Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Điềm

Xe cứu thương và cảnh sát lần lượt đến, Ngụy Chính Nghĩa lấy thẻ chứng minh, giúp nhân viên cấp cứu nâng Giovanni và bác sĩ Triệu lên xe đến bệnh viện, bác sĩ Lý chỉ tạm thời hôn mê không có chuyện gì, sau khi tỉnh lại đã bị cảnh sát giải về đồn, Ngụy Chính Nghĩa lo lắng cho Giovanni, báo cáo ngắn gọn xong liền phi xe tới bệnh viện.

“Chúng ta cũng về thôi.” Thấy sắc mặt Trương Huyền không tốt, Niếp Hành Phong nắm tay cậu đề nghị.

Tiết Đồng sau khi ra khỏi đó đã vội vàng rời đi, biết hắn vội vã hoàn hồn cho Bùi Thiếu Ngôn, Trương Huyền cũng không để ý.

Viện an dưỡng lại bị cảnh sát phong tỏa lần nữa, thấy nhân viên y tế chạy qua chạy lại, không khí ồn ã khiến Trương Huyền có hơi khó chịu, thần kinh vẫn căng chặt sau khi mọi việc kết thúc cuối cùng cũng được thả lỏng, bỗng cảm giác cả người vô cùng mệt mỏi, đến chỗ xe mà bước chân cứ lâng lâng.

Niếp Hành Phong dùng phép thuật tới, vừa lúc Giovanni đã được đưa vào bệnh viện, xe của hắn giờ vào tay của Niếp Hành Phong, ngồi xe với Trương Huyền nãy giờ, thấy cậu vẫn cứ im lặng, Niếp Hành Phong không khỏi lo lắng.

Trương Huyền rất ít khi im lặng như vậy, sắc mặt tái nhợt làm Niếp Hành Phong khó yên lòng, sau khi lên xe cậu liền dựa trên ghế, đầu thoáng lả xuống, nhìn tư thế là biết cậu hiện khó chịu như thế nào.

“Trương Huyền……”

Niếp Hành Phong nâng tay xoa xoa đầu tóc bù xù của Trương Huyền, động tác dịu dàng, như an ủi, như hỏi thăm, phần nhiều còn là đau lòng.

“Em không sao.” Biết Niếp Hành Phong đang bất an, Trương Huyền ngước nhìn anh, miễn cưỡng cười.

“Nhưng nói kiểu gì cũng vất vả cả đêm rồi, anh đẹp trai cho em chút phần thưởng an ủi nào.”

Niếp Hành Phong không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lại gần ấn lên môi Trương Huyền. Hôn rất nhẹ, như sợ người trong lòng mệt mất, nhưng Trương Huyền nhiệt tình đáp lại dần khiến anh cũng dâng trào, vì vậy Niếp Hành Phong hôn thêm sâu, môi lưỡi thân mặt, tựa vào nhau* cảm nhận tình cảm mãnh liệt như lửa rực kia.

(*Gốc: Tương nhu dĩ mạt: Chuyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động. – Điển cố Nam Hoa kinh – Trang Tử)

Nghe tiếng thở dài thỏa mãn của Trương Huyền, đầu lưỡi trơn mềm không còn nhiệt tình chơi đuổi bắt nữa, cánh tay ôm anh cũng dần rũ xuống.

Biết Trương Huyền đang ngủ, mắt Niếp Hành Phong hơi ẩm, anh không rời khỏi, ngược lại dùng sức ôm chặt Trương Huyền, môi gắn môi độ khí cho cậu.

Hai mắt dần nhắm lại, trước mắt bỗng hoảng hốt hiện ra hình ảnh như hệt, điểm khác biệt duy nhất là trong nụ hôn nồng nhiệt, anh đâm Tê Nhận vào giữa lưng Trương Huyền.

Đó là hình ảnh Trương Huyền từng nhắc với anh, là hình ảnh Trương Huyền nhìn thấy trong Mệnh thư, nhưng……

Xoa mái tóc Trương Huyền, Niếp Hành Phong nghĩ, người mình đau trong lòng như vậy, làm sao anh có thể tàn nhẫn tổn thương cậu cơ chứ? Dù tương lai có khó khăn như thế nào, anh cũng không thể xuống tay với Trương Huyền, Mệnh thư chỉ là một quyển sách hư vô, mệnh trời không thể trái, nhưng mạng sống là do con người tự quyết định!

Sau khi Trương Huyền tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là trời quá sáng, xung quanh cũng yên tĩnh, lại không có chiêu tài miêu bên cạnh, cậu duỗi tay muốn với lấy đồng hồ, mò hồi lâu chưa thấy, bây giờ mới phát hiện đây không phải là phòng ngủ của cậu, căn phòng bài trí lịch sự tao nhã hơn nhiều.

“Chủ tịch?” Cậu lẩm bẩm kêu một tiếng, nhưng rất nhanh liền biết căn phòng rộng lớn chỉ có mỗi mình cậu.

Xoa xoa cái trán, cảm giác không đến nỗi mệt như mình tưởng, Trương Huyền xốc chăn nhảy xuống giường, cậu chỉ mặc cái áo ngủ caro màu xanh, may mà phòng có máy sưởi đầy đủ, không thấy lạnh chút nào.

Sao cậu về được nhỉ?

Ký ức của cậu chỉ dừng ở nụ hôn nồng nhiệt đó, sau đấy thì không nhớ thêm gì được nữa. Trương Huyền cũng không nghĩ nhiều đẩy cửa ra ngoài, dọc theo hành lang đến cầu thang liền thấy nội thất quen thuộc của Niếp trạch, cậu ngất rồi chủ tịch đưa tới chỗ ông nội.

“Đại ca, anh tỉnh rồi?”

Hoắc Ly vừa đi qua cầu thang, đầu tiên nhìn thấy Trương Huyền liền vui vẻ hô.

Niếp Hành Phong đang nói chuyện với Niếp Dực bên cạnh, nghe thấy tiếng Hoắc Ly vội vàng chạy tới, Trương Huyền mới vừa đặt chân xuống đã bị anh giữ chặt, lo lắng nhìn từ đầu đến chân, lại sờ trán cậu, bộ dạng cẩn thận làm Trương Huyền hơi ngẩn ngơ chút. Bình thường hai người ở với nhau Niếp Hành Phong tuy cũng rất dịu dàng, nhưng biểu hiện rõ thế này vẫn là lần đầu, hẳn cậu ngất đã làm anh sợ mất mật rồi.

“Khá hơn chút nào không? Còn khó chịu ở đâu không?” Thấy Trương Huyền vẻ mặt đờ đẫn, Niếp Hành Phong càng lo lắng, liên tiếp hỏi.

Tiểu Bạch và Nghệ cũng nghe tiếng chạy tới, còn cả Niếp Duệ Đình, Nhan Khai, Nhược Diệp, ngay cả Niếp Dực cũng bị hoảng, Trương Huyền được mọi người vây quanh, nhìn vẻ mặt lo lắng của mọi người, cậu bỗng muốn đùa, cố ý khụ hai cái, nói: “Em đúng là hơi khó chịu.”

“Khó chịu ở đâu vậy?” Niếp Hành Phong càng khẩn trương.

“Em đói.”

Xung quanh nghe một đợt hít khí, rất hài lòng với trò đùa của mình, Trương Huyền nhịn cười hỏi: “Còn cơm tất niên không? Làm nhiều một chút, em đói tới mức ăn cả con heo cũng được.”

Giỡn này nọ được thì Trương Huyền không sao rồi, Niếp Hành Phong không chấp Trương Huyền còn ngứa miệng, kéo cậu tới phòng khách ngồi. Hoắc Ly chạy vào phòng bếp, không bao lâu đã bưng một mâm đồ ăn ngon đến, Trung Tây đủ cả, vừa lòng vô cùng, Trương Huyền mở to hai mắt, vội vàng vào phòng tắm rửa mặt ra liền cắm mặt vào thức ăn, Niếp Hành Phong nói: “Ăn từ từ, ai tranh với em đâu.”

Không ai trả lời, bây giờ lực chú ý của Trương Huyền đều tập trung tấn công bàn mỹ thực, thấy cái kiểu ăn như hổ đói vồ mồi của cậu, Niếp Hành Phong rất bất đắc dĩ, ông nội ngồi coi bên cạnh chế nhạo: “Lo lắng lâu vậy cuối cùng cũng tỉnh rồi, cháu cứ yên tâm đi.”

“Em đã nói Trương Huyền dai như gián đập mãi chả chết, có chuyện gì được.” Niếp Duệ Đình nói, lại tiện tay bế bé con trong lòng sang cho Niếp Hành Phong, “Thằng nhỏ nặng chết, ôm giúp em một lát.”

Bé con đang ngủ bị giật mình, mơ màng mở mắt thấy Niếp Hành Phong, hình như rất thích cương khí bĩnh tĩnh trên người anh, chép chép miệng lại ngủ tiếp. Niếp Hành Phong ôm bé, liếc qua trừng Niếp Duệ Đình, tên này chẳng có tí trách nhiệm làm bố nào, cả ngày đẩy con cho người khác chăm, ngay cả Nhan Khai trông em bé còn nhiều hơn nó.

“Để em để em, cháu trai ngoan, nhớ chú không nè?”

Trương Huyền nhanh chóng ăn xong cơm, vỗ vỗ tay đoạt bé con, trẻ nhỏ nhìn mãi quen mặt, ai bế cũng không sao, tiếp tục ngủ ngon, Nghệ gật đầu kết luận: “Bé con dễ nuôi hơn Tiểu Mãn nhiều.”

Dơi nhỏ lên tiếng làm Trương Huyền chú ý, ngẩng đầu nhìn nó, “Í, mày không sao hả? Nhược Diệp cũng không có việc gì rồi?”

Nghĩ lại mình tự tiện rời khỏi, còn phải nhờ Niếp Hành Phong đi giúp đỡ, cuối cùng làm Trương Huyền ngất xỉu, Nghệ vô cùng chột dạ vỗ vỗ cánh trốn sau Nhược Diệp, Nhược Diệp nói: “Đêm đó ít nhiều được chủ tịch giúp tay.”

Lý Hưởng tung tin đồn dẫn bọn họ mắc câu, sau đó mai phục trên đường chém giết, Nghệ chỉ điều khiển được Tu la có hạn, căn bản không thể chống lại tay sai của Ngao Kiếm, Nhược Diệp bị thương nhanh chóng thất thủ.

Còn may Nghệ liên lạc với Trương Huyền đúng lúc, nhờ Niếp Hành Phong tới hỗ trợ, bằng không hậu quả khó lường, nghĩ Nguyên anh sư phụ còn ở trong tay Lý Úy Nhiên, Nhược Diệp không khỏi nhăn mày kiếm, biểu tình buồn bã.

Đêm đó? Trương Huyền nghe mà thấy lạ, quay đầu nhìn Niếp Hành Phong, Niếp Hành Phong nói: “Em đã ngủ một ngày một đêm rồi.”

“A!” Trương Huyền không nhịn được cảm thán một tiếng.

Khó trách lúc cậu tỉnh lại mọi người đều có bộ dạng lo lắng, thì ra cậu đã ngủ lâu đến thế, Trương Huyền chớp chớp mắt, trong lòng tự suy nghĩ sao mình lại nằm lâu vậy.

Sợ Trương Huyền mệt, Niếp Hành Phong bế bé chuyển về Niếp Duệ Đình, Trương Huyền có chút không nỡ, hỏi: “Bé con có tên chưa? Cần em giúp không?”

Việc đặt tên sao ông nội có thể mượn tay người khác? Người ta có là thiên sư chính gốc cũng không được, Niếp Hành Phong nhịn cười nói: “Em mới vừa tỉnh, nghỉ ngơi cho tốt đã.”

Trương Huyền nhìn Niếp Dực, cũng cảm thấy mình không thể tranh với ông nội việc đặt tên đứa nhỏ được, vì thế đổi chủ đề: “Viện an dưỡng khu Tây giải quyết sao rồi?”

“Xong cả rồi, đã có đương sự liên quan lập án khởi tố, tin rằng đáp án sẽ khiến Tằng Tuyền hài lòng.” Niếp Hành Phong nói.

Hai ngày Trương Huyền ngủ say đã xảy ra rất nhiều chuyện, đầu tiên chính là vụ bê bối viện an dưỡng khu Tây lợi dụng bệnh nhân làm thí nghiệm sống được đưa ra ánh sáng, có đương sự công tố, chịu mũi sào chính là bác sĩ Lý, viện trưởng Hoàng vì bao che cũng nhanh chóng bị tạm giam, còn bác sĩ Triệu tình cờ biết thực nghiệm bí mật của bác sĩ Lý, sau lại uy hiếp tống tiền, kết quả bị bác sĩ Lý nhốt hầm, nhưng được phát hiện kịp thời cứu về một mạng, bây giờ đang điều trị ở bệnh viện, tuy vậy pháp luật sẽ không tha cho hắn, Niếp Hành Phong tin rằng hồn phách Tằng Tuyền dù đến địa phủ cũng nhất định rất vui với kết cục này.

Bởi viện an dưỡng khu Tây bị tố tụng hình sự nên đã cưỡng chế đóng cửa, bệnh nhân đều được người nhà đưa về, chỉ có Tiểu An vì vài nguyên nhân gia đình không chấp nhận, Lạc Dương giúp cậu làm thủ tục chuyển quyền giám hộ, chính thức đón cậu về, với Tiểu An nhạy cảm lại thiện lương, có lẽ ở bên cạnh Lạc Dương là lựa chọn rất tốt.

Lý Hưởng làm đủ điều ác cuối cùng mua dây buộc mình, chết trong chính kết giới hắn tạo ra, Giovanni bị thương không nặng, nhưng lại vì thời gian xử lý vết thương quá muộn, lúc được đưa đến bệnh viện bị mất máu khá nghiêm trọng, bây giờ đang được Ngụy Chính Nghĩa chăm sóc ép phải tiếp tục điều trị ở bệnh viện, hồn phách Bùi Thiếu Ngôn đã về chỗ cũ, tuy chưa có dấu hiệu tỉnh lại nhưng tình trạng tốt hơn trước kia rất nhiều, Tiết Đồng vẫn luôn bên cậu ta.

Vô Thường không xuất hiện nhanh như họ tưởng, ở ngoài địa phủ đổi hồn đã là chuyện lớn, để giải quyết cũng phải hoa mắt tốn chút thời gian, nhưng thời gian càng dài trong lòng càng thấp thỏm, không biết hắn sẽ bị trừng trị như thế nào, chỉ là Niếp Hành Phong cảm thấy đã không còn là việc họ phải nhúng tay, đó là vấn đề của Tiết Đồng, hắn là người có trách nhiệm, đương nhiên sẽ tự nghĩ cách giải quyết, dù sao thứ tình cảm này không đơn giản chỉ là yêu thích qua loa, hoạn nạn có nhau, anh tin rằng qua chuyện song kiếp lần này, Tiết Đồng sẽ càng hiểu rõ.

Còn bên phía thị trường tài chính, Ngao Kiếm không tiếp tục chèn ép nữa, đầu năm sau thị trường chứng khoán đã có dấu hiệu tăng trưởng, đây coi như khởi đầu tốt trong năm mới, Niếp thị vẫn phát triển mạnh mẽ, đây cũng là lý do Niếp Hành Phong còn ở lại nhà chính.

Vì Trương Huyền hôn mê quá lâu mà vẫn chưa tỉnh, Niếp Hành Phong rất lo cậu bị thương nặng, không có tâm trạng đối đầu với Ngao Kiếm, cho nên trực tiếp gửi Trương Huyền ở Niếp trạch, có mọi người làm bạn, anh cũng có thể yên tâm chăm sóc Trương Huyền, về sau Nghệ và Nhược Diệp cũng ở lại, hơn nữa có Niếp Duệ Đình và Nhan Khai, cộng thêm bé con còn chưa biết nói, có thể nói Niếp trạch chưa từng náo nhiệt như vậy.

Nếu nói còn tiếc nuối gì thì là Nguyên anh của Mộc lão tiên sinh bị Lý Úy Nhiên cướp vẫn chưa có tung tích, Nghệ và Nhược Diệp mặc dù đuổi sát, quân Tu La Nghệ sai khiến cũng tra tìm khắp nơi, nhưng không biết chính xác Lý Úy Nhiên đang ở đâu, tuy rằng mọi người đều biết muốn dùng Nguyên anh tu luyện không phải ngày một ngày hai là xong, tạm thời Nguyên anh của Mộc lão tiên sinh vẫn an toàn, nhưng vẫn rất lo lắng, đặc biệt là Nhược Diệp, mấy ngày nay trạng thái không yên, chẳng màng chuyện chữa trị, cả ngày tìm manh mối bên ngoài.

“Thì ra là vậy……”

Nghe Niếp Hành Phong nói xong, Trương Huyền đáp lại một câu hàm súc, nhìn Nhược Diệp ngồi bên kia, muốn an ủi anh vài câu, lại không biết nên nói gì đành thôi, bây giờ điều Nhược Diệp muốn chỉ là Mộc Thanh Phong bình an, không phải mấy câu an ủi rỗng tuếch.

Nhược Diệp vốn lại chuẩn bị ra ngoài tìm tung tích sư phụ, vì Trương Huyền đột nhiên tỉnh lại mới ngồi ở đây, thấy cậu không sao anh liền đứng dậy đi ra, Niếp Dực vỗ vỗ bả vai Nhược Diệp nói: “Cơ thể cậu còn bị thương, phải tự chăm sóc bản thân mình thật kỹ, Mộc đầu hẳn cũng không muốn nhìn cậu liều mạng như vậy.”

“Cám ơn ông quan tâm, cháu sẽ chú ý.”

Với Nhược Diệp, Niếp Dực cũng như sư phụ, anh kính cẩn trả lời.

“Nhớ kỹ, lưới trời tuy thưa khó lọt, người làm chuyện ác tất sẽ có báo ứng.”

Ánh mắt Niếp Dực từ Nhược Diệp chuyển về phía Trương Huyền và Niếp Hành Phong, một câu nhiều ý.

“Em muốn bái sư ông nội, ông nội còn lợi hại hơn cả thiên sư chính gốc nhiều.” Trương Huyền uống thuốc Hoắc Ly đưa tới sau bữa ăn, lẩm bẩm.

“Ông nội dạy dỗ mình Giovanni đã kiệt sức rồi, em đừng có chen chân.” Niếp Hành Phong mỉm cười nói.

Trương Huyền giật mình nhìn anh, “Giovanni cũng muốn bái sư ông nội? Em còn chưa nói tiếng nào hắn đã đi bái sư lung tung?”

“Chỉ là học mấy mánh trên thương trường.” Niếp Hành Phong cảm thấy buồn cười với phản ứng của Trương Huyền.

So đạo tu, ông nội đương nhiên không bằng Trương Huyền, nhưng về kinh nghiệm trên thương trường, chỉ sợ cả giới kinh doanh cũng không có mấy người sánh được.

Giovanni rất thông minh, liếc mắt một cái đã biết lăn lộn với ông nội có thể học được rất nhiều, xem ra lúc trước hắn phí công thu mua cổ phần Niếp thị không chỉ để đối đầu với Ngao Kiếm, lần này nếu không phải hắn bị thương, Ngụy Chính Nghĩa cưỡng ép nằm lại ở bệnh viện, chỉ sợ hắn đã nhân cơ hội ở lại Niếp trạch chính thức thành đại đệ tử của ông nội rồi.

Cơm nước no nê, Trương Huyền thỏa mãn phơi nắng trên sô pha, những người khác thấy cậu không sao đều đi làm việc của mình, chỉ có Niếp Hành Phong ở lại với cậu, Trương Huyền tựa vào Niếp Hành Phong ngủ thêm một giấc, lúc tỉnh lại thần thái sáng láng, không có chút mệt mỏi nào.

Cậu chạy vào phòng tắm một lát, thay áo khoác, Niếp Hành Phong hỏi: “Em muốn đi đâu vậy?”

“Ghé qua bệnh viện thăm Tiết Đồng và đồ đệ, chủ tịch muốn đi không?”

Đương nhiên Niếp Hành Phong gật đầu, bên ngoài trời đông lạnh lẽo, Trương Huyền mới vừa tỉnh lại không lâu, sao anh có thể để cậu ra ngoài một mình được?

Niếp Hành Phong lấy chìa khóa, cùng Trương Huyền đến bệnh viện Thánh An, lúc lái xe thấy Trương Huyền vô cùng phấn chấn, hoàn toàn không nhìn ra tí nào bộ dạng vừa khỏi bệnh, nhịn không được hỏi: “Em ngất lâu vậy rồi, có khó chịu chỗ nào không?”

“Ngất gì cơ? Em chỉ ngủ thôi mà.” Trương Huyền trừng anh, không vừa lòng sửa lại.

Chuyện Trương Huyền ở viện an dưỡng Niếp Hành Phong có nghe mọi người kể lại, đương nhiên biết nguyên nhân cậu ngất đi, thấy cậu không chịu nhận, anh cũng không ép, chỉ nói: “Cơ thể em vẫn chưa hồi phục như cũ, sau này đừng cố vận công như vậy.”

Cái này cậu biết, nhưng đôi khi cũng bất thân do kỉ mà, đây đúng là không phải đề tài tốt, vì thế Trương Huyền tránh nặng tìm nhẹ liền nói: “Bác sĩ Lý bị khởi tố đúng thật chuyện hắn lợi dụng người sống làm thí nghiệm hả?”

“Hắn có phủ nhận, nhưng theo lời chứng của bác sĩ Triệu và viện trưởng Hoàng, buộc tội hắn rất đơn giản.” Thấy Trương Huyền không muốn nói chuyện kia, Niếp Hành Phong cũng theo ý cậu: “Nhưng hắn đúng là một nhân tài, các chuyên gia đều khẳng định thành quả nghiên cứu của hắn rất có tính sáng tạo, hơn nữa những học thuật hắn cung cấp rất có ý nghĩa với ngành nghiên cứu tâm thần học, tiếc là hắn bị bắt, nghiên cứu không thể tiếp tục thực hiện, điểm xuất phát của hắn vốn là tốt, chỉ là chọn sai cách.”

Trương Huyền không nghĩ như vậy, nói: “ Trước đây bác sĩ Lý chọn Tằng Tuyền để thí nghiệm chính là do gã không còn người thân, nếu lúc Tằng Tuyền ngã lầu không bị Tiểu An nhìn thấy, nếu Tiểu An không nói cho Tiết Đồng, Tiết Đồng không lợi dụng thi thể Tằng Tuyền, cái chết của Tằng Tuyền có thể vĩnh viễn sẽ không ai biết, cho nên nói lưới trời tuy thưa khó lọt, chẳng ai làm chuyện xấu gặp may được cả.”

Niếp Hành Phong liếc mắt nhìn cậu không nói gì, Trương Huyền lại không vui, hừ hừ: “Liếc em làm gì? Em nói sai sao?”

“Không có, chẳng qua là bắt chước lời người khác.”

“Em chỉ là có tâm tình nên mới nói thôi!”

Tiểu thần côn thật có sức sống, Niếp Hành Phong cười cười, cố ý đùa cậu, “Trương Huyền, em kích động như vậy cũng vô dụng, viện an dưỡng đã bị đóng cửa rồi, chúng ta diễn cũng chẳng ai xem.”

“Bốp!”

Má trái của Niếp đại tổng tài bị đấm một đấm, Trương Huyền vuốt cằm âm hiểm cười nhìn anh, “Nghe nói bệnh viện Thánh An năm nay mới có thêm khoa tâm thần, ngày nào chúng ta cũng nên đi dạo ở đó nhỉ?”

Hoàn chương 9
Tui kể cho mấy thím, kiểu tui không có duyên với chương này ấy, làm vất vả kinh khủng, chương này cả tháng trời mà tui cứ edit được nửa nửa là máy bị tắt, phần mềm hỏng v.v. chưa kịp save siệc gì cả QAQ Ức chế lắm mấy thím ạ:*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK