Tây Môn Tuyết cũng đã tỉnh dậy nhưng sắc mặt không được tốt lắm giống như căn bản không hề ngủ.
“Tây Môn Đình tỉnh lại chưa?”
“Nửa đêm có tỉnh lại một lúc rồi lại ngủ thiếp đi rồi.” Tây Môn Tuyết lo lắng nhìn em trai đang ngủ mê man trên giường.
Niếp Hành Phong cũng có em trai, anh rất hiểu tâm tình lúc này của Tây Môn Tuyết, liền an ủi: “Trương Huyền nói cậu ấy không sao vậy nhất định là không sao cả, suy nhược có thể là vì vừa bị thương vừa quá sợ hãi, sau khi nghỉ ngơi nhất định sẽ khỏe lại thôi.”
Đạo lý này Tây Môn Tuyết cũng hiểu, nhưng vẫn luôn phiền muộn, sau đó lại nghe Niếp Hành Phong khuyên đi ăn sáng. Bọn Tiểu Mãn ra ngoài chơi mệt lử rồi mới quay lại ăn bữa sáng do Hoắc Ly nấu, vừa ăn vừa lên kế hoạch, định ăn xong sẽ leo núi chơi.
Đang nói vui vẻ đột nhiên một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, A Khải xông vào, tức giận nhìn bọn họ, “Có phải các cậu mang người về đúng không!?”
Tâm tình Tây Môn Tuyết đang xấu, em trai bị người ta làm cho hôn mê, hắn chưa đi tìm A Khải đã là nhân nhượng lắm rồi, người khởi xướng lại còn dám đến nhà khiêu khích, mắt hơi nhíu lại, tay đã thò vào trong túi áo.
Niếp Hành Phong vội vàng đứng dậy, thân hình vừa đúng lúc chặn trước mặt Tây Môn Tuyết, hỏi A Khải, “Sao anh lại giữ Tây Môn Đình trong đó? Còn dùng thuốc làm cậu ấy hôn mê?”
A Khải không trả lời chỉ trầm mặt lẩm bẩm: “Các ngươi làm như vậy sẽ chọc giận cô ấy, ai cũng không thoát được.”
“Anh nói quỷ hồ sao? Cứ để nó tới, tôi đang muốn nhìn tên khốn đó đây!” Tây Môn Đình lạnh lùng nói.
A Khải kinh ngạc nói: “Hóa ra các cậu đều biết rồi? Vậy các cậu còn ở đây đợi chết sao?”
Nho Chua chạy tới góp vui: “Thiên kiếp đã qua rồi, đám tinh quái trong Li Sơn cũng sắp xuất quan rồi, bọn tôi mà thèm sợ quỷ hồ sao.”
Đột nhiên nhìn thấy một con hồ ly trắng tuyết nhảy ra nói chuyện, A Khải sững người, sau đó lập tức tức giận nói: “Các người căn bản không biết sự lợi hại của cô ta, tam phá nhật sắp tới rồi, các người mau rời đi đi, có lẽ còn có thể nhặt về một mạng…”
Niếp Hành Phong cười ảm đạm: “Anh thấy bọn tôi ở đây có người sợ chết sao?”
Tiểu Mãn cũng dùng lực gật đầu: “Anh kia cũng nói không đi!”
“A Khải nói không sai, hôm nay là tam phá nhật, mọi người không phải là đối thủ của quỷ hồ đâu, mau thu thập đồ đạc rời đi ngay!” tiếng nói lạnh lùng từ ngoài truyền vào ngay sau đó Tiểu Bạch cũng bước vào.
“Tiểu Bạch ngươi sao vậy? Từ tối qua đến giờ cứ kì lạ sao đó.”
Thời gian Hoắc Ly tiếp xúc với Tiểu Bạch dài nhất, cũng hiểu nó nhất, bình thường con mèo nói chuyện cũng rất lạnh lùng nhưng không có vẻ không có nhân tình như bây giờ, thậm chí không hề mang tí cảm xúc nào, nó muốn chạy lại ôm nhưng thân mèo khẽ lủi đi tránh thoát.
“Không còn thời gian nữa, đi mau!”
Khí thế lạnh lùng kinh người phát ra từ người một con mèo, ít nhiều cũng mang chút kì quái, nhưng không ai dám cười cả, mọi người đều nhìn ra sự việc không thể coi thường từ bộ dạng nghiêm trọng của Tiểu Bạch, Tây Môn Tuyết nói: “Thân thể em trai tôi đang hư nhược, nếu gấp rút lên đường thì quá vất vả.”
“Bệnh cũng phải đi, còn hơn ở đây chờ chết, đến tối nay, ma quỷ ở đây sẽ đồng loạt xuất hiện, mọi người có muốn chạy cũng không chạy nổi.”
Mọi người trong phòng cùng trầm mặc, một lúc sau, Tiểu Mãn mới rụt rè giơ tay: “Em có thể hỏi một chút được không, tam phá nhật là gì vậy?”
Hoắc Ly và Nho Chua cùng gật đầu, bọn nó cũng muốn hỏi.
Nghệ không giữ được thăng bằng, ngã bộp xuống đất, rồi vội vàng bò dậy, chỉnh lại dáng vẻ rồi hỏi Tiểu Mãn: “Bây giờ ngươi đang ở trong thân thể của lão đại mà, cậu ta không nói gì với ngươi sao?”
“Anh ý nói không biết.”
Cánh Nghệ co rút, khó khăn lắm mới giữ không ngã, vo vo đầu. Được rồi, nó sớm nên biết, không nên ôm ấp quá nhiều hi vọng đối với một thiên sư hạng ba, mặc dù bản thân nó cũng không rõ lắm nhưng nó cũng không phải thiên sư, không hiểu cũng là chuyện bình thường.
Nhã Diệp vẫn luôn đứng yên không lên tiếng trả lời: “Mỗi giáp sẽ xuất hiện một lần tam phá nhật, trong ngày này oán quỷ ác linh không thể siêu sinh cũng như không được cúng bái sẽ đợi đến lúc âm khí cực thịnh quay về dương gian, phát tiết nộ khí, bởi vậy trong ngày này ma quỷ đi lại như ban đêm, nộ khí ngất trời.”
Tiểu Bạch gật đầu: “Ma quỷ bình thường còn như vậy huống hồ là quỷ hồ không thể luân hồi rơi vào quỷ lộ. Trong ngày này sức mạnh của nó sẽ cực kì cường đại, mọi người nếu muốn sống cách tốt nhất chính là rời khỏi địa giới của nó, đi sớm một chút có lẽ cón có thể trốn được một mạng.”
“Đại ca là thiên sư nha, ngay cả ma quỷ cũng không sợ…”
Hoắc Ly còn chưa nói xong đã bị Tiểu Bạch cười lạnh chặn lại: “Ngươi cho rằng Trương Huyền bây giờ có năng lực ngăn chặn sao?”
Bị mắng, Hoắc Ly không dám nói nhiều nữa, Tiểu Mãn với Nho Chua quay đầu nhìn Niếp Hành Phong, Niếp Hành Phong dùng ánh mắt dò hỏi Nhã Diệp với Tây Môn Tuyết, Nhã Diệp gật đầu, Tây Môn Tuyết hơi do dự rồi cũng nói: “Đi.”
“Tôi sẽ dẫn mọi người đi tắt để rời khỏi địa giới thôn Thập Lý.”
Thấy mọi người đều đồng ý, A Khải lập tức đi lấy xem Tây Môn Tuyết nhìn Niếp Hành Phong, “Tôi biết trong truyền thuyết có một loại ma cọp vồ chuyên môn mang con mồi về cho hổ.”
“Tôi nghĩ A Khải không phải người xấu, nếu anh ta muốn hại chúng ta cũng không cần phải phiền phức như vậy.”
Tây Môn Tuyết ôm Tây Môn Đình ra ngoài, Niếp Hành Phong thì bảo Hoắc Ly với Nghệ thu dọn đồ đạc. Sau khi mọi người ra khỏi cửa liền nhìn thấy A Khải lái xe của vị đạo sĩ đến, chiếc xe khá lớn, lại thêm chiếc mini cooper của Trương Huyền nên có thể đủ cho tất cả mọi người, lúc lên xe, Tây Môn Đình tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ gọi anh trai, Tây Môn Tuyết nắm lấy tay cậu, an ủi: “Ngủ đi, anh lúc nào cũng ở bên cạnh em.”
Tiểu Mãn trông thấy mà nước mắt lưng tròng, “Tình cảm anh em bọn họ thật tốt.”
Nho Chua ôm lấy nó nói, “Tớ cũng sẽ đối với cậu tốt như vậy.”
Mọi người đều lên xe hết chỉ còn mỗi Tiểu Bạch vẫn ngồi yên ở cửa, Hoắc Ly giơ tay gọi nó nhưng nó cũng không thèm để ý, Niếp Hành Phong đi tới nói: “Nghe những lời ngươi nói vừa rồi giống như là rất rõ về quỷ hồ.”
“Tôi có một đoạn ân oán cần giải quyết với cô ta.” Tiểu Bạch nhàn nhạt nói: “Chuyện không liên quan đến người khác.”
“Chúng ta không phải người ngoài.”
Tiểu Bạch nhìn Niếp Hành Phong, trong đôi mắt mèo hiện lên thần sắc phức tạp: “Duyên phận của chúng ta dừng ở đây thôi, tạm biệt.”
“Tiểu Bạch không đi em cũng không đi.”
Hoắc Ly nhảy xuống xe, Tiểu Bạch không nhìn nói, chỉ nói với Niếp Hành Phong: “Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, luân hồi bao nhiêu kiếp như vậy, tôi cũng mệt rồi. Hình, tôi chưa bao giờ cầu anh gì, chỉ lần này thôi, xin hãy tôn trọng ý nguyện của tôi.”
Niếp Hành Phong không hiểu lắm lời của Tiểu Bạch, nhưng phần cố chấp ấy khiến anh hoàn toàn từ bỏ ý niệm tiếp tục khuyên nó, mỗi người đều có nguyên tắc của riêng mình, anh không thể chi phối vì vậy liền gật đầu, nói một câu: “Bảo trọng.”
“Không muốn, em phải ở lại cùng Tiểu Bạch!”
Trong tiếng nức nở Hoắc Ly bị Nghệ dùng pháp thuật làm cho hôn mê rồi kéo vào trong xe, Niếp Hành Phong lên xe, dưới sự chỉ dẫn của A Khải bắt đầu xuất phát. Xe dần dần rời đi, nhìn qua kính chiếu hậu, Niếp Hành Phong trông thấy bóng hình nhỏ bé cuộn tròn lại của con mèo phía xa xa, có cảm giác ý trong câu nói của Tiểu Bạch lúc nãy là không còn gặp lại nữa.
Hoắc Ly đã tỉnh lại, cúi đầu yên lặng nhìn đầu gối, Nghệ rất lo lắng liền ghé vào cửa sổ phía sau nhìn, “Một mình Tiểu Bạch ở lại thực sự không sao sao?”
Niếp Hành Phong không biết, sắc trời ảm đạm âm u, hoàn toàn khác biệt với lúc anh với Trương Huyền mới tới thôn Thập Lý, dọc đường không hề nhìn thấy bóng dáng của tinh quái, dường như bọn chúng đang tránh né thiên kiếp đồng thời cũng muốn tránh khỏi tam phá nhật không may này, ma quỷ âm hồm không ngừng bay tới liền bị bỏ lại tít phía sau, Li Sơn sớm đã không còn linh khí ban đầu, bốn bề mờ mịt, khiến lòng người cũng không tự giác mà u ám theo, con đường gập ghềnh kéo dài, dường như không thấy tận cùng.
“Đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Hai vai bị ấn xuống, là tay Tiểu Mãn từ phía sau thò lên, ngữ khí trầm ổn thản nhiên quen thuộc khiến Niếp Hành Phong trong nháy mắt không thể phân biệt được người đang nói với anh rốt cuộc là Tiểu Mãn hay Trương Huyền.
Xe chạy nhanh trên con đường nhỏ quanh co, lại luôn có cảm giác không thấy tận cùng, Nghệ vỗ vỗ đầu, “Sẽ không phải lại gặp quỷ đả tường đó chứ?”
Niếp Hành Phong gọi điện cho Tây Môn Tuyết đang đi sau bọn họ, đáng tiếc ở khoảng cách gần như vậy mà di động cũng không kết nối được, vì vậy liền bảo Nghệ, “Ngươi ra xe phía sau bảo vệ Tây Môn Tuyết.”
Sau khi Nghệ đi, Niếp Hành Phong hỏi A Khải ngồi ở ghế phó lại, “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Quỷ hồ biết rồi.” Sắc mặt A Khải u ám, “Đây là thuật không gian cô ta giỏi nhất, cô ta đang ngăn không cho chúng ta rời đi.”
Muốn phá vỡ huyễn thuật, trừ phi trong số bọn họ có người có đạo hạnh cao hơn quỷ hồ, nhưng anh không hi vọng gì với Trương Huyền và hai con hồ ly kia; Nhã Diệp là ngự quỷ sư, đáng tiếc quỷ hồ không phải là ma quỷ thông thường. Niếp Hành Phong nhíu chặt mày lại, đột nhiên nhớ tới kết giới vách đá dựng đứng quỷ hồ tạo ra, vì vậy liền quay vô lăng, đâm ra khỏi con đường, A Khải hét lớn: “Cậu làm gì vậy?”
Niếp Hành Phong không thèm để ý mà vẫn giẫm lên chân ga điên cuồng phóng lên phía trước, nhìn như tử địa mà lại là đường sống, đây nhất định là kỹ xảo của quỷ hồ.
Xe rất nhanh liền tới rìa bảo hộ, phía trước đột nhiên truyền đến một trận gió mù mịt, vách núi đột nhiên thông suốt rồi xuất hiện một con đường rộng lớn, đáng tiếc xe lại bị cơn gió mạnh kia cuốn lấy, bánh xe lăn tròn nhưng không thể nhích lên phía trước, có người cao giọng hét: “Không ai được rời đi!”.
Giọng nói sắc nhọn chói tai, Niếp Hành Phong chỉ cảm thấy lỗ tai bị chấn động đến mức vô cùng đau đớn. Âm phong xoay chuyển, một bóng hình bay xuống trước mặt bọn họ, tóc dài áo đen, dưới mái tóc là khuông mặt trắng bệch, gương mặt khá đẹp nhưng dưới sự phẫn nộ cực độ mà trở nên dữ tợn, hai mắt đỏ sẫm như máu, vóc dáng thướt tha che giấu không hết tử khí đang phát ra, phần ngoan lệ chỉ dã thú mới có theo từng bước tiến gần của cô ta ập tới chỗ Niếp Hành Phong.
“Không ai rời khỏi đây được đâu, đừng chống cự nữa!” cô gái lạnh giọng hét lớn.
Tiếng súng vang lên, là Tây Môn Tuyết, nhìn thầy đầu xỏ làm bị thương em trai, hắn không hề lưu tình, nhảy xuống xe bóp cò súng liên tục. Cô gái hoàn toàn không để ý đến những công kích đó, chỉ cười lạnh một tiếng, tay áo đột nhiên dài ra, viên đạn đang phóng tới liền nằm gọn trong tay cô ta, sau đó lại hất tay ngược ra, may mà Nhã Diệp đúng lúc chắn trước, vận công đảy viên đạn sang một bên.
Niếp Hành Phong cũng nhảy ra khỏi xe, cô gái không hề để ý đến sự tồn tại của bọn họ mà chỉ hướng con mắt đầy oán độc vào A Khải, căm hặn nói: “Ngươi dám phản bội ta!”
“Đừng tiếp tục giết người nữa, cô sẽ bị trời phạt.”
Lời A Khải vừa nói ra đã bị một cỗ lệ khí cường đại đập vào ngực, hắn sụp xuống, phun ra một bụm máu.
Cô gái tiến tới, giơ tay lên, hét lớn: “Kẻ phản bội không có tư cách tiếp tục sống nữa!”
Lại hạ xuống một chưởng, Nhã Diệp vội vàng xông tới tiếp được, Nghệ cũng biến thành hình người, cùng xông tới với Nhã Diệp, đáng tiếc lệ khí của quỷ hồ quá cường đại, rất nhanh đã đánh bay hai người, Niếp Hành Phong thừa cơ đỡ A Khải dậy, thấy sắc mặt hắn trắng bệch dường như là bị thương không nhẹ.
“Rời khỏi đây mau.”
Niếp Hành Phong không biết pháp thuật, nhưng từ khí tràng cực kì âm lệ kia cũng có thể biết được đạo hạnh của cô gái kia không hề nông, bọn họ không phải là đối thủ, tốt nhất vẫn là sớm tránh đi. Đang muốn đỡ A Khải lên xe của Tây Môn Tuyết nhưng quỷ hồ lại không cho anh cơ hội đó, sau khi đánh bay Nhã Diệp với Nghệ xong liền vươn người nhảy đến trước mặt Niếp Hành Phong, nắm lấy đầu vai A Khải; Niếp Hành Phong chỉ kịp cảm thấy âm phong kéo tới, móng vuốt của hồ ly móc vào ngực A Khải, trong lúc gấp gáp anh muốn gọi sừng tê giác trong người ra nhưng lại không thể gọi được.
“Dừng tay!”
Trong lúc chỉ mảnh treo chuông, Nghệ từ phía sau xông lên, loan đao vung xuống tạo thành một đường ánh sáng lam. Quỷ hồ kêu thảm một tiếng, móng vuốt bị thương khiếp cô ta vội vàng dùng bàn tay kia đánh tới Nghệ.
“Ơ, sao đao của tôi lại không dùng được thế này? Hay là đạo hạnh của nó quá cao thâm vậy?” Nghệ không hiểu được, nhưng ngay lập tức liền bị lệ phong của quỷ hồ đánh bay sang một bên, ngã xuống lăn mấy vòng, đau đớn vô cùng nên lại biến về hình dạng con dơi nhỏ.
“Hồ linh, không được lạm sát người vô tội nữa!”
Một tiếng quát lớn truyền tới, ngăn lại đợt công kích của quỷ hồ, nhìn về hướng tiếng nói phát ra, chỉ thấy một con mèo đen ngồi xổm ở đầu xe, mắt mèo hơi híp lại, mang theo khí phách lạnh lùng.
“Ngự Bạch Phong, ngươi cuối cùng cũng chịu tới rồi, haha, luân hồi vạn năm, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi!” trông thấy Tiểu Bạch, quỷ hồ bật cười lớn, móng vuốt sắc bén thu lại, khôi phục lại bộ dạng yêu kiều.
Đây là sao, Niếp Hành Phong hoàn toàn không hiểu, Hoặc Ly lại cẩn thận tiến đến bên cạnh Tiểu Bạch hỏi: “Có phải là con hỏa hồ ngươi từng giết không?”
Tiểu Bạch không thèm để ý nó, nhưng ánh mắt đã chứng thực suy đoán của nó, vì vậy Hoắc Ly vội vàng xông lên nói với quỷ hồ: “Chuyện này đã qua lâu rồi, Tiểu Bạch cũng đã phải chịu cực khổ rất nhiều rồi, oan gia nên giải không nên kết, chi bằng nên đình chiến được không?”
Quỷ hồ không trả lời, đúng lúc Hoắc Ly nghĩ rằng lời của mình có tác dụng, thì bỗng mấy đạo hàn quang phóng tới chỗ nó, Nhã Diệp và Nghệ miễng cưỡng tiếp mấy chiêu, Hoắc Ly bị dọa sợ ôm chặt lấy đầu, ngay lúc đó liền nghe thấy một tiếng quát nhẹ truyền tới, một bóng trắng nhảy lên, đẩy hàn quang ra, nguyên thần của Ngự Bạch Phong thoát ra khỏi thân xác mèo, che ở trước mặt nó.
“Tiểu Bạch giỏi nhất!” Hoắc Ly vừa tán dương cừa không quên ôm lấy xác mèo đen, đã cùng Tiểu Bạch trải qua sinh từ, công tác hậu cần này nó đã quá mức quen thuộc rồi.
Bạch y nhẹ nhàng bay trong gió, dưới bộ quần áo chính là nguyên thần của thần hình ngục Ngự Bạch Phong, phiêu dật ung dung, cho dù dã luân hồi vạn năm cũng không hề có chút thay đổi nào. A Khải nhìn hắn, đột nhiên thần trí lóe lên, giống như cảm thấy khuôn mặt này vô cùng quen thuộc, có tôn kính nhưng hơn thế là căm giận, ngực lại nhói đau, lại phun ra một ngụm máu.
Ngự Bạch Phong lạnh lùng nói với quỷ hồ: “Năm đó là do ta nhất thời kích động nên đã phạm phải sai lầm lớn, nếu muốn giết ta ta tuyệt đối không chống cự, ân oán là do chúng ta bắt đầu, cũng nên do chúng ta kết thúc, không hề liên quan đến những người kia, vậy nên mau thả họ ra!”
Quỷ hồ nhìn nó, khuôn mặt kiều mị tràn đầy oán độc, “Ngự Bạch Phong, ngươi sớm đã không phải là thần hình ngục, cho rằng ta còn sợ ngươi sao? Hôm nay người đừng mong có thể thoát khỏi, bạn bè ngươi lại càng không!”
Vừa nói xong, cô ta liền giơ tay vận công, hàn quang tản ra, hóa thành vô số lợi kiếm phong đến chỗ Ngự Bạch Phong, Ngự Bạch Phong vừa bay lên nghênh chiến, vừa nói với Niếp Hành Phong: “Mang bọn họ đi mau!”
Nhã Diệp cũng tiến lên giúp đỡ, sắc trời vốn u ám bị cương khí từ hai bên phá vỡ, lộ ra những tia sáng trong vắt, Nho Chua với Tiểu Mãn nhìn nhau rồi cùng tụ lại hét: “Lợi hại quá, ai cũng đều lợi hại!”
Vừa nói xong liền bị Niếp Hành Phong kéo về phía sau rồi ném vào trong xe, thuận tay ném Hoắc Ly vào theo, đóng cửa lại nói với Tây Môn Tuyết: “Chạy mau!”
Tây Môn Tuyết hơi do dự: “Anh…”
“Mọi người cứ đi trước đi!”
Hồ linh không cho bọn họ có cơ hội chạy trốn, tay áo dài vung lên, âm phong ác liệt đánh tới khiến chiếc xe không ngừng xoay tại chỗ, Tây Môn Tuyết không thể giữ được vô lăng, Niếp Hành Phong đột nhiên nảy ra linh cảm, hét: “Đưa súng cho tôi.”
Tây Môn Tuyết ném súng cho Niếp Hành Phong, Niếp Hành Phong bắt được rồi rút ra đạo phù Trương Huyền mang theo, quay đầu vung tay ra đồng thời bó cò, viên đạn xuyên qua đạo phù bay thẳng đến chỗ quỷ hồ.
Đối với quỷ hồ, súng chỉ là đồ trang trí mà thôi, anh rất rõ điều này nhưng nếu thêm đạo phù vào thì lại hoàn toàn khác biệt. Quả nhiên, quỷ hồ bị viên đạn mang theo cương khí của đạo phù đánh lui về sau, rít lên từng tiếng sắc nhọn, giống như là đã bị thương, nhưng lệ khí thì không hề suy giảm, một chưởng đánh vào ngực Ngự Bạch Phong; Nhã Diệp cũng bị cô ta đánh trúng, bay sang một bên, tay trái run lẩy bẩy, muốn vận công nhưng vè mặt lại vô cùng đau đớn giống như do dự có nên ra tay không.
Thân hình quỷ hồ bị đánh tan lại tiếp tục tụ lại, thấy thế liền cười lạnh: “Hóa ra ngươi cũng là quái vật, đến tay cũng bị phong ấn rồi.”
“Còn tốt hơn so với thứ quỷ không ra quỷ hồ không ra hồ!”
Bị chế nhạo, sắc mặt hồ linh trở nên âm lệ, vung tay đánh tới Nhã Diệp, Niếp Hành Phong vội vàng che trước mặt cậu ta, nâng súng tiếp tục bắn. Không có âm thanh nào phát ra, đạn đã dùng hết, vội vàng sờ tay vào túi, phát hiện đạo phù cũng hết sạch rồi, cũng may anh phản ứng nhanh, vọt người tránh khỏi công kích của quỷ hồ.
Xe của Tây Môn Tuyết cũng dừng lại, thấy không trốn được, ngoài xe lại đang đánh nhau vô cùng nguy hiểm, Nho Chua xoa xoa tay, cũng muốn ra giúp đỡ, nhưng quay ra nhìn Tiểu Mãn rồi lại quay trở lại, ôm lấy nó nói: “Tớ vẫn nên ở lại bảo vệ cậu.”
“Hừ!” người đang cúi thấp đầu bỗng dưng người lạnh: “Một con tiểu hồ ly ngay cả hình dạng con người còn không cũng không biến ra được mà còn dám muốn bảo vệ ta sao?”
“Cậu?” Nho Chua sững người, nhưng lập tức liền hiểu ra, hét lớn: “Hóa ra là tên thần côn thối, dám nói pháp thuật của ta không tốt, tên chết tiệt, ai ôi…”
Lông cổ bị túm lên rồi bị lăng qua một bên, Trương Huyền bật người nhảy xuống xe, chạy tới bên cạnh Niếp Hành Phong, Niếp Hành Phong nhìn thấy cậu quay lại vội vàng nói: “Chạy mau!”
“Lúc gặp nguy hiểm anh thấy tôi chạy trước bao giờ chưa?”
Đôi mắt xanh thẫm như ngọc bích, hiện lên ngạo khí cùng tùy hứng của Trương Huyền, khóe miệng hơi nhếch lên, Niếp Hành Phong sững người nhưng ngay sau đó liền mỉm cười: “Cái tên này!”
Lệ phong quét qua, Trương Huyền vội vàng rút đạo phù ra, một nửa đưa cho Niếp Hành Phong, miệng niệm phù chú, quát: “Sắc!”
Đạo phù đồng thời được ném ra từ tay hai người, trong nháy mắt, bầu trời tràn ngập kim hoa vô cùng chói mắt, đạo phù hợp lại tạo thành một đường, cương khí hóa thành vòng kim quang trùm tới chỗ quỷ hồ, dưới khí thế kinh người quỷ hồ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, trong nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng.
Mọi người xung quanh lập tức hóa đá, chỉ có sắc mặt Trương Huyền vẫn không đổi, xoa xoa tay, ung dung nhàn nhã, “Lão hổ không phát uy, ngươi lại coi như chiêu tài miêu sao, xong việc.”
Một lúc sau mọi người mới hồi hồn, Nghệ vỗ cánh bay tới, trong mắt tràn ngập kính ngưỡng: “Lão đại, cậu thực sự quá suất! Tiếp theo chúng ta phải làm sao?”
“Chạy trốn chứ sao, mày nghĩ rằng quỷ hồ có thể bị đánh bay dễ dàng như thế sao? Nhưng cũng không phải lo lắng, để ta dẫn đường.”
Đám người vừa hồi hồn lại tiếp tục hóa đá, Trương Huyền lập tức nhảy lên xe. Lần này Trương Huyền lái xe, ảo cảnh vách đá quỷ hồ tạo ra đã biến mất hết, nhưng Trương Huyền không đi ra khỏi núi mà ra đi vào sâu trong núi, đi theo một nhánh đường của ngã ba lúc bọn họ mới vào núi.
Niếp Hành Phong không hỏi nhiều, anh biết Trương Huyền làm vậy nhất định là có dự tính nhưng Tây Môn Tuyết lại không nghĩ như vậy, sau khi đi được một đoạn, xe hắn vượt qua xe Trương Huyền, dừng lại, hỏi: “Tại sao không rời khỏi mà còn tiếp tục đi sâu vào núi?”
“Anh đặc biệt lái xe vượt lên nói chuyện với tôi là vì không gọi được điện thoại đúng không?”
“Đúng, thì sao?” Tây Môn Tuyết tự thấy mình không phải loại ngu đần gì nhưng vẫn không thể tiêu hóa được câu hỏi của Trương Huyền.
“Anh thực sự cho rằng chúng ta có thể rời khỏi sao?”
Mắt Tây Môn Đình lộ ra nghi hoặc, nhưng không trả lời, Trương Huyền lại nói tiếp: “Chúng ta chạy không thoát được, lần này không phải là nó chết thì là chúng ta chết, ở lại đánh cuộc một phen may ra còn có cơ hội sống sót, nếu anh muốn chạy vậy ngay cả chút cơ hộ cũng không còn rồi.”
Tây Môn Tuyết không nói chỉ quay đầu lại nhìn ra ghế sau, Tây Môn Đình đã tỉnh lại, mặc dù vẫn còn yếu nhưng thần trí đã thanh tỉnh rất nhiều, nói: “Anh à, em không sao đâu, đừng lo.”
Tây Môn Tuyết thực sự rất lo cho cơ thể của em trai, nhưng vẫn là nghe lời Trương Huyền, đi theo sau xe của cậu vào núi, rất nhanh, sơn đạo ngày càng rộng, cuối cùng, một khoảng đất trống xuất hiện trước mặt bọn họ, cây cối xung quanh um tùm nhưng lại không hề có dấu chân, hiển nhiên nơi này rất ít người tới được.
Trương Huyền dừng xe bảo mọi người xuống xe nghỉ ngơi, Hoắc Ly với Nghệ vẫn đang phục cậu sát đất, lần này ngay cả Nho Chua cũng không thể không thừa nhận Trương Huyền rất lợi hại, ngay cả nó ở Li Sơn mấy trăm năm cũng không hề biết trong núi còn có một nơi thế ngoại đào viên như thế này.
“Lão đại, sao cậu biết trong này còn có đường?” Nghệ không biết mệt mỏi hỏi han.
“Đoán.”
“Đoán sao?”
“Ừ, đoán.” Trương Huyền gật đầu, bình tĩnh trả lời kinh ngạc của mọi người: “Mọi người không thấy càng đi vào đây âm hồn càng ít sao? Trong này là trung tâm của cương khí trận pháp, quỷ hồ tạm thời sẽ không tới đây.”
“Ồ, chẳng trách tôi thấy mùi ở đây rất đáng ghét, hóa ra là như vậy.”
Nghệ gật đầu đồng ý với cách giải thích của Trương Huyền, nhưng những người khác vẫn chưa hiểu được cái gọi là pháp trận là gì, nhìn cậu chằm chằm muốn nghe tiếp, ai ngờ cậu hắt xì một cái, dựa vào vai Niếp Hành Phong, “Chủ tịch, tôi buồn ngủ quá.”
Niếp Hành Phong có dự cảm không tốt, quả nhiên đợi tới lúc Trương Huyền ngẩng đầu lên, anh mắt đã biến lại trạng thái con cừu nhỏ ngốc nghếch. Tiểu Mãn quay đi quay lại, kì quái nhìn mọi người, lập tức liền xấu hổ rụt rụt cổ, “Xin lỗi, em ngủ quên mất, kẻ xấu bị đánh chạy rồi sao?”
Niếp Hành Phong vô lực, nhưng lúc này không còn thời gian để rối rắm với tính tùy hứng của Trương Huyền, anh kiểm tra thương thế của Nhã Diệp với A Khải, Nhã Diệp chỉ bị thương nhẹ, tự mình điều tức liền ổn nhưng A Khải bị thương khá nặng, Ngự Bạch Phong xin Niếp Hành Phong một tấm đạo phù, niệm chú ngữ, rồi ấn đạo phù lên trước ngực hắn coi như tạm thời giúp hắn giảm đau. Sau khi thi thuật, linh thể của Ngự Bạch Phong lại nhạt đi mấy phần hiển nhiên vận công làm tiêu hao rất nhiều thể lực.
A Khải vô cùng áy náy, “Tôi thật đáng chết, không cần phải phí công cứu tôi, cứ tập trung tinh thần để ứng phó với quỷ hồ thì hơn.”
“Không ai đáng chết cả, tự lo cho bản thân đi, kiếp số của ta không cần người khác phiền lòng.”
Ngự Bạch Phong lạnh nhạt trả lời đổi lại là những đốm nhỏ tràn ngập trong mắt Hoắc Ly.
“Có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là có chuyện gì không?” Hai anh em Tây Môn đi tới, Tây Môn Đình hỏi A Khải: “Mặc dù tôi không hiểu vì sao anh cho tôi uống thuốc kia nhưng tôi tin anh không có ý muốn hại tôi, nhưng sao anh lại đi giúp ác quỷ kia?”
A Khải cười thảm: “Giờ hỏi câu này thì có ý nghĩa gì chứ?”
“Có lẽ bọn tôi đều không thể sống sót rời khỏi chỗ này, vậy ít nhất tôi muốn hiểu rõ mọi việc.”
A Khải cúi đầu không nói, một lúc lâu sau mới từ từ lên tiếng: “Việc này phải bắt đầu từ lần đầu tiên tôi gặp quỷ hồ. Hai mươi năm trước, lúc tôi mới chỉ bảy tám tuổi, trong một lần lên núi đốn củi lạc đường rồi đi vào một nơi hoàn toàn không biết, sau đó liền gặp được cô ấy, cô ấy vẫn xinh đẹp hệt như bây giờ, nhưng lúc đó tôi vẫn chưa biết cô ấy là quỷ hồ…”
Ánh mắt A Khải trở nên mơ màng, hoàn toàn rời vào hồi tưởng thời thơ ấu, lúc đó quỷ hồ đang luyện công, nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần khiến hắn khi đó vẫn còn là trẻ con dễ dàng rơi vào vực sâu mê luyến. Xung quanh quỷ hồ có rất nhiều bộ xương trắng nhưng hắn đều không chú ý tới, đó là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, điều kì lạ là quỷ hồ không những không giết hắn mà còn giúp hắn trở về.
Lần tiếp theo gặp quỷ hồ là mấy năm sau đó, lúc hắn đang săn thú phát hiện quỷ hồ bị thương, sau đó mới nghe cô ấy nói cô ấy bị một đạo sĩ pháp thuật cao thâm đánh cho bị thương, nhưng đạo sĩ đó cũng biến thành một đống xương trắng rồi, lúc đó hắn đã biết quỷ hồ không phải là người, thậm chí không phải loại lương thiện gì nhưng vẫn cứu cô, nghe cô ấy sai đi tìm các loại linh thảo giúp cô chữa thương.
Sau đó hắn dần dần phát hiện ra bí mật của quỷ hồ, cũng biết nguyên nhân tại sao không ngừng có người mất tích, nhưng hắn không thể làm gì được, cái hắn có thể làm chỉ là sau khi những người kia chết vì họ thắp một nén nhang, để họ an tâm lên đường.
Sau khi đạo sĩ kia mất tích hắn sớm đã biết là do quỷ hồ làm bởi vậy liền muốn vào núi tìm di vật của ông ta, ai ngờ không tìm được vị đạo sĩ kia mà lại gặp Tây Môn Đình, hắn cho Tây Môn Đình uống thuốc, ngoài việc giúp cậu ta trấn hung, tránh khỏi công kích âm hồn oán tử ra, cũng là để thần trí cậu ta trở nên mơ hồ, người không có năng lực tư duy có thể khiến quỷ hồ cho rằng cậu ta đã kề cận cái chết, không tiếp tục truy sát cậu ta.
“Rõ ràng anh biết đó là sai, tại sao không ngăn những người kia vào núi? Anh làm như vậy khác gì vẽ đường cho hươu chạy?”
A Khải cười lạnh đáp lại câu hỏi của Tây Môn Tuyết: “Tại sao tôi phải giúp mấy người kia? Bọn họ đều là vì bảo thạch trong lòng có quỷ kế muốn vào núi, vậy là người tốt gì chứ? Cho dù có người tốt thì sao? Đối với tôi mà nói, bọn họ hoàn toàn là người xa lạ, những năm gần đây làm bạn với tôi, đối tốt với tôi chỉ có quỷ hồ!”
“Anh thích cô ta phải không?” Niếp Hành Phong cảm thông nhìn hắn. Chỉ có thể là thích một người mới khiến con người ta trở nên điên cuồng, cố chấp như vậy, không phải không biết sai mà là tuyệt vọng tới cho dù là sai cũng vẫn nhất quyết làm.
“Tôi không được thích cô ấy sao?” A Khải nhìn Niếp Hành Phong hỏi ngược lại: “Tôi biết tôi là kẻ tàn phế, lại xấu xí, căn bản không thể với tới cô ấy, nhưng tôi thích cô ấy là chuyện của tôi, tôi chưa bao giờ cầu xin cô ấy phải để ý tới tôi cả!”
“Không, tôi không hề coi thường tấm lòng anh, yêu thích một ai đó không bảo giờ là sai cả.”
Tây Môn Tuyết lại không hề ôn hòa như Niếp Hành Phong, lạnh lùng nói: “Nhưng em trai tôi là người vô tội!”
“Tôi biết.” nói tới Tây Môn Đình, A Khải áy náy: “Thực ra quỷ hồ giết những người kia không đơn giản chỉ vì họ muốn tìm bảo mà cô ấy đang tìm người yêu bị rơi vào luân hồi, cô ấy nói người yêu cô ấy sẽ quay lại, lúc cô ấy phát hiện ra những người đó không phải mới đại phát lệ tính, giết chết bọn họ, cô ấy cướp đi em trai anh, hẳn cũng xuất phát từ ý nghĩ kia.”
“Ông nội nói, phụ nữ không có được tình yêu rất điên cuồng.” Nho Chua có lòng nói: “Vậy nếu bọn tôi giúp cô ta tìm ra người yêu, vậy vấn đề không phải được giải quyết sao?”
“Cô ta đã đợi vạn năm, đã không muốn tiếp tục đợi nữa rồi, khụ khụ…”
Nghệ kì quái: “Sao cô ta dám khẳng định người yêu của cô ta nhất định sẽ trở về tìm?”
“Vì Li Sơn là nơi bọn họ định tình, cũng là mồ chôn của bọn họ.” Ngự Bạch Phong ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Vạn năm trước, lúc trời đất còn hồng hoang, ta được Ngũ Đế phái xuống nhân gian, chấp chưởng hình ngục, tiểu hồ tiên của hỏa hồ tốc cùng thấy chú pháp yêu nhau, ta đã tin lầm lời người khác, muốn bắt cô ta lên thiên giới chịu phát, kết quả lỡ tay giết chết cô ta, người yêu của cô ta cũng tự sát, trước khi chết còn hạ chú với ta…”
Chuyện cũ từ từ được nói ra, sau đó biến mất theo gió, cảm nhận được phần tang thương kia, mọi người đều trầm mặc không nói gì, chỉ có Nho Chua hiếu kì hỏi: “Hạ chú biến ngươi thành mèo sao?”
Ngự Bạch Phong cười, không biết phải làm sao, nhịn cười nói: “Tàn nhẫn hơn thế rất nhiều.”
Hắn bị nguyền vĩnh viễn rơi xuống luân hồi, hơn nữa mỗi kiếp đều sẽ mất đi vật mình trân quý nhất, mà mỗi lần sau khi hắn mất đi xong mới có thể nhớ được những chuyện đã qua, sau đó tiếp tục ân hận tuyệt vọng rơi vào luân hồi. Hình phạt tàn nhẫn hơn khiến hắn bị đày nghiến trong đau khổ vĩnh viễn không thoát khỏi, nhưng hắn chưa bao giờ oán hận, lời nguyền lấy cả sinh mạng để trả giá, nặng nề đến mức hắn không thể oán hận.
Ngự Bạch Phong nhìn về phía xa, một tảng đá nham thạch rất lớn đứng vững phía trước, đó là nơi tiểu hồ tiên và người yêu cô ta bỏ mạng, thế sự xoay vần hơn vạn năm, nơi vốn là thánh địa đào nguyên đã hóa thành một khoảng Li Sơn, sớm đã nhìn không ra quang cảnh năm đó, chỉ có phần thù hận cho dù trải qua nghìn năm vạn kiếp cũng không hề thuyên giảm.
Tâm tình hơi buồn bã, hắn nói: “Mọi người yên tâm, đoạn ân oán này ta sẽ cùng quỷ hồ kết lại, cho dù phải liều mạng đến hồn phi phách tán ta cũng sẽ bảo vệ mọi người bình an rời khỏi.”
“Nếu quỷ hồ thực sự có lòng thả người thì lúc nãy đã không hạ thủ rồi, tam phá nhật sắp tới rồi, chúng ta căn bản không phải là đối thủ của cô ta.” Lời Nhã Diệp khiến mọi người đều rơi vào trầm mặc.
“Nếu đã không thể chạy thoát, vậy cứ quyết một trận tử chiến, cùng tiến cùng lui, đây là pháp huấn của gia tộc Tây Môn.” Tây Môn Tuyết cầm súng lên, nói với mọi người: “Tôi không biết pháp thuật gì cả, muốn tôi làm gì, mọi người cứ nói tôi sẽ làm theo.”
“Có lẽ không đen đủi như vậy đâu, quỷ hồ vẫn chưa đuổi tới đây chứng mình trong lòng cô ta có sợ hãi.” Niếp Hành Phong nói.
“Sợ hãi gì chứ?”
Nho Chua nghiêng đầu không hiểu, quay đầu nhìn Tiểu Mãn, phát hiện nó đã chạy tới một bên, rúc trong bụi cỏ không biết đang tìm cái gì, Nho Chua vội vàng chạy qua bắt lấy nó liền nhìn thấy nó đang vui vẻ sắp xếp đồ trong túi áo, nhìn kĩ hóa ra là ngọc mã não, từng viên trong suốt óng ánh, mang theo linh khí của ngọc cổ, Li Sơn khắp nơi đều là châu ngọc, nếu không phải vì quỷ hồ ở đây, chỗ này sợ đã sớm bị bọn chuyên tìm bảo đạp nát rồi.
“Anh kia nói những viên đá nhỏ này rất có giá trị, muốn nhặt nhiều nhiều một chút, Nho Chua cậu cũng giúp tớ nhặt được không?” Tiểu Mãn dùng giọng nói mềm mại nói.
Một mình tiểu thần côn ham tài thì thôi lại còn dám dạy hư trẻ con, Niếp Hành Phong vô cùng bất đắc dĩ đi tới, lấy ra hết ngọc thạch trong túi Tiểu Mãn, ném lại về trong bụi cây, thấy nó mút ngón tay vô tội nhìn anh lại có chút đau lòng nói: “Anh kia làm như vậy là không đúng, tài bảo là của ngọn núi này, không thể tùy tiện nhặt, nếu em thích, sau này sẽ mua cho em sau.”
“Cảm ơn anh Niếp, cái này tặng anh.” Được dỗ xong, Tiểu Mãn lập tức cười vui vẻ, rút ra mảnh giấy từ túi áo đưa cho Niếp Hành Phong, “Anh kia nói cái này vô cùng quan trọng.”
Niếp Hành Phong cầm lấy xem, là bản đồ Trương Huyền lấy được từ chỗ đạo sĩ kia, đây chỉ là một tấm bản đồ bình thường, anh không hiểu nó quan trọng ở đâu vì vậy liền đưa cho mọi người xem.
“Ơ, lạ thật.” nhìn mấy điểm được đánh dấu trên bản đồ, Nhã Diệp ngạc nhiên, lập tức rút bút ra, nối mấy điểm được đánh dấu lại, vì vậy một kí hiệu sao năm cánh hiện lên trên bản đồ, ngôi sao vô cùng lớn bao trọn vẹn cả ngọn núi, một phần thôn Thập Lý cũng nằm trong đấy.
Trông thấy đỉnh một cánh của ngôi sao đặt ở đầu thôn, Niếp Hành Phong đột nhiên nhớ tới hòn đá nham thạch lớn ở gần xưởng chế tác pháo. Khó trách tín hiệu điện thoại ở gần thôn lại kém như vậy, hóa ra là bị pháp trận sao năm cách làm nhiễu sóng, bởi vậy những nhà ở ngoài pháp trận mới có thể gọi điện thoại, Trương Huyền nhất định là sớm đã phát hiện ra cổ quái của nham thạch, nên mới giữ lại bản đồ.
“Đây là pháp trận thanh lọc oán khí, quỷ hồn trong lòng có oán khí không thể vào trong kết giới này.”
Là một ngự quỷ sư, Nhã Diệp sau khi nối thành hình sao năm cánh liền lập tức cảm nhận được thần lực của nó. Li Sơn địa linh nhân kiệt, hóa ra được sự che chở của trận pháp này, nhưng, trận đồ rộng lớn như vậy là ai đã tạo ra?
“Người tu đạo bình thường không thể có thần lực như vậy.” Nhìn trận pháp này, giữa mày Ngự Bạch Phong phiền muộn, dường như nghĩ ra gì đó, “Đáng tiếc pháp trận bị phá rồi, chỗ này bị khuyết, không thể ngăn chặn oán linh oan hồn.”
Hắn chỉ vào bản đồ nói, chỗ đó chính là xưởng chế tác pháo, hiển nhiên, trận hỏa hoạn hơn bốn mươi năm trước đã khiến kết giới của trận pháp bị khuyết, bởi vậy sau này thôn Thập Lí mới không ngừng xảy ra chuyện kì lạ, người trong thôn chỉ cho rằng là những quỷ hồn chết oan trong trận hỏa hoạn tác oai tác quái, thực ra đó chỉ là những du hồn bị linh khí của Ly Sơn thu hút tụ tập lại mà thôi.
“Kết giới mặc dù bị khuyết một chỗ, nhưng thần lực vẫn còn, quỷ hồ hẳn là vẫn có chút sợ hãi trước kết giới này, nhưng tối này thì không nói chắc được, tam phá nhật, ma quỷ đổ xô ra, pháp lực của quỷ hồ được gia tăng, sợ rằng trận pháp này không ngăn nổi cô ta.”
“Vậy chúng ta cũng bày kết giới, chống được trận nào hay trận ấy, chỉ cần qua được đêm nay liền bình an rồi.”
Nho Chua chưa thấy tình thế này bao giờ bởi vậy không những không sợ mà còn rất hưng phấn; Nghệ gật đầu phụ họa, tu hành của nó không giống với mọi người, âm lực càng nặng nó càng thích, thực sự chờ mong bọn quỷ sớm chui ra, đến càng đông càng tốt, nhưng nhìn sắc mặc của mọi người đều không tốt, nó cũng không dám nói ra những lời trong lòng.