“Hiện tại là ban ngày hay ban đêm?”
“Là buổi chiều. Uống một ít cháo đi, anh đút em ăn.” Ngay khi anh ta nói xong, Tịch Đăng liền cảm thấy có thứ gì đó ấm áp chạm vào môi mình.
Đó là một cái muỗng.
Tịch Đăng thử ngậm lấy, sau khi phát hiện là cháo, cậu dùng đầu lưỡi cuốn lấy cháo ở phía trên.
Sau khi được đút bảy tám miếng, Tịch Đăng quay đầu đi. Người nọ liền nói, “Ăn không vô nữa à? Để anh đi gọi bác sĩ vào.” Giọng nói rất dịu dàng, dường như không nôn nóng chút nào, anh ta còn cầm lấy khăn tay lau miệng cho Tịch Đăng.
Tịch Đăng nhìn không thấy, thính giác dường như càng nhạy bén hơn. Như thể trước mặt cậu xuất hiện một người đàn ông đang thu dọn chén muỗng sau đó đi ra ngoài. Khi cánh cửa lại được mở ra, có tiếng bước chân của hai người vọng lại.
Người sau bước đi nhẹ nhàng hơn. Có vẻ như có thói quen dùng gót chân chạm mặt đất trước, còn người trước không có thói quen như vậy.
“Dennis, giúp tôi xem tình trạng của em ấy đi.”
Hóa ra bác sĩ kia tên là Dennis.
Tịch Đăng chờ đợi và cảm giác có một bàn tay hơi lạnh chạm vào trán mình, sau đó một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu cậu.
“Đầu có đau không?”
“Không.” Tịch Đăng nửa ngẩng đầu lên, “Anh là bác sĩ?”
“Đúng vậy.”
“Mắt của tôi bị sao vậy?”
“Em không cẩn thận té ngã, máu bầm ép vào dây thần kinh thị giác, chỉ cần trị liệu tốt thì sẽ hồi phục.”
Té ngã?
“Tôi ngã ở chỗ nào vậy?” Tịch Đăng ngẩng đầu lên, nhưng lần này trả lời cậu là người tự xưng là anh trai của cậu.
“Em nghịch ngợm rơi xuống một từ cửa sổ kính trên cầu thang, nhưng may mắn là phía dưới có một bãi cỏ.” Anh ta dường như đang nhớ lại tình cảnh nguy hiểm ngày hôm đó, ngữ tốc nhanh hơn lại mang theo vài phần oán trách.
Tịch Đăng mím môi, đều là bị té ngã, cái cách và địa điểm cậu bị ngã đều giống nhau như đúc. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Không bao lâu sau Tịch Đăng biết tên anh trai của mình là… Basse.
Basse hình như là một chàng trai trẻ rất say mê nghệ thuật. Trong vài ngày qua, mỗi buổi chiều anh ta đều chơi piano trong phòng piano. Ban công của phòng piano nối liền với ban công phòng của Tịch Đăng. Tiếng đàn piano có thể truyền tới lỗ tai Tịch Đăng. Đôi khi, Basse sẽ trực tiếp cất cao giọng, “Em trai, cảm thấy đoạn này thế nào?”
Đó cũng là một người rất ồn ào.
Basse tự trồng một vườn hoa hồng, mỗi buổi sáng anh ta đều sẽ mang theo một bó hoa hồng đến mở cửa phòng Tịch Đăng. Basse còn tự mình cắm những bông hồng còn vươn sương sớm vào một chiếc bình pha lê, đặt lên tủ đầu giường, sau đó dùng bàn tay còn vươn mùi hoa tay vỗ nhẹ vào gương mặt Tịch Đăng.
Tịch Đăng luôn có thể ngửi thấy mùi hương của hoa hồng từ tay anh ta.
Mắt của Tịch Đăng bắt đầu dần hồi phục, mỗi ngày Dennis sẽ đến vào buổi chiều, tức là sau khi Tịch Đăng ngủ trưa dậy. Cậu bắt đầu có cảm giác mơ hồ về ánh sáng. Dennis là người đầu tiên phát hiện ra điều đó. Hắn rõ ràng rất cao hứng, nhưng so với sự cao hứng Basse, hắn nội liễm hơn rất nhiều. Biết mình có cảm giác với ánh sáng, Basse ngay lập tức nhấc cậu ra khỏi giường và xoay vài vòng. Dennis hoảng sợ, vội vàng tiến lên ngăn cản.
“Basse, thân thể em ấy còn chưa khỏe, chỗ gãy xương còn chưa lành hẳn, cậu đừng ôm em ấy di chuyển. Ai ai, buông xuống! Buông xuống!”
Tịch Đăng bị xoay đến hoa mắt chóng mặt, mặt mũi trắng bệch.
Mấy ngày sau, Tịch Đăng bắt đầu có thể thấy những hình bóng mơ hồ, nhưng vẫn không thể nhìn rõ mặt. Tuy nhiên cậu đã có thể phân biệt mọi người bằng màu sắc quần áo của họ.
Dennis là người ổn trọng, quần áo đa phần có màu lạnh, trong khi màu sắc quần áo của Basse lại thiên về sắc ấm. Đợi cho đến khi Tịch Đăng có thể nhìn thấy rõ mọi người, đã là một tháng sau khi cậu ở trong thế giới không thể giải thích này.
Cậu nhìn cậu bé tóc nâu trông rất bình thường trong gương, đôi mắt ảm đạm. Cơ thể này gần như hoàn toàn khác với Heller, đôi mắt không lớn không nhỏ, những đốm tàn nhang rải rác trên má, đôi môi nhợt nhạt, là tướng mạo của một người bệnh đã lâu.
“Tại sao nhìn mình mà cũng ngẩn người thế?”
Một giọng nói mang theo ý cười vang lên trên đỉnh đầu của cậu, là Basse. Basse rất giống với cậu hiện tại, là một thanh niên tóc nâu bình thường, thậm chí độ xoăn của tóc bọn họ cũng rất giống nhau. Nhưng Basse rất cao, cao cao lớn lớn, nhưng lại gầy, anh ta trông giống như một cây sào di động vậy. Tịch Đăng phát hiện chính mình chỉ cao tới ngực Basse.
Vừa lúc này Dennis từ bên ngoài tiến vào, hắn liếc nhìn hai người đứng trước gương toàn thân nói: “Basse, đưa Tiểu Ann sang đây đổi thuốc đi.”
Thân thể này của cậu tên là Ann.
Chỉ là một cái tên bình thường giống như tướng mạo của cậu.
Basse cười, rồi trực tiếp ôm Tịch Đăng lên, hành động này của anh ta lập tức bị mắng. Dennis không khách khí trừng mắt nhìn Basse, “Cậu luôn lỗ mãng hấp tấp như vậy, Tiểu Ann nghịch ngợm như vậy cũng do học cậu mà ra.”
Basse không tức giận, ôm Tịch Đăng đến mép giường. “Tiểu Ann gần đây rất ngoan ngoãn.”
Dennis rất đẹp trai. Nghe nói hắn và Basse là bạn bè kiêm bác sĩ gia đình của gia đình bọn họ trong nhiều năm. Dennis có một người bạn gái đang đi du học. Mỗi lần Basse nói Dennis đổi bạn gái đi, anh ta lại bị mắng dữ dội.
Lúc hai người họ ồn ào nhốn nháo, Tịch Đăng rất hiếm khi nói chuyện, cậu đang quan sát bọn họ. Bởi vì cậu luôn cảm thấy thế giới không đúng, cảm giác không thích hợp quá lớn, thậm chí cậu không thể liên lạc được với tác giả quân, như thể hoàn toàn bị ngăn cách vậy.
Basse nhìn Dennis đổi thuốc cho Tịch Đăng, đột nhiên nói: “Gần đây anh mới nhận được thư mời từ gia tộc Wood. Tiểu Ann em có muốn đi không? Anh nghe nói rằng Công tước Wood là một người rất thần bí, a ha, anh vẫn luôn muốn gặp ngài ấy một lần.”
Wood?
Tịch Đăng chớp chớp mắt, giấu đi sự ngạc nhiên ở đáy mắt, rồi nhìn về phía Basse, gật đầu. Mới gật đầu xong, mái tóc trên đầu cậu đã bị xoa lung tung rối loạn, sau đó lại nghe được tiếng mắng nho nhỏ của Dennis.
“Basse!”
Basse mỉm cười và rút tay lại, “Nhìn thấy Tiểu Ann ngoan như vậy, tôi liền nhịn không được. Aiii thì ra một thằng nhóc lúc nào cũng nghịch ngợm như khỉ con cũng có lúc trở nên ngoan ngoãn như vậy.”
Mới đầu Tịch Đăng cho rằng Basse là một người rất ôn nhu, nhưng bây giờ nghĩ lại hẳn là mình bị giọng nói của anh ta lừa gạt mất rồi.
Quyết định sẽ đến gia tộc Wood để dự tiệc, Basse bắt đầu chuẩn bị từ sớm, anh ta cũng không đàn piano nữa, nghe nói hình như anh ra đang bận rộn chuẩn bị quà tặng. Dennis vẫn mỗi ngày đến đây thay thuốc cho Tịch Đăng. Thỉnh thoảng, hắn sẽ đỡ Tịch Đăng ra ngoài vườn đi dạo. Chân của Tịch Đăng còn chưa lành hẳn, tay của cậu cũng vậy. Mặc dù cậu kiên trì muốn tự mình ăn cơm, nhưng tới giờ cơm, Basse chẳng biết từ nơi nào nhảy ra, cưỡng chế đút cơm cho cậu.
Tịch Đăng đang có chút xuất thần, bỗng bị kéo lại bởi giọng nói của Dennis.
“Tiểu Ann đang nghĩ gì thế?”
Đôi mắt của Tịch Đăng vẫn nhìn về phía trước. Những cái cây phía trước um tùm xanh tươi, hương thơm của hoa tràn ngập trong không khí. Bây giờ là giữa mùa hè mà ngày cậu bị ngã là vào mùa đông. Có một sự khác biệt về thời gian giữa hai thế giới.
Tịch Đăng cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng nếu cậu nghĩ về nó, lại dường như trống rỗng chẳng có gì.
“Tôi đang nghĩ về bữa tiệc vào ngày mai. Dennis sẽ đi chứ?”
“Thân thể Tiểu Ann còn chưa khỏe, tất nhiên tôi sẽ đi theo rồi.” Dennis nói.
***
Mấy người Tịch Đăng chạng vạng tối mới đến lâu đài của gia tộc Wood. Khi họ ra khỏi xe và nhìn thấy lâu đài quen thuộc, Tịch Đăng bắt đầu cảm thấy rằng chân tướng đã dần dần xuất hiện.
Sau khi được người hầu dẫn vào, Basse muốn chào hỏi với những người khác, vì vậy chỉ có Dennis theo bên cạnh Tịch Đăng. Tịch Đăng nhìn xung quanh một vòng, cậu phát hiện có một số khác biệt nhỏ trong cách bài trí đồ đạc trong lâu đài này.
Ánh mắt Tịch Đăng di chuyển đến cầu thang, cậu muốn đi lên nhìn xem, nhưng không đợi cậu hành động. Một cô gái trẻ mặc váy đỏ chạy xuống cầu thang. Cô đi chân trần, mái tóc vàng buông xõa trước ngực, khuôn mặt đỏ ửng như một quả táo đỏ quyến rũ.
Cô chạy rất nhanh, một người đàn ông chạy theo phía sau cô. Người đàn ông kia rất đẹp trai, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo cô gái đang chạy ở phía trước.
“Lạc Duy, chậm một chút.”