Phấn cười tươi nói thế xe cộ anh định thế nào, tao vuốt vuốt cái điện thoại bảo trước mắt cứ đi nhờ đứa ở cùng cty, cùng nhà trọ, tao chợt nhìn phấn bảo em đừng nói là em tặng anh xe đấy nhé, phấn cười bảo em đâu phải đại gia. Em chỉ bảo nếu mua đừng mua xe LX như em, mấy lần hỏng vặt mà sửa hết bao tiền, tao cười, đm tiền đéo đâu mà mua vespa LX, tao bảo anh cũng mua LX nhưng rẻ bằng nửa xe em thôi, phấn ngơ ngác kêu thế là xe nào, tao bảo nouvo, phấn reo lên ơ xe đấy đẹp, phong cách đấy. Ngồi đến gần 10h thì về, chở phấn, phấn ôm eo tao nói lâu lắm mới có cảm giác này, thích thật. Tao thấy hơi ngượng nghịu, ng yêu cũ là 1 cái gì đó khá nhạy cảm. Về đến nhà trọ của tao, xuống xe, phấn bỗng dưng hôn chụt má tao phát rồi bảo xin lỗi anh. Xong nhảy lên xe đi luôn, tao ko hiểu xin lỗi vì cái gì, lúc sau thì thấy tin nhắn xin lỗi vì đã yêu anh quá nhiều...
Loay hoay lên mạng tìm thông tin về iphone 4, đã được cầm bao giờ đâu, phải tháo sim ra để lấy kéo cắt, lắp vào đéo thấy nhận, tưởng hỏng sim, lại lắp lắp mài mài vài lượt thì thấy sóng, vui vl.
Táy máy vọc vạch , còn tải itunes nọ kia các thứ đến gần 1h sáng mới ngủ. Lên giường vẫn cầm cái iphone vuốt vuốt ríu mắt lại mới thôi.
Nắng bớt vàng mùa thu lại sắp sang. Tao đăng stt với mấy cái ảnh chụp nắng công trường bằng điện thoại, cứ lúi húi cặm cụi cả buổi sáng thì báo hết dung lượng 3G, thật vl. Về văn phòng chấm chấm vuốt vuốt, em thư ký đi qua kêu ối xời, điện thoại ở đâu đây, iphone cơ đấy, đệt, hình như iphone lúc ấy có sức hút, mấy đứa xung quanh cũng xúm lại trầm trồ, đến cả mụ 85 nghe hơi bắc chõ ở đâu cũng mò ra bảo xem đt mới xem nào, oách ra phết. Tao ra ngoài hút thuốc, kết nối wifi, lướt lướt đọc báo ngắm gái, thì Luật gọi điện, Luật bảo ơ anh mới có iphone à, tao ngạc nhiên hỏi ơ sao em biết, Luật kêu em vô tình xem danh bạ thấy báo hiện facetime với imess ở danh bạ của anh. Tao chưa biết về cái này, ừ à bảo ừm, anh mới mua, hôm về quê thầy u cho tiền mua xe máy nhưng chưa mua nên mua cái điện thoại cho khôn người, Luật kêu lại có thêm công cụ mà tán gái nhé, tao hì hì bảo anh chưa biết dùng mà, Luật bảo mất xe lại mua điện thoại, đúng là hâm. Đm, nếu ko phải phấn tặng thì mua đt đắt tiền làm đéo gì, lúc ấy ý nghĩ mua chỉ mua mấy cái tầm 3-4 triệu thôi, nhưng phải thừa nhận iphone 4 tại thời điểm đó thật xuất sắc, cả về ngoại hình cũng như chất lượng.
Lúc về lại ngồi xe cùng mụ 85, lôi đt ra thử nghiệm chụp hình, đèn nháy sáng chóe vào đùi mụ, mụ bảo làm gì đấy, tao bảo chụp ảnh, mụ kêu vớ vẩn, tao tắt đèn rồi chụp lại xoèn xoẹt, nhìn đùi mụ lên ảnh càng nuột, tao dơ ra cho mụ xem bảo nhìn nuột chưa, mụ kêu ồ nét nhỉ. Mụ này mặt ko xin nên tao ko chụp tự sướng làm gì, thế beep nào mụ lại kêu đưa xem nào rồi giật điện thoại của tao chọn chọn rồi dơ lên chu mỏ chu môi chụp tự sướng, nhìn buồn nôn. Chụp phành phạch xong khen cam nét thật, có khi phải cố mua cái mới được. Đm tao chính là khởi xướng phong trào iphone ở công ty.
Tối, ăn xong nằm vắt chân nghịch điện thoại thì thấy báo cuộc gọi hình ảnh, là phấn, phấn gọi facetime, phấn kêu hihi nhìn mặt tí nào, tao hỏi em ko đi làm à, phấn kêu ko, mệt ko muốn đi, anh rảnh ko đi trà cháo tí cho mát, tao bảo có rảnh nhưng ko đi được, phấn kêu sao thế, tao bảo mình ko nên thường xuyên gặp gỡ, dễ phát sinh tình cảm trở lại lắm, phấn cười. Chém thêm mấy câu thì tao tắt máy, thử gọi facetime cho Luật. Luật nghe máy bảo em đang đi vệ sinh, vkl, tao bảo quay xuống dưới tí, Luật cười to kêu anh mất nết vừa thôi, thế là nói chuyện từ lúc Luật đi vệ sinh đến lúc Luật lên giường, tao giả vờ bảo nhớ em qua, cho ngó người tí nào, Luật kêu nhớ thì qua đây đê, tao thở dài giả vờ thểu não nói qua spa có làm ăn được gì, Luật hì hì bảo mai em qua. Tao cố gạ Luật thêm vài câu, Luật chiều lòng cũng vén vén ngực lên cho ngó tí, đm, đây đúng là chat sεメ mà, đang vui thì đứt dây đàn, em thư ký mò lên phòng te tởn bảo khao điện thoại đi anh ơi, làm tao giật mình phải tắt vội máy. Thư ký kêu khao điện thoại đi chứ, đm, ừ thì khao, đằng nào cũng đi nhờ xe ẻm bao lâu rồi, tao bảo gọi du lịch đi, đi ăn gì giờ, thư ký kêu đi ăn chè rồi ăn nem rồi ăn bún. Tao liếc mắt nhìn ẻm nói ăn gì lắm thế, có ăn anh luôn ko để anh còn biết, thư ký nháy mắt kêu ăn luôn...
Muộn rồi ở khu này còn đéo chè mà ăn, có quá nem rán ốc xào mới mở, đi qua thấy thơm phức nhưng chưa ăn lần nào, ra làm bát ốc xào với mấy đĩa nem, chỉ được cái mút vỏ ngon chứ bên trong như ốc luộc, em thư ký hỏi tao thấy ngon ko, tao bảo ko, anh ko thỉ ăn vỏ. Ngồi chán chê rồi về, bảo ăn bún nữa ko các em, thư ký kêu thôi, no rồi, còn để bụng ăn anh. Mạnh mồm ghê.
Tối đó lướt facebook, xem phim cũng phải đến hơn 12h mới ngủ, có điện thoại có cái nghịch cugx hay nhưng kiểu này ko ổn, sáng dậy mệt lắm. Đúng như dự đoán, sáng hôm sau đang mơ đẹp thì nghe tiếng gõ cửa ầm âm, là em thư ký gọi, vùng lên 3 lần mới dậy nổi, vội vội vàng vàng thủ tục để đi, em thư ký gắt làm gì mà gọi mãi ko dậy, muộn đến nới rồi. Xuống sân tao bảo em thư ký chở anh đi, anh còn chưa tỉnh ngủ, đến điểm đón, đéo thấy ai, thôi xong, xe chạy mẹ rồi.
Em thư ký lại chì chiết thêm vài câu, tao bảo thôi đành, đi xe máy đi, chả mấy khi được đi làm xe máy, em thư ký vẫn đèo, đi được vài km tao bắt đầu đua tay qua ôm eo ẻm, thư ký có vẻ hơi nhột nhưng ko thấy nói gì, tao cứ ôm rồi gục vào vai nhắm mắt hít hà, đến đoạn gần rẽ vào công trường thấy ẻm kêu anh bỏ tay ra, gặp xe công ty mình rồi kia, tao nhỏm đầu nhìn về phía trước, đúng là sắp gặp xe đưa đón của công ty, tao bỏ tay ra bảo em phóng trước bọn nó đi cho oách, đi sau đến trước, em thư ký kêu ok, ẻm vút ga lao đi, khi đi ngang qua xe công ty, tao lại choàng tay vào ôm eo ẻm, em thư ký kêu úi, tao ôm chặt, thấy mấy bố cháu trên xen nhìn nhìn chỉ trỏ, tao 1 tay ôm 1 tay giơ lên vẫy, em thư ký vọt lên trước, tao lại nằm gục đầu vào vai ẻm tình cảm.
Nghĩ bụng chắc mấy thằng đực rựa trên xe ghen lắm đây, em thư ký lúc này mới kêu lên anh làm gì thế, tao bảo anh diễn tí mà, cho bọn công ty nó tin sái cổ mình là 1 cặp luôn. thư ký kêu diễn gì mà ôm chặt quá, tao thì thầm khen eo em đẹp gớm, ko thấy tí mỡ nào...
Hôm ấy giờ cơm trưa, mấy bố cháu trêu đùa, mụ 85 kêu nghe thiên hạ đồn sáng nay 2 anh chị đi xe máy chứ ko thèm đi ô tô, ôm nhau tình cảm lắm. Ơ đm, thế thì liên quan gì đến mụ nhỉ, tao thủng thẳng nói tôi cũng nghe giang hồ đồn bà là les à, ko thích giai, ko thích gái, mụ cười nói vớ vẩn, tôi là lưỡng tính nhé, thích cả gái cả trai, chỉ có điều chưa gặp người thôi. Tao lắc đầu than, thật đáng tiếc, mụ hỏi đáng tiếc gì, tao trả lời gãy gọn, cặp giò đẹp thế kia thật đáng tiếc lại rơi vào người bà, đáng tiếc, đáng tiếc. Mụ 85 tí thì sặc bảo vớ va vớ vẩn.
Chiều, nhóm xây dựng tụ họp, thông báo có sếp mới, có 1 thằng hàn trẻ măng, chắc chỉ hơn bọn tao vài tuổi sẽ phụ trách đội biệt thự, trước giờ đang được kiêm nhiệm bởi thằng hàn trưởng nhóm xây dựng, thằng hàn mới nhìn trắng trẻo đẹp trai như diễn viên, mãi sau này tao mới biết nó là con cháu ông cốp nào đó cho sang đây như kiểu trải nghiệm, rèn luyện. Thằng hàn mới bảo đội biệt thự dẫn nó ra công trường, đi 1 vòng, nghe bố cháu chém gió phành phạch chả ngượng ngùng gì, thỉnh thoảng còn buôn đôi câu coi thường việt nam, nó bảo nó đi nhiều nước nhưng chưa đâu thấy bụi bẩn như việt nam, thật là vl, chả có nét gì là 1 người viễn xứ, mấy thằng việt bọn tao nhìn nhau, dự đoán tương lại mệt với ông nhõi này đây...
Giữ đúng lời, chiều tối Luật gọi điện hỏi ở nhà ko để ẻm qua, tao bảo qua đây ăn cơm luôn, xuống dặn em thư ký nấu thêm cơm cho bạn anh nữa nhé, ẻm bảo lo gì, hôm nào chả thừa cơm cho chó nhà chủ, hôm nay ko thừa là được chứ gì. Láo vãi. Tắm giặt xong xuôi thì Luật đã đến, nhìn đi đâu về ko biết mà trang điểm lung linh, ko để tao hỏi thì Luật kêu đi hội nghị làm đẹp với gì gì ấy để thêm kiến thức. Lĩnh vực này tao ko rành nên cũng chả hỏi thêm, ôm ôm ấp ấp tí chưa kịp làm gì thì em thư ký gõ cửa cồng cộc bên ngoài gọi xuống ăn cơm, mẹ kiếp, đúng là phá đám.
Xuống phòng 2 ẻm, nhận thấy sự khác biệt lớn, Luật đang ăn mặc sang chảnh trang điểm lung linh đứng cạnh 2 em kia vừa nấu cơm bếp núc mặc quần áo ở nhà, ẻm du lịch có vẻ thân thiện hơn thì khen khen nịnh nịnh nịnh váy đẹp, mặt xinh, riêng em thư ký ko nói gì. Vừa ngồi ăn thì Luật có điện thoại, Luật nghe điện kêu thế ạ, vâng, vâng, vậy chị cứ tham khảo, em qua luôn ạ.
Xong thì Luật bảo xin lỗi, em phải về, có chị khách vip nên em phải gặp trực tiếp. Tao hơi buồn, nhưng đó là công việc, là nghề nghiệp, tao bảo thế tí em có qua ko, Luật bảo để xem có muộn ko đã ạ. Tiễn Luật ra về, mùi nước hoa còn phảng phất. Hụt hẫng 1 chút.
Lên ăn cơm, Thư ký hỏi ng yêu anh làm nghề gì, tao bảo Spa, thư ký bĩu môi bảo ui spa nhiều gái ngành lắm, tao phì cười, ờ thì các em làm spa em nào cũng trắng trẻo thơm tho, nhiều lúc cũng dễ liên tưởng sang gái ngành, nhưng Luật thì khác mà. Tao nói cử nhân Luật, trước làm hành chính nhân sự, đang nghỉ ko lương để làm spa, là chủ Spa. Em du lịch kêu uầy, giàu thế, nhất anh nhé. Tao ko nói gì, tao có nhờ mơi đéo gì đâu mà cứ lôi chuyện giàu nghèo vào việc tình yêu. Ăn xong tao về phòng ngay, tâm trạng ko tốt lắm, thấy có gì đó kiểu như Luật đang xa dần tầm tay của tao, cảm giác lại giống tao nằm trong nắm tay của Luật, Luật có thể buông bỏ tao bất cứ lúc nào và tao ko thể với lại Luật được.
Trầm ngâm ngồi sân phơi hút thuốc, ngắm mảnh trăng non sắc lẹm mới lên giữa bầu trời tối mịt, cô quạnh, đìu hiu. Tự nhiên thấy thèm 1 cảm giác ôm, thèm 1 cuộc lượn lờ phố xá cùng người yêu. Tiết trời đã sắp sang thu, lại nghe đâu đây tiếng trẻ con nhà ai khóc, cảm giác man mác buồn từ cảnh vật đến tâm can. Lôi điện thoại ra vuốt vuốt, tao ấn gọi chi Luật, Luật nghe, tao bảo anh nhớ em. Luật trả lời gọn gàng em đang bận, chút em gọi lại nhé. Khác gì 1 gáo nước dội vào đống củi lửa mới nhen, lạnh ngắt.
Em thư ký lên, chắc ko thấy tao trog phòng nên cũng ra sân phơi, thấy tao ngồi trầm ngâm, ẻm hỏi sao thế anh, tao bảo ko sao, ăn xong ngồi nghỉ ngơi cho tiêu cơm. Em thư ký bảo em thấy trong mắt anh có điều thất vọng, từ lúc người yêu về. Tao cười kêu em giỏi quá, đuổi hình bắt chữ à. Em thư ký quay đi, tưởng em về phòng ai ngờ ẻm vào phòng tao lấy cái ghế rồi kéo ra đặt ngồi cạnh tao, ẻm bảo tăng hà nội ko đẹp bằng trăng ở quê. Ừ, cái đấy tao nhận ra từ hồi mới xuống HN học, ko có gì phải bàn cãi. Em kể quê em trời trong vắt, trăng sáng căng, nhưng tối mùa hè ra sân ngồi hóng, bóng trăng chiếu qua mấy ngọn tre ngọn trúc, lãng mạn hơn nhiều.
Tao hỏi quê em, em kêu ở thị xã, nhưng ông bà nội cách nhà vài chục km, gần đồi gần rừng, cuối tuần nào em chả xuống đấy chơi, mà mang tiếng thị xã nhưng rộng rãi thoáng đáng hơn hà nội nhiều. Tao cười, tao hỏi sao ko dùng từ là thưa thớt và kém phát triển hơn hà nội nhiều, thư ký cười khanh khách nói tùy cách nghĩ mỗi người, 1 vấn đề nhưng nghĩ theo phương diện tiêu cực cũng đúng mà tích cực cũng ko sai. Tao ngẫm lời ẻm nói, đúng thế thật, tất cả là do suy nghĩ, nếu tao nghĩ phấn làm nghề đó là hèn hạ là bán sắc bán hương cũng đúng, nhưng nếu phấn nghĩ nghề đó là nghề phục vụ bàn cao cấp thì cũng chẳng có gì sai. Tao im lặng.
E thư ký lại kể chuyện hóng hớt trên công ty, tao nhớ ra bảo thằng hàn mới sang thái độ có vẻ khó chịu, em thư ký bảo vâng, lúc chiều nó còn sai em pha cafe cho nó, bực hết cả mình, mà cái em trà nước toàn trốn đi đâu, bụng to thế rồi vẫn chưa cưới, hình như nó muốn đẻ xong mới cưới thì phải, tao bảo việc chó gì phải pha nước cho nó, em thư ký kêu thông thường thỉnh thoảng có khách thì các bác hàn tiện vẫn bảo thư ký pha, chứ còn pha cho cá nhân thì chưa bao giờ, hôm nay nó mới sang gọi em bảo cho nó xin cốc cafe, em ngạc nhiên quá nhưng chả nhẽ bảo tao ko pha. Chẹp, lần sau em sẽ ý kiến. Quay trở lại chuyện em trà nước, em thư ký khen suốt nó xinh cơ mà ham chơi quá, chả biết đẻ ra có phải con của mấy bác hàn không. Tao chỉ nghe ẻm nói rồi gật gù lấy lệ, trong đầu vẫn đang ngẫm về suy nghĩ tích cực với tiêu cực, bỗng em thư ký hỏi anh có hay nói chuyện với chị 85 ko, tao bảo thỉnh thoảng, chỉ hay ngắm đùi thôi, hỏi làm gì, thư ký trả lời em thấy dạo này chị ấy hay hỏi em về anh, thấy lạ lạ...
Ui xùi, có gì mà lạ, mụ ấy les tính làm gì. Thư ký cười khúc khích bảo ai biết được les hay ko, gặp zai đẹp có khi lại muốn rụng trứng thì sao. Đm con bé này ăn nói bạo dạn quá, tao quay sang hỏi thế em nhìn anh có muốn rụng trứng ko, ẻm kêu ko, anh ko phải mẫu người em thích, anh chỉ làm bạn thì được. Tao hỏi sao thế, thư ký trả lời anh nói chuyện vui vẻ, sống cũng nhiệt tình, làm bạn thì tốt, làm ng yêu thì mệt lắm. Tao cười nói có gì mà mệt, tuần chỉ điều độ 3 lần thôi, thu ký lại khúc khích cười, mệt là mệt phải giữ anh, phải ghen, anh hơi đa tình. Đm, càng lúc tao càng thấy rõ việc tán gái đi làm nó khó hơn gái sinh viên nhiều lần, bằng chứng nhất là những gì em thư ký vừa nói, đấy là cái sự biết suy trước tính sau khi yêu, là cái sự e dè sợ sệt, và là cái sự đúc rút kinh nghiệm sau nhiều mối tình. Tao thở dài. Thư ký hỏi em nói có đúng ko, tao gật đầu bảo đúng lắm, tình yêu của em đã trờ nên nhiều toan tính. Thư ký nhoẻn miệng bảo đương nhiên, ai ngu như hồi sinh viên cứ đâm đầu vào yêu, dâng hiến, rồi lại đau khổ.
Tao hỏi em yêu mấy người rồi, thư ký ko ngại ngần gì nói luôn là 3 người, mỗi người 1 năm, giờ thành ra chán yêu, chờ được duyên là cưới. Thư ký hỏi tao thế anh yêu mấy người, tao dày mặt nói 1, ẻm trợn mặt bảo điêu, tao nói lại chắc như đinh đóng cột là thật đấy, yêu từ năm thứ 2 đến giờ, Trong bụng tao nghĩ ý tao là yêu 1 người từ năm thứ 2 đến giờ, ngoài ra thì có lõm bõm yêu thêm những người khác ở các giai đoạn trong đó nữa, chẳng qua là tao chưa nói hết ý thôi, ai hiểu sao thì hiểu. Em thư ký thốt lên rằng thật ko ngờ, em nghĩ anh phải yêu nhiều lắm cơ. Tao cười, những cái này ko cần giải thích. Thôi tìm hiểu nhau đến thế là đủ, tao bảo vào nhà đi, sương xuống lạnh, ko tốt cho sức khỏe, thư ký cũng đứng dậy kéo ghế vào phòng cho tao, tao bật máy tính ngồi, thư ký thì cầm iphone của tao nghịch, lèm bèm kêu anh toàn chụp ảnh linh tinh thế, tao kệ ko trả lời.
Đăng lên fb vài câu tâm trạng về cách suy nghĩ lạc quan hay bi quan về 1 vấn đề. Có vẻ hơi sến nhưng kệ mẹ. Tí sau thấy tóc vàng pm bảo huynh biết chuyện gì chưa, tao hỏi chuyện gì, tóc vàng bảo con Giữa cãi nhau với người yêu, ng yêu nó tát nó mấy cái, giờ bị công an bắt luôn vì tội cố ý gây thương tích rồi. Thật vl, tao hỏi thật hay đùa, tóc vàng kêu thật đấy, thằng kia ngu quá, yêu con quan mà ko biết giữ lại còn láo, bị nhốt lên phường rồi, buồn cười vãi. Đm, cũng đến chịu với mấy đứa này. Tao pm cho giữa hỏi, ko thấy online, vài phút sau mới thấy trả lời là thật đấy huynh, muội cũng chán nó lắm rồi, cho bắt luôn dọa nó một trận để chia tay, Tao bảo may quá này xưa ta ko yêu muội, nếu yêu muội có khi giờ đang thụ án rồi cũng nên. Giữa gửi hình mặt cười ha hả bảo huynh đang làm gì, ra mỹ đình trà đá tí đi, ngột ngạt quá, tao bảo thôi, muộn rồi, giữa kêu muộn gì mà muộn, muội đang chán đời đây, tao gõ lại thôi, giờ sợ lắm, đi với muội vớ vẩn lại lên phường. Ko thấy giữa trả lời, tao quay ra lướt fb tiếp, hơn 9h thấy có điện thoại, nghĩ là Luật gọi nhưng thư ký lại đọc học sinh 2 đang gọi, vãi, anh có học sinh á, tao ko trả lời, nghe máy, giữa kêu huynh ra đi, tao bảo có xe đéo đâu, giữa hờ hờ chưa mua xe à thế muội qua đón, ở chỗ nào nhỉ, tao bảo thế ra quán cafe hôm trước đi. Giữa ok, tao thay cái quần cho đàng hoàng rồi đi bộ lếch thếch ra luôn, quên cả điện thoại. Ra đến nơi đã thấy giữa đứng chờ, tao bảo mũ bao hiểm đâu, giữa kêu ko cần, tao chở giữa ra sân, giữa kêu lượn vòng vòng đã huynh, ừ thì lòng vòng 1 hồi lên hồ tùng mậu, vòng ngược lại bến xe rồi vòng qua đình thôn, vòng mẹ vào nhà nghỉ. Giữa thản nhiên nói chỗ này quen quen ý huynh ạ, tao bảo quen cái gì, giữa kêu cái chữ nhà nghỉ kia quen quen, hình như huynh đưa muội vào mấy lần. Đm, có 2 lần chứ đâu mà mấy.
Lên phòng, quần nhau như hổ vồ sói cắn, đéo biết cảm xúc ở đâu mà hăng thế, đm, tao thấy chán và hụt hẫng vì Luật, thấy bản thân mình như huyệŧ vì cái nghĩ tiêu cực về phấn, phía Giữa, có lẽ cũng sầu nản chuyện tình yêu nên cho bay mất xác. Xong 1 nháy, mệt phờ, có lẽ chơi mạnh quá, giữa bảo giờ muội báo công an huynh hϊếρ ɖâʍ muội nhé, tao bảo ừ, báo luôn đi, nếu ko báo nhanh tí nữa ta lại hiếp tiếp, giữa cười nói thế chờ hiếp xong thì báo 1 thể, cứ thế ẻm tụt xuống BJ, 5 phút sau thằng bé lại cứng đét, tao hiếp, hiếp...
Xong việc, tao bảo em báo công an bắt anh đi, nếu ko thì anh sẽ thường xuyên hiếp em đấy, giữa cười nói mơ đi sói, ko dễ thế đâu. Chia tay chia chân như chưa hề làm gì, giữa chở tao về nhà, tao thò tay bóp mông cái, giữa bảo huynh mất nết vừa thôi nhé. Lên phòng, thư ký vẫn đang ngồi nghịch điện thoại, đm làm gì mà gần 2 tiếng đồng hồ vẫn ngồi nghịch. Thấy tao về thư ký kêu anh có điện thoại đấy, tao hỏi ai, thư ký kêu danh bạ lưu tên là Phấn, gọi facetime mấy lần, em nghe 1 lần bảo anh đi ra ngoài rồi, nàng ta hỏi em là ai, em bảo là ng yêu. Tao biết thừa nó nói đùa nên cũng chả để ý, tao cầm điện thoại xem xem, đúng là thấy mấy cuộc gọi nhỡ và 1 cuộc nhận thật. Tao gọi lại, phấn nghe máy hỏi anh đi đâu thế, tao bảo buồn buồn ra mỹ đình ngồi cho mát, phấn kêu em đi làm về sớm định rủ anh đi ăn đêm, tao nghĩ lại về việc tiêu cực tích cực khi nãy, tự nhiên nói giờ vẫn được mà, em ở nhà đi anh qua...
Vkl, nhớ ra đéo có xe, thôi đi taxi, đéo xoắn nữa. Bảo em thư ký là tí về ngủ thì khép cửa giúp anh, anh qua đứa em nó ốm. Em thư ký bảo thôi em về phòng luôn, có vẻ như ko tin tưởng tao lắm, nhưng tao kệ mẹ. Đi bộ ra đường lớn vẫy taxi, quay lại nhà cũ, nhà trọ đầy kỷ niệm. Tao gọi điện, phấn xuống mở cửa, nhìn mặt tươi lắm, phấn bảo anh lên chờ em tẩy trang tí nhé, tao hỏi bạn em đâu, phấn kêu nó chưa về. Tao lên ngồi lại phòng cũ của mình ngày xưa, 1 loạt ký ức trở lại, phấn tẩy trang nọ kia xong đi vào, thấy tao đang ngẩn ngơ, phấn kêu nhớ chuyện cũ à anh.
Tao cười nhẹ, nhìn phấn ngon vl, đéo hiểu sao tao tiến lại ôm lấy phấn, phấn đứng yên trong vong tay tao, rồi lại hôn nhau, rồi lột hết quần áo, rồi lại ȶɦασ, nháy thứ 3 tính cả 2 nháy với giữa, mãi đéo ra, phấn ngất ngây, rêи ɾỉ mãi không thôi... Nghĩ lại cũng ko hiểu sao hôm ấy cứ gặp là ȶɦασ như vậy. Có lẽ xuất phát từ cái hụt hẫng với Luật lúc tối. Trần chuồng ôm nhau, phấn thẽ thọt nói sao anh lại làm thế, anh có biết em đang cố quên anh, anh làm thế này thì em lại càng nhớ.
Tao nặn nặn đầu ti bảo đừng nghĩ gì nhiều, kệ đi.
12h mới về đến nhà, tao nhắn tin cho Luật là Mình chia tay em nhé, để những ký ức về tình yêu của chúng ta mãi mãi là ký ức vui vẻ. Tao ngủ ngon 1 mạch đến sáng. Tao nghĩ kỹ và đã quyết định rồi, tao muốn tự do, ít nhất là 1 đoạn đường tự do. Nhưng ko phải muốn là được, đang ngồi trên xe đi làm thì Luật gọi điện bảo anh hâm à, chập mạch à mà nhắn tin như thế. Tao bảo thật đấy, a nghĩ mình dừng lại ở đây là tốt nhất. Tao tắt máy, tắt nguồn. Ngày hôm đó làm việc thấy bình thường, tâm trạng cũng bình thường, có lẽ do mình chủ động nên ko có gì đáng buồn hay đáng sốc. Chiều đi làm về đã thấy Luật đứng chờ ở cổng, thấy tao Luật chạy lại luôn, thái độ có vẻ bực dọc, Luật bảo chuyện này phải nói cho rõ ràng, tao gật đầu. Tao bảo thư ký là cứ ăn trước đi ko phải chờ anh, tao tự trèo lên xe Luật, chở Luật ra sân mỹ đình, lại 1 góc vắng chỗ đồi cỏ đường vào cái xóm trọ ngày xưa bọn tao ở. Tao ngồi xuống bãi cỏ, mặt trời hoàng hôn chiếu mấy tia nắng đỏ quạch. Luật hét lên anh nói đi, có chuyện gì mà nhắn tin như thế. Tao im lặng, Luật bật khóc, anh đùa em phải ko. Tao ngước nhìn, bóng Luật đổ dài trên vệt cỏ. Tao bảo mình dừng lại đi em, tương lai mình sẽ xa nhau, thôi hay dừng lại ở đây để dành cho nhau những kỷ niệm đẹp nhất. Luật gào lên em cần lý do, tao bảo anh nói rồi mà. Luật ngồi sụp xuống mếu máo, anh điên à, em yêu anh như thế nào anh phải hiểu chứ, nếu cần em có thể bỏ hết spa, bỏ hết công việc, em sẽ làm 1 công việc như cũ, em sẽ thường xuyên ở bên anh. Tao lắc đầu, như thế anh lại tiểu nhân quá, cuộc sống thay đổi, anh ko hề phiền lòng, à nói đúng hơi là chỉ hơi 1 chút phiền lòng việc việc đó, anh chỉ thấy tương lai của em rộng mở, anh ko nên cản đường em... Luật khóc to, Luật gào lên em ko đồng ý, Tao chả biết nói gì nữa, im lặng.