Dương Xác bưng ly rượu sake trước mặt lên nhấp một ngụm, đang định lấy một miếng cá nướng khác. Đột nhiên nghe bên cạnh “Bang” một tiếng, y quay đầu lại và thấy ly rượu bên cạnh Tịch Đăng đã đổ, nhưng không có chất lỏng chảy ra, xem ra cậu đã tự mình uống hết, mà gương mặt trắng nõn kia nay cũng đỏ bừng.
Nghiêm Hâm ngạc nhiên, “Say rồi hả?”
Dương Xác vươn tay cầm lấy bình rượu lắc lắc, trống rỗng.
Tịch Đăng thè lưỡi, đưa tay chạm vào ly Dương Xác, “Đưa cái ly của ngươi cho ta đi.”
Dương Xác cách Tịch Đăng rất gần. Khoảnh khắc đó, y dường như thấy đôi mắt của cậu biến thành hai con ngươi thẳng đứng, trong lòng lộp bộp, Dương Xác vội vàng đem ly rượu của mình sang chỗ khác, “Ngươi uống đủ rồi, đừng uống nữa.”
Tịch Đăng trừng mắt nhìn Dương Xác, đứng lên đoạt ly rượu của y, một ngụm uống hết. Sau khi uống xong, cậu mím môi dưới, “Ta đi toilet đã nha.”
Tịch Đăng lắc lư đứng lên đi ra ngoài, Dương Xác nhìn cậu đi ra ngoài, trong lòng có chút bất an. Không bao lâu sau, y đứng lên, nói với Nghiêm Hâm một câu “Tôi cũng đi toilet” rồi vội vã ra ngoài.
Người phục vụ ở cửa nhìn thấy Dương Xác liền mỉm cười gật đầu, “Thưa anh, có chuyện gì sao?”
“Toilet của các cô ở đâu?”
Người phục vụ nghe câu hỏi của Dương Xác liền chỉ vào một hành lang dài, “Đi thẳng sau đó rẽ phải, chỗ đó chính là toilet.”
Dương Xác nói cảm ơn rồi đi về phía phòng tắm. Y gọi tên của Tịch Đăng. Gọi cả tên tiếng Trung lẫn tiếng Anh. Nhưng không ai trả lời. Dương Xác nhíu mày và đẩy từng gian phòng một, lại phát hiện các gian phòng đều trống, không có ai bên trong.
Con rắn kia đâu rồi?
Dương Xác lại vội vã đi ra ngoài, vừa lúc có một người phục vụ đi ngang qua, y vội vàng bắt lấy cánh tay của người kia, “Xin lỗi, anh có thấy một nam sinh mặc áo ngắn tay màu trắng và quần jeans xanh không?”
Y còn khoa tay múa chân ra dấu chiều cao của Tịch Đăng, “Cao chừng này, cậu ấy rất trắng, trắng hơn hầu hết mọi người.”
Người phục vụ lắc đầu ngượng ngùng, “Xin lỗi, tôi không nhìn thấy cậu ấy. Thưa anh, anh thử tìm lại xem sao.”
Dương Xác quay trở ghế lô lúc trước, nhưng chỉ có Nghiêm Hâm ở bên trong. Nghiêm Hâm nhìn thấy Dương Xác liền nói, “Tại sao chỉ có cậu? Mryon còn ở toilet à? Có phải say rồi ngã luôn trong đó rồi không?” Hắn nói xong còn tự cười, “Uống sake thôi mà cũng say được? Thật không hổ là người tớ thích.”
Dương Xác vỗ đầu hắn, “Nói cái gì thế? Không được thích nó. Nó không quay lại à?”
“Á, đánh đau thế, không quay lại, có chuyện gì vậy?” Nghiêm Hâm ôm đầu của mình, nét mặt hơi thay đổi.
“Ừ, toilet không có người, không biết có phải lạc đường không?” Dương Xác nói.
Sau đó, cả hai đi ra ngoài tìm kiếm nhưng vẫn không tìm thấy “người” kia đâu cả. Họ cũng đã hỏi người phục vụ ở cửa, nhưng nhà hàng này khá nổi tiếng. Có rất nhiều người đến và đi. Một người đi ra ngoài cũng không khiến người khác chú ý.
Nghiêm Hâm hỏi Dương Xác, “Em họ của cậu không có điện thoại à? Tớ hình như không thấy em ấy dùng điện thoại.”
Một con rắn thì dùng điện thoại gì chứ!!!
Lần đầu tiên, Dương Xác biết một bí mật nhưng không thể nói ra, y rất muốn nói với Nghiêm Hâm, lắc mạnh vai của đối phương. Bọn họ đã ở cùng với một con rắn từ tối qua cho đến tận bây giờ đó!!!
Nghĩ đến đây, Dương Xác lại cảm thấy chính mình thật ngu ngốc, y không phải là chúa cứu thế. Nếu con rắn thực sự đả thương người khác, y cũng không thể làm gì được, báo cảnh sát lại chẳng ai tin, trong tay y……
A? Có thể chụp ảnh.
Nếu cảnh sát nhìn thấy ảnh chụp, nhất định họ sẽ tin mình, bức ảnh của mình hoàn toàn không chỉnh sửa.
“Thôi bỏ đi, nó có thể đi đâu đó chơi rồi? Buổi chiều không có tiết, tôi về nhà đã, tủ lạnh vẫn còn cá cần làm, nếu lát nữa nó đến gặp cậu, cậu nhớ gọi cho tôi.”
Khi Dương Xác về đến nhà, y nghe thấy một giọng nói trong phòng của Tô Vân Vĩ, Dương Xác liền gọi tên của đối phương, quả nhiên cửa phòng mở ra từ bên trong.
Lúc nó mở ra, Dương Xác lại ngây ngẩn cả người, y nhìn người đàn ông đứng ở cửa phòng Tô Vân Vĩ, có chút lúng túng, “Chú là?”
Người đàn ông trước mặt rõ ràng là một người có chút thanh tú. Chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt hầu như không có nếp nhăn, dáng người cao gầy, nước da trắng, diện mạo nhã nhặn.
“Tôi là giáo viên hướng dẫn của Tô Vân Vĩ, Dung Diệc. Cậu là bạn cùng phòng của em ấy nhỉ. Em ấy bị thương một chút. Hôm nay tôi đưa em ấy từ bệnh viện về. Em ấy có thể bất tiện trong thời gian này. Hy vọng cậu có thể thông cảm.”
Dương Xác gật đầu, lại hỏi, “Bị thương? Có chuyện gì thế?”
“Bị cướp.” Dung Diệc nói và gật đầu với Dương Xác, “Tôi đi trước.”
“Được.” Dương Xác đi tới mở cửa cho Dung Diệc, nhưng Dung Diệc dừng lại bên người y, sau đó hơi nhíu mày nhìn Dương Xác.
Dương Xác khó hiểu, “Sao vậy?”
Dung Diệc im lặng một lúc, “Không có gì.” Hắn sải bước ra ngoài.
Dương Xác đóng cửa lại, rồi đi đến cửa phòng Tô Vân Vĩ. Khi thấy một người đang nằm trên giường, y gõ cửa, “Tô Vân Vĩ, anh sao rồi?”
“Tôi ổn.” Giọng của Tô Vân Vĩ yếu ớt, “Lão sư của tôi đi rồi à?”
“Đi rồi. Anh bị cướp lúc nào thế?”
Tô Vân Vĩ không nói gì. Dương Xác nghĩ rằng Tô Vân Vĩ cảm thấy sự kiện đó không tốt lắm nên không hỏi tiếp, “Anh có muốn ăn gì không? Hay là để tôi nấu cháo. Nếu anh đói, ăn một chút gì đó đi. Đúng rồi, anh bị thương chỗ nào vậy? Anh có thể tự đi không?”
“Cảm ơn, không cần đâu, cậu đóng cửa lại giúp tôi đi, tôi có hơi buồn ngủ.”
Ý tốt Dương Xác bị từ chối, biểu tình cũng có chút khó coi, nhưng nghĩ đến một chuyện khác, y liền nói, “Tôi có một người em họ đến đây chơi. Nếu anh gặp nó cũng đừng quá ngạc nhiên. Nó sẽ không ở lại đây lâu đâu.”
Chờ đến khi y chụp được nguyên hình của con rắn kia, y sẽ lập tức gọi cảnh sát.
Nghĩ vậy, Dương Xác lại nhắc nhở, “Em trai của tôi tính khí thất thường, anh cố gắng tránh nó ra nghe.”
Tô Vân Vĩ ừ một tiếng, Dương Xác đóng cửa lại rồi đi đến phòng bếp xử lý mấy con cá.
Sau khi Dung Diệc đi xuống cầu thang, hắn nhận được một cuộc gọi từ Lê Qua.
“Tiểu Dung, anh đưa nghiên cứu sinh của mình về à?”
“Ừ.”
“Cấp trên đối với chuyện này có lẽ rất tức giận. Nghiên cứu sinh của anh sợ là…” Lê Qua không nói hết lời, mà quay sang chuyện khác, “Tên nhóc này cũng là… sao lá gan lớn vậy? Đã mấy ngày rồi. Tiểu tổ tông một chút tin tức cũng không có. Máy dò của chúng ta giống như bị hỏng vậy.”
“Mấy hôm nay không có tin tức gì đả thương người, ngoại trừ vụ tai nạn xe xảy ra vào đêm nó bỏ trốn.” Dung Diệc nói.
Lê Qua ở kia đầu nói, “Anh nói về việc nghệ sĩ say xỉn lái xe sao? Nói vậy cũng có điểm kỳ lạ. Tôi đang tìm người xem có thể gặp nghệ sĩ đó không. Dù sao đó cũng là ngôi sao, chắc chắn sẽ có nhiều người vây quanh bệnh viện của hắn.”
Dung Diệc lại nói, “Tôi đã liên lạc với người đại diện của hắn. Tôi lái xe qua đó bây giờ. Anh có thể đến mấy đồn cảnh sát hỏi xem có ai báo án đặc biệt nào không.”
Lộ Kỳ đang ở bệnh viện nhân dân thành phố. Sau khi Dung Diệc tới bệnh viện, quả nhiên hắn nhìn thấy nhiều người hâm mộ và phóng viên vây quanh cửa. Hắn lái xe vào gara và gọi điện thoại. Sau đó, có người đi thang máy xuống.
Người đến là một phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi. Khi nhìn thấy Dung Diệc, cô ấy liền cười và đi tới, “Giáo sư Dung, ngài đã tới.”
Dung Diệc mang một giỏ trái cây từ ghế phụ ra. Đây là khi hắn đi ngang qua một cửa hàng trái cây mới nhớ phải mua thứ gì đó tới đây, “Xin chào, Lộ Kỳ đã tỉnh chưa?”
“Cậu ấy tỉnh rồi, vừa mới ăn xong.” Người phụ nữ đưa Dung Diệc đi lên, “Cậu ấy thực sự khiến tôi lo lắng. Lúc này rồi mà còn đòi xuất viện. Nhưng mà, giáo sư Dung, ngài tìm Lộ Kỳ có chuyện gì vậy?”
“Hỏi mấy vấn đề.” Dung Diệc chỉ nói vậy.
Người phụ nữ này cũng không hỏi tiếp. Người này được CEO của công ty trực tiếp giới thiệu. Cô không dám hỏi quá nhiều. Sau khi tra qua thông tin của hắn ở Baidu, đối với người có học thuật thiên tài như hắn, cô quả thật không nghĩ hắn muốn hỏi Lộ Kỳ cái gì.
Sau khi Dung Diệc và người phụ nữ ra khỏi thang máy, thang máy đối diện họ đang dần dần đóng lại. Dung Diệc nhìn thoáng qua, rồi đột nhiên bước tới kéo cánh cửa thang máy đang sắp khép lại bằng cả hai tay.
Người phụ nữ rất ngạc nhiên trước hành động của Dung Diệc, “Giáo sư Dung!”
Trong thang máy có một người đang đứng, người nọ dựa vào vách tường thang máy và cúi đầu xuống, bởi vì động tác của Dung Diệc liền ngước mắt lên.
Dung Diệc sải bước vào trong, chụp lấy cánh tay của người kia, “Cậu là ai?”
Người nọ lười nhác liếc nhìn hắn, khẽ nhúc nhích cánh tay của mình nhưng không rút ra. Cậu không trả lời câu hỏi của Dung Diệc, mà nhìn vào người phụ nữ bên ngoài thang máy, “Ngươi có muốn vào luôn không?”
Người phụ nữ khó xử nhìn Dung Diệc, “Giáo sư Dung?”
“Lần sau tôi sẽ gặp Lộ Kỳ. Làm phiền rồi.” Dung Diệc nhìn chằm chằm người trước mặt, thậm chí quên luôn cả giỏ trái cây trong tay cho người phụ nữ kia.
Cửa thang máy khép lại, Dung Diệc vẫn không buông cánh tay của đối phương ra, “Cậu là ai?”
Người nọ đưa tay lên che miệng và ngáp một cái. Dung Diệc lúc này mới phát hiện khuôn mặt của đối phương hơi đỏ, trên người cậu cũng có mùi rượu nhàn nhạt.
“Thật phiền, đi đâu……” Mấy chữ cuối của đối phương gần như không thể nghe rõ, Dung Diệc vừa định hỏi đối phương nói cái gì, liền nhìn thấy cậu hoàn toàn ngẩng đầu lên, “Ngươi muốn chết, phải không?”
Một câu nói rất bình thường, căn bản không có cảm giác uy hiếp.