” Cậu gõ cái gì vậy?”
” Tư liệu hồi hồn, còn có bảng giá.”
Trương Huyền đánh xong, nối dây máy in, in nội dung ra đưa cho Niếp Hành Phong.
Trên tờ giấy liệt kê lần lượt từng cách hồi hồn, đơn giản nhất là tưới nước bùa lên người, lấy cương khí để hồi hồn, Niếp Hành Phong không nhìn kĩ liền lập tức bỏ qua. Chỉ là linh hồn mà còn bị nước bùa của Trương Huyền làm cho thất điên bát đảo, nếu như tưới nước bùa lên toàn thân anh, khả năng trực tiếp đi gặp Diêm Vương là một trăm phần trăm luôn.
Ngoài nước bùa ra, còn có dùng pháp lực để hồi hồn, tụng kinh hồi hồn, hay gọi hồn, nhưng cách nào cũng ghi là chỉ có thể thực hiện ở lúc âm khí nặng nhất mới có thể có hiệu quả, Trương Huyền ở bên anh rất quan tâm giải thích: ” Mười lăm âm lịch hàng tháng là lúc âm khí nặng nhất, cũng là nói nếu như anh cự tuyệt uống nước bùa vậy thì phải chờ nửa tháng nữa mới được.”
Nửa tháng cũng không tính là quá lâu, Niếp Hành Phong đồng ý, lại tiếp tục xem phần bảng giá, không hỏi giật mình.
Phí vật phẩm năm vạn, phí cúng bái một vạn, phí dầu đốt năm nghìn, phí ăn ở tính theo ngày, có thể xem xét giảm giá, phía dưới bảng giá còn rất chu đáo đề thêm phần kí tên.
Tên nhóc này quả thực xem anh như người tiêu tiền như rác vậy, khó trách lúc nãy mới có thể hảo tâm mời anh ăn mì. Niếp Hành Phong ngẩng đầu nhìn Trương Huyền, nhẹ giọng nói: ” Tôi nhớ rõ cậu từng nói chúng ta là bạn.”
” Nhưng bạn bè cũng cần ăn cơm nha!” Trương Huyền nghiêm mặt nói: ” Nếu không phải là bạn bè tôi còn tính nhiều hơn nha, nhiều nhất là giảm cho anh ba mươi phần trăm, chủ tịch anh cũng không muốn cả đời bồng bềnh như này đâu ha?”
Không muốn, nhưng mà cái gì mà phí dầu đốt chứ? Chẳng nhẽ bây giờ đạo sĩ làm phép còn cần dùng cả xăng sao?
” Là tiền xăng xe của tôi, vừa mới kéo anh về thêm trọng lượng của một người, đồng hồ xăng cũng giảm xuống khá nhiều,một lần thì cũng không đáng là bao, nhưng anh là muốn ở nửa tháng ha, nếu anh đồng ý uống nước bùa, tôi sẽ bỏ cho anh phần này.”
” Không cần, cậu cứ việc để đấy.”
Mấy vạn tệ với Nhiếp Hành Phong mà nói cũng không phải là số tiền lớn gì, anh cũng mặc cho Trương Huyền càn quấy, rất sảng khoái cầm bút kí tên mình lên tờ giấy.
” Cậu học mấy năm đạo thuật rồi? ” kí tên xong, Niếp Hành Phong thuận miệng hỏi.
Tiền thuận lợi vào tay, Trương Huyền rất vui mừng, đem hợp đồng cất cẩn thận, rồi hướng Niếp Hành Phong xòe ra ba ngón tay.
” Ba năm!? ”
Mới học ba năm đã dám hét giá lên trời như vậy, Niếp Hành Phong chợt nghĩ bản thân học tài chính mười mấy năm thật là lãng phí.
” Ba tháng. ” Trương Huyền rất bình tĩnh sửa lại.
” Ha! ” đáp án quá kinh hãi khiến Niếp Hành Phong trừ than lên một tiếng thì không nghĩ ra được một cái gì khác.
” Chủ tịch, anh có thể đừng bày ra bộ mặt bị lừa như vậy được không? Trên đời này có thứ gọi là thiên phú, tin tôi đi, tôi chỉ học ba tháng đạo thuật nhưng cũng đủ mạnh hơn mấy người nghiên cứu nhiều năm, ít nhất là chỉ có tôi mới nhìn thấy được sự tồn tại của anh có phải không? ”
Nói ra thì đúng là vậy, nhưng mà đó cũng là điều làm Niếp Hành Phong phiền muộn nhất, tại sao ngày cả Nhan Khai với Tiểu Bạch cũng đều không nhìn thấy anh mà Trương Huyền một thiên sư hạng ba ban lộ xuất gia (*) lại có thể nhìn thấy? Lẽ nào ông trời đã định rằng số mệnh của anh phải bị tiểu thần côn này chủ trì?
(*) ban lộ xuất gia: nửa chừng mới chuyển sang nghề nào đó
Buổi chiều Trương Huyền ngồi chỉnh sửa tư liệu công việc của mình, Niếp Hành Phong ngồi bên cạnh cậu xem ti vi, chương trình rất vô vị, vì vậy anh hướng ánh nhìn về phía Trương Huyền.
Lúc Trương Huyền làm việc rất nghiêm túc, hai hàng lông mi tinh xảo rũ xuống, một bộ mặt hết sức chăm chú, môi dưới hơi hơi bĩu lên, khom thành một hình cung rất dễ thương, nhìn cậu, Niếp Hành Phong đột nhiên cảm thấy tim đập rất mạnh, có một loại tình cảm rất lạ bỗng nhiên xông vào tim anh.
” Chỉ làm thám tử không tốt hay sao? Tại sao còn muốn kiêm chức thiên sư? ” Cuối cùng anh nhịn không được hỏi.
” Tôi là do ông chủ nhặt về, giúp ông ấy làm việc cũng là tự nuôi sống bản thân, làm thiên sư thuần túy chỉ là tự nhiên phát hiện mình có linh lực. ” Trương Huyền vừa gõ bàn phím vừa trả lời.
” Nhặt về? ”
” Đúng a, mấy tháng trước tôi gặp tai nạn xe, bị xe đâm mất trí nhớ, trừ tên ra cái gì tôi cũng không nhớ được, đúng lúc ông chủ tôi nhìn thấy, liền thu nhận tôi. Người này vừa keo kiệt vừa tham tài, nhưng làm người cũng không tệ, giao việc cho tôi làm, bằng không ngay cả loại chỗ này tôi cũng chẳng ở được.” Trương Huyền rất bình thản nói, tưởng như đang thuật lại chuyện của người khác.
” Cậu mất trí nhớ sao? ”
Tim Niếp Hành Phong nảy lên một cái, nghĩ đến chuyện mình cũng xảy ra tai nạn giao thông, liền có một chút cảm giác đồng bệnh tương liên với Trương Huyền, ” Cậu đã đi khám bác sĩ chưa? Để họ giúp cậu khôi phục lại trí nhớ đã mất.”
” Chưa, tôi chỉ là mất trí nhớ, cũng không phải biến thành đần độn, làm sao có thể ngu ngốc đi ném tiền vào cái hang không đáy đấy được. ”
” Nhưng mà cậu không muốn nhớ lại những chuyện trước đây sao? Cậu trước đây là người như thế nào? Ở đâu? Có bạn bè người thân gì không? ”
” Nhớ ra thì giúp ích gì được cho tôi sao? Hay là nói, chủ tịch tất cả những chuyện đã xảy ra hai mươi mấy năm anh đều có thể nhớ hết? ” làm việc xong, Trương Huyền tắt máy, cười hỏi Niếp Hành Phong.
Ánh nắng buổi chiều ấm áp khiến đôi mắt cậu tự nhiên mang một màu xanh da trời, Niếp Hành Phong gần như không thể rời mắt ra khỏi, ngẩn ngơ nói: ” Đương nhiên không thể, một số chuyện vụn vặt tự nhiên sẽ quên đi.”
” Chính vậy a, những hồi ức quan trọng nhất định không thể quên đi, cho dù quên đi nhất định sẽ có một ngày có thể nhớ lại, nếu như vĩnh viễn cũng không thể nhớ lại, vậy chỉ có thể chứng minh, việc anh quên đều là những thứ đối với anh không hề quan trọng, nếu đã không quan trọng, vậy anh hà tất nhất định phải nhớ lại làm gì?”
” Trương Huyền, cậu thật khiến tôi hỗn loạn. ” Niếp Hanh Phong cười khổ.
Nhưng anh vẫn rất cảm kích Trương Huyền, những câu nói vừa rồi đã làm thông suốt vấn đề vẫn đang làm anh bối rối, những suy nghĩ phiền não như đã thắt thành một quả cầu len nay đã được một bàn tay khéo léo nhẹ nhàng gỡ ra.
Nhìn một vùng ánh sáng, Niếp Hành Phong chợt cảm thấy lần xuất hồn này cũng không hẳn là một chuyện xấu, tốn mấy vạn tệ cũng rất đáng giá.
Cơm tối vẫn là mỳ nấu, nhưng Niếp Hành Phong cũng không bắt bẻ, ăn tối xong, Trương Huyền đưa bộ đồ ngủ của mình cho anh, mặc dù cũ nhưng rất vừa người, hai người bất kể là chiều cao hay dáng người đều tương tự nhau, vì vậy lần ở chung này cũng có rất nhiều thuận lợi.
Sô pha phòng khách cũng có thể ngủ một người, Nhưng Trương Huyền chỉ có một cái chăn, tuy nói rằng linh thể ngủ không đắp chăn cũng không thể bị đông lại được, nhưng người ta nếu đã chấp nhận trả tiền, cậu cũng không thể không biết xấu hổ mà để Niếp Hành Phong ngủ ngoài sô pha, mà cậu cũng không thể ủy khuất bản thân được, vì vậy sau khi suy nghĩ liền quyết định để Niếp Hành Phong ngủ cùng mình trên một chiếc giường, may mà giường đủ lớn có thể ngủ được hai người.
” Nếu anh không ngủ được, có thể đi dạo xung quanh, người bình thường khó có được cảm giác linh thể đi ngắm cảnh, ngàn vạn lần không nên bỏ qua.” trước khi ngủ Trương Huyền tốt bụng nhắc nhở.
Không cần, ở trong này rất tốt rồi.
Ngoài người nhà ra, Niếp Hành Phong chưa bao giờ ở cùng người khác, càng chưa bao giờ ngủ lại ở nhà người khác.
Nhưng Trương Huyền là một ngoại lệ, từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, bản thân liền có cảm giác quen thuộc lạ thường trước nay chưa từng có, hai người nếu nói là bạn không bằng nói là bạn tri kỉ thì đúng hơn, cho dù chia cách nhiều năm, cũng vẫn nhớ rõ ràng tích cách, yêu ghét của đối phương, đây cũng là một nguyên do chính khiến anh không chút do dự cùng Trương Huyền về nhà.
Thân thể Trương Huyền có một mùi thơm nhè nhẹ, là mùi nước hoa rất quen thuộc,dựa vào bên cạnh cậu, Niếp Hành Phong cảm thấy rất an tâm, từ sau khi phát sinh rất nhiều chuyện li kì cổ quái, anh cuối cùng cũng có được một nơi khiến bản thân thả lỏng.
Niếp Hành Phong ngủ rất sâu, nhưng mộng đẹp không dài, anh rất nhanh bị một trận âm thanh kì quái làm giật mình. Âm thanh ma sát sột soạt triền miên vô tận, anh mở mắt, phát hiện âm thành là từ sát vách truyền đến, trong tiếng rên rỉ còn xen lẫn tiếng kẽo kẹt của ván giường, mặt anh đỏ lên, hiểu đây là cái gì.
Nhìn sang Trương Huyền, vẫn ngủ thật ngon, hương thơm trong veo như có như không truyền đến, làm nhịp tim Niếp Hành Phong đột nhiên gia tốc một cách kì lạ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc kia, lại thêm ma xui quỷ khiến thế nào tay tiếp tục dời đến chỗ xương quai xanh tinh xảo lộ ra ngoài lớp áo ngủ, đường cong tinh tế đầy phong vị khiếp anh muốn tiếp tục dọc theo cảm xúc hướng xuống dưới…
Trương Huyền đúng lúc ấy liền mở mắt, Niếp Hành Phong giật mình vội vàng rút tay về, cũng may cái người đang tức giận không chú ý đến động tác mờ ám của anh, đạp chân vào tường mắng: ” Kháo, nửa đêm các ngươi gọi hồn cũng không cần dùng sức như vậy! ”
Đáp lại cậu là tiếng hét chói tai của người phụ nữ, như là khiêu khích, động tác mãnh liệt sát vách với bên này đạp qua tác động từ hai bên khiến bức tường mỏng rung một cách lợi hại. Không thể ngủ tiếp, Niếp Hành Phong đành phải ngồi dậy hỏi: ” Bọn họ đêm nào cũng như vậy sao? ”
” Phải a, đêm nào cũng là đêm xuân, cũng không sợ thận hư sao.”
Loại việc này người làm thận hư, người nghe chỉ sợ cũng không biết đi tới đâu, mỗi đêm đều nghe âm thanh sống động này lẽ nào tiểu thần côn có thể chịu được?
” Tòa nhà này ăn bớt nguyên vật liệu, xây bức tường thật quá mỏng a! ” Trương Huyền tức giận bất bình nói, bật đèn, nhìn qua Niếp Hành Phong, đột nhiên phì cười ” Chủ tịch mặt anh đỏ hết rồi ư, quá ngây thơ nha, loại chuyện này quen là được, cứ nhìn tôi đây này.”
Mặt Niếp Hành Phong đỏ không phải vì nghe âm thanh kia mà là lo sợ hành động vừa làm với Trương Huyền, nghĩ một lúc lâu mới đưa ra kết luận – nhất định là bị âm thanh mờ ám kia làm loạn, nếu không anh cho dù không có bạn gái cũng không đến nỗi loạn phát tình với một nam nhân.
Trương Huyền nhảy nhảy nhảy chạy đến phòng khách, không lâu sau cầm tới một đầu đĩa.
Lúc đầu Niếp Hành Phong còn tường cậu bị kích động, muốn xem AV, còn muốn cùng nhau xem làm anh xấu hổ, ai biết được sau khi cậu ấn nút, hiện ra là một nam nhân đang cố gắng vận động hài hòa theo giai điệu, lại nhìn đến Trương Huyền theo nhạc bắt đầu động tác bắt tôm rất kì quái, vị chủ tịch từ trước tới nay vốn rất trầm tĩnh cuối cùng cũng bị chấn động một cách triệt để.
“Trương Huyền, cậu làm cái gì vậy? ” Anh rất gian nan mới mở mồm ra hỏi được.
” Đi trên gió(**) a, tất cả mọi người tu đạo đều phải biết bước đi của gió.Bà nó, không ngủ được đành phải đi luyện công, chủ tịch cũng đến luyện một chút, cái đôi mãnh liệt sát vách, không làm ít nhất một giờ sẽ không ngừng lại đâu.” Trương Huyền nghiêm chỉnh thôi quyền luyện bước, thuận tiện cũng mời Niếp Hành Phong tập cùng.
(**) gió ở đây theo từ điển là canh phong, tức là gió trên trời cao, là một thuật ngữ của đạo giáo
” Cậu một mình chơi đi. ”
Khâm phục kiểu thần kinh thô của Trương Huyền đến trình độ không lời nào để nói, Niếp Hành Phong nằm xuống, lựa chọn lờ đi.
『 Trương Huyền, trong cuộc đời của cậu, chưa bao giờ đau khổ sao? 』 anh nhắm mắt lại, tự hỏi tự đáp: 『 Hẳn là không có, mà dù có, cậu cũng có khả năng biến đau thương thành vui vẻ. 』
Loại cố gắng vận động của Trương Huyền so với sự ồn ào sát vách còn có phần mãnh liệt hơn, vậy nên bên kia không chịu được âm nhạc ầm ĩ quấy nhiễu, mấy lần đạp tường kháng nghị. Bức tường chuyển động oanh oanh liệt liệt, phim chiếu khoảng một tiếng sau mới bắt đầu ngừng lại. Nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn, Trương Huyền tiếp tục tiến vào mộng đẹp, đợi đến lúc tỉnh dậy, quang cảnh bên ngoài đã sáng rõ rồi.
” Cậu đêm qua không ngủ đủ, tiếp tục ngủ thêm một chút đi.” Niếp Hành Phong ở phòng bếp làm cơm, nghe thấy tiếng bước chân, anh không quay đầu lại thuận miệng nói.
” A, chủ tịch anh giúp tôi làm bữa sáng sao? ” xoa xoa đôi mắt còn đang mơ hồ, Trương Huyền rất kinh nhạc hỏi.
” Chờ cậu nấu cơm, tôi sợ lại là mỳ nấu.”
Bị vạch trần, Trương Huyền xấu hổ cười.
Bữa sáng chỉ là bánh mỳ với trứng rán đơn giản, nhưng với Trương Huyền mà nói, đã rất phong phú rồi, xông lên thân thiết ôm Niếp Hành Phong một cái.
” Chủ tịch, yêu anh chết mất! ”
Lần này thực sự là có lời a, chiêu tài miêu mình nuôi không chỉ biết chiêu tài mà còn biết nấu cơm, thật muốn nuôi anh ta cả một đời. Bị mùi thơm bữa sáng hấp dẫn, Trương Huyền rộng rãi trừ cho Niếp Hành Phong nửa tháng tiền ăn ở.
Vẻ lười biếng lúc mởi tỉnh dậy càng làm tôn thêm đôi mắt so với nước biển còn xanh hơn khiến Niếp Hành Phong hơi có chút thất thần, tiếp đó tim lại bắt đầu đập thình thịch.
Từ sau khi quen Trương Huyền, tim của anh dường như muốn đình công, lúc nhanh lúc chậm, tần suất mất kiểm soát càng ngày càng nhiều, chẳng nhẽ điều ước đêm sinh nhật lại linh nghiệm sao? Nhưng mà, ý anh là nữ chứ không phải…
Suy nghĩ rắc rối bị cắt đứt bởi Trương Huyền: ” Hôm nay tôi phải đến công ty, chủ tịch có muốn đi với tôi không? ”
Niếp Hành Phong đồng ý, nếu không anh một mình ở nhà cũng chẳng có việc gì làm, cách mười lăm còn hơn nửa tháng nữa, nhân tiện cho bản thân một kì nghỉ dài vậy.
Ăn sáng xong, hai người rời khỏi nhà đi làm, Trương Huyền lại kéo anh đến chỗ chiếc xe Sheep đáng yêu, nhìn sợi dây Sách Hồn Ti cũng ngay lúc đó xuất hiện, Niếp Hành Phong lập tức lắc đầu.
Anh không muốn hai ngày liền đều bị người ta thả như diều giấy với lại quan trọng hơn là anh bây giờ ít nhất cũng có thể đụng vào đồ vật, nếu lại tiếp tục như hôm qua bay thẳng đến những xe đối diện, vậy thì cho dù anh đang là linh thể cũng không chịu nổi.
” Vậy thì ngồi sau tôi, tôi đèo anh. ” Trương Huyền cài dây mũ bảo hiểm, lên xe, khởi động máy.
『 Xe của cậu còn có ghế sau hay sao? 』
Nhìn chằm chằm chiếc xe con bỏ túi trước mặt, Niếp Hành Phong lầu bầu trong lòng, nếu hai đại nam nhân cũng ngồi chung chỉ sợ chỉ thấy người không thấy xe mất, mà hai người bọn họ lại còn thuộc loại vóc người tương đối cao gầy nữa.
Nhưng anh là linh thể, cũng không quá quan trọng đi? Niếp Hành Phong tự thôi miên bản thân lên xe, Trương Huyền dịch dịch người lên phía trước cho anh chỗ ngồi xuống.
” Chủ tịch, ôm vào thắt lưng tôi, nhớ ôm chặt nha, nếu không anh mà bị bay mất tôi cũng không bắt lại được đâu.”
Chiếc xe đáng thương trong lúc Trương Huyền nói cũng bắt đầu chạy.
Thực ra cũng không có gì xấu hổ cả, bởi vì Niếp Hành Phong là linh thể, bản thân rất nhẹ, nói anh ngồi trên xe không bằng nói là lửng lơ trên xe, nếu không có hay cánh tay ôm lấy thắt lưng Trương Huyền, nói không chừng đúng là sẽ bị bay ra đằng sau xe.
” Chủ tịch may mà anh không phải linh hồn bình thường, nếu không bị âm hồn tiếp xúc chặt chẽ thế này, tôi nhất định sẽ bị đông thành đá. ” lái xe nhưng mồm Trương Huyền vẫn không nhàn rỗi.
Niếp Hành Phong không trả lời chỉ cười nhẹ.
Anh từ nhỏ thích đua xe, nhưng đối với xe máy lại không hứng thú, thực ra nguyên nhân lớn nhất là ghét người khác kề sát vào người mình, nhưng bây giờ lại thấy loại cảm giác này cũng không tệ, người Trương Huyền mang một mùi anh rất thích, dựa vào càng gần thì cảm nhận ấy lại càng rõ ràng, thật không hiểu tại sao mình lại đối với một người có thể nói vẫn còn xa lạ này có cảm giác thân thiết kì lạ như vậy, anh chỉ biết rằng, trong khoảnh khắc này anh tin có duyên phận trong truyền thuyết.
Vươn tay dùng lực ôm lấy thắt lưng Trương Huyền, thắt lưng của cậu rất mảnh, nhưng lại rất dẻo dai, chứng minh có luyện tập trong thời gian dài, kiểu ôm ấp này khiến Niếp Hành Phong có một loại ảo giác có thể dung nhập cậu vào người mình; xe đi rất ổn định, nhưng Niếp Hành Phong lại cảm thấy tim mình đang đập loạn lên, dần dần, nhịp tim anh với nhịp tim người nào đó bắt đầu ăn khớp với nhau, vững vàng mà êm dịu.
Công ty của Trương Huyền ở tại một gian của khu cao ốc, trên cửa có treo một tấm biển công ty thám tử Tả Thiên, bên cạnh còn giới thiệu vắn tắt một số nghiệp vụ chính, trong đó bốn chữ cố vấn kì bí thập phần rõ ràng, Niếp Hành Phong đoán đây nhất định là công sức của Trương Huyền.
” Chào chị Vi Vi, mấy ngày không gặp, chị dường như thon thả đi nhiều a. ” Trương Huyền bước vào, rất thân thiết chào cô thư kí tên Đỗ Vi Vi.
Đỗ Vi Vi có thể coi là một người đẹp, vóc dáng mảnh khảnh, quần áo cũng rất gợi cảm, nhìn chiếc váy ngắn không thể ngắn hơn, Niếp Hành Phong tiếp tục cảm thán, bây giờ ngay đến văn phòng thám tử tuyển người điều kiện đầu tiên cũng là xem vóc người mặt mũi.
Được khen, Đỗ Vi Vi rất vui, cầm lấy một vài ghi chép về khách hàng đưa cho Trương Huyền, coi như là hồi báo, Trương Huyền đưa cho cô đồ uống nóng mình mới mua. Đỗ Vi Vi cầm lấy lại bĩu môi nói:: ” Giúp cậu tiếp bao nhiêu điện thoại, chỉ đưa mỗi một cốc đồ uống sao keo kiệt vậy.”
” Có thời gian em sẽ mời chị Vi Vi đi ăn cơm, chị xem chỗ nào ngon sau này bảo với em. ”
Tiểu thần côn thật biết lấy lòng phụ nữ, không, có lẽ cậu ấy biết lấy lòng tất cả mọi người xung quanh mình. Trên người cậu có một loại sức hấp dẫn có thể khiến người khác dễ dàng buông bỏ cảnh giác, cho dù bản thân mình lăn lộn trong thương trường nhiều năm cũng không hề phân vân mà tin cậu.
Suy nghĩ này khiến Niếp Hành Phong bất giác cảm thấy ưu tư.
Ông chủ Tả Thiên là một người vừa đứng tuổi, cũng là một người dễ nhìn, khác Trương Huyền ở chỗ, lúc cử động rất nho nhã, nếu không biết nghề nghiệp của người này có thể nghĩ hẳn là một giáo viên hay một học giả.
Tả Thiên nhận lấy tư liệu Trương Huyền đưa, thuận tiện lấy một phần án khác đẩy qua.
Trương Huyền không cầm, mà chạy đến một bên uống trà, ” Ông chủ, đừng có nói với tôi lại là đi bắt gian dâm được không? Loại chuyện này để cho Lương Lương làm đi, đây chẳng phải là sở trường của anh ta sao.”
Mấy ngày nay liên tục chạy bên ngoài, chân đều chạy nhuyễn rồi, nói thật lòng, với loại án sắc này cậu thực sự hứng thú không nổi.
” Lương Lương với Tề Ngộ mới vừa nhận án đi rồi, nếu không tôi cũng không tìm cậu, cậu tiếp tục chịu khổ một chút vậy, cuối tháng tôi sẽ thêm tiền thưởng cho cậu.”
” Vậy còn anh? Anh có vẻ rất nhàn nhã nha, tự mình đi làm cũng được mà.” Hoàn toàn không để ý đến vị trí ông chủ, Trương Huyền ung dung thưởng trà.
” Gần đây tôi bị đối thủ theo dõi, không thoát được.”
Tả Thiên buồn bực vo vo đầu, động tác nhỏ này khiến một người nam tử trưởng thành vô ý lộ ra một chút trẻ con, chạy qua, thật sự đưa tập hồ sơ án mới cho Trương Huyền ” giúp đỡ tôi một chút người anh em. ”
Niếp Hành Phong đứng bên cạnh liếc mắt nhìn, là loại theo dõi gian dâm, người ủy thác là Tần Chiếu, người buôn đồ cổ, đối tượng bọn họ cần theo dõi là vợ kế của Tần Chiếu Hứa Khả Chân.
Bên trong tư liệu kèm theo ảnh của Hứa Khả Chân, khoảng hơn ba mươi tuổi, rất xinh đẹp, nhưng là đẹp kiểu rẻ tiền, trên người đeo rất nhiều châu báu, che hết vẻ đẹp vốn có, loại án này khó trách Trương Huyền không thích thú, nhưng… mắt liếc xuống phía dưới, dừng lại chỗ tiền thù lao, không khỏi bật cười.
Trương Huyền nhất định nhận vì giá tiền.
Quả nhiên, Niếp Hành Phong từ đôi mắt xanh lam nhìn ra ánh sáng rực rỡ, không phải ảo giác, ánh sáng của tiền vàng cảm tưởng như có thể tùy thời nhảy ra ngoài.
Có tiền làm đầu, Trương Huyền không nói hai câu liền vui vẻ tiếp nhận ” Trong vòng ba ngày tôi sẽ giúp anh xử lý. ”
Tiếp theo lại tiếp tục hóng gió với chiếc xe Sheep, địa điểm là – Thiên đường mua sắm Hào Hoa.
Tài liệu người thuê cung cấp có viết Hứa Khả Chân rất thích chỗ này, Trương Huyền nhìn một vòng khu trung tâm thương mại, vận khí của cậu rất tốt, rất nhanh đã nhìn thấy Hứa Khả Chân đang ở trong một thẩm mỹ viện, vì vậy Trương Huyền liền chạy đến tiệm cà phê đối diện tìm một chỗ ngồi xuống chờ.
Cửa sổ sát đất của tiệm này làm bằng kính nên rất thuận tiện để theo dõi, từ chỗ này nhìn sang, có thể nhìn rõ ràng cảnh tượng bên kia đường.
Trương Huyền gọi cho mình một cốc ca cao nóng, uống một ngụm, rồi lấy ống hút cắm vào trong cốc, đưa cho Niếp Hành Phong, ” Chầm chậm uống, đừng để người khác phát hiện nước tự dưng lại bốc hơi.”
Niếp Hành Phong nhẹ nhàng hút một ngụm, hương vị ngọt ngào của đồ uống mang đến một thứ cảm xúc đặc biệt khó nói thành lời, anh phát hiện tiểu thần côn này nhìn qua có vẻ tùy tiện nhưng thực ra lại rất cẩn thận, cậu ấy thông qua rất nhiều hành động nhỏ mà quan tâm đến anh.
” Phụ nữ nếu đã đi vào thẩm mỹ viện, ít nhất phải ba tới năm tiếng mới ra được. ”
Trương Huyền lầm bầm lấy laptop ra, bắt đầu xem xét những tài liệu liên quan của Tần Chiếu. Trang mạng của công ty Tần Chiếu thiết kế rất lớn, xem ra việc buôn bán đồ cổ cũng khá hưng thịnh, nhưng nhìn đến ảnh của vị này, Trương Huyền lắc đầu thở dài: ” Người này nếu muốn làm bố của Hứa Khả Chân còn dư nha, già như vậy, nhất định không thỏa mãn được vợ, không trèo tường mới lạ đó. ”
Tần Chiếu nhìn qua khoảng sáu mươi tuổi, nhìn có vẻ điềm tĩnh, khôn khéo, khỏe mạnh, rất có phong độ, đáng tiếc loại phong độ này chỉ hợp với thanh niên mà thôi.
Hứa Khả Chân từng làm người mẫu, nhưng chỉ là người mẫu hạng ba, sau này được người giới thiệu với Tần Chiếu, vừa mới kết hôn hơn ba năm. Trương Huyền di chuột, huýt sáo rồi lại nói thầm: ” Ông này thật nhiều tiền, chẳng trách Hứa Khả Chân đồng ý lấy.”
Màn hình máy tính có một tấm chắn bảo vệ, Niếp Hành Phong ngồi bệnh cạnh không nhìn thấy gì, đành phải bay đến phía sau Trương Huyền dựa sát vào cậu để nhìn. Kiểu tiếp xúc này có chút mờ ám, nhưng Niếp Hành Phong rất nhanh liền bị những số liệu hiển thị trên màn hình hấp dẫn, đây là chi tiết thu nhập hàng năm của Tần Chiếu, còn có mối quan hệ xã giao của Hứa Khả Chân vân vân, loại chuyện riêng tư này Tần Chính không thể nào để bọn họ xem được, khả năng duy nhất là tiểu thần côn này đã dùng một chút thủ đoạn không đứng đắn.
” Cậu được đào tạo chính quy về máy tính sao?” nếu như chỉ hiểu một chút ít về kỹ thuật, không có kiến thức vững chắc về máy tính không thể nào làm được như vậy, đáng tiếc lại dùng ở phương diện này.
” Không biết nữa. ” Hứng thú của Trương Huyền vẫn đặt ở chỗ mấy số liệu, ” Xem ra có khá nhiều phi vụ buôn bán của Tần Chiếu không theo con đường bình thường, thảo nào nhiều tiền như vậy.”
Làm cái nghề này ít nhiều đều không sạch sẽ, Niếp Hành Phong cũng không cảm thấy kì lạ, dựa vào rất gần, mùi hương của Trương Huyền làm anh có chút không tập trung, Trương Huyền lại dường như không để ý đến đụng chạm của anh, vẫn tiếp tục di chuột, xem xét tình hình giao thiệp của Hứa Khả Chân.
Đại bộ phận là bạn bè đồng nghiệp cô ta quen khi làm việc hồi trước, trong đó bạn bè là nam cũng không ít, xem ra cô ta là một người mạnh vì gạo bạo vì tiền (***)
(***) mạnh vì gạo bạo vì tiền: làm việc có cơ sở thì dễ thành công, chỉ người lắm tiền có thủ đoạn dễ bề xoay sở.
Trương Huyền nhìn máy tính, thuận tay cầm cốc ca cao nóng, hút một ngụm. Niếp Hành Phong rất muốn nhắc nhở cậu bản thân đã ngậm qua, nhưng nhìn cậu uống rất vui vẻ, câu nói kia theo bản năng nuốt trở lại.
Ngồi đợi ở quán cà phê hơn nửa tiếng, Hứa Khả Chân cuối cùng cũng chăm sóc xong, đi ra tính tiền. Trương Huyền vội vàng chạy ra ngoài, đợi Hứa Khả Chân đi ra, câu giả vờ vô ý đi qua, đụng vào người Hứa Khả Chân một cái, Niếp Hành Phong nhìn thấy rất rõ ràng, trong nháy mắt hỗn loạn ấy, Trương Huyền bỏ một vật gì đó vào túi xách của cô ta.
Sau khi Hứa Khả Chân bắt taxi rời đi, Trương Huyền cũng lên xe đuổi theo, Niếp Hanh Phong hỏi: ” Cậu bỏ thiết bị nghe trộm trên người cô ta, không sợ bị cô ta phát hiện sao? ”
” Đó là một miếng rất mỏng, không dễ gì cảm nhận được, mà nếu cái túi ấy chỉ là đồ trang sức, thì cô ta lại càng không đụng đến.”
Nửa tiếng sau, taxi dừng lại ở một khách sạn năm sao, nhìn thời gian có lẽ Hứa Khả Chân muốn dùng cơm trưa ở đây.
” Không, tôi ngửi thấy một mùi vị không bình thường ở đây.” Trương Huyền cười hì hì: ” Chủ tịch ở đây chờ tôi, tôi lập tức sẽ quay lại.”
Bên cạnh khách sạn có một công viên rất lớn, giữ trưa, bên trong không có người, Trương Huyền đỗ xe cẩn thận rồi chạy vào trong khách sạn. Biết cậu là đi thám thính tình hình, Niếp Hành Phong cũng lười theo, nằm ngửa trên bãi cỏ, lấy khuỷu tay làm gối, nhìn mây bay trên trời, đột nhiên tự cười bản thân.
Thời gian quý báu anh lại dùng để chơi trò bắt gian vô vị với tiểu thần côn, nếu đổi thành mấy ngày trước, anh nhất định nghĩ rằng mình điên rồi, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy rất may mắn vì bản thân có thể thoát ra khỏi vòng xoáy của cuộc sống hàng ngày, ở tại một phần khác của thế giới hưởng cuộc sống tự do tự tại.
Trương Huyền rất nhanh liền quay về, khóe miệng cười nhạt, rất rõ ràng là đã làm được việc, hừ nhẹ một tiếng mở yên sau xe lên, lấy ra một tấm vải nhựa nhỏ, trải ra, sau đó lấy mọi thứ bày lên trên miếng vải, ngoài bánh ngọt với đồ uống ra, còn có những thiết bị hoạt hình xinh xắn mà Niếp Hành Phong chưa từng nhìn thấy bao giờ.
” Đây đều là tôi thay đổi qua, kiểu hoạt hình này không dễ khiến người khác chú ý.” Trương Huyền ngồi khoanh chân bên cạnh Niếp Hành Phong, bắt đầu mở tai nghe hình chuột Mickey trong tay, hào hứng như đang tham gia bữa liên hoan trong tiết thanh minh.
” Chủ tịch, ăn bánh đi, lần này lại tiếp tục đợi nữa, nhìn có vẻ người này khá là cường tráng nha. ”
” Hứa Khả Chân không phải đến đây ăn cơm trưa với bạn sao? ”
” Đúng, nhưng là ở trên giường nha, với đồng nghiệp trước đây của cô ta. ”
Trương Huyền mở máy tính, từ trong đống bạn của Hứa Khả Chân tìm ra bức ảnh của một nam nhân. Người này tên là Phùng Dũng, làm giám sát sân khấu, hai người thông qua công việc mà quen nhau, rồi tiếp tục qua lại, sau đó lại chia tay, không lâu sau thì Hứa Khả Chân kết hôn, đúng như Trương Huyền nói, Phùng Dũng rất khôi ngô, cường tráng, rất xứng với Hứa Khả Chân.
Trương Huyền cắm thẻ nhớ vào máy tính, rất nhanh liền hiện lên ảnh, toàn bộ đều là sau khi Hứa Khả Chân từ thẩm mĩ viện đi ra, bắt xe, xuống xe, vào khách sạn, còn có cảnh gặp Phùng Dũng, cùng nhau vào một gian phòng, ngay cả bài trí bên trong gian phòng ấy ra sao cũng chụp được, trong ảnh là Hứa Khả Chân với Phùng Dũng đều mặc đồ ngủ, quan hệ như thế nào thì không cần nói ra cũng hiểu.
Người này đến phòng khách cũng có thể chui vào, Niếp Hành Phong đối với thủ đoạn của Trương Huyền không biết là khâm phục hay là bó tay nữa, hỏi: ” Cậu chụp lúc nào vậy? ”
Ném một máy ảnh bỏ túi cho Niếp Hành Phong, vật này nhỏ đến mức nửa lòng bàn tay cũng giấu được, chẳng trách anh không chú ý tới, hóa ra khoa học kĩ thuật đã phát triển tới mức độ này rồi, cũng không biết là tốt hay xấu, anh liền hỏi: ” Phòng khách của khách sạn rất dễ vào sao? ”
” Rất dễ, chỉ cần đủ tiền đi hối lộ là được. ” hí hoáy với tai nghe, Trương Huyền thuận miệng nói.
” Trương Huyền, cách nghĩ này của cậu không đúng. ”
Mặc dù anh vẫn cảm thấy phương thức biểu đạt cách yêu tiền tham tiền của Trương Huyền rất đáng yêu, nhưng vẫn cảm thấy bản thân phải uốn nắn một chút quan niệm sai lầm này, ” Trên thế giới này có rất nhiều thứ còn đáng quý hơn tiền bạc. ”
” Tôi đương nhiên hiểu, vàng, kim cương, châu báu, ngay cả những thứ đồ cổ được đào lên từ dưới đất cung quý báu hơn tiền rất nhiều, đáng tiếc tôi không có được, vì thế chỉ còn cách thiết thực một chút. ”
Sét đánh giữa trời quang, Niếp Hành Phong thật sự bị chấn động, vô lực lăn quay ra đất, nhưng Trương Huyền không cho anh lười biếng, nhéo anh một cái, đem một tai nghe bỏ túi dự phòng nhét vào tai anh, cùng lúc ấy, có những tiếng kêu hổn hển khiến người ta mặt đỏ tim đập truyền đến.
” Củi khô lửa bốc nha, hai người này chơi thật kịch liệt. ” Nghe đông cung trực tiếp, Trương Huyền rất nhàn nhã cắn một miếng bánh mì, cười hì hì nói.
Máy nghe trộm của cậu có chức năng tự động ghi âm, đủ để chứng minh hành vi trèo tường của người phụ nữ này, chi cần đem băng ghi âm đưa cho người thuê, công việc liền hoàn thành, đương nhiên, nếu có thể chụp được ảnh, thì lại càng hoàn mỹ. Án thật dễ dàng liền xử lí xong, tâm tình Trương Huyền rất khoan khoái, ngắm nhìn một bên người Niếp Hành Phong, mặt anh ửng đỏ, ánh mắt sau khi nhìn mình thì rất không tự nhiên mà tránh đi.
Một tia sáng xuyên qua tán cây, in bóng mờ mờ lên một bên mặt của anh, Trương Huyền nhìn nhìn, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.
Anh tuấn, điềm tĩnh, giàu có, còn rất ngây thơ, kiểu con cháu nhà giàu như vậy thật còn quý hơn cả quốc bảo, một chú mèo cảnh đẹp như vậy, nếu cậu bắt trở về, có hay không sẽ bị trời phạt a?
Buổi chiều rất yên tĩnh, không gian mờ hồ phát ra tiếng rên rỉ gợi tình dai dẳng, bầu không khí rất kì lạ, im lặng, cả hai người đều không nói gì.
Cuối cùng, vẫn là Niếp Hành Phong không nhịn được, nhẹ giọng hỏi: ” Cứ làm công việc như vậy, cậu không chán sao? ”
” Chán chứ, nhưng tôi phải sống. ” Trương Huyền cũng nhẹ giọng đáp.
Phụ nữ trẻ tuổi không chịu được cô đơn, hồng hạnh xuất tường, lại bị ông chồng thương nhân khôn khéo phát hiện, vì vậy liền bắt gian tại giường, lợi dụng để làm tư liệu ly hôn, án này đối với cậu cũng chẳng có gì là mới, hoàn toàn có thể biết trước kết cục của Hứa Khả Chân. Nhưng Trương Huyền một chút cũng không đồng tình với cô ta, thích tiền không sai, nhưng phải nỗ lực tự mình kiếm tiền, đây là quy tắc trò chơi, nhưng Hứa Khả Chân lại phạm quy, án cứ như vậy lặp đi lặp lại, nói không chán là lừa người.
Câu trả lời tràn đầy bất đắc dĩ, dường như ánh sáng mặt trời rực rỡ cũng không tới được con người cô đơn này, tim Niếp Hành Phong co rút một cái, rất hối hận vì đã hỏi câu này.
” Xin lỗi, tôi không cố ý. ”
” Ha ha, lừa anh đó thôi! ”
Nét mặt Trương Huyền chuyển đột ngột, cười lớn ngã lăn xuống mặt cỏ, đôi mắt màu lam lộ ra ý cười đã đạt được gian kế, vẻ cười này khiến Niếp Hành Phong đột nhiên cảm thấy cậu rất miễng cưỡng.
Nhưng Trương Huyền vẫn chưa phát hiện ra, tiếp tục cười nhạo: ” Đối với việc kiếm tiền, tôi không bao giờ chán được, đồ ngốc! ”
Không nhịn được, Niếp Hành Phong lao về phía trước, hung hăng bóp cổ cậu.