8h30 đã thấy bắc ninh gọi điện hỏi anh ở đâu qua đi, tao bảo đang cafe với bạn, hay em qua cafe luôn, bắc ninh hỏi địa chỉ quán rồi kêu thế tí em qua nhé. Tao bảo lại với thôi miên là đứa bạn anh kể nó chuẩn bị qua đây, thôi miên gật gù. Tao hỏi chuyện thôi miên học hành, nghề nghiệp, ẻm cười nói chưa xác định rõ, ra trường thì xin việc ở hà nội, ko được thì về quê ăn bám. Hỏi đá sang chuyện yêu đương, thôi miên cười nói chán rồi anh ạ, trải qua vài ba mối tình chả đi về đâu, giờ chán yêu rồi, chờ nhân duyên đến thì cưới cho xong. Đang nói chuyện thì thấy bắc ninh đi vào cửa quán, tao đứng dậy hú tiếng rồi vẫy vẫy tay, Bắc ninh nhìn tao cười tươi bước đến, bỗng đâu ẻm đứng khựng lại nhìn vào thôi miên, nét mặt sầm xuống, tao quay sang nhìn thôi miên thì thấy thôi miên cũng đang trừng mắt nhìn bắc ninh. 2 đứa cứ thế im lặng cỡ 15 giây thì bắc ninh quay đi, tao gọi, ẻm ko thưa mà cứ thế bước đi ra ngoài quán. Tao đứng dậy định đi theo hỏi xem có chuyện gì thì thôi miên bảo kệ bạn ấy đi anh, tí nữa bạn ấy sẽ quay lại thôi, tao lại nhìn thôi miên, thấy vẻ mặt em cũng chùng xuống 1 chút. Tao ngồi xuống hỏi có chuyện gì thế, ko thấy thôi miên trả lời, mắt ẻm đang hướng ra phía ngoài cửa quán chăm chú. Tao châm điếu thuốc, uống hớp nước, hút xong điếu thuốc vẫn ko thấy động tĩnh gì, thôi miên cũng trầm ngâm như vậy. Dụi tàn thuốc, nghe thấy tiếng thôi miên lẩm bẩm, ơ nó vẫn ko quay lại à. Tao hỏi nó là ai, thôi miên trả lời là cái người đi cùng bạn anh ấy, tao ngơ ngác bảo có ai đi cùng bạn anh à, anh có thấy ai đâu. Thôi miên kêu anh ko thấy nhưng em thấy...
Định mệnh, chuyện beep gì thế ko biết. Tao vốn ko tin vào mấy thứ kiểu này, thậm chí cho là nhăng cuội, nhưng đây là đang theo dõi, dù ko nhìn thấy, ko hiểu nhưng đang theo dõi câu chuyện. Châm thêm điếu thuốc, rít vài hơi thật sâu, nhả khói mù mịt bỗng thấy thôi miên thốt lên tiếng "kia rồi" , tao nhìn ra cửa thấy bắc ninh đang đi vào, thôi miên lại lẩm bẩm ơ nó đâu rồi. Bắc ninh vào đến nơi nói xin lỗi em để quên túi xách ngoài xe, ra tìm mãi ko thấy, hóa ra chú bảo vệ cất giúp, bắc ninh quay sang nhìn thôi miên bảo chào chị nhé. Tao kéo ghế cho bắc ninh ngồi, tao bảo 2 đứa chắc bằng tuổi nhau, tao giới thiệu tên tuổi tí. Bắc ninh gọi nước xong thì thôi miên bỗng hỏi, người đi cùng bạn khi nãy đâu, bắc ninh hỏi lại ở cậu nhìn thấy à, đấy là bạn tớ đi về rồi mà. Thôi miên nhíu mày nói không phải, người mà đi cùng cậu vào đây khi nãy ấy, bắc ninh ngơ ngác quay sang nhìn tao, tao cũng đéo hiểu gì bèn nói lại: Chuyện trước kia em kể với anh là hay nghe tiếng nói văng vẳng xúi giục nọ kia, dạo này em thấy thế nào, có gì bất thường ko. Bắc ninh quay sang nhìn thôi miên rồi lại nhìn tao, ý như là chuyện đó là chuyện bí mật. Tao cười bảo bạn này cũng ko tò mò gì đâu, em cứ nói đi, có ai quen nhau đâu mà lo. Bắc ninh thở dài rồi nói Thỉnh thoảng vẫn thế, lúc có lúc không, như hôm nay chẳng hạn, bọn em đi chơi, lúc anh gọi, em muốn về gặp anh nhưng cứ có người xúi bảo ko được về, xong đến lúc bạn em rủ về thì em mới về được. Tao quay sang nhìn thôi miên. Thôi miên nhìn bắc ninh hỏi khi ngủ bạn có hay mơ gặp ai đó ko, bạn có nhìn rõ người đó ko. Bắc ninh gật xong lại lắc, rồi kể thỉnh thoảng mơ linh tinh cũng thấy 1 bóng hình quen nhưng ko tài nào nhìn rõ ra là ai. Thôi miên lại hỏi thế có lúc nào thấy hoàn toàn thoải mái, thư thái, ko bị ảnh hưởng gì hay suy nghĩ linh tinh gì ko. Bắc ninh gật đầu bảo có, ví dụ như lúc này, thấy đầu óc nhẹ nhõm.
Đệt, tao hỏi thôi miên có vấn đề gì em nói ra luôn cho nhanh, anh thấy mơ hồ quá. Thôi miên bảo em chưa chắc chắn. Thôi miên lại nhìn bắc ninh rồi hỏi tiếp, tớ hỏi cái này bạn trả lời đúng nhé, mấy năm gần đây bạn có yêu ai sâu đậm ko. Bắc ninh lại quay sang nhìn tao rồi mới lắc đầu, bảo có nhiều người tán tỉnh nhưng ko hiểu sao ko thấy thích ai. Thôi miên nhăn mặt bảo vô lý nhỉ, bắc ninh nói khẽ khẽ tiếp là thực ra thì tớ có thích 1 người, nhưng là từ lâu rồi...
Quán cafe mở nhạc nhẹ không lời, tiếng guitar mộc mạc giản dị nhạc trịnh công sơn. Ánh đèn màu mờ mờ khiến người ta căng mắt mới nhìn rõ cảnh vật xung quanh, hôm nay quá vắng vẻ lạ thường, nhân viên cũng ngồi bàn lễ tân pha chế tít mãi phía cổng, trời cuối xuân đầu hạ, buổi tối còn hơi lành lạnh. Tao vẫn chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện thế nào, chỉ ngờ ngợ là có điều gì bất thường ở bắc ninh mà thôi miên đã nhận thấy rồi thì phải. Tao cười cười hỏi bắc ninh là sao ngày trước em bảo em thích anh từ lần gặp đầu tiên mà, bắc ninh hì hì cười thì đúng là thế mà, người em nói đến chính là anh đấy, mỗi tội anh có coi em ra gì, thiệt là buồn quá đi, bắc ninh nói kiểu nửa đùa nửa thật nên tao cũng chả biết thật hay đùa. Thôi miên trầm ngâm rồi nói bản nhạc không lời này hay quá, vậy là chuyển chủ đề nói chuyện sang âm nhạc, sở thích âm nhạc của thôi miên khá giống tao, nhạc trẻ thì chỉ thích đan trường cẩm ly, nhạc vàng thì quang lê, mạnh quỳnh, trường vũ...
Câu chuyện lại quay sang 1 hướng khác, chủ yếu nói về nghề nghiệp, công việc tương lại. Nửa tiếng sau thì thôi miên kiếu ra về, tao ơ ơ thì thôi miên bảo gặp anh sau nhé, tao hiểu ý, thôi miên bảo à tí bắc ninh chở anh về giúp tớ nhé. Bắc ninh gật. Thôi miên về rồi bắc ninh hỏi bạn anh hơi kỳ quặc nhỉ, tao bảo ừ, nhưng thú vị phết đấy, nó biết làm thôi miên thì phải. Tao cứ gọi là thôi miên cho dễ hình dung, còn theo tao nghĩ thì phải gọi là công năng đặc dị cho chuẩn.
Bắc ninh lại hỏi thêm quen bạn ấy bao giờ, khi nào, hoàn cảnh quen thế nào, có tình ý gì ko. Chết mẹ, dường như cɦịƈɦ 1 phát là phải gánh 1 đống trách nhiệm thì phải, tao phải trả lời rành mạch hết các câu hỏi của bắc ninh, bắc ninh lần này ko còn lấy Luật ra dọa nữa, có khi nào ẻm cho rằng mình có quyền để nạt tao rồi chăng.
Bỏ qua chuyện khó hiểu lúc nãy vì tao nghĩ có thể vì lí do gì mà thôi miên ko tiện nói trước mặt bắc ninh, ẻm ý sẽ nói lại với tao sau. Ngồi thêm lúc nữa tầm hơn 10h thì tao bảo về thôi, bắc ninh kêu để em chở anh về, tao ừ, nghĩ bụng rằng ngồi sau ôm eo cho sướng, đi 1 đoạn thì tao có điện thoại, là thôi miên gọi, thôi miên bảo anh về chưa, chú ý đi đường cẩn thận nhé, đừng để bắc ninh lái xe. Tao hỏi sao thế, có chuyện gì sao, thôi miên nói cứ nghe lời em đã rồi em giải thích sau, tao ngước lên lên nhìn, ơ bắc ninh đang lái sang phần đường bên trái, tao gọi gọi này này em, ko thấy bắc ninh nói gì, phía xa xa là xe tải đang chạy ngược chiều, tao gắt lên em sao thế, bắc ninh vẫn im lặng, đm ko thể nhảy xuống được, tao vươn 2 tay ra phía trước nắm lấy 2 bàn tay ẻm cầm ghi đông, phía kia xe tải nhấn còi inh ỏi, thấy bàn tay bắc ninh cứng đờ, lạnh giá, tao cố lạng lái sang bên phải, nhưng ko thể giảm được ga, Tao thực sự mất bình tĩnh, xe vẫn lao đi lạng lạng, tao thò tay phải vào ổ khóa tắt máy, tay trái vẫn ở ghi đông bẻ lái làm mất cân bằng, theo phản xạ tao với bóp được phanh bên tay trái, xe đổ xòe ra đường...trong phút chốc xe tải sượt qua, lái xe thò đầu chửi muốn chết à, nhìn lòng đường vệt phanh của xe tải đen xì, kéo dài, khét lẹt....
Gió cuốn mây trôi, ánh trăng bàng bạc chiếu rõ mấy hình thù mây kỳ dị vởn vơ xung quanh. Tao nằm ngửa mặt lên trời, thấy chân ê ẩm, hình như bị xe máy đè lên, đầu óc choáng váng. Bỗng thấy 1 gương mặt thò ra ngay trên, tóc xõa vào vai, là bắc ninh, bắc ninh sốt sắng anh, anh có sao ko, tao nhắm mắt lại định thần rồi mở mắt ra, tao bảo ko sao, chắc là vẫn sống. Vài người đi đường dừng lại dựng hộ xe, hỏi han các thứ, tao quay sang nhìn bắc ninh hỏi em có sao ko, bắc ninh bảo em ko sao, may là xe tải họ phanh kịp, tao bảo sao em đi kiểu gì thế, bắc ninh kêu em nghe thấy tiếng bảo rẽ trái đi, em tưởng là anh bảo. Đm, lúc đấy tao đang nói chuyện điện thoại mà. 1 người đi đường nhặt điện thoại đưa cho tao, con đt cùi bắp này vẫn ổn, ko sứt mẻ tí nào.
Bắc ninh dắt xe vào vệ đường, tao tập tễnh đi vào vỉa hè, cảm ơn mọi người bảo ko sao. Ngồi ở vỉa hè mới ngó chân ngó tay, bị sát chút ở đầu gối tay, chân thì xe đè vào hơi đau nhưng chắc không sao. Nhìn bắc ninh không chút sứt mẻ nào hết, có lẽ ngồi trước chủ động hơn chăng, mà cũng đéo phải, lúc đấy bắc ninh còn đang ngơ ngơ cơ mà. Tao có điện thoại, cầm lên nghe, vẫn là thôi miên, nghe giọng ẻm có vẻ lo lắng lắm, ẻm hỏi anh có sao ko, nãy đang nói chuyện bỗng thấy dừng rồi nghe tiếng ầm ầm, anh ngã xe à, tao ậm ừ, nói sơ bộ rằng bắc ninh tự dưng mất lái, may là anh đỡ được, xước sát tẹo thôi. Thôi miên hỏi bị chỗ nào, tao mô tả qua loa, thôi miên bảo cứ ở đấy em qua luôn.
Nãy đéo đau, giờ thấy đau hơn, bắc ninh chạy quanh hỏi hỏi han han rồi kêu em đưa anh đi chụp chiếu xem có sao ko. Tao bảo thôi ko sao đâu, nhưng khi nãy đầu óc em vẩn vơ đi đâu ấy. Bắc ninh nghĩ lại bảo rõ ràng em nghe tiếng bảo đi sang trái đi, ko phải là anh sao, tao bảo lúc đó anh đang nghe điện thoại mà, bắc ninh tròn mắt rồi bảo chắc em thần kinh mất rồi, mặt lộ rõ vẻ sợ sệt, chắc em cũng đoán ra là giọng nói vẫn bám theo em bấy lâu. Tao bảo em ko phải sợ, sợ gì, lại đây ôm cái cho đỡ sợ nào, bắc ninh ngồi sụp xuống, tao đưa tay choàng qua khoác vai ẻm.
Nghĩ nghĩ suy suy, chả nhẽ chuyện ma mãnh là có thật sao.
Thôi miên đến, kêu ngã xe có sao ko mà tình củm thế. Tao bỏ tay khỏi vai bắc ninh, dơ lên chỉ chỉ vào chỗ xước, thôi miên nhìn bảo chỉ thế thôi chứ, tao chỉ chỉ xuống chân, thôi miên bảo mồm miệng có bị sao ko, tao bảo ko, thôi miên cười nói thế mà chỉ trỏ, ko biết nói à. Thôi miên nhìn nhìn qua bắc ninh rồi bảo thôi đi về nhà đã, để em chở bắc ninh, anh đi xe được chứ, tao gật đầu. Về phương diện huyễn hoặc này tao mù tịt, lại trải qua 1 cơn hoạn nạn nên mọi sự tuân theo sự sắp đặt của thôi miên. Tao đi trước, dẫn về phòng của bắc ninh, lúc này đã hơn 11h, ngõ vắng, xóm trọ của bắc ninh tối om, phòng bên cạnh thấy khóa cửa ngoài, chắc là về quê hay đi đâu rồi.
Về phòng, điện sáng, tao kéo quần lên thấy chỗ chân hơi sưng tí, bắc ninh lấy dầu đưa tao, nghĩ lại vẫn rợn, may là không sao. Thôi miên đưa mắt nhìn quanh phòng 1 lượt rồi lại ra cửa đứng ngó nghiêng, tao mặc kệ, tập trung xoa dầu, mồm nói cảm ơn em nhé, ko thì khéo tèo. Lòng bỗng căm giận cái huyền ảo bỏ mẹ gì kia, đm rảnh háng quá lại hại người hả, tao ngồi xe mà vẫn dám manh động, đúng là ko coi ai ra gì rồi. Bắc ninh thay quần áo xong đi ra lại ngồi cạnh tao nhìn ngó, xác nhận tao ko có vết gì nữa mới nói việc này kỳ lạ thật. Tao bảo lần trước anh khuyên em đi xem bói toán em đã đi chưa, bắc ninh kêu em đi rồi, thôi miên đứng ở cửa cũng quay ngoắt lại hỏi thế thầy nói gì. Bắc ninh kêu chả nói gì, phán yêu đương hạnh phúc, sống lâu trăm tuổi, tao phì cười, nghĩ bụng thầy nói thế là chuẩn, với ai cũng chuẩn.
Nhìn lên thôi miên thì nét mặt em bình thường mà gật đầu, xem ra ưng ý với câu trả lời đó, ẻm nói chắc thầy ko nhìn ra được, ko phải ai cũng nhìn được. Tối nay tớ ngủ đây được ko bắc ninh, chỗ tớ đóng cửa sớm, giờ về chắc ko vào được, tao đang định nói lần trước nửa đêm em vẫn rủ anh đi ăn để kể tội mỹ nhân được mà nhưng nhanh chóng gặp ánh mắt của thôi miên, tao hiểu có ý ngầm nào đó nên lại ngậm miệng. Bắc ninh quay sag nhìn tao, ý rằng thôi miên là bạn lạ, mới gặp 1 lần, ko muốn cho ở lại, tao bèn bảo muộn rồi, anh cũng ở lại được ko. Thôi miên phì cười nói nhỏ tát nước theo mưa. Đm, đúng là con gái, sâu sắc có thừa nhưng nhiều lúc vẫn nghĩ nông cạn quá, tao ở lại thì đương nhiên là bắc ninh mới đồng ý cho thôi miên ở lại. Hoặc là cũng có thể thôi miên ko biết chuyện tao với bắc ninh thân thiết hơn bạn bình thường. Bắc ninh nghe tao nói xong thì bảo ok, nhưng anh đừng làm gì bọn em nhé, vkl em...
Đêm ấy, nhiều thứ vượt qua sức tưởng tượng của tao vào thời điểm đó...
Tao bảo 2 đứa ngủ đi, anh thức cho, chơi game tí là hết đêm, sáng mai anh về ngủ bù. Bắc ninh chưa kịp nói gì thì thôi miên đã cất tiếng rất dứt khoát, anh lên giường đi, em nằm ngoài, bắc ninh nằm giữa, anh nằm trong cùng. Tao ko quen nằm trong nên nói để anh nằm ngoài được ko, thôi miên kêu ko được. Cũng chẳng thèm giải thích tại sao ko. Bắc ninh thì ngơ ngơ ngác ngác vì ko rõ thôi miên là người thế nào mà tao lại nghe lời nàng ấy như vậy. Tao bảo bắc ninh đi ngủ, bắc ninh bảo cứ để điện sáng cho đỡ sợ, tao cũng đồng ý nhưng thôi miên nói như ra lệnh anh tắt điện đi. Tao lại lọ mọ dậy tắt điện, chỉ có ánh sáng mờ mờ từ ngoài đèn đường và thêm chút ánh trăng chiếu qua ô thoáng. Nằm 1 lúc im ắng, giường rộng, nằm 3 người vẫn thoải mái. Bắc ninh dường như đã ngủ say, nghe tiếng thở đều đặn chậm rãi, tao liu riu chìm vào giấc ngủ, chỗ xước sát tay khi nãy đã được băng lại rồi.
Nằm khoảng 1 lúc lâu, tao tỉnh giấc, ko thấy bóng trăng qua ô thoáng nữa, vậy là trăng đã vượt sang bên kia, chắc phải hơn 1h rồi, quay sang ôm em bắc ninh phát, ko thấy em phản ứng, chắc là ngủ say rồi. Nghĩ trong đầu thôi miên nằm bên ngoài nên tao cũng ko dám manh động, tao với với tay thêm tí thì thấy trống trải, ơ hay, thôi miên đâu rồi, tao với điện thoại bấm phát cho sáng màn hình, nhỏm đầu dậy ngó thì đúng là không thấy thôi miên đâu, đệt, tự nhiên có cảm giác ghê ghê, tao ngồi dậy mò ra cửa định ra bật điện thì bỗng nghe tiếng nói chuyện nhỏ, như là đêm nên vẫn nghe rõ, là tiếng thôi miên. Thôi miên đang nói " Sao mày lại hại nó" Tao lắng tai, ko thấy tiếng trả lời, 1 lúc lại nghe tiếng nói tiếp vậy anh ấy liên quan gì, vẫn ko thấy tiếng trả lời, chả nhẽ thôi miên đang nói chuyện huyễn hoặc à. Tao bật đèn, sáng chói mắt, nheo nheo mắt mở cửa thì thấy gió lạnh, thôi miên bước vào luôn, vẻ mặt nhăn nhó không nói gì, thôi miên lại ngồi giường 1 lúc mới nói anh dậy làm gì thế, tao bảo anh tỉnh dậy ko thấy em nên sợ có chuyện gì, thôi miên thở dài mệt mỏi bảo thôi ngủ tiếp đi anh, anh cứ để điện thế cũng được. Tao hỏi em vừa nói chuyện với ai đó, thôi miên nhìn sang bắc ninh đang nằm ngủ rồi lại nhìn tao bảo em nói chuyện điện thoại thôi, sợ mọi người tỉnh giấc nên ra ngoài nghe điện, thôi ngủ đi anh.
Tao lên giường nằm, nhắm mắt, được 1 lúc thì bắc ninh choàng tay qua ôm, tao hé mắt nhìn, nét mặt tươi tắn như đang có giấc mơ đẹp. Tao gạt tay ẻm ra, đè lên ngực khó chịu bỏ mẹ. Để điện sáng đéo thể ngủ nổi, tao gọi hỏi thôi miên ngủ chưa, ẻm trả lời chưa, tao bảo tắt điện đi nhé, sáng này ko ngủ được. Thôi miên im lặng mấy giây rồi nói vâng, nhưng anh đổi chỗ cho bắc ninh, anh nằm giữa đi, tao bảo sao thế, thôi miên nói nhỏ cứ nghe lời em. Tao đẩy nhè nhẹ bắc ninh vào trong, bắc ninh có vẻ ngủ say lắm, tao tắt điện rồi leo vào nằm giữa, hương phụ nữ phảng phất giữa 2 nàng mà tao ko thấy cảm hứng, đầu óc cứ rối bời. Thôi miên sờ sờ nắm tay tao rồi bảo, anh ngủ đi, nó ko làm gì được đâu. Định mệnh, tự nhiên chêm thêm 1 câu đấy làm tao vừa tò mò vừa sợ, tao hỏi nó nào, thôi miên bảo cái tiếng nói ám ảnh bắc ninh ấy, nó ko làm gì được anh, tao lại hỏi sao em biết, thôi miên trả lời nếu nó làm gì được anh thì anh đã tèo rồi...
Tao ngủ, tự nghĩ trong đầu rằng ȶɦασ mẹ nó sợ đéo gì, toàn chuyện nhăng cuội. Tao quay sang bên thôi miên và từ từ ngủ.
Cũng đéo biết bao lâu, tao nghe tiếng cười văng vẳng đâu đây, nghĩ bảo đêm hôm bọn ƈôи ŧɦịŧ nào còn đùa nhau ngoài đường, tao vẫn nằm im, nhưng lại nghe tiếng cười nói mỗi lúc 1 gần, tao lắng tai nghe, đéo thể nghe rành tiếng gì, mở mắt, thấy thôi miên đang quay lưng lại tao, có ánh sáng mờ mờ chiếu lên từ phía mặt thôi miên, nhìn thấy vành tai ẻm sáng sáng, tao giật này mình bật dậy, ánh sáng đó biến mất, thôi miên vẫn đang ngủ, quay lại nhìn bắc ninh, thấy ẻm cũng đang quay lưng lại tao. Tuốt mồ hôi, đéo hiểu thế nào nữa, hay do mình mơ ngủ, mình nhìn nhầm, tiếng cười khi nãy cũng im bặt, Tao nằm xuông lẩm bẩm nói đm dọa bố à, thích thì ra mẹ đây, bỗng ghe tiếng thôi miên bảo thật đấy, ko phải dọa đâu...
Thôi miên bảo anh ôm em đi, tao ko hiểu gì, thôi miên nói lại ôm em đi. Tao nghe lời, đưa tay qua ôm, vừa ôm thôi miên thì cảm giác rùng mình 1 phát, thôi miên lại im lặng ko nói gì nữa, tao ôm ngượng nghịu, thấy thôi miên nói rất khẽ, anh coi em như là bắc ninh đi. Tao chợt hiểu, tức là thôi miên đang đóng giả bắc ninh để đối phó với cái huyễn hoặc kia, tao thả lỏng tay, tự nhiên hơn chút, tao thở chậm rãi nhưng cảm giác thôi miên thở hơi gấp, thằng nhỏ của tao tỉnh dậy rồi, đang ép sát mông thôi miên, đấy là phản xạ tự nhiên chứ thực tình tao chưa ham muốn.
Nhưng đã ôm thế thì tay cũng ko để yên được, tao khe khẽ đưa lên ngực xoa nhè nhẹ rồi luồn hẳn vào trong bóp bóp, căng phết, đầu ti thấy nhỏ lắm. Thôi miên thở gấp hơn nhưng vẫn nằm im, bỗng dưng cảm thấy có gì khác lạ, bắc ninh ngồi dậy, xuống giường và đi ra cửa, tao rút tay ra bảo ơ bắc ninh dậy làm gì, thôi miên cũng cất tiếng, thôi chết, hỏng rồi, anh dậy ngay đi. Tao vùng dậy bật điện, bắc ninh đã mở cánh cửa ra rồi. Điện sáng, tao định tiến lại đánh thức bắc ninh thì thôi miên bảo đừng động vào, bắc ninh tự quay lại giường nằm, lại nằm ngủ như chưa có chuyện gì. Đm, đây gọi là mộng du à. Thôi miên cũng đã ngồi dậy, ẻm thờ phào, nhìn 2 mắt sâu trũng chắc cả đêm ẻm chưa ngủ thì phải. Thôi miên bảo tại anh làm em mất tập trung, tao ngơ ngác, thôi miên đứng dậy ra cửa ngó ngược ngó xuội rồi đóng cửa đi vào, ngồi xuống giường, ẻm nói sức mạnh này thật không đơn giản, em ko nhìn thấy được nữa. Tao bảo tóm lại là thế nào, anh chả hiểu gì cả. Thôi miên mới kể, khi nãy ở quán cafe em rõ ràng thấy 1 bóng theo sau bắc ninh đi vào, em trừng mắt nhìn xong bắc ninh đi ra, lúc sau bắc ninh quay lại thì ko thấy nữa.
Khi ra về em có linh cảm xấu nên mới gọi cho anh đấy. Khi nãy anh nghe thấy tiếng cười phải ko, em cũng nghe thấy. Em đang ko rõ tại sao anh cũng có thể nghe được. Tao ngơ ngác hỏi, nãy anh thấy có ánh sáng phía mặt em nhìn ghê vãi, thôi miên bình thản nói ko, đấy là điện thoại của em thôi, nó báo tin nhắn cập nhật. Thôi miên cầm điện thoại lên, à thì ra là thế, tao chưa được sờ vào iphone bao giờ nên chưa biết. Lúc đấy cũng đéo hiểu iphone có gì hay.
Thôi miên nói tiếp, khi nãy em nghe tiếng nên ra cửa, ko hề nhìn thấy gì, chỉ nghe tiếng, em có hỏi tại sao làm hại bắc ninh thì thấy tiếng trả lời rằng nó ko hề làm hại, đấy là do bắc ninh tự chuốc lấy, em hỏi tiếp thế anh có liên quan gì mà kéo anh vào vụ ngã xe, nó bảo chỉ là vô tình, anh hay người khác ngồi xe thì cũng như thế, nhưng anh đã cứu được bắc ninh. Đệt, càng lúc càng rối, tao hỏi thế sau đó thì sao, thôi miên nói thì anh bật đèn, ánh sáng, mọi thứ tan biến...
Nãy em bảo anh ôm em để đánh lừa cảm nhận xem sao nhưng anh làm em mất tập trung, nó nhanh chóng chuyển qua bắc ninh thật tạo sự mộng du, ko hiểu nó định dẫn bắc ninh đi đâu.
Tao nhăm mặt nói bắc ninh có kể với anh là bị mộng du bao giờ đâu nhỉ, thôi miên phì cười, người bị mộng du lại còn biết mình mộng du thì gọi gì là mộng du nữa, tao buột miệng hỏi thế gọi là gì, thôi miên cũng buột miệng trả lời chắc là tɦẩʍ ɖυ. Vkl.
Tao nặn óc suy nghĩ xem rốt cuộc là thế đéo nào nhưng nghĩ mãi ko hiểu, tao hỏi sao em lại cảm nhận được mấy thứ kỳ lạ đó, thôi miên nói em kể anh tin hay ko thì tùy nhé, mấy năm trước em cũng bị tình trạng nghe tiếng văng vẳng bên tai, em đi khám, đi cả vào viện tâm thần, nhưng ko thay đổi được gì, em mặc kệ. Rồi có đêm em mộng mị linh tinh, trong giấc mơ em nhìn thấy và cảm thấy nhiều điều lạ lẫm, sau đợt đó em cảm nhận được những sự bất ổn, nhìn thấy những hình bóng ảo ảnh, em lại đi khám mắt, khám tâm thần, kết quả chẳng có vấn đề gì, mà ko phải lúc nào cũng nhìn thấy...Sau em có đi hỏi một vài chỗ thì họ chỉ bảo đấy là căn cơ, như mình gọi là cơ duyên ấy, nếu có cơ duyên phải nắm bắt được, ko nắm bắt được rất dễ sinh hỗn loạn đầu óc, dễ tèo lắm. Em cũng nghe nói thế chứ ko biết thế nào. Nghe mà rối hết cả rắm, tao tiện thể hỏi luôn thế vụ mắt em lúc thì nhìn vào thấy choáng, lúc thì ko, thế là sao. Thôi miên trả lời luôn bảo anh có nghe thấy cái gọi là sức mạnh tinh thần ko, em chỉ biết lúc nào em tập trung nhìn người đó sâu sắc thì người đó thường quay mặt đi, em cũng ko biết cảm giác người khác nhìn em bị thế nào vì em có trải qua đâu...Tao nghĩ thế là công năng đéo gì ko biết, tao hỏi luôn 1 câu ngờ nghệch nữa là em có thiên lý nhãn hay biến bài như thần bài ko, thôi miên phì cười bảo đấy là phim của châu tinh trì mà anh, ngoài đời làm gì có...
Tao kết luận 1 câu, huyễn hoặc vl, anh đéo tin. Tao vùng dậy ra cửa châm thuốc hút, tao nghĩ toàn tào lao, thời đại iphone rồi, đéo gì tồn tại những chuyện thế này. Tao nghĩ lúc bắc ninh lái xe có thể do mất tập trung vì nghĩ về cái gì đó thôi, còn tiêng cười tao nghe được có thể là ảo giác hoặc bọn huyệŧ nào đi ngoài đường cười. Hút xong điếu thuốc tao hỏi thôi miên là mấy giờ rồi, thôi miên nói 2h15. Tao bảo ngủ tiếp đê, thôi miên bảo vâng, hình như nó đang cố tình thăm dò em thì phải, tao bảo vớ vẩn. Thôi miên bảo vâng anh ko tin cũng được. Lần này tao tắt điên, quay vào ôm bắc ninh, tao dần dà mò ngực bắc ninh mà nhào nặn, có vẻ mạnh tay quá làm bắc ninh tỉnh giấc, bắc ninh thì thầm anh làm gì đấy, còn bạn anh đang nằm cùng mà. Tao rụt tay lại, mệt vl, ngủ cũng ko yên, tao chìm vào giấc ngủ lúc nào ko hay.
Lần này lại nghe tiếng nói, tiếng văng vẳng nói chuyện của nhóm người, nghe ko rõ nhưng có nhắc đến bắc ninh, tao cố gượng dậy nhưng đéo dậy nổi, chân tay như bị ai giữ, tao mở mắt, thấy một màu đen kịt, vẫn nghe tiếng nói xì xào, cố gắng gọi thôi miên ơi nhưng ko thể gọi, rồi tao nghe tiếng thôi miên gọi anh anh, lay lay người, tao choàng dậy. Đm, hóa ra là mơ, bóng đè à. Thôi miên hỏi sao thế, tao kể lại, thôi miên ko nói gì, nhìn sang bên kia bắc ninh vẫn ngủ ngon lành. Tao nghĩ trong đầu yêu quái phương nào có giỏi thì ra đây đánh với lão tôn 1 trận, núp thế trêu ngươi há chẳng phải quá hèn nhát sao, tao đéo sợ. Thôi miên bảo anh hít sâu thở dài, chậm thôi cho thư thái đầu óc. Tao làm theo, thấy thoải mái hơn thật. Thôi miên nói tiếp nó không khống chế được đầu óc anh đâu, tao cũng nghĩ khống thế đéo nào được. Rồi nhắm mắt ngủ tiếp.