Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm ấm áp, con đường cả đêm yên tĩnh dần dần nhộn nhịp, xe cộ đi lại tấp nập đón chào một ngày mới.

Trương Huyền không giết Niếp Hành Phong, nói đúng hơn là không nỡ giết. Tương lai rực rỡ sau này không thể bị hủy dưới tay của mình được, bởi vậy cậu tạm tha cho chiêu tài miêu, lại còn rất tốt bụng mời anh ta đi bar uống rượu, khó có được dịp Niếp Hành Phong khôi phục lại được chân thân, đương nhiên phải đi ăn mừng một chút.

Ở bar đến tận hừng đông, lại thuê một gian phòng nghỉ ngơi mấy tiếng, hai người mới bắt đầu về nhà, vẫn đi con xe Sheep sắp đến lúc đưa vào bãi phế thải trên đường lộng gió.

Đèn đỏ, xe cộ đều dừng lại, một cô bé học sinh mẫu giáo đi chiếc xe Sheep đỗ song song bên cạnh quay đầu kì quái nhìn Trương Huyền.

“Anh ơi tại sao các anh lại cưỡi xe đồ chơi ra ngoài đường? Các anh không sợ bị chú cảnh sát tịch thu xe sao?”

“Kia…”

Niếp Hành Phong nhìn hai người dựa sát vào nhau như hai mảnh bánh quy kẹp lại, mặt tức khắc vừa đỏ vừa trắng.

Thuyết tương đối của Einstein đã được chứng minh một cách hoàn mỹ trong lúc này. Cùng là một loại xe Sheep, nhưng em bé và mẹ của em đi nhìn lại giống một chiếc xe rất lớn còn hai người nam giới cao gần mét tám ngồi lại chỉ thấy người chứ chẳng thấy xe đâu nữa, thật sự giống một chiếc xe đồ chơi.

Đều do tiểu thần côn tối qua không ngừng chuốc rượu anh làm anh quên mất bản thân đã khôi phục chân thân, còn cùng đi xe giống như bình thường, thảo nào trên đường anh bị nhấn chìm trong đủ loại ánh mắt kì quái, hóa ra là vậy!

Sau khi lấy lại phản ứng, Niếp chủ tịch lập tức úp mặt vào lưng Trương Huyền, tự ẩn hình rụt vào như đà điểu.

Trương Huyền không để ý, còn cười tươi giải thích với cô bé: “Em gái à, đây không phải là xe đồ chơi a, đều là xe Sheep giống xe của em đó.”

“Nhưng mà, các anh dựa gần nhau như vậy không bị nóng à?”

“Nóng nha, nhưng mà nếu không dựa sát vào sẽ bị ngã xuống đường mất, nếu chiêu tài miêu mà bị ngã hỏng tim anh sẽ đau chết mất.”

Không thể nhịn được nữa, Niếp Hành Phong nhéo một phát vào thắt lưng Trương Huyền, vì vậy, trong tiếng kêu thảm thiết chiếc xe Sheep lại lảo đảo  tiếp tục lên đường.

Lúc sắp đến nhà, Trương Huyền thuận đường rẽ vào siêu thị mua đồ ăn và rượu, người đối với danh dự của bản thân đã triệt để vứt bỏ Niếp đại tiên sinh cũng theo sau giúp đỡ, hai người chọn xong đồ rồi ra tính tiền, Trương Huyền nhìn xung quanh một cách kì quái. Từ lúc cậu bước vào liền bị các bà các mẹ ở đây nhìn chằm chằm, mặc dù cậu hay bị mọi người nhìn chằm chằm cũng thành quen rồi, nhưng tại sao hôm nay lại thấy những ánh mắt ấy có gì đó kì kì?

“Thật đáng tiếc a, cậu bé đẹp trai vậy mà đầu óc lại có vấn đề.”

“Đúng đấy đúng đấy, có phải do thất tình quá mức đau lòng mà bị vậy không, cứ một mình độc thoại từ nãy đến giờ, có phải là dấu hiệu phát bệnh không?”

Tính tiền xong đi ra, Trương Huyền nghe thấy một loạt câu đối thoại.

Cậu nào có độc thoại một mình? Cậu vẫn luôn cùng chiêu tài miêu nói chuyện mà!

Bước chân đột nhiên dừng lại, Trương Huyền quay đầu kinh hoàng nhìn Niếp Hành Phong cũng đang biến sắc.

“Trời ơi, anh không phải là lại biến trở lại rồi đấy chứ?”

Sự thực chứng minh, trực giác của Trương Huyền không sai, trên đường quay về nhà Niếp Hành Phong lại biến về trạng thái vô hình, có thể nhìn thấy anh chỉ có Trương Huyền và con dơi nhỏ mới vừa tỉnh rượu dậy mà thôi.

Sau khi về nhà, con dơi nhỏ liền bị Trương Huyền ném vào góc tường bắt đứng úp mặt vào tường tự kiểm điểm. Không dám nói bản thân chỉ là thích uống rượu quá nên mới uống có chút chút không ngờ lại dẫn đến việc mơ hồ lăn ra ngủ, Nghệ cắn móng tay ủy khuất đứng quay mặt vào tường tự kiểm điểm.

“Thôi được rồi, thực ra nếu Nghệ không uống rượu thì Cố Tử Triều cũng có cách đối phó với nó.”

Niếp Hành Phong nói một câu giải vây cho Trương Huyền, nó vui vẻ bay đến trước mặt Niếp Hành Phong, sau khi bay một vòng, nó khom lưng, cánh xòe ra trước ngực làm động tác cảm ơn của thân sĩ.

“Thực ra ban đầu tôi không thích anh lắm, cương khí trên người anh quá mạnh, nhưng anh là người tốt, khiến tôi bắt đầu vứt đi thành kiến, tôi tặng cho anh chiếc chuông nhỏ này của tôi đấy.”

Chiếc chuông bạc mà Trương Huyền làm thế nào cũng không lấy ra được lại tự động rơi ra khỏi cánh của Nghệ, Niếp Hành Phong vội vàng đưa tay cầm lấy, ai biết cái chuông lại xuyên qua lòng bàn tay anh rồi lập tức biến mất, Nghệ kì quái tìm kiếm xung quanh nhưng cũng không sao tìm được.

“Thật kì quái, giống như nhân sâm quả(1) rơi xuống đất liền không thấy nữa.”

(1)

u21636861183970951934fm23gp0

Search wiki được ^^

Trấn Nguyên đại tiên làm chủ Ngũ Trang Quán là một đạo quán. Trong vườn của ông có cây Nhân Sâm. Trong tiểu thuyết Tây Du Ký được miêu tả như sau:

” Trong vườn có một vật báu. Nguyên trước khi mới có trời đất, thì sinh ra cây này. Gọi rằng Thảo hoàng đan, lại kêu là nhân sâm quả. Ba ngàn năm mới nở bông, ba ngàn năm mới có trái, ba ngàn năm nữa trái ấy mới chín cây. Gần cả muôn năm, mới có ba mươi trái. Hình như con nít mới đẻ ba ngày, có đủ tay chân, ngủ quan không thiếu. Nếu ai có phước, ngửi một cái sống đặng ba trăm sáu mươi năm, ăn đặng một trái thì sống bốn mươi bảy ngàn tuổi.”

Trấn Nguyên đại tiên vốn từng gặp Kim Thiền tử một lần tại phật hội tây thiên, chính là kiếp trước của Đường Tăng. Biết thầy trò sắp qua Ngũ Trang Quan, liền sai đồ đệ đón tiếp và hái quả nhân sâm cho ăn. Đường Tăng không dám ăn quả nhân sâm vì nó có hình người. Tôn Ngộ Không hái trộm ba quả cho Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tĩnh ăn thử. Rồi sau đó bại lộ, cãi nhau với hai tiểu đồng, Tôn Ngộ Không tức giận đánh đổ cây Nhân Sâm của Trấn Nguyên đại tiên.

Vật kia căn bản là chưa rơi xuống đất mà là sau khi tiếp xúc với chiêu tài miêu thì liền biến mất, Trương Huyền búng tay vào Nghệ mắng: “Đó rốt cuộc là thứ quỷ quái gì? Không được tùy tiện đưa cho chiêu tài miêu, âm khí quá nặng cũng có thể làm thương tổn anh ta!”

“Tôi cũng không biết, lúc tôi hôn mê tỉnh lại đã thấy nó có rồi, có thể là bùa hộ mệnh nha.”

Trương Huyền lại đánh giá trên dưới Niếp Hành Phong. Nghệ là một con tinh quái(2) vẫn đang tu luyện, đồ vật nó mang ít hay nhiều cũng đều có âm lực, thế chất của chiêu tài miêu lại cực âm, ngay đến ngân khí cũng có thể khiến anh ta không thoải mái, huống hồ còn là đồ vật của tinh quái, cũng may sắc mặt của Niếp Hành Phong không có biến hóa gì.

(2) tinh quái: yêu quái thành tinh

Chiếc chuông nhỏ biến mất như vậy cũng không khiến Trương Huyền để ý, ngoài chiêu tài miêu ra, trên thế giới này dường như không có thứ gì khiến cậu để tâm cả.

“Tôi không sao.”

Bộ dạng lo lắng của Trương Huyền khiến Niếp Hành Phong rất vui, mặc dù anh biết lo lắng của tiểu thần côn có 99,99% khả năng là vì thân phận của bản thân.

Lăn lộn cả một đêm khiến Trương Huyền khá mệt, ăn sáng xong liền chạy đi ngủ vùi cả ngày, đến gần tối mới tỉnh lại đã thấy Niếp Hành Phong làm xong cơm tối rồi.

“Chủ tịch, tại sao tôi lại thấy anh so với nhị thập tứ hiếu của các ông chồng(3) còn chịu khó hơn vậy.” Trương Huyền dụi mắt nói.

(3) Nhị thập tứ hiếu của các ông chồng tức là hai tư điều hiếu thuận của các ông chồng với vợ. Search trên baidu thì mỗi chỗ một khác nhưng nói chung đều là đảm việc nước giỏi việc nhà, yêu thương vợ, biết kiềm tiền mà k biết xài tiền bla bla:)) * thực ra là bị lười dịch nên tạm thời nói thế cho các gái biết:p *

Thực ra lúc Niếp Hành Phong ở một mình cũng không nấu cơm, nhưng chẳng hiểu tại sao khi ở với Trương Huyền anh lại rất tự nhiên tiếp quản công việc làm bếp, dường như đã sớm biết trù nghệ giết người không chớp mắt của tiểu thần côn vì vậy căn bản không có bất cứ kì vọng nào với cậu.

Anh không biết tại sao bản thân có thể cho rằng như vậy nhưng trong tiền thức lại cảm thấy mọi việc nên là như thế.

Trương Huyền chăm chỉ giúp anh sắp cơm, lúc ăn cơm, cậu cầm ra chiến lợi phẩm của sự việc vừa rồi – ngân khí cổ kia.

“Chủ tịch, dòng chú ngữ kia đâu lấy ra xem thử.”

“Tôi xé rồi.” Niếp Hành Phong cúi đầu ăn cơm thuận miệng nói.

“Cái gì!? Sao anh có thể làm vậy, không thương lượng gì liền tự tiện quyết định sao!?”

“Có vấn đề gì sao!” bị chất vấn, Niếp Hành Phong không vui ngẩng đầu lên.

Nếu anh lưu lại mảnh giấy kia, theo như tính tò mò của Trương Huyền – nhất định sẽ thử – có lúc anh thực sự không biết tại sao lại hiểu Trương Huyền như vậy, nhưng anh hiểu rõ, tên kia cầm được sẽ làm cái gì!

Cố Tử Triều đưa ngân khí với chú ngữ cho bọn họ, chắc chắn là không có lòng tốt gì. Anh rất rõ đối phương dụng tâm muốn xem một vở kịch hay, anh đã nhìn qua câu chú ngữ, số chữ trên đó với số chữ trên nhân khí không giống nhau, chứng tỏ đó không phải là phù chú hoàn chỉnh, để tránh Trương Huyền thử nghiệm, cách tốt nhất là hủy nó đi, không hủy luôn ngân khí là anh đã hạ thủ lưu tình rồi đó.

“Không có.”

Chủ tịch không vui, cơn tức giận của Trương Huyền lập tức xẹp xuống, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.

“A, vật này hình như tôi đã thấy ở đâu đó rồi.” Nghệ ở góc bàn uống bia, nhìn thấy ngân khí, ló đầu kì quái nhìn.

Trương Huyền lập tức lấy lại tình thần, “Mày nhìn thấy rồi? Vậy mày có biết nó là gì không?”

Nghệ vò đầu, nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Không nhớ, chỉ là hình như có chút ấn tượng, gọi là gì gì Sách? Không phải, là Sách gì gì đó…”

“Thôi mày uống bia đi.”

Con vật này lại uống say rồi, Trương Huyền từ bỏ lòng hiếu kì với cổ khí, nhét chai bia vào lòng con dơi nhỏ chấm dứt chủ đề.

Đồ vật không đổi ra tiền với Trương Huyền mà nói không khác gì với đồ phề liệu, mấy ngày sau cậu cũng chẳng thèm để ý đến ngân khí nữa, vừa đúng lúc văn phòng thám tử cũng không có án lớn gì khiến cậu có thể nghỉ ngơi thoải mái, thuận tiện mang Niếp Hành Phong đi dạo phố khắp nơi. Nhưng từ lúc cùng ngồi trên xe Sheep bị người khác cười, Niếp Hành Phong liền cự tuyệt dùng chân thân cùng Trương Huyền đi ra ngoài, ngân khí có thể khiến anh tạm thời khôi phục chân thân liền trở thành đồ sưu tầm cá nhân của Nghệ.

Nghệ dùng pháp thuật tạo ra một cái túi bảo bối nhỏ, tài vật cho dù giá trị lớn hay nhỏ cũng đều được cho vào túi tùy thân, điểm này nó và Trương Huyền hoàn toàn giống nhau.

Bên phía Tần Chiếu, Niếp Hành Phong cũng không truy xét thêm, đối với một người gần đất xa trời điều tra gì cũng đều không có ý nghĩa. Niếp Hành Phong nghĩ, đoạn đường cuối cùng của đời người cũng nên để cho ông ta trải qua một cách yên bình.

Rất nhanh đã đến giữa tháng, Trương Huyền cái gì cũng không nhắc đến mà Niếp Hành Phong cũng vậy, dường như khoảng thời gian hai người đều chơi quá vui nên đã quên mất việc hồi hồn.

Tối đó, Niếp Hành Phong đang ở phòng ngủ xem báo kinh tế tài chính Trương Huyền đặc biệt mua cho anh, một tiếng kêu lớn từ phòng khách truyền đến, cùng lúc đó Nghệ dùng tốc độ ánh sáng bay vụt vào.

“Chủ tịch mau ra ngoài xem, lão đại phát điên rồi.”

Không biết đã xảy ra chuyện gì, Niếp Hành Phong vội vàng đi ra ngoài, vừa chạy đến ngoài cửa liền bị Trương Huyền đâm sầm vào, Trương Huyền kéo hắn đến trước ti vi, chỉ màn hình hô: “Nhìn đi, mau nhìn đi!”

Ti vi đang phát bản tin giao thông, một đoạn cầu vượt nào đó phát sinh sự việc đâm người rồi bỏ chạy, người đi đường bị chiếc xe vượt quá tốc độ đâm bay xa mấy mét, đầu đập xuống đất, chết ngay tại chỗ, chiếc xe gây tai nạn sau khi xảy ra sự cố không những không dừng xe lại mà còn tăng tốc chạy khỏi hiện trường, bản tin kêu gọi mọi người cung cấp tin tức nhìn thấy được ở hiện trường, cho người chết công lý.

Đây chỉ là một vụ tai nạn bình thường thôi a.

Niếp Hành Phong nhìn Trương Huyền một cách kì quái, Trương Huyền luôn miệng nói: “Xem đằng sau! Xem đằng sau!”

Danh tính và nghề nghiệp người chết rất nhanh liền xuất hiện trên màn hình, ba chữ rất quen thuộc – Cố Tử Triều

” Hóa ra thế giới này thực sự có báo ứng, người ác người sợ trời không sợ tôi thực sự nói đúng rồi.” Trương Huyền ở bên cạnh nói một cách vui vẻ.

Sự hưng phấn không hề truyền sang Niếp Hành Phong đang trong tâm tình phức tạp nhìn thực tế trước mắt.

Cố Tử Triều chết rồi, có lẽ đây gọi là ác giả ác báo, nhưng anh lại không cảm thấy vui vẻ. Anh vẫn luôn muốn Cố Tử Triều phải bị pháp luật trừng trị, lại chưa từng nghĩ rằng ông ra dùng cái chết để trả giá cho tất cả; tính mạng không có đắt rẻ thiện ác nhưng vĩnh viễn là thứ chân quý nhất, anh hi vọng có người sau khi phạm lỗi có thể thông qua những cách khách nhau để chuộc tội mà không phải là lấy cái chết để kết thúc tất cả.

Trương Huyền vẫn đang ở bên cạnh lảm nhảm: “Lời tôi nói từ lúc nào lại linh nghiệm như vậy? Tỉ lệ nhỏ như vậy cũng có thể trúng, nhất định phải kịp thời phát huy mới đc, nhất, nhất của tôi!”

“Trương Huyền…”

Không để ý đến Niếp Hành Phong, Trương Huyền chạy đi lấy giấy và bút, dựa vào bàn viết một cách chăm chú.

Mày nhíu vào biểu thị chủ nhân của nó đang phiền não về con số bản thân nên viết, nói: “Chết là khởi đầu của sống, sống là khởi đầu của chết, vì vậy trên thế giới này có một từ là luân hồi.”

Là đang nói bản thân không nên tự đi vào ngõ cụt phiền não sao?

Tâm tình vốn đang có chút suy sụp lại trở nên dịu lại, Niếp Hành Phong mỉm cười, anh yêu thích nhất ở Trương Huyền là điểm này – coi thường cái chết, thâm chí có thể nói là căn bản không để tâm đến cái chết bao giờ, có lẽ thế này gọi là lạnh lùng nhưng đó không phải là kiểu bình tĩnh nhìn thấu mọi chuyện hay sao?

Anh đi đến ngồi xuống trước mặt Trương Huyền, tiểu thần côn còn đang vì mấy con số mà suy nghĩ khiến anh rất muốn hỏi người ngay cả sống chết cũng có thể nắm trong tay như trò cười vì sao vẫn cứ chấp nhất với tiền bạc?

Có phải là nếu thiếu đi thứ để chấp nhất, đời người sẽ trở nên vô vị?

Niếp Hành Phong tự trả lời trong lòng.

“Vẫn chưa thu được đủ số sao?” Bỏ qua chuyện không vui kia, Niếp Hành Phong chuyển tâm tư lên người Trương Huyền.

Trương Huyền gãi đầu, ” Còn ba số nữa, chủ tịch anh giúp tôi gom số đi.”

“Số nào cũng được sao?”

“Số nào cũng được.”

Niếp Hành Phong chưa bao giờ chơi qua nhất, anh vẫn luôn tin rằng thành công là dựa vào phấn đấu mà có được chứ không phải là dựa vào trò lừa bịp đầu cơ trục lợi này, nhưng nhìn Trương Huyền chăm chú như vậy bỗng nhiên cũng cảm thấy hứng thú, thuận miệng nói: “Mười chín, ba mươi hai, bốn mươi bảy.”

“Còn có một số đặc biệt nữa, dơi, mày nói đi.”

“Mười hai.” Mỗi chai bia mười hai tệ, Nghệ buột miệng nói ra.

Viết xong, Trương Huyền lập tức chạy ra ngoài mua sổ xố, Niếp Hành Phong nhìn màn hình ti vi, sau đó bình tĩnh chuyển kênh khác.

Cùng lúc đó, trong một gian phòng cao cấp, chủ nhân của gian phòng đang ngồi trên sô pha yên lặng xem bản tin tương tự, phòng khách rất yên tĩnh, cho dù có âm thanh của ti vi cũng không thể làm giảm đi sự tĩnh mịch.

Chuông điện thoại reo lên, nam nhân thong thả đứng dậy, chống gậy đi đến bên cạnh điện thoại bàn rồi nhấc lên nghe.

“Tôi là Tần Chiếu.”

Đầu loa bên kìa truyền đến một thanh âm trầm thấp: “Tin tức ta xem rồi, ông làm rất tốt.”

Ngữ điệu có phần hài lòng khiến Tần Chiếu thở phào nhẹ nhõm, bên kia lại nói tiếp: “Niếp Hành Phong cũng không làm ta thất vọng, xem ra người ta đợi rất lâu cuối cũng cũng xuất hiện rồi. Có thời gian thì tìm đến cậu ta bồi đắp thêm ít tình cảm, cậu ta có một người ông rất thích đồ cổ, ông biết phải làm sao rồi đấy.”

“Vâng, chủ nhân.” Tần Chiếu nịnh nọt trả lời, cảm thấy đối phương muốn gác điện thoại liền vội vàng hỏi: “Vậy, bệnh của tôi…”

“Yên tâm, ông sẽ nói tạm biệt với bệnh tật hơn nữa còn có thể sống rất lâu coi như là khen thưởng cho hành vi trung thành với ta.” tiếng cười nhẹ vang lên sau đó điện thoại cũng chỉ còn những thanh âm tút tút.

Nắm lấy điện thoại, mặt Tần Chiếu bỗng hiện lên nụ cười quỷ dị.

Đời người có mất sẽ có được, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trên thương trường của ông, ông tin chắc lần này mình quyết định không hề sai, không phải ai cũng đều có được cơ hội như vậy, thế nên nhất định phải bám chặt lấy, không tiếc giá nào cho dù đây là kế ước cùng ma quỷ kí kết!

Vụ sổ xố mọi người cũng không để tâm lắm, ai ngờ chập tối hai ngày sau, lúc mọi người đang cùng xem ti vi thì kết quả sổ xố hiện lên, Trương Huyền lại có thể trúng được giải sáu. Ba số Niếp Hành Phong giúp cậu chọn đều trúng, số Nghệ chọn cũng nằm trong đó, chỉ có ba số cậu chọn thì chẳng thấy tăm hơi đâu.

“Trước đây tôi mua nhiều như vậy cũng chưa bao giờ trúng, chủ tịch, anh thật lời hại, sớm biết vậy sáu số tôi đều đưa cho anh chọn có phải tốt không!”

Không khoa trương như vậy chứ?

Niếp Hàh Phong nhìn tiền thưởng, chẳng qua chỉ có một trăm sáu mươi…đôla Mỹ mà thôi, xem bộ dạng hưng phấn của Trương Huyền, nghĩ đến mình mỗi lần chi tiêu một ít cũng hơn vạn đô anh đột nhiên có chút chột dạ.

“Chủ tịch, anh thực sự là một con chiêu tài miêu sống sờ sờ, yêu chết anh mất!”

Tâm tư thoáng một cái, Niếp Hành Phong chỉ cảm thấy trên môi có cái gì ấm áp lướt qua đã lại bị Trương Huyền hung hăng ôm chặt, quá kinh ngạc trước hành động quá khích đột phát của cậu, Niếp Hành Phong hoàn toàn ngây người, Trương Huyền cũng sững lại, dường như cũng phát hiện động tác của bản thân có phần thái quá, ngượng ngùng lùi ra, ánh mắt rất không tự nhiên liếc sang nơi khác.

“Trúng giải đương nhiên phải đi ăn mừng rồi, tối nay tôi mời khách, anh đừng khách khí nha.”

Tối đó, Trương Huyền mua về các loại đồ ăn sẵn, bày biện một cách đơn giản thành tiệc ăn mừng, Nghệ cũng rất may mắn được cho một chai rượu hoa quả. Sau khi cơm no rượu say, Nghệ ôm thêm lon bia mới đi ngủ, Trương Huyền và Niếp Hành Phong vẫn ngồi tiếp tục đối ẩm.

“Trương Huyền, trước đây vì thu quỷ cậu cũng thường xuyên đem người về nhà hả?” cuối cùng nhân lúc ngà ngà say hỏi ra được câu hỏi vẫn luôn quanh quẩn trong đầu, Niếp Hành Phong thừa nhận bản thân rất vô vị, nhưng không thể không thừa nhận, anh rất để tâm tới việc này.

“Trước đây thì không có, sau này…” cũng hơi say say, Trương Huyền nghiêng đầu nghĩ rồi nói: “Nếu có thể gặp một hồn phách vừa anh tuấn vừa có tiền như anh, tôi đương nhiên sẽ phát huy tinh thần chủ nghĩ nhân đạo.”

Lại phát huy đến tận giường, để làm gối ôm.

Đây tuyệt đối không phải đáp án anh muốn nghe, cả mặt Niếp Hành Phong đều biến đen.

OK, anh lấy nhân cách bảo đảm – loại việc nhặt về một hồn phách vừa anh tuấn vừa có tiền anh tuyệt đối sẽ không để tiểu thần côn gặp được lần thứ hai!

“Nhưng mà nha, có một việc rất lạ, từ lúc quen biết anh pháp thuật của tôi nâng cao rất nhanh, lẽ nào anh ngoài việc có thể chiêu tài còn có bản lĩnh chiêu linh lực?”

“Cũng có thể bởi vậy cậu nên ngoan ngoãn nghe lời tôi.”

Trong âm thanh trầm thấp còn kéo theo một tia trêu chọc, Niếp Hành Phong biết mình say rồi, đôi con ngươi màu lam dưới ánh đèn lấp lánh càng thêm rực rỡ, giống như viên ngọc bích xanh đậm tự nhiên chưa từng được đào ra, so với rượu mạnh thì càng đem đến cảm giác nồng đậm hơn, say mê lập tức lấp đầy tâm trí anh.

Tên bác sĩ tâm lý tâm trí thâm sâu có phải đã nhìn ra được tâm tư của anh mới có thể đâm trúng tim đen nói hai người bọn anh là tình nhân? Cố Tử Triều không phải là một người ăn nói lung tung bởi vậy có lẽ Trương Huyền cũng có cách nghĩ như anh…

Tim đột nhiên đập nhanh một cách kì quái, Niếp Hành Phong vươn người, đôi môi cũng nhẹ nhàng ấn lên môi của Trương Huyền, anh nghe thấy giọng khàn khàn của bản thân: “Tôi thích cậu, Trương Huyền.”

Nụ hôn nhẹ nhàng như gió mát mùa hạ, vừa tiếp xúc đã rời ra, bốn mắt nhìn nhau, Niếp Hành Phong nhìn thấy đôi đồng tử vì kinh ngạc mà mở lớn của Trương Huyền, con ngươi co lại giống như mèo lúc gặp phải chuyện khiếp sợ, bình tĩnh nhìn anh dường như đang xác nhận độ đáng tin trong lời nói của anh.

“…Lừa cậu thôi, đồ ngốc!” đã dọa cậu sợ rồi sao? Chần chừ một lúc Niếp Hành Phong nói.

Ném lon bia xuống, Trương Huyền mắng: “Chiêu tài miêu đáng chết, lại có thể dám lừa tôi!” không đâu lại đi nói cái gì thích hay không thích hại tim cậu trong lồng ngực nảy mạnh một cái.

“Cậu cũng thường xuyên lừa tôi mà!”

“Đó là vì anh dễ bị lừa!”

“Như nhau thôi!”

Hai bên bất phân thắng bại, cuối cùng lại thành đánh lộn, dường như như vậy mới có thể che giấu tình cảm thật của hai bên, nhưng vì một cú tung quyền khiến cả hai cũng ngã nhào xuống đất đã chấm dứt cuộc đánh lộn vô vị này.

Nằm ngửa nhìn lên trần nhà, vì không muốn phá vỡ không khí yên tĩnh này mà ai cũng không nói gì, ai biết một tiếng kêu khàn khàn kiều diễm đột ngột phá vỡ phút giây yên tĩnh, đôi tình nhân sát vách không thèm để ý đến hai người đang cố gắng duy trì yên tĩnh an bình trong lòng, hô to gọi nhỏ bắt đầu diễn một màn tình sắc giữa đêm.

Trương Huyền bật cười, “Đôi đó thực sự rất kịch liệt a.”

Âm thanh kịch liệt triền miên như tiếng huyền cầm, dần dần kích thích tâm Niếp Hành Phong, yết hầu khô cong, nhưng lại không dám quay sang nhìn Trương Huyền, chỉ nghe thấy tiếng hít thở hơi thô trầm của đối phương, sau đó lại chầm chậm dựa sát vào người mình.

“Cũng đến lúc anh nên quay về rồi.” trong lúc Niếp Hành Phong đang bị mùi thơm từ cơ thể đối phương khiến cho tâm thần hoảng hốt, Trương Huyền lại chậm rãi nói.

“Thực ra…” Thực ra, anh cũng không gấp, khó có được dịp viện cớ nghỉ dài…

“Không, việc nên sớm không nên chậm, kéo dài càng lâu thì càng khó hồi hồn.” Lời Trương Huyền nói ra rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại đau thấu tâm can.

U u, đem chiêu tài miêu nuôi lâu như vậy ngoan ngoãn trả về nghĩ thôi cũng thấy đau khổ rồi, tổ sư gia, van người đến báo mộng làm phép một chút xem tâm địa tốt có thể trúng giải nhất hay không?

Đêm khuya ngày tiếp theo, Trương Huyền mang Niếp Hành Phong quay về bệnh viện Thánh An. Gần đến nửa đêm, bệnh viện trở nên vắng vẻ khác thường, tiếng bước chân của Trương Huyền đi trên hành lang vang vọng, lại thêm ánh sáng đèn ảm đạm tuyệt đối giống hiện trường quay phim khinh dị.

“Cậu có thể đi chậm một chút không?” đi cạnh Trương Huyền, Niếp Hành Phong đề nghị.

“Tại sao?”

“Tiếng bước chân của cậu vang như vậy, không sợ bị y tá trực ban phát hiện sao.”

“Tôi cũng không phải làm kẻ trộm, lại dùng pháp thuật rồi, sợ cái gì chứ?”

“…” không phải làm kẻ trộm nhưng so với làm kẻ trộm còn kinh sợ hơn được không, mà pháp thuật của Trương Huyền, anh cảm thấy thực sự không có gì đảm bảo.

Niếp Hành Phong ấn huyệt Thái Dương, vô lực không buồn đáp lại.

Cũng may, y tá trực ban không phát hiện ra khách không mời nửa đêm xuất hiện ở khu trị bệnh, nhưng rất không may là lúc bọn họ vào thang máy lại có người từ thang máy đi ra, đối mặt với người đó, Niếp Hành Phong sững người.

Là bác sĩ Lạc mới đến lúc hồn phách anh mới xuất khiếu đã gặp, lúc hai người đi qua nhau, sợi tóc đen của nam tử lướt nhẹ qua mặt anh, mang theo một mùi thơm thanh nhã.

Người này quả nhiên có thể nhìn thấy anh!

Trong nháy mắt, Niếp Hành Phong nghĩ ngay đến việc này.

Anh vừa rồi vì ngây người mà không kịp tránh đi, từ vị trí đứng của người kia có thể thấy bọn họ chắc chắn sẽ đụng vào nhau, nhưng người kia lúc đi ra khỏi thang máy lại dịch người sang bên cạnh một chút vì vậy vừa khéo đi qua ngay cạnh anh. Hành động cực kì tự nhiên, nếu không phải trước đây đã từng gặp qua người này, Niếp Hành Phong nhất định sẽ không chú ý đến hành động rất nhỏ kia.

“Làm sao vậy?”

Thấy Niếp Hành Phong không bước vào thang máy, Trương Huyền kì quái quay ra, nhìn theo hướng mắt của anh, “A, nhìn trai đẹp hả, thấy trai đẹp là không bước nổi nữa, chủ tịch, anh đến mức đấy rồi sao?”

Không phải, anh chỉ là…

Thấy ngữ khí có mùi ghen tuông Niếp Hành Phong định giải thích rõ ràng thì nhìn thấy cửa phòng làm việc cách đó không xa mở ra, một người từ bên trong đi ra, tiến đến nói chuyện với bác sĩ Lạc.

Dáng người bác sĩ Lạc thon dài nhưng người này so với y còn cao hơn một chút, nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng mang nét châu Âu Niếp Hành Phong lại ngẩn ra.

“Ngay cả trai đẹp ngoại quốc cũng không tha, chủ tịch khẩu vị của anh cũng không vừa nha, nếu không tối nay chúng ta không hồi hồn nữa, đi tìm trai đẹp nói chuyện nha?” Trương Huyền đứng bên cạnh thấu tình đạt lý đề nghị.

“Ít ba hoa đi, tôi chỉ là ngạc nhiên vì gặp được người quen ở đây thôi.”

Nam nhân ngoại quốc kia trước đây trong lúc làm việc ở Italia Niếp Hành Phong từng biết, qua lại không nhiều vả lại có những chuyện cũng không cần nói với Trương Huyền làm gì, anh kéo Trương Huyền vào thang máy, Trương Huyền vẫn tò mò ngó đầu ra ngoài nhìn..

“Cậu dường như cũng có hứng thú với trai đẹp!”

Lần này lại đến Niếp chủ tịch khó chịu, đáng tiếc Trương Huyền lại không nghe ra còn thuận miệng đáp: “Yêu cái đẹp là phản ứng bình thường của con người a, thần thái trong mắt người ngoại quốc kia có gì đấy rất kì lạ.” rất rõ ràng, cậu rất có hứng thú với người ngoại quốc đẹp trai kia.

“Đừng có chọc đến hắn!”

Sắc mặt Niếp Hành Phong không được tốt lắm.

Spa Jorda? Borgia, theo truyền thuyết là hậu duệ của công tước Valentino tại Italia, sự xa hoa vô độ của gia tộc Borgia, dã tâm quyền lực đều được chứng minh trên người người này, đây không phải là người Trương Huyền có thể chọc đến, hơn nữa, nếu như có thể Niếp Hành Phong hi vọng Trương Huyền có thể tránh càng xa càng tốt.

Nhưng lời này Niếp Hành Phong không nói ra, nói ra càng nhiều sẽ càng khiến Trương Huyền hiếu kì, anh chỉ kì quái việc người vẫn luôn chỉ thích sống ở nước ngoài tại sao lại đột nhiên muốn quay về?

Phòng bệnh của Niếp Hành Phong rất yên tĩnh, thân thể của anh lúc này vẫn đang nằm ở trên giường, trên mặt đeo mặt nạ dưỡng khí, máy điện tâm đồ vẫn ghi lại từng nhịp thở của anh thỉnh thoảng còn phát ra tiếng tít nhẹ.

“Đến giờ Tý rồi, bắt đâu thôi.”

Trương Huyền nhìn trận đồ ngũ hành mang theo người, kéo hồn phách Niếp Hành Phong lên trước mình.

Nhìn thân thể của bản thân ở trước mặt, Niếp Hành Phong đột nhiên cảm thấy lo sợ. Ngoài cửa sổ trăng sáng treo cao, hóa ra bất giác anh đã ở cùng với Trương Huyền hơn nửa tháng, bây giờ đã sắp trở về không gian riêng của bản thân mình, vậy mà anh lại không cảm thấy vui vẻ mà lại có chút hoảng loạn khác thường. Tâm tình trống rỗng giống như đã quên mất thứ gì đó rất quan trọng.

“Tôi bắt đầu đây”

Trương Huyền ngưng thần đọc chú ngữ, có thể thành công hay không là ở lúc này đây, cậu nhất định không thể khiến chiêu tài miêu thất vọng mà về, mặc dù sâu trong tim vẫn có chút chờ mong – nếu pháp chú không linh nghiệm, cậu có thể đường đường chính chính lừa chiêu tài miêu quay về nhà mình.

Rất đáng tiếc, định luật Murphy(4) lại lần nữa chứng tỏ tính chính xác của nó. Trương Huyền vừa niệm xong chú ngữ liền nhìn thấy một tia sáng màu lam nhạt từ tay mình phát ra, xung quanh hồn phách của Niếp Hành Phong tỏa ra ngân quang, sau đó ánh sáng chui vào thân thể đang nằm trên giường bệnh, hồn phách bắt đầu nhạt dần, ngân quang phân ly bay về phía thân thể.

(4) Định luật Murphy: Nếu có hai hay nhiều cách để làm một việc gì và một trong các tình huống có thể đi đến thảm họa thì sự việc thường xảy ra theo chiều hướng đó.

Đã nói mà, chiêu tài miêu là thần bảo vệ của cậu, có anh ta ở đó, cậu thi triển pháp thuật đều là làm chơi ăn thật hết!

Trương Huyền làm chỉ quyết, đang muốn giúp Niếp Hành Phong trở về vị trí cũ thì đột nhiên lại bị anh kép lấy vội vàng hỏi: “Cậu nói xem sau khi tôi hồn hồn liệu có thể quên mất cậu không?”

Anh nghĩ ra rồi, đây chính là vấn đề khiến anh vẫn luôn bất an – sợ sẽ quên mất Trương Huyền, sợ sẽ quên mất sự xuất hiện của cậu, loại cảm giác hoảng sợ bất an này dường như trước đây cũng đã từng xảy ra…

Nụ cười trên mặt Trương Huyền có chút cứng lại, đôi quang mâu xinh đẹp bình tĩnh nhìn Niếp Hành Phong, điều này khiến Niếp Hành Phong càng lo lắng tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc có thể như thế không?”

“Tôi không biết.” Trương Huyền nói: “Tôi chỉ biết – nếu đối với anh đó là điều quan trọng cho dù có quên mất cũng sẽ có một ngày có thể nhớ lại!”

“Nhưng mà…”

Không để cho Niếp Hành Phong có cơ hội phản bác lại, tay Trương Huyền ấn lên ngực anh, quang mâu sáng lên, hô: “Nguyên thần quy vị!”

“Trương Huyền!”

Lo lắng nhìn bản thân từ từ nhạt dần, tay nắm chặt lấy Trương Huyền dần dần buông ra, dung mạo thanh tú sâu sắc của cậu cũng dần dần mờ nhạt, Niếp Hành Phong bị một cỗ cường lực bắt lấy bay về giường.

Lần này, tôi chắc chắn sẽ không quên cậu!

Giây phút hồi hồn đó, trong đầu Niếp Hành Phong hoảng hốt hiện lên câu này.

Ánh sáng ngân lam theo nguyên thần quy vị cũng dần dần biến mất, người nằm trên gường vẫn đang ngủ say nhưng hô hấp đã trở nên trầm ổn hơn, điện tâm đồ bên cạnh cũng không còn gợn sóng nhỏ như trước mà theo nhịp chậm rãi nhưng có lực.

Trương Huyền bỏ mặt nạ dưỡng khí trên mặt Niếp Hành Phong xuống. Khuôn mặt anh tuấn như vậy lại bị che khuất dưới vật thể ngu ngốc quả thực là phung phí của trời. Đèn tường hắt lên gương mặt Niếp Hành Phong viền rõ khuôn mặt góc cạnh không vì ngủ say mà giảm mất khí tức tuấn tú vốn có. Trương Huyền nhịn không được có phần giận dỗi xoa xoa gò má anh, nhưng người đang chìm trong giấc mộng vẫn không có bất kì phản ứng nào.

“Hôn mê còn có thể đẹp trai đến vậy, quả là thiên lý khó dung a.”

Không thể phủ nhận, trên người người nam nhân này chảy dòng khí tức cậu rất thích, rất quen thuộc, theo đó một cảm giác kì lạ kéo đến, Trương Huyền vuốt ve tóc mai của Niếp Hành Phong, đột nhiên cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Có thể công khai phi lễ chiêu tài miêu, quả nhiên là một việc rất vui, Trương Huyền mỉm cười: “Người đẹp ngủ say mau mau tỉnh lại, nợ mà quá thời hạn tôi sẽ thu thêm tiền phạt đấy!”

Đêm đó cũng không ngủ ngon, Trương Huyền kết luận là do bên cạnh thiếu đi cái gối ôm, đôi tình nhân kịch liên bên cạnh hôm nay cũng yên ắng lạ khiến cậu không nhịn được đạp tường

“Này, thêm chút tiết mục giải trí đi, thời gian vẫn còn sớm, quá kiềm chế cũng không tốt cho sức khỏe đâu.”

Không có phản hồi, Trương Huyền dành phải chui đầu vào chăn, sau khi lẩm bẩm hàng chục lần câu chú ngữ an thần mới có thể chìm vào giấc ngủ như mong muốn.

Sáng dậy cũng không có bữa sáng đã làm sẵn, Trương Huyền đem nhiệm vụ nặng nề này nhét cho dơi nhỏ, thiếu niên lạnh lùng ngoan lệ sau khi hí hoáy một hồi làm xong bữa sáng vụng về liền biến lại trở lại hình dạng con dơi nhỏ. Nó rất không cam tâm vỗ cánh trước mặt Trương Huyền.

“Tôi muốn biến lại về hình dạng kia! Tôi muốn biến lại về hình dạng kia!”

“Anh trai, tôi cũng rất muốn biến anh về hình dạng kia, nhưng pháp lực của tôi chỉ có thể duy trì trong một thời gian ngắn, anh tốt xấu gì cũng là người tu luyện, không thể cái gì cũng trông cậy vào tôi, nghĩ xem làm sao vận dụng pháp lực của mình để biến thành người đi.”

Nếu như có thể, cậu cũng hi vọng Nghệ có thể duy trì hình dạng người, nhưng lực bất tòng tâm a. Tối đó Nghệ có thể bảo trì hình dạng lâu như vậy tuyệt đối là kỳ tích, mà cái đã gọi là kì tích thì đương nhiên sẽ không thể lúc nào cũng xuất hiện được.

Dường như chiêu tài miêu không ở đây, pháp lực của cậu cũng yếu đi rất nhiều…

Nghĩ đến Niếp Hành Phong, Trương Huyền lập tức lấy lại tinh thần, vơ lấy điện thoại ở bên cạnh gọi điện cho anh.

Giờ này chiêu tài miêu chắc hẳn đã phải tỉnh rồi, xem thử coi anh ta đang làm gì, quan trọng nhất là xem anh ta có quên mất mình hay không.

Nghe điện thoại là một chàng trai trẻ có giọng nói rất ôn hòa chứ không phải là Niếp Hành Phong, Trương Huyền sững người rồi nói: “Phiền chuyển máy cho Niếp Hành Phong, cảm ơn.”

“Xin hỏi anh là…”Niếp Duệ Đình hỏi. Người biết số điện thoại này của anh hai không nhiều mà màn hình điện thoại lại hiện lên dãy số lạ, cậu có chút cảnh giác.

“Tôi là Trương Huyền, là bạn của anh ấy, anh ấy tỉnh là rồi có phải không? Tôi…”

“Tôi không biết Trương Huyền nào cả!”

Niếp Duệ Đình rất tức giận. Bây giờ Trương Huyền hai chữ này là cấm kị của Niếp gia, vậy mà lại có người dám chạy đến tự xưng là Trương Huyền, may mà người tiếp điện thoại là cậu, nếu đổi là anh hai, nhất định sẽ lại phải giải thích một hồi.

“Alô…”

Điện thoại đã bị ngắt rồi.

Trương Huyền nghiêng đầu nghĩ, rút ra kết luận – não người nhận điện thoại có thể có vấn đề rồi, vì vậy lại ấn nút gọi một lần nữa, sau khi điện thoại kết nối cậu nói: ” Tôi cũng không biết cậu, người tôi muốn tìm là Niếp Hành Phong, đưa ngay điện thoại cho anh ấy, tiền nợ tôi đừng nghĩ có thể xù được!”

“Anh ấy nói anh ấy không quen Trương Huyền nào cả, còn bảo tôi cảnh cáo anh, nếu còn dám chơi trò lừa đảo qua điện thoại này sẽ lập tức báo cảnh sát!”

Người lừa đảo này cũng thật lợi hại, lại có thể mô phỏng thanh âm của Trương Huyền tới mức giống hệt, Niếp Duệ Đình càng cảnh giác, sợ rằng đối phương sẽ thực sự tìm đến anh hai. Anh hai vừa mới tỉnh lại sau hôn mệ, cậu cũng không muốn anh lại gặp phải phiền phức.

“Lừa đảo qua điện thoại?” trước khi Trương Huyền kịp phản ứng lại điện thoại đã lại bị ngắt.

Chiêu tài miêu chết tiệt, không chỉ trở mặt không nhận người còn dám nói cậu là lừa đảo!

Sau khi ngẩn người nhìn điện thoại ba mười giây, Trương Huyền giơ tay ném điện thoại đi.

Điện thoại sau khi lượn một đường parabol tuyệt đẹp thì rơi xuống ngay bồn rửa ở phòng bếp, kèm theo một tiếng động quái dị rồi biến mất.

“Có chuyện gì vậy?”

Cơn bực tức chuyển thành dự cảm không tốt, Trương Huyền quay đầu nhìn Nghệ, Con dơi bay qua nhìn bồn rửa, lại quay đầu nhìn cậu kèm theo vẻ mặt đồng tình.

“Lão đại, nếu điện thoại của anh không chống nước thì xem ra anh cần phải đổi một cái khác rồi.”

“Cái gì cơ!?”

Sau khi hiểu được lời của Nghệ, Trương Huyền nhảy bật lên, gào lên một tiếng thê lương: “Điện thoại mới của tôi…”

Trong không gian yên tĩnh đồng hồ treo tường phát ra những âm thanh có quy luật, Niếp Hành Phong dựa vào ghế giám đốc lật xem báo kinh tế tài chính, đây là thói quen lâu năm của anh, trong giờ nghỉ trưa xem báo để giết thời gian.

Nhưng lại cảm thấy có gì đó không yên lòng, trong thời gian nửa tiếng, mắt anh mấy lần đảo qua điện thoại, chờ mong nó kêu lên, người biết số điện thoại này của anh không nhiều, Trương Huyền là một trong số những người đó.

Thật kì lạ, theo tính cách của Trương Huyền đáng nhẽ là ngay sau lúc anh tỉnh lại đã phải gọi điện đến, nhưng lâu như vậy mà vẫn không thấy liên lạc gì với anh.

Nghĩ đến Trương Huyền, khóe môi Niếp Hành Phong hiện lên ý cười. Anh đã nói rồi, anh sẽ không quên Trương Huyền mà sự thực chứng minh anh đã không vi phạm lời hứa, vẫn nhớ người đó, vẫn nhớ nửa tháng luôn luôn ở cạnh nhau.

Niếp Hành Phong tỉnh lại sau hôn mê đã năm ngày, mới hai ngày đã bị người nhà bắt đi làm đủ thứ xét nghiệm, ba ngày sau lại ngập chìm trong sự vụ của công ty, nhưng anh vẫn không quên liên lạc với Trương Huyền, nhưng là một điều là, cho dù anh gọi như thế nào cũng không liên lạc được với đôi phương, gọi điện đến công ty Trương Huyền thì được biết đã mấy ngày nay cậu không đi làm rồi.

Chơi trò mất tích sao? Hay là công việc bận đến mức không liên lạc được? Mắt Niếp Hành Phong nhìn chằm chằm vào tờ báo, tâm tư thì sớm đã bay ra ngoài.

“Anh hai.”

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa sau đó Niếp Duệ Đình đi vào, cậu đi vào lấy văn kiện thuận tiện cũng xem xem tinh thần trạng thái của Niếp Hành Phong.

“Anh sao rồi? Làm việc liên tục như vậy thân thể có chịu nổi không?”

“Rất tốt nha.” Niếp Hành Phong bỏ xuống danh hiệu hoàn mỹ được viết trên báo, cười nói.

Niếp Duệ Đình bị nụ cười của anh làm cho run lên. Rất lâu rồi mới nhìn thấy anh hai có thể cười một cách nhẹ nhõm như vậy, dường như từ sau khi anh ấy tỉnh lại sau hôn mê, cả người đều biến trở về thành một người tràn đầy năng lượng trước kia, lẽ nào hôn mê một cách thích hợp là cần thiết?

“Anh hai, em giúp anh tìm một trợ lý nhé?” nhìn đống văn kiện vì Niếp Hành Phong hôn mê mà xếp thành một ngọn núi nhỏ, Niếp Duệ Đình đề nghị.

Sắp xếp một trợ lý mới, ngoài việc có thể trợ giúp Niếp Hành Phong trong công việc ra thì còn có thể gián tiếp giúp anh quên đi quá khứ không vui trước đó, điện thoại mạo danh ngày đó gọi đến khiến trong lòng Niếp Duệ Đình vẫn luôn thấp thỏm không yên.

“Anh sẽ suy nghĩ.” Niếp Hành Phong thuận miệng đáp.

Gian trợ lý ở bên ngoài vẫn luôn trống, nhưng anh thà rằng tự làm tất cả mọi chuyện cũng không muốn sắp xếp người giúp đỡ, dường như vị trí đó sớm đã có người ngồi rồi anh không muốn bất kì ai đến thay thế.

“Duệ Đình.” lúc Niếp Duệ Đình rời đi, Niếp Hành Phong bỗng gọi cậu, do dự một lúc rồi hỏi: “Em có tin kiếp trước kiếp sau không?”

“A?” Niếp Duệ Đình nhìn anh hai một cách kì quái, không rõ tại sao tự nhiên anh lại hỏi vấn đề này.

“Em cũng không biết.” cậu nghĩ rồi nói: “Nhưng mà đó có phải rất quan trọng không? Cho dù anh biết được kiếp trước của mình chẳng nhẽ còn có thể quay lại sao?”

“Không thể.” Niếp Hành Phong thở dài, bản thân từ trước đến nay vẫn không tin mệnh bất phục mệnh lại có thể đi hỏi vấn đề ấu trĩ như vậy, đều là do tiẻu thần côn nháo cả.

Tâm tư tương thông với Trương Huyền không biết bao nhiêu lần, thậm chí đã quen dung túng cả thói tùy tiện của cậu, ngoài một chữ duyên ra anh cũng không biết còn có cái gì có thể giải thích nổi mối ràng buộc giữa hai người. Tình duyên, hai chữ thật mơ hồ lại có thể chân thực như vậy, nghĩ đến ước nguyện hôm sinh nhật, Niếp Hành Phong mỉm cười.

Anh không biét giữa anh và Trương Huyền có phải đã trải qua kiếp trước cùng nhau hay không hoặc là cùng trải qua một mối tình rất dài, anh chỉ biết trong kiếp này, anh sẽ nắm chặt lấy người này, từ lúc hai người đụng xe chữ duyên này đã bắt đầu xuất hiện rồi.

Nếu Trương Huyền biết được suy nghĩ lúc này của Niếp Hành Phong, nhất định sẽ rất vui vẻ chạy tới tận chín đại hành tinh mất, đáng tiếc cảm ứng tương thông giữa hai người mới chỉ dừng lại ở lúc hai người ở gần nhau bởi vậy bây giờ người đang đứng dưới cửa của tập đoàn Niếp thị – Trương Huyền, vì khoảng cách hai mười ba tầng lầu nên không chỉ không cảm nhận được tiếng lòng của Niếp Hành Phong mà cậu còn đang tức giận đến mức muốn hủy đi tòa nhà này cho hả giận.

Tận năm ngày trời, gọi di động, gọi máy bàn, Niếp Hành Phong không những không nghe điện thoại còn một mực bảo cậu là lừa đảo, mẹ nó, lừa đảo có thể làm giả được cả chữ kí của anh ta hay sao? Lẽ nào giấy nợ giấy trắng mực đen trong tay cậu chỉ là giả!?

Không tiếp điện thoại phải không? Được, cậu sẽ đứng trước cửa tập đoàn Niếp thị ôm cây đợi thỏ, cậu không thèm quan tâm phần thù lao này nhưng tuyệt đối để ý việc bị người ra ném qua một bên!

“Cậu này, tôi không biết giữa cậu với chủ tịch của chúng tôi có ân oán tình cừu gì, nhưng tôi chỉ là một nhân viên bảo vệ nhỏ mà thôi, cậu tốt nhất vẫn cứ nên đi đi, chủ tịch nói không gặp cậu vậy nhất định sẽ không gặp đâu.” những lời này là nhân viên bảo vệ đã cố gắng tìm từ một cách khéo léo nhất rồi, anh ta lấy khăn tay lau một tầng mồ hôi lạnh trên trán.

Thành thật mà nói, cậu trai tuấn tú đến mức trời đất ghen ghét này nói đền đòi tiền nợ chằng bằng nói là đến đòi nợ tình, đôi quang mâu màu xanh lam mênh mông như sóng nước so với ánh sáng tươi đẹp bên ngoài còn rực rỡ hơn mấy phần, nhìn thế nào cũng thấy như là bộ dạng sau khi bị lừa thì đến trước cửa nhà đòi công đạo vậy.

Không tưởng được vị chủ tịch hòa khí chững chạc lại là người như vậy, viên bảo vệ lau mồ hôi lạnh nghĩ, cũng may cha mẹ không sinh ra anh là người đẹp trai nếu không cùng làm việc trong một công ty với vị chủ tịch sắc lang kia, bản thân chỉ sợ cũng gặp nạn khó tránh được rồi.

“Bảo anh ta nghe điện thoại của tôi, nếu không tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát!”

Nếu không nghĩ đến bảo vệ cũng là vì trách nhiệm của mình không nên quá làm khó bọn họ thì Trương Huyền sớm đã quật ngã người này rồi xông lên rồi. Với thân thủ của cậu, đối phó với mấy viên bảo vệ nhỏ này hoàn toàn không có vấn đề gì.

Vừa nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo đã đến, theo tiếng còi cảnh sát chói tai, hai chiếc xe cảnh sát nhanh chóng chạy đến, Trương Huyền tức giận trợn trừng mắt: “Mụ nội nó, anh dám gọi điện báo cảnh sát!”

“Không phải tôi gọi, là cấp trên gọi.”

Sát khí quá nặng khiến viên bảo vệ chỉ còn biết giữ lấy mạng bản thân, vội vàng lấy tay chỉ lên phía trên. Lúc nãy thư kí Lý Đình vừa nghe điện thoại của anh ta, có khả năng là sau khi nghe có người đến đe dọa liền gọi điện báo cảnh sát, căn bản không có liên quan gì đến anh ta nha.

Trương Huyền không thèm nghe mấy lời dong dài của nhân viên bảo vệ, quay người đi, giấy nợ bị cậu vò nát ném ra đằng sau.

Ngồi lên con xe Sheep tàn tạ, khởi động máy lái đi, Nghệ vỗ cánh bay đến vai cậu nói: “Tôi thấy chủ tịch không giống người không niệm tình cũ, có thể đang có hiểu lầm gì đấy chăng?”

“Hiểu lầm con khỉ! Mày không thấy anh ta ngay cả cảnh sát cũng gọi đến rồi sao!?”

Nếu như Niếp Hành Phong đã quên mất đoạn kí ức trước khi hồi hồn cậu cũng không làm gì, vấn đề là tên này căn bản là trở mặt không nhận người, muốn xóa bỏ quan hệ giữa hai người, còn nói cậu là lừa đảo! Anh ta thật biết diễn kịch nha, tối đó còn lo lắng nói sợ sẽ quên mất mình.

Càng nghĩ càng tức, Trương Huyền nghĩ nếu lúc này Niếp Hành Phong xuất hiện trước mặt cậu, cậu nhất định đập bẹp anh ta cho hả giận, sớm biết như này, lúc đầu phải coi anh ta như người hầu sai bảo nhiệt tình cho bõ.

“Tức giận cũng không nên xé giấy nợ như vậy, sau này cậu đòi tiền bằng cách nào đây?”

“Thực ra tôi đến tìm anh ta không phải vì đòi nợ.” một lát sau Trương Huyền nhỏ giọng nói.

Đó chỉ là cớ để đến tìm anh ta thôi, muốn nhìn xem anh ta có khỏe không, chỉ có thể mà thôi.

“Nếu thực sự muốn gặp anh ta, không bằng dùng phép thuật a, đây là điểm mạnh nhất của chúng ta nha.” con dơi nhỏ tự tin đề cử.

Trương Huyền không trả lời, nếu bạn bè đến mức phải dùng pháp thuật mới gặp được, vậy thì còn gặp để làm gì đây?

“Thôi đi, coi như làm việc thiện tích đức vậy.”

Giọng nói cực kì bình tĩnh khiến con dơi nhỏ cũng nghĩ Trương Huyền đã dập được cơn tức giận thì cậu  đột nhiên gào lên chửi: “Anh chỉ là một con chiêu tài miêu vong ân bội nghĩa, tối nay tôi mà không đánh được đồ tiểu nhân anh sau này tôi sẽ đổi sang họ của anh!”

Cả tòa nhà Niếp thị vì tiếng gào phẫn nộ của Trương Huyền mà rung lên ba phát, Niếp Hành Phong đang ngồi trên tầng cao nhất của tòa nhà cũng hắt xì liền mấy cái, theo bản năng nhìn ra xung quanh.

Vừa nãy có động đất hay sao? Tại sao anh lại cảm thấy cả tòa nhà kiên cố lại chấn động, sau lưng một trận gió lạnh như có một lời nguyền rủa vừa quàng vào cổ.

Cảm giác tâm phiền ý loại đột nhiên nảy lên trong lòng, anh cầm lấy văn kiện ở trước mặt đẩy sang bên cạnh, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Tiếng chuông điện thoại vang, là điện thoại nội tuyến Lý Đình gọi đến: “Chủ tịch, có vị khách đến tìm anh, anh ta không có hẹn trước, anh có muốn gặp không?”

“Nói tôi bận không gặp được.” sau khi thản nhiên nói liền dập máy.

Phòng làm việc yên tĩnh một chút rồi tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Lý Đình cẩn thận nói: “Anh ta nói anh ta là bạn rất quan trong của anh, anh nhất định phải gặp anh ta.”

Bạn rất quan trọng?…Trương Huyền!

Niếp Hành Phong nhíu mày, lập tức bật khỏi ghế, “Lập tức mời cậu ta lên!”

Nói xong, anh vội vàng ra khỏi phòng làm việc, thuận tiện nhìn lướt qua bài trí trong gian phòng.

Sắp xếp rất ngăn nắp, thế này chắc sẽ không bị cười nhạo gì đâu, thằng em ngu ngốc cũng không mang tạp chí linh tinh đến, anh sẽ không bị tiểu thần côn cho là thích đọc mấy cái loại sách báo đó, còn có…

Cửa phòng được đẩy ra, Lý Đình mời khách vào, bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt đang đầy ý cười của Niếp Hành Phong trong nháy mắt cứng lại.

“Sao lại…là anh?”

“Đương nhiên là anh, Hành Phong thân yêu, lẽ nào anh không phải là bạn quan trọng nhất của em?”

Ngao Kiếm, chính là quý tốc Italia buổi tối anh hồi hồn gặp được ở bệnh viện Thánh An, mỉm cười bước vào, ôm anh rất thân mật một cái, Niếp Hành Phong còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn hôn nhẹ lên má.

Tâm tình buồn bực, Niếp Hành Phong chế trụ ma huyệt ở khuỷu tay Ngao Kiếm đúng lúc môi hắn gần kề thì bất động thanh sắc đẩy ra rồi lạnh lùng nói: “Borgia tiên sinh, lâu rồi không gặp.”

“Hành Phong, anh thích em gọi tên Trung Quốc của anh hơn, đừng quên anh cũng có nửa dòng máu là người phương Đông.” Ngao Kiếm nói tiếng Trung một cách lưu loát, đối với sự lãnh đạm của Niếp Hành Phong coi như nhìn mà không thấy.

“Anh không phải là thích cuộc sống ở châu Âu hay sao? Sao tự dưng lại quay về?”

Rất không muốn nói chuyện với Ngao Kiếm, nhưng đáng tiếc người cũng vào rồi, Lý Đình cũng thức thời bê cà phê vào, khiến Niếp Hành Phong đành phải bày ra nét mặt xã giao.

“Mấy tháng trước anh gặp tai nạn nghiêm trọng, suýt chút nữa mất mạng ở Italia, bề trên bảo anh về đây giải sầu, vừa đúng lúc bác sĩ tư của anh cũng về nước để phát triển, anh liền cùng cậu ta đi.”

Niếp Hành Phong nghĩ đến bác sĩ Lạc tuấn tú khác thường, anh ta chắc hẳn là bác sĩ tư của Ngao Kiếm.

“Nhưng đó chỉ là một trong số các nguyên nhân thôi, quan trọng nhất là anh muốn đem việc làm ăn chuyển về bên này. Ở đây còn rất nhiều thành phố có thể khai thác, bỏ phí thì thật đáng tiếc, ai biết sau khi quay về lại nghe được tin em ở trong bệnh viện, mấy ngày trước anh còn qua thăm em đó.”

Ngao Kiếm thưởng thức cà phê thơm nồng, chầm chậm nói, đôi mắt dưới ánh sáng lộ ra tia sáng màu bạc, che khuất đi nội tâm bên trong.

Hóa ra tối đó gặp nhau ở bệnh viện không phải do trùng hợp.

Niếp Hành Phong tỉ mỉ khuấy cốc cà phê, khuôn mặt trầm tĩnh che giấu đi sự bất ngờ trong lòng – Ngao Kiếm muốn chuyển công việc làm ăn về nước?

Lần đầu tiên Niếp Hành Phong đi Italia đã quen với Ngao Kiếm, anh rất hiểu về gia tộc Borgia, bọn họ trừ làm ăn bình thường ra nhiều hơn thế là những vụ làm ăn ngầm, anh không muốn có quan hệ với loại người này bởi vậy hai năm ở Italia đã cố gắng hết sức tránh xa Ngao Kiếm, không ngờ tới hắn ta còn có thể đến đây tìm mình, còn nói sẽ chuyển công việc làm ăn về.

“Đáng nhẽ ra anh định chuẩn bị đón em ra khỏi viện, không ngờ lại bị công việc trì hoãn, xem em phục hồi như vậy anh cũng an tâm. Hành Phong, lần này anh sẽ ở đây lâu dài, sau này mong em quan tâm đến anh nhiều hơn.”

Ngao Kiếm không làm phiền quá lâu, sau khi uống xong cà phê liền nói tạm biệt. Đang định ôm tạm biệt thì Niếp Hành Phong đã vươn tay ra, hắn nhún vai đành phải chuyển từ ôm sang bắt tay. Lúc hai tay nắm lấy, Niếp Hành Phong đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay rất đau, anh ngước mắt lên đối diện với đôi mắt màu bạc.

Ngao Kiếm là con lai, màu tóc với màu da mịn màng nhu hòa nghiêng về châu Á, ngũ quan lại cao thẳng sâu sắc của châu Âu, đặc biệt là đôi mắt màu bạc, là biểu tượng của gia tộc Borgia.

Bốn mắt nhìn nhau, Niếp Hành Phong từ trong mắt đối phương nhìn ra ý muốn chinh phục, lập tức Ngao Kiếm cúi người xuống cười nhẹ vào tai anh: “Hơn một năm không gặp, em càng ngày càng trưởng thành rồi, so sánh ra thì anh thích em bây giờ hơn.”

Ngao Kiếm cao hơn Niếp Hành Phong một chút, đứng cùng với hắn, khí thế áp bức thông qua cử chỉ nho nhã không hề che đậy nhắn nhủ đến anh.

Anh cảm thấy Ngao Kiếm so với trước đây thì càng trầm ổn lão luyện, sự ngoan lệ của dã thú được che dấu một cách khéo léo đằng sau vẻ ngoài văn nhã, nhưng khí tức âm lãnh vẫn không cách nào thay đổi được, điểm này so với trước đây Niếp Hành Phong càng cảm nhận thấy một cách sâu sắc, đó là mùi của loài động vật máu lạnh, người nhìn có vẻ trí thức ưu nhã thực ra là dùng máu tanh tưới lên.

Niếp Hành Phong cười, bất động thanh sắc rút ra tay bị nắm chặt, cảm ơn theo kiểu Italia đúng mực nói: “Cảm ơn đã khen ngợi, hân hạnh rồi.”

“Vậy sau này gặp lại.” Ngao Kiếm cũng cười nhạt rồi quay người rời đi.

Nhìn hắn ta rời đi xong Niếp Hành Phong quay lại phòng làm việc, ngồi lên sô pha vắt tay lên trán.

Còn tưởng là Trương Huyền, kết quả là chờ mong một trận, thực là người không nên đến thì đến mà người nên đến thì lại chẳng thấy đâu!

Sự xuất hiện đột ngột của Ngao Kiếm làm Niếp Hành Phong có phần hỗn loạn, loại cảm giác bị thú săn mồi đến gần khiếp anh cảm thấy không thoải mái. Anh biết việc không có mục đích người của gia tộc Borgia sẽ không có hứng thú, bọn họ giống như loài rắn đuôi chuông xảo quyệt âm ngoan, bên ngoài đẹp đẽ chỉ là để thu hút con mồi, sau đó sẽ quấn chặt lên từng chút từng chút cắn nuốt, không cho đối thủ nửa giây nghỉ ngơi, đây là bí mật tự hiểu không cần nói ra trong giới kinh doanh Italia.

Như vậy lần này, mục đích của Ngao Kiếm là gì?

Niếp Hành Phong trầm ngâm, cầm lấy điện thoại nói: “Trương Huyền, sau này người này có đến nhất định phải từ chối…”

Bên kia điện thoại không có tiếng động gì, Niếp Hành Phong sững người xong mới phát hiện bản thân ấn nhầm điện thoại, gian trợ lý bên ngoài không có ai, anh đáng nhẽ phải gọi đến phòng thư kí mới phải.

Động tác rất tự nhiên, trước khi não định ra mệnh lênh, cơ thể đã đi trước một bước.

Lúc trong lòng lo lắng, anh rất tự nhiên nghĩ đến…Trương Huyền.

Niếp Hành Phong chầm chậm bỏ điện thoại xuống, mặt đăm chiêu nghĩ ngơi, sau đó khóe miệng nổi lên ý cười.

Anh đột nhiên nghĩ đến người tốt nhất cho vị trí trợ lý còn trống kia, Trương Huyền có lẽ cũng nên thử xem, tiền lương cao, cậu ta có thể cự tuyệt không?

Chắc chắn không!

Cùng lúc đưa ra câu hỏi, Niếp Hành Phong đã tự trả lời một cách chắc chắn.

Cầm lấy điện thoại, nghĩ một hồi rồi lại buông ra. Gọi cũng không được, thể nào cũng không liên lạc được, chẳng bằng trực tiếp đi tìm cậu ta, có thể chính đại quang minh bóc lột tiểu thần côn, anh cũng không muốn bỏ qua một cách đơn giản như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK