Lần này có lẽ ông lại đi nước cờ cũ cách đây 2 năm, cứ sắp xa hóa đơn thì vĩnh yên lại ở bên cạnh như một vở kịch hay 1 kế hoạch dựng sẵn từ trước. Vĩnh yên nhìn trắng hơn, dáng người vẫn mảnh mảnh như thế, à mà khả năng vòng 3 có tiến triển, có thể là kết quả việc ngồi văn phòng nhiều. Tạt vào quán café gần khu chung cư của hóa đơn, vĩnh yên bảo hóa đơn dặn chờ nó xuống. Tao ngơ ngác hỏi em có biết chuyện hóa đơn bị gia đình bắt đi nước ngoài, đang trốn về và bị bố ẻm bắt sống, quản thúc tại gia ko. Vĩnh yên kêu có biết, bọn em vẫn giữ liên lạc thời gian vừa qua mà, chỉ có anh là lặn không dấu vết, em hỏi hóa đơn mấy lần nhưng nó ko nói, hóa ra 2 người còn chim chuột với nhau. Tao phì cười, những ngôn từ này từ miệng vĩnh yên phát ra thấy thật ngộ nghĩnh.
Tao bảo cũng chả liên hệ ong bướm gì đâu, chỉ là vẫn biết để liên lạc thôi chứ hầu như ko nói chuyện. Nước bê ra, tao vẫn uống bò húc theo thói quen, vĩnh yên cũng thế, vẫn là sinh tố như ngày nọ. Vĩnh yên hỏi han công việc, chỗ ở, tình hình các thứ, cũng đều là những câu hỏi mà hôm trước hóa đơn hỏi, tao phải trả lời lại hết lượt, biết vậy hôm trước ghi âm xong hôm nay chỉ việc phát lại là xong. Tao hỏi ẻm qua loa, nắm được là 1 chân trong nhà nước có chỗ sẵn, ngoài ra còn có cả chân trong 1 công ty xây dựng mà ngày xưa ẻm đứng danh giám đốc. Thằng em du học về, làm giám đốc luôn, được cái thằng bé ngày xưa phá nhưng giờ chỉn chu lắm. Hỏi ẻm bao giờ lấy chồng, ẻm lại nói câu ngày xưa, khi nào anh chưa cưới thì em vẫn còn cơ hội. Đm, nghe cũng thấy xốn xang hết cả lòng…Ngồi 1 lúc tao bảo vĩnh yên gọi điện xem hóa đơn đi đến đâu rồi, ẻm hỏi sao anh ko gọi, tao bảo hôm trước bố hóa đơn gọi cho a và vả vào lòng tự trọng của anh mấy phát, anh ko muốn gọi nữa. Vĩnh yên bấm máy, bật loa ngoài, đầu kia nghe máy, là giọng bố ẻm, vĩnh yên hỏi hóa đơn, bố ẻm bảo nhờ cháu bảo nó về nhà giúp bác, bác ko bảo nổi nó rồi. Vĩnh yên lấy điện thoại gọi zalo, hóa đơn kêu đang trên xe, online trên ipad, lão kia đón bà chưa. Vĩnh yên bảo đang ngồi với lão ấy đây rồi, giọng hóa đơn kêu đưa tôi gặp hắn. Vĩnh yên đưa điện thoại cho tao. Tao lắc đầu, vĩnh yên bảo cứ cầm nghe đi. Tao cầm, tao bảo em về đi, hãy sống cuộc sống như hiện tại em đang sống, những giây phút ngắn ngủi ở bên nhau chỉ làm thêm đau thương gấp bội, về đi em… Tao vừa nói vừa nhìn vĩnh yên, ẻm tròn mắt nhìn tao, lòng tao xót, nhưng tao thấy mình vừa nói những lời đúng đắn nhất. Tao tắt máy, trả cho vĩnh yên, ngửa cổ uống hết cốc bò húc, thế đéo nào thấy đắng lạ… Tình yêu cũng như cuộc sống, luôn tồn tại đâu đó sự khác biệt giữa những điều bình thường. Hóa đơn thì rõ là sự khác biệt rồi nhưng cái sự khác biệt ấy ko thể thiếu vắng bóng vĩnh yên, hoặc có thể nói vĩnh yên góp phần tạo nên sự khác biệt cho hóa đơn và cũng chính vì thế, ở 1 khía cạnh khác thì Vĩnh yên cũng là 1 sự khác biệt. Tao ra về, để lại vĩnh yên ngồi một mình ở quán café trong sự khó hiểu của ẻm, tao bảo em ở lại chờ hóa đơn nhé, nếu hóa đơn lên mọi người hãy tụ tập ôn kỷ niệm cũ, nếu hóa đơn có hỏi anh, bảo anh về quê rồi nhé… Mấy gợn mây vàng ko đủ che ánh nắng Mấy giây phút ngọt ngào ko lấp đủ thương đau Chí đã định, tao long dong phóng xe một mình đi lại hết những địa điểm ngày xưa thường lui tới cùng hóa đơn, nào là văn phòng công ty cũ, nào là nhà hàng hàn chỗ trung hòa, nào là quán café, rạp phim, đến mỗi chỗ tao chụp lại vài bức ảnh. Mọi nơi đều thay đổi hết cả rồi, chẳng còn nơi nào giống ngày xưa nữa. Đi lang thang đến 2h chiều mới về nhà trọ. Hì hục copy, ghép ghép ảnh vào 1 trang, kèm chú thích rõ ràng hết những địa điểm. Tao gửi vào zalo hóa đơn với vài dòng tin nhắn, em thấy ko, những nơi đầy kỷ niệm của anh và em đều ko còn như trước, nhưng cuộc sống vẫn diễn ra bình thường và nó phải như thế, anh và em cũng thế, dù trái tim mình vẫn có nhau nhưng không thể sống mãi cùng ký ức cũ. Anh tin em sẽ hạnh phúc với cuộc sống hiện tại.
Một lúc lâu sau Hóa đơn mới nhắn lại, rồi, được rồi, gặp vĩnh yên cái là thay đổi thái độ ngay, tôi đi cho 2 người ở nhà đến với nhau, hóa ra trước giờ tôi chỉ là con ngốc. Đm, con hâm này sao lại nghĩ như vậy ko biết, tao nhắn lại luôn là e đừng nghĩ linh tinh, anh thế nào thì em phải hiểu chứ, anh đơn giản là muốn tốt cho cả anh và em. Lúc này thì hóa đơn trả lời ngay là Vinh yên nói hết với tôi rồi, mấy năm qua 2 người vẫn ở bên nhau, anh đúng là đồ tồi. Ơ đệt mợ, chuyện beep gì thế, tao ghét nhất l à bị oan, dù chia tay thì cũng phải trong yên ấm, sao vĩnh yên lại đi nói thế để biến tao thành 1 thằng tồi. Máu nóng dần lên, tao gọi điện cho vĩnh yên hỏi cho ra nhẽ, tìm tìm số ẻm vừa gọi lúc sáng, sau hơn 20 giây chuông đổ thì mới bắt máy, nhưng lại là giọng hóa đơn. Hóa đơn bảo gọi làm gì, vĩnh yên đang ở đây, giỏi thì qua đây 3 mặt 1 nhời đối chứng xem có dám ko…Tao hô lớn, được, anh ngay thẳng có gì mà ko dám qua, đang ở đâu.
Hóa đơn bảo đang ở nhà em, tao nghe tiếng khẽ phì cười bên cạnh, chợt tỉnh ngộ, á à, đm bọn này dùng kế khích tướng dụ tao ra mặt đây mà.
Đoán được tình hình tao nghĩ mày đã troll anh thì anh cũng ko ngại. Thở dài bảo mà thôi, chuyện đã vậy rồi thì anh cũng ko giấu đố nữa, đúng là anh và vĩnh yên có yêu nhau, sau khi em đi bọn anh đã ở bên nhau từ đó đến nay, bọn anh cũng đang dự định sắp tới tổ chức đám cưới nhưng em về nên phải lập kế hoạch giả là ko liên hệ gì nhau, cũng là ko muốn em phải nghĩ, muốn mọi người họp mặt vui vẻ. Khi nãy anh về luôn cũng là vì ko biết phải đối diện với em và vĩnh yên cùng 1 lúc ở thời điểm này như thế nào, anh xin lỗi. Bỗng nghe tiếng léo nhéo bên ngoài là anh ấy chém đấy, đừng tin, tôi về vĩnh yên lâu rồi ko liên lạc gì mà. Haha, tao có thể tưởng tượng ra ánh mắt xét nét của hóa đơn đang soi vào vĩnh yên. Tao tắt mẹ máy đi, tự tủm tỉm cười, cho 2 đứa nó giải bày với nhau. Đúng ko ngoài dự đoán, sau 1 lúc thì vĩnh yên gọi lại ngay, ẻm hét vào tai là anh muốn chết ko, sao dám bịa chuyện chia rẽ tình bạn bọn em. Tao lấy giọng hết sức trầm ổn hỏi, mình đã từng yêu nhau phải ko em. Nghe tiếng vĩnh yên bảo nhưng mà, nhưng…Tao hỏi, em có đang mở loa ngoài ko, vĩnh yên bảo ko, tao lại nhẹ nhàng nói tiếp anh thật lòng ko muốn vướng bận vào cái tình yêu mà ko biết sẽ ra sao với hóa đơn, anh ko còn trẻ như hồi trước nữa, anh đã nghĩ đến 1 cái gì ổn định, đó là hạnh phúc 1 mái ấm, 1 gia đình, ko phải 1 tình yêu của 1 trái tim đơn độc nữa. Em hiểu chứ. Vĩnh yên im lặng, 1 lúc rồi mới nói anh qua đây đi, em thấy tội nó lắm, lặn lội xuống đây cũng chỉ vì anh chứ ko phải vì em, hay là vui nốt 1 lần nữa đi anh…Tao tắt máy, nghĩ ngợi. Liệu mình có quá đáng ko, sao mấy hôm nay rồi vẫn cứ dấp dính, quyết lắm rồi lại lay động, mình phải đi hướng nào giờ. Điện thoại lại reo, vĩnh yên gọi, ẻm bảo thôi qua đi anh, rồi hóa đơn đi em cho anh cơ hội, hihi. Vãi cả cơ hội, đây là câu dẫn tao à. Mẹ nó nữa, thôi được, thêm 1 lần thì thêm, kệ cụ nó đi vậy, sao phải xoắn nữa giờ.
Tắm giặt sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề, bắt taxi qua nhà hóa đơn, ko nên đi xe máy vì 1 là có thể nhậu nhẹt say sưa, 2 là 2 ẻm kia đều ko có xe nên đi đâu thì 3 đứa đi taxi vậy. Đến nơi, bấm thang máy, thấy có gọi thang ở tầng 8, bỗng nghĩ đến chị phiên dịch, ôi thuở ấy thật là thống khoái với chị ấy, ko biết giờ chị thế nào rồi, có còn ngon như 2 năm trước. Nghĩ nghĩ có tí vậy mà thăng nhỏ cũng phồng lên, định đưa tay bóp cho nó phát vì tội dâm dật thì thang máy mở cửa, tầng 8 à… Hi vọng gặp chị phiên dịch tan biến ngay lập tức khi đập vào mắt tao là mấy vị trung niên đang cười nói khà khà bàn chuyện tài chính với cả bất động sản, nghe to tát vl. Tự dưng thấy gai mắt khó chịu, tao bèn bước ra, đi lại phòng của bà phiên dịch, tò mò xem chủ nhà bây giờ là ai. Nhưng cửa đóng kín, ngoài cửa có dán giấy bán căn hộ chung cư, đầy đủ nội thất, giá xxx, xem phòng liên hệ số đt YYY. Tao thấy số nhìn quen quen nhưng chắc là ko phải của bà phiên dịch vì sau đợt ấy tao cũng biết tin bà về Hưng Yên sống, làm trong nhà máy, nhà thì bà ý cũng bán được đợt đó rồi. Lại lững thững quay lại, chờ thang máy lên tầng 12. Đến phòng hóa đơn, thấy đóng cửa, tao rút điện thoại gọi điện mới nhớ ra số của hóa đơn là bố ẻm dùng, tao gọi zalo, báo sóng kém, chắc hết mẹ dung lượng tốc độ cao rồi. Ko bắt máy. Tao gọi vĩnh yên, vĩnh yên bảo ơ tưởng anh ko qua nên bọn em đi chơi rồi, anh ngồi tạm đâu chờ tí nhé. Gớm, mẹ nó, gặp nhau chắc lại đưa nhau đi mua sắm chứ gì, tí về mà ko tay xách nách mang đủ thứ đồ tao bé bằng con kiến. Tao mở khóa vào nhà như nhà của mình, cũng đéo biết 2 năm qua có ai ở hay thế nào ko nhưng tao vẫn có mã chủ mà. Vào phòng, chợt nhận ra mình thiếu sót 1 bức ảnh, đó là bức ảnh căn phòng này, mọi địa điểm đều thay đổi, duy chỉ có căn phòng này là ko đổi gì, căn phòng này tao từng sống chung với hóa đơn thời gian ko hề ngắn. Tự dưng nhớ lại mọi kỷ niệm ở đây, nhớ lại cả cái lần nhà ẻm về rồi còn troll tao. Ôi, cảm xúc thật.
Nằm vắt chân lên ghế bật tivi xem, vài chương trình nhạt nhẽo, nghĩ bụng có khi bảo hóa đơn bán mẹ cho cái căn chung cư này giá rẻ ở cũng được đấy nhỉ, ý nghĩ chỉ thoáng qua rồi vụt tắt ngay, đéo ổn tí nào, chả nhẽ sau lấy vợ, ở đây, lúc cɦịƈɦ vợ lại gọi tên hóa đơn thì nó cắt mẹ chim đi mất. Ko có ai ở nhà, ra mở cửa sổ rồi rút thuốc châm hút cho vui mồm, ngại đéo gì nhể. Hút dở điếu thuốc bỗng thấy tiếng gõ cửa, tao nghi nghi có điều gì bất ngờ đây. Chắc chắn ko phải bộ đôi kia đi mua sắm về rồi, như thế thì ai được nhỉ. Tao lò dò ra mở cửa, đm, đúng là bất ngờ thật… Lão bà và lão bố nheo nheo mắt nhìn nhìn tao. Lão bố cất tiếng hỏi cậu là…Tao gật đầu bảo vâng, là cháu ạ, hóa đơn đi mua sắm với bạn, cháu trông nhà hộ, 2 bác vào trong đi ạ. Tao nói tự nhiên cứ như chủ nhà, thấy lão bà mỉm cười đi vào trước, lão bố cũng lật đật theo sau. Tao mở tủ lạnh lấy 2 chai nước lọc ra mời khách, mà đúng hơn là mời chủ. Hỏi thăm sức khỏe, công việc, ma chay cưới hỏi các thể loại tạo sự thân thiện, lão bà cứ tủm tỉm cười, lão bố thì cũng kể kể rồi chém phần phật. Nửa tiếng trôi qua mà bộ đôi mua sắm kia vẫn ko thấy mặt đâu, mẹ kiếp, đúng là coi tao ko ra gì rồi. Tao đang định bảo để cháu gọi hóa đơn về, lão bố khoát tay bảo kệ nó đi, à mà, hôm trước bác nói với cậu rồi, nó ko ở nhà được đâu, vương vấn làm gì. Tao thở dài, có lẽ cũng nên rõ văn với lão bố luôn chứ ko để lão nghĩ mình bám hóa đơn. Tao nói chậm rãi, chắc nịch từng câu, cháu cũng quả quyết dứt với hóa đơn từ trước khi bác nói, nhưng hóa đơn bảo cho ẻm vui nốt thêm thời gian ở việt nam, đằng nào cũng mất công về. Đến lượt lão bố thở dài, lão than tất cả cũng là tại tôi, ko để cho con cái được sống cuộc sống do nó lựa chọn, lỗi là tại tôi… Tao nhìn lão dò la, đôi mắt sắc sảo ngày thường của lão giờ trĩu nặng, như thể cái cửa sổ tâm hồn này đang nhốt cả những rồi bời của tâm trí. Lão bà đặt tay lên vai lão bố, lão bà bảo hay thôi đi anh, kệ cho các con nó được sống theo con đường nó chọn, đời mình đã làm quân cờ cho người ta khiển mãi rồi…Lão bố quay sang gắt nhẹ em thì biết gì, lão bảo lại tủm tỉm cười, vâng, em ko biết gì, nhưng em biết rõ anh mệt mỏi thế nào, đã lâu rồi anh ko được cầm đàn, lâu rồi anh ko được lang thang thơ thẩn phố, những cái đó là em biết… Chẹp chẹp, 2 lão già này còn tỉnh cảm quá, tao thấy ko hợp với không khí này lắm bèn bảo cháu xin phép ra ngoài hút thuốc, 2 bác nghỉ ngời đi ạ. Vừa nhấc mông dậy định chuồn thì lão bố bảo ko phải trốn, ngồi đây đã, bác xuống đây cũng là muốn gặp cậu, có lẽ phải nói rõ hoàn cảnh ra cho cậu đỡ áy náy vì bị ngăn cấm tình yêu, còn sau khi nghe mà 2 đứa vẫn quyết tâm yêu nhau thì thôi, bác cũng ko cản nữa. Tao thấy hồi hộp, cảm giác cứ như buổi đầu tiên ra mắt nhà gái ấy, tao ngồi xuống ghế, hơi run run, lão bố rút trong túi bao thuốc lá bảo làm điếu đã, mẹ nó ngồi xích sang ghế kia đi ko khói, lão bà bảo 2 bác cháu cứ tự nhiên, em vào trong phòng nằm nghỉ chút… Câu chuyện chậm rãi tuôn ra theo làn khói thuốc, tao im lặng ngồi nghe, lão bố độc thoại như đang tự sự cuộc đời, thi thoảng lão lại dừng lại mắt nhìn vô định như để hồi tưởng ký ức. Tao nhìn kim đồng hồ lạch tạch chạy nặng nề, nuốt từng câu từng chữ của lão vào trong bụng. Bỗng nghe tiếng cười nói, giọng hóa đơn lanh lảnh, lão dụi điếu thuốc vào nắp chai nước đã kín mẩu tàn, lão bảo thế gian con tảo xoay vần, chính trường, xã hội cũng thế, nay thế này, mai thế khác, nhiều tấm gương trước mắt rồi, dẫm chân vào thì phải chấp nhận, bây giờ từ bỏ hết cả chưa chắc đã kịp. Còn nhiều chuyện nữa thôi để lúc khác bác nói sau. Lão vừa dứt câu thì bộ đôi mua sắm bước vào cửa, hóa đơn ơ ơ tròn mắt nhìn. 2 người đàn ông 1 già một trẻ đều ngẩng mặt lên nhìn lại, nét mặt biểu cảm của 2 người có gì đó giống giống nhau, vẻ nhưng vừa xót thương, vừa nuối tiếc lại vừa hi vọng, không ai nói câu nào. Trên bàn, 2 nắp chai nước có đến 7-8 mẩu thuốc lá, không khí trong phòng sánh đặc. Hóa đơn đứng sững sau chục giây thì mở mồm bảo con chào bố, em chào anh. Trong vô thức và người già và người trẻ đều gật đầu cùng ừ 1 tiếng, rồi quay sang nhìn nhau, giống như vô tình thấy hình bóng mình trong người còn lại. Lão bố nói tiếp, đấy, con bé chưa chắc đã hiểu chuyện này bằng cậu, bác sẽ nói chuyện với nó, nếu nhất quyết đến với nhau thì sau này cậu đừng than vãn cảnh cá chậu chim lồng.
Nói xong lão đứng dậy, vươn vai bảo con gái tối cho bố ăn gì nhỉ, nghe nói hải sản hà nội còn tươi hơn cả hạ long, ko biết thực hư thế nào. Lão bà chắc thấy cánh đàn ông đã kết chuyện cũng từ trong phòng đi ra bảo con ranh con kia, dám trốn bố trốn mẹ về VN, lại còn dám trốn đi hà nội, còn ko mau mau chịu tội.
Hóa đơn nhe nhẻn cười nói ơ con chỉ trốn bố chứ có trốn mẹ đâu, con báo cáo mẹ trước khi đi mà sao có thể gọi là trốn. Lão bố ngước lên nhìn lão bà, đưa ngón trỏ lên gật gật chỉ chỉ ý rằng á à, mẹ con bà được lắm. Lão bà hơi ửng đỏ mặt bảo lôi mẹ vào cũng ko cứu được con đâu, xem ra người cứu được con chỉ có thể là …Bả dừng lại quay sang nhìn tao. Tao chột dạ nghĩ, đéo, tao tuổi gì mà cứu.
Tối đó cả nhà đi ăn lẩu hải sản, gọi ko thiếu thứ gì, 2 già, 3 trẻ, 2 nam, 3 nữ, không khí đầm ấm như sum họp một gia đình nhưng tao biết trong lòng mỗi người đều có quỷ, chắc chỉ có vĩnh yên là ko nghĩ gì thôi. Hóa đơn thì cũng lờ mờ biết lão bố đã nói những gì với tao nên thấy ánh mắt ẻm thỉnh thoảng lại nhìn tao đầy vẻ xét nét. Ăn uống xong xuôi cả nhà về pha café uống, bảo lão bố ra quán ngồi thưởng thức cho ngon, lão bảo thôi về nhà ấm cúng hơn, tao hỏi bác sợ gì à, lão kêu ko, thời điểm này yên bình có gì mà sợ, có gì thì cũng phải vài năm nữa mới sợ, tao lại hỏi tiếp thế sao ko cho hóa đơn ở nhà vài năm nữa đến lúc nào có biến hẵng hay. Lão cười vỗ vai tao bảo nước đến chân mới nhảy kịp sao được, với lại ở thêm vài năm để làm gì, thà sang đó kiếm cái thẻ xanh rồi đi lại thoải mái có sướng hơn ko, chưa kể người tính không bằng trời tính.
Tao gật gù vâng dạ, so với lão bố, tao cảm giác mình giống như con thỏ non không hơn không kém.
Ngồi trò chuyện mãi đến 10h mới về, tao hẹn các lão mai lại sang, nháy mắt hóa đơn cái cho vui mà lòng như có vết cắt. Vào thang máy, cúi mặt suy nghĩ mông lung về tương lai, thang chạy được tí dừng lại, cũng đéo rõ tầng mấy. Có người bước vào, mùi nước hoa thơm phảng phất, tao ngẩng lên nhìn, người kia cũng nhìn tao, cả hai cùng kêu kêu tiếng ơ. Là Hoa, Hoa đi đâu qua đây ko biết… Hoa hỏi anh đi đâu thế, tao bảo qua nhà người bạn ở tầng 12. Hỏi ẻm qua đây làm gì, ẻm kêu qua có chút việc thôi ạ. Nói như vậy tức là ko muốn nói cụ thể, tao cũng ko hỏi thêm làm gì. Xuống tầng 1 Hoa vào lấy xe, tao thì đứng chờ xem có taxi nào qua thì vẫy, ngại gọi. Hoa đi lên thấy vậy hỏi ơ anh chờ ai, tao bảo chờ taxi, Hoa bảo thôi để em chở về, mai thứ 7 được nghỉ, tao hơi ngại ngại bảo thôi, muộn rồi để anh tự về cho đỡ phiền. Hoa nhìn thái độ tao rồi gật đầu, xong ẻm bảo mai anh rảnh ko, đi chơi đi, Tao trả lời nước đôi là để mai xem thời tiết thế nào. Hoa mỉm cười phóng vù đi. Có taxi đến, tao lên xe, mở điện thoại mân mân mê mê vô tình lướt danh bạ, thấy số điện thoại của Hoa hình như giống giống số rao bán chung cư trước của bà phiên dịch ở tầng 8 thì phải.
Tao ngờ ngợ, tí nữa về thử thì biết ngay.
Về đến nhà thấy phòng 2 ẻm hàng xóm vẫn sáng đèn, cửa mở. Định thò đầu sang trêu nhưng lại thôi, nghĩ bụng éo chơi với bọn nham hiểm này nữa, nhỡ đâu 2 đứa nó đến ngày rụng trứng lại liên thủ hấp diêm tao rồi mang bầu bắt tao cưới thì bỏ mẹ, phải đề phòng mới được. Về bật máy tính ngồi lướt web, đá đá qua tí mail xem có công việc gì ko, được 1 lúc thì nghe tiếng gõ cửa cồm cộp, ngoái đầu lại thấy Buồn đang đứng, tao bảo khách sáo thế, vào tự nhiên đi. Ẻm vào, ngồi xuống giường bảo anh đi đâu về muộn thế, tao trả lời khù khoằm là cái này có cần báo cáo em ko. Buồn nhíu mày kêu dạo này thái độ khác lắm, có chuyện gì nói ra chứ đừng thái độ thế, chuyện hôm trước là cái Hoa Xanh nói đùa cho vui thôi, gì mà anh nghĩ xa quá vậy. Tao cười bảo anh phải đề phòng, gọi là quân tử phòng thân cho chắc, biết đâu lọt vào bẫy tình của em thì sao. Buồn giả vờ nôn ọe ọe rồi kêu nhìn lại mình đi, ko đến mức người ta phải làm thế đâu. Tao chợt nhớ ra chuyện số điện thoại của Hoa khi nãy, tao bảo Buồn giúp anh 1 việc này, em dùng máy em gọi vào số này hỏi có phải đang rao bán chung cư chỗ trung hòa, tầng 8 ko. Buồn nghe lời, bật loa ngoài gọi điện. Hoa nghe máy, xác nhận đúng, đang cần bán vì ko dùng đến, kể lể nội thất đủ, an ninh cao… Ồ đm, đúng là có duyên thật đấy. Mà ẻm bán nhà ko biết có phải gia đình kiệt quệ quá rồi hay ko nhỉ… Buồn tò mò hỏi đó là ai, có chuyện gì, nghe giọng giống ng yêu anh hôm trước gặp nhỉ. Tao gật đầu bảo chính là nó đấy, tao chém gió láo rằng nhà người yêu đang phá sản, mình ko giúp được gì thấy đau lòng quá. Buồn trầm tư nói một miếng khi đói bằng một gói khi no, anh ko giúp được về kinh tế thì nê quan tâm và động viên đến người ta nhiều hơn. Buồn nói xong lẳng lặng về, dường như có tâm trạng, tao nhìn bóng dáng lùi lũi của em thấy thương thương. Tao nằm nhắn tin cho Hoa, gợi gợi dần sang chuyện hoàn cảnh gia đình, Hoa bảo vâng, đúng là càng ngày càng căng thẳng, chắc sắp trở thành vô sản rồi. Tao động viên mấy câu tuy hơi sáo rỗng nhưng cũng là cho có chứ chả biết nói gì giờ.
Hoa hỏi mai đi đâu chơi anh nhé, em thích đi cùng anh lắm ý. Tao lại nhắn lại là để xem thời tiết thế nào. Hoa bảo ko đi cũng phải đi, 1 tuần rồi ko gặp còn gì.
Ơ đm, sao lại bá đạo thế, nói cứ như hóa đơn ngày xưa ý… Đêm, trời trở mát bởi mấy cơn gió đầu hạ, gió nhè nhẹ lùa vào phòng qua ô cửa sổ nhỏ rồi lại thoát qua cửa chính, đánh động mấy móc phơi quần áo chạm vào nhau tạo nên tiếng leng keng như chuông gió. Đâu đây tiếng rao bánh mỳ sài gòn đặc ruột thơm bơ qua cái loa nén nghe nghèn nghẹt, nhưng âm thanh yếu ớt đó không đủ phá tan sự yên tĩnh của đêm. Cảnh vật làm cho tâm hồn người ta thêm bình lặng, những lúc như thế người ta dễ cảm thông, dễ chia sẻ và dễ mở lòng mình hơn. Tao cũng không ngoại lệ, từng dòng tin nhắn tao gửi cho Hoa kể về mối tình của tao với hóa đơn lần lượt được gửi đi, chốt lại bởi một câu hỏi vu vơ mà tao nghĩ không nên hỏi. Tao hỏi giờ anh phải làm sao hả Hoa. Yên lặng, báo đã xem nhưng ko hề có câu trả lời. Tao thở dài nhẹ nhõm, tao đơn giản nghĩ rằng mình ko nên hay đúng hơn là không được lừa dối trong tình yêu, thà để Hoa biết và sẽ coi tao như tình một đêm trong cái thời buổi công nghệ số này, như thế còn hơn gieo rắc tương tư để mang sầu cho ẻm.
Ngủ một mạch rồi bị đánh thức bởi tiếng chuông tin nhắn zalo liên hồi. Với điện thoại, nhìn thấy mới hơn 4h sáng. Là những tin nhắn của Hoa. Chả nhẽ em ấy suy nghĩ suốt đêm để trả lời cho tao chắc. Thấy ẻm nhắn: Em ko rõ tại sao anh lại kể cho em chuyện này và tại sao lại hỏi ý kiến em. Em trả lời anh theo 2 kiểu suy nghĩ nhé, một là nếu em là Hóa Đơn (Em đặt vai mình vào người phụ nữ ấy như vậy sẽ dễ đồng cảm hơn để có câu trả lời thích đáng nhất) em sẽ cân nhắc để cho một cuộc sống ở tương lai, phụ nữ cần sự ổn định và chở che, cần một chỗ dựa vững chắc kể cả ko phải vấn đề kinh tế thì vấn đề tinh thần là quan trọng, và chỗ dựa vững chắc ấy trong trường hợp này lại ko phải là anh mà là bố của bạn ý. Do vậy em sẽ chọn phương án sang bên kia. Tuổi này ko còn tình yêu mộng mơ nữa đâu. Hai là nếu em ở vai trò một người quan sát khách quan nhất thì em nghĩ anh nên dứt bỏ một cách quả quyết tình yêu này, chúng ta sống vì tương lai mà tương lai tình yêu của anh với hóa đơn có chắc là vĩnh cửu, trong khi biết rõ khó khăn rủi ro phía trước. Anh và bạn ý có tình yêu đẹp ngập tràn hạnh phúc vì 2 người ở bên nhau trong hoàn cảnh và điều kiện quá thuận lợi, chẳng có gì ảnh hưởng được. Nhưng nếu đặt vào một hoàn cảnh khó khăn thì sao. Ko thể nói trước được ạ.
Tao đọc từng chữ, từng chữ, đọc đi đọc lại vài lượt rồi mới nhắn tin trả lời. Cảm ơn em, sao thức khuya vậy, thế mà rủ anh ngày mai đi chơi thì đi làm sao được.
Hoa nhắn lại luôn rằng hoãn lại hôm khác đi anh, em nghĩ thời gian này anh nên dành cho hóa đơn thì hơn, đứt đoạn thì cũng đừng làm cô ấy buồn, anh hiểu chứ. Tao lại nằm ngâm nghê, nghĩ ngợi, làm sao giờ nhỉ, làm sao để hóa đơn ko buồn mà vẫn dứt tình đươc với nhau… Gà tre nhà ai gáy te te, mẹ kiếp, ở hà nội muốn nghe tiếng ò ó o mà cũng khó.
Thể loại gì gà không ra gà, chim không ra chim, kêu te te nghe ngứa cả tai. Nhìn đồng hồ báo 5h30, trời còn xẩm tối nhưng mùa này nhanh sáng, tí nữa thôi là trời sáng hẳn rồi. Thế là đêm qua ngủ được có hơn 4 tiếng, nhưng thôi cũng dậy vì ko buồn ngủ nữa và biết là giờ nằm ngủ tiếp thì phải 10h mới dậy. Vươn vai, hít thở rồi vào cầm điện thoại gọi vĩnh yên, vài hồi chuông thì bắt máy, là giọng hóa đơn. Tao bảo em gọi phụ thân phụ mẫu dậy đi, đi ăn cháo lòng tiết canh nhỉ. Hóa đơn kêu các cụ dậy lâu rồi ko phải chờ anh gọi, ăn tiết canh để toi à, ko ăn tiết canh đâu, tao hỏi thế ăn gì, hóa đơn kêu em thì chỉ thích ăn anh thôi, hihi, bố mẹ em thì em ko biết. Tao bảo thế tí anh qua rồi đi ăn gì thì ăn nhé, hóa đơn bảo uke. Tao thay quần áo rồi xuống đi luôn, tiền trạm trước xem có quán nào hay hay quanh khu đó ko. Lượn vài vòng thì cũng thấy quán có vẻ được, nhìn sạch sẽ, tao vào hỏi có tiết canh ko, bà chủ kêu ko, giờ ai còn ăn tiết canh nữa, có canh tiết thôi. Tao nhìn trong tủ thấy dạ dày, trễ tràng các thứ khá ngon mắt, định bụng sẽ dẫn ra đây ăn.
Lên nhà hóa đơn, tất cả đã dậy, 2 lão đang ngồi xem thời sự bản tin sáng, 2 nàng kia chắc còn trang điểm trong phòng ngủ. Tao cất tiếng chào rồi bảo có quán điểm tâm sáng gần đây, mời 2 bác đi ăn sáng ạ. Lão bố hỏi lại lòng lợn tiết canh hả, tao bảo ko, chỉ có dạ dày và canh tiết. Lão bố gật gù. Bỗng lão bà lên tiếng nói giọng đều đều nhỏ nhỏ, tao đoán là đủ nhỏ để tao nghe thấy nhưng hóa đơn trong phòng ko nghe được. Lão bà bảo mấy đứa đi đi, 2 bác có việc nên về luôn, hẹn xe rồi, mấy đứa cứ chơi cuối tuần vui vẻ, cháu có gì thì cứ nói chuyện với hóa đơn, 2 bác nghĩ rồi, bắt thằng anh nó ở bển là quá, còn hóa đơn, để tùy nó quyết định. Nói xong lão bà quay sang nhìn lão bố như ra hiệu gì đó, lão bố gật đầu xong bảo cậu ra ngoài bác nói cái này.
Tao và lão bố thong dong xuống tầng 1, đi chậm rãi quanh tòa nhà ngó nghiêng các ông bà tập thể dục. Lão bố bảo nghĩ đi nhé, nếu đã quyết định gắn với nhau thì giờ cũng đến tuổi rồi, nhanh nhanh mà cưới đi, hóa đơn nó thế nào thì cậu hiểu và tôi cũng hiểu, nó quen được nuông chiều từ bé, bố mẹ nó cũng ko coi ra gì, mà cũng ko thể bao bọc nó mãi được… Lão bố giọng chậm chậm lại, vẻ như có điều gì đó làm lão xúc động. Tao chờ làm im lặng 1 lúc mới bảo cháu biết rồi bác, cháu ko ngại khó ngại khổ vì cháu sinh ra từ cây lúa, cũng vất vả mãi rồi, nhưng hóa đơn thì ở bển sẽ tốt nhất cho ẻm, bác mới là chỗ dựa vững chắc cho ẻm, ko phải cháu. Lão quay sang nhìn tao 1 lúc rồi bước tiếp, lão nói người như cậu chắc cũng ko thiếu ng yêu, hóa đơn cũng thế, nhưng 2 đứa yêu nhau có lẽ là cái duyên, thôi cứ để tùy duyên, tôi biết cậu cũng trân trọng con gái tôi lắm, vậy cứ tùy nó quyết định, tí 2 vợ chồng tôi về luôn, cuối tuần mấy đứa cứ thoải mái đi. Lúc này đầu óc tao đã thông suốt, đúng rồi, chỉ có để hóa đơn quyết định thì ẻm mới hài lòng, có buồn thì cũng buồn một chút thôi, lựa chọn sai thì sau này cũng ko hối tiếc… Sáng hôm đó 3 đứa gọi xe đi tam đảo, hóa đơn đã được bố ẻm trả lại điện thoại sau một hồi nói chuyện riêng tư. Tinh thần hóa đơn có vẻ cũng được giải tỏa nên miệng ko ngừng cười nói, vĩnh yên đi cùng bọn tao làm hướng dẫn viên du lịch vì ẻm bảo ẻm đi tam đảo quá nhiều lần rồi. 3 đứa thân thiết như những người bạn thực thụ, thỉnh thoảng lại thấy hóa đơn nhìn trộm tao, vài lần đầu tao giả vờ ko để ý, đến sau thì tao cấu trộm mông phát bảo ai cho nhìn trộm anh.
Hóa đơn hihi kêu em thích anh. VL thích anh.
Tam đảo nổi loạn bởi các phịch thủ, ko hiểu ở đâu kéo về mà đông thế, nhưng cũng thế thì buổi tối mới đỡ buồn. 3 đứa ăn xong đi dạo loanh quanh ngắm người là chính chứ ko có gì khác, nhìn các cô cậu chắc đều tầm tuổi sinh viên, những gương mặt còn vô tư, vô lo vô nghĩ, chợt thấy mình già thật. Vĩnh yên có điện thoại nên đi tụt lại phía sau để nghe, tao và hóa đơn đi trước cách nàng cỡ 2 chục met. Tranh thủ tí không gian riêng tư tao mở mồm hỏi, em định thế nào, đi hay ở. Hóa đơn ngước mắt lên nhìn chưa trả lời, bỗng nghe tiếng hét thất thanh của vĩnh yên “ Bị điên à” bọn tao quay lại, thấy 1 đám 3-4 đứa con trai đang đứng gần vĩnh yên, như kiểu vừa buông lời khiếm nhã thì phải, vĩnh yên lại hét lên tiếp là cút đi. Tao vào hóa đơn vội quay bước lại… Gớm, 4 ông mặt non choẹt, chắc là sinh viên. Tao hỏi có chuyện gì thế, vĩnh yên bảo mấy thằng ranh con vô lại ăn nói mất dạy anh ạ. Tao quay sang nhìn 4 thằng 1 lượt bảo mấy chú định lái máy bay à, giới thiệu với các chú đây là máy bay hạng nặng, hiện đang công tác ở sở xxx, con ông Y là phó…các chú mà lái được máy bay này là đổi đời luôn đấy. Hóa đơn phì cười, 4 cu cậu kia éo hiểu sao tự nhiên xét nét kêu em trêu tí thôi ạ rồi chuồn thẳng. Tao ngơ ngác ngoái nhìn xung quanh, đã ai làm gì đâu mà chạy sớm thế nhỉ. Hóa ra có 2 anh công an đang đi thong dong dạo phố đêm gần đấy. Vốn dĩ nghĩ về vĩnh phúc thì là địa bàn của vĩnh yên rồi nên tao cũng đùa cợt thế cho vui chứ tao nghĩ vĩnh yên thừa già dặn để xử lý mấy chuyện kiểu này, nhất là ở nơi đông người như tam đảo mà em đã đi lại quá quen thuộc ở đây. Đúng như dự đoán, 2 anh áo xanh đi gần đến, 1 anh nhận ra vĩnh chào rõ to hỏi Vĩnh yên à, lên chơi sao ko bảo anh, Vĩnh yên mỉm cười chào lại kêu em mới lên, giới thiệu với anh đây là 2 bạn em. Vĩnh yên nói chỉ sang tao với hóa đơn, 2 tên kia hau háu nhìn, chắc thấy zai đẹp gái đẹp như diễn viên hàn quốc chứ gì. Chào hỏi xã giao vài câu tao và hóa đơn bảo đi trước nhé, định dành ko gian cho vĩnh yên nói chuyện với bạn, ai ngờ vĩnh yên lại bảo chờ đi cùng luôn rồi kiếu 2 tay kia và đi cùng bọn tao. Đi được vài trăm met vĩnh yên mới bảo tay áo xanh kia là con ông Y nào đó, đang mai mối cho ẻm nhưng ẻm ko thích, vừa là ko thích áo xanh vừa là ko thấy hợp.
Tao bông đùa nói thế em thích ai, như nào em mới thích. Hóa đơn cướp lời nói luôn, còn phải hỏi, thích anh chứ thích ai, để tôi đi sang bển cho 2 người ở nhà nên duyên nhé. Lời nói đùa mà bỗng dưng tao cảm giác lại có 1 phần là thật.
Hơn 10h, mấy đứa về khách sạn. Bọn tao thuê 2 phòng, nói thật là sau 3 năm xa cách nên tình cảm phai nhạt đi nhiều, chứ như hồi trước có khi sẵn sàng thuê 1 phòng 3 đứa nằm chung cũng nên. Tao về phòng tao nằm luôn, lấy điện thoại lướt lơ, tin nhắn zalo của Hoa từ lúc nào ko biết, Hoa hỏi hôm nay anh đi đâu, làm gì, tao chém lại là nằm ở nhà cả ngày chứ ko đi đâu, có như thế mới dứt tình hóa đơn được. Thấy Hoa phản hồi ngay là thật ko thế, tao bảo thật, đang nằm chỏng dái ra đây, Hoa nhắn vào dùng từ thô thiển quá đấy. Đang chat chit thì có tiếng gõ cửa, tiếng gọi của Hóa đơn. Tao ra mở cửa, hóa đơn vào phòng nằm lăn ra giường dang chân dang tay. Ẻm bảo nãy em chưa trả lời anh câu hỏi đi hay ở nhỉ. Tao ừ nhẹ. Hóa đơn cười cười hỏi anh muốn em đi hay em ở. ĐM, hỏi khó thật, nhưng tao cũng nói thật luôn dù có dối lòng một chút, đương nhiên là muốn em ở rồi. Hóa đơn hì hà bảo tiếp, em ở thì mình cưới nhau nhé. Tao gật đầu luôn chứ ngại đéo gì vì đoán là mấy câu này đang chỉ là bông đùa, là lời dạo đầu cho câu chuyện thật phía sau thôi. Hóa đơn ngồi dậy rồi nhẹ nhàng nói lại đây em bảo. Tao bước lại, hóa đơn đứng dậy, choàng tay ôm tao, đầu dựa vào lồng ngực, ẻm kêu anh đứng im để em nghe trái tim anh nhé, rồi ẻm cứ thế im lặng ko nói thêm gì.
Thời gian 10p trôi qua, hóa đơn mới mở miệng nói anh mỏi chân ko, tao bảo có mỏi nhưng vẫn đang phải thực hiện đúng theo yêu cầu của em, ẻm cười khinh khích nói cả đời này đều làm theo yêu cầu của em chứ, tao gật, hóa đơn bảo hứa đi, tao bảo hứa, hóa đơn hỏi hứa gì, tao bảo hứa hứa. Hóa đơn cười hì hì rồi im lặng, tao bỗng thấy ngực mát mát, nước ở đâu ý nhỉ, cúi xuống nhìn, mấy hàng lệ của ẻm đã rơi từ lúc nào, tiếng nấc nghẹn bắt đầu xuất hiện, có lẽ hóa đơn cố gắng lắng nhưng vẫn ko thể nào để nước mắt ko rơi, tao bảo đừng cố nén cảm xúc làm gì em. Hóa đơn thút thít vài tiếng rồi óa khóc tu tu, mếu máo nói em yêu anh, em yêu anh rất nhiều…Tao cảm nhận được, đây là giọt nước mắt của đau thương, của chia ly, của xa cách…Hơi cay ở đâu xộc lên mũi, mắt mình cũng bỗng nhòe đi.
Tâm trí tao hiển hiện lại như in cảnh xa hóa đơn lần đầu tiên, ngày ấy tao thật hụt hẫng lắm, vật vờ bao nhiêu lâu mới dựng lại tinh thần được, nay những cảm xúc ấy lại quay trở lại lần nữa, lúc đó tao nhận ra tình yêu của tao dành cho hóa đơn lớn biết chừng nào, mấy năm xa cách chỉ như lớp bụi dày che phủ trái tim rực cháy, là che đi chứ ko hề dập tắt. Tao khóc thành tiếng, nói ko tròn câu Anh yêu em. Lâu rồi tao mới nói 3 chữ này, những mối tình thoáng qua ko phải là không mang lại rung động nhưng hầu hết chỉ dừng ở chữ anh thích, lần này thì lời yêu được thốt ra thẳng từ trái tim mà ko hề qua đường lý trí. 2 đứa ôm nhau khóc. Ko hiểu khóc vì sao, chỉ biết đây là trái tim khóc Nước mắt khô trên má cũng là lúc hóa đơn bảo ẻm sẽ đi, mi vẫn ướt, mắt còn đỏ hoe. Tao đã cảm nhận được điều này từ trước, tao bảo đừng giải thích gì hơn, anh hiểu và ko oán trách gì cả, đó cũng là điều anh nghĩ và mong em như thế. Tiếng nấc của hóa đơn như những vết dao cứa trong lòng. Cánh cửa bỗng bị đẩy mở ra, vĩnh yên bước vào, bắt gặp cảnh 2 đứa tao khóc, vĩnh yên tiến gần lại ngồi xuống hỏi 2 người sao thế, thời gian bên nhau phải vui vẻ chứ. Tao và hóa đơn đều im lặng, vĩnh yên nói tiếp ngày xưa bà đi, ảnh đã sầu thảm như mất hồn mấy tháng, rồi bà về, tưởng 2 người sẽ hạnh phúc bên nhau ai ngờ bà lại đi, rồi lại lần này nữa, tôi nói thật, sao ko dứt thì dứt luôn đi. Cả tao và hóa đơn ngước lên nhìn, hóa đơn hỏi bà còn yêu anh lắm hả. Vĩnh yên quay mặt đi bảo không, tôi chỉ ko muốn thấy 2 người lằng nhằng mãi mà chả đi đến đâu, tôi góp ý trên quan điểm bạn bè thôi. Vĩnh yên thở dài 1 hơi. Không gian rơi vào tĩnh mịch, cuối cùng tao là người lên tiếng trước. Thôi được rồi, chúng ta sẽ luôn trân trọng những khoảnh khắc ở bên nhau, những tình cảm đã dành cho nhau, ko buồn nữa nhé, chúng ta mãi là những người bạn tốt, nào 2 em hôm nay cũng nhau hầu hạ anh nhé. Tao gắng gượng nói ra câu đùa vô duyên mất nết, vĩnh yên xì xì bảo em ko liên quan rồi đứng dậy về phòng. Tao và hóa đơn nói chuyện thêm lúc rồi chìm vào giấc ngủ.
Trời tam đảo về đêm và sáng thường se lạnh, cái lạnh khiến cho người ta ngủ ngon hơn thì phải. Tao ngủ một giấc say rồi bị đánh thức bởi chuông điện thoại báo thức, giật mình tỉnh dậy vì tao thường để báo thức cho ngày cuối tuần là 8h sáng. Đã 8h rồi cơ à, vùng dậy ko thấy hóa đơn đâu, nghĩ rằng ẻm đã về phòng vĩnh yên rồi chăng, bỗng thấy tờ giấy note nhỏ bằng bàn tay để ở giường, tao cầm lên đọc, là những dòng chữ của hóa đơn: Anh à, em ko nỡ rời xa anh, em đi như một kẻ trốn chạy, tạm biệt anh, em cầu chúc cho anh cuộc sống hạnh phúc nhất… Tao đọc đi đọc lại vài lượt, để ý trên mẩu giấy mấy chữ bị nhòe mực, nước mắt biệt ly rơi cho một cuộc tình ko trọn vẹn. Buồn! Trời còn lãng đãng sương mai, tia nắng vàng võ chiếu xuống làm long lanh những hạt ngọc đọng trên lá. Nhìn sương, tưởng cây khóc, cổ nhân nói thật không sai, người buồn cảnh có vui đâu bao giờ. Đã chuẩn bị sẵn về một hồi kết không đẹp nhưng ko hề chuẩn bị cho một cuộc chia tay như vậy, 1 cái ôm, 1 cái nắm tay từ biệt sao cũng xa vời quá. Gọi mấy lần, thuê bao đều ko liên lạc được. Tao về khách sạn, sang phòng Vĩnh yên, gõ cửa mấy hồi cũng ko thấy thưa, alo cho ẻm thì ẻm kêu đang đi chơi chỗ mấy người bạn. Tao bảo hóa đơn đi rồi, anh về trước đây. Vĩnh yên bảo ơ ơ chờ em đã. Tao tắt máy, thôi cũng để thuê bao. Trả phòng, bắt taxi 1 mạch về Hà Nội. Về nhà mới bật điện thoại, nằm dài mở facebook thấy hóa đơn online, tao cũng ko nhắn tin, chỉ âm thầm ngắm lại vài bức ảnh. Thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Vĩnh yên, tao thấy mình cũng hơi bựa bựa bỏ về như thế, vừa nghĩ đến thì lại thấy vĩnh yên gọi điện, tao nghe, và đương nhiên là bị mắng như tát nước vào mặt, tao im và nghe, ẻm sỉ vả 1 hồi xong tao mới từ từ nói em bây giờ đanh đá hơn trước nhiều nhỉ, ngày trước hiền lắm mà. Vĩnh yên bảo anh đừng kể chuyện ngày xưa làm gì nữa, lần này liên lạc lại được rồi đừng trốn nhé baby, hihi.