• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Duy chặn lại cái chân đang đá loạn của Tịch Đăng, âm trầm cười, “Mới thế này mà mày đã chịu không nổi rồi à? Còn chưa bằng một phần mười của hắn đâu.”

Tịch Đăng hét lên, “Tao rốt cuộc đã làm cái gì? Tại sao mày lại trả thù tao như thế? Một chân một tay còn chưa đủ? Vậy thêm cái mạng này có đủ không?” Cậu nói, rồi vươn bàn tay còn lành lặn kéo tay Lạc Duy, “Bây giờ mày bóp chết tao đi?”

Tịch Đăng tuyệt vọng, liều mạng kéo tay Lạc Duy đặt lên trên cổ mình, vẻ mặt kích động, đôi mắt đã trở nên đỏ ngầu. Lạc Duy nghiến răng, trực tiếp quăng một cái tát vào mặt của Tịch Đăng. Cái tát này khiến cho người đang náo loạn bỗng chốc yên tĩnh.

Lạc Duy thu hồi tay, đôi mắt âm trầm, “Chết mới là tiện nghi cho mày.”

Tịch Đăng bị đánh rách khóe môi, một tiếng cười khẽ vang lên trong không gian yên tĩnh, “Tiện nghi cho tao? Vậy mày nói đi tao đã làm cái gì?”

“Mày áp đặt một số chuyện mà tao chưa từng làm trước đây lên người tao, nói đó là điều tao xứng đáng phải nhận, nhưng mà tao không biết tao đã làm cái gì? Mày nói cho tao nghe đi?” Tịch Đăng ngước mắt lên nhìn Lạc Duy, “Nói từng cái một, nếu tao thực sự đã làm, thì tùy mày xử trí.”

Sắc mặt Lạc Duy đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, y nhìn chằm chằm vào Tịch Đăng hồi lâu, sau đó vội vàng rời khỏi phòng, như thể có ai đó đang đuổi theo phía sau y.

Tịch Đăng sau khi nhìn Lạc Duy rời, mới chậm rãi bò dậy từ trên giường, sửa sang lại quần áo nhàu nát trên người mình, quấn băng lại băng gạt bị nới lỏng. Tịch Đăng muốn tìm cơ hội để rời khỏi nơi này, bằng không cậu sẽ bị Lạc Duy chỉnh chết.

***

Mấy ngày sau Lạc Duy không quay trở lại. Suốt mấy ngày này, có một bác sĩ đã đến thay băng đổi thuốc cho Tịch Đăng. Bác sĩ nhìn vào chân tay của Tịch Đăng, trong mắt lóe lên một chút thương tiếc. Trước khi rời đi, hắn còn hảo tâm nhắc nhở Tịch Đăng, “Cậu giả bộ ngoan ngoãn một chút, đừng chọc y tức giận.”

Tịch Đăng muốn biết tình hình của Ân Thập Lục, vì vậy cậu vươn tay nắm lấy tay áo của vị bác sĩ đang chuẩn bị rời đi, “Ngài có biết tình trạng của anh ấy thế nào rồi không?”

“Ai?”

“Sid.”

Bác sĩ thở dài, kéo tay Tịch Đăng ra, “Tôi chỉ biết bệnh viện nơi Sid công tước điều trị hiện tại không thể tùy ý ra vào.”

Tịch Đăng rụt trở về, chỉ sợ Ân Thập Lục hiện tại cũng tự thân khó bảo toàn*, nhưng Lạc Duy sẽ không hành hạ hắn.

*Tự thân khó bảo toàn: Không thể tự bảo vệ chính mình

Tịch Đăng gặp lại Lạc Duy, vào buổi chiều ba ngày sau.

Tịch Đăng nhìn thấy vị bác sĩ đi theo phía sau Lạc Duy, cậu có chút ngây ngốc, bình thường việc thay thuốc hàng ngày đều là vào buổi sáng. Nhưng đến khi cậu nhìn thấy hộp thuốc trong tay bác sĩ, lại nhìn thấy một vài người đàn ông đi sau y, cậu đột nhiên phản ứng lại. Tịch Đăng vội vàng chạy đến cửa sổ, trong thâm tâm mình, cậu thà chết một lần còn hơn là bị tiêm thứ đó vào người. Tuy nhiên, một đám người kia còn phản ứng nhanh hơn cậu. Khi bị đè xuống giường, ánh mắt của Tịch Đăng đối diện với ánh mắt không biết khi nào đã chuyển sang hung ác nham hiểm của Lạc Duy.

Cậu nhớ lại những ngày mình vẫn còn là cha nuôi của Lạc Duy. Lúc đó, Lạc Duy cư xử như một chàng thiếu niên thiếu thốn tình yêu, và giờ… dường như y đã trở thành một kẻ nham hiểm biến thái khoác da thiếu niên.

“Đừng mà! Không cần! Lạc Duy, ba cầu xin con! Đừng mà!!!”

Ngay cả sau khi cầu xin lòng thương xót, thậm chí la hét và ra sức giãy giụa, mũi kim lạnh băng vẫn đâm vào cơ thể của cậu. Khi được thả ra, Tịch Đăng nằm xụi lơ ở trên giường, tròng mắt không hề chuyển động, nhìn chằm chằm vào trần nhà màu trắng. Cậu dường như đã mất đi linh hồn, chỉ còn lại thể xác.

Giọng nói của Lạc Duy vang lên ở trong phòng, “Mỗi ngày đều đến đây tiêm cho nó một lần.”

Vì phòng ngừa Tịch Đăng tự sát, tất cả những thứ hơi sắc nhọn trong căn phòng này đều bị bỏ đi. Đôi chân của cậu cũng bị khóa bằng một sợi xích sắt. Khoảng cách làm cậu không thể đi đến bệ cửa sổ.

Lạc Duy thậm chí còn phái một người tới giám sát cuộc sống hàng ngày của Tịch Đăng, người kia chính là Ron. Hắn ta nhìn Tịch Đăng như một vật chết. Có một lần Tịch Đăng lấy bàn chải đánh răng tạo thành một miệng vết thương trên cổ mình, Ron liền bị dừng thuốc ba ngày.

Trong suốt ba ngày này, Tịch Đăng nhìn Ron phát bệnh, Lạc Duy đứng ở bên cạnh Tịch Đăng, “Mày nhìn cho kỹ đi, dù sao chẳng mấy chốc mày cũng biến thành như vậy thôi.”

Tiếng la hét thảm thiết của Ron truyền vào tai Tịch Đăng. Hô hấp của Tịch Đăng ngày càng nhanh hơn và mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra từ trán cậu. Ngay cả khi bị ép buộc phải nhìn, ánh mắt của cậu cũng không hề có tiêu cự.

Lạc Duy nhìn một hồi, mới sai người kéo Ron xuống, quay lại nhìn về phía Tịch Đăng, sau khi thấy đôi mắt vô thần của đối phương, y nhịn không được hừ một tiếng, duỗi tay bóp mặt Tịch Đăng xách tới, “Mới chừng đó mà đã chịu không nổi rồi à?”

Lông mi cong và dài của Tịch Đăng khẽ rung lên, rồi cậu nhìn vào lỗ kim trên tay, “Không phải sự trả thù thực sự của mày còn chưa tới sao? Mày muốn tao thấy gì? Là tao giống như một con chó quỳ xuống van xin mày?”

Lạc Duy lắc đầu, “Tao chỉ muốn hoàn toàn hủy diệt mày, chỉ cần mày còn sống, mày sẽ không bao giờ quên loại cảm giác thống khổ này.”

Rất nhanh sau đó, Lạc Duy bắt đầu để cho bác sĩ bắt đầu đến tiêm thuốc cho Tịch Đăng càng ngày càng muộn hơn, liều lượng càng ngày càng cao hơn. Dần dà, chỉ cần vừa mở cửa ra là có thể nhìn thấy Tịch Đăng toàn thân đầy mồ hôi, đôi mắt đỏ ngầu đứng ở phía sau cánh cửa. Cánh tay của Ron bị Tịch Đăng cắn rất nhiều lần. Lạc Duy dường như cảm thấy rất thú vị. Mỗi ngày đến giờ tiêm thuốc y đều sẽ đến đây, y nhìn người vốn đang rất ầm ĩ, chỉ cần tiêm một kim xong liền an tĩnh nằm ở trên giường.

“Tại sao nó lại im lặng như vậy?” Lạc Duy hỏi bác sĩ.

Bác sĩ cũng đưa mắt nhìn xuống giường, người nằm trên giường lúc này có vẻ rất ngoan ngoãn, thậm chí còn lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Bình thường, sau khi dùng thuốc, các dây thần kinh sẽ bị kích động nhiều nhất. Lúc này, Tịch Đăng sợ rằng chẳng quen biết ai.

“Thể chất của mỗi người đều bất đồng, phản ứng cũng sẽ có chút khác nhau.” Bác sĩ giải thích một chút.

Lạc Duy như suy tư gì đó, y nhìn vào Tịch Đăng, “Bây giờ nó có nhận ra ai không?”

Bác sĩ nghĩ nghĩ, vì an toàn vẫn nói, “Thiếu gia không ngại thì có thể thử xem.”

“Này, Heller.”

Lạc Duy duỗi tay đẩy Tịch Đăng một cái, nhưng không đợi y thu hồi tay, tay y đã bị cầm lấy. Người vệ sĩ phía sau Lạc Duy lập tức tiến lên, khi hắn ta đang định kéo Tịch Đăng ra, Lạc Duy bỗng giơ cánh tay còn lại lên, bảo mọi người lui xuống.

“Tất cả ra ngoài đi.”

Sau khi mọi người đều rời khỏi đây, Lạc Duy nhìn Tịch Đăng đang cầm tay mình đặt lên má, thần sắc không rõ, “Mày điên rồi à?”

Tịch Đăng chỉ là đáp lại Lạc Duy bằng một nụ cười, sau đó lại lấy mặt của mình cọ cọ vào lòng bàn tay của y.

Ngứa.

Lạc Duy cau mày, lập tức rút tay lại, nhưng ngay khi y vừa rút tay về, Lạc Duy bỗng nghe thấy một tiếng khóc. Lạc Duy sững người, y nhìn thấy bộ dáng Tịch Đăng lã chã chực khóc nhìn mình, cậu vươn tay với Lạc Duy, “Tay.”

Thanh âm vô cùng ủy khuất.

Lạc Duy nhìn chằm chằm Tịch Đăng, nhìn người ta càng ngày càng ủy khuất hơn, thậm chí vành mắt đều đỏ, y mới nói, “Mày thật ngu ngốc, dám làm nũng với tao.”

“Tay!” Tịch Đăng lại kêu một tiếng.

Lạc Duy hoảng hốt, hình như bị dọa, xoay người đi thẳng ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau, Ron bị ném vào. Sắc mặt của Lạc Duy rất khó coi, “Mặc kệ mày làm như thế nào, đi dỗ nó đi.” Y ngừng một chút rồi nói tiếp, “Đừng để nó lộ ra bộ dạng này, xấu xí muốn chết!”

********

Trúc: Thử nghĩ xem một người bạn từng chăm sóc, yêu thương như con trai, giờ đây lại hành hạ bạn chết đi sống lại, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Cảm giác đau lòng biết dường nào. Tịch Đăng có giả vờ không? Có thể bảy phần là thực ba phần là giả, nhưng chắc chắn sự tổn thương trong lòng là điều không thể tránh khỏi. Điểm mấu chốt đã bị đánh vỡ, cậu muốn phát điên rồi  ಥ_ಥ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK