Thanh âm rên rỉ vụn vặt vang lên trong căn phòng hắc ám.
Tiếng hít thở giao triền bên nhau, mỗi một động tác của đối phương đều rất rõ ràng.
Hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua vành tai, dừng ở cổ, đêm tối hắc ám nảy sinh tình tố kích động, nó giống như biển cả, đủ để cho người ta chết chìm.
Tiếng kêu rên đột nhiên vang lên, theo sau là một mảnh tĩnh mịch.
Không biết qua bao lâu, Aoki hơi nâng lên thân thể, lẳng lặng nhìn kỹ người dưới thân. Người nọ thủy chung nhắm hai mắt, nếu không phải hô hấp hơi hơi dồn dập, Aoki còn cho rằng đối phương sớm đã lâm vào giấc ngủ say.
Hắn thu lại tay từ sau lưng thiếu niên, bắt lấy tay thiếu niên, nhìn chất lỏng ở trên đó, cười nhẹ một tiếng. Hắn đưa bàn tay đó đặt lên bên môi, chậm rãi đem chất lỏng phía trên liếm sạch sẽ, tốc độ hắn liếm rất chậm, chậm đến nỗi khiến thiếu niên hơi nhăn lại mi.
“Xấu hổ?”
Thanh âm Aoki hơi khàn, phảng phất như do lúc trước dùng giọng nói quá độ.
Thiếu niên chậm rãi mở mắt ra, ngữ khí bình tĩnh đến lãnh khốc, “Đủ chưa?”
Aoki cúi đầu, hơi hơi đụng chạm cánh môi thiếu niên, “Đi đi, đắp chăn đàng hoàng, đúng giờ uống thuốc.”
Thiếu niên nghiêng đầu, tránh đi cái loại hơi thở ái muội Aoki phun trên môi hắn, “Ta biết rồi.”
Lúc thiếu niên lặng im mặc quần áo, Aoki đột nhiên thêm một câu, “Nếu muốn tắm, không được tắm nước lạnh, nếu bệnh của ngươi nặng thêm, vậy thì giao dịch giữa chúng ta sẽ ngâm nước nóng.”
Động tác mặc quần áo của thiếu niên hơi ngừng, sau đó lại nhanh chóng mặc xong quần áo, liền trực tiếp rời khỏi phòng Aoki.
***
Mấy ngày sau, Aoki từ phòng đi ra, nhìn thấy Kurihara thân tư lay động đi tới. Kurihara nhìn thấy hắn, liền cười, “Aoki kun, chào buổi chiều.”
Aoki cười đáp lễ hắn, “Ngươi định đi đâu?”
“Đi ra ngoài mua điểm tâm, khoảng thời gian Chishima này không phải nhốt mình ở trong phòng, thì ngây người ở hậu viện, chẳng chịu di chuyển, cho nên ta đành phải tự mình đi, thuận tiện giải sầu một chút.” Kurihara nhìn Aoki, giống như vô tâm nói, “Gần đây tựa hồ cảm thấy khí sắc Aoki kun tốt hơn rất nhiều, gặp được chuyện gì vui ư?”
Aoki nâng lên mí mắt nhìn hắn, không nóng không lạnh đáp, “Ngươi cả ngày thật nhàn rỗi.”
“Ta đương nhiên nhàn, năm nay ta không phải tham gia vở kịch lớn gì, cũng không biết tiểu Suzuki chuẩn bị tốt chưa.” Suzuki lộ ra tiếng cười, hắn đem cây quạt che khuất nửa khuôn mặt mình.
Aoki nói: “Ngươi cũng nghiêm túc chuẩn bị đi, ta càng xem trọng ngươi hơn.”
Kurihara có điểm kinh ngạc, “Aoki kun?”
Aoki thu hồi ánh mắt, “Ngươi không phải muốn đi ra ngoài sao, còn không nhanh lên, đừng chậm trễ công việc buổi tối.”
Sau khi Aoki nhìn Kurihara rời đi, mũi chân vừa chuyển, đi về một hướng. Phương hướng kia chính là hướng đến phòng Tịch Đăng.
Hắn đem tiếng bước chân thả rất nhẹ, mới vừa đi tới cửa, nghe thấy có tiếng nói chuyện ở bên trong.
“Chishima, tại sao dạo này ngươi không luyện võ? Ngươi muốn từ bỏ làm võ sĩ à?” Là thanh âm của Suzuki.
“Suzuki, ta cảm thấy ta……”
“Sao?”
“Không có, dạo này ta chỉ cảm thấy có chút mệt. Ngươi tập luyện tân vũ thế nào rồi?”
“Có phải bệnh còn chưa tốt lên không? Chishima, phải nhanh khoẻ lên nha, ta còn muốn tối hôm đó Chishima thổi Shakuhachi giúp ta đó.”
……
Thật vất vả mới tiễn được Suzuki đi, Tịch Đăng thở dài nhẹ nhõm một hơi nằm trở về lại trên giường.
Hiện tại hắn rất sợ ở cùng với đối phương, bởi vì sợ chuyện của mình tùy thời sẽ bị phơi bày trước mặt đối phương. Những chuyện làm người ta khinh thường đó, không thể nào có thể kể rõ.
Cũng không biết tại sao lại đi đến một bước này, nhưng đã không có đường lui.
Lúc đầu óc Tịch Đăng đang rối loạn, cửa lại bị đẩy ra, thiếu niên không khỏi quay đầu lại nhìn, đợi cho đến khi thấy rõ người tới, sắc mặt hơi đổi.
Aoki sửa sửa ống tay áo, chậm rãi đi vào, mới khép cửa lại. Hắn chậm rãi đi về phía Tịch Đăng, Tịch Đăng lại là từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt lập tức chuyển sang lạnh băng, tay đặt ở bên thân đã cứng đờ.
“Ta tới xem ngươi đã hết bệnh chưa.” Aoki dừng lại ở trước mặt Tịch Đăng.
Thanh âm Tịch Đăng lạnh lùng nói: “Ta bệnh của ta tốt hay không, không phải ngài đã sớm biết sao.”
“Tuy rằng mỗi đêm đều nhìn thấy ngươi, nhưng ngươi mỗi ngày rời khỏi phòng ta đều đi ngâm nước lạnh, ta làm sao biết bệnh của ngươi tốt hay không tốt đây.” Aoki cúi người, hắn vươn tay muốn chạm vào trán đối phương, lại bị tránh đi.
Tịch Đăng xoay người, dứt khoát đưa lưng về phía Aoki, “Ban ngày ta không muốn nhìn thấy ngài.”
Rất kỳ quái, nhìn thấy thiếu niên từ kính sợ hắn biến thành lấy lạnh nhạt ứng đối, Aoki lại cảm thấy rất vui vẻ, phảng phất như hắn trở thành người duy nhất có thể nhìn thấy mặt âm u của thiếu niên, tuy rằng mặt âm u đó là bị hắn bức.
Aoki dứt khoát từ phía sau ôm chặt Tịch Đăng, nhận thấy đối phương muốn giãy giụa, liền lập tức nói: “Ngươi không muốn bộ dạng này của chúng ta bị những người khác thấy nhỉ.”
Quả nhiên lời này vừa nói ra, người bị ôm lấy lập tức bất động.
“Ngoại trừ xem bệnh của ngươi, ta còn muốn bôi thuốc cho ngươi.” Aoki kề sát vào vành tai đối phương, dùng hơi thở của mình nhiễm hồng cái lỗ tai trắng nõn kia.
“Bôi thuốc?”
“Ân, những ấn ký trên người ngươi không có thuốc sẽ không dễ dàng tiêu trừ, buổi tối ngươi không cho ta châm nến, ta chỉ có thể ban ngày tới tìm ngươi.”
Aoki nói xong, phát hiện không chỉ có lỗ tai, cả cổ cũng đỏ.
Tiếp đó chính là thanh âm vừa tức vừa bực của thiếu niên.
“Ngài! Ta không cần bôi thuốc!”
“Vậy ngươi muốn một thân xanh xanh tím tím này bị Suzuki nhìn thấy?”
“Ngài đưa thuốc cho ta, ta tự mình bôi. Nếu không bây giờ ngài lập tức ra ngoài.”
Aoki có điểm tiếc nuối từ trong tay áo lấy thuốc đưa cho đối phương, dù sao đem người bức quá chặt thủy chung cũng không tốt lắm.
Tịch Đăng lấy thuốc, nắm chặt ở trong tay, rũ mắt xuống, “Chuyện của Suzuki ngài chừng nào thì thực hiện?”
Aoki không nhanh không chậm nói: “Ta đã nghĩ kỹ rồi, bỗng dưng không cho hắn đi tiếp khách, sẽ khiến cho người hoài nghi. Đêm trước Hoa Khôi Chi Dạ ta sẽ cho người nhẹ nhàng đẩy hắn khi hắn xuống cầu thang một cái, làm hắn trật chân, Suzuki sẽ không có cách nào tham gia Hoa Khôi Chi Dạ, đến lúc đó ta sẽ lấy cớ này, phát hỏa với hắn, sau đó đem hắn đuổi ra khỏi Chi Viên.”
Tịch Đăng suy tư một lát, mới nói: “Suzuki sẽ không hoài nghi sao?”
“Suzuki cũng không thông minh, hơn nữa có thể rời đi Chi Viên, khi đó hắn sẽ sợ ta đổi ý mà nhanh chóng rời khỏi Chi Viên, làm sao có thời gian hoài nghi.”
Hắn ôm lấy cái eo gầy nhưng rắn chắc của Tịch Đăng, ngửi mùi hương nhàn nhạt trong trẻo trên người đối phương, đôi mắt không khỏi hơi hơi nheo lại.
Tịch Đăng lúc này đang suy nghĩ, cũng không để ý chuyện mình bị ôm lấy.
Nếu chính mình mang vai chính thụ Suzuki rời khỏi Chi Viên, như vậy liền sẽ tránh đi vai chính công, vậy bi kịch phát sinh có khả năng sẽ cắt đứt ngay từ lúc chưa bắt đầu.
“Cứ như vậy đi.”
Aoki ừ một tiếng, “Bất quá, ngươi có thể phải thay thế hắn mãi mãi lưu lại nơi này.”
Tịch Đăng lập tức nói: “Suzuki không có khả năng cùng ta tách ra.”
“A, vậy ngươi muốn ta như thế nào? Cho phép ngươi và hắn cùng nhau rời đi? Ta đã không cần tiền, làm sao ngay cả người cũng để mất?”
Tịch Đăng nhăn lại mi, đối với lưu luyến si mê không giải thích được của Aoki với hắn, khiến hắn có vài phần không biết làm sao. Vốn tưởng rằng mặt lạnh đối đãi, đối phương sẽ cảm thấy buồn tẻ vô vị, sẽ bỏ qua chút thú vui nhỏ trên người mình. Nào biết đối phương tựa hồ đã trầm mê, thái độ với hắn càng ngày càng thêm kỳ quái. Tầm mắt ngẫu nhiên va chạm vào ánh mắt của đối phương, cơ hồ đều sẽ bị đôi mắt ngập tràn tình tự của đối phương kia dọa nhảy dựng.
Gia hỏa này tại sao không làm theo nguyên văn chớ?
Aoki thấy đối phương trầm mặc không nói, liền nói: “Tóm lại ta không có khả năng cho ngươi đi, ta dù sao cũng sẽ thực hiện ta hứa hẹn, Suzuki có muốn rời đi Chi Viên hay không, ta đây sẽ không quản.”
***
Suzuki nhảy xong một điệu múa hoàn chỉnh, tựa lưng vào cửa sổ nghỉ ngơi một lát, liền nghe tiểu nam hài hầu hạ mình nói: “Ôi, Suzuki kun, không thấy trang sức trên đầu ngài đâu cả?”
Suzuki nghe xong, không khỏi duỗi tay sờ sờ, phát hiện nơi mình sờ chỉ có tóc, ánh mắt bắt đầu quét về phía chỗ mình mới khiêu vũ lúc nãy, “Rớt đâu mất rồi?”
Tiểu nam hài lập tức bắt đầu tìm, nhưng trên mặt đất sạch sẽ, căn bản chẳng có thứ gì.
Suzuki suy tư giây lát, liền kêu tiểu nam hài đừng tìm nữa, “Có thể ta làm rớt ở chỗ Chishima, ta đi đến chỗ hắn tìm.”
Hắn đi phía trước, cố ý soi soi gương, thấy sắc mặt chính mình hồng nhuận, nét mặt toả sáng, mới vừa lòng mà đi ra cửa phòng. Hắn chậm rãi đi, lúc vừa đi qua chỗ rẽ, bước chân đột nhiên dừng lại, sau đó nhanh chóng rụt trở về.
Suzuki đem thân thể dán ở trên vách tường, tim đập cũng nhanh hơn.
Hắn thấy Aoki, mà Aoki lại đi ra từ phòng Tịch Đăng.
Bộ dáng Aoki cúi đầu mỉm cười, mười mấy năm nay hắn chưa từng thấy qua.
Tại sao?
Suzuki đầu óc lập tức loạn tựa như hồ nhão, hắn khẽ cắn môi, bước nhanh rời đi. Trở lại trong phòng của mình, hắn đuổi tiểu nam hài đi ra ngoài, chính mình thì đứng ở trong phòng, bắt đầu suy nghĩ.
Nghĩ đến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vì sao Aoki cười?
Hắn vì sao đi ra từ trong phòng Chishima?
Còn nữa, buổi tối hôm đó rõ ràng Chishima không ở hậu viện, vì sao lại nói dối hắn?
Rốt cuộc đêm đó Chishima ở đâu?
Khoảng thời gian này Chishima dị thường chỉ là bởi vì sinh bệnh ư?
Lúc trước Aoki vì sao lại thường xuyên gọi Chishima đến phòng hắn?
……
Quá nhiều quá nhiều vấn đề, Suzuki cảm thấy đầu mình muốn nổ tung.
Hắn đột nhiên hét lên một tiếng, cảm thấy chính mình sắp điên rồi, nhất định đã xảy ra cái gì mà hắn đã sơ sẩy bỏ qua.
Sắc mặt Suzuki trở nên rất khó coi, móng tay bị bẻ gãy ở trong lòng bàn tay.
Máu đỏ tươi tí tách nhỏ xuống mặt đất, rơi vào trên phiến hoa anh đào không biết khi nào bay vào phòng.
Máu nhiễm đỏ hoa anh đào, bên trong diễm lệ phảng phất mang theo hơi thở tử vong.