Vừa khôi phục phát sinh nghi vấn
Gặp mỹ nhân, đụng “tảng băng trôi”
Một tia sáng lặng lẽ thoáng hiện lên trong căn phòng đen kịt, sau đó ánh sáng nhu hòa liền từ từ bao trùm khắp căn phòng kín từng tí một, cả quá trình này chỉ kéo dài trong vài nhịp thở, nếu hiện tại có người ở đây ắt hẳn sẽ kinh ngạc vô cùng.
"Ồ? Thật là kì quái?" Phong Nhược vừa nhìn thoáng qua viên Mộc linh thạch trong tay mình với ánh mắt kinh ngạc, vừa thử đánh giá khắp vách tường xung quanh, trước kia hắn cũng từng thấy viên Mộc linh thạch phát sáng, mặc dù nói khá nhu hòa nhưng cũng không đến nỗi như hôm nay, dường như thứ ánh sáng này đã bị thứ gì cắn nuốt cho nên mới xuất hiện tình trạng quỷ dị như thế này.
Có điều, Phong Nhược không phát hiện ra Mộc linh thạch có gì bất ổn, mà vách tường bốn phía dường như cũng rất bình thường.
"Không lẽ là do mắt mình ở trong tối lâu quá nên xuất hiện ảo giác?" Phong Nhược chỉ có thể tự tìm một cái cớ cho mình, sau đó mới nhanh chóng lấy từ trong Thắt lưng trữ vật ra sáu mươi tư khối Ngũ Hành thạch thuộc tính mộc, rồi bày ra một tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn trong phòng. Mặc dù nói nơi đây không có thiên địa nguyên khí giúp đỡ nhưng có lẽ trận Chính Phản Như Sơn vẫn có thể phát huy được trên sáu thành hiệu quả phòng ngự.
Bố trí xong tất cả mọi chuyện, Phong Nhược mới bắt đầu cầm lấy Mộc linh thạch rồi vận hành Thanh Mộc Linh Quyết. Điều làm cho lòng hắn yên tâm trở lại là trong hoàn cảnh không có thiên địa nguyên khí như thế này mà linh khí ở trong Mộc linh thạch không sụt giảm chút nào.
Chỉ ngắn ngủi mấy canh giờ, pháp lực trong cơ thể Phong Nhược đã khôi phục hoàn toàn, lúc hắn ngừng vận hành Thanh Mộc Linh Quyết và cất Mộc linh thạch đi rồi mới chợt phát hiện ra một chuyện rất quái dị, đó chính là không ngờ trong căn phòng kín này của hắn lại xuất hiện một ít dao động của linh khí, dù rằng linh khí rất mỏng manh đến mức khiến cho người ta không để ý bỏ qua.
Nhưng linh khí này thực sự tồn tại!
Suy đoán đầu tiên của Phong Nhược là do Mộc linh thạch tiết ra ngoài, hắn kinh hãi, vội vàng lấy Mộc linh thạch ra xem. Thế nhưng, khiến hắn không hiểu chút nào chính là linh khí trong Mộc linh thạch không hề giảm sút, thậm chí linh khí tiêu hao khi hắn vận hành công pháp cũng đã được bổ sung xong!
"Thế này là có chuyện gì xảy ra?" Phong Nhược chợt nhảy dựng lên, chuyện này làm sao có thể như vậy, chưa tính tới chuyện hắn có thể âm thầm hấp thụ linh khí trong Mộc linh thạch, nếu trong phòng kín của hắn xuất hiện dù chỉ một tia linh khí, không phải sẽ khiến người ta cho rằng mình có linh thạch cấp cao hay sao?
"Kỳ quái, linh khí này chắc là không phải do Mộc linh thạch tiết ra ngoài, thế thì nó đến từ đâu chứ?" Phong Nhược cất Mộc linh thạch đi, sau đó điều chỉnh tâm tình đạt trạng thái bình yên, rồi mới cẩn thận xem ngọn nguồn của chút linh khí mỏng manh ấy rốt ruộc là phát sinh từ nơi nào.
Mãi cho đến nửa canh giờ sau, Phong Nhược lại lộ ra nét mặt không thể tin được bởi vì chút linh khí mỏng manh kia đã biến mất!
"Nơi này kỳ quái thật nhỉ?" Phong Nhược lòng tràn đầy nghi hoặc chỉ có thể cảm khái nói một câu, không thể không từ bỏ tìm kiếm nguyên nhân của chuyện kỳ quái này, dù sao chút linh khí đó có thể tự động biến mất là tốt rồi.
Đoán chừng thời gian có lẽ còn cách lúc mặt trời lặn hai, ba canh giờ gì nữa, Phong Nhược cũng không vội vã đi ra ngoài, trên thực tế hắn sớm đã hạ quyết tâm, đợt ra ngoài săn bắt hàng ngày hắn nhất định phải đi theo, chẳng sợ không thu hoạch được gì, bởi vì như vậy mới có thể giải thích được tại sao ngày nào mình cũng có pháp lực dồi dào.
Còn một điểm nữa, thực sự Phong Nhược chẳng sợ gì việc săn bắt linh thú cấp bốn, hắn sao có thể bỏ qua cơ hội rèn luyện cho ý chí của bản thân này chứ?
Suy nghĩ một lát, Phong Nhược liền thuận tay lấy ra hai viên linh sa lúc nãy đã suýt vứt đi kia, nói thật là hắn rất tò mò về cái thứ không khác gì hạt cát bình thường này.
"Ồ?" Nhưng sau khi Phong Nhược cầm tận tay hai viên linh sa kia, hắn lại lần nữa nhảy dựng lên giống như đột nhiên gặp quỷ vậy!
Vì hắn phát hiện ra rằng không ngờ hai viên linh sa vốn đã hoang phế từ lâu nay lại tràn đầy thiên địa nguyên khí!
"Đây là..." Dù Phong Nhược tự nhận rất điềm tĩnh nhưng vào thời khắc này cũng rất xúc động và bối rối, ngay cả hô hấp cũng không khống chế được.
"Phù! Linh sa thật, thật sự là nó!" Tới nửa ngày trời sau, Phong Nhược mới hồi phục lại tinh thần, xác định được chuyện này không phải là ảo giác của mình, hắn liền lập tức nghĩ đến một vấn đề mấu chốt, lúc trước hắn chỉ thuận tay đem cất hai viên linh sa hoang phế không đáng kể này vào trong hộp chứa Mộc linh thạch. Chiếc hộp đó là do hắn đặc biệt làm ra từ vài gốc linh mộc trăm năm, như vậy có thể giảm hẳn lượng linh khí tiết ra ngoài.
Nhưng giờ đây, hai viên linh sa muốn bỏ đi không ngờ một lần nữa có lại thiên địa nguyên khí!
"Nhất định là có liên quan với Mộc linh thạch! Không lẽ là..." Phong Nhược há hốc mồm, trong đầu chợt vụt hiện lên lời giảng giải lúc trước của Kỳ Tương.
Ngoại trừ linh sa, Khô Mộc Hải còn có hai thứ có thể bổ sung pháp lực là linh thạch và linh tinh, linh thạch thì không cần nói làm gì nhưng linh tinh là thứ có thể gọi là thần vật do trời đất tạo thành, nghe nói chỉ cần có được vật này thì chẳng bao giờ phải lo thiếu thiên địa nguyên khí. Nhưng từ trước tới nay linh tinh chỉ tồn tại trong truyền thuyết thôi, chưa từng có tu sĩ nào phát hiện ra...
"Linh tinh! Linh tinh!" Trong lòng Phong Nhược khẽ đọc mấy lần, lúc trước hắn có chút ngập ngừng, bởi vì dường như Mộc linh thạch quá giống với đặc tính của linh tinh mà Kỳ Tương nói, chỉ có điều Kỳ Tương chẳng thể nói ra đặc trưng của linh tinh nên hắn cũng không nghĩ nhiều. Nhưng hiện giờ, không ngờ được Mộc linh thạch lại có thể khiến cho linh sa phế thải kia hồi phục như ban đầu, điều này chẳng phải nói lên giữa hai thứ có liên hệ rất mật thiết hay sao? Bởi vì linh thạch thực sự không thể nào có tác dụng thần kỳ như thế.
Nén lại niềm vui sướng trong lòng xuống, Phong Nhược cất hai khối linh sa đi, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng riêng, hiện giờ hắn nhất định phải tìm được vài khối linh sa phế thải để thí nghiệm mới được, nếu như Mộc linh thạch thực sự có thể khiến linh sa hồi sinh thì hắn đã kiếm lời bộn rồi!
Liêu xiêu vọt ra từ trong đường hầm tối như mực, Phong Nhược thoáng nhíu mắt lại trong chốc lát vì ánh hào quang trong tòa thính đường ở bên ngoài quá chói chang, với thực lực của hắn hôm nay cũng phải điều chỉnh lại từ từ cho kịp thích nghi.
Chỉ một thoáng Phong Nhược lại mở to mắt ra ngay, có điều hắn liền đứng sững sờ ngay tại chỗ, chỉ thấy trong thính đường có ít nhất mười lăm, mười sáu thiếu nữ đang nhìn hắn với những biểu cảm khác nhau, không cần nói cũng biết, đây chính là đội ngũ săn bắn của Thiên Sơn.
"Ngươi vội cái gì vậy? Ở phía sau có quỷ à?" Lúc này, một cô gái ngồi ở chủ vị thờ ơ hỏi, nghe giọng nói của nàng này thì đúng là tiếng của Thiên Sơn đêm hôm qua.
Chỉ khác là, bây giờ nàng không mặc bộ đồ màu đen gây cho người ta cảm giác ngột ngạt nữa, mà mặc một chiếc váy dài màu tím nhạt, mái tóc được buông ra, bộ dáng lười biếng ngồi tựa vào chiếc ghế lớn rất thoải mái, một cánh tay nhỏ nhắn nõn nà như ngọc bích đang khẽ nhón lấy linh quả tươi ngon từ trong chén ngọc trước mặt, cặp môi đào của nàng khẽ nhếch lên rồi cắn nhẹ một cái, trông bộ dạng rất biết cách hưởng thụ.
"Ách... không có quỷ, chỉ tối quá thôi!" Phong Nhược cười ngượng ngùng, trong lòng lại hiện lên vẻ lười biếng gợi tình của Thiên Sơn trong chớp mắt lúc nãy, hiện giờ ngay cả hắn cũng không thể không thừa nhận, cô gái này rất cuốn hút.
"Phì!" Lời của Phong Nhược liền khiến mấy cô gái khẽ cười, cả Thiên Sơn cũng hơi buồn cười.
"Lạc Vũ, rảnh rỗi không có việc gì làm thì ngươi thêm vào trên lối đi kia mấy viên Dạ Quang Châu đi! Dù sao thứ này còn nhiều mà, có vẻ như vị khách của chúng ta sợ tối lắm đấy!" Hiển nhiên tâm trạng của Thiên Sơn đang rất tốt nên thuận miệng nói một câu, rồi tiếp tục hưởng thụ linh quả.
"Vâng! Thiên Sơn sư tỷ!" Cô gái tên là Lạc Vũ chính là người phụ nữ lạnh như băng đã xếp chỗ cho Phong Nhược, lúc này nàng đáp một câu rất miễn cưỡng, sau đó liền dùng ánh mắt hung dữ ý bảo Phong Nhược khôn hồn thì cút nhanh lên.
Dẫu vậy, Phong Nhược chẳng thèm đếm xỉa tới ánh mắt đó, sau khi vái chào mọi người mới men dọc theo phòng rời đi.
"Hừ! Lạc Vũ, ta thấy gọi là Lạc... Băng thì đúng hơn!". (DG: Lạc Vũ là mưa rơi, còn Lạc Băng là ý nói tảng băng trôi)
Đi qua đường hầm thật dài, Phong Nhược bước vào đại sảnh rộng rãi hôm qua, hắn chợt phát hiện ra không ngờ ở đây đang rất náo nhiệt, ở giữa có một khối Dạ Quang Châu khổng lồ, mười mấy tu sĩ đang tụ tập lại một chỗ lớn tiếng trò chuyện với nhau điều gì đó. Nghe thoáng qua những lời bán tán của bọn họ, dường như là đang trao đổi vật phẩm tu tiên với nhau thì phải.
Phong Nhược cũng không có gì để trao đổi nên chỉ đứng nhìn khắp nơi, khi biết tìm không được linh sa phế thải ở trên mặt đất, hắn liền yên lặng đứng ở một bên quan sát.
Chỉ sau một lát, Phong Nhược liền hiểu rõ được quy tắc trao đổi của những người này. Họ dường như không cần ai chủ trì, nên nhìn qua có vẻ mất trật tự nhưng trên thực tế mỗi người đều vô cùng khôn khéo, hơn nữa tất cả đều lấy vật đổi vật, chẳng bao giờ dùng đến Ngũ Hành thạch cấp thấp, khiến cho Phong Nhược cảm giác như ở chỗ này Ngũ Hành thạch bị giảm giá trị dữ vậy.
Quan sát một lúc, Phong Nhược liền cảm thấy buồn tẻ nhạt nhẽo, bởi những thứ mà bọn họ trao đổi là những tài liệu tu tiên mà ngay cả tên hắn cũng chưa hề nghe nói qua, chẳng phải là các loại pháp khí như tưởng tượng của hắn, thậm chí ngay cả linh thạch cũng chưa từng thấy.
"Tiểu huynh đệ, hẳn là ngươi cũng chuẩn bị mấy hôm nữa ra ngoài săn bắn hả?" Lúc này có một giọng nói quen thuộc chợt vang lên bên cạnh, Phong Nhược ngoảnh đầu nhìn lại, không ngờ là Kỳ Tương.
"Ah! Thì ra là Kỳ lão ca, tình hình vết thương của ngươi khá hơn chưa?"
Đối với Kỳ Tương, Phong Nhược vẫn rất có hảo cảm nên lời nói cũng có vẻ khá thân thiết.
"Ha ha! Coi như tạm ổn rồi, âu cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi mà, nếu như là ở chỗ khác thì chỉ cần ngồi xuống mấy ngày là có thể khỏi hẳn, nhưng ở đây lại cần linh sa nên khôi phục rất chậm!" Kỳ Tương thở dài cảm khái.
Nghe được lời của Kỳ Tương, Phong Nhược thoáng trầm ngâm, rồi lập tức đem hai viên linh sa đã khôi phục lúc trước đưa ra, "Kỳ lão ca, cái này ta vừa đổi đấy, vừa lúc trả lại cho ngươi!"
"Không được đâu tiểu huynh đệ! Thương thế của ta qua mấy ngày nữa là có thể khỏi hẳn, hai viên linh sa này ngươi cứ giữ lại khi cần thiết đi, ngươi chưa từng ra ngoài săn bắn nên không hiểu được sự quý báu của linh sa đâu!" Nhưng Kỳ Tương lại lắc đầu từ chối.
"Ấy! Ta hiểu mà, lão ca yên tâm đi, giờ pháp lực của ta đã khôi phục rồi, hai viên linh sa này sử dụng trên người lão ca mới có hiệu quả nhất, nói không chừng còn có thể ngươi ra ngoài săn bắn sớm hơn một ngày đó!" Phong Nhược cười cười, không nói gì mà nhét hai viên linh sa vào trong tay Kỳ Tương.
"Thôi được! Coi như ta nợ thêm ân tình của tiểu huynh đệ lần nữa!" Lần này, Kỳ Tương không cự tuyệt nữa.
Phong Nhược đang định hỏi Kỳ Tương xem ra ngoài săn bắn thì phải chú ý đến những gì, chợt đột nhiên nghe thấy có người gào lên: "Không thể nào! Hôm nay lại có đoàn người bị lưu đày đến đây, hai người này thực lực thật sự không tệ, chẳng ngờ trước khi mặt trời lặn một canh giờ mà đã chạy được đến đây, rõ ràng thực lực mạnh hơn sáu tên rác rưởi hôm qua nhiều!"
Danh Sách Chương: