Người có chút tê mỏi, Niếp Hành Phong cố gắng động đậy một chút, cổ tay truyền tới cảm giác lạnh băng của còng sắt khiến thần trí anh đang mệt mỏi tiếp tục tỉnh táo lại.
Đoán được thân phận của bọn bắt cóc, nhưng không đoán được ma túy Giovanni nói là chuyện gì, lại càng không hiểu tại sao hắn đi mà không thấy quay lại, đương nhiên, nghĩ như vậy không có nghĩa là anh mong Giovanni về, sự trở về của hắn đồng nghĩa với cái chết của anh, mặc dù Niếp Hành Phong sớm đã nhìn thấu sinh tử nhưng không hề muốn mình chết không minh bạch trong tay kẻ khác.
Không biết qua bao lâu, cảm giác mệt mỏi vì bị trói một thời gian dài dần dần ăn mòn thần kinh của Niếp Hành Phong, lúc anh nửa mơ nửa tỉnh, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, ngay sau đó những tiếng động nặng nề vang lên rồi cửa được mở ra.
Có người bước vào, tiếng vang của giày da trong không gian yên tĩnh cực kì rõ ràng, Niếp Hành Phong lập tức tỉnh táo lại, có trực giác đối phương không phải tới cứu anh, nhưng rõ ràng là cũng không phải tới điều tra, thân thể bất giắc căng thẳng, cho tới khi đối phương đi tới bên người anh.
Theo động tác tiến lại gần của người kia, Niếp Hành Phong ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt, ngay sau đó ống tay áo bị xắn lên, cảm giác đau nhức truyền tới, là cảm giác đau do bị đầu kim đâm vào da, anh cố gắng phản kháng nhưng không làm gì được, rất nhanh, thần trí bắt đầu trở nên mơ hồ, đầu không khống chế được gục xuống.
Dây thừng và còng tay được tháo ra, băng dính dán trên mồm cũng được gỡ xuống, má bị một cánh tay lướt qua, cảm giác vô cùng lạnh lẽo, người đó lại tiếp tục cởi khăn bịt mắt xuống, mắt không chịu được ánh sáng mạnh đột ngột khiến Niếp Hành Phong phải nhíu mày lại, muốn ngẩng đầu lên nhìn hình dạng của đối phương nhưng đầu càng ngày càng nặng, trước mắt mờ ảo, chỉ loáng thoáng nhìn thấy dưới đất một đôi giày da đen bóng, họa tiết đường may hơi cong cong, đó là ấn tượng cuối cùng mà anh cảm nhận được.
Thần trí cuối cùng cũng hoàn toàn trầm đi, lúc người Niếp Hành Phong từ ghế trượt xuống lại cảm thấy một người đỡ lấy anh, dường như có thứ gì đó được nhét vào túi anh, sau đó trước mắt đều là một màu đen vô hạn.
Không lâu sau, bóng tối bắt đầu biến mất, Niếp Hành Phong nghe thấy tiếng hét của mọi người, có người nói chuyện bên tai anh, nhưng không nghe được rõ nội dung là gì, rất nhanh cơ thể bị nâng lên, tiếng còi xe cấp cứu chói tai vang lên xung quanh khiến anh lại chìm vào mộng một lần nữa.
“Chủ tịch! Chủ tịch!”
Tiếng gọi dồn dập mà vang dội, lần này Niếp Hành Phong phát hiện mình đã có tri giác, tay bị nắm chặt trong lòng một bàn tay khác, tiếng gọi thân quen khiến tim anh thắt lại, cố gắng mở mắt ra.
Ánh điện chói sáng trong nháy mắt ập vào mắt, nhưng ngay lập tức một cánh tay vươn ra, đúng lúc che đi ánh sáng chói mắt ấy, thị giác trong trạng thái bị che khuất mất đi tầm nhìn nhưng khóe miệng Niếp Hành Phong lại nhếch lên, không cần nhìn cũng biết ai đang ở bên cạnh anh, phần quan tâm chăm sóc đó ngoài Trương Huyền ra thì không thể có người thứ hai.
“Cảm thấy thế nào?”
Tiếng nói của Trương Huyền rất nhẹ rất lạnh, không giống bình thường, Niếp Hành Phong có chút lo lắng, vì vậy liền nắm chặt lấy tay cậu, ý bảo mình không sao.
“Tỉnh lại là không sao rồi.”
Giọng nói của Ngao Kiếm vang lên bên cạnh, thị giác của Niếp Hành Phong đã hồi phục lại, phát hiện mình đang nằm ở trong bệnh viện, bên người ngoài Ngao Kiếm với Trương Huyền ra còn có Nhã Diệp, Nghệ và mấy vị bác sĩ nữa, sau khi nhận được sự đồng ý của Ngao Kiếm, bác sĩ bắt đầu giúp Niếp Hành Phong kiểm tra, Trương Huyền bỏ tay anh ra đứng lui về phía sau.
Lúc lấy máu Niếp Hành Phong, bác sĩ hỏi anh có triệu chứng buồn nôn hay sợ lạnh không, rồi hỏi thêm một số vấn đề đơn giản tới mức bọn trẻ con mẫu giáo cũng trả lời được, trong lúc trả lời Niếp Hành Phong lộ ra nụ cười khổ, vì sao tần suất anh vào viện lại cao như vậy? Cho dù là ra nước ngoài thì bệnh viện cũng là nơi nhất định phải ghé thăm sao?
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói với Ngao Kiếm tình trạng của Niếp Hành Phong rất tốt, nhưng có di chứng gì không thì còn cần phải phân tích các trị số nữa.
“Sao mọi người lại tìm thấy được?” trong lúc Ngao Kiếm đang nói chuyện với bác sĩ, Niếp Hành Phong hỏi Trương Huyền.
Trương Huyền không trả lời chỉ nói: “Anh đã hôn mê cả một ngày.”
Niếp Hành Phong đột nhiên có chút hoảng sợ, không phải là phản ứng phụ sau khi hôn mê tạo thành mà là vì giọng điệu lạnh nhạt của Trương Huyền, đó không phải là người anh quen, anh vươn tay muốn nắm lấy tay Trương Huyền nhưng lại phát hiện hai người cách nhau quá xa khiến anh không thể với tới.
“Có người thấy anh ngã ở bờ sông bởi vậy liền đưa anh tới bệnh viện.” Nhã Diệp giải thích.
Lúc đó Niếp Hành Phong ngã ở bờ của một con sông ở ngoại ô, trùng hợp có người câu cá đi qua, phát hiện anh đang hôn mê, liền đưa anh tới bệnh viện, sau đó Trương Huyền gọi điện thoại cho Niếp Hành Phong được bác sĩ tiếp được, nhờ Neil phiên dịch lại cậu mới biết được tình trạng của Niếp Hành Phong, lập tức chạy tới đây.
“Chủ tịch, anh lần này thực sự rất nguy hiểm đấy.” Nghệ ẩn thân đứng trên vai Nhã Diệp lại gần nói: “Bác sĩ nói có người tiêm cho anh một mũi thuốc mê, gấp năm lần liều bình thường, có thể chết người, cũng may anh chỉ hôn mê mà thôi.”
“Là Isofluran.”
Ngao Kiếm tiễn bác sĩ đi xong quay lại đính chính lời của Nghệ, Nghê dựng thẳng móng vuốt đe dọa hắn nhưng lại bị lờ đi.
“Isofluran là một loại thuốc gây mê đường hô hấp, quá liều sẽ dẫn tới hô hấp bị đè nén huyết áp giảm xuống, thậm chí còn gây co giật, mà lượng gấp năm lần đủ để giết chết một người.”
Bởi vậy sau khi đo được trong người Niếp Hành Phong có một lượng Isofluran trí mạng như vậy nhưng lại không thấy ngoài hôn mê ra anh có biểu hiện gì khác thường, tất cả bác sĩ đều bó tay, cũng may điện thoại Trương Huyền kịp thời gọi tới, giải thích vấn đề cho các bác sĩ, thực ra may mắn nhất là, đồ vật trên người Niếp Hành Phong không thiếu thứ gì, trừ cặp tài liệu trong lúc đánh nhau mất tích ra thì ví tiền, điện thoại đều còn.
Ngao Kiếm nhìn Niếp Hành Phong, khóe miệng nổi lên ý cưới sâu xa, “Bởi vậy, cậu còn sống thực sự là một kì tích.”
Hóa ra bác sĩ hỏi anh mấy câu hỏi trí lực là để kiểm tra xem Isofluran có gây hại gì tới đầu óc không, Niếp Hành Phong cười khổ, cảm thấy mình chính là minh chứng chứng minh kì tích trong y học có tồn tại, ở trong nước như vậy, ra nước ngoài cũng không ngoại lệ.
Anh không biết nhiều về y dược nhưng cũng biết bản thân bình an vô sự không phải là kì tích, anh có thể thoát chết nhất định là có nguyên nhân khác mà anh không biết tên, trong khoảnh khắc, Niếp Hành Phong đột nhiên hiểu được tại sao Trương Huyền lại lạnh lùng như vậy, cậu không phải hờ hững mà là đang tức giận, bởi vì mình tự nhiên lại rơi vào nguy hiểm nên mới tức giận.
Ngao Kiếm lại nói thêm vài câu, rồi khéo mọi người rời khỏi, để Niếp Hành Phong có thể nghỉ ngơi yên tĩnh, thấy Trương Huyền muốn đi, Niếp Hành Phong vội vàng gọi cậu lại, “Ở lại với tôi!”
Bốn chữ đơn giản nhưng lại tràn đầy giọng điệu sai khiến, Trương Huyền sững lại, sau đó ngoan ngoãn quay lại, ngồi ở bên cạnh Niếp Hành Phong, tay lập tức bị nắm lấy, Ngao Kiếm quay đầu, mắt quét qua hai bàn tay đang nắm chặt với nhau, không nói gì hết mà chỉ cười, rồi xoay người đi, để lại thủ hạ ở ngoài phòng bệnh.
Phòng bệnh yên tĩnh một chút, đột nhiên Trương Huyền phì cười: “Chủ tịch, vẻ mặt lúc anh ghen thật là đáng yêu mà.”
Anh không phải ghen mà chỉ đơn thuần là không muốn để Trương Huyền ở cùng với Ngao Kiếm, đặc biệt là lúc Trương Huyền đang tức giận. Nhưng lúc này nụ cười đó đã xua tan hết âm u trong lòng Niếp Hành Phong, vì vậy bàn tay lại xiết chặt thêm, cảm nhận độ ấm từ bàn tay anh truyền tới, khóe miệng Trương Huyền nhếch lên, khí tức âm lệ dần dần tan biến trong nụ cười.
Lúc xông vào bệnh viện nhìn thấy Niếp Hành Phong mất hết tri giác nằm trên giường bệnh, Trương Huyền chưa bao giờ hối hận về phán đoán của mình như lúc đó. Cậu đã nghĩ mọi thứ quá đơn giản rồi, mà phán đoán sai lầm của cậu suýt chút nữa đã dẫn tới cái chết của Niếp Hành Phong, lượng Isofluran gấp năm lần bình thường, cậu không thể tưởng tượng lúc Niếp Hành Phong bị tiêm thuốc thì có cảm giác gì, loại đau khổ đó, cậu nghĩ cũng không dám nghĩ.
Trong đầu chỉ có một mảnh trống rỗng, mà ngay sau đó liền bị thay thế bởi phẫn nộ, còn có sát ý không thể khống chế, trong đầu chỉ quanh quẩn một ý niệm: Cậu muốn đi giết người đó, cho dù hắn là ai!
Sự lạnh lùng chỉ là tấm chắn che đi sát khí, cậu không muốn để Niếp Hành Phong nhìn thấy mình hung ác như vậy, bởi vậy mới chọn cách rời đi, đáng tiếc vẫn là bị phát hiện ra, cười nhẹ, Trương Huyền nghĩ, có lẽ không có gì cậu có thể giấu được chiêu tài miêu nhà cậu cả.
“Đói không?” cậu hỏi.
Niếp Hành Phong lắc đầu: “Chỉ là hơi buồn ngủ.” có thể là do dược tính vẫn chưa hoàn toàn hết, anh không hề cảm thấy đói khát mà chỉ cảm thấy mệt mỏi.
“Vậy ngủ thêm chút nữa đi, tôi sẽ ở bên cạnh anh.” Trương Huyền nói xong, lập tức lại nói tiếp: “Nhưng tính nhẫn nại của tôi rất kém, thế nên không được ngủ quá lâu.”
Niếp Hành Phong chỉ ngủ thêm một tối, sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại tinh thần đã hoàn toàn hồi phục, kết quả kiểm tra cũng có, trong người anh hoàn toàn không có phản ứng gì khác thường, điều này khiến các y bác sĩ mở rộng tầm mắt, muốn biết lượng Isofluran vượt mức cho phép kia, cho dù may mắn không chết nhưng nhất định sẽ có di chứng lưu lại, vậy mà vị châu Á này sau khi tỉnh lại liền thần thanh khí sảng theo người nhà xuất viện, khiến các bác sĩ ngoại trừ hô to thượng đế hiển linh ra thì không nghĩ ra bất cứ lý do nào có thể giải thích kì tích này.
“Bởi vì I am lengend.”
Nghệ giơ móng lên khóe miệng thổi một cái, hảo tâm giải thích cho các bác sĩ không nghĩ được nguyên nhân, ngay lập tức liền bị Trương Huyền bình tĩnh nắm tai ném vào trong xe.
Về tới tòa thành của Ngao Kiếm, Niếp Hành Phong đi tắm, lúc ra ngoài đã thay một áo khoác mới, cả người rạng rỡ sáng sủa hẳn lên, khí tức dẻo dai thông qua mỗi động tác vô hình tản ra xung quanh, nhìn anh, Ngao Kiếm đột nhiên có cảm giác, người này có lẽ không thể thắng được, bên trong cậu ta ẩn chứa một sức lực không thể đoán biết được, thương tổn ngược lại lại là một chất xúc tác khiến cho sức mạnh bị niêm phong đó càng nhanh chóng bùng phát ra ngoài.
Có được phần sức mạnh đó chính là mục đích của những người kia hay sao? Trong ánh mắt Ngao Kiếm lộ ra ý cười, cảm thấy mọi chuyện phát triển càng ngày càng thú vị.
Hắn gọi người bưng trà và bánh lên, Niếp Hành Phong vừa uống cà phê vừa kể lại chuyện mình bị bắt cóc, nói xong, Ngao Kiếm thở dài: “Tôi thực sự không ngờ hắn lại có thể xuống tay với cậu.”
“Thực ra tôi càng muốn biết thứ hắn gọi là ma túy là có chuyện gì.” Nhìn Ngao Kiếm, Niếp Hành Phong nói: “Tôi không nhớ tôi có hợp tác buôn bán ma túy với anh.”
“Đợi chút.” Trương Huyền ở bên cạnh càng nghe càng mơ hồ, vì vậy liền nói chen vào: “Sao nghe khẩu khí của hai người giống như biết bọn bắt cóc là ai vậy?”
Ngao Kiếm đang muốn nói thì bị Niếp Hành Phong cắt lời: “Cậu không cần biết.”
“Tại sao?”
“Vụ này có liên quan đến tranh giành nội bộ của gia tộc Borgia, cậu không cần tiếp tục nhúng tay vào, vé bay về tôi đã bảo người đặt rồi, chiều này cậu sẽ bay về nước.”
“Không được!” Trương Huyền bác bỏ: “Tiền vi phạm hợp đồng gấp một trăm lần một triệu Euro, anh trả giúp tôi hở?”
“Tôi nghĩ công tước sẽ không làm chuyện không hợp tình hợp lí như vậy.” Niếp Hành Phong cười nhẹ nhìn Ngao Kiếm: “Có phải không, công tước?”
Ngao Kiếm nhíu mày, “Đương nhiên.”
Thấy Ngao Kiếm đứng về phía Niếp Hành Phong, Trương Huyền vội vàng, “Nhưng đây là công việc của tôi, chủ tịch anh hơi quá phận rồi đó, trước khí quyết định cũng không thèm thương lượng với tôi…”
“Cứ định như vậy đi, Nghệ, đi thu thập hành lý cho Trương Huyền.”
Nghệ đang treo ở góc tường xem kịch, một người bảo đi, một người nhất định không đi, bầu không khí vô cùng căng thẳng, nó tức giận giơ ngón giữa với Ngao Kiếm, chủ tịch với lão đại bình thường vô cùng tốt đẹp, nếu không có tên bạch mục này nhảy vào, bọn họ sẽ không bao giờ cãi nhau, bởi vậy, Nghệ càng thêm căm ghét Ngao Kiếm tên đầu sỏ gây ra chuyện này.
“Nghệ!” Niếp Hành Phong lại quát một tiếng.
Chủ tịch phát hỏa rồi, tiểu biên bức không dám tiếp tục lề mề, vội vàng vỗ cánh bay đi, nhưng không phải là bay tới phòng ngủ của Trương Huyền mà là bay đi tìm Nhã Diệp, vấn đề giữa chủ tịch với Trương Huyền nó làm thế nào cũng không được, bởi vậy ba sáu kế, chuồn là thượng sách.
“Con dơi đáng chết!” Trương Huyền tức giận mắng xong, lại quay đầu nhìn Niếp Hành Phong, lặp lại: “Tôi không đi, sợ chết thì anh tự đi mà đi!”
“Trương Huyền…”
“Còn có, ít xen vào chuyện công việc của tôi đi, tôi làm cái gì là quyền tự do của tôi, anh không có quyền can thiệp vào!”
Trương Huyền nói xong liền đứng dậy tức giận rời đi, Niếp Hành Phong nhíu mày nhưng không đuổi theo, mà chỉ cẩm lấy cốc cà phê ở trước mặt chậm rãi uống.
“Tính tình tình nhân của cậu thật nóng nảy, có cần đi xem thử xem không?”
“Không cần, từ trước đến giờ cậu ấy đều như vậy, tức giận xong thì thôi.”
“Vậy sao?” đôi mắt bạc của Ngao Kiếm di động trên người Niếp Hành Phong, cười nhẹ nói: “Xem ra tính cách của hai người không quá thích hợp thế nên mới hay cãi nhau.”
“Cũng có thể.” Niếp Hành Phong uống cà phê, đột nhiên hỏi: “Anh và bác sĩ Lạc bình thường cũng hay cãi nhau sao?”
“Đương nhiên là không.” Lần này Ngao Kiếm cười ra tiếng: “Chúng tôi từ trước tới nay chưa hề cãi nhau, Lạc Dương chưa bao giờ phản bác lại ý kiến của tôi – cậu bao dưỡng một người, nhất định phải để y nhớ rõ, ai mới là chủ nhân.”
Neil đứng ở cửa nghe thấy những lời này, mày cau chặt lại, Niếp Hành Phong không nói gì chỉ tiếp tục uống cà phê, cho tới khi uống hết mới đứng dậy rời đi.
“Tôi bảo Neil chuẩn bị một phòng cho cậu rồi, thân thể cậu còn chưa hoàn toàn phục hồi, cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Cảm ơn.”
Mắt nhìn theo Niếp Hành Phong theo Neil rời đi, nụ cười trên mặt Ngao Kiếm hạ xuống, khoát tay ngăn Vô Ảnh muốn đi theo lại. Niếp Hành Phong hiển nhiên sẽ đi tìm Trương Huyền, mặc dù hắn rất hứng thú nhìn bọn họ khẩu chiến nhưng pháp thuật của Vô Ảnh thực sự không cao minh, nếu tiếp tục bị phát hiện, theo cá tính của Trương Huyền, nói không chừng dĩa bạc kia thực sự sẽ cắm vào tim của Vô Ảnh.
“Ta có việc khác cần ngươi đi làm. Đi tới chỗ Lý Úy Nhiên xem tiếp theo hắn định làm gì.” Ngao Kiếm bình thản nói.
Phòng ngủ của Niếp Hành Phong ngay sát vách của Trương Huyền nhưng anh không đi vào mà trực tiếp đi vào phòng của Trương Huyền, Neil hơi tỏ vẻ kinh ngạc nhưng cũng không nói gì chỉ khom người rời đi.
Cửa phòng khép hờ, Niếp Hành Phong đẩy cửa đi vào, phòng khách không có ai, anh đi tới phòng ngủ bên cạnh, Trương Huyền đang ngồi ở đầu giường, lục tung đồ đạc trong va li, thấy anh đi vào thì coi như không thấy, đứng dậy đi tới tủ rượu lấy rượu.
Niếp Hành Phong dựa vào khung của, nhìn Trương Huyền rót rượu, hỏi: “Chơi đủ chưa?”
“Chưa!” Trương Huyền trả lời rất nhanh, cằm hơi hất lên, bày ra tư thế khiêu khích.
Lười nói nhiều với cậu, Niếp Hành Phong tiến lên tóm lấy cậu, ấn cậu vào bức tường bên cạnh, cúi đầu, dùng lực hôn xuống.
“Cậu không thể nghe lời tôi một lần hay sao?” ngón tay men theo tóc mai đan vào trong tóc của Trương Huyền, nhẹ nhàng vuốt ve, vừa hôn Niếp Hành Phong không nhẫn được nói.
Môi có chút lạnh, mang theo hương vị quen thuộc của cậu, vì vậy Niếp Hành Phong hôn càng sâu hơn, ngay sau đó eo bị Trương Huyền ôm chặt, nụ hôn từ thụ động thành hùa theo rõ ràng, mang theo hơi thở điên loạn, giống như xâm phạm, lại giống như chiếm đoạt, hôn mút đến đầu lưỡi bắt đầu đau, một lúc sau mới rời ra, dựa vào tường, nhìn anh, khuôn mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt đạt được mục đích.
“Không thể.”
Trả lời bằng giọng điệu lười biếng, cho dù là phủ định cũng khiến người ta không biết phải làm sao, lưỡi cố tình liếm lấy khóe môi, giống như đang cảm nhận dư vị nồng nhiệt của nụ hôn, mang theo phong tình quen thuộc của Niếp Hành Phong.
Với Trương Huyền như vậy anh một chút biện pháp cũng không có, Niếp Hành Phong thở dài: “Cậu cái tên này.”
“Xin lỗi.” Trương Huyền thu nụ cười lại, nhẹ giọng nói.
“Hử?”
“Tôi không nên quá tin tưởng vào bản thân, đem tính mạng của anh đi đánh bạc với Ngao Kiếm.” Trương Huyền dựa vào gần Niếp Hành Phong, đầu dựa vào vai anh, “Suýt chút nữa tôi đã hại chết anh.” Nếu không có chuyện tính mạng Niếp Hành Phong bị uy hiếp, có lẽ cậu sẽ nghe lời quay về nước, nhưng giờ thì không thể, không giải quyết được vấn đề cậu tuyệt đối sẽ không đi.
“Yên tâm, tôi sẽ không để cậu có cơ hội hối tiếc đâu.” Niếp Hành Phong cười nhẹ.
Trương Huyền cũng cười, đứng dậy, cười dài hỏi: “Màn kịch vừa rồi tôi phối hợp có tốt không?”
“Thực ra…những lời tôi nói là thật, tôi hi vọng cậu có thể về nước.” nhìn Trương Huyền, Niếp Hành Phong nói: “Vé máy bay cũng đặt xong hết rồi.”
Ba mươi giây trầm mặc, sau đó…
“Tên chiêu tài miêu bại gia này, vé máy bay rất đắt anh có biết hay không? Lập tức hủy cho tôi!” Văn nhã ban đầu của Trương Huyền hoàn toàn bị quét sạch, hung tợn gào.
Niếp Hành Phong bình tĩnh: “Tiền Ngao Kiếm trả.”
Vừa nghe thấy không phải là tự nhà mình bỏ tiền ra, Trương Huyền lập tức bình thường lại, nhưng vẫn lải nhải: “Tôi quyết đối không về nước!”
“Tôi biết, cậu nếu thật sự về, thì ngay từ đầu đã không tới.” Niếp Hành Phong lại thở dài.
Anh biết Trương Huyền chính vì biết Ngao Kiếm muốn đối phó với anh mới tiếp nhận án này, còn về phần tiền bồi thường Trương Huyền có thực sự chú ý tới không Niếp Hành Phong cũng lười hỏi nhiều, dù sao tình nhân giơ đang ở trước mặt mình là sự thật.
“Lúc nguy hiểm anh có thẩy tôi rời đi trước bao giờ không?”
Đây không phải là lời tỏ tình nhưng so với bất kì lời tỏ tình nào càng chấn động tâm anh hơn, Trương Huyền dùng phương thức đặc biệt của cậu để biểu đạt phần cảm tình kia, trong giờ phút nguy hiểm luôn cùng anh hoạn nạn có nhau.
“Đáng tiếc tôi vẫn tính sai, người bắt cóc anh không phải là Ngao Kiếm.” Trương Huyền ảo não nói.
Việc này đành chịu, suy luận không phải sở trường của cậu, hơn nữa sự thật chứng minh, sự bình tĩnh của Niếp Hành Phong cũng không phải ai cũng làm được, cho dù ngoài mặt cậu có thể bắt chước Niếp Hành Phong giả bộ thấy loạn không sợ nhưng trên thực tế vừa nghe thấy đối phương xảy ra chuyện, trấn định của cậu đều biến mất sạch sành sanh.
“Cậu đã làm rất tốt rồi.” Niếp Hành Phong cười an ủi.
Tính cách Ngao Kiếm giả dối âm trầm, cho dù mình là người ở lâu trong thương giới, đối phó với hắn cũng cảm thấy rất khó khăn, huống chi Trương Huyền tính cách khinh suất như vậy.
“Anh nói Ngao Kiếm ở dưới kia đang làm gì, sẽ nghĩ như thế nào?” Trương Huyền chớp chớp mắt hỏi.
“Sao phải quản hắn chứ!”
Hai người nhìn nhau bật cười, phong ba dữ dội từ trước tới nay đều không là gì cả, Trương Huyền giơ tay, chạm vào môi trên của Niếp Hành Phong, “Chỗ này hình như bị nứt ra rồi.”
Lúc Niếp Hành Phong hôn mê, Trương Huyền vẫn luôn lo cho thân thể của anh, không quá chú ý tới tiểu tiết, lúc này tiếp xúc ở cự li gần lập tức phát hiện khóe môi anh có bất thường, không nghiêm trọng nhưng nhìn rất chướng mắt.
Niếp Hành Phong sững người, lập tức nhớ tới cảnh bị Giovanni hôn cắn, đối diện với ánh nhìn của Trương Huyền, anh hơi chột dạ, muốn tìm một cái cớ cho qua nhưng Trương Huyền đã biến sắc mặt, nụ cười cứng lại, lạnh giọng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Bị cắn.” sau một hồi do dự, Niếp Hành Phong quyết định vẫn là nói thật thì tốt hơn.
Giống như Trương Huyền mọi chuyện đều không giấu được anh, chuyện của anh cũng khó có thể giấu nổi Trương Huyền, chẳng thà ngay từ đầu trực tiếp thẳng thắn còn hơn vì một chuyện nhỏ nói dối rồi nháo tới không vui, hơn nữa anh căn bản không cho đó là hôn, đó là cắn thì chính xác hơn.
Nghe Niếp Hành Phong thuật lại, sắc mặt Trương Huyền càng ngày càng khó coi, nghĩ tới những vết thương trên người anh, trong lòng lại càng buồn bực, mắng lớn: “Tôi đảm bảo, sẽ khiến cho nửa đời còn lại của tên biến thái kia trải qua dưới địa ngục!”
“Lời này phải để tôi nói mới phải.”
Bị người khác chiếm tiện nghi, còn súyt chút nữa mất mạng, Niếp Hành Phong cũng không định bỏ qua cho tên đầu xỏ, nhưng thấy Trương Huyền vì tức giận mà hai má bừng bừng, không vui sớm đã tan thành mây khói, cười nói: “Tôi sẽ khiến hắn hối hận vì đã làm những chuyện đó.”
“Nói cả nửa ngày, rốt cuộc tên hỗn đản đó là ai!?”
Niếp Hành Phong còn chưa trả lời, cổ tay đã bị nắm chặt, bị Trương Huyền kéo tới trước mặt, cúi người hôn xuống môi anh: “Thôi đi, chuyện tên hỗn đản đó nói sau, trước tiên tôi phải tiêu độc cho anh đã.”
Hai người tiếp tục cuốn lấy nhau hôn môi, nụ hôn kích tình vô cùng nóng bỏng, giống như “tiêu độc” mà Trương Huyền nói, thân thể cuốn lấy nhau rất nhanh cả hai cùng ngã xuống giường, Niếp Hành Phong phát hiện nhiệt tình của mình hoàn toàn bị gợi dậy, vì vậy cũng không khách khí nữa, vươn tay cởi nút áo sơ mi của Trương Huyền ra.
“Trong phòng không có vấn đề gì chứ?” giữa nụ hôn nồng nhiệt dây dưa anh không quên hỏi tới vấn đề thực tế.
“Anh quên nghề nghiệp chính của tôi là gì sao? Tôi đã tạo kết giới trong này rồi, những thứ bẩn thỉu sẽ không vào được đâu.” Trương Huyền cười trả lời, nụ hôn dừng lại, thấy vẻ mặt từ chối cho ý kiến của Niếp Hành Phong, cậu không phục nói: “Tin tưởng chút với tình nhân của anh đi, thiên sư hạng ba thì cũng là thiên sư có được hay không!”
Niếp Hành Phong đành phải gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng nhìn Trương Huyền nằm thẳng trên giường ngửa mặt nhìn anh, trên mặt lộ ra ý cười mờ ám, anh do dự hỏi: “Sao vậy?”
“Chủ tịch anh bệnh nặng mới khỏi, có được không vậy? Có cần tôi làm một đạo phù thúc tình giúp anh trợ hứng không? Yên tâm, Nhã Diệp giúp tôi mang không ít đạo phù tới, lần này tuyệt đối phòng được.”
“Tên thần côn này!”
Trước mắt Niếp Hành Phong hơi mờ đi, đột nhiên phát hiện, ở cùng với Trương Huyền lâu như vậy, bản thân vẫn chưa bị chọc cho tức chết, cái này mới chính là kì tích lớn nhất.
Không tiếp tục nói nữa, anh cúi người, lấy hành động thực tế để trả lời.
Sự thật chứng minh, vĩnh viễn không cần hoài nghi năng lực của đàn ông, đặc biệt là lúc ở trên giường, đầy là đáp án của Trương Huyền sau khi bị lăn qua lăn lại mấy vòng nghĩ ra.
Sảng khoái sau khi tình sự qua là cảm giác vui sướng nhất, mặc dù hơi mệt, lần này Niếp Hành Phong không hề nương tay, khiến anh tự thể nghiệm bản thân bình phục xong có năng lực để chiều theo cậu không.
“Đồ chiêu tài miêu có thù tất báo.” Nằm trên giường, Trương Huyền nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Hử?”
Không muốn tiếp tục bị dâng lên làm đồ ăn miễn phí, Trương Huyền vội vàng đổi chủ đề: “Người bắt cóc anh rốt cuộc là ai?”
“Gio.” Niếp Hành Phong nói: “Giovanni? Gia tộc Borgia.”
Anh không tiếp xúc nhiều với Giovanni, nhưng cũng nhìn thấy hắn mấy lần, đối với giọng nói của Giovanni cũng có chút ấn tượng, nhưng không nghĩ được tại sao hắn lại cho rằng anh đã cướp đi ma túy, tại sao sau khi tiêm Isofluran quá liều cho anh xong vẫn để lại điện thoại, ví,…những vật có thể chứng minh được thân phận của anh, một Giovanni hắc đạo như thế sẽ không phạm một lỗi ấu trĩ như vậy chứ.
“Tên hắc đạo cùng tranh vợ với Ngao Kiếm sao?”
Trong đầu Trương Huyền lập tức hiện lên hình ảnh Giovanni – người đàn ông anh tuấn mang theo vài phần khí chất tà ác, Giovanni trông rất phong độ nhanh nhẹn, nhưng lòng dạ hắn độc ác không kém gì Ngao Kiếm, cũng là người duy nhất trong gia tộc có thể đấu với Ngao Kiếm, nếu tên bắt cóc Niếp Hành Phong là Giovanni, vậy chuyện Richard bắt cóc Lạc Dương có thể hiểu được rồi, cha con bọn họ muốn lợi dụng những người xung quanh Ngao Kiếm để uy hiếp hắn.
“Sao anh lại dễ dàng bị bắt cóc như vậy?”
“Có người hạ chú với tôi.” Niếp Hành Phong nhớ lại những sự kiện của hôm đó, cảm thấy tiếng lầm bầm bên tai kia hẳn là một loại chú ngữ nào đó, bởi vậy thần trí anh mới đột nhiên mơ hồ rồi mất đi nặng lực phản kháng.
“Hạ chú? Dùng tiếng Italia sao?”
“Không biết, người đó nói quá nhanh, nghe không rõ, sau đó tôi liền nhìn thấy cái bóng của mình.” Bóng đen to lớn, giống như trói buộc vô hình, khiến anh không thể thoát ra.
“Cái bóng?” Trương Huyền bắt đầu đau đầu.
A Tam trước khi chết nói tới cái bóng, Nghệ cũng đụng phải cái bóng, Ngao Kiếm nhắc tới cái bóng, bây giờ tới chủ tịch bị bắt cóc cũng có liên quan tới cái bóng, cậu rất hiếu kì cái bóng đó rốt cuộc là quái vật gì.
Nghe hết quá trình Trương Huyền tới Italia, Niếp Hành Phong nói: “Xem ra đối thủ làm vậy là có nguyên nhân.”
“Tôi vốn cho rằng người thuê là Ngao Kiếm, còn lợi dụng A Tam để dẫn tôi mắc câu, bởi vậy tôi mới tương kế tựu kế.”
A Tam từng nói với cậu bọn bắt cóc tóc vàng nhưng trong ngõ nhỏ đó không có đèn đường, lấy góc độ khi đó, căn bản không thể nhìn thấy màu tóc của người đứng phía trước, bởi vậy A Tam chính là đang nói dối, cậu từ đầu đã biết, mà thậm chí còn hoài nghi Lạc Dương căn bản không hề bị bắt cóc mà là bị Ngao Kiếm giấu đi mà thôi, nhưng rất rõ ràng người bắt cóc Niếp Hành Phong không phải là Ngao Kiếm, ít nhất Ngao Kiếm trước khi đạt được mục đích sẽ không hạ độc thủ với Niếp Hành Phong.
Nếu bên người Giovanni có người biết ma pháp như vậy thì toi rồi, cậu chỉ tinh thông đạo thuật, đối với ma pháp phương Tây hoàn toàn không biết nha, Trương Huyền thở dài: “Hi vọng chúng ta không phải vật hi sinh cho gia tộc bọn họ đánh giết lẫn nhau.”
Sau khi hoan ái, cùng tình nhân ôm nhau nằm trên giường, lời nên nói hẳn là những câu tâm tình dây dưa, nhưng bọn họ giờ nửa câu cũng không rời khỏi chết chóc với chú ngữ, Niếp Hành Phong nghẹn lời, anh rất muốn biết trong màn bắt cóc đó Ngao Kiếm sắm vai gì, nhưng cũng không muốn nghĩ nhiều, bởi vì anh biết nếu hạ màn đạo diễn thực sự là Ngao Kiếm thì màn phiền phức này chỉ sợ rằng không dễ giải quyết.
“Chủ tịch, anh phải cẩn thận người xung quanh mình.”
“Tôi biết.”
Ở đây mỗi người đều rất cổ quái, ngay cả Nghệ và Nhã Diệp cũng đều có chút không bình thường, nhớ tới Trương Huyền nói chuyện Nghệ chém giết những cái bóng, Niếp Hành Phong nhíu mày, không biết nhưng thứ quái dị kia rốt cuộc có quan hệ gì với Ngao Kiếm.
“Kể cả tôi nữa.” Trương Huyền ở bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở.
“Cái gì?”
Niếp Hành Phong vội vàng xoay người nhìn Trương Huyền, nhưng phát hiện ánh mắt cậu đang hướng ra chỗ khác, bình thản nói: “Có lẽ tôi cũng có thể làm anh bị thương, bởi vậy tôi phải nhắc nhở anh, lúc cần thiết nhất định phải hạ thủ không lưu tình.”
“Cậu đang nói cái gì!?”
“Xin lỗi, chủ tịch, tôi có một đoạn kí ức trống, tôi nghĩ chắc hẳn Ngao Kiếm đã đụng tay đụng chân gì đó với tôi, tôi không nhất định là chính tôi nữa, bởi vậy anh không thể tin tưởng tôi như trước được.” ngữ điệu của Trương Huyền rất bình thản, bởi vì chỉ có như vậy mới khiến cho Niếp Hành Phong hiểu rõ sự lợi hại trong đó.
Từ lúc ở khách sạn Ngao Kiếm rót rượu cho cậu cho tới khi cậu tỉnh lại trên máy bay, đoạn kí ức đó hoàn toàn trống rỗng, cậu nghĩ Ngao Kiếm sẽ không dễ dàng bỏ qua khoảng trống đó, hoặc là nói, khoảng trống đó chính là do Ngao Kiếm tạo ra.
Mặc dù hiện giờ cậu vẫn bình thường nhưng không có nghĩa là sau này không thay đổi, nếu không phải nguy hiểm tới an nguy của Niếp Hành Phong, đánh chết cậu cậu cũng không nói ra chuyện này, vì cậu khẳng định Niếp Hành Phong sau khi biết chuyện xong sẽ có phản ứng gì.
Quả nhiên, trong phòng ngủ trở nên yên tĩnh dị thường, Trương Huyền trộm nâng mi mắt lên, sắc mặt Niếp Hành Phong quả nhiên vô cùng âm u, cậu hơi chột dạ, vội vàng cười vô tội: “Người trong giang hồ, thân bất do kỷ(1), chủ tịch anh phải thông cảm, hơn nữa, anh bị người ta cường hôn tôi chẳng phải cũng không trách anh sao…”
(1) Thân bất do kỉ: bản thân không phải do mình tự quyết định mà được
“Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!” Niếp Hành Phong hét lớn bên tai cậu.
“Bình tĩnh bình tĩnh, phong độ phong độ.” Thấy nắm đấm ở ngay trước mặt mình, Trương Huyền sợ tới mức nhắm chặt mắt lại gào: “Màng nhĩ của tôi rách mất rồi…”
Nắm đấm của Niếp Hành Phong đáp xuống gối bên cạnh, nếu có thể, anh thực sự muốn đánh cho tên tiểu thần côn này một trận tơi bời, cậu rõ ràng biết điều anh không muốn nhất là cậu tiếp xúc với Ngao Kiếm, nếu là án đơn thuận thì thôi, nhưng đây hiển nhiên là Ngao Kiếm có ý đồ khác, nghe thấy Trương Huyền nói mình bị khống chế, Niếp Hành Phong căn bản không thể bảo trì bình tĩnh.
“Lần này là thất sách, tôi cũng không ngờ bạch mục lại mạnh như vậy mà, chủ tịch…”. Âm cuối bị kéo thật dài, giọng điệu lấy lòng rõ ràng.
Trương Huyền ở trước mặt Niếp Hành Phong vẫn luôn là gặp mạnh thì yếu, cậu biết điểm mấu chốt của Niếp Hành Phong ở đâu, sau khi bị phát hiện xong liền lập tức đổi thành kế sách dụ dỗ, Niếp Hành Phong rất muốn làm mặt lạnh nhưng đáng tiếc không có hiệu quả như mong muốn, đơn giản từ bỏ cùng Trương Huyền đẩy qua đẩy lại, lật người đè lên cậu một lần nữa.
Anh sẽ từ từ giáo huấn tên tiểu thần côn không biết nghe lời này, trên giường!