Kim Dịch lẳng lặng cảm thụ sinh mệnh của đối phương từng chút xói mòn, kỳ thật rất kỳ quái, ma cà rồng vốn chính là sinh vật có liên quan với tử vong, vậy mà lại bởi vì mất máu mà sẽ tử vong lần nữa, cũng là triệt để tử vong.
Hắn đem răng nanh từ trong cơ thể Tịch Đăng rút ra, nhìn bộ dáng đối phương gầy yếu đến nỗi ngay cả con mắt cũng không mở ra được, hắn nhẹ nhàng cười, sau đó cắn nát cổ tay chính mình.
Khi hắn đưa cổ tay để sát vào miệng Tịch Đăng, Tịch Đăng cơ hồ không kịp chờ đợi mà bắt đầu liếm mút.
Kim Dịch cũng không để ý động tác đối phương có chút thô lỗ khiến cho chính mình có chút đau, hắn thậm chí còn dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Tịch Đăng.
Lúc Tống Lâm mở cửa, nhìn thấy một màn này, hắn không hề xem nhẹ vết máu bên môi Kim Dịch, cũng không hề xem nhẹ trạng thái dị thường của Tịch Đăng. Bàn tay dưới ống tay áo đột nhiên nắm chặt, Tống Lâm mới vừa bước một bước, liền nghe được một thanh âm.
“Nếu ngươi đến gần, ta sẽ đem trái tim cậu ta đào ra. Ngươi có muốn đoán xem nếu không có trái tim cậu ta còn có thể mở mắt hay không?”
Kim Dịch nói xong liền cười ha hả, nhất là khi hắn nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tống Lâm.
“Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?” Tống Lâm mỗi câu mỗi chữ như là từ khớp hàm nặn ra. Kim Dịch thu hồi tươi cười, “Rất đơn giản, để cho cậu ta đi theo ta.”
Tống Lâm không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, “Không có khả năng.”
Kim Dịch nhướng mày, “Vậy không có cách nào.” Một bàn tay khác của hắn đột nhiên duỗi tới phía ngực trái của Tịch Đăng.
Lúc này Hứa Nhạc Ninh liền nói.
“Tử Dịch, chơi đủ rồi, đứng lên đi.”
Rất kỳ quái, Kim Dịch nghe xong lời này lại dừng tay, thậm chí lộ ra vài phần không vui.
Hứa Nhạc Ninh lại nói, lần này bên trong lời nói mơ hồ có sự cảnh cáo, “Kim Dịch, đứng lên. Ngươi đùa đủ rồi.”
Kim Dịch nghiêng đầu nhìn xuống tình huống của Tịch Đăng, phát hiện đối phương hút được không sai biệt lắm, liền thu tay trở về. Hắn liếm miệng vết thương của mình, mới vừa rồi vì để cho Tịch Đăng hút máu, hắn đã cắn qua vài lần.
Tống Lâm vội vàng vọt tới, hắn không thèm nhìn Kim Dịch ở một bên, trực tiếp đem Tịch Đăng trên mặt đất đỡ lên.
“Tịch Đăng, em có khỏe không?”
Kim Dịch đứng dậy đi đến bên người Hứa Nhạc Ninh, hắn quan sát sắc mặt Hứa Nhạc Ninh rõ ràng trầm xuống, ánh mắt lại thêm vài phần mơ hồ.
Hứa Nhạc Ninh nghiêng liếc mắt nhìn hắn một cái, tâm tình trong mắt rất rõ ràng.
Trở về sẽ giáo huấn ngươi.
Tịch Đăng mở mắt ra nhìn thấy Tống Lâm liền mỉm cười, cậu vùi mình ở trong ngực Tống Lâm, một bàn tay nhẹ nhàng bắt lấy Tống Lâm góc áo, “Em không sao.”
Tống Lâm vừa tức vừa đau lòng, hắn lau vết máu còn sót lại bên môi của Tịch Đăng, “Không sao là tốt rồi.” Hắn ôm chặt Tịch Đăng, quay đầu nhìn trợ lý nói, “Louis, mời Hứa tiên sinh và Kim tiên sinh đến phòng khách, tôi lát nữa sẽ qua.”
Louis kinh ngạc, hắn không nghĩ Boss gặp phải chuyện bất ngờ này, vẫn còn nguyện ý ký hợp đồng với đối phương, nhưng mà suy nghĩ của Boss từ trước đến nay khó có thể suy đoán.
Sau khi Tống Lâm đem toàn bộ người đuổi ra, lập tức ôm Tịch Đăng tới trên sô pha, “Em bị thương ở đâu? Hắn vừa mới cắn chỗ nào của em?” Hắn muốn cởi quần áo Tịch Đăng ra kiểm tra, lại bị ngăn lại.
Tịch Đăng ánh mắt rất mệt mỏi, “Không có bị thương, em rất muốn ngủ.”
“Ngủ?” Tống Lâm quan sát thấy tinh thần đối phương không tốt, bất đồng với sự uể oải ngày thường, lần này trông cậu vô cùng mệt mỏi. Tống Lâm lập tức càng thêm đau lòng, “Được, tôi ôm em đến phòng nghỉ nghỉ ngơi, lần này tôi sẽ đem phòng nghỉ khóa lại, sẽ không có người nào đến quấy rầy em.”
Tịch Đăng gật đầu.
Lúc này nội tâm cậu rất loạn, cậu không nghĩ tới vai chính công Kim Dịch nhìn thấy mình sẽ làm ra loại chuyện như vậy. Càng khiến cậu thêm bất ngờ chính là, chuyện cậu mới vừa cùng vai chính công Kim Dịch làm kỳ thật là một loại nghi thức, cái loại này nghi thức sẽ khiến cho cậu khi nhìn thấy vai chính công Kim Dịch sẽ cầm lòng không đậu mà muốn thần phục đối phương. Thời gian lâu dài, sẽ hoàn toàn trở thành vật phẩm phụ thuộc hắn.
Tống Lâm đóng lại cửa phòng nghỉ, khuôn mặt còn đang ôn hòa lập tức trầm xuống, hắn đi vào phòng khách, “Chúng ta bắt đầu nói chuyện về các hạng mục công việc cụ thể trong hợp đồng.”
Buổi tối.
Tống Lâm lái xe về đến nhà, hắn ôm Tịch Đăng còn đang ngủ từ ghế sau ra. Cho dù nhìn không ra miệng vết thương, nhưng cũng thấy được sắc mặt đối phương so với ngày thường tái nhợt đi rất nhiều. Hơn nữa lúc trước hắn ôm cậu còn có thể nhúc nhích, hôm nay hoàn toàn chỉ có một tư thế, thậm chí mày vẫn luôn hơi hơi nhíu lại.
Tịch Đăng một giấc này ngủ đến buổi tối hôm sau, thời điểm cậu tỉnh lại còn có chút mơ màng, đang dụi dụi mắt, bỗng nghe thấy thanh âm ôn hòa của Tống Lâm.
“Tỉnh rồi, có đói bụng không?” Vừa dứt lời, Tịch Đăng cảm giác được một đồ vật ấm áp dán ở trên trán mình. Mặc dù chỉ tiếp xúc trong một thời gian rất ngắn, Tịch Đăng cũng phát hiện, Tống Lâm hôn cậu.
Tịch Đăng hơi hơi rũ mắt, dùng lông mi thật dài che dấu đáy mắt kinh ngạc, “Không đói bụng.”
Tống Lâm duỗi tay đem đối phương ôm lấy, lại hôn xuống mặt đối phương, “Sao lại không đói bụng, em đã ngủ suốt 24 giờ, muốn uống máu không?”
Tống Lâm nói xong liền xoay người đem con dao nhỏ sáng sớm đặt ở tủ đầu giường cầm tới, hắn ở cổ tay mình nhẹ nhàng cứa một đường, máu lập tức chảy ra. Hắn vội vàng đưa cổ tay để sát vào môi Tịch Đăng, cho dù Tịch Đăng lúc này không muốn hút máu, nhưng vẫn bị bản năng thúc dục. Máu của Tống Lâm là loại máu nhân loại đầu tiên kể từ khi cậu trở thành ma cà rồng tiếp xúc, có ảnh hưởng rất lớn đối với cậu.
Tống Lâm cúi đầu nhìn đối phương hút máu mình, trong lòng chậm rãi bị lấp đầy.
Hắn hình như đã bắt đầu dần dần hiểu rõ tâm tư của chính mình, cũng không chỉ đơn giản xem đối phương là sủng vật, mà đã trở thành một mặt tồn tại càng sâu hơn.
Cô độc nhiều năm như vậy, hắn lần đầu tiên nếm được tư vị có người làm bạn, cái loại mùi vị này rất ngọt, có người cần mình, có người để ý mình, có người ánh mắt chỉ nhìn mình.
Cho dù cảm tình của đối phương không giống với mình, cho dù đối phương không hiểu cảm tình của mình, vậy cũng chẳng hề gì, chỉ cần mình bảo hộ cậu tốt hơn nữa là được rồi.
Hắn sẽ không buông tay, cũng sẽ không để cho bất cứ kẻ nào đi cướp đi “người bạn” này.
Tống Lâm xin nghỉ.
Đối với một người cuồng công việc như hắn quả là vô cùng hiếm thấy, nhưng sau mỗi lần mở mắt đều có thể nhìn thấy Tống lâm, Tịch Đăng liền biết Tống Lâm chắc hẳn đã xin nghỉ, hơn nữa còn là một kỳ nghỉ không ngắn.
Tịch Đăng đột nhiên mất đi tự do, Tống Lâm hiện tại hoàn toàn xem cậu là búp bê sứ mà đối đãi, thậm chí mỗi một bữa đều dùng máu tươi tới đút cậu.
Tịch Đăng nhìn khuôn mặt của Tống Lâm ngày càng tái nhợt, vừa đỏ vành mắt vừa hút máu tươi của đối phương.
“Em không uống.” Thanh âm Tịch Đăng rầu rĩ.
“Không được, Tịch Đăng sẽ đói.”
Tịch Đăng đột nhiên ôm lấy hông Tống Lâm, “Nhưng Tống Lâm sẽ chết, em không muốn Tống Lâm chết.”
Tống Lâm sờ sờ đầu tóc Tịch Đăng, “Tôi sẽ không chết.”
“Sẽ, hút tiếp sẽ chết.” Toàn bộ đôi mắt Tịch Đăng đỏ lên, phảng phất như sắp khóc.
Tống Lâm bị Tịch Đăng nháo tới nháo lui, cuối cùng đình chỉ việc tiếp tục dùng máu tươi đút ăn.
Mà ngày hôm sau Tống Lâm đi làm, trước khi đi làm hắn rất không yên tâm, kiểm tra toàn bộ hệ thống an toàn trong nhà mấy lượt, rồi mới ra cửa đi làm.
Tống Lâm vừa đến công ty đã bị gọi vào văn phòng Chủ tịch.
Chủ tịch đã là một ông già đã lớn tuổi, hắn nhìn Tống Lâm ngồi ở trước mặt, cười híp mắt mở miệng, “Tiểu Tống, ta có chuyện tốt cho cháu làm, cháu có chịu hay không?”
Tống Lâm nhàn nhạt cười, “Cháu không hiểu ý Chủ tịch.”
Chủ tịch ai một tiếng, “Thời gian trước series Hoa Tú không phải mời một người phát ngôn mới sao, ta thấy chỉ một mình phát ngôn viên chụp quảng cáo có vẻ hơi đơn điệu, muốn mời thêm một người khác. Phát ngôn viên kia tướng mạo hơn người, hơn nữa là ma cà rồng, mời các ngôi sao khác đều không thích hợp, ta nghe cấp dưới nói cháu có nuôi một con ma cà rồng, dáng vẻ không tồi, liền nghĩ để cho ma cà rồng nhà cháu cùng nhau quay quảng cáo.”
Tống Lâm mím môi, “Chủ tịch, Tịch Đăng em ấy không chỉ là một ma cà rồng, em ấy còn là người nhà của cháu.”
“Ta biết, nhưng mà cháu không muốn công ty phát triển nhanh hơn sao?” Chủ tịch đứng lên, chậm rì rì đi đến bên người Tống Lâm, vỗ vỗ bả vai đối phương, “Tiểu Tống, cháu cảm thấy phong cảnh tầng cao nhất này thế nào? Ta dưới gối không con, lại là bằng hữu tốt nhất của ông cháu. Cháu đứa nhỏ này phẩm hạnh luôn luôn tốt, ta nhìn cháu lớn lên, cháu không muốn một ngày nào đó sẽ ngồi ở căn phòng này xem phong cảnh ở tầng cao nhất sao? Tiểu Tống, chỉ là quay chung một cái quảng cáo, cháu trở về suy nghĩ cho thật kỹ đi.”
Có đôi khi lựa chọn tương đương với không có lựa chọn.
Tống Lâm hôm nay về nhà tâm tình rất kém, lúc xem tin tức thời sự Tịch Đăng ngẩng đầu nhìn hắn vài lần.
Ánh mắt Tống Lâm tuy rằng đặt ở trên TV, nhưng tâm tư đã sớm không biết ở nơi nào. Tịch Đăng duỗi tay nhéo nhéo cằm Tống Lâm, tựa như Tống Lâm ngày thường bóp khuôn mặt nhỏ của cậu vậy. Tống Lâm cúi đầu, có chút phức tạp nhìn Tịch Đăng.
“Anh không vui.” Tịch Đăng nhìn hắn, dùng cũng là câu trần thuật.
Tống Lâm không phủ nhận, hắn gật đầu, “Đúng vậy, tôi không vui.”
Tịch Đăng nghiêng đầu, “Làm sao mới có thể vui vẻ?”
Tống Lâm phát hiện số lần Tịch Đăng mở miệng càng ngày càng nhiều, đây là chuyện tốt.
“Em ở bên cạnh tôi là được, có em bên cạnh tôi, tôi sẽ rất vui vẻ.”
“Thật ư?” Tịch Đăng lộ ra biểu tình nghi hoặc.
“Thật!”
“Nhưng mà anh không cười.”
Tống Lâm nghe vậy, kéo ra một nụ cười, “Được rồi tôi cười, tiếp tục xem TV đi.”
Tịch Đăng nhíu mày, Tống Lâm liền xoa xoa mi tâm của cậu, cười nói: “Nhíu mày sẽ biến thành tiểu lão đầu.”
Đã xảy ra chuyện gì sao?
***
Tống Lâm ngày hôm sau đi làm, hắn trực tiếp đi văn phòng chủ tịch, trong tay cầm đơn xin từ chức.
“Chủ tịch, mặc dù rất xin lỗi, nhưng cháu không làm được, đây là đơn xin từ chức viết tay của cháu.” Tống Lâm đem trong tay tin đưa qua đi.
Chủ tịch chỉ nhìn thoáng qua, cũng không mở ra, liền đem đơn xin từ chức ném vào thùng rác. Hắn ngữ trọng tâm trường* nói với Tống Lâm: “Tiểu Tống, lúc ta ở tuổi cháu cũng rất dễ dàng xúc động, nhưng là series Hoa Tú là do cháu một tay sáng lập, cháu đổ bao nhiêu tâm huyết vào đó tất cả mọi người biết, cháu nhẫn tâm cứ như vậy từ bỏ? Ta nói một câu khó nghe, chẳng qua chỉ là quay một cái quảng cáo, tại sao cháu lại băn khoăn nhiều như vậy? Hơn nữa cháu đã hỏi qua ý kiến của ma cà rồng nhà cháu chưa?”
*Ngữ trọng tâm trường: Trịnh trọng, nghiêm túc và chân thành.
“Ý của cháu cũng giống như ý của em ấy.”
Sắc mặt Chủ tịch trầm xuống, “Tiểu Tống, cháu đây là tự chủ trương, cháu trở về hỏi ma cà rồng nhà cháu rồi lại đến đưa cho ta một câu trả lời thuyết phục, có lẽ hỏi xong cháu sẽ không còn rối rắm như vậy.”
Tống Lâm còn muốn nói cái gì, lại bị Chủ tịch khoát khoát tay trực tiếp mời đi ra ngoài.
***
Lúc Tống Lâm là tắm rửa cho Tịch Đăng liền hỏi.
“Tịch Đăng, em có muốn đi quay quảng cáo không?”
Tịch Đăng một bên chơi vịt nước của cậu, một bên ngẩng đầu không để xà phòng rơi vào mắt, “Cái gì là quảng cáo?”
“Chính là chúng ta mỗi ngày xem TV, sau khi xem xong thì một số hình ảnh đồ vật xuất hiện.”
“Là một người cầm một cái đồ vật nói chuyện sao?”
“Không sai biệt lắm.”
“Tống Lâm nói đi, thì đi.” Tịch Đăng cười.
Tống Lâm nhẹ nhàng hừ một tiếng, “Gọi là gì? Tống Lâm? Gọi chủ nhân.”
Tịch Đăng lắc đầu, “Tống Lâm… Tống Lâm… Tống Lâm…” Cậu liên thanh gọi, tựa hồ như gọi tên đối phương chuyện vô cùng thú vị.
“Là ta nuôi sai rồi sao?” Tống Lâm ra vẻ buồn rầu nhíu mày lại, một cái tay nhỏ bỗng duỗi đến mi tâm của hắn, xoa xoa, “Tiểu lão đầu.”
Tịch Đăng nói xong liền lộ ra một nụ cười thẹn thùng.
Tống Lâm cũng cười, “Nếu tôi nói không đi, sẽ không đi.”
Tịch Đăng gật gật đầu, dáng vẻ hoàn toàn ngoan ngoãn.
“Em không có vấn đề sao?”
“Em không sao cả.”
Tống Lâm gật đầu, “Tôi biết, được rồi, phải xịt tóc, nhắm mắt lại.”
***
Mấy ngày sau, buổi tối Tịch Đăng lại lần nữa bị Tống Lâm đào ra từ trên giường. (Y như đào củ cải í nhở =]]])
Tịch Đăng còn đang nhắm mắt, ôm chăn không chịu buông tay, “Ư, không cần.”
Tống Lâm vỗ vỗ mông Tịch Đăng, “Dậy nào, chúng ta hôm nay phải ra ngoài.”
Tịch Đăng lúc này mới nghe lời buông chăn ra, duỗi tay để Tống Lâm đem cậu bế lên.
Tống Lâm cảm thấy buồn cười, “Không hỏi đi đâu sao?”
Tịch Đăng gật gật đầu, ở trong ngực Tống Lâm tìm tư thế thích hợp tiếp tục ngủ.
Tống Lâm cũng mặc kệ cậu, thay quần áo cho cậu xong, liền mang Tịch Đăng ra ngoài. Lúc Tịch Đăng lên xe mới phát hiện lần này giống như lần trước, cậu không mặc áo ngủ liền thể, hơn nữa lần này Tống Lâm mặc một bộ áo quần rất bình thường cho cậu, chính là áo quần bình thường của nhân loại.
Tịch Đăng vừa uống túi máu vừa nhìn ngoài cửa sổ, chờ tới nơi, Tịch Đăng phát hiện chỗ này thoạt nhìn rất phồn hoa, hình như là quán bar đường phố.
Tống Lâm đội mũ lưỡi trai lên đỉnh đầu Tịch Đăng, rồi đem Tịch Đăng xuống xe.
Quán bar đường phố này buổi tối 7 giờ đã vô cũng náo nhiệt, khắp nơi đều là cả trai lẫn gái ăn mặc mát mẻ, ánh đèn lập loè. Tống Lâm nắm tay Tịch Đăng đi vào chỗ sâu nhất ở quán bar đường phố.
Vai chính thụ Tống Lâm vì sao muốn mang mình tới quán bar?
Muốn gặp ai sao?
Tịch Đăng không nghĩ tới người họ gặp mặt lại là Hứa Nhạc Ninh và Kim Dịch.
Hứa Nhạc Ninh đứng ở phía trước cửa sổ hút thuốc, mà thân là ma cà rồng Kim Dịch lại đang uống rượu.
Hắn lần này mặc một thân đen, toàn bộ mái tóc dài được cột lại, trên đôi tai tuyết trắng xuyên một loạt lỗ, phong cách trang điểm Punk rock* khiến Tống Lâm vô cùng kinh ngạc.
*Punk rock: Đây là một phong cách thời trang bắt đầu xuất hiện vào khoảng từ giữa thập niên 1970 tại Pháp. ‘Punk’ là sự ngổ ngáo, sốc và nổi loạn. Lập dị một cách dữ dội, táo bạo, sexy sặc sỡ, dựa trên rock để phá cách.Quan điểm của những người theo xu hướng này là coi thường các chuẩn mực xã hội và bộc lộ chính kiến của mình qua cách ăn mặc không theo lề thói gì cả. Họ phản đối chế độ xã hội thời bấy giờ, chính sách nhà nước đen tối, không có tương lai… Họ mang theo mình những trang phục cực ngầu rách rưới đậm chất riêng.
Còn Tịch Đăng?
Lúc Tịch Đăng đến gần ghế lô của Kim Dịch, chân liền mềm nhũn xuống. Tống Lâm nửa ôm Tịch Đăng, “Làm sao vậy?”
Kim Dịch lại rót một ly rượu, không đáp lời, ngược lại Hứa Nhạc Ninh phía trước cửa sổ nửa vui đùa nửa đứng đắn nói: “Cho cậu ta hút một ít máu của Tử Dịch là được.”
Kim Dịch hừ nhẹ một tiếng, đem một cái ly hướng đến vị trí của Tống Lâm.
“Uống đi.” Hắn lời ít mà ý nhiều.
Tống Lâm mơ hồ cũng biết một chút nguyên nhân, hắn ôm Tịch Đăng ngồi xuống, vừa mới chuẩn bị đem cái kia cái ly lấy lại đây, một bàn tay đè lên tay hắn. Tống Lâm quay đầu lại, liền nhìn thấy Tịch Đăng hướng hắn lắc đầu.
Kim Dịch liếc Tịch Đăng, “Không uống? Sẽ rất khó chịu.”
Tịch Đăng không nhìn Kim Dịch, mà càng thêm dùng sức bắt lấy tay Tống Lâm. Tống Lâm thấy thế đành phải thu hồi tay lại, đau lòng nhìn Tịch Đăng.
Tịch Đăng cười cười với Tống Lâm, sau đó liền dựa vào trên người hắn cũng không nói lời nào.
Tịch Đăng biết rõ trong cái ly kia có cái gì, cậu đoán được. Bên trong có một giọt máu của Kim Dịch, tuy rằng giọt máu kia sẽ giảm bớt tình huống bây giờ của cậu, làm cậu không còn muốn quỳ xuống dưới chân đối phương, nhưng mà uống cái kia, chỉ càng ngày càng làm cho cậu thần phục đối phương.
Qua hồi lâu, Tịch Đăng cảm thấy tình huống khá hơn nhiều, mới từ trên người Tống Lâm đứng lên. Cậu có chút khó hiểu nhìn Tống Lâm. Tống Lâm đương nhiên nhận thấy được ánh mắt đối phương, hắn cầm tay Tịch Đăng, cười trấn an cậu, rồi quay đầu nhìn về phía Kim Dịch.
“Chúng ta có thể bắt đầu nói chuyện.”
Hứa Nhạc Ninh dập tắt thuốc lá, đi tới, hắn hôm nay lại mặc một bộ Đường trang, chẳng qua là một bộ Đường trang màu xanh nhạt.
“Lâm ca ca tốt của tôi, cậu vì sao cố chấp như vậy chứ? Cùng nhau quay quảng cáo, chẳng phải là cùng nhau kiếm tiền?” Hắn nói xong đá Kim Dịch một cước, “Tử Dịch ngươi nói đi?”
Kim Dịch lạnh lẽo liếc mắt Hứa Nhạc Ninh, nhưng đối phương không những không sợ còn mỉm cười với hắn, Kim Dịch đành phải đem ánh mắt thu hồi lại, cứng rắn mà ném xuống hai chữ… “Không sai.”
“Kiếm tiền với cậu và hắn ta, tôi chỉ nghĩ là cùng hổ vì mưu.” Tống Lâm nói.
Hứa Nhạc Ninh cười, “Khắp nơi nguy hiểm sẽ là bước ngoặt chuyển cơ, series Hoa Tú mấy năm nay vẫn luôn xuống dốc, chúng ta hiện tại hoàn toàn là vì muốn cứu Hoa Tú, mời tâm can nhà cậu tham gia cùng không phải chỉ là vì muốn marketing càng thêm hiệu quả hơn à.” Hắn dừng một chút, từ mũi phát ra thanh âm hừ hừ, “Tống Lâm, cho dù cậu không yên tâm Kim Dịch, nhưng quá trình quay quảng cáo, toàn bộ hành trình cậu đều có thể giám sát, cậu còn lo lắng cái gì?”
Kim Dịch lại là đột nhiên quay mặt sang hướng Tống Lâm cười xán lạn, hắn liếm liếm răng nanh lộ ra bên ngoài của mình, “Không đúng, phải cẩn thận, bằng không bất cứ lúc nào ta cũng sẽ ăn luôn hắn.”
*********
Trúc: Đến giờ phút này, có ai đoán được ai là anh công Thập Lục của Tịch Đăng chưa nè?