Từ đầu đến cuối Bùi Thiên Thành đều không nói gì cả, ngồi ngay ngắn giữa sô pha, trên mặt ngoại trừ hơi lộ ra một chút uể oải thì không hề có chút biểu hiện nào khác, người làm chuẩn bị thuốc cho ông ta ông ta cũng không uống, đặt sang một bên.
Đúng lúc này, trong phòng bếp đột nhiên có tiếng hét của phụ nữ như chọc vào màng nhĩ, ngay lập tức có một cảnh viễn vọt tới, giương súng lên vây quanh nhà bếp, lại phát hiện người phát ra tiêng kêu đó chính là người làm của nhà họ Bùi, bị mọi người nhìn chằm chằm, chị ta ngượng ngùng lúng túng: "Tôi thấy trong góc phòng lóe lên ánh sáng gì đó màu xanh, tưởng ma quỷ gì, ai ngờ là con mèo này quậy, con mèo này thật là tham ăn, ngày nào cũng đi lục thùng rác."
Cho phù hợp với tình hình, một con mèo cả người đen thui nhô ra từ trong góc phòng, trong miệng còn ngậm một tờ đạo phù màu vàng, nghe chị người làm nói xong, nó tức giận đến mức phun đạo phù ra, dùng móng mèo dậm dậm xuống sàn, ta xin ngươi đó, nó kiếp trước dầu gì cũng là hình ngục chi thân, cho dù tham ăn cũng đâu đến mức đi moi thùng rác chứ?
Nó rõ ràng là được người ta cầu cạnh đến tìm manh mối giúp, ai ngờ manh mối đã bị tiêu hủy, không còn cách nào khác, nó chỉ có thể tự mình ra tay, cơm no áo ấm rồi, tiện tay vẽ một tờ dạo phù cho đủ số lượng, cũng không biết có thể lừa gạt được gì không nữa.
"Tiểu Bạch, mày chạy đi đâu đó? Sao không ăn thức ăn cho mèo mà đi ăn đạo phù làm gì?"
Thấy nó, Hoắc Ly ngạc nhiên chạy đến, Tiểu Bạch phát hiện thật ra con hồ ly này cũng không đần như thế, chí ít câu nói của nó trước hết đã thu hút hết sự chú ý của mọi người về phía này, đây chính là kết quả mà nó mong muốn.
"Tấm bùa này không phải hàng chính tông, giống bùa tà đạo hơn." Nho chua và Hoắc Ly có thần giao cách cảm, lại gần, nói: "A, ta biết rồi, không biết ai lại đi dùng đạo phù này dẫn quỷ đến hại người vậy? Thảo nào cứ luôn có người nói rằng bị quỷ phá phách, Tiểu Bạch, người tìm ở đâu ra?"
Sắc mặt của Bùi Viêm thay đổi, đang định nói, bà Bùi đột nhiên hô to: "Trong nhà tuyệt đối không thể có thứ này, nhất định là con mèo hoang đó tha từ bên ngoài về!"
"Trên đạo phù không chừng còn có dấu vân tay để lại, mang về kiểm tra là biết ngay."
Nho Chua vốn định lấy qua ngắm nghía, nghe Trương Huyền nói vậy, nó rụt tay về, Ngụy Chính Nghĩa lấy túi đựng vật chứng ra, đang định bỏ đạo phù vào đó, Bùi Viêm đột nhiên xông đến, đoạt lấy đạo phù trước, bằng vài nhát đã biến nó thành một đống giấy nát bươm, hô lên: "Được rồi, mấy người muốn biết gì về cục tôi nói hết, mấy người còn muốn tìm gì nữa?"
"Ngài Bùi à, ngài tiêu hủy chứng cứ, tội sẽ tăng thêm một bậc." Bị Bùi Viêm hét, Ngụy Chính Nghĩa không tức giận, chỉ thản nhiên nói.
"Tiểu Viêm..." Bà Bùi ở bên cạnh lo lắng gọi.
"Không có việc gì đâu." Bùi Viêm hôn mẹ một cái để trấn an, thoải mái mỉm cười, sau đó nói với Ngụy Chính Nghĩa: "Cảnh sát Ngụy, chuyện Thiểu Ngôn bị ám sát tôi đã nói hết rồi, anh đến nhà của tôi trắng trợn khám xét, chẳng phải là đang cố tìm manh mối liên quan đến cái xác trong xưởng rượu à? Anh đừng vờn nữa, tôi đây nói thẳng cho anh biết là được chứ gì."
Ngụy Chính Nghĩa lập tức ra dấu với Thường Thanh, Thường Thanh rất ăn ý lấy giấy bút ra, chuẩn bị tốc ký, nhưng những lời Bùi Viêm đang định nói bị Bùi Linh cắt ngang, cả giận nói với Ngụy Chính Nghĩa: "Các người quá đáng lắm rồi, căn bản là bịa đặt hết, ép anh trai tôi tự thú."
"Linh Linh, đừng nói như vậy, cảnh sát chỉ làm việc theo quy định, anh đây cũng chỉ là đang nói ra những sự thật mà anh biết."
Bùi Viêm ngồi xuống, cầm lấy một hộp thuốc lá trên bàn trà, lấy hộp quẹt ra châm, rít vài hơi, sau đó nói: "Cái xác trong xưởng rượu là do tôi giết, anh ta là bạn trai của Thiểu Ngôn, hồi đó tôi không đồng ý cho hai đứa qua lại với nhau, mới cho gã ta một số tiền lớn, bảo gã rời khỏi Thiểu Ngôn, thế nhưng gã đó quá tham lam, gọi điện cho tôi nói rằng số tiền kia quá ít, bảo tôi phải tăng thêm, chúng tôi hẹn gặp mặt ở biệt thự của Bùi gia, nhưng mà lần gặp mặt đó chẳng lấy gì làm hòa hợp, gã ham muốn quá nhiều, chúng tôi cãi nhau, tôi lỡ tay đẩy gã từ trên cầu thang xuống, không sai, tôi lỡ tay."
Ba chữ cuối cùng Bùi Viêm nhấn rất mạnh, vẻ mặt cam chịu của hắn ta quả nhiên nhận được không ít phiếu đồng tình, Nho Chua lập tức nói: "Ài, đáng ghét thật, sao lại có tên đàn ông tham lam như thế, chỉ là lỡ tay ngộ thương thôi mà, phạm tội chắc sẽ không quá nặng đâu nhỉ?"
Bùi Linh cũng vội vàng hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Phát hiện ra hắn không còn thở nữa, tôi rất sợ, không biết phải làm gì bây giờ, bèn vội vội vàng vàng rời khỏi đó, đến tối tham dự tiệc trong lòng cũng không yên, vào toilet thì vừa lúc gặp Giovanni, thấy đầu lọc xì gà hắn hút còn dư, tôi nhanh trí, lén lấy được, sau khi bữa tiệc bắt đầu không lâu tôi lấy cớ tìm cơ hội rời khỏi đó, lái xe về biệt thự, dùng một cái chăn quấn xác lại, vốn chuẩn bị đi tìm một chỗ thích hợp để chôn, nhưng không lâu nữa là đến Tết, kiểm lâm rất nhiều, cho nên khi đi qua cái xưởng rượu kia, tôi đột nhiên sửa lại kế hoạch, ném cái xác kia vào trong đó, xưởng rượu đã bị bỏ hoang từ lâu, tôi nghĩ trong thời gian ngắn sẽ không bị phát hiện, cuối cùng tôi để lại đầu lọc xì gà của Giovanni ở đó."
Nói một hơi, Bùi Viêm liền tóm lấy điếu thuốc rít lấy rít để một hơi, dường như đang hối hận, muốn trút bớt buồn bực trong lòng.
Phòng khách im lặng một hồi lâu, Thường Thanh ghi chép xong, ngẩng đâu nhìn Ngụy Chính Nghĩa, Ngụy Chính Nghĩa hỏi: "Chỉ là lỡ tay ngộ thương thôi, tại sao lại không báo án? Còn trộm đồ hòng vu oan giá họa cho người khác?"
"Lúc đó tôi rất hoảng sợ, không biết nên làm như thế nào, sau đó định báo án thì cũng đã muộn rồi, tôi lo cảnh sát sẽ không tin lời của tôi, bèn bỏ qua, về phần Giovanni, thật ra lúc đó cũng không thật tâm định trộm, chỉ là một loại bản năng, nghĩ rằng đầu lọc kia có lẽ sẽ có tác dụng nào đó, chí ít là làm nhiễu hướng suy đoán của cảnh sát, hơn nữa gia tộc Borgia thần thông quảng đại, tôi nghĩ cảnh sát dù có tra ra hắn ta, hắn cũng có thể dẹp yên dễ dàng."
Bùi Viêm đối dáp không nhanh không chậm, làm Ngụy Chính Nghĩa cảm thấy, cái này giống như hắn ta đã chuẩn bị ổn thỏa lời kịch của mình từ trước, đến khi gặp được tình huống thích hợp là đọc ra, mà hết lần này tới lần khác lời thoại được hắn chuẩn bị rất hoàn mỹ, làm anh ta nhất thời không tóm được khuyết điểm này, anh ta giống như một gã khờ, đi theo từng nước cờ mà Bùi Viêm đã an bài sẵn.
Ngụy Chính Nghĩa nhìn lướt qua Niếp Hành Phong đang dự thính, muốn hỏi anh xem nên rút quân chưa, những phần chi tiết hơn Bùi Viêm đòi phải quay về cục cảnh sát mới chịu khai từ từ, tuy rằng anh ta không ôm hy vọng quá lớn rằng mình có thể hỏi ra chuyện gì nữa.
Trương Huyền cũng nhướn mày, lời của Bùi Viêm với những gì Bùi Thiểu Ngôn và Tiết Đồng miêu tả không giống nhau, cậu tương đối có khuynh hướng nghiêng về phía Tiết Đồng, dù sao Tiết Đồng còn sống, tuy rằng cậu không biết được cái xác kia rốt cuộc là ai, nhưng tuyệt đối không phải là bạn trai của Bùi Thiểu Ngôn, nếu đã không phải là bạn trai của Bùi Thiểu Ngôn, thì độ xác thực trong lời của Bùi Viêm quả là phải xem xét lại.
"Bạn trai của Bùi Thiểu Ngôn còn sống sờ sờ, anh có nhầm lẫn gì không?" Cậu rốt cuộc nhịn không được hỏi.
"Làm sao có thể!" Nghe Trương Huyền nói, Bùi Viêm ngẩng mạnh đầu, giật mình nhìn cậu, "Người đàn ông vơ vét tiền của tôi là ai? Lẽ nào là đường dây lừa đảo?"
Niếp Hành Phong bỏ sót vẻ gian xảo đằng sau ánh mắt kinh ngạc của Bùi Viêm, anh thầm thở dài, nói đến âm mưu, Trương Huyền so ra vẫn thua Bùi Viêm, Bùi Viêm căn bản là đang đợi cậu nói ra mấy lời này.
Ngụy Chính Nghĩa nắm chặt chứng cứ trong tay, thật ra cũng không thể làm gi được Bùi Viêm, quan tòa sẽ không tin vào chuyện phù chú giết người, hơn nữa đứng trên lập trường của Bùi Thiên Thành ra, ông ta cũng không thể nào khởi tố con trai mình được, cho nên xét vụ án Bùi Thiểu Ngôn bị mưu sát, Bùi Viêm thật ra rất an toàn.
Về phần cái xác trong xưởng rượu, tình huống cụ thể bây giờ còn đang bị mây che khói lấp, cho dù người chết có liên quan đến Bùi Viêm, hắn quá lắm cũng chỉ là lỡ tay gây thương tích cho người khác, bây giờ Trương Huyền còn cung cấp thông tin có căn cứ chính xác rằng người yêu của Bùi Thiểu Ngôn vẫn còn sống giúp hắn ta, nói cách khác, người chết kia là thành phần thuộc đường dây lừa đảo, cứ như vậy, tội danh của Bùi Viêm càng lúc càng nhẹ đi.
Cho nên, Bùi Viêm có vẻ như đang khai nhận tất cả, nhưng thật ra những tội danh này với hắn chẳng đao to búa lớn gì, may mà mình vẫn chưa lộ hết thực lực ra, bằng không trận đấu đèm này sẽ két thúc với tỉ số tuyệt đối nghiêng về phía hắn.
"Thật ra, người đẩy người đàn ông kia xuống cầu thang là Bùi Thiểu Ngôn phải không?" Niếp Hành Phong hỏi.
Bùi Viêm đã đứng lên, dập tắt điếu thuốc lá, ra vẻ phải chuẩn bị đi rồi, nghe câu này, vẻ mặt của hắn ta nháy mắt đơ ra, lập tức nói: "Ngài Niếp, phiền ngài đừng suy đoán lung tung trước mặt cảnh sát."
"Không phải suy đoán, mà là khẳng định." Niếp Hành Phong cũng đứng lên, nói: "Tôi nghĩ với tính cách của ngài Bùi, làm việc trước tiên nhất định phải nghĩ đến đường lui, sẽ không bao giờ chưa có dự định gì đã chạy đến đòi đàm phán vơi người khác, nếu như chân tướng của mọi chuyện quả thật là vậy, tại sao chiều hôm nay anh đến cục cảnh sát mà vẫn không chịu nhắc gì đến?"
"Tôi đã giết người, dù chỉ là lỡ tay, cũng sẽ phải chịu tội danh dó, tôi đương nhiên muốn cố gắng né ra rồi, thế nhưng cậu cảnh sát Ngụy đây cứ bám riết lấy tôi khòng chịu tha, khiến người thân của tôi lo lắng, cứ dùng dằng mãi như vậy chi bằng nói thẳng ra lại tốt hơn."
"Ngài thật quan tâm đến người thân, hơn cả quan tâm đến bản thân mình."
Bùi Viêm không nói lời nào, nhìn chằm chằm Niếp Hành Phong, hai mắt nheo lại, như đang đối mặt với loài thiên địch của mình, cảnh giác nhìn kỹ cử động của đối phương, vận sức chờ thời ra tay.
"Anh đối với Bùi Thiểu Ngôn thật ra cũng như vậy đúng không?" Niếp Hành Phong lại nói.
"Cùng cha khác mẹ, là thằng em trai thích tranh đoạt công ty với tôi mà thôi."
"Tôi nghe Tiết Đồng nói, những bức tranh Bùi Thiểu Ngôn bán cho phòng tranh đều do anh mua lại, anh lo rằng tranh của cậu ấy không bán được, nên mới âm thầm giúp cậu ấy, thế nhưng anh lại ra giá rắt thấp, có lẽ là anh nghĩ công việc vẽ vời đó quá bấp bênh, cho nên vẫn luôn hi vọng cậu ấy sẽ vì vậy mà sinh ra chán nản, bỏ nghiệp vẽ theo nghề thương nhân?"
Ngọn đèn chiêu rọi lên nét mặt của Bùi Viêm tạo thành một vầng sáng lạnh lẽo, nói: "Tôi ngỡ chủ tịch của Niếp thị ngoại trừ thích hành nghề thám tử hạng ba ra còn thích kể chuyện, thực sự rất xin lỗi, tôi không hề cao thượng như ngài nghĩ đâu."
"Tôi không cao thượng hóa hình tượng của anh, tôi chỉ đang thuật lại một sự thật, Bùi Linh vẫn luôn rất tôn kính anh, tin tưởng anh, tôi nghĩ làm anh em từ nhỏ lớn lên bên nhau, cô ấy sẽ không nhìn lầm anh."
Bùi Viêm không nói nữa, khép mắt, chẳng biết đang suy nghĩ gì, ánh đèn chiếu nghiêng lên gò má của hắn ta, không phân biệt được là ánh sáng nhiều hơn hay bóng tối nhiều hơn.
"Tôi có nghe qua một số nhận xét của người trong thương giới với anh, với thủ đoạn của anh, nếu như anh giết người thì đã được sắp xếp rất tỉ mỉ, chắc là anh thấy được thi thể thối rữa trong biệt thự của Bùi Thiểu Ngôn, anh cho rằng đó chính là Tiết Đồng, liền đoán có lẽ Bùi Thiểu Ngôn đã giết người, anh sợ bị phát hiện, thế là vội vàng xử lý hiện trường giúp cậu ấy, vội quá không kịp suy nghĩ, anh hoảng loạn nên phạm rất nhiều sai lầm mà lý ra không nên phạm, thậm chí giá họa cho người của gia tộc Borgia, anh không thể nào không biết thế lực sau lưng của bọn họ được, đối đâu với họ, không có lợi ích gì cả."
Niếp Hành Phong nhìn Bùi Viêm, trong giọng nói trầm tĩnh còn pha lẫn chút thương hại, người dàn ông này nhìn thì lạnh lùng sắt đá, lại rất trọng tinh cảm, để gia đình êm ấm, đã ôm đồm tất cả vào người, thế nhưng lại phạm sai lầm, không phải che giấu là có thể biến mất, sẽ chỉ làm sai phạm càng lúc càng trầm trọng, đến mức không cách nào dàn xếp được nữa.
"Anh đã vì em trai mình mà làm nhiều chuyện như vậy, sao lại dùng tà thuật để hại cậu ấy? Anh làm vậy chẳng qua là để bảo vệ một người, vừa rôi anh sợ trên dạo phù có dấu vân tay của bà ấy, cho nên vội vàng tiêu hủy nó, vì muốn dời sự chú ý của mọi người đi, mới nói đến đề tài xác chết kia, chuyện bây giờ đã sáng tỏ rồi, ở trong nhà này, người muốn tổn thương đến Bùi Thiểu Ngôn, lại có thể khiến anh phải đứng ra bảo vệ..."
"Được rồi!" Bùi Viêm đột nhiên rống to một tiếng, cắt đứt lời Niếp Hành Phong đang nói: "Đây là chuyện riêng của nhà họ Bùi, không đến lượt mày chỉ tay năm ngón!"
Tiếng hét mặc dù rất vang, nhưng không cách nào khỏa lấp được giọng kể của Niếp Hành Phong, mưu sát Bùi Thiểu Ngôn lại có thể khiến Bùi Viêm phải chủ động ra mặt gánh tội thay chỉ có một người, ánh mắt của mọi người đều không hẹn mà cùng chuyển đến bên người bà Bùi, dưới ánh đèn sắc mặt bà ta tái trắng như tờ giấy, vẻ bề ngoài cao quý nhã nhặn hết cách che giấu sự bi thương đằng sau.
"Tiểu Viêm..."
Bà ta mở miệng gọi, nhưng lập tức bị Bùi Viêm quát cắt ngang, "Mẹ, đừng nghe hắn ta nói xằng."
"Những lời tôi nói thật ra không quan trọng, anh có thể hoàn toàn không thừa nhận, nhưng có một chỗ anh hẳn là nên hiểu rõ - " Trong giọng nói ôn hòa của Niếp Hành Phong lại lộ ra chút hơi thở rất có sức ép, "Vu oan hãm hại người của gia tộc Borgia sẽ phải lãnh hậu quả như thế nào."
"Anh nghĩ rằng tôi sợ loại uy hiếp này sao?" Bùi Viêm cười nhạt.
Vừa dứt lời, ngọn đèn trong phòng khách đột nhiên tối sầm lại, ngay sau đó là một tiếng vang chát tai, vật gì đó rất sắc bén sượt qua tóc Bùi Viêm, để lại một cái lỗ đạn thật sâu trên vách tường đằng sau hắn, ngay lập tức người hầu gái kêu la thất thanh, Ngụy Chính Nghĩa vội vàng phất tay ý bảo mọi người nằm xuống, đồng thời kéo rèm cửa sổ lại, các cảnh viên được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, đã đuổi theo rồi.
"Bà nội m* nó, xã hội đen bây giờ hung hăng ngang ngược lắm rồi, dám hành hung thường dân không coi cảnh sát ra gì nữa."
Màn đấu súng diễn ra quá nhanh, Nho Chua sợ hết cả hồn, vội vàng che lỗ tai của Tiểu Mãn đang nằm trong cái làn trúc lại, nhưng mà đứa bé hình như căn bản không để tâm, giơ nắm tay bé nhỏ cười khanh khách đến là vui vẻ.
"Tiểu Mãn quả nhiên là quái thai." Hoắc Ly cũng bị dọa như vậy, buông một câu nhận xét rất đúng trọng tâm.
"Không có gì đâu không có gì đâu." Thấy người trong phòng khách ai cũng hoảng sợ, Ngụy Chính Nghĩa vội khoát tay ý bảo mọi người bình tĩnh lại, "Tay súng bắn tỉa kia đánh lén không thành công, nhất định sẽ lập tức chọn đường rút lui."
"Lần này không thành công, còn có lần sau nữa!" Kỳ Chính Dương che chắn trước mặt vợ, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Bùi Viêm, anh ta vốn đang không tin khinh thường lời Niếp Hành Phong, nhưng màn ám sát kinh hồn vừa rồi đã đánh sụp phán đoán của anh ta, đắc tội gia tộc Borgia, anh ta nghĩ ông anh vợ lần này e là lành ít dữ nhiều rồi.
"Đừng làm quá lên như thế!"
Thấy vẻ mặt vẫn còn đang sợ hãi của mọi người, Bùi Viêm hổn hển quát, sau đó mới dìu mẹ mình đang được bảo vệ trong lòng đứng lên, môi bà ta bởi vì trận đấu súng tấn công vừa rồi vẫn còn đang run rẩy, nhưng tinh thần vẫn bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sợ hãi trong nháy mắt xâm chiếm lấy trái tim của hắn, vội vàng kêu: "Mẹ, đừng lo lắng, con không sao cả!"
"Được rối, cứ vậy đi." Bà Bùi mỉm cười đi tới, vươn tay xoa nhẹ đầu tóc tán loạn của Bùi Viêm, "Suýt nữa thì mất mạng rồi, vậy mà còn nói không sao? Thằng bé ngốc nghếch này, đừng ý rằng mình mạnh, mẹ con thật vô dụng, không thể nào gánh giúp con trai minh tội danh này phải không?"
Lần đầu tiên, trong từng cử chỉ của bà Bùi không mang theo vẻ tao nhã giả tạo, lại lộ ra nét trìu mến của một người mẹ dành cho con, nhưng, khi bà xoay người lại, vẻ mặt lại theo thói quen đổi về kiêu ngạo và thận trọng, quay về chỗ ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Niếp Hành Phong, đầy khiêu khích.
"Ngài Niếp, ngài không cần vận dụng trí thông minh của mình vào những chỗ như vậy, đạo phù ngài bảo con mèo đen kia lấy căn bản là giả, những đạo phù còn dư tòi đã đốt hết rồi, khòng thể nào còn sót lại được, ngài chỉ là đang dẫn dắt để tôi mắc câu thôi, đúng chứ? Đừng quanh co khách sáo nói xa nói gần, ngài muốn biết gì, bây giờ tôi nói cho ngài biết hết, hài lòng rồi chứ?"
Lộ ra, bà Bùi lại chẳng hề khiếp sợ, vẻ thận trọng kịch nghệ kia như đã đóng khung, hợp với bà ta thành một thể, Niếp Hành Phong nghĩ so với Bùi Viêm, bà Bùi này còn khó đối phó hơn, may mắn là bà ta không phát hiện được rằng mình đã thông đồng vơi Giovanni từ trước, dùng ngọn đèn làm ám hiệu tạo ra trận đấu súng giả, mới rồi anh đã nhờ một cảnh viên điều chỉnh cương độ ánh sáng đèn, lúc đó ánh mắt mọi người đều tập trung vào Bùi Viêm, không ai chú ý tới hành động mờ ám của cậu cảnh viên.
Nhưng mà cái đạo phù kia không liên quan đến anh, anh chỉ bảo Tiểu Bạch tìm chứng cứ, đâu có bảo nó đem hàng giả ra.
Niếp Hành Phong định nói nữa, lại bị bà Bùi ngăn cản, bắt đầu chậm rãi kể: "Dẫn quỷ đến hại người là do tôi làm, nguyên nhân rất đơn giản, tôi muốn Bùi Thiểu Ngôn chết! Chuyện gì trong cái nhà này cũng đều là do con tôi một tay chống đỡ, nó từ nhỏ đã đi theo cha đến công ty xử lý công việc, không có nó, công ty căn bản không thể phát triển đến quy mô ngày hôm nay, mà mấy năm nay Bùi Thiểu Ngôn làm gì? Nó ngoại trừ tự giam mình trong vẽ vời thì chưa từng làm gì cả, không có con của tôi khổ cực xử lý công chuyện làm ăn, nó có thể ngôi mát ăn bát vàng như một đại thiếu gia vậy sao?"
"Bùi Thiểu Ngôn cũng là con của bà mà." Nho Chua lí nhí nói.
"Nó không phải! Nó vốn là do ả hồ ly tinh thông đồng vơi lão gia sinh ra, hồ ly tinh kia thì ung dung nhẹ nhàng gớm, chết sớm, còn muốn tôi chăm sóc con thay ả, diễn màn kịch mẹ hiền con thảo nhiều năm như vậy, tôi đã chịu đủ rồi!"
Sắc mặt Bùi Thiên Thành xám như tro tàn, nghe bà Bùi nói xong, ông ta chỉ buông một tiếng thở dài thật trầm.
Bùi Linh lại bị tổn thương cực độ, không dám tin nhìn bà Bùi, trong trí nhớ của cô mặc dù bà Bùi xuất thân tiều thư khuê các hơi kiểu cách ra vẻ, nhưng tính tình ôn hòa, đối xử rất tốt với chị em cô, cho tới bây giờ chưa từng nổi giận, cho nên cô luôn rất tôn trọng người mẹ kế này, thế nhưng trong nháy mắt, toàn bộ nhận thức của cô từ trước đến nay đều sụp đổ.
"Dì à, dì hận chúng con đến như vậy sao?" Giọng cô run run.
Bà Bùi tránh ánh mắt của cô, thở dài: "Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ xem, nếu như chồng của cô có con với ả đàn bà khác ở bên ngoài, còn đem về nhà, cô chưa chắc có thể làm tốt hơn tôi." Mặc dù chỉ là một đám cưới thương mại, vì tự tôn của một người phụ nữ, bà không thể nào dễ dàng tha thứ cho loại chuyện như vậy, thế nhưng thân phận bắt buộc bà phải chứa chấp hai đứa con ngoài giá thú đó.
Bùi Linh lặng im không nói, bà Bùi đã chỉ ra điểm mấu chốt mà bất kì người phụ nữ nào cũng không thể chấp nhận, cô nhìn Kỷ Chính Dương, Kỳ Chính Dương vội xua tay giải thích: "Trời đất chứng giám, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy với em."
Ngụy Chính Nghĩa hỏi: "Đã như vậy, sao bà phải chờ đến ngày hôm nay mới sinh lòng muốn hãm hại cậu ấy?"
"Tôi từ trước đến giờ đã không thích Bùi Thiểu Ngôn, nó quá giống mẹ của nó, may mà nó rất an tĩnh hiểu chuyện, Tiểu Viêm lại rất thương yêu nó, cho nên tôi cũng chỉ có thể chịu đựng, sau này nó theo nghiệp vẽ, hầu như suốt ngày giam mình trong phòng vẽ tranh, chúng tôi không chạm mặt nhau nhiều lắm, tôi chỉ xem như mắt không thấy thì lòng khỏi phiền. Thế nhưng một tháng trước tôi tình cơ đi ngang qua thư phòng, nghe được nó đang nói chuyện vơi cha nó, nó đề xuất muốn tiếp nhận công ty, lão gia không nói hai lời đã dồng ý, tôi biết lão gia rất nuông chiêu nó, nhưng không ngờ là chiều đến mức này, những năm gần đây vẫn luôn là con trai của tôi xử lý mọi chuyện trong công ty, dựa vào cái gì mà sau khi sự nghiệp đã vào quỹ đạo rồi thì lại phải chuyển toàn bộ quyền hành vào tay Bùi Thiểu Ngôn?"
"Nói trắng ra thì bà không cam tâm đúng không?" Trương Huyền thản nhiên.
"Tôi đương nhiên không cam tâm, năm đó tôi giành không lại ả hồ ly tinh kia, bây giờ con tôi cũng không giành lại Bùi Thiểu Ngôn, vốn là nếu nó an phận thủ thường vẽ tranh của nó, tôi còn có thể dễ dàng tha cho, thế nhưng sự tồn tại của nó bây giờ đà trả thành mối uy hiếp đến con trai của tôi, tôi không cách nào ngồi yên không để ý được!"
"Đạo phù dùng để hại người này làm sao bà có được?" Ngụy Chính Nghĩa hỏi.
"Tôi thông qua bạn bè giới thiệu nên mới có được, tôi lúc ban đầu không tin là thật, không ngờ rằng thế mà lại linh nghiệm, ngày đầu tiên tôi thử nghiệm tại nhà chính thì bị người làm bắt gặp, mới truyền ra thành có chuyện ma quái, sức mạnh của quỷ quái kia rất lớn, mời chuyên gia tới cũng không đối phó nổi, đáng tiếc, chung quy vẫn không cách nào hại được đến Bùi Thiểu Ngôn, sau đó bí mật này bị con trai tôi phát hiện, buộc tôi đốt hết đạo phù đi, tôi chỉ có thể làm theo."
Niếp Hành Phong đoán rằng đạo phù Ngụy Chính Nghĩa tìm được trên xe của Bùi Viêm là do Tiết Đồng để vào, cũng có thể là một phần bà Bùi dùng xong còn sót lại, Bùi Viêm gặp Lý Uý Nhiên không phải là để mua đạo phù, mà là trả tiền cho lão, yêu cầu lão đừng tiếp xúc với bà Bùi nữa.
"Mẹ, đây không phải là lỗi của mẹ." Bùi Viêm bước tới, nói: "Là tên khốn kiếp đó muốn kiếm tiền, cho nên cố ý khơi dậy lòng thù hận của mẹ, nếu như không có hắn ta xúi giục, cho dù mẹ không thích Thiểu Ngôn cũng sẽ không làm hại em ấy."
"Con trai ngốc à, mẹ làm vậy đều là vì con." Bà Bùi yêu thương nhìn con trai mình nói: "Sao con lại nhảy ra thừa nhận thế này? Chứng cứ của bọn họ căn bản không đủ tố cáo con."
"Bởi vì anh ấy không muốn bà tiếp tục lại phạm lỗi lầm, cho dù là bị người khác xúi giục, bà cũng không nên nảy sinh ý định sát nhân với người thân trong nhà, Bùi Thiểu Ngôn tuy rằng không phải con trai ruột của bà, nhưng hai người ở cùng nhau đã nhiều năm như vậy, lẽ nào bà không hề có chút tình cảm gì với cậu ấy sao?"
Nghe Niếp Hành Phong nói xong, bà Bùi phát ra một tràng cười nhạt: "Đừng dùng lí do lí trấu hoành tráng như vậy để chứng minh mình thanh cao, nhà họ Niếp các người tốt hơn ở chỗ nào. Chẳng phái cũng huynh đệ tương tàn vì gia sản công ty sao? Tôi chỉ giúp con trai mình giành lại quyền lợi vốn thuộc về nó, có gì là sai?"
"Mẹ, Thiếu Ngôn, không phải người như vậy, nó chỉ là nhất thời tức giận, mới nổi nóng với con thôi." Bùi Viêm rất bất đắc dĩ nói.
Anh em như thể tay chân, Bùi Viêm đương nhiên rất hiểu tính tình Bùi Thiểu Ngôn, xét cá tính của Bùi Thiểu Ngôn, cho dù hai tay dâng công ty lên, cậu ta cũng không hứng thú, lúc đó cậu ta muốn tiếp quản công ty, hơn một nửa nguyên nhân là xuất phát từ giận dữ do hắn nhúng tay vào đời sống tình cảm của mình, cha cũng không muốn cậu ấy buồn phiền, mới đồng ý không do dự, Bùi Viêm hoàn toàn không để tâm, lại không ngờ rằng mẹ mình vì thế mà đi vào đường cùng, tạo thành cục diện ngày hôm nay.
"Tôi không tin, nó giống hệt như người mẹ đã chết của nó, thích nhất là cướp đoạt thứ trong tay người khác, tôi sẽ không để nó được như ý!" Bà Bùi đột nhiên kích động, hai tay siết lấy nhau run rẩy dữ dội, mắt nhìn thẳng về phía trước, tức giận nói: "Tôi đã nhẫn nhịn nhiêu năm như vậy, không muốn nhịn nữa, Tiểu Viêm, đừng sợ, tất cả sẽ qua ngay thôi, gia nghiệp của nhà họ Bùi chỉ thuộc về một mình con thôi, không ai có thể đoạt đi!"
"Mẹ, người đừng như vậy!"
Cảm giác hình như trạng thái tinh thân của mẹ đã vượt ra khỏi tầm không chế, Bùi Viêm khẩn trương, từ sau khi mẹ quen biết lão già dùng tà thuật kia, tính tình trở nên cực đoan cáu kỉnh, trở nặng là không cách nào tự khống chế hành vi của mình được, khác phong phạm tao nhã đoan trang lúc bình thường một trời một vực, khi hai người ở cùng nhau thì từng phát sinh tình huống giống như vậy một vài lần, nhưng đây là lần đầu phát tác ở nơi công cộng.
Rất hiển nhiên, đề tài Bùi Thiểu Ngôn đã kích thích gốc rễ hận thù trong lòng bà, sự căm hận đã thúc đẩy con người luôn ẩn giấu sâu bên trong bà ta vùng lên.
"Mẹ không sao, thật sự không có sao mà, có sao là người khác." Bà Bùi an ủi Bùi Viêm, ánh mắt chuyển sang Niếp Hành Phong, cười khanh khách: "Ngài Niếp, ngài không phải rất thông minh sao? Vậy ngài có biết một người mẹ vì cin trai mình có thể làm đến mức nào không?"
Niếp Hành Phong biến sắc, tiếng cười không chút kiêng kỵ của bà Bùi như thể đang tuyên bố thắng lợi của bà ta, anh lờ mờ nghĩ đến nguy cơ mình luôn lo lắng, quả nhiên, ngay sau đó bà Bùi đã cho anh dáp án.
"Ngài nói xem Bùi Thiểu Ngôn có thể tỉnh lại hay không?"
Không hay rồi! Anh chỉ chăm chăm tìm hung thủ, đã quên mất hung thủ sẽ có kế hoạch khác, tuy rằng trong bệnh viện có Tiết Đồng trông chừng, nhưng một người khó tránh khỏi sẽ có lúc chăm sóc không chu toàn, mà cấp dưới của Ngụy Chính Nghĩa là hình cảnh, tình huống hiểm nghèo xảy ra thì chỉ có thể làm vật trang trí.
Niếp Hành Phong vội vàng nói với Ngụy Chính Nghĩa: "Mau gọi cho các cảnh sát ở bệnh viện, hỏi thăm tình hình của Bùi Thiểu Ngôn thế nào rồi."
"Ha ha, đừng ỏòi nữa, tình hình nhất định là gay go rồi." Trong tiếng cười lớn cùa bà Bùi con xen lẫn tiếng khóc của Bùi Linh, Bùi Viêm cố chăm sóc cho mẹ, trong phòng khách rối tung lộn xộn, Bùi Thiên Thành lại trưng ra vẻ mặt đờ đẫn giống như chẳng đếm xỉa đến mọi việc đang diễn ra.
Ngụy Chính Nghĩa lập tức gọi điện cho cấp dưới, lại không có ai nghe điện thoại, Niếp Hành Phong vội hỏi: "Có ai biết số điện thoại của Tiết Đồng không?"
Bùi Viêm đưa số điện thoại cho anh, Bùi Viêm từng liên hệ với Tiết Đồng vài lần, còn nhớ rõ số, nhưng mà, Niếp Hành Phong gọi đến, cũng không ai nghe máy, bà Bùi rất đắc ý cười ha ha, thấy mẹ mình dường như điên rồi, Bùi Viêm đau khổ nhíu chặt mày.
Một gia đình vốn rất yên ấm, tại sao lại biến thành thế này? Hắn không biết, càng không biết tiếp theo sẽ phải đối diện vơi tình cảnh như thế nào.
Điện thoại không gọi được, Niếp Hành Phong vội vàng xông ra, lúc quay lại thì phát hiện Tiểu Bạch đã mất dạng, lúc này không ai lại đi chú ý đến một con mèo, Hoắc Ly chạy theo bọn họ ra ngoài, nói: "Đừng lo lắng đừng lo lắng. Tiểu Bạch đã đi qua đó, thuật dịch chuyển tức thời của nó tập luyện rất tốt."
"Chúng ta cũng dịch chuyển tức thời đi."
Trương Huyền nắm tay Niếp Hành Phong, Niếp Hành Phong nhìn cậu ngờ vực, nếu phải tin tưởng vào pháp thuật của cậu ấy, còn không bằng tin vào chính mình, ai biết được tiểu thần côn dịch chuyển tức thời sẽ đến đâu chứ?
"Muốn quá giang không, hai anh đẹp trai?"
Một chiếc xe màu đen bóng phóng như bay đến, dừng ngay bên cạnh bọn họ, cửa sổ xe hạ xuống, Giovanni thò đầu ra cười hỏi, âm ưng bên cạnh thấy Trương Huyền, hứ một tiếng bay đi chỗ khác, đáng tiếc Trương Huyền căn bản không chú ý đến sự tồn tại của nó, nói với Giovanni: "Kỹ thuật bắn súng của cậu ghê thật."
"Đây là lần đầu tiên tôi cố ý bắn lệch đó." Giovanni thở dài, Niếp Hành Phong nắm bắt thời gian rất chuẩn, đèn tối lại, cậu ta bèn bóp cò ngay, thật ra theo tâm tình của cậu ta ngay khi đó thi càng muốn bắn nát đầu Bùi Viêm luôn cho rồi.
Giữa đi xe và dùng pháp thuật, Niêp Hành Phong do dự một chút, quyết định chọn cái phía sau, lúc Trương Huyền và Giovanni đang nói chuyện, anh dùng tâm pháp thúc giục ý niệm của minh, cả người lập tức biến mất dưới ánh trăng, Trương Huyền hô một tiếng chủ tịch xong, cũng đồng thời biến mất theo, chỉ để lại Giovanni ngồi trong xe trợn tròn đôi mắt.
"Ai nói tôi biết đi, Niếp biết dùng pháp thuật hồi nào vậy?" Nhìn Hoắc Ly, còn có Nho Chua ôm cái làn trúc chạy đến, Giovanni hỏi.
"Đáp án chính là đi tìm." Nho chua kéo Hoắc Ly lên xe, nói với Giovanni: "Bệnh viện Thánh An, cảm phiền ngươi nhanh lên một chút."
"Ta có phải tài xế taxi đâu!" Giovanni rất buồn bực đạp chân ga lái xe đi.
Bữa liên hoan vui vẻ tối đêm nay bị Niếp Hành Phong cắt ngang giữa đường thì khoan nói đi, còn bắt cậu ta đêm đông lạnh buốt ngồi bên ngoài ngắm bắn, đã vậy phải đảm bảo sẽ thất bại, ngay khi cậu ta cho rằng nhiệm vụ đã kết thúc, chạy đến chào để chuẩn bị đi về, kết quả lại bị người ta quá giang, con đường làm việc chính nghĩa cũng thật là quá gian khổ.