Xe chạy đến trước một ngã tư lớn, trong lúc đợi đèn đỏ, màn hình lớn ở trên tường tòa nhà phía trước đang phát quảng cáo thời trang, nhìn những cô cái mặc trên mình đủ các loại trang phục khác nhau, Niếp Hành Phong sửng sốt, đột nhiên nhớ đến một chuyện.
Anh nhớ ra vì sao lại cảm thấy rất quen mắt với cái váy Vệ Tiểu Huệ mặc hôm nay, chính là vì trước đó anh đã xem qua tài liệu của La Kỳ, trong một bức ảnh, La kỳ cũng mặc một cái váy y hệt thế, giống như là loại đồ này đang là mốt, mọi người đổ xô đi mua…
Chuông điện thoại vang lên cắt đứt phỏng đoán nhất thời của Niếp Hành Phong, ánh mắt liếc qua chỗ Trương Huyền vừa mới ngồi, là điện thoại của Trương Huyền đang không nhừng chớp nháy báo có điện thoại gọi đến.
Niếp Hành Phong cầm lấy, màn hình hiển thị là điện thoại của Hỷ Duyệt Lai, anh dọ dự một lúc rồi ấn nút nghe máy.
“Tôi là bạn của Trương Huyền, cậu ấy vừa để quên điện thoại trên xe của tôi, xin hỏi tìm cậu ấy có việc gì không?”
Vừa nghe thấy không phải là Trương Huyền, Hỷ Duyệt Lai đang chuẩn bị cúp điện thoại, Niếp Hành Phong chợt nhớ đến cái gì đó, vội vàng hỏi: “Có phải kết quả giám định cậu ấy nhờ cậu làm có phát hiện?”
“Ơ? Anh biết chuyện này sao?” Hỷ Duyệt Lai thấy rất kỳ quái hỏi.
“Án này tôi làm cùng cậu ấy.”
“Như vậy a.”
Trương Huyền xử lý án trước giờ đều là một mình làm, nghe nói có người cùng làm với cậu ta, Hỷ Duyệt Lai kinh ngạc tấm tắc: “Vậy tôi nói với anh là được rồi, nhờ anh báo cho cậu ấy, tôi đã tìm thấy mấy dấu tay không rõ lắm ở lan can cầu thang, từ phân tích so sánh khái quát có thể đoán đó là của nữ sinh, vết máu ở dưới đất thuộc nhóm RH(-)AB, là nhóm máu hiếm nên có thể thu hẹp phạm vi hung thủ…”
“Cậu vẫn đang ở cảnh cục chứ? Tôi lập tức qua đó.”
“Này, tôi vẫn chưa biết anh là ai.”
“Tôi là Niếp Hành Phong, mười lăm phút sau sẽ tới nơi, nhờ cậu nói qua với cảnh quan Ngụy của tổ trọng án, bảo cậu ta đợi tôi.”
Tin tức Hỷ Duyệt Lai đem đến giống như một tia sáng trong đêm đen, khiến trước mắt Niếp Hành Phong đột nhiên sáng lên, không nói gì thêm lập tức quay đầu xe hướng đến sở cảnh sát.
Mười lăm phút sau, Niếp Hành Phong đúng giờ chạy đến cảnh cục, Ngụy Chính Nghĩa được báo đến đã ngồi đợi trong phòng làm việc của tổ trọng án, Hỷ Duyệt Lai cũng ở đấy tò mò nhìn vị nam tử trẻ tuổi anh tuấn chạy vào.
“Phiền cậu phát lại băng ghi hình hôm La Kỳ mất tích được không?”
Vào tổ trọng án, Niếp Hành Phong không kịp chào hỏi mà trực tiếp nói với Ngụy Chính Nghĩa. Ngụy Chính Nghĩa tuyệt đối coi lời của anh là mệnh lệnh, vội vàng phân phó cấp dưới mang ra hồ sơ ghi hình ngày hôm đó.
Ba người đứng trước màn hình cùng xem hình ảnh, đây là lần thứ ba xem lại sau khi La Kỳ mất tích và bộ xương xuất hiện, Ngụy Chính Nghĩa xem một lúc lâu cũng không phát hiện ra có vấn đề gì, nhưng nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Niếp Hành Phong nên cũng không dám nhiều lời, chỉ ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.
Theo đoạn băng phát, La Kỳ đã xuất hiện, cô đi rất chậm, hành động có chút cứng ngắc, sau khi cô ấy xuất hiện hình ảnh trên màn hình bắt đầu dữ dội chớp động ra những đường vân, giống như ti vi cũ bị nhiễu sóng, những hạt, đường vân cứ xuất hiện lặp đi lặp lại khiến người ta có loại cảm giác hình ảnh bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
“Tình huống quan trọng như vậy mà cậu không nói cho tôi.” Nhìn những hình ảnh quái dị, Niếp Hành Phong lẩm bẩm.
Ngụy Chính Nghĩa vò đầu, “Hẳn ra do đĩa từ không tốt gây ra đi? Cái này rất quan trọng sao? Mặc dù hình ảnh rất tồi nhưng cô gái này hẳn đúng là La Kỳ nha.”
Đúng là La Kỳ, nhưng có thật là cô ấy ban đầu không?
Người khác có lẽ không nhìn anh, nhưng đối với Niếp Hành Phong có kinh nghiệm thông linh mà nói, vừa nhìn là biết La Kỳ có gì đó không thích hợp. Khí tràng của cô rất yếu, thậm chí không thể tụ thành hình thể hoàn chỉnh, bởi vậy băng ghi hình mới có trạng thái nhiễu sóng như vậy.
Niếp Hành Phong lập tức tua băng đến một tiếng trước khi La Kỳ xuất hiện, sau đó ấn phím phát, hình ảnh bắt đầu chuyển động, nửa tiếng sau, một cô gái vội vàng chạy đến, đi vào trong phòng gửi đồ bình thường, Niếp Hành Phong chuyển hình ảnh đến bên trong gian phòng liền nhìn thấy cô gái đó chạy đến trước một ngăn tủ, sau khi mở ra liền lấy vật đang đặt ở trong ngăn ra rồi quay người rời đi, cô ta trông có vẻ rất rối loạn, lúc rời đi còn làm rơi điện thoại xuống đất, sau khi nhặt lên thì vội vàng rời khỏi.
Niếp Hành Phong ấn tạm ngừng, băng ghi hình quay rất rõ chính diện của cô gái, Ngụy Chính Nghĩa đột nhiên hét lớn: “Đây không phải là Vệ Tiểu Huệ sao?”
“Có thể phóng to hình ảnh của ngăn tủ đựng đồ thêm được không?” Niếp Hành Phong lại tua băng về mấy phút trước, dừng ở cảnh Vệ Tiểu Huệ mở cửa tủ, hỏi.
Hỷ Duyệt Lai thuần thục ấn nút, rất nhanh hình ảnh đã được phóng đại lên, mặc dù do góc quay của máy theo dõi không thể nhìn thấy hết bên trong ngăn tủ nhưng trong góc tủ lưu lại một cái bóng mờ chứng thực suy đoán của Niếp Hành Phong.
Chiếc khăn lụa đỏ là do Vệ Tiểu Huệ trong lúc hốt hoảng để quên, bị người sử dụng sau là Trương Huyền phát hiện, loại trùng hợp này anh có thể coi như là thiên ý được không, La Kỳ trên trời linh thiêng đang mượn tay bọn họ để tìm ra hung thủ chăng?
“Chủ tịch, có phải anh đã phát hiện ra cái gì không?” Ngụy Chính Nghĩa ở bên cạnh hỏi.
Niếp Hành Phong không trả lời, trong lòng sóng lớn cuộn trào.
Chữ R bên trong mặt quan tài của bộ hài cốt là chữ viết tắt tên tiếng Anh của Phó Vũ, đó hẳn là đồ của La Kỳ, nhưng bộ xương đó không phải là La Kỳ, ngay từ đầu anh đã phạm một lỗi trí mạng – trên người có mặt trang sức quan tài, chưa chắc đã là chủ nhân của đồ vật đó.
“Lập tức điều tra nhóm máu với dấu vân tay của Vệ Tiểu Huệ.”
“Cái này đơn giản, trường học mỗi năm đều có khám sức khỏe, muốn tra nhóm máu không khó, về phần dấu vân tay tôi sẽ nghĩ biện pháp khác.”
Trong khẩu khí và hành động của Niếp Hành Phong có mang theo khí thế không thể kháng cự, Hỷ Duyệt Lai trả lời theo bản năng.
Đã nhận ra được điểm không thích hợp, Ngụy Chính Nghĩa bất an nói: “Tôi đã cho Vệ Tiểu Huệ về rồi, có cần lập tức phái người theo dõi cô ta không?”
“Trước cứ đợi có kết quả rồi hẵng nói sau.”
Mặc dù Niếp Hành Phong gần như có thể khẳng định Vệ Tiểu Huệ đã làm những chuyện đó, nhưng chưa đến phút cuối cùng thì vẫn chưa thể đưa ra đánh giá chính thức.
Nhân lúc Hỷ Duyệt Lai đi kiểm chứng, Ngụy Chính Nghĩa hỏi Niếp Hành Phong: “Tại sao anh lại hoài nghi Vệ Tiểu Huệ? Cô ta giống như không liên quan chút nào đến vụ án này?”
“Có, hơn nữa còn liên quan rất lớn. Hôm nay Cúc Thanh Thanh mới chuyển nhà, người biết địa chỉ trừ tôi, Trương Huyền với Phó Vũ ra, còn có một người có khả năng chính là Vệ Tiểu Huệ, hung thủ nhanh như vậy đã tìm ra được Cúc Thanh Thanh, khiến tôi không thể không hoài nghi cô ta.”
“Nhưng Cúc Thanh Thanh cũng không nói địa chỉ cho Vệ Tiểu Huệ, cô ấy là trực tiếp gọi điện thoại cho Phó Vũ mà.” Nói được một nửa, Ngụy Chính Nghĩa chợt dừng lại, dường như nghĩ ra điều gì đó, “Lẽ nào số điện thoại Vệ Tiểu Huệ đưa cho Cúc Thanh Thanh không phải là của Phó Vũ?”
Nếu như giả thiết được thành lập, như vậy nguyên nhân điện thoại Cúc Thanh Thanh bị đập vỡ nát sẽ không khó giải thích nữa, máy tính nói không chừng cũng là vì Cúc Thanh Thanh tra được điều gì đó liên quan đến manh mối, mà khiến hung thủ không thể không làm như vậy, còn về phần những đồ điện khác trong nhà cũng bị đập vỡ chẳng qua là để che đậy khỏi tai mắt mọi người thôi.
Ngụy Chính Nghĩa tiếp tục nói: “Cũng chính là nói Vệ Tiểu Huệ còn có một đồng bọn là nam nữa, sau khi nghe điện thoại của Cúc Thanh Thanh, biết được địa chỉ của cô rồi đi đến nơi hẹn, Vệ Tiểu Huệ thì đóng giả Cúc Thanh Thanh gọi điện cho Phó Vũ, hẹn gặp một thời gian khác, vừa hay lại có thể vu oan giá họa, nhưng giả thiết này là căn cứ vào tiền đề Phó Vũ là người vô tội, tại sao anh tin Phó Vũ là người bị hại?”
“Bởi vì quá trùng hợp, nếu Phó Vũ có thể bình tĩnh xử lý hiện trường, tiêu hủy chứng cứ, vậy sao có thể để người khác phát hiện hai tay đầy máu?”
Niếp Hành Phong rất hối hận, nếu anh có thể xem máy theo dõi của sân golf sớm một chút, nói không chừng có thể phát hiện sự xuất hiện của Vệ Tiểu Huệ, Cúc Thanh Thanh có thể cũng đã không chết oan.
Rõ ràng, ngày đó Vệ Tiểu Huệ đã giết La Kỳ ở sân golf, rồi đẩy cô xuống dưới hồ, lúc đó sắc trời đã tối, xung quanh cũng đều là gò đất nhấp nhô, bởi vật không có ai phát hiện ra tất cả những việc cô ta làm, sau đó cô ta vội vàng rời đi, vì kinh hoàng mà để quên chiếc khăn lụa, sau đó rời đi chính là hồn phách của La Kỳ, chính hồn phách này đã làm nhiễu loạn suy nghĩ của mọi người.
Về phần nguyên nhân hành hung của Vệ Tiểu Huệ, bây giờ Niếp Hành Phong vẫn chưa biết. Vệ Tiểu Huệ dường như rất hướng tới vẻ ngoài của La Kỳ với Cúc Thanh Thanh, cho dù là phẩm vị, váy dài, khăn lụa, nước hoa đều vô tình hoặc tận lực mô phỏng lại bọn họ, một sự hướng đến có phần cực đoan có lẽ cũng là ghen ghét.
Hỷ Duyệt Lai rất nhanh đã mang đến tin tức mới, trong ngữ khí tràn đầy sùng bái với Niếp Hành Phong: “Nhóm máu của Vệ Tiểu Huệ chính là RH(-)AB, tôi cũng thông qua bạn học của cô ta lấy được dấu vân tay, bây giờ đang kiểm tra. Chủ tịch, anh thực sự quá lợi hại! Nhưng mà có chút tôi không hiểu, theo cú ngã lúc đó, trên mặt Vệ Tiểu Huệ hẳn là phải lưu lại vết thương rất nặng, nhưng trên mặt cô ta lại hoàn toàn không làm sao a.”
“Việc này…không quan trọng.” Niếp Hành Phong không cách nào trả lời vấn đề này mặc dù anh đã nghĩ ra đáp án.
“Lập tức phái người theo dõi Vệ Tiểu Huệ, bao gồm cả người tiếp xúc với cô ta.”
Ngụy Chính Nghĩa truyền mệnh lệnh xuống, lại bảo đồng nghiệp lọc lại một lần nữa băng theo dõi nội bộ của tòa nhà Cúc Thanh Thanh ở, trước đây bọn họ chỉ xem băng ghi có cảnh Phó Vũ đi thang máy, hi vọng lần lọc lại này có thể tìm thấy hình ảnh của Vệ Tiểu Huệ hay một người khả nghi khác, như vậy liền có chứng cứ xác thực để khởi tố cô ta.
Bàn giao xong, Ngụy Chính Nghĩa nói với Niếp Hành Phong: “Xem ra chữ R ở hiện trường là Vệ Tiểu Huyện cố ý mượn tay Cúc Thanh Thanh viết lại, dùng để giá họa cho Phó Vũ, suýt chút nữa tôi đã bị cô ta lừa.”
Nếu thực sự là như vậy, chữ viết sẽ không viết một cách đứt quãng giống như nét chữ cuối cùng của người sắp hết khí lực, nhưng Niếp Hành Phong không nghĩ thêm về chi tiết này, anh gọi điện thoại cho Trương Huyền, muốn báo cho cậu phát hiện mới này, nhưng máy bàn ở biệt thự kêu rất lâu mà không ai bắt máy cả.
“Tôi đi tìm Trương Huyền, có tin gì gọi điện báo tôi.”
Chào Ngụy Chính Nghĩa, Niếp Hành Phong lái xe về biệt thự. Trời đã hoàn toàn tối rồi, trong một ngày đã phát sinh rất nhiều chuyện, nhưng cũng may án tình đã có manh mối, nghĩ đến án Trương Huyền phụ trách lập tức có thể lộ chân tướng, Niếp Hành Phong thở phào, tưởng tượng sau khi thuận lợi cầm tiền tưởng, khuôn mặt rạng rỡ của tiểu thần côn, trên mặt anh cũng không nhịn được lộ ra nụ cười nhẹ.
Đến biệt thự, rất bất ngờ, bên trong là một mảng tối om, loại cảm giác rất giống tối hôm Trương Huyền bị ác hồn tấn công khiến tim Niếp Hành Phong nảy lên, anh vội vàng nhảy xuống xe, dùng thẻ từ mở cửa đi vào.
“Trương Huyền!”
Anh bật đèn, tìm trong nhà một vòng, không thấy Trương Huyền mà Nghệ cũng không biết đã đi đâu, nghĩ một lúc, anh lại quay người đi xuống tầng hầm. Trương Huyền rất thích xem phim ở dưới tầng hầm, đổi là người khác, trong thời gian này có lẽ sẽ không thể nhàn hạ thoải mái như vậy, nhưng là Trương Huyền, Niếp Hành Phong cam đoan, bất kì chuyện không có khả năng nào ở trên người cậu đều có thể hóa thành có khả năng.
Phòng chiếu phim dưới tầng hầm quả nhiên có ánh sáng, Niếp Hành Phong đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy Nghệ cấp tốc bay đến, vỗ cánh trước mặt anh dùng lực lắc đầu ý bảo anh chớ lên tiếng.
Liếc mắt liền nhìn thấy Trương Huyền nằm ở chính giữa phòng, tim Niếp Hành Phong đập mạnh, vội vàng chạy đến, nhìn thấy cậu nằm ngửa trên bát quái phù dùng mực đỏ thắm viết bằng chữ triện, Niếp Hành Phong nhìn không hiểu nhưng cũng biết là phù chú, xung quanh thắp rất nhiều nếm, trong không khí có cỗ mùi tùng hương nhàn nhạt, Trương Huyền hai mắt nhắm nghiềm, không hề biết đến sự xuất hiện của anh.
“Đã xảy ra chuyện gì?” trong lòng biết không ổn, Niếp Hành Phong vội vàng hỏi.
Con dơi nhỏ vò đầu, “Không biết a, lão đại nói muốn giúp anh tìm hung thủ, sau khi ra ngoài một chuyến, quay lại liền bày pháp trận này, bảo tôi ở bên hộ pháp.”
“Đây là trận gì? Vì sao Trương Huyền lại biến thành thế này?”
“Loại đạo gia pháp trận này tôi không quá hiểu a, nhưng hẳn là loại nguyên thần xuất khiếu, nến đỏ trường minh, tùng hương dẫn hồn, có thể giúp nguyên thần của lão đại an toàn quy vị.”
Trên thân nến có vẽ bùa chú màu vàng, ánh nến sáng lập lòe khiến sắc mặt Trương Huyền phủ kín một tầng u ám, tâm Niếp Hành Phong rất loạn, lại không dám đụng vào cậu, hỏi: “Pháp trận này có phải rất hung hiểm không?”
“Còn phải xem đạo hạnh của người đó.”
Quỷ cũng biết đạo hạnh của tiểu thần côn kém như thế nào, nhất là bây giờ cậu ấy còn đang bị thương!
[Yên tâm, tôi sẽ không để Cúc Thanh Thanh chết uổng đâu.]
Lúc chia tay Trương Huyền đã nói với anh như vậy, anh không nghĩ tới tên ngu ngốc này lại vì muốn tra án mà thực sự không màng sống chết. Nhắm mắt, Niếp Hành Phong tưởng tượng sau khi mình rời đi, Trương Huyền đi tìm Mộc Thanh Phong, sau đó xảy ra biến cố nào đó khiến cậu phải dùng nguyên thần để đi truy xét đầu mối.
Từ trước đến nay Niếp Hành Phong chưa bao giờ hối hận như vậy, anh không nên vì cái chết của Cúc Thanh Thanh mà oán trách Trương Huyền, anh biết nếu không có lời trách cứ của mình, theo tính cách của Trương Huyền, tuyệt đối không thể dùng cách hung hiểm như vậy, anh nghĩ đến lúc Trương Huyền nói không để ý trong con ngươi lộ ra ý cười.
Tên này lại nói dối, đối với lời nói của mình, cậu ta căn bản rất để ý!
Niếp Hành Phong đứng bật dậy, quay người đi ra, Nghệ vội vàng đuổi theo hỏi: “Chủ tịch, anh đi đâu vậy?”
“Đi tìm tên ngu ngốc kia về!”
Niếp Hành Phong dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nhà Mộc Thanh Phong, đại môn Mộc gia đóng chặt, không quản được nhiều như vậy, anh nhấc chân đá văng cửa rồi xông vào, âm hồn ở hai bên bị lệ khí của anh chặn lại, đổ xô né qua một bên.
Sau khi đi vào, Niếp Hành Phong lập tức hiểu nguyên nhân làm phép của Trương Huyền. Cũng là công trình kiến trúc như vậy nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không giống, xung quanh lượn lờ không ít bóng hồn mờ nhạt, âm trầm đáng sợ, nhưng hành lang cổ quái bất luận anh có đi như thế nào cũng không đi hết được, giống hệt như quỷ đả tường, đi vài vòng cuối cùng cũng vẫn quay về trước cửa.
Trương Huyền khả năng cũng là không vào được mới chọn cách lấy nguyên thần trực tiếp đi vào không gian bên trong. Nếu ngay cả Trương Huyền truyền nhân đạo gia cũng khoanh tay chịu trói trước loại bố cục này, bản thân càng không cần phải nói, Niếp Hành Phong từ bỏ nỗ lực vô nghĩa, ra ngoài cửa, lái xe đi về.
Chuyện tồi tệ hơn còn đang ở phía sau, trên đường Ngụy Chính Nghĩa gọi điện cho anh báo cho anh biết Vệ Tiểu Huệ phát hiện ra hình cảnh theo dõi cô ta, đột nhiên tấn công, sau khi đâm bị thương bọn họ liền nhảy từ tầng năm xuống rồi chạy trốn, cậu đã xin lệnh bắt giữ, phát lệnh truy nã toàn diện Vệ Tiểu Huệ; bên cạnh đó, đã có kết quả kiểm tra của Hỷ Duyệt Lai, dấu vân tay trên cầu thang thoát hiểm hoàn toàn trùng khớp với dấu vân tay của Vệ Tiểu Huệ.
“Điều kì quái là, từ trạng thái của Vệ Tiểu Huệ lúc ngã xuống có thể thấy khả năng bị thương ở trán và cánh tay của cô ta là rất lớn, nhưng trên người trên mặt cô ta hoàn toàn không có dấu vết bị thương, hơn nữa lúc cô ta tấn công cảnh sát trạng thái hung ác độc địa hoàn toàn không giống việc nữ sinh bình thường có thể làm ra, cô ta thậm chí ngay đến súng cũng không sợ, tôi nghi ngờ cô ta đã bị oan hồn bám vào, chủ tịch, anh nói có phải không?”
Ngụy Chính Nghĩa đã từng học qua một ít pháp thuật từ Trương Huyền, nhưng đạo hạnh không cao, chỉ bằng trực giác suy đoán; bây giờ Niếp Hành Phong nào có tâm tình trả lời loại vấn đề này, ừ một tiếng, nói nếu cậu ta có tin gì mới lập tức phải báo cho anh rồi dập máy.
Tâm rất loạn, anh không biết bản thân bây giờ nên làm gì mới có thể tìm thấy Trương Huyền, Vệ Tiểu Huệ cũng được, hung phạm khác cũng được, anh căn bản không để tâm, người anh lo bây giờ chỉ có Trương Huyền, so với Trương Huyền, mọi thứ khác đều trở nên không quan trọng.
Trở về biệt thự, Niếp Hành Phong đỗ xe, đang định đi vào thì chợt nghe thấy có người gọi anh.
“Hành Phong.”
Quay đầu, một chiếc xe thể thao màu đen đỗ ở ven đường, anh biết, đó là xe của Ngao Kiếm, chiếc Lamborghini phong cách, giống như chủ nhân của nó mang theo một khí thế đường hoàng, quả nhiên Ngao Kiếm xuống xe đi đến trước mặt anh.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi trên đường nhìn thấy em phóng xe điên cuồng, hơi lo lắng nên theo em đến đây.”
Niếp Hành Phong liếc nhìn xe của Ngao Kiếm, ngồi trên ghế phó lái là một cô nàng ngoại quốc xinh đẹp, xem ra Ngao Kiếm đang chuẩn bị đi cuồng hoan với mĩ nữ, phía sau còn có một chiếc xe cũng đang chầm chậm dừng lại.
“Xảy ra chút chuyện nhỏ.”
Con ngươi màu bạc của Ngao Kiếm sáng đến mức ngay cả ánh trăng cũng phải nhạt đi mấy phần, bị hắn nhìn chằm chằm, Niếp Hành Phong cảm thấy nói dối dường như là một chuyện không có khả năng.
“Có quan hệ với Trương Huyền sao?” trên mặt Ngao Kiếm lộ ra nụ cười ôn nhã, hoàn toàn nhìn không ra sự ngoan lệ nên có của gia tộc Borgia.
Niếp Hành Phong nhướn mày, hỏi lại: “Anh đang điều tra tôi?”
“Không có, em quá đa nghi rồi, anh chỉ là có một chút chút giác quan thứ sáu thôi, em cũng biết, mẹ anh trước đây là một vị thông linh sư rất có tiếng.”
“Lần đầu nghe được.” nói xong, Niếp Hành Phong quay người rời đi, anh không có tâm tình nói chuyện thêm với Ngao Kiếm, nhất là trong lúc Trương Huyền chưa biết sống chết này.
“Có lẽ, anh có thể giúp được em.” Đi theo sau anh, Ngao Kiếm không nhanh không chậm nói.
Niếp Hành Phong quay đầu nhìn hắn, muốn từ trong con ngươi kia nhìn ra người này có bao nhiêu phần thành ý, Ngao Kiếm nhún vai, “Bệnh đa nghi của em rất nặng, nhưng anh có thể nói cho em, tình hình của bạn em không quá tốt đâu, thông linh cảm nói cho anh biết, cậu ta đang ở trong một không gian không thuộc về bản thân mà đau khổ giãy dụa.”
“Đi theo tôi.”
Được cho phép vào nhà, trên mặt nam nhân lộ ra nụ cười nhẹ, con ngươi màu bạc lóe sáng, phát ra quang mang khiến bóng tối cũng phải thối lui vài phần.
Cá rất thông minh, không dễ cắn câu, nhưng không sao cả, hắn là một người đi câu rất nhẫn nại, hoặc là thời gian đối với hắn mà nói chỉ là những con số mà thôi, hắn thích cảm giác có thể khống chế tất cả trong lúc chậm rãi thả câu.
“Cảm ơn em đã tín nhiệm anh, Hành Phong yêu quý.”
Anh không phải tín nhiệm Ngao Kiếm mà là không còn lựa chọn nào khác, có lẽ anh nên tìm Nhan Khai đến giúp, nhưng có một loại trực giác, Nhan Khai sẽ ngăn cản anh mạo hiểm, bởi vậy anh đành phải làm như thế này.
Đi đến tầng hầm, tình hình bên trong không khác mấy so với lúc anh rời đi, Nghệ đang treo ngược lên tường ngủ gà ngủ gật, nghe thấy có tiếng động liền vỗ cánh bay đến, nhưng sau một giây, lon bia ôm trong lòng đã bị ném bay đi hướng về phía đầu của Ngao Kiếm.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ, Niếp Hành Phong không kịp phản ứng, nhưng lúc lon bia bay đến cách Ngao Kiếm mấy cm thì lại giống như đụng phải một khối thủy tinh trong suốt, đập ngược lại rồi rơi xuống đất.
“Ai cho anh đem người lạ vào trong này? Tôi ghét nhất khí tức trên người hắn ta!” con dơi nhỏ vỗ cánh, tức giận hét lớn.
“Cũng vậy, tao cũng không thích mày.” Ngao Kiếm không để ý, nhướn mày cười nhẹ.
“Fuck you!” móng vuốt nhỏ sáng lên, giơ ra ngón giữa.
Niếp Hành Phong vỗ trán, rất bất đắc dĩ với thức thần so với chủ nhân còn có khí thế hơn.
Mặc dù cá tính và yêu ghét của Nghệ đều rất cực đoan, nhưng nó cho dù không thích mình cũng chưa bao giờ nói ra những lời hung dữ như vậy, xem ra nó cực kì ghét Ngao Kiếm, càng tồi tệ là Ngao Kiếm lại có thể nhìn thấy nó.
“Xin lỗi, vật nuôi của nhà tôi bình thường bị chiều hư rồi.”
“Không sao, việc quản lý vật nuôi anh rất thạo, đối với người không biết nghe lời anh biết rõ nhất nên dạy bảo như thế nào.”
Trên mặt Ngao Kiếm vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ, nhưng ý cười tụ lại ở sâu trong đáy mắt, nhìn chằm chằm Nghệ, hắn không nói gì nhưng Nghệ nghe thấy rất rõ ràng một thanh âm lạnh lùng ở bên tai – Lâu rồi không gặp, Yên Bắc Bức.
Cả người run lên, con dơi nhỏ cảm thấy một luồng khí lạnh vọt đến, vội vàng vỗ cánh hướng về Niếp Hành Phong tìm bảo hộ.
Một tiếng búng ngón tay truyền đến giống như sét đánh, cánh của nó bị một tia chớp đánh tới, cạch một tiếng, Nghệ từ giữa không trung ngã xuống sàn nhà; Niếp Hành Phong đang cúi người nhìn Trương Huyền, lúc nghe thấy có tiếng động mà ngẩng đầu lên, con dơi nhỏ đã nằm ngửa trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
“Anh làm nó ngủ mê đi rồi, lúc này không cần đến sự tồn tại của nó.”
Ngao Kiếm cười nhẹ, vươn tay xoa lên thiên âm của Trương Huyền, giữa hai đầu mày hơi nhíu lại, nội tức rất yếu lại ẩn chưa sức mạnh cực đại, bản lĩnh hạng ba nhưng công lực lại hạng nhất, nếu bỏ đi phong ấn của cái xác này, sức mạnh của cậu ta sẽ rất mạnh, cũng nhất định sẽ sống càng thêm tự tại, nhưng cậu ta lại cam tâm tình nguyện ở lại cái xác tầm thường này.
Tại sao?
Ngao Kiếm nghĩ không ra nên cũng không nghĩ nữa, thứ hắn cần không phải đáp án mà là một cái kết quả, người này hữu dụng với mình mà quân cờ có thể lợi dụng hắn chưa bao giờ bỏ qua cả.
Con ngươi lưu động, nhìn sang Niếp Hành Phong ở bên cạnh, cậu ta rất khẩn trương thậm chí đã quên mất dùng sự bình tĩnh để che dấu nỗi bất an bên trong khiến cậu ta trông có vẻ yếu hơn rất nhiều, Ngao Kiếm không thích con mồi quá yếu, điều đó kiến hắn mất đi hứng thú đi săn.
“Anh không thấy được ý niệm của Trương Huyền, không gian cậu ta đang ở âm khí quá mạnh, áp chế đi tinh thần nguyên khí vốn có của con người.”
“Cậu ấy có thể thuận lợi trở về không?”
“Anh chỉ biết rất hung hiểm.” Ngao Kiếm tránh nặng tìm nhẹ nói, thưởng thức sự căng thẳng của đối thủ đối với hắn mà nói cũng là một hứng thú.
“Vậy,” Niếp Hành Phong nghĩ rồi hỏi: “Nếu biết được địa điểm, anh có thể đưa tôi vào được không?”
Ngao Kiếm hơi nhíu mày nhưng lại lập tức cười lên, “Rất nguy hiểm, em phải nghĩ kĩ đi.”
“Tôi quen rồi.”
Quen nguy hiểm cũng quen bên cạnh phải có Trương Huyền, anh biết tối nay sự xuất hiện của Ngao Kiếm chắc chắn không phải là ngẫu nhiên, nhưng trong lúc này, anh chỉ có thể chọn tin tưởng, anh lấy mạng của mình đi đánh cược, cược Ngao Kiếm sẽ không chọn kết quả hai bên đều thua, ít nhất hắn ta sẽ không vô duyên vô vớ khiến mình chết.
“Nếu em đã quyết tâm, vậy cũng không ngại thử một chút, anh nghĩ mẹ anh trên trời linh thiêng có thể phù hộ cho anh thuận lợi sử dụng phần thông linh thuật.”
Niếp Hành Phong giúp Trương Huyền thắp thêm mấy cây nến mới, lại đi đến phòng của cậu lấy ra một vài đạo phù bình thường cậu hay dùng, sau đó mang Ngao Kiếm rời khỏi biệt thự. Xe của Ngao Kiếm vẫn đỗ bên đường nhưng cô gái ngồi ở ghế phó lái đã không thấy nữa, Ngao Kiếm rất lịch sự mở cửa xe cho anh, lúc Niếp Hành Phong lên xe mới phát hiện người ngồi ở xe phía sau là Lạc Dương.
Sự tồn tại của Lạc Dương dường như rất đột ngột nhưng cũng rất tự nhiên, dường như chỗ nào có Ngao Kiếm nếu như không có y thì sẽ bớt đẹp đi rất nhiều.
Ngao Kiếm mời Niếp Hành Phong lên xe, lái xe đi rồi nói: “Từ sau khi xảy ra tai nạn, thân thể anh liền trở nên rất kém, bởi vậy bất luận đi đâu cũng đều quen có bác sĩ cùng đi.”
Hắn thực ra không cần giải thích gì, vì Niếp Hành Phong sớm đã nhìn ra sự bất đồng của Lạc Dương, có lúc cách nghĩ của người trong gia tộc Borgia anh có lẽ không thể hiểu được, nhưng nếu đối tượng là Lạc Dương thì còn phải xem lại. Ngao Kiếm rất tín nhiệm Lạc Dương, mà người này cũng đáng để tín nhiệm, xem ra, cô gái vừa rồi là bị Lạc Dương đuổi đi, hiểu biết của y với Ngao Kiếm đã sớm vượt qua mức của một bác sĩ, nếu nói y là bác sĩ của Ngao Kiếm chẳng bằng nói là vũ khí của hắn thì đúng hơn.
“Em đang lo lắng.” vừa lái xe, Ngao Kiếm dùng khóe mắt liếc nhìn Niếp Hành Phong rồi nói: “Không cần phải lo lắng, nhân sinh lúc nào cũng xảy ra rất nhiều việc ngoài ý muốn, nhưng đại đa số những việc ngoài ý muốn đấy chỉ khiến chúng ta hơi bối rối mà thôi, không thể thay đổi được phương hướng cuộc đời chúng ta.”
Nếu thực sự là như vậy, Niếp Hành Phong nghĩ, quen biết giữa anh với Trương Huyền tuyệt đối là việc ngoài ý muốn lớn nhất trong cuộc đời anh, hơn nữa sinh mệnh của anh cũng vì cậu mà thay đổi.
“Anh giúp tôi, tôi muốn biết điều kiện là gì?” không để Ngao Kiếm nhìn ra bất an của bản thân, Niếp Hành Phong đổi chủ đề.
“Chỉ là giúp chút việc mà thôi, hơn nữa còn không biết có thành công hay không, em hỏi như vậy giống như chúng ta đang đàm phán làm ăn vậy.”
“Mọi chuỵện vẫn là nên nói rõ từ trước, tôi không quen nợ nhân tình của người khác.”
“Vậy…” trong lời nói của nam tử mang theo ngả ngớn: “Nếu anh nói, lấy em ra làm điều kiện trao đổi, em có đồng ý không?”
Niếp Hành Phong quay đầu nhìn Ngao Kiếm, bên mặt cương nghị góc cạnh dường như nổi lên ý cười, anh không biết lời của Ngao Kiếm là đang đùa hay là còn có thâm ý khác, nhưng rất kiên định từ chối: “Không!”
Ý cười trên mặt Ngao Kiếm thêm đậm: “Em xem, cho dù anh nói ra điều kiện em không thích cũng sẽ cự tuyệt như vậy? Bởi vậy, lần này cứ như vậy là được rồi, đợi lúc nào em thực sự thiếu anh nhân tình, anh sẽ đòi em trả.”
Xe theo chỉ dẫn của Niếp Hành Phong rất nhanh đã đến Mộc gia, hai người xuống xe, đi đến trước cửa bị Niếp Hành Phong đạp nát, Ngao Kiếm nhìn xung quanh nói: “Chỗ này rất âm.”
Thực ra mùi ẩm thấp so với lúc Niếp Hành Phong đến đã nhạt đi rất nhiều rồi.
Anh rất kì quái, đã sắp nửa đêm rồi, lúc này không phải là lúc âm hồn hung hăng nhất sao? Nhưng vì sao xung quanh lại là một mảng trong vắt kì quái? Yêu quái âm hồn đều không biết đã lẩn đi đâu, ánh trăng xuyên qua cành cây chiếu xuống, yên tĩnh nhu hòa.
“Đi vào thôi.” Ngao Kiếm đẩy cửa, then cửa đã bị đạp gẫy, cửa hoàn toàn đổ xuống đất.
Niếp Hành Phong nhìn hắn một cách kinh ngạc, Ngao Kiếm nói: “Anh đã làm phép ở bên ngoài, em có thể vào rồi, bên trong âm khí rất nặng, chúc em thuận lợi.”
Sau khi Niếp Hành Phong đi vào, Lạc Dương đi đến bên cạnh Ngao Kiếm, nhàn nhạt nói: “Ngài vốn có thể trực tiếp thi pháp ở biệt thự đưa anh ta đến đây.”
“Có thể, nhưng làm như thế sẽ mất đi rất nhiều lạc thú, nhìn người khác rơi vào trong tình trạng lo lắng bất an không cách nào tự thoát khỏi, đối với tôi mà nói là hưởng thụ lớn nhất.”
Chỉ đáng tiếc Niếp Hành Phong so với trong tưởng tượng của hắn thì trấn tĩnh hơn rất nhiều, còn có loại biết rõ không thể tin tưởng hắn, nhưng vẫn quả quyết đem bảo bối thế chấp cho hắn, hắn rất tán thưởng phần dũng khí này, bởi vậy, cuộc đời sau này, hắn sẽ tạo thêm một vài chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ khác, xem xem điểm cực hạn của người này rốt cuộc đến mức độ nào.
Lạc Dương nhìn Ngao Kiếm một cách bất đắc dĩ, “Ngài lúc nào cũng như vậy.”
Trong bóng đêm gió lạnh thổi qua, có đạo nhân ảnh do dự đến gần, sau khi nhìn thấy bọn họ lại dường như muốn chạy chốn, Ngao Kiếm mở miệng gọi lại.
“Nếu mục đích của ngươi là muốn đi vào thì ta có thể giúp.”
Giọng nói từ tính trầm thấp, mang đến sức mê hoặc khiến người ta không thể cự tuyệt, người kia rốt cuộc không nhịn được đi đến gần, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: “Ngươi muốn thù lao như thế nào?”
“Không cần, mấy việc này đối với ta mà nói chỉ là nhấc tay một chút thôi.”
Ánh trăng chiếu xuống, chiếu sáng gương mặt của nam nhân, trong con ngươi màu bạc ánh lên nụ cười ôn hòa, khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết trong chớp mắt khiến người ta cho rằng đã nhìn thấy thiên sứ, nếu như thế giới này thực sự có thiên sứ.