trên đường thấy Niếp Hành Phong ngả người ra ghế, mày kiếm khẽ chau, cậu vươn tay
vỗ vỗ chân Niếp Hành Phong, mạnh miệng nói: "Nhớ kỹ đây, hôm nay là dùng để nghỉ
ngơi, tất cả những chuyện liên quan đến công việc đều không được nghĩ đến, chỉ có
thể nhớ đến tôi thôi!"
Lòng dạ bị nhìn thấy, Niếp Hành Phong cười khổ. rất muốn nói rằng Trương Huyền vốn
đã khắc cốt ghi tâm trong lòng anh, căn bản chẳng cần cố nghĩ đến cũng đã nhớ rất rõ
rồi.
Ngày hôm qua anh có gọi cho ông nội và bọn Tiểu Bạch, tất cả mọi người đều không
biết tin tức gì về Nghệ, nghe nói Nghệ có khả năng bị mất tích, Tiểu Bạch đồng ý giúp
bọn họ tìm, bên Ngụy Chính Nghĩa cũng có hỏi qua nhưng Ngụy Chính Nghĩa hình như
bị án mạng bao vây, chỉ nói sẽ bảo Giovanni chú ý giúp.
Linh lực bây giờ của Niếp Hành Phong vẫn còn trong giai đoạn manh nha, không thể
sử dụng được một cách linh hoạt, cho nên anh không có cách nào dùng phép thuật
giúp đỡ tìm Nghệ, nhưng anh nghĩ lệ khí trên người con dơi mén kia rất nặng, không
giống dạng dễ bị tổn thương, ngược lại có vấn đề khác làm anh hoang mang, ví dụ như
linh lực, lần này anh chỉ khôi phục được kí ức, linh lực thì chỉ khi đối mặt với nguy hiểm
mới có thể bạo phát ngay lúc cấp bách, bình thường chẳng có chút tác dụng nào.
Mặt khác, anh cũng không quá yên tâm về phương diện công ty, dạo này thị trường tài
chính chứng khoán phát triển theo hướng tương đối ổn định, nhưng mà lại có một vài
xáo động nhỏ do một số nguyên nhân không rõ, tất cả tạo thành một cảm giác giống
như dòng nước xoáy vậy, thế nên anh để cho nhân viên cao cấp trong công ty quan sát
chặt chẽ thị trường chứng khoán và xu thế phát triển của các tập đoàn lớn, trong
thương trường, không bao giờ tồn tại hai chữ "vĩnh viễn", tượng đài kiên cố không thể
phá vỡ chính là được xây dựng từ sự quan sát và tìm tòi, không để cho người ta phút
giây nào ngơi nghỉ.
Nhưng mà xu hướng tài chính trừu tượng này cũng chỉ là dự đoán suông, anh chỉ có
thể tăng cường phán đoán mà không thể thật sự biết được tương lai phát triển của toàn
bộ thương giới, nghĩ tới đây, Niếp Hành Phong đột nhiên thấy hơi buồn cười, không
biết trong mệnh thư liệu có dự đoán trước được loại chuyện này hay không nhỉ?
"Lời tôi nói hài hước vậy sao?" Trương Huyền nghiêng đầu liếc anh, rất không vui hỏi.
"Không phải." Người yêu anh hình như giận rồi, Niếp Hành Phong vội vàng phủ nhận:
"Tôi chỉ đột nhiên nghĩ đến một truyện cười thôi."
"Truyện cười gì?"
Bị đuổi cùng giết tận, Niếp Hành Phong suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ đến chuyện trước kia
Niếp Duệ Đình có kể cho mình nghe, bèn nói: " 『Loại thuốc Đông y nào xui xẻo nhất,
đáp án là nhân sâm, bởi vì đời người (nhân sinh)(1) hết tám chín phần mười là không
như ý.』 Hài không?"
(1): "Nhân sâm" phát âm là [rénshēn] và "nhân sinh" phát âm là [rénshēng], na ná nhau.
Trong xe trầm mặc một lúc, thật lâu sau đó, Trương Huyền đưa tay vỗ vai Niếp Hành
Phong, rất thông cảm nhìn anh, "Chủ tịch, tôi sai rồi, thì ra kém hai tuổi cũng có sự khác
biệt, nhưng mà yên tâm đi, tôi sẽ không bởi vì vậy mà xem nhẹ chỉ số thông minh của
anh."
Trong tiếng cười cười nói nói rất nhanh xe đã đến nơi - hai nóc nhà cao vút của căn
biệt thự sừng sững trên nền cỏ xanh biếc, nhà lầu xây theo phong cách kiến trúc châu
Âu, mặc dù không có uy phong và khí phách như tòa thành ở Italia của Ngao Kiếm,
nhưng lại có một loại không khí khác, tầng lầu không cao nhưng lại tạo cảm giác an
nhàn, trang nhã và mộc mạc, có thể là thiết kế bên ngoài ngôi nhà tạo thành cảm quan
đó, nhìn hai nóc nhà kia, trực giác của Niếp Hành Phong cho rằng chủ nhà hẳn là một
người thâm trầm sâu sắc có nội hàm.
Ngôi nhà nằm trong khu vực đắt như ăn cướp, xung quanh không có đùm đùm đuề đuề
những ngôi nhà khác mà thuần một màu xanh thực vật, quan cảnh u tĩnh thanh nhã rất
khác biệt, đẳng cấp biệt thự của Niếp Hành Phong đã là không thấp, nhưng so với ngôi
nhà này thì bất kể là khí thế hay mức độ xa hoa đều kém hơn một chút, Trương Huyền
nhìn kiến trúc trước mặt, nghĩ vị khách này tuyệt đối là khách hàng khí phái nhất của
cậu từ trước đến nay.
"Làm bất động sản quả nhiên không tầm thường, mua một căn nhà lớn như vậy ở chỗ
này, tốn hết biết bao là tiền nha."
"Làm bất động sản?" Niếp Hành Phong sửng sốt, kinh doanh bất động sản thì nhiều
nhưng lắm tiền nhiều của lại có gu thưởng thức thế này trong ấn tượng của anh chỉ một,
"Em đừng nói rằng lần này là án nhà họ Bùi nhé?"
"Ủa, chẳng phài hôm qua đã nói với anh rồi sao?" Trương Huyền đậu xe, kỳ quái nhìn
Niếp Hành Phong.
"Em có nói đâu."
"Vậy bây giờ biết cũng vậy thôi, come on, baby." Trương Huyền hất cằm với anh,
xuống xe trước.
Niếp Hành Phong không nhúc nhích, ngồi ở trong xe lấy tay đỡ trán, anh biết Trương
Huyền luôn luôn khác người, cho nên nếu trước đó mình đã xác nhận với cậu xem cố
chủ là ai cũng không đến mức giờ đây phải xui xẻo thế này, anh đừng tới đã miễn cho
phải gặp cố nhân rồi xấu hổ.
Trương Huyền đương nhiên không rõ nguyên nhân Niếp Hành Phong chần chờ, đi hai
bước không thấy anh đuổi kịp bèn quay đầu lại nhìn anh, Niếp Hành Phong thấy tránh
không khỏi, không thể làm gì khác hơn là xuống xe, mang theo tâm lý vò đã mẻ lại còn
sứt(2) nghĩ Bùi Linh cũng đã kết hôn rồi, chắc sẽ không trùng hợp đến mức đụng mặt
đâu nhỉ.
(2) Nguyên văn "Phá quan phá suất", ý chỉ sự mặc cảm tự ti tự cho mình là người bất
tài vô dụng.
Sự thật chứng minh, định luật thành đồng vách sát tồn tại trên đời này là có nguyên
nhân của nó, trên đời không có nhiều sự trùng hợp như vậy, nếu có thì trăm phần trăm
là ông trời an bài, giống như bây giờ vậy.
Niếp Hành Phong cùng Trương Huyền theo người hầu đi vào phòng khách, lập tức
thấy được vị mỹ nhân mặc áo đỏ ngồi trên ghế salon, mấy năm không gặp, Bùi Linh
còn xinh đẹp hơn trước kia, đúng là mang gen trội của ông Bùi và bà Bùi, bên cạnh cô
là một người đàn ông tuấn lãng trẻ tuổi, người này Niếp Hành Phong cũng biết, là bạn
học cùng trường đại học với anh Kỳ Chính Dương, trong phòng khách còn có hai đứa
bé đang đùa giỡn, tiếng cười vui vẻ của trẻ con lại tăng thêm bầu không khí ấm áp.
Niếp Hành Phong mấy năm trước luôn ở nước ngoài chỉ đạo công việc ở công ty, có
nghe nói chuyện Bùi Linh kết hôn cùng Kỳ Chính Dương, không nghĩ chỉ vài năm không
gặp con của họ đã lớn thế này, cảm giác đối diện có ánh mắt chăm chú nhìn mình,
Niếp Hành Phong chỉ có thể nhìn không chớp mắt, giả vờ không thấy, nhưng mà Bùi
Linh hiển nhiên không muốn tha cho anh, đứng lên, cười tủm tỉm đi tới trước mặt anh,
tặng cho anh một cái ôm nhiệt tình.
"Đàn anh, đã lâu không gặp."
(Senpai -3-)
Bùi Linh và Kỳ Chính Dương cùng du học ở Mỹ, nhiễm tính cách cởi mở của người Mỹ,
bị cô bất ngờ ôm lấy, Niếp Hành Phong quẫn bách, nếu như người này là Ngao Kiếm,
anh có thể âm thầm đẩy ra, nhưng mà diễn viên lại thay bằng một cô gái yểu điệu,
chiêu này không dùng được, Trương Huyền không ngờ bọn họ biết nhau, vẻ mặt càng
bất ngờ hơn, hoàn toàn đông cứng.
May thay Kỳ Chính Dương giúp Niếp Hành Phong giải vây, bước tới ho hai tiếng, ý bảo
vợ buông tay ra rồi mới đưa tay ra trước mặt Niếp Hành Phong, ngoài cười nhưng
trong không cười nói: "Hành Phong, không ngờ lại gặp cậu ở chỗ này, thật là khéo."
Chẳng phải tình cờ sao? Niếp Hành Phong nhìn lướt qua Bùi Linh cười đến là xảo
quyệt, cảm giác sắp tới mình có thể còn bị tính toán nhiều hơn nữa.
Bắt tay nhau, mày kiếm của Kỳ Chính Dương khẽ nhếch, không che giấu sự khiêu
khích và ***, ánh mắt đó quả thật có thể đốt thành một cái động trên người Niếp Hành
Phong, cảm giác được người đàn ông kia lúc bắt tay dùng lực thế nào, Niếp Hành
Phong mặt không đổi sắc cũng dùng thêm sức, Kỳ Chính Dương gậy ông đập lưng ông
đau đến nhe răng, ngay lúc anh ta cảm thấy không nhịn được nữa thì Niếp Hành Phong
buông lỏng tay ra.
"Rất khéo." Anh mỉm cười nói.
Nếu không phải đang ở trước mặt mọi người, Kỳ Chính Dương thật muốn liều mạng
xoa để giảm bớt cơn đau sâu sắc trên tay, anh ta tức giận nhìn Niếp Hành Phong, năm
đó lúc học đại học thì sức lực của hai người không chênh lệch lắm, thế nào chỉ vào
năm không gặp, cái tên này lại mạnh lên thế.
"Các người...Biết nhau?" Trương Huyền bên cạnh có thể nhìn ra sấm sét chớp giật
giữa ba người, hỏi.
"Kỳ Chính Dương." Kỳ Chính Dương nắm tay Trương Huyền, không cam lòng giới
thiệu: "Chúng tôi là bạn học thời đại học, Linh Linh là đàn em sau chúng tôi một khóa."
Còn là đàn em sống chết theo đuổi Niếp Hành Phong, kết quả Niếp Hành Phong hờ
hững, tất cả thư tình đều được trả về, hại Bùi Linh trông thời gian dài không vực nổi
tinh thần, làm Kỳ Chính Dương bây giờ nghĩ lại vẫn muốn xù lông, nhưng mà thấy bà
xã vẫn nhiệt tình với Niếp Hành Phong như vậy, anh ta càng tức giận hơn, cô gái ngốc
này cứ đơn giản như vậy đã quên, vết thương kia cũng không còn đau đớn, lại không
nhớ năm đó khi cô đang khổ sở thì ai một mực ở cạnh cô, bây giờ thấy tình cũ liền vứt
ông xã sang một bên, đáng ghét!
"Đi theo em."
Bùi Linh rất nhiệt tình dắt Niếp Hành Phong đến trước mặt cha Bùi Thiên Thành và vợ
ông ta, nói: "Đây là ba em, đây là dì, ba, vị này chính là tổng tài tiếng tăm lừng lẫy của
tập đoàn tài chính Niếp thị Niếp Hành Phong, chắc con không cần giới thiệu nhiều làm
gì, ba cũng đã biết rõ, trên tạp chí rất hay nhắc đến anh ấy."
Này, bọn họ tới bắt quỷ, không phải đến nhận mặt người quen, sao giờ tự dưng thấy
thiên sư cậu đây chỉ là làm nền, diễn viên chính lại là chủ tịch đại nhân đẹp trai đến
mức người người nhà nhà oán hận thế?
Trong lòng Trương Huyền có một giọng nói thầm thì, chỉ thấy Bùi Linh mỉm cười nhìn
về phía cậu, nói: "Vị này là do Trình Duệ giới thiệu giúp đến dọn vệ sinh, cậu Trương
Huyền, cậu ấy rất lợi hại, rất nhiều người đề cử cậu ấy."
Cô hai tôi van cô, cậu ấy là thiên sư, không phải nhân viên vệ sinh!
Nhưng mà mặc kệ thế nào, người ta cũng là gia chủ của một case lớn, Trương Huyền
dù có oán hận thế nào đi nữa, trên mặt vẫn duy trì vẻ tươi cười như trước, lấy danh
thiếp ra, đưa về phía Bùi Thiên Thành, mỉm cười tự giới thiệu: "Tôi là Trương Huyền, là
nhân viên của văn phòng thám tử Tả Thiên, thật vinh hạnh vì được làm việc cho ngài."
Bùi Thiên Thành nhận danh thiếp nhưng mà thân thể không nhúc nhích, Trương Huyền
không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là khom người nhoài ra trước một
chút, lần này ông lão rốt cuộc cũng được đủ thể diện bắt lấy tay cậu, vẻ mặt kiêu căng
đó giống như cái bắt tay kia là một loại bố thí.
Đúng là quen làm lớn, năm đó Niếp gia gia còn chưa từng coi thường cậu như thế,
nhưng mà ở văn phòng thám tử đã lâu, Trương Huyền đã sớm luyện được công phu
bách độc bất xâm, trên mặt không để lộ một chút do dự nào, sau khi bắt tay bèn mỉm
cười lui qua một bên, nhưng thật ra bà Bùi lại rất nhiệt tình theo sát cậu chào hỏi, mặt
mày rạng rỡ cười híp cả mắt, vẻ mặt phúc hậu.
Bùi Thiên Thành có vẻ không lớn tuổi lắm, cơ thể mập mạp, tóc hoa râm, bên cạnh ghế
đặt một cây gậy, nhìn dáng vẻ của ông ta còn thua xa Niếp Dực, nhưng mà trên trán lại
có khí khái không giận mà uy, cũng là thứ duy nhất chứng minh được thân phận của
ông ta. Bà Bùi nhìn qua chỉ trẻ hơn Bùi Thiên Thành một chút, xem như tuổi đã trung
niên nên phát tướng, cả người toàn hàng hiệu, trên mặt đeo kính mát, nhìn khí chất của
bà thì thấy xuất thân tiểu thư khuê cát, thái độ thân thiện khéo léo, vẻ tươi cười dễ mến,
nhưng lại không thu vào đáy mắt, mang theo vẻ thận trọng và xa cách cố hữu của con
cháu gia tộc lớn.
Thành thật mà nói, hai người này đều không phải loại hình Trương Huyền thích, tối
hôm qua cậu có xem sơ qua tài liệu, biết được bà Bùi là vợ lớn của Bùi Thiên Thành,
hai người sinh được một con trai, cũng chính là chủ nhân hiện tại của nhà họ Bùi, Bùi
Viêm, Bùi Linh và em trai Bùi Thiểu Ngôn là con ngoài giá thú, sau khi vợ bé qua đời,
bọn họ mới dọn về nhà họ Bùi, sau Bùi Linh lại kết hôn, thỉnh thoảng mới trở về, chỗ có
chuyện ma quái là mớ biệt thự bên cạnh, chính là nơi Bùi Thiểu Ngôn sống một mình,
cậu ta là họa sĩ, thích yên tĩnh, cho nên Bùi Thiên Thành giúp cậu ta xây một căn phòng
ngay bên cạnh, nhờ đó có thể thấy được, Bùi Thiên Thành thương nhất chính là đứa
con trai nhỏ này.
Tranh của Bùi Thiểu Ngôn hình như cũng không được chào đón lắm, may mà cậu ta có
gia thế giàu đó và hùng mạnh, vẽ vời một chút chỉ là để thỏa mãn sở thích cá nhân, cho
nên không hề tồn tại tình trạng họa sĩ hạng ba không bán được tranh phải lo lắng ăn
uống ba bữa.
Nhưng mà vợ chồng Bùi Linh là bạn học, thậm chí còn có mối quan hệ nhiệm màu như
vậy là ngoài dự liệu của Trương Huyền, mắt phượng của cậu nhướn lên, cười tủm tỉm
nhìn Niếp Hành Phong, ý tứ đó quá là rõ ràng, cái bông hoa đào này về nhà từ từ tính
sổ với anh.
Cảm nhận được khí tràng cực kì không hài lòng kia, Niếp Hành Phong cười khổ, đoán
được đêm nay hẳn lại là một đêm khó ngủ.
"Đây là hai con trai của em, Đại Bảo, Nhị Bảo." (Sao giống hai đứa con của Trì Sính thế
không biết ==)
Bùi Linh chắc là thừa kế được gien trội của mẹ, nhan sắc đã đẹp rồi, mà vóc dáng lại
còn cao, đứng một mình sẽ tạo thành một bức tranh mỹ nữ đẹp xuất sắc, cô gọi hai
đứa bé trai đang chơi trong phòng khách qua, để cho mọi người làm quen.
Bùi Linh chưa tốt nghiệp đại học đã kết hôn, sau đó lại mang theo con cái và Kỳ Chính
Dương đến Mỹ học tiếp, xem như đã là rất giỏi giang, con lớn của cô chừng năm, sáu
tuổi, không chênh lệch mấy với Ngự Bạch Phong đáng yêu khả ái, đứa nhỏ nhìn qua
khoảng ba tuổi, chính là độ tuổi nhìn cái gì cũng thấy hiếu kì, hai đứa con trai giống hệt
như cha, không có nét xinh đẹp tuyệt trần như Bùi Linh, mà có khí khái hào hùng, y như
hai con hổ con múp míp.
Trong tay đứa bé cầm một món đồ chơi bằng gỗ, ngửa đầu nhút nhát gọi người, liền
chạy đến bên cạnh Bùi Thiên Thành, thấy cháu ngoại, vẻ mặt lạnh như băng của Bùi
Thiên Thành hơi dịu dàng lại, rất thân thiết hôm hai đứa cháu trai vào lòng, lộ ra dáng
vẻ của một ông ngoại hiền từ, nhưng Niếp Hành Phong phát hiện bà Bùi bên cạnh có
chút không hài lòng, bà che giấu rất tốt, nhưng vẻ mặt cứng nhắc thoáng qua của bà đã
bộc lộ tất cả tâm tình bên trong.
Niếp Hành Phong ở thương trường đã lâu, có nghe qua một số chuyện liên quan đến
nhà họ Bùi, hai vợ chồng nhà này từ lâu đã bằng mặt không bằng lòng, nếu như không
phải e ngại quan hệ thông gia của gia tộc và một vài lí do riêng đã ly hôn từ đời nào rồi,
thấy con trai của mình còn chưa kết hôn, con gái riêng của chồng đã sinh được hai đứa,
bà Bùi trong lòng khó chịu cũng dễ hiểu.
"Rất đáng yêu." Niếp Hành Phong nói từ tận đáy lòng. Tuy rằng người đặt tên hai đứa
nhỏ chắc thần kinh cũng thô bằng level với Trương Huyền, cũng hi vọng đây không
phải tên trong giấy tờ của hai đứa bé.
"Chuyện đó là đương nhiên, cậu không thấy là ai sinh sao?" Kỳ Chính Dương hất mặt,
lộ ra vẻ tự hào của một người cha.
Con mình được khen chính là vinh quang vô bờ của một người mẹ, Bùi Linh rất vui vẻ
nói: "Em vẫn còn một đứa nữa, đã nhờ người dắt đến rồi, là đứa giống em nhất, lát nữa
anh có thể thấy nó."
"Việc này... Chúng ta có thể bàn công việc một chút được không?" Trương Huyền đúng
lúc cắt ngang lời nói của Bùi Linh.
Thấy bộ dáng hăng hái bừng bừng của cô, không ngắt lời thì ngày hôm nay có mà biến
thành giao lưu tình cảm mất, xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, Trương Huyền rất hảo
tâm xoay đề tài về lại mục đích hôm nay bọn họ tới đây, làm việc sớm kết thúc sớm,
cậu lười ở lại chỗ này xem chiêu tài miêu của mình bị một mỹ nữ phóng điện tùm lum.
Nói đến đề tài chính, sự hưng phấn lúc ban đầu vì được gặp lại người quen cũ của Bùi
Linh từ từ giảm xuống, sau khi mời bọn họ ngồi xuống, liền gọi người dâng trà lên, cô
nhìn Bùi Thiên Thành, dường như đang hi vọng nhất gia chi chủ phát ngôn, nhưng mà
Bùi Thiên Thành đang chơi đùa cùng cháu ngoại, căn bản là không chú ý đến ám chỉ
của cô.
Bà Bùi đẩy kính trên sống mũi, nói: "Linh Linh con cứ nói là được rồi, suy cho cùng
người ta là do con mời đến mà."
Bùi Linh gật đầu hỏi Trương Huyền: "Cậu đã xem qua tài liệu tôi đưa rồi chứ, đại khái là
như vậy đó, chỗ nhà Thiểu Ngôn đang ở gần đây thật không yên ổn, tôi khuyên nó dọn
ra nó cũng không nghe, cho nên hi vọng chuyên gia huyền học tâm linh có thể đến xem
qua."
Bùi Thiểu Ngôn thích thanh tĩnh, bình thường chỉ có người làm đến dọn dẹp quét tước,
đến người nhà cậu ta cũng không cho tùy tiện bước vào, chỗ đó rất sạch sẽ, cũng chưa
từng xảy ra việc gì quái dị, nhưng từ hơn nửa tháng trước chỗ những ngôi nhà ấy lại
xuất hiện các loại âm thanh ma quỷ, y như đang có u linh bay qua bay lại trên không,
Bùi Thiểu Ngôn bị thương vài lần, lại không nói gì, chỉ khi Bùi Linh thấy vết trầy trên mu
bàn tay cậu ta mới biết được.
Lúc u linh tập kích, người làm đi tiểu đêm thấy được, sợ đến mức ngất xỉu tại chỗ, Bùi
Thiên Thành trước đó mời một vài người thông linh đến trừ yêu, tất cả đều tốn công vô
ích.
Sau Bùi Linh lại thông qua Trình Duệ nghe được chuyện liên quan đến Trương Huyền,
sau khi biết cậu là người yêu của Niếp Hành Phong, không nói hai lời đã quyết định
đánh tiếng, môt là nhất định phải nhìn xem vị thiên sư Trình Duệ ba hoa tâng bốc đến
tận trời rốt cuộc có năng lực gì, thứ hai là xuất phát từ lòng ganh tị, muốn biết Trương
Huyền rốt cuộc ưu tú đến mức nào mới có thể làm đàn anh đẹp trai lạnh lùng năm đó
cô làm thế nào cũng không theo đuổi được ngã rạp dưới chân như vậy.
Kỳ Chính Dương là người theo thuyết vô thần cực đoan, vốn chỉ cười nhạt khi nói đến
chuyện u linh quỷ quái, sau lại vô tình nghe được Niếp Hành Phong sẽ đến, sợ bà xã
tình xưa trỗi dậy, bèn tạm thời dẹp thuyết vô thần sang một bên, đem công việc giao lại
cho cấp dưới, tự mình đưa bà xã và các con về nhà vợ, mang tiếng thăm người thân
chứ thật ra là giám sát.
Khúc mắc trong đó Bùi Linh đương nhiên sẽ không nói cho Trương Huyền, chỉ nói
những chuyện liên quan đến quỷ thần, Trương Huyền nghe cô nói xong, quan sát
phòng khách một chút.
Phòng ốc trong căn nhà này lúc xây hẳn đã mời người xem phong thủy, phong thủy sắp
đặt để nhận được linh khí đất trời, ở một mức độ nào đó có thể trấn áp được quỷ hồn
thông thường, cho nên cậu không cảm nhận được bất kì chút âm khí nào, hoặc có lẽ là
mùi nước hoa trên người hai người phụ nữ này quá nồng nặc khiến cho giác quan
thông linh của cậu tạm thời không nhạy, nhưng mà nghe Bùi Linh miêu tả, cậu cảm
giác giống thủ hộ linh của gia đình hơn u linh, nếu như mới thế này đã sợ thì bọn họ
đừng bao giờ nghĩ có thể ở được trong Niếp trạch, cho dù có âm khí cũng hẳn không
phải quá nặng, có thể là du hồn qua đường, hoặc cô hồn có tâm nguyện chưa hoàn
thành, vài đạo phù có thể trấn áp được, đến cúng bái hành lễ cũng có thể được tiết
kiệm bớt.
Đương nhiên, còn phải qua căn nhà kế bên nơi Bùi Thiểu Ngôn sống xem một chút,
bên kia là nguồn phát ra âm khí, có lẽ sẽ phát hiện ra chuyện gì đó khác thường.
Đang nói chuyện, bên ngoài có tiếng bước chân, một người đàn ông vận âu phục màu
đen đi vào, người đàn ông chưa đến ba mươi, rất cao, tướng mạo cũng hơi anh tuấn,
Trương Huyền nghĩ người này hẳn là thuộc loại hình giống chủ tịch nhà mình, nhưng
người đàn ông bề ngoài lạnh lùng này tạo cho người ta một cảm giác khí thế áp đảo,
thuộc về loại người không đạt được mục đích thề sẽ không bỏ qua, hơn nữa tuyệt đối
không cho phép người khác có ý kiến phản đối, ở điểm này hiển nhiên so ra thì Niếp
Hành Phong ôn hòa hơn rất nhiều.
Không cần hỏi cũng biết người đàn ông anh tuấn này nhất định là con trai trưởng của
nhà họ Bùi Bùi Viêm, dáng vẻ này, khí tức không dễ đối phó này, căn bản là từ một
khuôn đúc ra với Bùi Thiên Thành, hoặc có thể nói mấy chục năm nữa hắn sẽ trở thành
Bùi Thiên Thành thứ hai.
Trương Huyền âm thầm tặc lưỡi, năm tháng quả nhiên là thứ vô tình nhất, dù là tuấn
nam mỹ nữ cũng có thể bị nó dùng từng dấu vết một khiến cho thương tích đầy mình,
cậu kìm lòng không đặng liếc nhìn Niếp Hành Phong bên cạnh, trong đầu tưởng tượng
ra dáng vẻ của chiêu tài miêu lúc bảy tám chục tuổi nó ra làm sao, ai da da, chẳng lẽ sẽ
giống như ông nội bây giờ sao?
Nghĩ tới đây, càng nhịn không được cười rộ lên, Niếp Hành Phong không hiểu gì,
nhướn mày, Bùi Viêm lại càng không hiểu, thành ra suy nghĩ lệch lạc thành Trương
Huyền đang cười lấy lòng mình, mày hơi nhíu lại, rất mất cảm tình đối với vị chuyên gia
về quỷ thần này.
"Đây là cậu Trương, cậu ấy do văn phòng trinh thám Tả Thiên cử đến xem xét những
việc quái dị trong nhà chúng ta, vị này chính là đàn anh trong trường đại học của em
Niếp Hành Phong, hiện đang giữ chức chủ tích của tập đoàn tài chính nhà họ Niếp, anh,
hai người đã gặp mặt rồi chứ?"
Bùi Linh hiển nhiên có hơi e dè trước mặt anh trai nghiêm túc không nói cười tùy tiện
này, cẩn thận hơn nhiều so với khi nói chuyện với cha, thấy hắn ta về nhà, vội vàng
đứng dậy giới thiệu Trương Huyền và Niếp Hành Phong.
Bùi Viêm trước hết gật đầu với Kỳ Chính Dương, rốt cuộc cũng chào hỏi, sau đó chủ
động bắt tay Niếp Hành Phong, Niếp Hành Phong từng gặp qua hắn ta vài lần trong
mấy buổi tiệc của thương giới, nhưng mà giao tình không sâu, Bùi Viêm cho anh cảm
giác người này lòng dạ thâm sâu, hơn nữa ra tay tàn nhẫn, bằng không nhà họ Bùi
cũng không thể chiếm được vị trí đầu bảng trong giới bất động sản.
Hai người bắt tay, sau đó lại trò chuyện, Bùi Viêm đưa mắt sang Trương Huyền,
Trương Huyền bèn bố thí cho một cái bắt tay, có một loại cảm giác thái độ Bùi Viêm rất
khác với khi bắt tay Niếp Hành Phong, đến lễ tiết chào hỏi cơ bản như vậy mà cũng
như chỉ cho có lệ.
Nhưng mà cậu rất lễ phép lấy danh thiếp ra đưa tới trước, mỉm cười nói: "Tôi là Trương
Huyền, xin chỉ giáo."
Bùi Viêm không nhận, mà rụt tay về, rất lãnh đạm nói: "Thành thật mà nói, tôi không tin
quỷ thần, lại càng không tin vào chuyện u linh đòi mạng, cha tôi để trấn an lòng người,
trước đó có tìm mấy người đều tự xưng là chuyên gia, cũng chẳng có chút tác dụng
nào, tôi nghe Trình Duệ nhắc đến cậu, nói cậu rất có khả năng, em gái tôi cũng đề cử
cậu, cho nên hi vọng cậu có thể làm tốt, tôi không muốn nhìn thấy một tên thần côn giả
thần giả quỷ trong nhà tôi."
Con bà nó, các ngươi không tin quỷ thần thì mời thiên sư đến khu quỷ làm cái đách gì!?
Danh thiếp không được nhận, Trương Huyền cũng chẳng có vấn đề gì, nhún nhún vai
rồi thu lại vào túi, cậu rốt cuộc cũng hiểu, trong nhà này ngoại trừ hai đứa trẻ ngây thơ
không hiểu chuyện đời ra thì không có một mống nào bình thường, không phải là nói
người ta không tử tế mà là kiểu như quái gở, nếu như đã nghĩ cậu là thần côn đi gạt
tiền thì cần gì phải gọi cậu đến đây? Không có chuyện gì làm nên kêu người ta đến đùa
giỡn mua vui sao?
Sắc mặt của Niếp Hành Phong cũng thay đổi, cách nói chuyện không chừa đường lui
của Bùi Viêm anh đã nghe danh từ trước, vừa rồi với mình thì thái độ vẫn khá lịch sự,
thế nhưng đối xử với Trương Huyền lại hoàn toàn khác nhau, thực tế anh không thèm
để ý đến Bùi Viêm đối với mình có tốt không, nhưng anh không thể dễ dàng tha cho
hắn cái tội đối xử với Trương Huyền như vậy, bất kể là Hải Thần đứng trên cao khinh
thường vạn vật khi trước hay là Trương Huyền vô tư thích bay nhảy bây giờ, cũng
không đáng bị lạnh nhạt như vậy.
Phút chốc, Niếp Hành Phong tức giận không chỉ có nhà họ Bùi mà còn có cái kẻ giao
case này cho Trương Huyền - Tả Thiên, nếu không phải anh ta tham tiền ôm lấy vụ này
thì Trương Huyền căn bản không cần ở đây nuốt cơn giận vào lòng!
Không khí hơi đông lại, bọn trẻ dường như cũng cảm nhận được bầu không khí đối đầu,
im lặng quay lại lặng lẽ nhìn sang bên này, thấy Bùi Viêm nói năng như vậy với khách
do chính mình mới tới, Bùi Linh rất không thoải mái, cũng không dám trực tiếp chống
đối, cuối cùng vẫn là bà Bùi mở miệng trước.
"Tiểu Viêm con làm gì vậy? Cậu Trương người ta rất bận rộn, đến giúp chúng ta là nể
mặt bạn bè, nghe Linh Linh nói nếu không phải là do bạn giới thiệu cho thì cậu Trương
người ta còn không buồn nghĩ đến nữa kìa."
Bà Bùi ăn nói nhẹ nhàng uyển chuyển, mang theo khí độ của người trong gia tộc lớn,
tùy rằng những lời khách sao kia nghe qua có hơi giả tạo nhưng mà vẫn kịp thời giảm
bớt sự không vui của Niếp Hành Phong, Bùi Viêm dường như cũng phát hiện mình có
hơi quá lời, ho một tiếng, lấp liếm, nói: "Xin lỗi, tôi nói chuyện có một chút thẳng thắng
quá, nhưng mà không có ý gì đâu, tôi tin cậu Trương hiểu mà."
Cậu có hiểu hay không cũng được, suy cho cùng thì hết vụ này chỉ cần bỏ tiền ra là
được.
Vốn đang trông mong sẽ được một căn biệt thự và một ít hoa hồng, không ngờ người
nhà này nhân nào nhân nấy khó đối phó y như nhau, Trương Huyền bỏ qua ý nghĩ
hoang đường lúc đầu của mình, khóe mắt lại thấy sắc mặt Niếp Hành Phong không tốt
lắm, sợ anh trở mặt, vội vàng vỗ tay, nói: "Nếu chuyện kì quái bắt đầu từ nhà bên cạnh,
chi bằng chúng ta qua bên đó xem trước đi nhé?"
"Thiểu Ngôn chưa về, nhà của nó không cho phép người khác tùy tiện vào đâu." Bà Bùi
hảo tâm nhắc nhở.
Mắt Trương Huyền đảo qua cậu cả nhà họ Bùi, trưng cầu ý kiến hắn ta, cậu không tin
tên ngang ngược này thèm bận tâm đến suy nghĩ của người khắc, nhưng mà điều làm
cậu kinh ngạc chính là Bùi Viêm thế nhưng lại gật đầu: "Tôi gọi cho nó rồi, hẳn là nó sẽ
về nhanh thôi, chờ một chút đi."
Vì vậy mọi người theo lời Bùi Viêm nói, ngồi xuống tiếp tục chờ đợi.
Rõ ràng, đứng đầu Bùi gia bây giờ là Bùi Viêm, Bùi Thiên Thành nhìn qua sắc mặt
không tốt, hẳn là đã lùi vào hậu trường tịnh dưỡng, cậu hai họ Bùi thì là một kẻ nghiện
hội họa, có thể đảm đương trọng trách sự nghiệp trong nhà chỉ còn lại người con cả
nhìn qua có vẻ là người làm việc sấm rền gió cuốn này, ấn tượng của Trương Huyền
đối với Bùi Viêm không tốt lắm, nhưng mà không thể không thừa nhận tính tình này của
hắn ta rất hợp lăn lộn trên thương trường, giống như chủ tịch nhà cậu vậy, không cần
nói gì cả, chỉ cần đứng ở một chỗ nào đó đã tỏa ra khí thế làm mọi người kinh sợ.
Bởi vì có trưởng công tử lạnh lùng nghiêm nghị của Bùi gia ở đây nên bầu không khí
phập phồng khiến Trương Huyền chỉ muốn ngã thẳng ra sa lon đánh một giấc, Kỳ
Chính Dương hình như cũng không thân với ông anh vợ này lắm, nói xong cũng cùng
Bùi Linh quay ra xem ti vi, vợ chồng Bùi Thiên Thành ngồi chơi với cháu ngoại, nói
chuyện với Bùi Viêm chỉ có Niếp Hành Phong, trọng tâm câu chuyện không rời khỏi đề
tài tài chính mậu dịch, xu hướng phát triển bất động sản, Trương Huyền ở bên cạnh
nghe không hiểu gì, trong lòng thầm cảm thấy may mắn Niếp Hành Phong ở đây, nếu
như chủ tịch ngày hôm nay không đưa cậu đến, cậu thật không biết mình làm thế nào
có thể vượt qua quãng thời gian nhàm chán này đây.
May mắn thay, không lâu sau đó, bên ngoài có tiếng đậu xe, Trương Huyền lập tức lên
tinh thần, ngồi thẳng lại, ánh mắt đảo qua cửa phòng khách, chuẩn bị dùng bộ mặt diễn
viên ra sân khấu để chào đón, rất nhanh, ngoài cửa vang tiếng bước chân, một người
đàn ông toàn thân mặc âu phục trắng xuất hiện trước mặt mọi người.
Bây giờ đồ trắng thịnh hành vậy sao? Từ Tiểu Bạch đến Vô Thường, đều thích mặc đồ
trắng chói muốn mù mắt, Trương Huyền đứng lên, đang chuẩn bị trêu ghẹo cậu hai nhà
họ Bùi một chút, nhìn đến cái mặt lại ngây cả người, người kia cũng sững sốt, mắt trợn
trừng, hai bên đóng băng ba mươi giây, Trương Huyền kêu to: "Nho Chua!"
Đứng ở cửa, người mặc âu phục trắng kia không phải cậu hai họ Bùi, mà là Nho Chua
vừa chia tay bọn họ không lâu, trong tay còn cầm một cái làn trúc, không cần phải hỏi,
Tiểu Mãn nhất định là đang ngủ trong đó.
Vài ngày không gặp, Nho Chua đã thay đổi hình tượng, tóc hơi dài ra một chút, nhuộm
màu tím sẫm, còn nhấn highlight mấy lọn màu hồng, vầng trán thanh cao, khí chất trầm
ổn hơn rất nhiều so với lần trước (quỳ OTL chơi quả đầu tím mà hô trầm ổn), Trương
Huyền giật mình, vô cùng muốn biết rằng Nho Chua đã dùng pháp thuật gì mà chỉ trong
một khoảng thời gian đã thay đổi hình tượng thành thế này?
"Ai da? Chủ tịch, Trương Huyền, các người sao lại ở đây?" Nho Chua còn giật mình
hơn Trương Huyền, mắt đảo qua mọi người trong phòng khách, sau cùng tập trung lên
người hai người đã quen thuộc.
Vừa rồi Bùi Linh gọi cho nó, bảo nó đem Tiểu Mãn đến, nó bèn vội vàng chạy đến, còn
tưởng là ông ngoại muốn nhìn cháu ngoại, không ngờ vừa tới cửa trước tiên đã thấy
Trương Huyền và Niếp Hành Phong, bất ngờ ngoài ý muốn, làm Nho Chua đứng hình
tại chỗ.
"Ngươi đoạt lời thoại của ta rồi." Trương Huyền lầm bầm, đừng nói với cậu rằng Nho
Chua là cậu hai nhà họ Bùi, cậu không đỡ được sự trùng hợp này đâu, tuy rằng nghĩ đi
nghĩ lại dù thế nào cũng không thể xảy ra.
"Mọi người quen nhau?" Bùi Linh cũng giật mình, bước tới, cười nói: "Không ngờ trái
đất nhỏ vậy, đây chính là con trai nhỏ của tôi, đây là anh trai nuôi của nó Bộc Đào(3)."
(3) Nho tiếng Trung là "Bồ Đào", "Bồ Đào" với "Bộc Đào" phát âm giống nhau.
Là vậy đó hả?
Trương Huyền kinh ngạc nhìn Tiểu Mãn đang ngủ trong làn trúc, rồi lại nhìn Nho Chua,
đột nhiên phát hiện hiện thực chính là càng trùng hợp hơn cả cậu tưởng tượng, thì ra
người nhà có tiền mà Nho Chua nói là nhà họ Bùi, Tiểu Mãn chính là con trai út của Kỳ
Chính Dương và Bùi Linh.
Niếp Hành Phong cũng tới trước mặt Nho Chua, Nho Chua làm một động tác rất không
tương thích với hình tượng anh chàng đẹp trai, nghiêng nghiêng đầu, nháy mắt với bọn
họ mấy cái, nói: "Lần trước ta có đề cập về gia thế của Tiểu Mãn với mấy người mà."
Có đề cập qua nhưng đâu có nói cha mẹ của Tiểu Mãn là Bùi Linh và Kỳ Chính Dương,
trên trán Niếp Hành Phong nổi lên mấy cọng gân đen, chỉ thấy Nho Chua khoác khác
tay với bọn họ, lấy giọng điệu nghiêm chỉnh nói: "Chào hai người, tôi là Bộc Đào, là
nghệ sĩ kí hợp đồng với công ti Hoàn Nhạc, xin được chỉ giáo."
Tiểu hồ ly chập cheng đang đùa gì thế này?
Trương Huyền nghi ngờ liếc Niếp Hành Phong, chủ tịch giỏi nhất là ứng phó với mấy
tình huống quái dị này, cho nên việc giải đáp thắc mắc cứ giao cho anh là được.
Niếp Hành Phong đưa mắt về phía Kỳ Chính Dương, sau khi Trương Huyền nhận vụ
án của nhà họ Bùi, có điều tra qua gia thế bối cảnh của họ, bất quá vị con rể Kỳ Chính
Dương này thì hiển nhiên không hề chú ý, nhưng mà làm bạn đồng học nhiều năm với
Kỳ Chính Dương, Niếp Hành Phong rất hiểu anh ta, nhà họ Kỳ lấy nghiệp giải trí làm
vui, là công trí giải trí khởi nghiệp sớm nhất, công ty giải trí Hoàn Nhạc chiếm vị trị hết
sức quan trọng trong giới giải trí, Kỳ Chính Dương chính là thiếu gia của Hoàn Nhạc,
Niếp Hành Phong thấy dáng vẻ rõ ràng đã được tút tát của Nho Chua cũng đã đoán
được rằng thay đổi của nó có liên quan đến Kỳ Chính Dương, nhưng không ngờ đã
nhanh đến độ hợp đồng cũng ký xong.
Niếp Hành Phong ghé vào tai Trương Huyền khẽ nói vài câu, nghe xong giải thích của
anh, Trương Huyền rất ngưỡng mộ nhìn Nho Chua: "Oách quá nha, thế mà lại trà trộn
vào được giới giải trí, làm ca sĩ hay diễn viên đấy? Kiểu diễn viên thần tượng của giới
trẻ đúng là hợp nhất với ngươi, cát xê cao không? Có người đại diện chưa?"
"Đóng phim truyền hình gì? Nhìn ta là người như vậy sao?" Nho Chua khinh thường
nhướn mày nói: "Ta là ma thuật gia, là ma thuật gia vĩ đại nhất thế kỷ." Dừng một chút,
nhìn vẻ mặt hèn mọn của Trương Huyền, nó bèn bổ sung: "Trong tương lai."
Pháp thuật của Nho Chua mặc dù là gà mờ, nhưng làm đại một phép thuật nhỏ lừa
người khác vẫn dư sức, làm phép chính là điểm mạnh của nó, hơn nữa ma thuật gia
không phải mệt mỏi lao lực như ngôi sao ca nhạc hay minh tinh điện ảnh, rất hợp với
tính tình lười biếng của Nho Chua, lại có thể thuận tiện chăm sóc cho Tiểu Mãn, có thể
nói là một mũi tên bắn trúng ba con chim.
"Ngươi thiếu tiền đến độ này sao?" Trương Huyền hỏi.
"Là cha Tiểu Mãn ép ta, ngươi nghĩ rằng ta không có gì tự dưng ăn no rửng mỡ chạy
lên sân khấu bày trò làm vui lòng bọn người ngu ngốc à?" Nho Chua cay đắng nói.
Nho Chua bây giờ ở lại nhà họ Kỳ, Bùi Linh bởi vì nó đã cứu Tiểu Mãn, cho nên rất
nhiệt tình với nó, bây giờ nếu nó có lịch trình thì mang Tiểu Mãn theo, không có lịch
trình thì ở nhà nghỉ ngơi kiêm chăm sóc Tiểu Mãn, nói cách khác, một ngày hai bốn giờ
nó và em bé như hình với bóng.
Niếp Hành Phong liếc mắt nhìn Kỳ Chính Dương, mỉm cười: "Các cậu làm nghề giải trí
thật là khổ cực, lúc nào cũng không quên khai quật thêm rookie, lần này nhất định là đã
lên kế hoạch kiếm được rất nhiều tiền từ bạn của tôi đúng chứ?"
Nãy giờ Kỳ Chính Dương vẫn nhìn anh một cách quái gở, thế là Niếp Hành Phong tiện
tay nắm lấy cơ hội đáp lễ, Kỳ Chính Dương bị châm chọc, có chút ngượng ngùng thu
mắt lại nói: "Tôi khai thác nhân tài, cho Bộc Đào cơ hội được đào tạo, cậu không biết vụ
làm ăn này lỗ vốn thế nào đâu!"
Nói theo nguyên tắc thì người vừa bước vào giới giải trí được mấy năm, cho dù được
công ty lăng xê cho, nhìn thì thấy nở mày nở mặt nhưng thực ra căn bản chỉ như đang
hoàn thành nghĩa vụ phục vụ công ty, số đỏ thì qua vài năm xây dựng được chỗ đứng
vững vàng, lúc đó mới có thể yêu cầu quyền lợi cho nghệ sĩ từ phía công ty.
Nhưng mà Kỳ Chính Dương lần này thật sự không hề kiếm chác gì từ Bộc Đào cả,
nguyên nhân chủ yếu là do nó là ân nhân cứu mạng của con trai, mặt khác người trong
nhà đều rất thích Bộc Đào, cho nên khi thấy cậu trai lai lịch không rõ ràng này có chút
bản lãnh, khi kí hợp đồng anh ta đã cho Bộc Đào những ưu đãi lớn nhất, hợp đồng một
năm kia căn bản là xây dựng và lăng xê hình tượng miễn phí cho Bộc Đào.
Một năm sau nếu Bộc Đào sang công ty khác kiếm cơm, anh ta cũng sẽ tìm nơi chốn
gả đi, nếu như muốn làm ngôi sao ca nhạc, minh tinh điện ảnh cũng tốt thôi, hết lần này
đến lần khác Bộc Đào đều muốn đóng khung hình tượng ma thuật gia, đồng thời kiên
quyết không thay đổi ước nguyện ban đầu, chính là loại nghệ sĩ Hoàn Nhạc còn thiếu,
hơn nữa Bộc Đào hoàn toàn không có sự cẩn thận và cầu tiến của một tân binh, làm gì
cũng là hai ngày đánh cá ba ngày nằm phơi bụng(4), cho nên Kỳ Chính Dương gần đã
chuẩn bị tâm lý cho việc thâm hụt lỗ vốn rồi.
(4) Ý nói không kiên trì, làm ít chơi nhiều, y như tui =))
Chủ tịch đại nhân của công ty giải trí hàng đầu bị đạp ra, Bùi Linh nhíu mày, rất không
hài lòng nhìn anh ta, "Bộc Đào nhà người ta từ đầu căn bản đã không muốn vào giới
giải trí, là anh ép người ta."
Đó là bởi vì anh ta không muốn con trai út cưng bị một người qua đường cướp đi, ai
biết được Bộc Đào dù có lịch trình cũng mang Tiểu Mãng theo, quả thật là gậy ông đập
lưng ông. Nhưng mà Kỳ Chính Dương sợ vợ số một, thấy Bùi Linh không vui, không
dám hé miệng nữa, nép qua một bên.
Bộc Đào trước đó đã từng theo Bùi Linh đến nhà họ Bùi vài lần, tương đối thân quen
với nơi này, chào hỏi Bùi Thiên Thành và phu nhân xong, lại chào đến Bùi Viêm,
Trương Huyền thu vào mắt, khẽ nói với Niếp Hành Phong: "Thật giống như mỗi lần
chúng ta gặp lại Nho Chua sẽ thấy nó trở nên thành thục thêm một chút, con hương hồ
trước kia trên núi làm gì lễ độ thế này."
"Khi có một người cần bảo vệ, nó tất sẽ cố gắng biến mình thành mạnh mẽ." Niếp Hành
Phong nói.
Nếu như lúc đó Tiểu Mãn không luân hồi, bọn nó bây giờ vẫn sẽ là một phược linh và
một con tiểu hồ ly bạo lực không rành chuyện đời, bây giờ mỗi người cần phải chọn
cho mình con đường riêng, cho nên mặc kệ con đường đó khó đi thế nào, cũng sẽ
không lùi bước.
Niếp Hành Phong đột nhiên thấy bội phục Nho Chua, con tiểu hồ ly này vốn rất ghét
loài người, thậm chí ghét cả việc biến thành hình người, tuy rằng nhìn thì rất kiên
cường, nhưng thực tế chưa từng trải qua nhiều chuyện trên đời, nó phải nhanh chóng
hòa nhập với thế giới này, còn phải chăm sóc Tiểu Mãn, nỗ lực sau lung nó không phải
người thường có thể tưởng tượng.
Thấy cháu ngoại út, Bùi Thiên Thành rất vui, ẵm đứa bé từ trong làn trúc ra, Đại Bảo
Nhị Bảo cũng vui vẻ chọt chọt khuôn mặt bé nhỏ của đứa bé, Bùi Thiên Thành ôm nó
lên xem, một đứa bé trắng muốt, đang mút ngón tay say ngủ, muốn bao nhiêu dễ
thương có bấy nhiêu dễ thương, bà Bùi khó nhịn được cũng sinh lòng yêu thích, vươn
tay ôm.
Tiểu Mãn bị ôm tới ôm lui, rốt cuộc cũng tỉnh, méo méo miệng, sau khi phát hiện mình
bị chuyển vào tay một vị phu nhân mặt mày phúc hậu thì òa một tiếng khóc to, mà đã
khóc thì không ngừng được, bà Bùi không biết làm cách nào dỗ dành.
Bùi Linh vội vàng tiến lên nói: "Đưa cho Bộc Đào nào, cả nhà này người Tiểu Mãn nhận
ra chỉ có Bộc Đào, ngay cả con muốn ẵm một lúc nó cũng không chịu."
Tiểu Mãn được chuyển qua cho Bộc Đào, quả nhiên nửa phút sau, đứa bé từ khóc
chuyển sang ngủ, Bùi Linh thấy thật bất đắc dĩ.
Nhưng mà không có cách nào khác, Tiểu Mãn hai mươi bốn trên hai bốn ra ra vào vào
đều theo Bộc Đào, còn thân thiết hơn cả với cô, nói đến cô vẫn còn khá khẩm, Kỳ
Chính Dương căn bản là không thể chạm vào Tiểu Mãn được, ôm nó một cái là nó sẽ
khóc ngay.
"Kỳ Đại Bảo, Kỳ Nhị Bảo, Kỳ Tiểu Mãn, mấy người làm nghề giải trí mà đặt tên con
phong nhã ghê cơ?" Lòng khao khát trả thù của Trương Huyền là lớn nhất, mỉm cười
đến bên cạnh Kỳ Chính Dương hỏi.
Kỳ Chính Dương tức đến mắt trợn ngược, "Con của tôi tên là Kỳ Thanh Lân, Kỳ Thanh
Sái, Bùi Thiểu Lăng, Đại Bảo Nhị Bảo chỉ là tên ở nhà thôi!"
Niếp Hành Phong ngẩn ngơ, Tiểu Mãn ấy thế mà không theo họ Kỳ lại mang họ Bùi,
theo tính tình của Kỳ Chính Dương, nếu không có nguyên nhân anh ta chắc chắn sẽ
không đồng ý, thế nhưng nhà họ Bùi có tới hai người con trai, xem ra không phải là để
có người kế thừa hương khói.
Hình như cảm giác được thắc mắc của Niếp Hành Phong, Kỳ Chính Dương khiêu khích
giống như đang dương dương tự đắc: "Tôi thích Tiểu Mãn theo họ vợ đó, rồi sao!?"
"Là bởi vì Tiểu Mãn từ lúc sinh ra đã phải nằm trong lồng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ đều
nói rằng nó không sống nổi, để sửa mệnh, em có mời người xem qua, người đó nói nếu
theo họ của em sẽ sống lâu trăm tuổi." Kỳ Chính Dương ăn nói thô lỗ, sợ Niếp Hành
Phong không vui, Bùi Linh vội vàng tiến lên hoà giải, giải thích với anh, ngượng ngùng
nói: "Trước đây em ở nước ngoài, căn bản không tin những thứ này, nhưng mà bây giờ
lại phát hiện ra thật sự là không tin không được, lần này nếu không ngờ Bộc Đào, Tiểu
Mãn quả thật lành ít dữ nhiều, đến bác sĩ cũng nói nó sống được mới là kỳ tích."
Trên đời này không có kỳ tích, nếu nói kỳ thích thì chính là do Mộc lão tiên sinh đã dùng
linh lực cả đời mình để đổi lấy, Niếp Hành Phong xúc động nghĩ.
Kỳ thực tên của anh cũng là khi anh còn nhỏ ông nội muốn sửa mệnh cho anh nên đã
cố ý đổi lại, Bùi Linh nói không có vấn đề gì nhưng Niếp Hành Phong luôn cảm thấy cô
giải thích quá vội vàng, dường như không làm sáng tỏ thắc mắc trong lòng ngược lại
còn giấu đầu hở đuôi.
"Đúng rồi, tôi vẫn chưa nói với hai người, lần này Tiểu Mãn có thể bình an vô sự, đều là
nhờ sợ trợ giúp của bọn họ, bọn họ cực kỳ lợi hại." Nho Chua ở bên cạnh xen vào,
dừng một chút, sau đó mới hỏi Bùi Linh: "Không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì lại
mời bọn họ đến?"
Ở nhà họ Kỳ một thời gian, không nghe nói vợ chồng Kỳ Chính Dương quen biết
Trương Huyền cho nên theo bản năng nó nghĩ rằng bọn họ được mời đến để xử lý vụ
án, nó ngẩng đầu quan sát căn phòng một chút, không hề phát hiện có gì không ổn.
Một câu của Nho Chua thành công dời sự chú ý của mọi người lên người Trương
Huyền, đến Bùi Viêm thờ ơ lãnh đạm vốn ngồi ngay ngắn trên sa lon cũng hơi đổi sắc
mặt, nhìn thẳng vào Trương Huyền, vẻ mặt đó như có gì suy nghĩ.
Bùi Linh là người vui vẻ nhất, nhìn Trương Huyền với đôi mắt đầy cảm kích, thái độ rõ
ràng nhiệt tình hơn vừa rồi rất nhiều, nói: "Nói như vậy thì chuyện đuổi quỷ trong nhà
chúng tôi nhất định không thành vấn đề với cậu rồi, lúc đó phải làm phiền cậu!"
Tiểu Mãn bình an vô sự thật ra cậu không hề làm gì cả, muốn tạ ơn cũng là nên tạ ơn
Mộc lão tiên sinh, nhưng mà trường hợp này làm Trương Huyền không có cách nào
giải thích tình huống đặc biệt kia, chỉ cười cười, nhận lấy hào quang.
Bùi Viêm dứng dậy đi tới trước mặt Trương Huyền, lúc này đây hắn ta đặc biệt chú ý
đến Trương Huyền, lát sau, khẽ nói: "Hi vọng cậu có thể làm tốt."
"Tôi sẽ cố gắng hết sức."
"Phải là nhất định." Bùi Viêm nhìn Trương Huyền không rời mắt, sửa lại.
Thật là một người không biết hài hước, lần này Trương Huyền không nhường nhịn hắn
ta, mỉm cười nói: "Trên đời này không có gì là tuyệt đối cả, tiên sinh!"
Bình thường có rất ít người dám mạo phạm Bùi Viêm, cho nên nghe Trương Huyền nói
xong những lời này, hắn trái lại sửng sốt một chút, không tiếp tục gây sự nữa, chỉ lạnh
lùng nhìn chằm chằm Trương Huyền, mùi thuốc súng nồng nặc giữa hai người, ngay
giữa lúc vô cùng căng thẳng, một giọng nói lười biếng vang lên ở cửa.
"Tôi về rồi đây."