• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tsuruta là nam nhân hơn bốn mươi tuổi, thân hình hơi mập, mặt trắng không có râu. Hắn nhìn thiếu niên trước mặt, cười hắc hắc, “Chishima, gần đây người Chi Viên đều quá bận rộn, ngay cả một người uống rượu cùng ta cũng tìm không ra, không bằng Chishima bồi ta uống rượu đi.”

Tịch Đăng bước chân không nhúc nhích, “Ta không uống rượu, chỉ sợ không bồi được Tsuruta kun.”

Tsuruta nghe xong lời này, lại vươn tay tới chụp lấy cánh tay Tịch Đăng, “Vậy ngươi ngồi bên cạnh cũng được.”

Tịch Đăng tránh sang bên cạnh, đỉnh mày hơi nhíu, “Tsuruta kun, thỉnh tự trọng.”

“Tự trọng? Ngươi bồi ta trước đi……”

“Tsuruta kun, sao ngài lại ở đây?” Có người bước nhanh tới.

Tsuruta nghe vậy đành phải thu hồi tay, sắc mặt trở nên lãnh đạm, “Aoki kun.”

Aoki cười đi tới, “Kurihara vừa nãy mới hỏi Tsuruta kun, rượu cũng hâm nóng tốt rồi, không bằng hiện tại cùng nhau đi qua?”

Tsuruta không còn cách nào khác, chỉ có thể đi trước một bước.

Aoki trừng mắt liếc nhìn Tịch Đăng, cũng đi.

***



Buổi tối, Tịch Đăng mới tắm xong, liền gặp phải tiểu nam hài hầu hạ bên người Aoki.

“Chishima kun, Aoki kun nói không tìm thấy y phục hôm nay ngươi đưa tới.”

Tịch Đăng sửng sốt đôi chút, “Không phải đã đặt ở trong rương sao?”

Tiểu nam hài nói: “Ta vừa mới tìm, không thấy, Aoki kun bảo ngươi đi tìm giúp ngài ấy.”

Tịch Đăng gật đầu, “Được, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”

Tiểu nam hài ừ một tiếng liền trở về, đi đến một nửa đột nhiên quay đầu lại nói nói Tịch Đăng: “Hôm nay tâm tình Aoki kun hình như không tốt lắm, uống hơi nhiều rượu.”

Tịch Đăng cười, “Cảm ơn.”

Tiểu nam hài liền nhảy nhót mà đi.

Tịch Đăng tới cửa phòng Aoki, căn phòng không thắp đèn, hình như Aoki không ở trong phòng.

Tịch Đăng do dự một chút, đẩy ra cửa phòng, đi vào.

Bên trong quả nhiên cũng không có người. Tịch Đăng đi vào, trước tiên đem nến thắp sáng, rồi đi đến cái rương ngày thường Aoki đặt y phục, mở ra, buổi chiều rõ ràng đã đặt y phục ở bên trong giờ lại chẳng thấy đâu.

Kỳ quái.

Tại sao không thấy.

Tịch Đăng ngồi xổm xuống, chuẩn bị lật lên tìm một chút, xem có phải bị đè xuống phía dưới rồi hay không, trong mũi lại ngửi được một mùi hương như có như không. Thiếu niên quay đầu, mới phát hiện trên bàn nhỏ ngày thường Aoki đặt đồ vật có một cái lư hương rất nhỏ.

Mùi hương tựa hồ là từ cái lư hương kia toả ra.

Aoki chưa bao giờ thích dùng hương, ngại hương gay mũi, tại sao lại đột nhiên dùng?

Tịch Đăng suy tư, không nghĩ ra đáp án, vì thế xoay đầu tiếp tục tìm kiếm y phục.

Không lâu lắm, thiếu niên liền cảm thấy chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi ở trên mặt đất, hơn nữa dưới bụng truyền đến cảm giác khó chịu, giống như đột nhiên có một đám lửa bốc cháy lên.

Ngón tay Tịch Đăng giật giật, lúc cắn răng chuẩn bị đứng lên, lại nghe tiếng cửa bị đẩy ra.

Aoki đi vào, hắn đưa mắt nhìn Tịch Đăng ngồi dưới đất, chậm rãi đi tới, “Ngươi tìm được y phục của ta chưa?”

Tịch Đăng lắc đầu, hắn nhíu lại mi, miễn cưỡng nặn ra một câu, “Ta hình như có điểm không thoải mái, ta về phòng trước, ngày mai sẽ giúp Aoki kun tìm tiếp.”

Tay thiếu niên chống đỡ sàn nhà, muốn đứng lên, bỗng nhiên một đôi tay rơi xuống vai.

“Ngươi không thoải mái chỗ nào?” Đôi tay kia đem Tịch Đăng đè ép trở về.

Tịch Đăng thở hổn hển một hơi, thiếu niên đột nhiên lắc đầu, “Ta cảm thấy có chút nóng.” Tịch Đăng muốn đẩy người trước mặt ra, lại phát hiện cả người không có chút sức lực nào.

“Nóng? Nóng chỗ nào?”

Một bàn tay sờ lên mặt Tịch Đăng.

Tịch Đăng bắt lấy cái tay kia, “Ta…… Không có việc gì, ta hiện tại muốn đi về trước.”

Cái tay kia dễ dàng tránh thoát bàn tay Tịch Đăng.

Tịch Đăng hoảng hốt, hình như nghe thấy tiếng Aoki cười.

“Chishima, ngươi định đi đâu?”

Aoki một tay ôm eo người trước mặt, một tay nâng lên cái ót của đối phương, lại dùng thân thể chậm rãi đem người ép xuống.

Đôi mắt Tịch Đăng trừng lớn.

Hai chân Aoki quỳ gối ở hai bên đùi Tịch Đăng, ngồi dậy liền bắt đầu cởi y phục của mình.

Ý thức của Tịch Đăng càng ngày càng mơ hồ…



Aoki tuy đã hơn ba mươi tuổi, nhưng nhiều năm sống trong nhung lụa hơn nữa cẩn thận bảo dưỡng, nhìn bề ngoài, cũng nhìn không ra tuổi tác của hắn, hơn nữa bản thân hắn tướng mạo khá tốt, nhìn qua liền càng thêm trẻ tuổi.

Tịch Đăng nhìn người trước mặt, nhìn đối phương cởi áo ngoài, cúi người xuống, cho dù ngu dốt hơn nữa cũng biết không thích hợp.

Tịch Đăng ngửi được mùi rượu trên người đối phương.

“A… o… ki… kun?”

Tịch Đăng duỗi tay đẩy đối phương.

Aoki bắt lấy tay Tịch Đăng, ép buộc tay thiếu niên từ dưới vạt áo vói đi vào.

Thân thể Tịch Đăng đột nhiên cứng đờ, không dám tin nhìn người trước mặt, Aoki đã bắt đầu không ngừng cọ xát trên người Tịch Đăng, mà tay thiếu niên lại sờ phải nơi nào đó của hắn…

“Chishima, ta sẽ làm ngươi thật thoải mái.”

Tịch Đăng lập tức lấy lại tinh thần, không biết lấy sức lực từ đâu, lập tức đem người phía trên đẩy ra, nhanh chóng từ dưới mặt đất bò dậy, chạy ra ngoài cửa.

Aoki ngã trên mặt đất, cầu hoan không thành khiến hắn lập tức thẹn quá thành giận, nhưng hắn vẫn là có điều cố kỵ, chỉ là đè thấp thanh âm rống, “Chishima! Nếu ngươi hôm nay đi ra ngoài, chuyện của Suzuki ta sẽ không đồng ý.”

Tịch Đăng vội vàng quay đầu lại, thiếu niên nhìn Aoki xiêm y không chỉnh ngồi dưới đất, trong mắt tràn đầy kháng cự. Tịch Đăng ném xuống một câu xin lỗi liền vội vàng rời đi.

***

Tình huống hiện tại của Tịch Đăng không thích hợp để đi tìm bất luận kẻ nào.

Tịch Đăng vốn định về phòng nhịn một chút, lại nghe thấy thanh âm của Suzuki.

“Thật kỳ quái, Chishima đi đâu rồi?”

Bước chân Tịch Đăng đột nhiên dừng lại.

Thiếu niên thay đổi phương hướng trực tiếp đi xuống dưới lầu.

Hắn không muốn để cho Suzuki biết chuyện gì đã xảy ra.

Lúc này bên ngoài đường phố đen như mực, Tịch Đăng ngay cả guốc gỗ cũng không mang, liền chạy ra ngoài. Trong đầu thiếu niên chỉ còn lại một câu: “Không thể để cho Suzuki biết.”

Trên thực tế, Tịch Đăng đánh giá cao chính mình, sau khi đoàn lửa đốt lên, nóng tới mức khiến hắn hầu như không đi nổi. Tay thiếu niên chống ở trên vách tường, cắn răng đi về phía trước, phụ cận có một hồ nước, nếu ngâm nước lạnh, có thể sẽ giảm bớt tình huống hiện tại của hắn.

Nhưng mà Tịch Đăng đi chưa được mấy bước, chân liền mềm nhũn, té ngã trên mặt đất.

Trước khi ý thức trở nên mơ hồ Tịch Đăng phảng phất như thấy một bóng người.



***

Tịch Đăng nằm ở trên giường đầu tiên lông mi rung rung, mới chậm rãi mở to mắt, đợi cho ánh mắt của thiếu niên từ lờ mờ chuyển sang sáng rõ, hắn cũng thấy rõ hình như có khuôn mặt người nào đó kề sát vào mặt mình.

Gương mặt này là thuộc về Morikawa.

Đáy mắt Morikawa nổi lên một tầng thanh sắc nhàn nhạt, dưới sống mũi cao thẳng, bờ môi mím chặt, phảng phất trong lúc ngủ mơ cũng không an ổn.

Tại sao lại là hắn?

Tịch Đăng thật cẩn thận lui về phía sau, nhưng vẫn đánh thức thanh niên đang ngủ say.

Khi Morikawa mở mắt ra, đầu tiên hắn nhìn thấy Tịch Đăng mắt co quắp bất an, liền chậm rãi đứng dậy ngồi xuống. Morikawa giơ tay che lại cái trán, đáy mắt lắng đọng lại mệt mỏi, trong thanh âm cũng mang theo ủ rũ, “Chishima kun tỉnh?”

Tịch Đăng ừ một tiếng, hắn trộm ngắm sườn mặt đối phương, lấy hết can đảm hỏi: “Morikawa kun, tại sao ta lại ở chỗ này?”

“Ân, đêm qua ta cùng với vài vị bạn tốt uống rượu, uống đến hơi muộn một chút, đang chuẩn bị rời đi Chi Viên, lại nhìn thấy Chishima kun té lăn trên đất, vốn định đưa Chishima kun trở lại nhà Aoki, nhưng Chishima kun lại bắt lấy ống tay áo ta nói không muốn quay về, ta không có cách nào liền đem Chishima kun mang theo trở về.”

Lúc Morikawa nói lời này, vô cùng mỏi mệt, phảng phất như đêm qua là một đêm không ngủ vậy.

Tịch Đăng cũng ngồi dậy, thiếu niên có thể tinh tường cảm nhận được chỗ nào đó của mình có điểm không khoẻ, có cảm giác hình như tiêu hao quá độ, hơn nữa y phục trên người mình đã thay đổi, cũng không phải bộ y phục lúc trước hắn mặc sau khi tắm gội xong.

“Cái kia……” Tịch Đăng muốn hỏi Morikawa tình huống tối hôm qua, lại ấp úng nửa ngày cũng không đem vấn đề hỏi ra khỏi miệng.

Morikawa quay đầu nhìn Tịch Đăng, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, “Chishima kun muốn hỏi chuyện đó? Ta thật không nghĩ tới cuộc đời này lại có cơ hội cùng-tính-trừ-phát.” (Trúc: Ý là giải quyết giúp người cùng giới ấy)

Mặt Tịch Đăng “Xoẹt” một cái lập tức toàn bộ đỏ rực, hắn rũ mắt xuống, không biết làm sao.

Morikawa lại nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không có việc gì, ta chỉ là thuận tay giúp chút chuyện mà thôi.”

Tịch Đăng ánh mắt đột nhiên chuyển tới trên tay Morikawa, đôi tay kia thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng. Tịch Đăng mặt càng đỏ hơn, “Xin lỗi, ta không phải cố ý.”

Morikawa nhẹ nhàng cười, “Ta chỉ là đùa Chishima kun một chút thôi, chỉ là Chishima kun hôm qua vì sao lại ngã ở trên đường, còn thân thể không khoẻ vậy?”

Hắn hỏi xong lời này, lại phát hiện màu đỏ trên mặt người trước mặt lập tức phai nhạt sạch sẽ, thậm chí có thể nói còn có chút tái nhợt.

“Chishima kun?”

“Không có việc gì.” Tịch Đăng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bên ngoài sắc trời đã sáng choang, còn có thể nghe thấy tiếng chim hót thanh thúy dễ nghe, “Ta cần phải trở về.”

Morikawa nghe vậy, cũng không hề xoắn xuýt vấn đề kia nữa, chỉ nói: “Y phục của Chishima kun ta đã cho người suốt đêm giặt sạch, lại treo ở chỗ thông gió, chắc hiện tại đã khô, Chishima kun có muốn ăn sáng ở chỗ ta xong rồi hẳn trở về?”

“Cảm ơn Morikawa kun, ta không dám quấy rầy nữa.”

***



Lúc Tịch Đăng trở về, Chi Viên vẫn yên tĩnh. Thiếu niên lặng lẽ lên lầu hai, mới vừa đem cửa phòng mình đẩy ra, liền nhìn thấy một bóng dáng ngồi đưa lưng về phía mình.

“Suzuki?”

Người nọ nghe được tiếng gọi, chậm rãi quay đầu. Suzuki tóc rối tung, trong mắt tất cả đều là hồng ti, gương mặt luôn luôn hồng nhuận lúc này trắng đến dọa người.

“Chishima, ngươi đi đâu vậy?”

“Ta đêm qua uống chút rượu, không cẩn thận ngủ quên ở hậu viện.” Lúc Tịch Đăng nói những lời này vẫn luôn nhìn Suzuki.

Suzuki ồ một tiếng, hắn muốn đứng lên, lại bởi vì ngồi quá lâu, chân tê rần liền ngã xuống. Tịch Đăng vội vàng bước nhanh tới, “Chân ngươi làm sao vậy?”

Thanh âm Suzuki yếu ớt, “Chân đã tê rần.”

Tịch Đăng lập tức thật cẩn thận đem người Suzuki ngồi thẳng lại, lại bắt đầu giúp hắn xoa bóp.

Suzuki khẽ rên một tiếng, chậm rãi đem đầu dựa vào người Tịch Đăng, “Ta đêm qua không tìm thấy ngươi, cứ nghĩ rằng ngươi mất tích.”

Tay Tịch Đăng đang xoa bóp hơi dừng, sau đó thiếu niên hơi cười một cái, “Tại sao ta lại mất tích chứ.”

“Đêm qua ta không thấy ngươi, liền trở về phòng ngủ, kết quả ta mơ thấy ngươi cùng người khác đi mất, liền lập tức tỉnh, làm thế nào cũng không ngủ lại được, sau đó ta chạy tới xem ngươi có ở đây không, nào biết ngươi thật sự không ở, ta liền ở chỗ này ngồi cả đêm.” Suzuki cúi đầu, ánh mắt không có tiêu cự, si ngốc ngơ ngác.

“Xin lỗi, ta khiến ngươi lo lắng rồi.” Trong mắt Tịch Đăng tất cả đều là áy náy.

Suzuki không nói chuyện, hắn đem chân từ trong tay Tịch Đăng thu hồi lại, đứng lên, đi ra ngoài.

Tịch Đăng nhìn bóng dáng đối phương, không nhịn xuống khẽ kêu một tiếng: “Suzuki.”

Suzuki không quay đầu lại, thậm chí bước chân cũng không dừng, hắn chỉ nói: “Chishima, ta mệt mỏi quá, ta muốn đi về ngủ trước.”

---------oOo---------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK