• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ, Tống Lâm rất bất đắc dĩ, hắn cúi đầu nhìn Tịch Đăng đang ôm đùi mình, thở dài một hơi, “Tịch Đăng, tôi phải đi làm.” Sáng sớm ở nhà nghỉ ngơi cảm thấy tinh thần khá hơn nhiều, buổi chiều Tống Lâm liền chuẩn bị đến công ty, hơn nữa hắn còn có hẹn với người phát ngôn mới, lỡ hẹn không phải phong cách làm việc của hắn.

Nhưng mà, hắn không nghĩ tới Tịch Đăng muốn cùng hắn ra ngoài.

Tịch Đăng ngẩn đầu nhìn hắn, đôi mắt ướt sũng, bộ dạng thoạt nhìn vô cùng đáng thương, cậu hướng về phía Tống Lâm lắc đầu rồi lại lắc đầu.

Tống Lâm thật đau đầu, “Hiện tại bên ngoài nắng rất to, ánh nắng sẽ ảnh hưởng tới em.”

Tịch Đăng tiếp tục nhìn hắn, Tống Lâm nhíu mày, nhấc chân muốn đi tới cửa, Tịch Đăng lập tức ôm càng chặt hơn, chặt đến nỗi cái chân kia của Tống Lâm hoàn toàn không thể động đậy.

Tống Lâm ngồi xổm xuống, vừa ôn tồn dụ dỗ, vừa cố gắng gỡ cái tay như gấu túi Koala của Tịch Đăng đang ôm chặt chân hắn, “Ngoan, không được nháo, bây giờ bên ngoài thật sự không thích hợp để em ra ngoài, em ở nhà ngủ ngoan, tan tầm tôi sẽ về liền.”

“Muốn cùng đi.” Tịch Đăng bị kéo ra, lại nhanh chóng ôm lại, cậu thậm chí vì đạt được mục đích, còn lấy mặt cọ cọ chân Tống Lâm, cọ xong lại bày ra vẻ mặt vô tội nhìn Tống Lâm.

“Này này này, em làm nũng như vậy quá phạm quy rồi.”

Tuy rằng nói thế, Tống Lâm vẫn mềm lòng, “Được rồi, cùng tôi ra ngoài, nhưng bây giờ em phải thay quần áo.”

Hắn đánh giá Tịch Đăng, phải bảo đảm đối phương sẽ không tiếp xúc với một xíu ánh nắng nào mới được, làn da ma cà rồng nhà hắn dưỡng tốt như thế, không thể bị ánh mặt trời làm tổn thương được.

Tịch Đăng nghe được hắn đồng ý, thẹn thùng cười, lập tức buông lỏng tay ra, còn đứng lên vươn đôi tay với Tống Lâm, muốn được bế cơ. Kết quả lại bị đánh xuống lòng bàn tay. Tống Lâm đánh xong liền cầm lấy tay cậu, “Biết đi đường, nên đi nhiều hơn, còn muốn ôm hử.”

Tịch Đăng bị đánh ngốc luôn, có điểm không dám tin nhìn Tống Lâm. Tống Lâm nắm tay Tịch Đăng đi lên lầu, chờ bọn họ lại lần nữa xuống dưới, Tịch Đăng đã được “võ trang hạng nặng” đầy đủ, mặt được che kín mít, khẩu trang, kính râm, mũ, một xíu da thịt cũng không lộ ra ngoài. Khi Tống Lâm dẫn cậu ra cửa, vẫn có điểm không yên tâm, “Thế này vẫn cảm thấy còn chưa an toàn.”

Tịch Đăng cúi đầu nhìn xuống chính mình, cậu không dám đòi ôm, liền chủ động bắt lấy tay Tống Lâm, “Đủ an toàn, đi thôi.”

Tống Lâm nỗ lực nghẹn cười, vỗ vỗ Tịch Đăng đầu, “Được.”

Tịch Đăng tới thế giới này lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên ban ngày ra ngoài. Sau khi biến thành ma cà rồng, cậu sắp quên hương vị ánh mặt trời rồi.

Tống Lâm lái xe qua khe hở kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Tịch Đăng, phát hiện đối phương lại dám đem màn che nắng hơi hơi xốc lên, lập tức nghiêm túc nói: “Tịch Đăng, nghe lời, đem màn kéo xuống.”

Tịch Đăng ngồi ở phía sau, nghe Tống Lâm nói, liền thả tay buông xuống.

Tống Lâm từ kính chiếu hậu nhìn Tịch Đăng, “Em ngoan một chút, ánh mặt trời sẽ gây tổn thương cho em. Chúng ta sắp đến công ty, đáp ứng với tôi, sau khi đến công ty em chỉ ở trong văn phòng của tôi, không được chạy loạn khắp nơi, được không?”

Tịch Đăng gật gật đầu, cậu quy quy củ củ mà ngồi, một bộ giống như “Em ngoan lắm đó.”

Tống Lâm nhìn bộ dạng này của đối phương chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng hôm nay cũng quá thần kỳ, Tịch Đăng vậy mà không buồn ngủ.

Rất nhanh, bọn họ liền đến công ty.

Tống Lâm trực tiếp đem Tịch Đăng mang vào văn phòng của hắn, trên đường gặp được không ít người. Những người đó đương nhiên chú ý tới Tịch Đăng ăn mặc kỳ quái được Tống Lâm nắm tay, ban ngày ban mặt mặc thành như vậy, không phải minh tinh, thì chính là ma cà rồng.

“Chào buổi chiều Tống giám đốc, ngài không phải xin nghỉ sao?”

Cùng Tống Lâm nói chuyện chính là trợ lý của hắn Louis.

Tống Lâm hơi nâng cằm, “Nghỉ ngơi tốt liền tới, buổi chiều tôi có hẹn với người phát ngôn mới, anh chuẩn bị đi. À, chuyện người phát ngôn mới anh hẳn đã nghe nói rồi chứ. Là một ma cà rồng, anh nhớ phải chuẩn bị túi máu.”

Louis lên tiếng trả lời, tầm mắt lại hướng về phía sau Tống Lâm lưu lại trên người Tịch Đăng. Tống Lâm cũng nhìn thoáng qua phía sau, “Ừ, đợi lát nữa cũng đưa một ít vào văn phòng của tôi.”

“Đó là, là vị kia sao?” Louis biểu tình lập tức trở nên có điểm kỳ quái, sau khi nhìn thấy vị Boss lãnh đạo trực tiếp của mình gật đầu, hắn ra cửa bước chân cũng phiêu luôn.

Rốt cuộc nhìn thấy vị kia, trước đây đột nhiên nhận được điện thoại trực tiếp của Boss, nói muốn mua áo quần ma cà rồng số lượng lớn, hắn đã rất muốn gặp vị này. Hắn thuộc tốp những người muốn nuôi ma cà rồng nhưng không nuôi nổi, biết được người khác suy nghĩ, trong lòng khỏi phải nói, càng muốn nhìn xem nhiều hơn, nhất là khi chứng kiến Boss từ một người cuồng tăng ca biến thành đúng giờ tan tầm, trong lòng liền càng thêm tò mò. Hắn biết Boss đúng giờ trở về như vậy, nhất định là bởi vì vị ma cà rồng ở trong nhà kia. Không nghĩ tới, Boss cư nhiên sẽ đem vị đó đến công ty.

Ôi, không biết vị kia thích khẩu vị máu nào, vị nguyên bản? Vị cà chua? Vị táo? Vị chuối? Thôi, đưa hết tất cả các loại khẩu vị lên là được.

Thời điểm Louis lại tiến vào, đôi mắt len lén đảo một vòng quanh văn phòng, lại chỉ thấy Tống Lâm ngồi ở phía sau bàn làm việc, cùng với trên sô pha tán loạn mắt kính, mũ, áo khoác các thứ, cũng không có nhìn thấy thân ảnh khác.

Louis đành phải đem đồ vật đặt ở trên bàn trà, vừa mới đứng dậy chuẩn bị nói một tiếng với Tống Lâm rồi đi, lại nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ từ dưới ghế của Tống Lâm đột nhiên chui ra.

Tịch Đăng cầm chiếc bút máy mới vừa nhặt được, liếc mắt nhìn Tống Lâm đang ngồi nghiêm chỉnh, vô cùng thuận thế mà ngồi lên trên đùi đối phương, “Đói.” Cậu hướng Tống Lâm nhỏ giọng thỏ thẻ.

Tống Lâm nhìn về phía Louis hoàn toàn sững sờ đứng đó, “Đem đồ vật lấy lại đây đi.”

Louis vội vàng xoay người, đem toàn bộ túi máu cầm tới. Tịch Đăng nhìn những túi máu đó, sửng sốt, bởi vì mỗi túi đều được đóng gói không giống nhau. Louis thấy thế, liền bắt đầu giới thiệu, “Đây là vị nguyên bản, đây là vị cà chua, đây là vị dâu tây, đây là vị dưa hấu……”

Tống Lâm nghe được những lời này, nhướng mày, cúi đầu nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm của  Tịch Đăng, “Muốn uống loại nào?”

Tịch Đăng thích thú đôi mắt mở lớn ơi là lớn, phảng phất như hoàn toàn bị nhiều lựa chọn như thế dọa sợ, cuối cùng chậm rì rì vươn tay cầm một túi vị chanh.

Louis thật cẩn thận quan sát ma cà rồng ngồi ở trên đùi Boss của mình, nhìn thấy đối phương đem túi máu đưa cho Boss, hình như Boss đã quen làm động tác này, xé mở túi máu, lại đưa trả cho bé ma cà rồng.

Bé ma cà rồng cười một cái với Boss, liền cúi đầu bắt đầu ăn cơm, có lẽ là không uống quen vị này, mới vừa uống một ngụm, đã bị chua tới rồi. Cậu bị chua đến thè lưỡi, sau đó liền bắt đầu làm nũng.

Louis vốn định đứng ở văn phòng lâu hơn, nhưng tầm mắt của hắn sau đó bị Boss chú ý tới, lập tức bị đuổi ra ngoài. ಥ_ಥ

Tống Lâm sau khi đem người đuổi ra, nhìn Tịch Đăng vẻ mặt đau khổ không muốn uống tiếp, hắn liền cố ý chơi xấu, “Bé ngoan là không được lãng phí, được rồi, tôi phải xử lý công việc, em đến trên sô pha đem cái này uống hết đi.”

Tịch Đăng khuôn mặt nhỏ ưu sầu sắp có thể nhỏ giọt thành nước, cậu đem túi máu bỏ lên trên bàn, sau đó ôm cổ Tống Lâm bắt đầu tiến công làm nũng.

Tống Lâm ôm lấy cái eo Tịch Đăng uốn tới uốn lui, trầm mặt, ngữ khí hung dữ thêm vài phần, “Em đây là bị tôi nuông chìu quá quen rồi, em có biết có rất nhiều ma cà rồng không có túi máu để uống không?”

Hắn nói xong lời này lại nghe được trong cổ họng Tịch Đăng phát ra thanh âm khịt khịt ấm ức, trong lòng hắn đang cười trộm, giây tiếp theo liền ngây ngẩn cả người.

Tịch Đăng tựa hồ nóng lòng muốn lấy lòng hắn, thế nhưng bắt đầu hôn hắn, một lần cuối cùng hôn ở trên môi hắn, đôi môi kia tuy rằng lạnh như băng, nhưng rất mềm, Tống Lâm tựa hồ còn có thể cảm nhận được vị chanh nhàn nhạt trên môi đối phương.

Tống Lâm vội vàng đem Tịch Đăng kéo xuống, “Em……” Vốn định mắng đối phương, nhưng nhìn thấy đôi mắt trong suốt thấy đáy của cậu, chỉ có thể cho rằng tự mình nghĩ quá nhiều.

Phương thức một cái sủng vật lấy lòng chủ nhân quả thật có hôn môi, chính mình phản ứng lớn như vậy chẳng qua do bản thân tựa hồ không hề đơn giản chỉ xem đối phương trở thành sủng vật.

Tống Lâm không dám nghĩ sâu hơn nữa, hắn cầm một túi máu vị nguyên bản từ trên bàn đưa cho Tịch Đăng, ánh mắt cũng không nhìn đối phương, “Bé ngoan, đi đến sô pha uống.”

Tịch Đăng ngoan ngoãn làm theo.

Sau đó, Tống Lâm bắt đầu chuyên tâm xử trí công việc, cực lực đem suy nghĩ của mình từ việc vừa nãy rút ra. Không biết qua bao lâu, công cụ truyền tin của Tống Lâm vang lên, Tống Lâm liếc nhìn, phát hiện là Louis, liền nhận.

“Tống giám đốc, người phát ngôn mới đã tới.”

Thanh âm của Louis so với ngày thường có chút quái dị.

Tống Lâm lúc này cũng tâm phiền ý loạn, không chú ý tới, “Để cho bọn họ đi đến phòng khách chờ một lát, tôi sẽ tới ngay.” Hắn kết thúc cuộc gọi, nhìn về phía sô pha, không ngoài dự đoán phát hiện Tịch Đăng đã làm ổ ở trên sô pha ngủ rồi.

Tống Lâm đi qua, đem Tịch Đăng bế lên, đi đến phòng nghỉ trong văn phòng của hắn. Bên trong phòng nghỉ có trang bị vài vật dụng đơn giản để hắn nghỉ ngơi, Tống Lâm đem Tịch Đăng đặt lên trên giường, lại đem điều hòa giảm xuống tám, chín độ, mới đi ra ngoài.

Tống Lâm ở cửa phòng khách gặp phải Louis, hắn nhíu mày lại, “Louis, tại sao anh không đi vào?”

Hắn không nghĩ tới Louis vội vàng bu lại, Louis đè thấp thanh âm, “Giám đốc, cái kia, chủ nhân của vị ở bên trong kia hình như không đơn giản.”

Tống Lâm có điểm ghét bỏ mà đem đối phương đẩy ra, hỏi một đề tài khác, “Hứa Nhạc Ninh cũng ở bên trong?”

Louis gật đầu, Tống Lâm trực tiếp đẩy ra cửa phòng khách đi vào.

Hứa Nhạc Ninh ngồi ở trên sô pha, nghe được động tĩnh hướng về phía cửa liếc mắt một cái, cười nói: “Tống giám đốc, ngưỡng mộ đã lâu. Tử Dịch*, còn không mau qua đây cùng Tống giám đốc chào hỏi.”

*Tử Dịch: Vai chính công tên đầy đủ là Kim Dịch, chỉ có Hứa Nhạc Ninh gọi hắn là Tử Dịch, chữ Tử ở đây chỉ là một từ ghép thêm vào để gọi, mà giống như cách gọi các danh xưng ngày xưa Khổng tử, sĩ tử, ngoại tử, nội tử,… vậy.

Người hắn gọi kia đang đứng ở cửa sổ sát đất, ánh mặt trời buổi chiều ba giờ, nghiêng nghiêng chiếu rọi vào. Người kia bị ánh mặt trời vây quanh, mái tóc dài đến tận eo cơ hồ bị nhuộm thành sắc vàng kim.

Người kia nghe được thanh âm, nửa xoay người, ánh mắt sắc bén lại chuẩn xác không sai lầm đặt ở trên người Tống Lâm.

“Là ngươi nghi ngờ ta sao?”

Thanh âm của người kia rất lạnh, bên trong sự lạnh lẽo đó lại mang theo một tia ngạo mạn. Hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và quần jeans đơn giản, lại cho người ta mười phần áp lực. Khuôn mặt của hắn là tác phẩm nghệ thuật dụng tâm nhất của thượng đế, từ ngữ quá ít ỏi, không có ngôn ngữ nào có thể dùng để hình dung diện mạo của hắn, không ai có thể lớn lên như vậy, thậm chí cũng không có dung mạo một ma cà rồng nào có thể vượt qua hắn. Lệ mà không diễm, mỹ mà không nồng, nhan sắc khác biệt có thể nói là vưu vật, quang lệ diễm dật*, xinh đẹp tuyệt luân. Chỉ bằng diện mạo của hắn liền có thể khiến cho người ta áp lực cường đại, cho dù tóc hắn dài đến eo, nhưng nhìn qua không có chút nào dáng vẻ nhu nhược. Chỉ cần bất cứ ai gặp qua hắn đầu tiên đều có thể cảm thấy sự cường đại của hắn.

*Quang lệ diễm dật: Rực rỡ như ánh mặt trời, lại bí ẩn đẹp đẽ. (Đến chết vì edit cái đoạn mô tả vẻ đẹp này. Ngôn ngữ của tui cũng hóa nghèo nàn vì anh =]]])

Mà người này là một ma cà rồng, một ma cà rồng có thể ngang nhiên đứng dưới ánh mặt trời mà không hề có việc gì, còn có thể hướng người khác phát ra sức uy hiếp cường đại mạnh mẽ.

Ma cà rồng kia chậm rãi đi tới, mục tiêu của hắn là Tống Lâm.

“Trên người của ngươi có mùi đồng loại của ta, hắn ở chỗ này.” Hắn ngừng một bước trước mặt Tống Lâm, ngữ khí khẳng định nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK