Phong Nhược vẫn cứ im lặng, trên mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Thật ra tình hình này hắn đã dự đoán từ trước, hắn đương nhiên hiểu rõ hoàn cảnh chênh lệch của hai người, tuy nhiên đến tận lúc này hắn cũng chẳng có mong muốn gì quá xa vời, hắn chỉ cần được được yên tâm mà thôi.
Mà cho dù cô nàng này đối xử với hắn như thế nào đi nữa, nhưng có một việc mà hắn không thể nào phủ nhận.
Ngày đó nếu không nhờ nàng này ra tay giúp đỡ thì hắn làm sao sống được tới ngày hôm nay, tuy rằng bị người ta xem thường như loài sâu kiến nhưng dù gì hắn cũng biết nhớ ơn và tìm cách đáp đền, huống chi đây lại là ân cứu mạng nữa chứ.
“Tùy nàng muốn thế nào cũng được !”
Thật lâu sau Phong Nhược mới chậm rãi thốt ra bằng một giọng điệu hết sức bình tĩnh.
“Về chuyện phạm thượng gì đó ta sẽ không phủ nhận, đồng thời cũng không biết phải giải thích ra sao nữa, còn trị tội thế nào là chuyện của nàng, nhưng ngược lại việc muốn cứu nàng lại là chuyện của ta. Hiện tại nàng muốn giết chết ta hay cứ lấy thân phận Viện chủ rồi ra lệnh ta cút đi khỏi nơi này, ta bảo đảm sẽ không có nữa chữ oán trách.
Thanh âm của Phong Nhược tựa như ánh hừng đông lan tỏa vào những bức màn đen tối ở xung quanh bốn phía, tuy không vang dội lắm nhưng nghe rõ mồn một.
Mộ Phi Tuyết nghe thế nhưng cũng chưa nói gì, nhìn bóng dáng đôi vai nàng bất động tựa như bức tượng điêu khắc, lúc này trong không trung chỉ còn nghe tiếng vỗ cánh của cặp con dơi mà thôi.
“Thật có lỗi ! Có lẽ ta hơi nặng lời một chút, chẳng qua ta khó đối mặt với sự cố bất ngờ này. Thôi được, ta sẽ không trị tội ngươi nữa, những gì ta hứa trước kia vẫn không thay đổi, ta sẽ hủy bỏ tội danh lưu đày của ngươi, nếu như ngươi vẫn chưa hài lòng ta sẽ dùng những thứ khác để đền bù tổn thất. Chỉ cần ngươi mở miệng yêu cầu, bất kể pháp bảo, phi kiếm hay linh đan các thứ nhất định ta sẽ không để ngươi thất vọng, chỉ có điều ta không muốn chuyện này đến tai người nào nữa, tất nhiên ta không có ý gì khác chẳng qua có liên quan tới việc ngươi có thể hóa giải Khô Mộc Chi Độc mà thôi, chuyện này thật sự nghe qua quá mức kinh người, nếu như bị lộ ra ngoài chắc chắc ngươi sẽ không được yên thân đâu!...”
Mộ Phi Tuyết vừa nói xong thì lập tức vung tay lên, nhất thời từ trên không trung bỗng hiện ra một con chim đại bàng màu xanh nước biển, chim đại bàng này dang cánh rất rộng, khoảng chừng hơn mười trượng, nhìn từ xa trông lại tựa như đám mây xanh vậy.
“Đây là Thanh Bằng cấp bảy, sẽ giúp cho hành trình nhanh chóng hơn, người leo lên luôn đi!”
Thân hình Mộ Phi Tuyết khẽ lắc một cái lập tức rời khỏi lưng con dơi cấp năm kia mà nhẹ nhàng nhảy lên cao tầm mười trượng, sau đó vững vàng hạ xuống lưng của Thanh Bằng cấp bảy đó.
Trong lòng Phong Nhược thoáng thở nhẹ ra, hắn lần lượt phong ấn hai con dơi lại rồi lặng lẽ nhảy lên thân hình to lớn của Thanh Bằng kia, sau đó hắn cứ khoanh chân ngồi xuống mà bắt đầu vận chuyển Hắc Thủy Linh quyết.
Tốc độ của con Thanh Bằng cấp bảy này chỉ có thể dùng hai chữ “khoa trương” để hình dung mà thôi, ít nhất là nó nhanh gấp mười lần so với con dơi cấp năm, cơ hồ như đã có thể đuổi kịp theo Thanh Điểu rồi, có điều do tốc độ quá nhanh nên từng luồng gió thổi mạnh vào quá mãnh liệt, lúc này Phong Nhược mới biết được rõ ràng con Thanh Điểu kia trước đây đã âm thầm giúp hắn loại bỏ đi bớt luồng gió rát bỏng này, mặc dù lúc trước hắn không hề biết được ý tốt của nó.
Cứ thế bọn họ đã bay được vài canh giờ, lúc này hai người bọn Phong Nhược đã cách xa khu vực Khô Mộc Hải, và họ đang bay vào những rặng núi to lớn, mênh mông. Suốt đoạn đường này cả hai vẫn giữ nguyên vẻ âm trầm, yên lặng.
Đến lúc trời chạng vạng tối thì con Thanh Bằng cấp bảy này mới chậm rãi đáp xuống một sơn cốc, cũng do Mộ Phi Tuyết cần phải áp chế Khô Mộc Chi Độc trong cơ thể nên mới không chịu nổi cuộc hành trình liên tục thế này.
Phong Nhược cũng chẳng chủ động bảo nàng khu trừ Khô Mộc Chi Độc, mà tức khắc bố trí trận pháp Chính Phản Như Sơn rồi sau đó đốt lên một đống lửa để nấu cơm Hương Linh, về phần an toàn này nọ thật sự hắn chẳng cần quan tâm tới, bởi vì đã có Thanh Bằng cấp bảy ở bên cạnh đây, trừ khi bị chính cừu nhân của Mộ Phi Tuyết đuổi theo ngoài ra cũng không cần phải lo lắng gì cả.
“... Sao ngươi có thể hóa giải được Khô Mộc Chi Độc? Ta rất tò mò muốn biết tại sao trong khi thực lực của ngươi rõ ràng rất thấp kia mà, quả thật khó lòng khiến cho người khác tin tưởng được”.
Ngồi cách nhau đống lửa đang cháy hừng hực, cuối cùng Mộ Phi Tuyết cũng phá tan cảm giác thầm lặng hết sức khó chịu mà nhẹ nhàng mở lời.
“Không thể trả lời được !”
Phong Nhược chậm rãi lắc đầu nhưng trong lòng hắn kỳ thật đang có vẻ khó hiểu, trước kia giọng điệu lạnh lùng như băng của Mộ Phi Tuyết đã phá vỡ đi lớp vỏ mơ ước hảo huyền cuối cùng của hắn, nếu như chẳng phải vì hắn muốn trả ân nàng đã từng cứu mạng thì hiện tại hắn đã phủi tay áo bỏ đi rồi, quả thật nói cho cùng thì hắn chỉ là hạng sâu kiến thấp hèn mà thôi.
Thế nhưng Mộ Phi Tuyết chỉ âm thầm thở dài rồi nói tiếp: “Ngươi yên tâm đi, bí mật này ta sẽ không tiết lộ cho bất kỳ người nào đâu, kỳ thật ta chỉ muốn biết rõ một điều, tại sao ngươi thà lộ ra bí mật kinh người này để cứu ta chứ? Đừng bảo rằng bởi vì ta là Viện chủ của Tử Huyên Viện hay bản thân ngươi là đệ tử của Trấn Thiên Tông này nọ đấy, bởi vì không ai ngu ngốc đến mức hành động như vậy. Phải biết rằng nếu trúng Khô Mộc Chi Độc mà không chết, thì pháp lực cũng sẽ tiêu tán đến hết rồi trở thành một phàm nhân bình thường, cho nên nếu lần này mà ta gặp phải người khác, cho dù có là đệ tử Trấn Thiên Tông đi nữa cũng sẽ gánh lấy kết cục rất thảm thiết!...”
“... Cho nên ta tin rằng nếu như không có lý do đặc biệt nào đó, thì chắc chắn ngươi sẽ không hành động như thế! Có đúng không?”
“Không phải, thật ra Viện chủ đã suy nghĩ quá xa rồi, ta thừa nhận bản thân cũng chẳng tốt lành gì, thậm chí đôi khi có chút háo sắc nữa là đằng khác, chính vì như thế ta mới nhận chữa thương đấy! Đồng thời cũng xin Viện chủ đừng quên những gì nàng hứa hẹn!” Phong Nhược bèn đứng dậy quay mặt đi rồi lên tiếng với vẻ lạnh nhạt, nàng thấy bóng lưng của hắn phản chiếu dưới ánh lửa bập bùng lúc sáng lúc tối trông rất huyền bí.
Thời gian về sau Mộ Phi Tuyết lựa chọn đường đi rất vắng vẻ, nàng cẩn thận từng chút một và tin chắc rằng năm tên cừu nhân kia có vắt hết đầu óc cũng không đoán nổi nàng đi hướng nào, tuy nhiên cũng bởi vì như thế nên đường xá xa xôi hơn rất nhiều, với tốc độ của con Thanh Bằng cấp bảy mà phải mất gần hai mươi ngày mới tiến vào khu vực của Nhạn Nam.
Những ngày qua, vào mỗi buổi chiều Phong Nhược đều giúp nàng khu trừ bớt Khô Mộc Chi Độc từng phần một, đương nhiên cách thức hấp thu chất độc này cũng không được “ngây ngất” như lần đầu tiên, đến tận lúc này thì lượng Khô Mộc Chi Độc trong cơ thể Mộ Phi Tuyết hầu như đã được khu trừ sạch sẽ.
“Được rồi ! Mộ Viện chủ đã có thể tự quay về tông môn, hẹn ngày sau gặp lại, tuy nhiên nàng nhớ giúp ta hủy bỏ tội danh bị lưu đày nhé!”
Lúc này bọn họ đã đứng cách Tiếp Thiên Phong vài ngàn dặm, nên Phong Nhược liền cười nhạt rồi lên tiếng trước, cuối cùng hắn cũng trả được ân nghĩa cứu mạng lúc trước, như vậy từ nay về sau hai người bọn họ cũng không nợ nần gì nhau nữa.
Thần sắc của Mộ Phi Tuyết nhìn vào Phong Nhược mà pha lẫn chút phức tạp, cuối cùng nàng mới âm thầm thở dài một tiếng, rồi thả thanh phi kiếm ra hóa thành tia cầu vòng nhanh chóng biến mất không còn chút dấu vết.
“Ha ha... thật sự không ngờ, hình phạt lưu đày mười năm cuối cùng lại có kết quả thế này, thật không biết bọn Đường Thanh thế nào rồi? Còn Lam Lăng có tiến cấp thành công lên Trúc Cơ kỳ chưa?” Phong Nhược hơi chút cảm khái mà thở ra, lần này hắn có thể được về sớm thì coi như may mắn lắm rồi, ít ra hắn có thể chuẩn bị thật đầy đủ để bắt đầu trùng kích vào Trúc Cơ kỳ, nếu vẫn còn ở Khô Mộc Hải thì có lẽ không được dễ dàng chút nào.
Đang nghĩ tới đây thì Phong Nhược chợt thấy từ phía chân trời xa xăm kia, có bóng dáng của Mộ Phi Tuyết đang đạp trên phi kiếm mà vòng trở lại, hắn còn chưa kịp thắc mắc thì đã thấy Mộ Phi Tuyết từ trên không trung ném xuống cho hắn một túi càn khôn.
“Ngươi hãy nhìn thân thể trần truồng như nhộng của ngươi kìa, còn ra thể thống gì nữa? Để tránh cho ngươi bị mọi người chê cười giễu cợt, thôi thì ta tạm thời cho mượn bộ trang phục Sạn Tuyết này, tuy nhiên ngươi không được làm dơ bẩn, cũng không được phá hỏng nó! Nếu không... hậu quả chính ngươi rõ ràng nhất...”
Vừa nói xong thì Mộ Phi Tuyết mỉm cười rồi kiếm quang chợt lóe lên, tiếp tục biến mất ở phía xa xăm.
“Ha ha... bộ trang phục Sạn Tuyết à, xin đa tạ !”
Nhìn theo bóng dáng khuất dần của Mộ Phi Tuyết mà Phong Nhược thở dài có cảm giác như vừa mất đi thứ gì đó, hắn tiện tay mở túi càn khôn ra. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, bên trong túi ngoại trừ có bộ trang phục Sạn Tuyết ra, còn có thêm hai bình linh đan và hai thanh ngọc giản nữa.
Hai bình linh đan đó chính là Đại Bồi Nguyên Đan rất có ích cho quá trình tiến cấp Trúc Cơ kỳ, còn trong hai thanh ngọc giản có ghi lại hai loại kiếm quyết, theo trình tự là Thiêu Kiếm quyết và Trảm Kiếm quyết.
“Đi thôi, sắp được trở về rồi...”
Phong Nhược tiện tay thay luôn bộ trang phục Sạn Tuyết này, rồi gỡ phong ấn cho con dơi cấp năm xong, hắn nhắm hướng Tiếp Thiên Phong ở phía trước mà chậm rãi bay tới, còn con dơi cấp năm này mặc dù là loài linh thú chỉ thích nghi với hoạt động trong bóng đêm, nhưng chỉ cần nó đừng gặp phải ánh mặt trời chói mắt dữ dội của Khô Mộc Hải thì nó vẫn có thể phi hành bình thường, tuy không biết rõ tốc độ phi hành sẽ giảm xuống thế nào nhưng dù sao cấp độ của nó cũng phải ăn đứt đám dơi cấp bốn kia rất nhiều.
Cũng còn may Phong Nhược không đến nổi khoa trương quá mức, nếu không phải gặp chuyện quan trọng thì hắn bình thường chỉ cần nhốt bọn chúng lại là được rồi.
Tuy nhiên trong thời gian sắp tới hắn dự định sẽ bỏ công sức ra để bồi dưỡng con dơi cấp năm và Ngân Giáp Thiên Thù kia mới được, có lẽ do hắn đã bị kích thích bởi con Thanh Bằng cấp bảy của Mộ Phi Tuyết rồi. Dù gì đi nữa con Thanh Bằng cấp bảy đó ít ra cũng có thực lực tương đương với bậc tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, chuyện khác chưa vội đề cập tới, chỉ cần có thể nuôi dưỡng được hai ba con như thế thì không cần suy nghĩ gì nhiều, trong lúc chiến đấu ắt hẳn sẽ có rất lợi thế rất lớn.
“Chia ra hai ngã bao vây lấy hắn ! Đừng để hắn trốn mất!”
Ngay lúc Phong Nhược đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì từ mé rừng núi ở phía dưới bỗng truyền đến một tràng tiếng hô hoán, tựa như có một đám tu sĩ đang truy giết một người nào đó.
Đương nhiên Phong Nhược không có hứng thú để dính vào những chuyện phiền phức đó, cho nên hắn thoáng duỗi lưng ra rồi tiếp tục thoải mái ngủ tiếp, dù sao con dơi cấp năm này cũng rất có linh tính, trước đó hắn đã chỉ cho nó biết vị trí của Tiếp Thiên Phong ở đâu rồi nên không cần lo lắng về lộ trình nữa.
“Đường Thanh ! Ngươi chạy trước đi, đừng lo cho ta...”
Lúc này bỗng nhiên Phong Nhược chợt nghe một âm thanh quen thuộc từ phía dưới truyền đến, lập tức khiến cho cơn buồn ngủ của hắn hoàn toàn tiêu tan.
“Chính là Bành Việt với Đường Thanh ! Bọn hắn đang bị đuổi giết! Quỷ Bức, mau đuổi theo...”
Phong Nhược vội vàng ra lệnh cho linh thú, đồng thời trong lòng cũng chợt thắc mắc, lúc trước khi hắn bị lưu đày đến Khô Mộc Hải thì hắn còn nhớ rất rõ ràng hai người bọn họ đang xông pha khá hiệu quả, thế nhưng tại sao bây giờ bị người khác đuổi giết như vầy?
Nhận được mệnh lệnh của Phong Nhược, con dơi cấp năm này nhanh chóng chuyển hướng, lập tức bay về hướng phát ra tiếng hết lúc nãy, thế là chỉ trong vòng vài nhịp thở nó đã vọt tới được nơi đang xảy ra trận chém giết kia.
Chỉ thấy bên trong cánh rừng cây thưa thớt này có ít nhất hai chục tên đệ tử Trấn Thiên Tông đang bao vây hai thân hình máu me đầy người, không hề nghi ngờ gì nữa, hai người này chính là Đường Thanh và Bành Việt.
Ngay lúc này Phong Nhược cơ bản không đợi cho con dơi cấp năm kịp dừng lại, hắn lập tức nhảy xuống từ khoảng cách vài chục trượng trên không trung, giữa đường rơi xuống hắn tạm dừng lại trên một thân cây đại thụ, rồi nhanh như chớp vọt thẳng về phía vòng vây do hơn hai mươi tên kia đang bu kín xung quanh.
Người còn chưa đến gần nhưng thấy rõ năm tia sáng màu xanh liên tục hiện lên, chỉ trong nháy mắt đã có năm tên đang bao vây không kịp đề phòng lập tức bị Thanh Ti Triền trói chặt.
Mà ngay lúc này đám người trên mặt đất mới kịp phản ứng!
“Là người phương nào? Lại dám phá hỏng chuyện tốt của lão đại Vô Ngân à! Biết khôn thì hãy nhanh cút khỏi đây...” Phong Nhược bất chợt nghe ra giọng nói của tên Cảnh Tam trước kia.
Vừa biết mấy tên đệ tử Trấn Thiên Tông này lại là người của Vô Ngân thì bất giác trong lòng Phong Nhược hừ lạnh một tiếng, kế tiếp thân hình hắn không hề dừng chút nào mà ngược lại phóng tới còn nhanh hơn trước, cơ hồ trong nháy mắt hắn tung cước đá cho năm tên đệ tử đang bị Thanh Ti Triền trói chặt ngất đi.
“Hắn là Phong Nhược ! Hắn đã trốn khỏi nơi lưu đày Khô Mộc Hải để về đây, nhanh bẩm báo cho lão đại Vô Ngân đi!”
Lúc này bỗng nhiên có người nhận ra được Phong Nhược, rồi kế tiếp hét lớn lên với vẻ mừng rỡ như điên cuồng.
Danh Sách Chương: