Sáng sớm, Niếp Hành Phong lái xe đến đón Trương Huyền, Nghệ cũng cố sống cố chết bám theo bằng được.
“Sủng vật kiên quyết muốn tới góp vui.” Trương Huyền bất đắc dĩ nói: “Nhưng cũng đừng lo lắng, nó đã dùng thuật ẩn thân người khác không nhìn thấy nó đâu.”
“Tôi chỉ lo lắng người khác nhìn thấy nó ôm lon bia trong lòng thôi.” Niếp Hành Phong nói đùa rồi lại hỏi: “Ở đã quen chưa?”
“Không tồi.” trên mặt Trương Huyền lộ ra vẻ thỏa mãn vô cùng.
Việc nhà không phải làm, loa đài thoải mái dùng, muốn ăn gì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là ok, điều đáng tiếc duy nhất là không thể đi hai chiếc xe xịn đó đi làm, truy án lại đi Ferrari, đi theo dõi kiểu vậy cũng quá chơi trội rồi. Bởi vậy chỉ có thể tiếp tục để chúng trong ga ra mà ngắm, còn mình thì vẫn cần mẫn lái con xe Sheep sắp được chuyển vào bãi phế liệu.
Đi tới câu lạc bộ golf Kim Thạch, Niếp Hành Phong lấy ra hai cây gậy đánh golf rồi đến quầy phục vụ giúp Trương Huyền mượn một ngăn tủ gửi đồ. Anh là thành viên VIP ở đây, có tủ chuyên dùng riêng còn Trương Huyền thì phải dùng ngăn tủ tạm thời.
Trong phòng nghỉ, Niếp Hành Phong mua hai cốc trà lạnh thuận tiện mua cho Nghệ một chai bia ướp đá, con dơi nhỏ sớm đã quên mất suy nghĩ người không cùng đường gì đó, ôm chai bia vui vẻ chạy sang một bên hưởng thụ.
“Đây gọi là nguyên tắc của mày hay sao?” Trương Huyền trợn trừng mắt nhìn con vật không hề có chút lập trường.
“Không, nguyên tắc của tôi là – mọi nguyên tắc đều có thể thay đổi theo hoàn cảnh.” Nghệ dõng dạc bỏ lại một câu rồi ngoảnh mặt bay đi mất dạng.
Uống xong cốc trà, Trương Huyền đi tìm ngăn tủ theo số trên chìa khóa, mở tủ ra rồi bỏ tất cả đồ không dùng đến vào. Lúc để giày vào đột nhiên nhìn thấy trong góc tủ có cái gì đó.
Cậu thò tay lấy ra, là một chiếc khắn lụa đỏ khá dài mà nữ sinh gần đây rất thích dùng, lại còn mang một mùi thơm nhẹ. Cầm trong tay, Trương Huyền nhíu mày, tim đột nhiên đập mạnh mấy cái một cách kì quái.
Khăn lụa rất mỏng, dưới ánh sáng của đèn hiện ra một màu đỏ tươi đến chói mắt, giống như…một mảng máu lớn.
Trong lòng chợt hiện lên một ý nghĩ kì quái, ngay cả mùi thơm vốn có dường như cũng thay đổi thành một mùi khác, là cảm giác cậu chán ghét nhât.
“Làm sao vậy?” Niếp Hành Phong đi đến, nhìn thấy Trương Huyền cầm khăn lụa đứng phát ngốc, sắc mặt có chút khó coi liền vội vàng hỏi.
“Không có gì, vừa nhặt được cái này trong ngăn tủ.”
Niếp Hành Phong cầm lấy khăn lụa, bỗng nhiên có một cảm giác bất an kì lạ bao phủ lấy anh, anh chợt hiểu tại sao sắc mặt Trương Huyền lại khó coi như vậy nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Có thể là người trước đây dùng ngăn tủ này đã để quên, để tôi mang đến quầy phục vụ.”
Hội viên câu lạc bộ đều có ngăn tủ riêng, khách thỉnh thoảng mới đến một lần như Trương Huyền không nhiều bởi vậy chỗ này cũng không hay được dùng đến, có lúc đồ vật bị để quên rất lâu cũng không phát hiện ra.
Sau khi đem khăn lụa đến cho quầy phục vụ, Niếp Hành Phong mang Trương Huyền đến sân luyện tập. Loại gà mờ như Trương Huyền thực sự không vào nổi sân đánh bóng chính thức, chỉ có thể quăng mấy gậy ở sân luyện tập cho đỡ nghiền. Niếp Hành Phong đứng bên cạnh hướng dẫn, dường như cảm thấy dạy Trương Huyền đánh bóng còn thú vị hơn là mình đánh.
“Cậu là lần đầu tiên đánh golf sao?” Nhìn tư thế cầm gậy của Trương Huyền liền biết cậu là lần đầu chơi, nhưng Niếp Hành Phong vẫn rất lịch sự xác nhận lại.
“Tôi thường xuyên chơi bowling.” Trương Huyền rất hưng phấn xoay gậy đáp.
“…thực ra, cũng không khác chơi bowling là mấy.”
Niếp chủ tịch buồn bực giải thích, để Trương Huyền đứng vào vị trí đánh rồi bản thân đứng ở một bên hướng dẫn: “Mũi chân trái hơi hướng ra ngoài, trọng tâm đặt trên chân trái, người hơi nghiêng, mắt nhìn bóng, người đứng cứng quá, thả lỏng một chút…”
Vừa nói cho Trương Huyền cách đánh bóng đúng tay vừa chỉnh lại tư thế cho cậu, thân hình hai người tương đương nhau lại dựa vào nhau rất gần, gần như tóc mai đều chạm vào nhau, thân thể đụng chạm rất tự nhiên lúc sửa lỗi lại trở thành một cảm giác khác.
Niếp Hành Phong ngửi thấy một mùi thơm thanh nhã của CK trên người Trương Huyền, không phải là một mùi nước hoa rất đặc biệt nhưng khi Trương Huyền dùng lại mang đến một sức quyến rũ chết người khiến anh không cách nào chống cự.
Dường như là một mùi rất quen thuộc vương vấn không thôi, nhưng nếu hỏi anh là đã tiếp xúc ở đâu anh lại không thể trả lời được, anh chỉ biết có một loại ràng buộc khiến anh buộc phải theo dù có phải trả bất kì giá nào.
“Chủ tịch?”
Niếp Hành Phong lấy lại tinh thần xong mới phát hiện bản thân thực sự đang dựa vào quá gần, anh có chút bối rối vội vàng lùi ra, Trương Huyền nhìn anh, nở nụ cười giảo hoạt: “Anh có phải đã quen đến mức thành tự nhiên rồi?”
“Sao cơ?”
“Thường mang phụ nữ đến đây, mượn việc hướng dẫn mà ăn đậu hũ có phải không?”
“Đánh golf!” Niếp Hành Phong sầm mặt, xoay người đi đến vị trí đánh bên cạnh.
Tai mèo lại đỏ sao, Trương Huyền hé miệng cười. Nếu đổi là người khác lúc này nhất định sẽ bị coi là quả bóng golf rồi bị cậu hung hăng đánh đi, nhưng đối tượng lại là chiêu tài miêu, dường như cảm giác không giống nhau. Thành thật mà nói, cậu cũng không ghét loại tiếp xúc thân mật vô cùng mờ ám này, ngược lại còn cảm thấy an tâm kiên định.
Tiền bạc là hậu thuẫn mạnh mẽ nhất, câu này quả nhiên không sai a…
Niếp Hành Phong đứng ở bên cạnh luyện tập đánh bóng, thuần túy là vì giúp đỡ Trương Huyền, nhưng thần kinh vận động của Trương Huyền rất phát triển, không tốn nhiều công phu đã có thể đánh được kha khá, vừa nhàn nhã vung gậy vừa nói với anh: “Chủ tịch anh mời tôi đi đánh bóng, tối tôi mời anh đi ăn cơm nha?”
“Về nhà cậu, thử tay nghề của cậu xem.”
“Nhưng mà, tôi chỉ biết nấu mì gói thôi.”
“Cũng được.”
Ánh nắng có chút gay gắt, luyện tập một lúc, Niếp Hành Phong bảo nhân viên đi mua hai chai nước rồi kéo Trương Huyền sang một bên nghỉ ngơi, Nghệ vẫn không thấy xuất hiện điều này khiến Niếp Hành Phong cảm thấy rất kì quái.
“Nó đi đâu rồi?”
“Có thể là uống say nên quay về xe ngủ rồi.”
Thức thần cậu nuôi cũng là một người theo chủ nghĩa trời sinh hưởng lạc như cậu, Trương Huyền cũng không để ý, vừa uống nước vừa hỏi: “Chiều này đi đâu chơi đây?”
“Tôi cũng chưa nghĩ đến.”
“Đi bãi biển? Suối nước nóng? Phòng tập thể hình? A, đi xem phim cũng không tồi nha, không bằng đi về nhà tôi xem trong rạp chiếu gia đình?” Trương Huyền nói một hơi các lựa chon.
Thật là một người có tinh thần, muốn làm gì Niếp Hành Phong cũng không để ý, chỉ cần có thể ở cạnh Trương Huyền, tâm tình anh liền đặc biệt tốt, các trò giải trí chỉ là thứ yêu thôi.
Đang trò chuyện rất vui vẻ, bỗng nhiên có một tiếng nói truyền đến, “Hành Phong yêu quý, thì ra em đến đây đánh golf.”
Vẻ mặt Niếp Hành Phong bỗng chốc cứng đờ, quay đầu lại liền thấy một người mặc cả cây trắng nhạt đang vừa cười vừa đi đến, bên cạnh còn có một chàng trai trẻ rất tuấn tú nho nhã, chính là Ngao Kiếm và bác sĩ tư của hắn.
“Thật vui lại được gặp em ở đây.”
Ngao Kiếm tiến đến ôm nhẹ Niếp Hành Phong một cái, lễ nghi ưu nhã cao quý nhưng lại khiến anh thấy phản cảm vô cớ, tránh khỏi đôi con ngươi màu bạc tràn đầy ý cười, anh nhàn nhạt đáp lễ: “Thật khéo, Borgia tiên sinh.”
“Ngao Kiếm.” Ngao Kiếm mỉm cười sửa lại: “Hành Phong yêu quý, tại sao em không bao giờ nhớ tên Trung Quốc của anh vậy?”
Hắn còn muốn tiếp tục tiến đến ôm thì bị một người chen vào không đúng lúc, Trương Huyền tươi cười nhìn hắn: “Vị này là Ngao Kiếm tiên sinh phải không? Trước khi nhớ tên Trung Quốc của anh tôi giúp anh sửa lại cách nói tiếng Trung Quốc, bỏ định ngữ ở trước tên đi(1), đằng sau thêm tiên sinh vào, đó là cách xưng hô tương đối lịch sự.”
(1) Cái này theo t hiểu là tại vì Ngao Khiếm gọi Niếp Hành Phong là Hành Phong yêu quý (trong tiếng trung cái “yêu quý” nó ném lên đằng trước tên và gọi là định ngữ), Trương Huyền thấy ngứa tai nên bắt Ngao Kiếm phải bỏ chữ “yêu quý” đi thay vào đó phải gọi là Niếp Hành Phong tiên sinh.
“Vậy sao? Cảm ơn cậu đã nhắc nhở.” Ngao Kiếm nhướn mày, khóe miệng lộ ra nụ cười ý tứ sâu xa, quay đầu nhìn Niếp Hành Phong, “Từ bao giờ em lại quen được một người bạn thú vị như vậy? Giới thiệu một chút đi?”
“Trương Huyền.”
Trương Huyền tự động giới thiệu, Niếp Hành Phong muốn ngăn cản thì đã không kịp, chàng trai trẻ cũng tiến lên tự động giới thiệu: “Tôi là Lạc Dương, là bác sĩ riêng của Ngao Kiếm tiên sinh, bây giờ đang công tác ở bệnh viện Thánh An, xin được chỉ giáo thêm.”
Giọng nói nhàn nhạt thanh nhã, giống như cảm giác của mọi người đối với người tên Lạc Dương này. Y không cao lớn lại đứng bên cạnh Ngao Kiếm nhưng hoàn toàn không bị người khác xem nhẹ. Hoàn toàn khác kiểu đường hoàng của Ngao Kiếm, nụ cười của y nội liễm mà ôn hòa, ánh sáng trong mắt lưu động, là một màu tím nhạt thần bí xinh đẹp. Niếp Hành Phong nhìn Lạc Dương, anh biết người có thể ở bên cạnh Ngao Kiếm tuyệt đối không thể bị khí thế của anh áp chế, người này không hề đơn giản chút nào.
“Hạnh ngộ hạnh ngộ.”
Trương Huyền hiển nhiên rất có thiện cảm với Lạc Dương, liền bắt tay y, sau khi chào hỏi xong mới quay sang Ngao Kiếm. Bàn tay xương cốt rõ ràng thể hiện khí phách giỏi giang thuộc về nam nhân, lúc hai bàn tay nắm lấy nhau, khí tức vô cùng bá đạo, âm lạnh của Ngao Kiếm truyền đến cậu, Trương Huyền rất bình tĩnh cười với hắn, dùng lực nắm lấy bàn tay nói: “Sau này xin chỉ giáo nhiều.”
“Chắc chắn rồi.” Ngao Kiếm cũng mỉm cười, môi tạo thành một hình cung nhẹ, càng thêm hứng thú nhìn chằm chằm Trương Huyền, dường như muốn nhìn xuyên thấu qua đôi con người màu lam để đọc ra suy nghĩ lúc này của cậu.
Niếp Hành Phong không cho Ngao Kiếm cơ hội này, cầm lấy chai nước rỗng trên bàn rồi kéo Trương Huyền rời đi, “Tiếp tục luyện tập thôi.”
“Lạc Dương, không khí ở đây rất được, không bằng chúng ta cũng đến chơi thử?” Ngao Kiếm nhìn một vòng xung quanh rồi nói.
“Đề nghị không tồi chút nào.” tử quang trong con ngươi Lạc Dương xao động, cầm lấy gậy đánh golf, lúc đi qua Ngao Kiếm nhỏ giọng cười: “Xin lỗi, lúc nãy đã đoạt đi danh tiếng của anh.”
“Tôi hoàn toàn không thấy chút thành ý xin lỗi nào của cậu.” Ngao Kiếm cũng cười đáp lại: “Nhưng đối tượng là cậu nên tôi cũng không để ý.”
Ngao Kiếm chọn vị trí đánh bên cạnh Niếp Hành Phong, khiến cho suy nghĩ muốn tránh đi của anh hoàn toàn bị xóa sổ đành phải tiếp tục luyện đánh nhưng cũng không thể tập trung nổi. Đúng lúc đó anh lại thấy Lạc Dương giảng giải cách đánh cho Trương Huyền, hai người giống như hai người bạn thân thiết, Lạc Dương có khí chất ấm áp như ngọc cho dù nhìn bề ngoài có vẻ rất lãnh đạm nhưng lại khiến người ta không kìm được muốn tiếp cận. Trương Huyền hiển nhiên bị vẻ trang nhã đó hấp dẫn, chỉ chăm chăm trò chuyện, ngay cả việc đánh bóng cũng quên mất, đúng là tên tiểu thần côn ngốc nghếch!
“Gần đây như thế nào?” Ngao Kiếm hỏi cắt ngang suy nghĩ của Niếp Hành Phong.
“Công việc cũng khá thuận lợi.”
“Không, ý anh là sức khỏe của em.”
Ngao Kiếm đi đến cạnh Niếp Hành Phong, ghé sát vào nhìn chằm chằm anh: “Khí sắc của em xem ra khá tốt, nhưng tinh thần có chút bất ổn, dường như đang buồn phiền về cái gì đó?”
Con ngươi màu xám bạc rất ôn hòa nhưng cũng mang một nét sắc sảo có thể xuyên thấu qua tất cả. Trước đây Niếp Hành Phong tiếp xúc với Ngao Kiếm cũng không nhiều, nhưng vẫn cảm thấy sau khi gặp lại người này khí phách của hắn càng ngày càng mãnh liệt, phần khí thế có thể áp đảo tất cả lại kết hợp với nụ cười nho nhã càng khiến cho người khác cảm thấy kính sợ, xem ra sự việc thoát chết trong gang tấc kia đã có ảnh hưởng rất lớn.
“Tôi không buồn phiền gì cả.”
Đối diện với anh mắt của đối phương cảm giác như có một cuộc đọ sức vô hình đang diễn ra vậy, Niếp Hành Phong nhàn nhạt nói: “Một chút vấn đề nhỏ cũng không đáng để buồn phiền.”
Ngao Kiếm nhún vai, “Vậy nếu có chuyện gì không vui lúc nào cũng có thể đến tìm anh, chỉ cần anh có thể giúp anh sẽ tuyệt đối không chối từ.”
Tâm trạng lo lắng không yên của Niếp Hành Phong làm sao giấu được hắn, nhưng người thông minh như hắn cũng không hỏi thêm chỉ dừng lại chủ đề đúng lúc.
“Chủ tịch, Lạc tiên sinh muốn ra sân bóng đánh bóng.”
Đúng lúc đó Trương Huyền cũng đi đến, gậy đánh golf cầm không vững trùng hợp lại chặn giữa Niếp Hành Phong với Ngao Kiếm, đề nghị: “Không biết hai người có cùng đi không? Đánh thật ngoài sân thú vị hơn tập ở trong này nhiều.”
Niếp Hành Phong nhìn Lạc Dương đang đi đến, Lạc Dương cười xin lỗi anh: “Tôi chỉ là thuận miệng nêu ra thôi.”
Theo tính cách của Trương Huyền, chỉ là thuận miệng nói ra cũng đủ rồi, Niếp Hành Phong nói với Trương Huyền đang hăng hái bừng bừng: “Câu lạc bộ không cho phép người mới chơi đi vào sân đánh.”
“Không sao, anh sẽ đi nói với bọn họ, anh nghĩ hẳn bọn họ cũng nể chút mặt mũi này của anh.” Ngao Kiếm mỉm cười.
Niếp Hành Phong đột nhiên có một loại cảm giác, Lạc Dương tuyệt đối không hề đơn giản, Ngao Kiếm không thể vì một câu nói của vị bác sĩ riêng mà chấp nhận đi giúp đỡ. Đương nhiên cũng có thể ý kiến đấy của Lạc Dương căn bản cũng giống với Ngao Kiếm, nhưng cho dù thế nào cũng có thể chứng minh, trình độ ăn ý của hai người này hoàn hảo không chê vào đâu được.
Có Ngao Kiếm đứng ra can thiệp, người còn gà mờ hơn cả những tay gà mờ Trương Huyền rốt cuộc cũng được cho vào sân đánh, lúc đánh bóng cậu quay ra nói với Niếp Hành Phong: “Chúng ta nhất định phải thắng tên bạch mục đó!”
“Bạch mục?” Niếp Hành Phong nhất thời không hiểu.
“Chính là Ngao Kiếm, hắn ta nghĩ mình là ai chứ, suốt ngày động tay động chân với anh mà anh cũng không thèm trở mặt.” dám ở trước mặt cậu trắng trợn quấy rầy vật nuôi của cậu, Trương Huyền thực sự không có chút thiện cảm nào với người này.
Khóe miệng Niếp Hành Phong giật giật, con ngươi bạc là dấu hiệu tự hào nhất của gia tộc Borgia lại bị Trương Huyền chế nhạo thành bạch mục, nói thực tiểu thần côn thực sự không có tư cách chê cười người khác là bạch mục(2).
(2) Bạch mục: mắt trắng còn có nghĩa là chỉ người không hiểu rõ ràng tình huống hiện tại mà trở thành người ngớ ngẩn, ngốc nghếch (baidu), nói chung là kiểu người không hiểu chuyện.
“Chuyện có liên quan đến hắn để sau hẵng nói.” Niếp Hành Phong bình tĩnh bắt đầu chấm dứt chủ đề.
Sự thực chứng minh, muốn thắng được Ngao Kiếm, lấy trình độ đánh bóng của Trương Huyền hiện này thì còn cách xa vời vợi, nhưng rất hiển nhiên, Ngao Kiếm không có ý muốn tranh thắng thua ở sân bóng, thành tích của hắn đứng nhất nhưng cũng không cách mọi người quá nhiều, rất có nghĩa khí để lại mặt mũi cho bọn họ.
“Đừng quá coi trọng chuyện thắng thua, thực ra lái xe đi trên cỏ thưởng thức phong cảnh cũng là một kiểu hưởng thụ rồi.” Ngao Kiếm đánh nhẹ vào quả bóng golf, nhìn nó chậm rãi chui xuống lỗ cách đó không xa, nói: “Khung cảnh đẹp nhất là trên đường lúc đánh bóng, đáng tiếc đại đa số người đều vì muốn đánh bóng vào đúng hố mà quên mất đi dọc đường còn rất nhiều thứ tươi đẹp.”
Một câu nói rất triết lý khiến Niếp Hành Phong phải nhìn Ngao Kiếm với con mắt khác. Gia tộc Borgia là người không cùng đường với anh, nhưng không thể phủ nhận, có chỗ trong tính cách của Ngao Kiếm khiến anh rất thích.”
“Tôi chỉ biết là lần này anh phải bồi thường không ít tiền.” Trương Huyền ở bên cạnh lầu bầu làm cụt hứng.
Cảm giác ở sân đánh thật với chỗ luyện tập hoàn toàn không giống nhau, một đường đi bị gậy đánh golf của cậu xúc phá hỏng hết cả thảm cỏ, cho dù chưa bao giờ đánh golf nhưng cậu cũng biết cỏ ở đây chính là tấc đất tấc vàng, xem ra lần này Ngao Kiếm chắc chắn phải đền tiền rồi.
“Không sao, cứ từ từ.” Niếp Hành Phong an ủi cậu.
Đáp lại là một cú đánh dốc hết sức của Trương Huyền, cùng lúc bóng bị đánh đi trên thảm cỏ xanh cũng xuất hiện một hố lõm to tuyệt đẹp, cú đánh mạnh mẽ đó khiến Niếp Hành Phong cảm thấy dường như là do cậu cố ý, chỉ đành nhịn cười tiếp tục đánh bóng của mình.
“Thôi rồi, tôi bỏ cuộc, mọi người cứ chơi tiếp đi.” sai lầm tiếp tục xuất hiện khiến Trương Huyền cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Thực ra Ngao Kiếm nói rất đúng, so với đánh bóng, cậu càng thích thưởng thức phong cảnh ở đây. Hố cát hồ nước, bụi cây dãy núi, còn có hồ nhân tạo, phong cảnh đầy đủ tất cả, nếu có thể lắp thêm một cái ô rồi cùng với chiêu tài miêu ngồi uống trà ở đây thì thực là một chuyện hết sức vui vẻ.
Nhặt quả bóng lên rồi đặt ngay bên cạnh hố sau đó dùng gậy nhẹ nhàng đánh một cú, lách cách một tiếng, bóng thuận lợi rơi vào hố. Trương Huyền rất hài lòng nhặt bóng ra, quay đầu làm động tác chiến thắng với ba người còn lại ý là mình đã thắng rồi.
Lạc Dương bật cười: “Trực tiếp ném bóng vào hố chẳng phải đơn giản hơn sao?”
“Bởi vì cậu ấy muốn đi đường tắt nhưng lại vừa mong có được cảm giác vui vẻ khi thành công.” Ngao Kiếm mỉm cười giải thích.
Hắn vốn chỉ có hứng thú với Niếp Hành Phong nhưng lúc này lại đột nhiên cảm thấy Trương Huyền còn thú vị hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Tính cách này hoàn toàn khác biệt với tính cách của Niếp Hành Phong, chỗ nào có bọn họ xuất hiện chỗ ấy dường như trở nên hoàn mỹ hơn rất nhiều, điều này khiến cho hắn cực kì chờ mong hành trình lần này của mình.
Ba người tiếp tục đánh bóng, Trương Huyền lại đứng một mình trên bãi cỏ làm động tác luyện tập, dần dần tách xa mọi người đứng một mình chỗ sườn dốc. Lực đánh bóng của cậu lại quá mạnh khiến bóng theo sườn dốc bay đi sau đó rơi ngay vào hồ nhân tạo ở phía trước.
Trương Huyền cũng chạy theo rồi đứng ở bờ hồ thò đầu ra nhìn. Mặc dù cậu cũng không hề hi vọng bóng có thể phá vỡ định luật Ác-si-mét tự động nổi lên trên mặt nước, nhưng trên đời này có lúc cũng có thể có kì tích xảy ra, trên mặt hồ mênh mông phủ đầy ánh sáng bỗng dưng nổi lên một vật thể màu trắng, sau đó còn chầm chậm trôi về phía cậu.
Trương Huyền vội vàng dùng gậy đánh golf khuấy mặt hồ để quả bóng có thể dễ dàng trôi gần vào, nhưng cậu lập tức liền phát hiện đó không phải là quả bóng mà là một vật thể không biết lớn gấp bao nhiêu lần so với quả bóng. Rất nhanh sau đó vật thể đã hoàn toàn nổi lên trên mặt nước.
Một bộ hài cốt người hoàn mỹ, trắng bệch dưới ánh sáng mặt trời…
Trương Huyền ngừng thở, sững người nhìn bộ xương tiến đến gần, rồi mới hồi hồn hét lên: “Chủ tịch! Chủ tịch mau đến đây!”
Nghe thấy tiếng hét khẩn thiết của Trương Huyền, Niếp Hành Phong lập tức chạy đến, từ xa nhìn thấy cậu sững người ở cạnh hồ, trên mặt hồ trước mặt còn nổi lên một bộ hài cốt, hốc mắt trống rỗng trừng trừng nhìn lên trời.
“Có chuyện gì vậy?” Niếp Hành Phong hỏi, trong lòng có cảm giác lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra rồi.
“Không biết, tôi đến nhặt bóng thì thấy vật này nổi lên trên.” Trương Huyền trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn anh, “Chủ tịch, nếu tôi nói đây là khung xương tiêu bản của trường đại học y anh có tin không?”
“Về mặt tình cảm thì tôi rất muốn tin.”
Nhưng trên thực tế việc này căn bản không có khả năng, ai lại ném tiêu bản vào trong hồ nhân tạo trong sân golf đây?
Ngao Kiếm và Lạc Dương cũng chạy đến, nhìn thấy bộ hài cốt, mày Ngao Kiếm nhướn lên, ý tứ sâu xa nói: “Trên đời này quả thực là chỗ nào cũng có kinh hỉ.”
Lạc Dương lại không hề nói gì, vẻ mặt bình tĩnh nhìn bộ hài cốt, trong con ngươi màu tím hiện lên một tia khó hiểu nhưng lập tức liền dấu đi.
“Có thể nào là do trượt chân ngã xuống nước không?” Trương Huyền tự an ủi bản thân, mặc dù cậu cũng không hề ôm hi vọng gì với khả năng này.
Ánh sáng chiếu xuống nước lấp lánh, trên tay thi thể chợt lóe lên kim quang, Trương Huyền hiếu kì chạy đến, dùng gậy đánh golf khều đồ vật đang móc vào xương tay lên, Niếp Hành Phong muốn ngăn cản cậu nhưng đã muộn rồi.
Là một hình hộp chữ nhật dài tầm bốn cm, treo vào một sợi dây vàng nho nhỏ, giống như dây chuyền mà cũng giống như móc điện thoại; hộp được mạ một lớp màu vàng, dưới sự lay động của Trương Huyền, mặt trên của hộp mở ra, hóa ra bên trong trống không, cả vật thể nhìn giống như một hộp dấu bình thường mua ngoài chợ, nhưng nhìn cấu tạo chiều dài chiều rộng lại chỉ khiến người ta liên tưởng đến quan tài.
Trương Huyền cầm mặt dây xem xét, phát hiện dưới đáy có khảm rất nhiều hạt kim cương nhân tạo. Đang lúc cậu còn muốn tỉ mỉ xem xét thêm thì bị Niếp Hành Phong quát bảo ngừng lại và bắt đặt xuống đất.
Nhìn vẻ mặt lưu luyến của Trương Huyền, Niếp Hành Phong cũng không biết làm sao. Chưa bao giờ nhìn thấy một tên thần kinh thô như thế này, vật móc trên thi thể người chết cũng dám dùng tay sờ loạn, mà nói không chừng đây còn là vật chứng, động vào nó chỉ rước thêm phiền phức vào người, mà cậu ta còn đang làm việc ở văn phòng thám tử, làm sao ngay cả điều hiểu biết thông thường này cũng không có.
“Theo tôi thấy vẫn là nên nhanh chóng báo cảnh sát thôi.” Lạc Dương bình tĩnh nói ra nhận xét của bản thân.
Sau khi báo cảnh sát, Ngao Kiếm lại liên lạc với người phụ trách câu lạc bộ, sau đó mọi người đều đứng ở bờ hồ chờ cảnh sát đến, Trương Huyền nhàm chán nhìn chằm chằm quan tài trang sức lẩm bẩm: “Đó rốt cuộc là cái gì chứ?”
“Nhìn quan phát tài, chỉ là mặt dây chuyền nhỏ giống như bùa hộ mệnh thôi.” Niếp Hành Phong nói.
Ngao Kiếm cười, trong giọng nói có pha chút cười nhạo: “Nhưng đại đa số trường hợp, thứ quan tài đại biểu cho không phải là tài vận.”
Tiếng điện thoại vang lên, Trương Huyền mở máy ra, là Tả Thiên gọi đến, vừa ấn nút nghe đầu dây bên kia đã tuôn ra một tràng: [Đại ca, đừng nói gì cả, tôi biết hôm nay là cuối tuần, biết cậu không muốn bị làm phiền, nhưng có sự vụ khẩn cấp, cậu lập tức đến đây đi, là đại án đấy, nếu vụ này thành không cuối tháng tôi sẽ đưa cho cậu một bao tiền thưởng thật dày. ]
“Này, tiền thưởng cũng không phải vạn năng nha, còn phúc lợi nhân viên của tôi thì sao?”
[Tôi xin cậu, cứu người như cứu hỏa, tốt đa là sau khi kết thúc vụ này tôi sẽ cho cậu một kì nghỉ dài. ]
“Tôi chỉ muốn ngay bây giờ được nghỉ ngơi! Người có thể xử lý án cũng không phải chỉ có mình tôi.”
Tả Thiên cũng không phải là mặt trời, muốn cậu hai tư giờ đều quay quanh, quan trọng nhất là bây giờ đang có việc thú vị hơn thu hút cậu, so ra thì án của ông chủ thực sự chẳng có hứng thú mấy.
[Người có thể xử lý án không ít nhưng người có sở trường về những chuyện kì dị không phải cậu hay sao? Tôi đều giúp cậu đi quảng cáo hết rồi, cậu đừng có nói với tôi là đấy đều là cậu ăn nói lung tung nhá!”
“Nhưng…”
[Cứ như vậy đi, lập tức đến đây, càng nhanh càng tốt. ]
Sau đó điện thoại liền bị ngắt, Niếp Hành Phong vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Văn phòng thám tử có việc gáp, ông chủ giống như phát điên bắt tôi phải về đó.”
Lúc đầu chính bản thân khoe khoang mình có thể giải quyết chuyện kì quái, điểm trách nhiệm này Trương Huyền chắc chắn phải có, Tả Thiên tìm cậu gấp như vậy nhất định là có chuyện rất quan trọng, nói đi cũng phải nói lại, cậu cũng nên đến đó.
“Chủ tịch, tôi đi trước, chỗ này anh đảm đương được không?”
Cái gì? Người đầu tiên phát hiện ra hiện trường lại muốn rời đi? Để anh lại ứng phó với đám cảnh sát?
Niếp Hành Phong cười khổ, nhưng cũng không cách nào từ chối: “Được rồi, nếu có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với cậu.”
Anh lấy chìa khóa xe đưa cho Trương Huyền, Trương Huyền từ chối: “Tôi bắt taxi là được rồi.”
Mặc dù tiền taxi đắt chết người nhưng sau này cậu sẽ tính toán đầy đủ với ông chủ.
“Cậu đang vội, cứ lấy xe đi cho tiện.”
Lạc Dương đi đến, cắt ngang màn nhường nhịn của hai người: “Ở bệnh viện còn có việc, không bằng để tôi đưa cậu Trương về công ty.”
“Làm sao không biết xấu hổ đi làm phiền anh được.” mồm Trương Huyền nói như vậy nhưng trên mặt lại hoàn toàn không có ý từ chối.
Lạc Dương cười, nụ cười làm nhạt đi khí tức lạnh vốn có, “Không có gì, chỉ là thuận đường thôi.”
Việc đi nhờ liền định như vậy, trước lúc đi Trương Huyền kéo Niếp Hành Phong sang một bên nhỏ giọng căn dặn: “Lúc nữa tôi sẽ gọi điện cho anh, còn nữa phải cẩn thận tên bạch mục kia.”
“Cậu cũng cẩn thận.” Niếp Hành Phong nhịn cười nói.
Trương Huyền vừa rời đi xong thì Ngụy Chính Nghĩa liền mang người chạy đến hiện trường, nhìn thấy Niếp Hành Phong, cả mặt cậu ta đều biến đen, dùng lực vỗ vỗ trán, rên rỉ: “Chủ tịch, đừng nói với tôi hài cốt là do anh phát hiện đấy!”
Vì sao mới yên tĩnh được mấy tháng, cậu đã lại có cảm giác phiền phức bắt đầu quay lại rồi? Vị chủ tịch chiêu phiền phức còn giỏi hơn chiêu tài này, mới hôn mê tỉnh dậy sao không chịu yên tĩnh thêm mấy ngày?”
“Chính xác mà nói, người phát hiện sớm nhất là một người bạn của tôi tên là Trương Huyền, nhưng cậu ấy có việc phải đi trước rồi.”
“Trương Trương Trương… Trương gì cơ?” hai chữ tuyệt đối cấm kỵ làm vị cảnh sát cao cấp anh dũng quả cảm Ngụy Chính Nghĩa bắt đầu lắp bắp.
“Trương Huyền.” Ngao Kiếm đứng bên cạnh hảo tâm bổ sung.
Sợ Ngụy Chính Nghĩa truy cứu việc Trương Huyền rời đi, Niếp Hành Phong vội vàng giải thích: “Thực ra chúng tôi cũng tính là cùng lúc phát hiện, lúc vớt bóng lên bỗng bộ xương này cũng nổi lên, chỉ đơn giản vậy thôi.”
“Không, án anh phát hiện ra tuyệt đối không hề đơn giản.” Ngụy Chính Nghĩa nói như đinh đóng cột.
Bộ xương đã được vớt lên bờ, có thể nhìn thấy đã phân hủy hoàn toàn chỉ còn lại khung xương, trên đầu cũng không còn tóc nữa, hài cốt không hề có màu nâu đậm do ngâm nước lâu ngày mà là một màu trắng đến chói mắt, bộ xương trắng bóng giống như đã được đặc biệt xử lý qua, thực sự đúng như lời Trương Huyền nói nó giống hệt với tiêu bản xương người ở viện y học.
Mặt dây chuyền hình quan tài cũng được cho vào túi vật chứng, Ngụy Chính Nghĩa cầm đến hỏi Niếp Hành Phong, “Cái này phát hiện được ở trong xương sao?”
“Lúc đó nó được thi thể nắm chắc trong tay, Trương Huyền có cầm lên xem, sau đó tôi bảo cậu ấy để nó xuống đất.”
Niếp Hành Phong có chút lo lắng Ngụy Chính Nghĩa sẽ truy cứu Trương Huyền vì hành vi tự ý sờ vào vật chứng, nhưng sự thật chứng minh, tất cả lo lắng của anh đều là thừa. Vừa nghe thấy anh nói xong, trên mặt Ngụy Chính Nghĩa lộ ra một tia cười cổ quái.
“Haha, không sao cả, nó ở trong nước lâu như vậy rồi cũng không thể lưu lại dấu vân tay gì được, nhưng đồ vật này trông có vẻ rất tinh xảo.”
Ngụy Chính Nghĩa lắc lắc túi vật chứng, sau khi bị mở ra nắm hộp bị kẹt lại, không gian bên trong rất nhỏ, chỉ có thể để một số vật nhỏ như mảnh giấy, kẹp ghim các loại, nhưng bên trong lại hoàn toàn trống không chỉ có dưới đáy có viết một chữ “R” nho nhỏ bằng bút dạ.
“Chủ tịch, anh chắc hẳn rất có hứng thú với nó.” Ngụy Chính Nghĩa đưa cho Niếp Hành Phong.
Không, anh tuyệt đối không có một chút hứng thú nào với loại chuyện ngoài ý muốn này!
Nhưng đồ cũng đã đưa đến trước mặt, Niếp Hành Phong không có cách nào từ chối đành phải cẩm đấy, xem xét đồ trang sức nhỏ này, chữ “R” màu đen đặc biệt nổi bật trên nền vàng.
“Mặt dây chuyền thật kì lạ, loại kiểu dáng quan tài này rốt cuộc là ý gì chứ?” Ngụy Chính Nghĩ kì quái hỏi.
Vị này không phải cảnh sát cao cấp sao? Tại sao lại muốn đi hỏi mình?
Niếp Hành Phong trả lại vật chứng, “Tôi không biết, loại đồ vật hiếm lạ cổ quái này chắc chỉ có Trương Huyền mới thấy hứng thú.”
Ngụy Chính Nghĩa lại run lên một cái, cười xấu hổ lui về một bên rồi đến một chỗ không có người lập tức gọi điện thoại cho Niếp Duệ Đình, Niếp Duệ Đình vừa nghe máy cậu ta liền nhỏ giọng hỏi: “Cậu chẳng phải đã nói tâm tình chủ tịch gần đấy rất tốt sao? Tại sao lần này anh ấy tỉnh lại xong bệnh tình lại càng nghiêm trọng vậy?”
“Càng nghiêm trọng?Chỗ nào chứ?” Niếp nhị công tử đang vùi đầu xử lý đống tài liệu nghe không hiểu lắm.
“Đều xuất hiện hoang tường rồi còn không nghiêm trọng? Anh ấy có phải đã nhớ lại đoạn kí ức đó rồi không? Hôm nay anh ấy lại phát hiện ra án còn ở trước mặt tôi không ngừng nhắc đến tên sự phụ!”
“A, anh hai lại gặp phải chuyện kì quái sao? Còn nhắc đến Trương Huyền?” Niếp Duệ Đình không dám tin hét lên.
Hôm nay anh hai hình như nói là đi đánh golf nha? Đi đánh golf cũng có thể gặp phải chuyện kì quái? Niếp Duệ Đình bắt đầu đau đầu, thầm nghĩ bản thân phải chăng nên suy xét việc đi mua một cái còng trực tiếp còng anh hai ở nhà cho an toàn.
Nghĩ đến đoạn thời gian trước có mấy cuộc điện thoại giả mạo Trương Huyền, Niếp Duệ Đình hoài nghi có phải có người biết được chuyện trước đây của anh hai với Trương Huyền, có ý đồ muốn tiếp cận anh ấy.
“Đúng nhá, cứ Trương Huyền Trương Huyền không ngớt, còn về phần sự việc, nói quái thì cũng quái mà nói không quái thì cũng chẳng quái, chỉ là không cẩn thận phát hiện ra một bộ xương mà thôi.”
Phát hiện ra bộ xương không kì quái, chỗ kì quái ở đây là hiện trường, Ngụy Chính Nghĩa nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào, cũng may sự việc xảy ra trong câu lạc bộ, ở mức độ nào đó có thể tránh khỏi mấy người phóng viên lúc nào cũng muốn xông vào, nếu không cậu lại phải đau đầu thêm rồi.
“Tóm lại đừng quá lo, tôi sẽ giúp cậu trông chừng cẩn thận chủ tịch, cậu tốt nhất nên khuyên anh ấy đi đến bác sĩ tâm lý nhiều hơn…”
Ngụy Chính Nghĩa đang nói thì thấy đằng sau có tiếng nói truyền đến: “Cậu đang gọi điện cho ai đấy?”
Quay đầu nhìn lại là Niếp Hành Phong, Ngụy Chính Nghĩa theo phản xạ lập tức ngắt máy, cười hì hì: “Đồng nghiệp đồng nghiệp, chủ tịch, tôi nói đồng nghiệp giúp các anh làm một bản lời khai đơn giản, mời đi qua bên này.”
Ánh mắt úp mở đã chỉ ra Ngụy Chính Nghĩa đang cực lực giấu giếm gì đó, giọng điệu nói chuyện vừa nãy không hề giống với đang nói chuyện với đồng nghiệp, nhưng Niếp Hành Phong cũng không hỏi nhiều, chỉ theo cậu ta rời đi.
Từ đầu đến cuối, Ngao Kiếm đều rất trầm mặc đứng ở một bên bình tĩnh quan sát cảnh sát khám nghiệm hiện trường, giống như một người ngoài cuộc đang đi xem kịch vậy.
“Anh dường như không hề bị ảnh hưởng chút nào.” Niếp Hành Phong không nhịn được hỏi.
Anh từ trước đến nay đều rất tự tin bình tĩnh, nhưng lúc gặp loại chuyện này tâm tình vẫn cảm thấy không dễ chịu, có cảm giác thương xót cho người chết hay là cảm thấy bất lực trước cái chết, so ra thì Ngao Kiếm thực sự là quá trấn định, mặc dù là một thành viên của gia tộc Borgia hai tay nhuốm đầy máu tươi nhưng lúc nhìn thấy bộ xương xuất hiện một cách kì dị như vậy cũng nên có chút phản ứng mới phải.
“Em cuối cùng cũng chú ý đến anh rồi.” Ngao Kiếm mỉm cười, “Cuộc đời lúc nào cũng sẽ xuất hiện một số việc ngoài ý muốn không phải sao? Chính vì có sự tồn tại của những việc ngoài ý muốn mà cuộc đời mới trở bên phong phú muôn màu.”
Không, cuộc đời anh phong phú muôn màu là từ sau khi gặp gỡ với Trương Huyền mới có.
Trên đường trở về văn phòng thám tử Tả Thiên, Lạc Dương dường như cũng vì Trương Huyền đang vội nên lái xe rất nhanh, nhưng y cũng không phải là người nhiều lời, vì vậy cả đường đi, trong xe vẫn luôn bảo trì trạng thái yên tĩnh.
“Anh quen với tên bạch mục kia lâu chưa?” Cuối cùng, Trương Huyền không chịu nổi kiểu yên tĩnh này bắt đầu bắt chuyện.
Lạc Dương kì quái nhìn cậu, Trương Huyền giải thích: “Chính là Ngao Kiếm ấy.”
“Xin hãy tôn trọng công tước Borgia.” Lạc Dương quay đầu, lời nói lạnh nhạt chứng tỏ y rất không hài hòng.
“Xin lỗi.”
Ngồi nhờ xe người ta, Trương Huyền cũng không muốn bầu không khí trở nên quá xấu hổ, lập tức chân thành xin lỗi, Lạc Dương có chút kinh ngạc nhưng cũng không làm mặt lạnh thêm được nữa.
“Anh ta là công tước ?”
“Công tước Spa Jorda- Borgia, ngài ấy là hậu duệ của công tước Valentino, cũng là một trong nhưng vị công tước chính thống còn lại của Italia, tôi là bác sĩ riêng của ngài ấy, chúng tôi quen biết nhau rất lâu rồi.”
Trương Huyền không biết công tước Valentino từng là người mang tiếng xấu xa nhất trong lịch sử châu Âu thế kỉ mười bốn đến mười lăm, cũng đồng thời được hậu nhân ngợi khen là kẻ thống trị giỏi nhất, càng không thể biết hậu duệ của ông ta, Ngao Kiếm có vinh quang thế nào, chớp chớp mắt hỏi : “Nghe anh nói hẳn là rất lợi hại a?”
Lạc Dương có chút vô lực, chỉ có thể gật đầu, trực tiếp kết luận: “Rất lợi hại.”
Chẳng trách ngay cả chiêu tài miêu cũng có phần kiêng nể Ngao Kiếm, Trương Huyền hỏi: “Anh dường như rất sùng bái anh ta?”
“Là tôn kính.” Lạc Dương cười, dường nét lạnh lùng nghiêm nghị trên khuôn mặt cũng nhu hòa đi rất nhiều, “Tôi tôn trọng bạn của tôi.”
“Tôi chỉ tôn trọng kẻ thù của tôi.”
“Hử?” Lạc Dương không rõ ràng lắm, nghiêng đầu nhìn cậu.
Trương Huyền nhìn y cười cười, con ngươi màu lam giảo hoạt, “Bạn bè là dùng để quan tâm, chỉ có kẻ thù mới đáng để tôn trọng. Có câu nói mãi mãi không được xem nhẹ kẻ thù, nếu không sẽ chết rất khó coi.”
“Cách nghĩ của cậu rất kì lạ, nhưng rất thú vị, đáng tiếc tôi không có kẻ thù.” Không có người nào dám dối địch với y, bởi vì sau lưng y có một vị hùng mạnh đủ để phá vỡ thiên địa vạn vật.
Trương Huyền lại hiểu sai ý của Lạc Dương, “Xem ra, người giống như anh, mọi người chỉ hi vọng có thể được làm bạn với.”
Lạc Dương bật cười, ý tứ bị xuyên tạc lại có một loại ấm áp khó hiểu. Chân thành ngay thẳng, đó là cảm giác Trương Huyền đem lại cho y. Y nghĩ Ngao Kiếm nhất định cũng rất có hứng thú với Trương Huyền, nếu không sẽ không ngầm đồng ý để y đưa cậu về.
“Anh cười lên trông rất được.” Trương Huyền ở bên cạnh khen ngợi: “Hiếm thấy người có con ngươi màu tím, nhưng màu tím này rất xứng với anh.”
Lạc Dương ngây người, y không thích nhắc đến màu mắt của mình, đó vẫn là vết sẹo thống hận nhất trong lòng y. Mặt có chút tái nhợt, cũng may mái tóc dài che bớt đi phần xấu hổ đó, chỉ nhàn nhạt nói: “Màu mắt của cậu cũng không tầm thường.”
Con ngươi màu lam nhạt, không giống với sự tuyệt đẹp của màu tím, cũng không cách nào so sánh được với màu bạc tôn quý, nhưng nó có một loại sâu sắc trong trẻo riêng biệt; sắc thái không có cách nào đoán được, sóng xanh của đại dương nhìn thì có vẻ như yên tĩnh bình hòa, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể dâng lên những cơn sóng động trời.
Trương Huyền, rốt cuộc là thuộc về dạng nào? Hay là cả hai dạng đều có?
“Thực ra tôi khá thích màu mắt đen của chủ tịch, loại sắc thái bình thường, đơn giản.”
“Cậu cũng không tích màu mắt của mình sao?” Lạc Dương có chút kinh ngạc.
“Sao có thể? Anh không biết bây giờ loại màu mắt tự nhiên như chúng ta được chào đón bao nhiêu a, bởi vậy, việc chúng ta thích hay không thích không quan trọng, chỉ cần có người thích là được rồi.” đặc biệt là người như chiêu tài miêu.
Ngừng một chút Trương Huyền lại nói: “Đương nhiên, ngoại trừ màu bạc.”
Lạc Dương phát hiện, Ngao Kiếm muốn Trương Huyền có ấn tượng tốt với mình sẽ là một quá trình rất khó khăn.
“Vậy cậu phải chẳng muốn nói người có màu mắt đen bình thường thì cuộc đời mới hạnh phúc nhất?”
“Anh thực sự rất thông minh.” Trương Huyền búng tay, nhìn y cười hì hì: “Tôi quyết định sẽ làm bạn với anh. Nhưng ở bên cạnh chủ tịch sẽ không bao giờ phải lo lắng cuộc đời sẽ bình thường, mà kiểu không bình thường tôi nghĩ cùng là một loại hạnh phúc.”
Lạc Dương lặng người, y chưa bao giờ nghe thấy có người dùng giọng điệu thỏa mãn mà nói về hạnh phúc bản thân, trong khoảnh khắc ấy, y có một loại cảm giác, người ngày đáng để quan hệ.
Đến dưới tầng của văn phòng Tả Thiên, Lạc Dương dừng xe lại, Trương Huyền nói cảm ơn rồi rời đi. Ngồi nhìn đến khi cậu đi hẳn vào trong rồi Lạc Dương mới rút điện thoại ra gọi.
“Tôi đã đưa Trương Huyền về công ty rồi.”
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh đầy từ tính của Ngao Kiếm, [Nghe giọng của cậu, trên đường nhất định là nói chuyện rất vui vẻ. ]
Tất cả mọi chuyện đều không cách nào giấu giếm được người này, cho dù chỉ là giọng điệu bình thường. Thời gian bọn họ ở bên nhau không hề ít chút nào, Ngao Kiếm hiểu y có lẽ còn hơn cả y hiểu về bản thân mình.
Nghĩ đến miêu tả bạch mục đó của Trương Huyền, Lạc Dương đột nhiên có một loại kích động muốn biết lúc Ngao Kiếm nghe thấy bản thân bị gọi như thế sẽ để lộ ra biểu tình như thế nào?
Nén xuống ý niệm về trò đùa dai đấy, y bình tĩnh nói: “Ở cùng một chỗ với Trương Huyền cảm thấy giấy dễ chịu, hơn nữa tôi cùng cậu ấy còn học được một vài đạo lý làm người.”
[Có đạo lý nào tôi không thể dạy cho cậu sao? ] Nam tử bên kia dường như có chút ghen tị.
Đôi mày của Lạc Dương hơi nhướn lên, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt Ngao Kiếm lúc này, khuôn mặt y cũng nhu hòa trở lại, không trả lời mà chỉ cười nhẹ hỏi ngược lại: “Ngài phải chăng là đang muốn chứng minh ngài cái gì cũng có thể làm được?”
[Tôi tại sao lại phải chứng mình một sự thật hiển nhiên ấy? ] Ngao Kiếm cũng hỏi ngược lại y.
“Bởi vì Trương Huyền so với tưởng tượng của ngài còn phức tạp hơn rất nhiều.” Lạc Dương lấy yếu thắng mạnh, nhẹ nhàng hóa giải khí thế bức tới từ Ngao Kiếm, cười nhẹ: “So với đồn đại thì hoàn toàn không giống, cậu ta là một người vô hại ít nhất là lúc không chọc đến cậu ta.”
[Như vậy, ] nam tử đầu dây bên kia nhàn nhạt nói: [Tôi bây giờ rất có hứng thú muốn biết, nếu bị chọc đến cậu ra sẽ phản ứng như thế nào. ]