Trước mắt Phong Nhược là hơn mười cái cửa đi vào khắp bốn phương tám hướng, cái hướng ra bên trái, cái hướng ra bên phải, cái lên trên cái xuống dưới hoa cả mắt, nhìn theo dòng người hối hả mà trong lòng hắn cũng có chút mờ mịt!
"Xin hỏi, tiền bối mới tới nơi này sao? Ngài chỉ cần trả năm mươi viên Ngũ Hành thạch cấp thấp là vãn bối có thể dẫn ngài đi du lịch nơi đây một vòng!"
Đang lúc Phong Nhược đau đầu nhất thì bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện một tên chỉ có tu vi Luyện Khí sơ kỳ, hắn đến gần Phong Nhược nịnh nọt nói.
"À? Ngươi biết hết mọi ngóc ngách ở chỗ này chứ?..."
Phong Nhược tùy tiện nhìn lướt qua người mới đến lập tức biết rằng hắn chỉ là một tán tu không môn phái, trên người chỉ có một bộ đồ Tuyết Tằm cấp thấp, kiếm khí trên lưng cũng chỉ là hàng cấp một, hắn áng chừng tầm ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, với tư chất như thế thì đời này tiến lên được cảnh giới Luyện Khí trung kỳ cũng đã là tốt lắm rồi!
"Xin thưa tiền bối, từ nhỏ vãn bối đã lớn lên ở Vạn Tiên Thành này, cái khác thì không dám nói nhưng bất cứ nơi nào từ tầng năm mươi của tòa tháp này trở xuống vãn bối nhắm mắt cũng có thể tìm ra!" Nam tử kia tự tin nói.
"Tại sạo lại là phía dưới tầng năm mươi? Phía trên tầng năm mươi thì sao?..." Phong Nhược có chút tò mò hỏi một câu.
"Ai! xin thưa tiền bối, phía trên tầng năm mươi chỉ dành cho những tu sỹ có tu vi Trúc Cơ kỳ trở lên mới được tiến vào còn tu sỹ tu vi Luyện Khí kỳ thì chỉ có thể dừng lại ở dưới tầng năm mươi thôi. Mặt khác, tu sỹ Trúc Cơ kỳ cũng chỉ được phép qua lại trong phạm vi từ tầng năm mươi đến tầng tám mươi, chỉ có những tu sỹ đạt cảnh giới trên Kim Đan Kỳ mới được tiến vào phía trên!"
"Thì ra là như vậy!...." Phong Nhược gật nhẹ đầu rồi lẩm bẩm: "Nói như vậy nếu như ta muốn mua mấy thứ vật phẩm thì cũng không cần dừng lại ở dưới tầng năm mươi rồi!"
" Cũng không hẳn như vậy! Tiền bối!...." Nam tử kia thấy thế vội nói: "Thật ra phía dưới tầng năm mươi này cũng là nơi tốt mà nhiều tán tu hoặc tu sỹ đi ngang qua Vạn Tiên thành ghé qua, rất nhiều bậc tiền bối cao thủ đều ưa thích ở lại chỗ này. Mặt khác, trong năm mươi tầng dưới này còn có rất nhiều cửa hàng ven phố, trong những cửa hàng có bày bán những vật phẩm Tu Tiên rất tốt nên chỗ này cực kì náo nhiệt, vãn bối cam đoan những cửa hàng ven phố này không kém bao nhiêu so với những hội buôn lớn trên tầng năm mươi!"
"Không cần nói nhiều, ta chỉ muốn tìm nơi nào có người có trình độ luyện khí tương đối cao, nếu như có thể làm cho ta thỏa mãn thì số Ngũ Hành thạch này sẽ là của ngươi!..."
Phong Nhược liền ngắt lời của tên nam tử kia..., sau đó tiện tay lấy ra năm mươi viên Ngũ Hành thạch cấp thấp, hiện tại hắn không có thời gian để đi dạo Vạn Tiên Thành, việc này đợi về sau hẵng tính!
"À được được! Nếu nói về luyện khí tại chín tháp lớn này thì phải nói đến Địa Hỏa Đường thuộc tầng thứ bốn chín Chu Tước Tháp. Nghe nói chủ của Địa Hỏa Đường là một cao thủ tiền bối Trúc Cơ hậu kỳ, tại Địa Hỏa Đường có luyện chế các loại pháp khí, kiếm khí, trang phục, về phương diện này cũng là số một tại Vạn Tiên Thành, đương nhiên chỉ tính trong phạm vi năm mười tầng phía dưới mà thôi!" Nam tử kia vui mừng nói.
"Tốt! Dẫn ta đi đến chỗ Địa Hỏa Đường!..."
Phong Nhược không do dự liền nhảy lên lưng dơi quỷ cấp năm, mà tên nam tử kia lại run rẩy bỏ niêm phong ra một con Bạch Vũ Hạc cấp thấp.
"Được rồi ngươi cũng lên đây đi!..."
Phong Nhược cũng không thừa thời gian, dùng tốc độ của Bạch Vũ Hạc này chỉ sợ đến được tháp Chu Tước thì trời cũng đã tối mất rồi!
"Đa tạ! Đa tạ tiền bối! ." Nam tử kia được vừa sợ vừa mừng vội bò lên trên lưng dơi quỷ cấp năm, không ngớt lời cảm tạ.
Phong Nhược cũng không nhiều lời với hắn liền hỏi về vị trí của Chu Tước Tháp rồi lệnh cho dơi quỷ cấp năm nhanh chóng lên đường, trên đường đi hắn tiện thể hỏi một ít về tình hình cơ bản của Vạn Tiên Thành. Lúc này mới biết thế lực lớn nhất ở Vạn Tiên Thành này chính là Trấn Thiên Tông đã khống chế năm tòa tháp lớn, về phần bốn đại tông môn khác thì thế lực ở đây cũng có chút lép vế, dù sao chỗ này cũng không thuộc phạm vi quản lý của bọn hắn nên cũng dễ hiểu.
Mặt khác trong Vạn Tiên Thành này còn có hai mươi mốt môn phái tu tiên nhỏ, nhân số nhiều thì mấy ngàn người, ít thì chỉ có mười mấy người..
Nam tử tự nhận tên là Trần Lập này cũng chỉ là một trong hơn trăm người thuộc môn phái nhỏ gọi là Lăng Thiên Tông, công việc hàng ngày của đệ tử thuộc phái này đều là dẫn đường cho những tu sỹ từ bên ngoài mới vào thành như Phong Nhược.
Tình hình thật đúng là làm cho Phong Nhược dở khóc dở cười!
Nhưng cũng phải công nhận Vạn Tiên Thành này cực kì phồn hoa, theo như lời nói của Trần Lập ít nhất cũng có khoảng trăm vạn tu sỹ tụ tập ở chỗ này, mà vào thời điểm hưng thịnh nhất cách đây năm ngàn năm số lượng tu sỹ thậm chí đã vượt qua năm trăm vạn. Đáng tiếc một nơi trung tâm của thế giới Tu Tiên sau khi trải qua một cuộc đại chiến long trời lở đất lại dần dần suy sụp!
Bỏ ra thời gian trọn vẹn nửa nén hương Phong Nhược theo lời dẫn đường của Trần Lập mới đi đến được tầng bốn mươi chín của Chu Tước Tháp, dựa theo suy đoán của hắn tầng này rộng khoảng tầm mười dặm!
Nhưng sắp xếp nơi này lại rất đơn giản, chỉ có phân ra ba đường đi hình cung, ở phía ngoài cùng chia ra hơn mười lối đi hướng lên xuống hoặc là thẳng hướng rộng ra phía ngoài.
Theo dọc con đường này có mấy trăm cái cột cực lớn, ở giữa những cái cột có mấy trăm gian phòng lớn được sắp xếp ngay ngắn. Những phòng này đều treo đủ các loại biển hiệu, liếc qua cũng biết đều là các cửa hàng bán vật phẩm Tu Tiên!
Phong Nhược liếc nhìn xung quanh, mãi lúc sau mới dừng lại ở một góc có tấm biển cũ nát, trên đó viết ba chữ "Địa Hỏa Đường" !
"Đó chính là nơi mà ngươi nói có danh tiếng lẫy lừng, Địa Hỏa Đường đó sao?” Phong Nhược có chút nghi ngờ nhíu mày hỏi, vì như những gì hắn thấy thì cái Địa Hỏa Đường này cũ nát vắng vẻ như muốn đóng cửa đến nơi rồi.
"Vãn bối nào dám lừa gạt ngài! Tiền bối xin nghe vãn bối giải thích. Lão chủ Địa Hỏa Đường này tính tình rất quái lạ, hắn chưa bao giờ luyện chế những vật phẩm tu tiên có đẳng cấp thấp, cũng không thu mua những loại tài liệu Tu Tiên rồi bán ra thành phẩm mà chỉ dùng phương thức mang tài liệu đến để trao đổi, hơn nữa hắn cũng không muốn nhận thù lao bằng Ngũ hành thạch mà chỉ cần tài liệu quý hiếm. Mặt khác, ở đây có một quy củ là nếu đặt làm từ ba kiện vật phẩm Tu Tiên trở lên thì không lấy tiền phí nhưng nhất định phẩm chất phải đạt tới điều kiện mà hắn đề ra. Cũng vì nhiều nguyên tắc quái dị như vậy mà hắn đã từ chối rất nhiều người đến đặt hàng, đến nỗi ai cũng nghi ngờ hắn mở cửa hàng để buôn bán hay là rảnh rỗi mà đùa vui đây!..”
Trần Lập cũng tỏ vẻ khó hiểu nói.
"Thì ra là thế! Cũng thú vị! Tốt rồi, đây là thù lao của ngươi, ngươi có thể đi!"
Phong Nhược tiện tay quẳng cho Trần Lập năm mươi viên Ngũ hành thạch cấp thấp, tên Trần Lập này có lẽ không rõ ông chủ Địa Hỏa Đường này đang đùa trò gì, nhưng hắn lại hiểu vô cùng.
Chắc chắn rằng lão chủ của Địa Hỏa Đường muốn rèn luyện và nâng cao tay nghề luyện khí nên mới yêu cầu các loại tài liệu có phẩm chất cao, mà người như thế này lại rất phù hợp với yêu cầu của hắn.
Đuổi tên Trần Lập đi xong Phong Nhược liền đi vào phòng khách của Địa Hỏa Đường. Lúc trước đứng ở ngoài nhìn vào thì thấy chỗ này thật buồn tẻ và tiêu điều nhưng sau khi tiến vào mới phát hiên ở đây thật sự rất rộng rãi, một bên tường được treo hơn mười bộ xương của linh thú kỳ lạ, phía khác thì dựng một cái giá lớn , bên trên bày biện ít cũng mấy trăm loại khoáng thạch hoàn toàn không giống nhau. Mà ở giữa phòng có một gã nam tử cao lớn mặt đầy râu quai nón đang nằm ngáy o...o...Hắn có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ!
Cảnh này lại làm cho Phong Nhược rất ngạc nhiên nhưng ngay lập tức hắn đoán rằng dường như gã này tu luyện một loại công pháp kỳ lạ nào đó, bởi vì khi đạt đến tu vi Trúc Cơ kỳ thì tu sỹ hoàn toàn không cần ăn, không cần ngủ, chỉ cần mỗi ngày đều chăm chỉ tu luyện là được.
Cho nên dù rất sốt ruột nhưng hắn vẫn kiên nhẫn đợi ở một bên, quả nhiên qua thời gian chưa đến một chén trà nóng gã nam tử kia liền đã nhảy dựng lên một cái.
"Ha ha! Có phải vị đạo hữu này muốn luyện chế vật phẩm gì không? Chỉ cần ngươi có thể lấy ra được tài liệu, cửa hàng ta đảm bảo sẽ không làm đạo hữu thất vọng!"
"À! Là như thế này, ta muốn luyện chế một thanh kiếm khí cấp năm, không biết có vấn đề gì không?" Phong Nhược mỉm cười nói.
"Kiếm khí cấp năm à! Đầu tiên ngươi cho ta xem tài liệu luyện chế như thế nào đã, nếu đạt chất lượng thì chỉ cần chờ đợi mười hai canh giờ là có thể luyện chế xong!"Gã nói xong liền ngáp một cái, tỏ vẻ luyện chế một thanh kiếm khí cấp năm chẳng có điều gì to tát cả.
Phong Nhược thấy thế nhưng không nói gì nữa liền lấy ra Bôn Lôi Kiếm, mà sau khi nhìn thấy Bôn Lôi Kiếm gã nam tử thô kệch liền trợn tròn hai mắt rồi giận dữ nói: "Ngươi, cái tên này có hiểu gì về luyện khí không vậy! Thừa tiền hả, một cái sừng Tê Giác Sấm cấp sáu lại bị ngươi chà đạp thành hình dạng này. Xong rồi xong rồi, thật là phí của trời mà, lại còn dùng Ngũ hành thạch trung phẩm thuộc tính Kim cường hóa qua nữa chứ! Ôi trời! Chết mất thôi! Chuôi kiếm khí này đã bị lãng phí mất một nửa uy lực rồi!"
Mắt thấy gã to con này cảm thán đấm ngực dậm chân Phong Nhược ngẩn cả người, thật ra từ trước cho tới nay hắn đều cảm thấy uy lực của Bôn Lôi Kiếm này đã tốt lắm rồi, không nghĩ rằng như lời gã này nói nó còn chưa phát huy nổi một nửa uy lực chân chính!
"Ha ha! Vị đạo hữu này, ngươi có thể tăng chuôi kiếm này lên cấp năm được không?"
"Tăng cái con khỉ ấy! Trông thấy tài liệu tốt như vậy bị lãng phí không ra gì thật là bực mình, nhưng ta không có biện pháp tiến hành luyện chế lại!" Gã nam tử lại rít lên chua xót, làm ra vẻ đau lòng như Bôn Lôi Kiếm này là của hắn vậy. Bống nhiên hắn lập tức quay người hướng về phía bên trong quát to lên: "Vân sư huynh! Ngươi mau ra giải quyết việc này đi!"
Rất nhanh một người thanh niên ước chừng hai mươi tuổi tướng mạo bình thường nhưng đã có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ bước ra, hắn trông thấy Phong Nhược liền ôm quyền cười nói: "Làm cho đạo hữu chê cười rồi, sư đệ của ta luyện khí nhiều thành nghiện, tuy hơi nóng nảy lỗ mãng nhưng thật sự rất tốt tính!"
Nói đến chỗ này, tên Vân sư huynh mới liếc nhìn Bôi Lôi Kiếm trong tay Phong Nhược rồi cũng thở dài tiếc rẻ một cái, nhưng không giống như sư đệ mình hắn không cảm thán lời nào, chỉ mỉm cười nói: "Đạo hữu có thể để cho ta xem qua chuôi kiếm khí này có được không?"
"Đương nhiên là được!" Nhìn vậy nhưng Phong Nhược lại rất có cảm tình với hai vị huynh đệ này cho nên hắn không kiêng kỵ chút nào liền đem Bôn Lôi Kiếm cho gã sư huynh.
"Bôn Lôi Kiếm cấp bốn, dùng một sừng của linh thú rất hiếm thấy là Tê Giác Sấm luyện chế thành vì thế có thêm pháp thuật lôi quang phụ trợ, đáng tiếc luyện chế rất cẩu thả, chỉ vận dụng có hai mươi tư đạo địa hỏa, hơn nữa trong quá trình luyện chế lại xuất hiện một điểm sai lầm làm cho tạp chất lẫn vào quá nhiều nên hiệu quả tiên thuật lôi quang xuất hiện rất chập chờn, hơn nữa khi đánh ra thì chỉ công kích được trong phạm vi hai thước! Càng thêm ngu xuẩn, lại đi bố trí trận pháp Thanh Dương trên kiếm này, thật sự vô cùng vớ vẩn!"
Vị Vân sư huynh này một tay cầm chuôi kiếm một tay chậm rãi lướt nhẹ trên thân kiếm đồng thời rất cẩn trọng giải thích, từng lời một sắc bén mà chuẩn xác, giống như hắn đã tận mắt nhìn quá trình luyện chế thanh kiếm này vậy.
Chỉ bằng một điểm này thôi đã khiến Phong Nhược bội phục sát đất. Trình độ ư! Đây chính là cao thủ luyện khí!
"Xin lỗi cho ta hỏi có phải đạo hữu muốn tăng chuôi kiếm này lên cấp năm?" Lúc này vị Vân sư huynh liền nhàn nhạt hỏi Phong Nhược.
"Không sai! Không biết các hạ có biện pháp gì không?" Hiện tại Phong Nhược đã hoàn toàn tin tưởng vào trình độ của gã này rồi, nhưng giọng điệu của vị Vân sư huynh này lại làm cho hắn cảm thấy có gì đó không ổn!
"Biện pháp đương nhiên là có, hơn nữa không chỉ một cách, ta chỉ muốn nói thực sự nếu đạo hữu muốn tăng chuôi kiếm này lên cấp năm thì có chút không đáng!" Vị Vân sư huynh này lắc đầu thở dài!
"Đầu tiên bởi vì lần luyện chế trước đã làm quá cẩu thà khiến cho chuôi kiếm khí này khó lòng phát triển thêm được nữa, tiếp đó lại dùng Ngũ hành thạch trung phẩm thuộc tính kim cường hóa, nếu như luyện chế lại một lần nữa sẽ làm xóa đi hiệu quả của viên Ngũ hành thạch thuộc tính kim này, như vậy cái được không bù được cái mất. Phải biết rằng nhờ tác dụng của viên Ngũ hành thạch đó mà độ sắc bén của kiếm này đã xấp xỉ bằng một thanh kiếm khí cấp năm bình thường rồi!”
"Đương nhiên, nếu có nhiều tài liệu quý hiếm hơn khảm nhập thêm vào cũng có thể khiến làm cho chuôi kiếm khí này tiến cấp năm, thế nhưng nếu vậy thà để mà luyện chế một thanh kiếm khí cấp năm khác còn hơn. Theo ta nên giữ nguyên phẩm cấp của thanh kiếm khí này, như vậy hợp lý hơn!”
"Ồ, thì ra là như vậy!" Sau khi nghe được tên Vân sư huynh giải thích Phong Nhược thực sự cũng có chút thất vọng. Vốn hắn không nỡ bỏ Bôn Lôi Kiếm chủ yếu vì nó đã được cường hóa bằng Ngũ hành thạch trung phẩm thuộc tính kim, đây là thứ không phải muốn là có, nhưng hiện tại có lẽ đành phải làm cách khác rồi tuy rằng vẫn có chút không cam lòng!
"Được rồi! Ta đồng ý luyện chế lại một thanh kiếm khí cấp năm khác. À xin hỏi, kiếm khí cấp năm thì loại nào là tốt nhất?"
Nghe được lời nói của Phong Nhược, vị Vân sư Huynh kia lại cười cười nói: "Xem ra đạo hữu không hiểu biết nhiều về phương diện luyện khí! Thật ra luyện chế kiếm là việc đơn giản nhất trong đạo luyện khí, sau đó là luyện chế trang phục, mà trình độ luyện khí cao nhất là luyện chế các loại pháp khí pháp bảo!"
"Đối với việc luyện chế một thanh kiếm đầu tiên cần tại liệu chính vừa cứng rắn lại vừa dẻo dai, tiếp theo cần chuẩn bị thêm các loại tài liệu phụ trợ để bổ sung uy lực cho kiếm. Về phần tài liệu thì có rất nhiều lựa chọn, bình thường tốt nhất là dùng xương của linh thú cấp sáu, cấp bảy để luyện chế, bởi vì xương của linh thú đều kèm theo thần thông thiên phú của nó. Mà nếu không kiếm được loại tài liệu này thì có thể dùng tinh thiết, nhuyễn ngân, tử kim…thậm chí còn có thể dùng gỗ các loại cây đã có tuổi thọ trên năm trăm năm như đào mộc, thiết mộc….nói chung rất dễ tìm tài liệu để luyện chế kiếm khí! Còn điều quan trọng nhất là quá trình luyện chế cùng việc khắc trận pháp lên thân kiếm, nếu là cao thủ luyện khí thì cũng không để ý quá nhiều đến phẩm chất củả tài liệu, thậm chí có vài vị luyện khí tông sư trong truyền thuyết đã đạt đến trình độ hóa mục nát thành thần kỳ!”
Danh Sách Chương: