵn, lười ko muốn đi mua nên thôi đi đánh răng rửa mặt luôn. Vào giường nằm liu riu ngủ luôn mẹ mất lúc nào ko hay, quên cả tắt điện, khép cửa… Uống rượu phê phê thì thường ngủ ngon và ngủ say như chết, còn uống rượu say ngất thì ngủ chỉ được 1 giấc ngon rồi tỉnh cả đêm đéo ngủ nổi. Khoa học gọi là chất lượng của giấc ngủ, nếu có thể ngủ thật sâu thì mỗi ngày chỉ cần 3 tiếng là đủ, cái này cần có phương pháp luyện tập. Nói vậy để thấy là tao thì ngủ say nhưng có người thì lại đéo ngủ được nữa. Tao chìm vào mộng mị thấy nặng nặng trên ngực, tao gạt ra nhưng mãi đéo gạt được, kiểu như bị bóng đè, rồi cố gắng ú ớ bật mạnh dậy nhưng ko thể nào thoát nổi. Bông có tiếng gọi anh, anh sao thế, anh, anh. Tao mở choàng mắt ra, thấy buồn đang ngồi cạnh giường. Tao trấn tĩnh lại, hóa ra vừa rồi là ngủ mơ, đm, mệt vl. Ơ mà sao Buồn lại ở đây, tao ngơ ngác nhìn buồn, Buồn bảo em tỉnh dậy, thấy sợ sợ ko dám nằm 1 mình. Đệt, thế đâu có nghĩa là được trèo lên giường tao ngồi như thật, lỡ ai nhìn thấy có phải là tình ngay lý gian ko. Tao ngồi dậy hít thở vài lần cho tỉnh táo hắn. Tao hỏi em đỡ say đỡ mệt chưa, buồn bảo em đỡ rồi, cơ mà đói quá. Tao với điện thoại, 2h45, vừa nằm ngả lưng tí đã được mấy tiếng rồi. Tao dậy vào súc miệng rửa mặt cho tỉnh hẳn rồi vào phòng bảo đói thì giờ này cũng có gì ăn đâu, Buồn lại nói mấy quán ăn đầu ngõ mình mở cả đêm, hay anh đưa em đi ăn nhé, em ko dám đi một mình. Tao liếc mắt nhìn ẻm. vẫn nguyên bộ quần áo mặc lúc đi ăn, chắc chưa kịp thay, tóc tai bơ phờ nhìn đến tội. Tao gật đầu bảo rồi, đi, anh cũng hơi đói Khoác chiếc áo đưa Buồn ra đầu ngõ, đúng là quán này vẫn mở cửa thật, có bàn khách vẫn đang ngồi ăn. Gọi 2 bát cháo to, tao ăn hết trước, buồn ăn mãi ko xong. Tao mua luôn bao thuốc ra hút hết điếu buồn mới đứng dậy ra trả tiền, tao bảo trả rồi bà ơi. 2 đứa lững thững đi về, có tí thực vào người cũng thấy khỏe khoắn ra hẳn. Về phòng ngồi, tao hỏi làm gì mà phải sầu bi, ko yêu nữa thì thôi, có gì đâu phải buồn thế. Ẻm cười nhẹ bảo vâng, giờ thì hết buồn rồi, say 1 trận quên luôn người đó rồi, giờ chuyển qua nhớ người khác. Tao ko rõ ý ẻm là gì nên ko hỏi thêm. Ngồi lúc ẻm kêu lúc nãy em say nôn, anh lấy chậu cho em, lấy nước cho em, lau mặt cho em, em cảm động lắm, chưa có người đàn ông nào chăm sóc em như vậy. Tao quay sang nhìn Buồn, nét mặt của em chắc là nói thật. Tao bảo có gì đâu, anh thấy bình thường mà, Buồn lại cười khẽ nói nhưng em ko thấy bình thường. Đm, nghĩ bụng ko bình thường thì mời lên giường nhưng ko dám nói ra, nói ra thế thô bỉ quá. Đành bảo thôi về ngủ đi mai còn đi làm, Buồn bảo anh ngủ đi, cho em ngồi đây được ko, ở phòng 1 mình em sợ, em cũng ko đi làm chỗ đấy nữa, sẽ tìm công việc khác. Tao thở dài, ờ đúng, chia tay rồi thì nhìn mặt nhau đéo gì nữa mà đi làm ở đấy, tao chui lên giường đắp chăn bảo thế thông cảm nhé, anh phải ngủ đây, 6h phải dậy rồi, cố ngủ tí ko mai lên mệt lắm, em ngồi chơi máy tính của anh, ko ngại thì về cầm chăn sang đây mỗi đứa 1 chăn ngủ, ko lo manh động. Buồn bảo vầng, anh cứ ngủ đi. Tao nằm, ngủ thế đéo nào được nữa, một là tỉnh mất giấc rồi, 2 là có ng đẹp cứ ngồi đực mặt ra ở kia, khó ngủ lắm. Cố nằm im, thi thoảng lại hé mắt nhìn xem buồn làm gì, thấy ẻm cầm điện thoại chán rồi lại vào máy tính của tao đọc báo xem phim, cỡ gần 1 tiếng trôi qua, thấy em quay qua nhìn tao, tao lại nhắm tịt mắt giả vờ ngủ say. Nghe tiếng em đứng dậy tao lại hé mắt ra nhìn, Buồn đi ra cửa phòng, tao đoán gần sáng rồi nên chắc ẻm đi về, ai ngờ 30s sau thấy em ôm chăn sang rồi trèo lên giường tao nằm, cuốn chăn, tự nhiên như ở nhà… Cô nam quả nữ lại chếnh choáng men nồng. Thế là đắp chung chăn cho ấm, tay chân cũng mò mẫm sang, cơ mà chưa đến được chỗ cần đến thì bị chặn lại, Buồn nói anh ngủ đi mai còn dậy sớm đi làm, tao nhớ đến Lee lại thấy có 1 chút tự ái bèn ừ, vậy thì ngủ. Sáng dậy thấy buồn ko còn nằm cạnh, chắc là ẻm về phòng rồi. Thay đồ đi làm, đi bộ ra điểm đón chờ xe, đường còn vắng, có vẻ hôm nay đi hơi sớm. Châm điếu thuốc, kiếm chỗ ngồi bệt đít xuống nhìn đường, phả vài làn khói cho ấm người, nghĩ lại hôm qua ko chén Buồn đúng là sáng suốt, ngày trước bao lần bị lằng nhằng rối rắm trong lưới tình, mới dứt được ít thời gian lại vấp vào tiếp thì mệt lắm.
Có tiếng còi xe bíp bíp. 1 cái 4 bánh đỗ lại, kính mở ra, trong xe tối tối tao cũng ko nhìn rõ. Tao kệ mẹ, nghĩ chắc đéo liên quan gì đến mình. Đéo ai ngờ có giọng nữ cất lên, anh có đi nhờ ko. Giọng quen thuộc lắm, là ẻm ng yêu cũ. Vl thật, đã lái 4 bánh rồi cơ à. Tao ko nói gì, quay mắt đi nhìn chỗ khác, châm điếu thuốc mới. Ẻm Cũ bước xuống xe rồi tiến lại chỗ tao, ẻm nói chào đồng nghiệp, từ hôm nay chúng ta là đồng nghiệp, anh có thể đưa em lên công ty ko, em chưa quen với giờ giấc ở đó. Tao ngước nhìn, đm, con này đang trêu hay nói thật đây, đồng nghiệp cái beep gì. Bắt được ánh mắt khó hiểu của tao, Cũ cười nói em cũng phải đi làm chứ có gì mà a ngạc nhiên thế, vô tình đúng lúc bên anh tuyển người, vị trí phù hợp thì em ứng tuyển vào được, anh thấy có gì ko được sao. Tao đứng dậy, búng mẩu thuốc đi, nói nhẹ, được, rất được, chào đồng nghiệp nhé. Đưa tay ra bắt tay, đm, thảo nào đợt này mình cứ có linh cảm và lại vô tình một cách cố ý chạm chán ẻm. Thôi, ngại đéo gì, coi như bạn bè thì có sao. Tao lên xe, ẻm phóng đi vèo vèo, tao cũng chả hỏi gì về xe cộ, để coi như là 1 người đồng nghiệp mới quen, ẻm cũng hỏi tao ba thứ lằng nhằng ở công ty, tao trả lời đầy đủ cho đúng mực.
Lên cty sớm hơn thường ngày, 2 đứa đi vào canteen ăn sáng, tao cố gắng giữ thái độ thản nhiên nhất, ngồi được 10p thì Lee với béo bước vào canteen, thấy tao, Lee có vẻ rất ngạc nhiên hỏi sao đến sớm thế, Lee cũng đá mắt nhìn vào ẻm Cũ, chào chào hỏi hỏi. Lee bảo đây là người mới, vừa hôm qua phỏng vấn đó, sẽ thay cho Béo vì sắp tới Béo về hàn quốc. Lee nói mà ra vẻ rằng béo về hàn quốc rồi, còn Lee ở lại tha hồ tung tăng với tao. Đéo ai ngờ Lee đâu biết lại dắt cọp về nhà. Ẻm cũ ngồi cạnh tao, cứ cười cười lịch thiệp xem chừng nhu mì ngoan hiền lắm. đm, chỉ tao mới hiểu được trong đầu ẻm đang nghĩ cái gì mà thôi… Tao ngày hôm đó ít ngồi văn phòng mà ra ngoài suốt, trong đầu cứ nghĩ mông lung Cũ với Lee có bàn gì với nhau về chuối của tao ko đây. Đm, nghĩ nhiều cũng ko được gì, thôi kệ cụ chúng nó vậy. Trưa ăn cơm, như thường lệ thì Lee lại bê đĩa lại ngồi cạnh tao, Lee bảo anh bận rộn ko mà ko thấy mặt ở văn phòng.
Tao ậm ừ bảo bận lắm, chuyện trò tào lao, thỉnh thoảng lại có cảm giác gai gai như ai đang nhìn, ngoái cổ lại, bắt gặp ngay ánh mắt ng Cũ, ẻm đang ngồi cùng béo nói chuyện gì đó, 4 mắt chạm nhau, ẻm cười, nháy mắt tao. Định mệnh nhà nó.
Lee hỏi anh với bạn mới kia quen nhau à, tao gật đầu, Lee cười nói quen thế nào, vô tình lại vào đây gặp nhau thì vui quá còn gì. Tao trầm tư nói, là ng yêu cũ của anh đấy, một mối tình sâu đậm ngày xưa đấy. Lee há mồm oh God, thật thế á. Nhìn miệng ẻm và tiếng em kêu, đầu óc tao lại xuất hiện ngay ý nghĩ đen tối. Nhưng đang bữa cơm, lại chốn đông người, phải cố kìm lòng mà ấn thằng bé đang có ý định vùng lên xuống. Lại nghe tiếng Lee nói, 2 người chia tay lâu chưa, bây giờ thế nào…Tao phát mệt phải giải thích lằng lằng các thứ, đến cuối bữa ăn, Lee nói con người anh thú vị thật, từ lúc yêu anh em trải qua bao điều thú vị tưởng chỉ có trên phim, ko biết sắp tới có những gì thú vị nữa đây. Đcm, thú vị cái ccc. Chiều đó tao đi xe về cùng mọi người, đéo đi cùng em cũ nữa.
Ngồi trên xe nghe các cháu xì xào em nhân viên mới hot girl, xinh đẹp, đi 4 bánh…Tao ngao ngán nhắm mắt lim dim ngủ, Đúng là cơ duyên, trốn ko được, chạy ko xong, tự dưng bập vào em hàn quốc, rồi thì em hàng xóm chia tay ng yêu, rồi lại ng yêu cũ, mà toàn là gái đẹp, nếu bảo ng bình thường chỉ được chọn 1 trong 3 ẻm thì có lẽ ko chọn nổi vì ko nỡ loại bỏ em nào. Thế mà toàn mối ko đâu vào đâu, ng cũ thì ko ham hố gì quay lại được, gái hàn thì yêu cũng chỉ biết yêu thôi chứ tương lai ai nói được thế nào, em Buồn cũng thế, xa xôi quá, quê đéo gì tận nha trang. Nói thật giai đoạn này tao cũng đã bắt đầu nghĩ đến sự ổn định, bạn bè bọn chơi thân cùng cũng lấy vợ gần hết, tự dưng cũng như có cái gì đó thôi thúc mình ko lông bông nữa.
Đi ăn cơm bụi xong về nằm vắt chân nghe nhạc, hút thuốc, thầm nghĩ các cụ bảo lắm mối tối nằm không chính là thế này đây.
Tầm 8h thấy tiếng giày lộp cộp, đoán là chắc chỉ có hàng xóm, đúng là thế luôn.
Nghe giọng em Hoa Xanh ì èo với ai đó, chắc là nói qua điện thoại, nghe ngọt như mía, đm, nó nói thế thì giận mấy cũng thành thương, đang phê với chất giọng ngọt đấy thì nghe tiếng xì ồ xê ô huyệŧ của thằng hàn, đm, đúng là cụt hết cả hứng. Chắc là đôi cẩu nam nữ này lại về đây hành lạc rồi. Một lúc sau thấy hoa xanh chạy sang phòng tao hỏi anh ơi có biết Buồn đi đâu ko, tao lắc đầu bảo em ở cùng em lại hỏi anh. Hoa xanh kêu bây giờ em mới về mà, tối qua nó ở cùng anh thì có, hihi. Bố khỉ, té ra là đi với thằng hàn huyệŧ từ đêm qua đến giờ mới về, tao nhìn hoa xanh mà ko khỏi nuối tiếc, ng phụ nữ việt ngon lành thế kia sao lại để bọn chim ngắn hành hạ cơ chứ, nghĩ thế tự nhiên máu dân tộc trỗi dậy. Tao vùng dậy đi ra cửa, tao vẫy vẫy hoa xanh ra hiệu lại đây anh nói nhỏ.
Hoa xanh ngây thơ lại kề tai vào miệng tao, mùi thơm thoang thoảng, tao bảo thì thào là ko có gì đâu, anh chỉ thơm má cái thôi, nói xong tao thơm chụt luôn phát….
Thằng hàn ng yêu em hoa xanh ko có tội tình gì, chưa kể tối qua nó còn trả tiền ăn, cộng với thái độ của nó cũng ko kiểu kỳ thị hống hách như mấy thằng huyệŧ khác. Tao nghĩ trêu em Hoa xanh thế thôi, gỡ gạc tí là được chứ để thằng hàn kia nó hiểu nhầm thì cũng ko hay. Tao chụt xong quay vào nhà luôn, đếu ai ngờ hoa xanh nhảy chồm chỗm lên kêu á tên này dám lừa gạt lợi dụng bà, bà cho biết tay, ẻm lao lại nhéo tai, bẹo má tao, tao sau 1 lúc chịu đựng thì cũng phải phản kháng lại chứ, thế là 2 đứa giằng co cười sằng sặc, và ngã đổ phịch ra giường. Mặt sát mặt, mũi chạm mũi. Tự dưng cả 2 im bặt rồi Hoa xanh vội vùng dậy, kiểu như nhớ ra ở nhà còn anh ng yêu hàn quốc hay sao mà hoa xanh chạy về phòng như ma đuổi. Tao nằm cười 1 mình, kiểu này quen quen, giống như đã từng đùa với bắc ninh ngày xưa….
Khoảng 9h thì hoa xanh lại mò sang kêu anh ơi ko biết Buồn nó đi đâu, em gọi điện cũng ko được. Tao ngơ ngác bảo a ko biết, tối qua buồn ở đây nhưng sáng dậy đã ko thấy đâu rồi, Hoa xanh bảo á à, tối qua ở đây cơ đấy. Đm, tao buột miệng nói ra nhưng ko sao, tao bảo luôn là ko làm ăn được gì đâu, gọi là ở cùng phòng 1 lúc thôi, nghĩa đen hoàn toàn. Tao hỏi liệu ẻm có về quê ko, hoa xanh lắc đầu. Tao thở dài, thôi kệ đi, ẻm ấy cũng ko phải là bị phụ tình hay gặp cú sốc gì cả nên cũng ko lo về làm điều gì dại dột, chắc là muốn đi đâu đó 1 mình để định thần, định hướng lại thôi. Tao bảo với Hoa xanh như thế rồi hỏi ng yêu em về chưa, hoa xanh kêu về lâu rồi, tao cười nói anh hỏi thật nhé, nghe nói bọn hàn chim ngắn lắm, thằng ng yêu em liệu có thế ko. Hoa xanh cũng chả ngại gì mà tủm tỉm cười kêu ngắn hay dài phải có thước đo, anh bảo bọn hàn ngắn thì anh chắc dài lắm nhỉ, hihi. Vãi lều con ranh, ko phải dạng vừa đâu. Tao bảo lại là của anh thì đủ dùng, đủ làm cho gái hàn ngây ngất, hehe, em có muốn thử ko. Hoa xanh lè lưỡi kêu gớm, hay ho lắm mà khoe đấy nhỉ, em về ngủ đây… Tao cũng đóng cửa, tắt điện lên giường. Nằm cuốn chăn xem điện thoại 1 lúc thì cay mắt, vẫn giữ thói quen như vậy bấy lâu nay, cứ tầm 10h là ngủ, điện thoại rời tay lúc nào ko rõ. Mê man cɦịƈɦ choạc với cả Britney spear thì nghe tiếng gõ cửa cồng cộc, đéo biết là mơ hay ngủ, 1 lúc lại thấy tiếng gõ cửa, tiếng gọi thì thào gọi anh ơi, anh ơi, tao mở mắt, lắng tai nghe, cầm điện thoại xem, hơn 1h đêm rồi. Tao hỏi to ai đấy, nghe giọng bên ngoài kêu em , em Buồn đây…Đm, đi đâu giờ này mới về, mà về còn gọi tao làm đéo gì ko biết. Tao lồm cồm dậy bật điện, mở cửa, buồn đứng ở ngoài cửa co ro, tao hỏi sao giờ mới về, buồn bảo em đi chơi về muộn, điện thoại hết pin từ tối, gọi con Hoa xanh nửa tiếng rồi mà nó ngủ như chết, bí quá lại sang gọi anh, hihi. Tao bảo vào phòng đi kẻo lạnh, con gái con lứa đi chơi nửa đêm gà gáy mới vác mặt về là thế nào. Buồn cười nhẹ kêu anh nói giống như bố em ý. Tao vẫn đang bực dọc vì dở giấc ngủ, đéo nói nhiều nữa, leo lên giường cuốn chăn xong tao mới bảo thế lại định ngủ ở đây à… Buồn thản nhiên nói vầng, hôm qua ngủ ở đây tí hôm nay nghiện luôn rồi.
Gì chứ gái thì ko bao giờ tao biết sợ. Chưa kể đã quen hơi nhau từ đêm qua.
Tao tự tin kéo buồn xuống nằm cạnh, tao hỏi ẻm hôm nay đi đâu mà giờ mới về, Buồn kêu đi qua nhà mấy đứa bạn linh tinh chơi rồi tối có đứa rủ đi bar nên về hơi muộn. Buồn hỏi em có làm phiền anh ko, tao bảo thực ra là có phiền, nhưng cứ coi như là không đi. Buồn gối đầu vào vai tao, tao bảo em đừng nằm sát anh quá, anh ko chịu được đâu đấy. Buồn ko nói gì, thở nhè nhẹ. Tao lại hỏi han vài câu rồi tự dưng kể qua chuyện hôm nay gặp ng yêu cũ ngày xưa ở cty, và lại thành đồng nghiệp, nó làm cùng nhóm Lee luôn, thấy ái ngại quá. Buồn nghe xong nói mỗi 1 câu, ko thì anh nghỉ chỗ đó đi kiếm chỗ khác. Đm, nói như huyệŧ, tao đéo buồn nói lại gì nữa, thấy tiếng thở của ẻm chậm chậm đều đều, hình như chìm vào giấc ngủ rồi chăng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, lại đéo thấy Buồn đâu nữa, tao thay đồ xong đi ra bấm thang máy, nghĩ thế nào sang gõ cửa phòng Hoa Xanh xem buồn về chưa, thấy Hoa xanh mở cửa, tao hỏi buồn đâu rồi, Hoa xanh kêu đã về đâu, đi đâu ko biết.
Ơ đệt, tao nhìn Hoa xanh xem thái độ có phải đang trêu đùa hay ko nhưng ko giống là đang đùa cợt lắm. Tao bước vào trong phòng nhìn nhìn quanh, đúng là ko thấy Buồn đâu. Thang máy đã lên, tao vội quay ra vào thang, đầu óc mông lung, đm con ranh này đi đâu ko biết. Thang xuống tầng 1, lấy điện thoại bấm gọi cho Buồn, vẫn là tò tí te ko liên lạc được. Trời mùa đông 6h vẫn chưa sáng, đéo hiểu sao trong lòng tự nhiên có ý nghĩ gì đó rờn rợn… Ngày hôm đó làm việc cũng đã quen hơn với sự xuất hiện của ng yêu cũ. Lee vẫn giữ 1 thái độ chừng mực với tao, có lẽ là sợ ông chú phó giám đốc, chỉ đến giờ ăn cơm thì mới qua rủ tao đi ăn rồi 1 đứa kiếm 1 góc ngồi thì thào, thỉnh thoảng tao cũng bắt gặp mấy ánh mắt khó chịu của bọn Hàn, nhưng kệ mẹ chúng nó thôi. Lee bảo có phim gì đó mới ra mắt, tối 2 đứa đi xem nhé. Tao ok, Lee bảo rủ cả bạn mới mà là cũ của anh kia đi luôn cho vui được ko. Tao liếc mắt nhìn qua, mẹ mày, định thăm dò ông chứ gì, tao bảo thế thì khỏi, 2 em đi đi, anh ở nhà. Lee trố mắt hỏi sao thế. Tao bảo trái tim anh bây giờ chỉ có mỗi hình bóng em thôi, anh ko muốn có gì khác chen vào nữa. Đmm à, dân tộc định trêu kinh à, tao chém 1 câu như thế, Lee đỏ bừng mặt, tao đưa tay lên bẹo nhẹ má ẻm 1 cái, thấy nóng ran. Hehe. Tao đứng dậy bê khay đi cất, đi qua chỗ ng yêu cũ, nó thò chân ra ngáng, vl, tí nữa thì sấp mặt. Tao quay lại nhìn nó, nó vẫn nở 1 nụ cười thánh thiện giống hệt ngày xưa.
Chiều về nhà tắm giặt đàng hoàng rồi ra huýt sáo cho khô tóc, thấy Hoa xanh đi làm về, ẻm hỏi đi đâu mà bảnh bao thế kia, tao cười giαи ɖâʍ nói đi trả thù dân tộc, gái việt để trai hàn dày vò bao lâu, nay chỉ biết dùng tấm thân mỏng manh này hết sức mà chà đạp gái hàn cho hả lòng đất nước. Hoa xanh cười khinh khích kêu tiếc quá nhỉ, tấm thân mỏng manh coi chừng bị gái xứ lạnh nó thắt cho tóp người đấy nhé. Đm, con ranh này đúng là coi thường ông, rồi, có cơ hội mày sẽ biết tay ông, à ko, phải nói là biết chim ông. Tao hỏi Hoa xanh là buồn gọi điện lại chưa, hoa xanh bảo vẫn ko gọi được, con hâm này định đi tu hay đi đâu ko biết. Tao ngẫm nghĩ, thấy lòng bồn chồn, lo lắng, tối qua đéo biết người nằm ngủ cùng mình là thế nào nhỉ Lee gọi điện bảo qua đón ẻm ý, tao xuống bắt taxi qua, chờ 1 lúc Lee mới xuống, ăn mặc như diễn viên, chất vl. Tao nhìn lại mình hình như hơi đơn giản thì phải, nhưng thôi, kệ mẹ nó vậy, mình đúng theo phong cách của mình thích là được. Vào rạp phim, thế đéo nào hôm nay rạp toàn đôi đôi cặp cặp, xem thì ít mà hôn hít nhau thì nhiều, Lee ngồi xem chăm chú lắm. Tao thi thoảng thò qua rờ đùi tí mà ẻm toàn đẩy tay. Chờ mãi thì cũng hết phim, giờ thì đến lượt tao đóng, dắt ngay vào nhà nghỉ gần nhất, đóng phầm phập, này thì nỗi đau đất nước, này thì khi nãy gạt tay anh, này thì silicon. Tóm lại là phê như con tê tê.
Tao gạ Lee tối về phòng tao ngủ, trong cơn phê, Lee đồng ý. Thôi đệt, tao thấy hoang mang, ko biết là mình đang giải quyết nỗi đau quốc gia hay là đang bị nữ nhân ngoại quốc đè ép đây.
Về phòng nằm ôm nhau 1 lúc thì lại quần tiếp, đm, Lee kêu to quá mức cho phép, mấy lần tao phải lấy gối bịt mặt ẻm. Đến lúc xong xuôi, tao hỏi em sao nãy kêu to thế, Lee chỉ cười nói em ko nhớ, em có thấy to gì đâu. Vl hồn nhiên.
Lao động nhiều thì mất sức, đến tầm 9 rưỡi Lee bảo đi ăn, tao ok, biết được là có quán mở muộn lần trước buồn dẫn đi lúc nữa đêm rồi nên ko lo thiếu đồ ăn, đi lúc nào chả được. Nghĩ vậy bỗng dưng lại nhớ đến Buồn, tao ra cửa hút thuốc chờ Lee mặc lại, chỉnh trang lại quần áo. Ngó sang phòng hàng xóm thấy có ánh đèn qua khe chân cửa, chắc có ng ở nhà, tao lại gõ cửa cộc cộc. Vài hồi ko thấy ai thưa, tao quay lưng lại vô tình huých mạnh khuỷu tay vào cánh cửa, thấy cửa bung ra, ô vậy là cửa khép chặt chứ ko phải đóng. Tao ngó vào phòng, ko thấy ai, tao gọi vài câu, ko thấy gì. Nghĩ bụng chắc bọn nó ở nhà nhưng đi ra ngoài mua gì cũng nên.
Trở lại phòng, thấy Lee đã chỉnh tề, tao bảo đi ăn thôi cần gì kỹ thế. Lee kêu ăn xong em về luôn, phải gọn gàng như vậy tránh để Béo phát hiện ra là ở bên anh quần nhau, mang tiếng. Hơ hơ, đm, yêu nhau thì ȶɦασ nhau là điều đương nhiên, có phải vụиɠ ŧяộʍ đéo gì đâu mà sợ nhỉ. Mà thôi, người hàn chúng nó biết đâu có suy nghĩ riêng, kệ mẹ chúng nó vậy. Đi ăn, tao gọi cho 2 bát miến to, bảo Lee là ăn cái này ngon miệng nhưng nghèo dinh dưỡng nên ko lo béo, cứ ăn thoải mái, ẻm ngh lời húp sùm sụp khen ngon. Hết bát thì đứng dậy đi luôn 1 ông taxi ở đây, Lee bảo cuối tuần em sang rồi ở bên anh nhé, hihi. Mẹ, tao ngửa mặt lên nhìn trời, ông cha tao đã bị giặc mỹ giặc pháp đàn áp, có lẽ tao cũng ko thoát được kiếp ấy, giờ là bị con giặc cái hàn quốc này bóc lột rồi… Lững thững về phòng, ra khỏi thang máy, linh cảm có gì đó ko ổn, tao quay nhìn sang phòng hàng xóm, thấy cửa khép hờ, tối om. Đm, có đứa nào về rồi chăng, tao gọi Hoa Xanh ơi, gọi 2-3 câu ko thấy thưa, tao tiến lại đẩy cửa phòng ra rồi bước vào trong, phòng lớn tắt điện nhưng phòng tắm có ánh sáng qua ô kính đục, cửa phòng tắm khép kín. Nghĩ chắc đứa nào đang tắm nên thôi, tao quay ra đi về phòng ko lại mang tiếng rình mò con nhà người ta tắm thì ê mặt. Về phòng vệ sinh cá nhân xong chuẩn bị đi ngủ thì nghe tiếng giày cồm cộp quen thuộc, chắc là của hoa xanh rồi, tiếng bước chân hơi vội, tao chưa kịp ra cửa thì hoa xanh đã bước đến cửa phòng tao, mặt tái mét, tao hỏi sao thế em, trong đầu nghĩ ơ hoa xanh đây thì chắc đứa đang tắm là Buồn rồi. Hoa xanh lắp bắp kêu anh ơi, có đúng là tối qua Buồn ở phòng anh ko….
ao gật đầu rồi hỏi lại có chuyện gì. Hoa xanh kêu có đứa vừa gọi cho em hỏi có phải bạn của buồn không, nó tự xưng là y tá ở viện X, bảo buồn đang nằm trong viện cấp cứu, bất tỉnh từ sáng hôm qua, điện thoại hết pin ko biết mã nên ko gọi được. Lúc tối em dùng số lạ gọi thì thấy có chuông nhưng ko có người nghe, y tá kêu là nhờ gọi số lạ nên mới có số để biết mà liên hệ. Đm, tao bảo đéo đùa đâu nhé. Hoa xanh mặt nhìn nhìn tao bảo anh đùa hay em đùa, có đúng tối qua Buồn ở phòng anh ko. Tao bảo đúng mà, tầm hơn 1h đêm, nó gõ cửa gọi mấy câu anh mới dậy, nó bảo gọi em mãi ko được, ở ngoài lạnh nên gọi anh, anh còn ôm nó ngủ đến sáng, sáng dậy thì ko thấy nó đâu. Xanh mặt tỏ vẻ ngơ ngơ hỏi thế nó đi đâu được nhỉ, mà cái đứa xưng y tá kia sao biết số lạ của em được. Tao hỏi Xanh, em vừa đi đâu về, sao phòng em khép cửa để điện tối om thế. Xanh lúc này mới quay lại nhìn phòng kêu ơ em đi mua ít đồ, nhưng em vẫn để điện mà. Tao bảo luôn khi nãy anh thấy tắt điện tối om, anh đi vào thì thấy điện phòng tắm sáng, hình như có ai đang tắm. Hoa xanh bảo anh đừng đùa em. Nói xong ẻm đi vào phòng, tao đứng ngẫm nghĩ, mẹ kiếp, mọi thứ sao hoang mang thế nhỉ, tối hôm trước cũng ngủ với buồn, hôm đó vì ẻm say, tao còn chăm em nôn, đương nhiên thật nhưng mà tối qua, giờ tao nghĩ lại thấy cứ ảo ảo thế đéo nào ấy.
Đang mải suy nghĩ bỗng nghe tiếng thét to Á Á của Xanh. Tao giật mình bước nhanh về phía phòng xanh, tao hỏi to có chuyện gì, xanh chỉ chỉ vào trong phòng tắm kêu có con bướm to lắm. Tao bảo thế có gì mà sợ, tao chậm rãi tiến vào ngó, đm dù đã biết mà vẫn có chút giật mình thật, con bướm to bằng 2 bàn tay đậu trên cái quần áo, thế đéo nào tầng 5 vẫn có bướm vào cơ à. Tao bảo xanh lấy cái gì xua nó đi là được, xanh lắc đầu kêu em sợ lắm. Đúng lúc đó thì điện thoại xanh đổ chuông, xanh cầm máy xem rồi bảo lại là đứa khi nãy kêu y tá này anh. Tao bảo đưa anh nghe cho, tao nghe máy, đầu kia có giọng nữ alo alo, anh là bạn của buồn phải ko, anh qua ngay viện đi nếu ko thì ko kịp nữa…Tao cảm nhận trong giọng nói có sự sốt sắng gấp gáp thực sự, tao bảo được, tôi qua ngay đây… Tao chở Xanh qua viện, đm, đúng là Buồn. Vị y tá bảo Buồn bị xe tông hoặc là cố tình lao vào xe thì ko biết, có người chở Buồn vào viện xong đi luôn, để lại tư trang túi xách các thứ. Kiểm tra ví thấy có nhiều tiền mặt, giấy tờ, điện thoại.
Buồn nằm bất tỉnh từ sáng qua, bệnh viện đang định liên hệ với công an địa phương theo địa chỉ giấy tờ tùy thân. Bọn tao hỏi tình hình thì y tá bảo vẫn đang cấp cứu, xem ra khó lòng qua khỏi. Tao và xanh đều chết lặng. Xanh vội vàng gọi điện cho người nhà Buồn… 3 hôm sau, khi mà người nhà Buồn chuẩn bị thủ tục cho ẻm về quê, lúc này được phép người vào thăm. Tao cũng xin vào thăm 1 chút, tao vào, ngắm nhìn gương mặt trắng bệch, mắt nhắm nghiền, ống thở loằng ngoằng mà thấy thương xót vô vàn, tao khẽ cầm tay ẻm, thì thầm rất nhỏ rằng có phải tối hôm đó em về thăm anh ko, bỗng thấy tay em khẽ rung động, 1 lúc thì thấy mắt ẻm từ từ mở, tao sợ vl, nghĩ đến lần tỉnh dậy sau cùng trước khi thăng chăng. Tao vội chạy ra gọi y tá, y tá vội chạy gọi bác sĩ. Tao bị tống cổ ra ngoài, cả đám áo xanh áo trắng chạy đi chạy lại, ấy vậy mà Buồn lại tỉnh luôn mới hay. Bác sĩ báo bệnh nhân đã tỉnh lại, phép màu đã xảy ra, tao với xanh ôm nhau chặt muốn ngạt thở, lúc này mới thấy thấm tình đồng chí… 1 tuần sau Buồn được ra viện, ngoài việc gầy hơn và có mấy vết xước sát, còn lại mọi thứ nguyên vẹn như trước. Tao vẫn ngẩn ngơ mãi ko hiểu tại sao tối đó lại nằm ngủ với buồn được, có lẽ là ảo giác. Hôm buồn ra viện tao ko gặp được vì vẫn phải đi làm, buồn được gia đình đưa về nha trang luôn, Xanh kể lại với tao là buồn cứ đòi gặp anh đẫ rồi mới về, Xanh phải động viên mãi, hứa là hôm gần nhất sẽ dẫn anh vào nha trang chơi thì Buồn mới nghe.