Tịch Đăng ngồi ở trên sô pha, Tống Lâm đã ra ngoài mười hai tiếng đồng hồ rồi, bây giờ còn chưa trở về.
Trong nguyên văn vai chính công Kim Dịch vì Tống Lâm cuối cùng không báo thù, như vậy hiện tại báo thù đã bắt đầu rồi sao?
Tịch Đăng nghĩ tới mấy hôm trước Kim Dịch đứng ở phía trước cửa sổ nói với cậu mấy câu.
“Nếu sợ hãi vậy thì trốn đi, đương nhiên ngươi cũng có thể tới tìm ta, so với nhân loại, ngươi càng nên tin tưởng ta, tuy rằng ngươi rất yếu, nhưng ta cũng sẽ không tùy tiện bỏ rơi ngươi.”
Môi đỏ của Kim Dịch hơi hơi nhếch, hắn hướng Tịch Đăng phất phất tay, liền trực tiếp từ trên cửa sổ nhảy ra ngoài.
Thanh âm rất nhỏ từ cửa truyền đến, Tịch Đăng lập tức quay đầu nhìn lại, nhưng lại không nghĩ rằng, người cậu nhìn thấy lại là Hứa Nhạc Ninh.
Hứa Nhạc Ninh lần này không mặc đường trang, hắn ăn mặc một cái áo sơ mi màu xanh ngọc, bên ngoài áo sơ mi là áo lông dê mỏng màu vàng nhạt, trong tay còn cầm một túi đồ, nhìn thấy Tịch Đăng cũng không kinh ngạc, “Tỉnh rồi.”
“Tống Lâm đâu?”
“Ba ba của con ở bệnh viện không về được, mấy ngày nay nhờ thúc thúc tới chiếu cố con.” Hứa Nhạc Ninh từ tủ giày lấy ra một đôi dép lê, khom lưng thay, xem động tác thuần thục của hắn, hẳn cũng không phải lần đầu tiên tới.
Hứa Nhạc Ninh đổi giày xong, cầm theo túi đi đến phòng bếp, một lát sau mới đi ra, “Ba ba của con thì ra đã bỏ nhiều túi máu ở tủ lạnh như vậy, tôi còn sợ con đói, cố ý đi mua đây.” Hắn đi đến bên cạnh Tịch Đăng, cúi người nhìn chằm chằm đôi mắt Tịch Đăng, “Cháu trai lớn, mấy ngày này phiền toái con rồi.”
Tịch Đăng mím môi, tránh đi ánh mắt của hắn chuẩn bị từ trên sô pha leo xuống, lại bị khống chế.
Hứa Nhạc Ninh hai tay trực tiếp chống ở hai sườn Tịch Đăng, bày ra tư thế kabe-don sô pha, “Cháu trai lớn, con trốn thúc làm gì?”
*Kabe-don: Hay Bích đông là tư thế dồn đối phương vào chân tường rồi đập tay lên. Ai không biết thì nhìn ảnh mô tả này nhé.
Tịch Đăng quay đầu nhìn xuống tay Hứa Nhạc Ninh, tay Hứa Nhạc Ninh rất đẹp, như là ngọc thạch được tinh tế mài giũa đánh bóng, mà trên đôi tay xinh đẹp này lại đeo một đồ vật.
Ánh mắt Tịch Đăng hơi đổi.
Hứa Nhạc Ninh chú ý tới tầm mắt Tịch Đăng, cũng nhìn sang, sau khi phát hiện đối phương đang nhìn cái gì, bừng tỉnh đại ngộ cười một cái, “Con đang xem cái nhẫn này sao? Cái này là ba ba của con đưa cho thúc, hiện tại liên tiếp xảy ra sự việc ma cà rồng đả thương người, cho dù là bé ngoan như con, cũng cần đề phòng đúng không, lỡ như đột nhiên biến dị, vậy không tốt lắm.”
Hắn thu hồi tay về, lại phóng tới trên đầu Tịch Đăng, xoa nhẹ hai cái, “Thúc buồn ngủ lắm rồi, đêm qua không ngủ, muốn cùng nhau ngủ không?”
Tịch Đăng nghiêng đầu tránh đi tay Hứa Nhạc Ninh, nắm lấy con vịt nước trên sô pha, bước nhanh chạy lên trên lầu.
“Không đói bụng sao?” Hứa Nhạc Ninh gọi.
Trả lời hắn chính là “Rầm” một tiếng.
Tịch Đăng đem cửa chính phòng ngủ đóng lại.
Hứa Nhạc Ninh khẽ cười một tiếng, liếc nhìn Tịch Đăng không cầm chăn theo, xốc lên, ngồi xuống, nằm xuống sô pha, hai cái chân dài gác lên trên, đem chăn đắp lên người, liền nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Thời điểm Hứa Nhạc Ninh sắp ngủ, lỗ tai hắn giật giật, nghe được tiếng bước chân rất nhỏ. Hứa Nhạc Ninh không nhúc nhích, hắn có chút muốn biết Tịch Đăng muốn làm gì.
Trên người chợt lạnh, lại nghe được thanh âm nhanh chóng chạy đi, Hứa Nhạc Ninh có điểm bất đắc dĩ mở mắt ra, hơi hơi ngồi dậy, thành công nhìn thấy dáng vẻ Tịch Đăng đi chân trần đang rón rén chạy lên cầu thang.
Tịch Đăng lấy đi cái chăn hắn đang đắp trên người, thật là cái quỷ hẹp hòi, hắn sắp ngủ rồi.
Hứa Nhạc Ninh rên một tiếng, một lần nữa nằm xuống, quên đi, như vậy ngủ cũng được.
Chờ Hứa Nhạc Ninh tỉnh lại, trời đã tối. Hắn duỗi người, đứng dậy đi đến phòng bếp, hắn cầm hai túi máu ra ngoài, đi lên trên lầu.
Đi vào phòng ngủ chính, liền nhìn thấy một cái thân thể nho nhỏ đang làm ổ trên giường.
Hứa Nhạc Ninh bật đèn phòng lên, đi tới bên mép giường ngồi xuống, liếc nhìn ma cà rồng hoàn toàn cuộn mình ở trong chăn chỉ lộ ra đầu tóc, “Cháu trai lớn, rời giường.”
Dưới chăn không động tĩnh.
“Còn ngủ sao? Ngủ tiếp thúc thúc sẽ hôn cháu trai lớn tỉnh đó.”
Hứa Nhạc Ninh xấu xa cười, xốc chăn Tịch Đăng, vẫn không có động tĩnh gì.
“Cáu kỉnh?” Hứa Nhạc Ninh dứt khoát trực tiếp đem ma cà rồng dưới chăn ôm lên, ép buộc đối phương đặt lên trên đùi mình, đương nhiên bị phản kháng mãnh liệt, bất quá chỉ một câu nhẹ nhàng của Hứa Nhạc Ninh liền hóa giải toàn bộ phản kháng.
“Lại nháo nữa thúc thúc sẽ ấn xuống cái nhẫn kia, muốn bị điện giật?”
Tịch Đăng bất động.
Hứa Nhạc Ninh đem chăn kéo xuống, Tịch Đăng cúi đầu, Hứa Nhạc Ninh cũng cúi đầu nhìn biểu cảm của đối phương.
Ôi chao, biểu tình ủy khuất vô cùng, thật giống người lớn không ở nhà tiểu hài tử liền bị một thúc thúc quái gỡ khi dễ.
Hứa Nhạc Ninh nghẹn cười, “Thúc thúc sai rồi, thúc thúc không nên khi dễ con, được chưa?” Hắn đem túi máu đặt ở tủ đầu giường lấy lại đây, “Con… ít nhất… đã mấy tiếng đồng hồ chưa ăn uống gì rồi.”
Tịch Đăng “Bộp” một cái đem túi máu đoạt lấy, cũng không nhìn Hứa Nhạc Ninh, muốn từ trên đùi hắn rời đi.
Hứa Nhạc Ninh ấn Tịch Đăng xuống, “Không được lộn xộn, tiểu hài tử không nghe lời sẽ bị đánh mông.”
Tịch Đăng ngẩng đầu, mặt thở phì phò, Hứa Nhạc Ninh khẽ cười một tiếng, “Không muốn bị khi dễ, vậy thì ngoan ngoãn nghe lời thúc thúc, ai bảo nãi ba của con không ở nhà.”
“Ngươi có thể giúp ta liên hệ Tống Lâm không?” Tịch Đăng nhéo nhéo túi máu trong tay, biểu tình có điểm tịch liêu*.
*Tịch liêu: Tịch mịch; buồn tẻ; vắng vẻ trống trải; trống vắng.
“Hử?” Hứa Nhạc Ninh trầm ngâm nói, “Không được, hiện tại hắn ở bệnh viện vừa bận vừa mệt, con không thể tùy tiện quấy rầy hắn.”
Hứa Nhạc Ninh lời nói vừa dứt, mặt đã bị đập một phát. Hắn thở dài, đem túi máu trên mặt lấy xuống, nhìn nhóc ma cà rồng đã chạy đến cửa, vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, “Thật là hảo tâm không hảo báo*, nếu không phải……” Những lời này Hứa Nhạc Ninh chưa nói xong, biểu tình liền biến đổi, từ trên giường đứng lên, “Quên đi.”
*Hảo tâm không hảo báo: Lòng tốt không được báo đáp.
Hắn bước nhanh đi ra phía ngoài, chẳng mấy chốc đã bắt được nhóc ma cà rồng không nghe lời đang muốn chạy trốn xuống cầu thang.
Hứa Nhạc Ninh đem ma cà rồng vác trên vai, hướng lên trên lầu, “Lại chạy nữa, thúc thúc liền lột quần của con, ném ra cửa, thúc thúc xem con chạy đi đâu, đến lúc đó người trong cả tòa nhà này đều biết có một ma cà rồng rất không biết xấu hổ, ngay cả quần cũng không mặc.”
Tịch Đăng lập tức bất động.
Hứa Nhạc Ninh thấy Tịch Đăng bắt đầu thành thật, cũng nguyện ý ngoan ngoãn ăn cơm, hắn đem đối phương bắt xuống phòng bếp.
Hứa Nhạc Ninh dọn ra một cái ghế nhỏ ở phòng bếp, cho Tịch Đăng ngồi ở chỗ kia. Tịch Đăng cắn túi máu, biểu tình trên mặt rất mê mang, tựa hồ cũng không hiểu vì sao mình phải ngồi ở phòng bếp.
Hứa Nhạc Ninh vừa mặc tạp dề, vừa nói: “Thúc thúc của con không thích lúc mình làm việc, lại thấy người khác chơi ở bên cạnh, tuy rằng con không làm được cái gì, bất quá…”
Hứa Nhạc Ninh bưng một cái chậu qua, trong chậu là một đám cà chua tròn vo còn có ớt cay xanh mượt.
“Biết rửa rau chứ?” Hứa Nhạc Ninh nhìn Tịch Đăng.
Tịch Đăng cúi đầu nhìn xuống cái chậu, ngẩng đầu, lập tức lắc đầu.
“Rửa rau cũng không biết, ba ba của con quá chiều con rồi, giống như Kim Dịch ở nhà thúc, bồn cầu bị bí đều là hắn thông, vậy mà con ngay cả đồ ăn cũng không biết rửa?!”
Tịch Đăng vô tội chớp chớp đôi mắt to tròn, sau đó quai hàm của cậu bị nắm lên.
Hứa Nhạc Ninh tay toàn là nước, lực độ bóp cũng không nhẹ, “Bán manh cũng không thể không làm việc, tới, thúc thúc dạy con cách rửa.”
***
“Thịch thịch thịch…”
“Rầm rầm…”
Thanh âm Hứa Nhạc Ninh xắc thịt dừng lại, quay đầu lại nhìn ma cà rồng nào đó đang rửa rau.
Nói là rửa rau, còn không bằng nói là chơi đồ hàng.
Bên ngoài chậu tất cả đều là nước, mà nước trong chậu nước đã vơi bớt hơn phân nửa.
Hứa Nhạc Ninh đi qua, còn chưa lên tiếng, liền nhìn thấy nhóc ma cà rồng nhanh chóng che lại mặt mình.
“Không bóp mặt con.” Hứa Nhạc Ninh ngồi xổm xuống, hắn duỗi tay đem cái chậu bưng lên, “Rửa chút đồ ăn cũng làm khó con rồi. Đi ra ngoài, lên trên sô pha ngồi đi.”
Hứa Nhạc Ninh nấu xong cơm đã là buổi tối 8 giờ, hắn không để ý Tịch Đăng ngồi ở trên chăn trước sô pha, chính mình ngồi trước bàn ăn, bắt đầu cúi đầu ăn cơm tối.
Chờ hắn ăn xong, hắn mới đem Tịch Đăng đã ghé vào trên chăn ngủ gọi dậy, “Tỉnh tỉnh, phải tắm rửa.”
Tay Tịch Đăng vươn về phía Hứa Nhạc Ninh một nửa, lại rụt trở về. Hứa Nhạc Ninh cũng không thèm để ý, bắt lấy tay Tịch Đăng, “Tắm rửa.”
Tịch Đăng thành thật đi theo Hứa Nhạc Ninh, mãi cho đến khi đối phương duỗi tay cởi quần áo của cậu, mới tránh đi cánh tay của đối phương.
“Ta tự mình tắm.” Tịch Đăng nhíu mày.
Hứa Nhạc Ninh nhướng mày, “Tự con tắm, thúc thúc sợ con sẽ chết đuối ở trong nước.”
Tịch Đăng như cũ không tình nguyện, bắt lấy quần áo mình, không chịu buông tay. Hứa Nhạc Ninh chẳng thèm để ý tới Tịch Đăng tình nguyện hay không tình nguyện, bỏ thêm chút sức lực liền đem đối phương cởi sạch sành sanh.
Tịch Đăng nỗ lực lấy quần áo mặc lại, lại bị Hứa Nhạc Ninh xách vào trong bồn tắm.
Hứa Nhạc Ninh cầm cái ghế ngồi xuống ở bên bồn tắm, vừa mới chuẩn bị nói cái gì, công cụ truyền tin của hắn liền vang lên. Tịch Đăng cũng nghe được, lập tức nhào tới, đôi tay vịn vào thành bồn tắm, “Là Tống Lâm sao?”
Hứa Nhạc Ninh liếc mắt nhìn Tịch Đăng, nhận cuộc gọi.
Gương mặt Tống Lâm lập tức xuất hiện.
Đáy mắt của hắn có thanh sắc nhàn nhạt, quần áo luôn luôn phẳng phiu chỉnh tề lúc này thoạt nhìn nhăn nhúm. Tống Lâm tuy rằng biểu tình mỏi mệt, nhưng thời điểm nhìn thấy Tịch Đăng, vẫn cười một cái.
“Nhạc Ninh, tình huống có ổn không?” Tống Lâm nhìn Hứa Nhạc Ninh.
Hứa Nhạc Ninh cười nói: “Điều này tôi nên hỏi cậu mới đúng.”
Tống Lâm vuốt trán, “Tình huống bên này của tôi không tốt lắm, khả năng mấy ngày tới đều phải ở lại bệnh viện đợi lát nữa tôi sẽ bảo Louis sang đó lấy giúp tôi một số quần áo để tắm rửa. Tịch Đăng…” Tống Lâm tầm mắt chuyển tới trên người Tịch Đăng, “Tịch Đăng hôm nay nghe lời không?”
Tịch Đăng miệng méo xệch, “Em muốn đi tìm Tống Lâm.”
Hứa Nhạc Ninh gật gật đầu, “Rất nghe lời, hôm nay còn giúp tôi rửa rau.”
Tống Lâm trực tiếp bỏ qua lời Tịch Đăng nói, có điểm kinh ngạc mà nói: “Tịch Đăng còn biết rửa rau?”
“Đúng vậy, rửa rất tốt, sạch sẽ.” Xà phòng phòng bếp có một cục mà cũng có thể hết sạch sẽ.
“Tịch Đăng giỏi quá.” Tống Lâm hơi hơi mỉm cười, “Mấy ngày tới đều phải nghe lời Hứa thúc thúc, tôi rất nhanh sẽ trở về, ở nhà không được nháo.”
Tịch Đăng còn muốn nói cái gì, liền nghe được Hứa Nhạc Ninh nhanh chóng nói: “Tống Lâm, cậu bên kia rất bận rộn đi, không quấy rầy nữa, Tịch Đăng rất nghe lời, cậu yên tâm, tôi cúp đây.”
Gương mặt Tống Lâm nhanh chóng biến mất.
Tịch Đăng nổi giận, trực tiếp hất nước lên mặt Hứa Nhạc Ninh. Hứa Nhạc Ninh lau nước trên mặt, “Nháo cái gì, bây giờ cậu đi đến bệnh viện chỉ gây thêm phiền phức, không muốn nhiệm vụ thất bại, hiện tại cứ thành thật ngốc ở đây, hơn nữa Kim Dịch lúc này đang ồn ào muốn báo thù, buổi tối ra ngoài không tốt.”
Biểu tình trên mặt Tịch Đăng lập tức biến mất sạch sẽ, cậu do dự giây lát, mới nói ra một cái tên…
“Ân Thập Lục?”
Hứa Nhạc Ninh nhẹ nhàng cười, “Là tôi.”
*********
Tác giả có lời muốn nói:
Chúc mừng vai chính công của truyện cuối cùng cũng xuất hiện rồi!!! Bởi vì truyện này là 1vs1 a.
Thập Lục: Ngươi thật không biết xấu hổ, nhìn vai diễn của ta đi!!!
Tác giả quân: Ngươi còn lao nhao nữa! Lại hủy!!! (Ý tác giả là khỏi cho ảnh lên sàn luôn =]]])
Thập Lục: ……… Tôi ngậm miệng.
Kim Dịch và Tống Lâm cười sung sướng.
Có bảo bảo nào đoán đúng thân phận của Ân Thập Lục không nào? Hôn một cái nà.
Thế giới tiếp theo đã nghĩ xong rồi, chúng ta cùng đi vào sa mạc đêêê.