*Kinh nghi bất định (惊疑不定): Bởi vì sợ hãi, ngạc nhiên và nghi hoặc mà không xác định được chủ ý.
Ân Thập Lục liếm liếm khóe môi, hắn thấy rõ đôi tai đỏ bừng của Tịch Đăng đang lộ ra bên ngoài, liền đồng ý.
Tuy nhiên, đến lần tiếp theo, Tịch Đăng phát hiện mình vẫn tiếp tục bị chiếm tiện nghi, a cũng không thể nói là bị chiếm tiện nghi được. Dù sao, nếu không có Ân Thập Lục, cậu có thể sẽ chịu không nổi. Mới ngày hôm sau, mặt đã đầy nước mắt, khóc lóc muốn Ân Thập Lục dứt khoát giết chết mình.
“Dù sao cũng có thể quay lại, anh giết tôi đi, tôi không thể chịu đựng được nữa.”
Ân Thập Lục vẫn bình tĩnh, “Tịch Đăng, em muốn từ bỏ tất cả chỉ vì một cản trở nhỏ này sao? Đó là hành vi của những kẻ nhu nhược, em biết không? Anh sẽ bên cạnh em, cùng em chống đỡ nó.”
Tịch Đăng nhìn Ân Thập Lục với đôi mắt đỏ ngầu, sau đó không bao giờ đề cập đến chuyện nhờ Ân Thập Lục giết mình nữa.
Đúng vậy, sao cậu có thể nhận thua được.
Đã đi qua rất nhiều thế giới, rất nhiều nhiệm vụ.
Nếu thua ở thế giới này, thì mất mặt lắm.
Tuy nhiên, quá trình cai nghiện đối với Tịch Đăng sau khi thanh tỉnh cũng có chút khó có thể mở miệng, bất kể cậu có cảnh giác như thế nào nhưng khi tỉnh dậy, lúc đó, cả người cậu đều nằm gọn trong vòng tay của Ân Thập Lục. Thậm chí trong lòng cậu còn âm thầm chờ mong đối phương điên cuồng thêm một chút, đem sự chú ý của bản thân hấp dẫn vào đó.
A, thật đáng xấu hổ.
Tại sao mình có thể làm điều đó với đối thủ của mình chứ?!
Tịch Đăng nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng, mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng của Ân Thập Lục, từ từ đỏ mặt.
Ân Thập Lục phát hiện, có chút khó hiểu nhìn cậu, “Sao vậy?”
Tịch Đăng nhìn đi chỗ khác rồi nói, “Lạc Duy có tìm tới đây không? Không hiểu sao tôi cứ cảm thấy nhiệm vụ của chúng ta đã đi vào ngõ cụt.”
Ân Thập Lục lại rất tự tin, “Không, nhiệm vụ của chúng ta chỉ thiếu một mồi lửa cuối cùng, mồi lửa đó sẽ sớm đến thôi.” Hắn nói quá mơ hồ, thậm chí không chịu nói tiếp, làm cho Tịch Đăng không hiểu ra sao.
Cứ như vậy, cả ngày nhàn rỗi thật nhàm chán. Tịch Đăng hỏi Ân Thập Lục, “Tại sao tác giả quân lại sai anh tới giúp tôi làm nhiệm vụ vậy?”
“Bởi vì những người khác xếp hạng cao hơn đều rất bận.” Thực ra là bởi vì tôi đã đánh thắng những tên đó.
“Vậy khi nhiệm vụ hoàn thành, tích phân sẽ tính cho ai?”
“Em muốn à?” Đương nhiên là của em, nhưng ngay cả khi nó là của em, em cũng không thể đánh bại tôi được.
Tịch Đăng mím môi, khẩu thị tâm phi* nói, “Tôi cũng chẳng thiếu chừng đó tích phân.”
*Khẩu thị tâm phi: Miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo, suy nghĩ và lời nói không ăn khớp nhau.
Ân Thập Lục rất biết lắng nghe, “Vậy thì cứ tính cho tôi cũng được.”
“……”
Có lẽ biểu cảm Tịch Đăng quá nghẹn khuất*, có lẽ tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Ân Thập Lục đột nhiên mỉm cười, tay cũng xoa nhẹ lên mái tóc của Tịch Đăng, “Được rồi, không giành của em, nhìn em vì nhiệm vụ này mà vất vả như vậy, tôi không đành lòng.”
*Nghẹn khuất: Vừa nghẹn ngào, vừa bực bội, vừa ủy khuất.
Hắn sờ xong bỗng nhíu mày, đưa tay chạm vào chóp mũi của Tịch Đăng, “Em……”
Tịch Đăng mỉm cười rạng rỡ, “Đã mấy ngày tôi không gội đầu rồi đó.” Sau khi cậu nói xong, Tịch Đăng nhìn thấy Ân Thập Lục đứng phắt dậy, lập tức đi ra ngoài, hành động của đối phương làm cậu rất vui vẻ, trực tiếp ngã người xuống giường lăn lộn mấy vòng, cười ha hả.
Cười mệt. Tịch Đăng dang hai tay hai chân, duỗi thẳng người nằm trên giường. Bên ngoài rất yên tĩnh, không có âm thanh gì. Tịch Đăng nhìn lên trần nhà, cứ sững sờ nhìn như vậy. Sau một lúc lâu, cậu kéo một cái gối và ôm lấy.
Tuy nhiên, cậu không ôm được bao lâu, đã bị Ân Thập Lục quay trở lại bắt đi gội đầu.
“Không hiểu sao tôi cảm thấy cái thói khiết phích này của anh có chút quen mắt?” Tịch Đăng hỏi.
“Em nhớ nhầm rồi.” Ân Thập Lục trả lời.
“Không đúng, thật sự rất quen thuộc, hình như tôi đã từng tiếp xúc với người như vậy rồi.” Tịch Đăng nỗ lực nghĩ, nhưng cậu không tìm ra nguyên nhân vì sao.
Những ngày tháng yên tĩnh không kéo dài được bao lâu. Khi Lạc Duy tìm tới, Ân Thập Lục đúng lúc có việc đi ra ngoài. Đợi đến khi hắn quay lại, liền nhìn thấy Lạc Duy đang cầm một khẩu súng đặt ở huyệt Thái Dương* của Tịch Đăng.
*Huyệt thái dương nằm ở hai bên trán, nơi cuối chân mày, đây là nơi gần với não.
Lạc Duy vừa mới bình phục sau những vết thương nghiêm trọng, sắc mặt tái nhợt như một con ma cà rồng. Y không chút biểu tình nhìn Ân Thập Lục trước mặt.
Ân Thập Lục buông chiếc túi trong tay xuống, bên trong là đồ ngọt tráng miệng hắn mua cho Tịch Đăng. Hôm qua, cậu nói muốn ăn.
Căn phòng yên tĩnh đến mức họ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, cuối cùng Lạc Duy phá tan sự im lặng.
“Ba ba, con muốn dẫn nó về, con không thể buông tha nó dễ dàng như vậy.”
Ân Thập Lục nhìn Lạc Duy, “Tại sao?”
“Con hận nó.” Tay cầm súng của Lạc Duy run lên, “Nó cướp đi tất cả mọi thứ của con. Trước đây ba ba rất yêu con, nhưng bây giờ ba ba không còn yêu con nữa. Ba ba yêu nó, con có thể nhận ra từ ánh mắt của ba ba. Tại sao lại như vậy?” Rõ ràng y đang chiếm thế thượng phong, nhưng nước mắt không ngừng tuôn trào từ đôi mắt màu xanh nhạt của Lạc Duy.
Khi Tịch Đăng nghe được câu “Ba ba yêu nó”, tay cũng run lên.
Ân Thập Lục có lẽ là người điềm tĩnh nhất trong ba người, “Con buông tha em ấy đi, ta sẽ cùng con trở về. Ta và em ấy, con chỉ có thể đưa đi một người.”
Lạc Duy sững người, dường như không nghĩ rằng Ân Thập Lục sẽ đưa ra câu trả lời như vậy. Y quay đầu nhìn Tịch Đăng, rồi chầm chậm nhìn về phía Ân Thập Lục.
“Ba ba, con muốn đời đời kiếp kiếp tra tấn nó, nhìn nó thống khổ, làm cho nó khóc, khi nào con hết giận, con mới có thể buông tha nó. Ba ba, ba ba không thể ngăn con được.”
Ngay khi Lạc Duy nói điều này, trong đầu của Tịch Đăng và Ân Thập Lục đều xuất hiện một câu nói bằng giọng điệu máy móc…
“Nhiệm vụ hoàn thành.”
Những lời này của Lạc Duy đã đưa ra lựa chọn. Y lựa chọn thù hận. Có thể nói câu chuyện này đã thành công chuyển từ một bộ truyện đam mỹ luyến ái, ngược thân ngược tâm giữa cha nuôi và con trai thành trọng sinh báo thù. Lạc Duy vì thù hận thậm chí buông tay cha nuôi của mình.
***
Lúc Tịch Đăng tỉnh lại, cậu nhìn quả cầu pha lê bên cạnh giường. Cậu ngồi trên giường một lúc lâu và cuối cùng lựa chọn đem quả cầu kia cất đi.
“Tuy rằng giữ lại quá nhiều ký ức chẳng tốt tí nào, nhưng anh ấy có thể, tại sao mình lại không thể.” Lúc Tịch Đăng cất quả cầu lẩm nhẫm.