Mục lục
Phong Ngự
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về tiểu viện gặp lại lão quái

Ngốn linh thạch cấp tốc tiến giai

"Ừm... tiền bối, kỳ thật ta cũng nhờ vậy mới biết được tên của cây linh dược này là như thế!" Suy nghĩ một lát, Phong Nhược vẫn nói ra sự thật, bởi vì trong tu tiên giới thật ra mà nói thì có rất nhiều linh dược quý hiếm rất khó thu thập được, không đề cập đến những cây sinh trưởng ở các nơi vắng vẻ khó tìm, không chừng xung quanh còn có đám linh thú cùng độc trùng thủ hộ nữa, rõ ràng Ngũ Hành thạch hạ phẩm mặc dù rất tốt nhưng phải xem có đủ mạng mà hưởng thụ không đã?

"Thôi ... quên đi!" Hắc y lão giả không nói thêm gì nữa mà gật đầu nhẹ một cái liền xoay người bước đi.

Phong Nhược hơi nghi ngờ nên nhìn theo bóng lưng của lão vài lần, nhưng cuối cùng cũng không phát hiện được gì thêm. Sau khi bán xong mấy cỗ thi thể linh thú tam cấp, hắn liền giải phong ấn Kên Kên rồi rời khỏi phiên chợ Thiên Đãng sơn. Tuy nhiên khi hắn về đến trang viên ở trong tiểu trấn của tuyệt cốc, thì thật bất ngờ khi phát hiện hắc y lão giả cũng đang ở bên trong trang viên cùng với hai người Minh Khê và Lam Lăng nói nhau gì đó!

"Phong Nhược, ngươi đã trở về rồi à! Vị này chính là tiền bối Hành Vô Kỵ, muốn thuê trọ ở chung nơi này với chúng ta trong một thời gian ngắn, do đó phiền ngươi vất vả một chút mà xây thêm một gian phòng ở trong trang viên chúng ta!" Vừa nhìn thấy Phong Nhược, Lam Lăng lập tức hô lớn.

"Ồ! Bái kiến tiền bối!" Phong Nhược sửng sốt một chút, nhưng lập tức hiểu được ắt hẳn gần đây do Lam Lăng thiếu hụt Ngũ Hành thạch nên mới bất đắc dĩ phải làm như vậy.

"Ha ha...! Tiểu hữu khỏe chứ, vừa rồi không phải chúng ta mới gặp mặt rồi sao? Tuy nhiên lão phu ở lại đây sẽ không làm phiền đến các ngươi đâu" Trên mặt Hành Vô Kỵ nở cười ha hả, vừa nói xong liền thấy hắn tiện tay lấy ra một tấm mộc bài lớn cỡ lòng bài tay, mới vừa đón gió liền nhoáng lên một phát, lập tức xuất hiện một căn nhà gỗ nho nhỏ tinh xảo.

"Cơ quan động phủ?" Ngay lúc Phong Nhược còn đang sững sờ thì Lam Lăng đã kinh hô la lên, hiển nhiên là nàng biết rõ vật ấy.

"Ha ha! Thật khiến cho chư vị tiểu hữu chê cười rồi, thường ngày lão phu cũng chẳng quan tâm đến nhiều thứ, do đó có lẽ sẽ không quấy nhiễu đến các vị đâu, xin mời!" Hành Vô Kỵ vừa nói xong liền cười ha hả rồi xoay người bước vào cơ quan động phủ.

Nhìn qua căn nhà gỗ nho nhỏ tinh xảo này, Phong Nhược như muốn nói gì đó chợt thấy Lam Lăng giận tái mặt rồi đột ngột chất vấn nói: "Phong Nhược, mấy ngày nay ngươi xông vào khu vực bảy mươi hai dãy núi phải không?"

"Hắc hắc..! Lam sư tỷ, chẳng qua ta chỉ đi thu thập một mớ linh dược mà thôi, không có gì đâu!" Phong Nhược cố ý tạo phong cách thoải mái khi nói chuyện.

"Thu thập linh dược? Phong Nhược, ngươi nghĩ ta là đứa trẻ lên ba sao, rốt cuộc bộ trang phục Lăng Vân trên người ngươi từ đâu ra? Đừng có bảo là do ngươi … nhặt được đấy!" Lam Lăng cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói ra, "Trong mắt ngươi có còn sư tỷ như ta đây nữa không? Nếu không có Ngũ Hành thạch thì mọi người chúng ta có thể gom lại tìm biện pháp, chứ không thể nào để cho một mình ngươi chạy ra ngoài mạo hiểm được!"

Vừa thấy Lam Lăng bắt đầu nổi giận, Phong Nhược cũng chỉ còn cách ngoan ngoãn ngậm miệng lại mà thôi, quả thật không còn cách nào khác để đối phó tình huống này, bởi vì cho đến lúc này trong mắt mọi người thì hắn vẫn còn rất yếu ớt.

"Lần này coi như ta cho qua! Nhưng không được có thêm lần sau nữa, nếu không thì ngươi hãy chờ môn quy đi!" Lam Lăng làm dánh vẻ hung dữ để uy hiếp một hồi, rồi mới trao cho Phong Nhược một viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm, "Viên Ngũ Hành thạch này ngươi hãy cầm lấy đi, đây là toàn bộ chi phí cho một năm tới, hãy nhớ kỹ ta không cho phép ngươi tiếp tục mạo hiểm như thế nữa!"

"Hắc hắc...! Ta biết rõ mà, tuy nhiên lần này ta buôn bán cũng khắm khá lắm! Không cần nữa đâu!" Phong Nhược không nhận lấy Ngũ Hành thạch mà Lam Lăng đưa cho, hắn chỉ cười hì hì nói vội một câu rồi sau đó liền lập tức chuồn đi mất dạng, bởi vì hắn khó mà thích ứng được với biểu bộ quan tâm thế này của Lam Lăng.

Lúc này Phong Nhược nhìn xuyên qua cửa sổ, rồi liếc nhìn về phía căn nhà gỗ đối diện trên bãi đất trống, hắn cẩn thận suy nghĩ trước sau rồi cuối cùng thở ra rất thoải mái. Rõ ràng lão Hành Vô Kỵ này là cao thủ tu đạo nhưng tự dưng tới đây để thuê chỗ trọ, trước mắt có lẽ không quan hệ tới bọn họ bởi vì dù sao đi nữa bọn họ cũng chỉ là vài tên tu đạo giả nhỏ bé nên căn bản không đáng để cho đối phương ra tay.

Về phần khả năng có liên quan tới Thiên Xu viện thì lại càng không thể, vì theo bản thân Phong Nhược nhận thấy, nếu như quả thật Điền Mộ biết được đám người bọn họ đang trú thân ở đây, ắt hẳn khi đó sẽ phái người lập tức tới đây để bắt bọn họ trở về rồi!

Tuy nhiên dù sao vẫn phải để ý đề phòng xung quanh mới được, sau này khi nào sử dụng Mộc Linh thạch nên cẩn thận chú ý một chút.

Mặc dù có thêm một vị hàng xóm mới trông rất cổ quái, nhưng mọi sinh hoạt trong trang viên vẫn ổn định như trước, bọn ba người Lam Lăng, Đường Thanh và Bành Việt cũng không có gì thay đổi, ngày nào bọn họ cũng liều mạng tu luyện không nghỉ, chỉ thỉnh thoảng mới ra ngoài hít thở chút không khí trong lành mà thôi.

Riêng Diệp Hoằng thì cứ hằng ngày trốn hẳn trong phòng, chỉ khi nào Phong Nhược đến thỉnh giáo về vấn đề tu luyện mới hé ra chút vẻ tươi cười.

Minh Khê nhàn nhã nhất trong những người ở đây, mỗi ngày ngoại trừ việc quét sân dọn dẹp cỏ dại và nấu cơm cho đám người Phong Nhược ra, thì nàng chỉ ngước mặt nhìn trời đôi khi ngơ ngẩn đến xuất thần, với trạng thái tâm hồn treo ngược cành cây này cũng khiến Phong Nhược không hơi sức đâu mà đến quấy rầy.

Còn lão nhân cổ quái Hành Vô Kỵ kia, từ lúc tiến vào cơ quan động phủ đến bây giờ vẫn chưa thấy quay trở ra lần nào, vì thế không ai biết được rốt cuộc hắn ở bên trong đó đang táy máy cái gì nữa.

Hằng ngày Phong Nhược ngoại trừ tu luyện Thanh Ti quyết ra, thì khoảng thời gian còn lại thường dùng để bồi dưỡng Mộc Linh thạch, quả thật hiện nay trong tay hắn có rất nhiều Ngũ Hành thạch, vì thế hắn không cần phải lo lắng gì nữa, mỗi ngày cứ tiến hành kích hoạt hơn chục viên Ngũ Hành thạch thuộc tính mộc để giúp cho Mộc Linh thạch được hấp thu, cứ như thế cuối cùng hắn đã tiêu hao hết toàn bộ Ngũ Hành thạch loại thuộc tính mộc rồi, nhưng bù lại mầm cây nhỏ bên trong Mộc Linh thạch rốt cuộc cũng mọc ra thêm một chiếc lá cực kì nhỏ xíu!

Tuy nhiên chỉ cần một chút biến hóa này thôi mà khiến cho linh khí trong Mộc Linh thạch tỏa ra tăng lên nhiều hơn ít nhất gấp hai lần lúc trước, điều này giúp cho việc tu luyện của Phong Nhược gặp được rất nhiều lợi ích. Cho nên chỉ cần trải qua vài tháng ngắn ngủi, hắn đã cảm giác được pháp lực trong cơ thể đang có biến chuyển rục rịch, không hề nghi ngờ nữa có lẽ hắn sắp đến giai đoạn đột phá vào Luyện Khí trung kỳ rồi.

"Ây da...! Đã một năm lẽ chín tháng rồi!"

Phong Nhược khoanh chân ngồi trên một chiếc ván gỗ đơn sơ mà nhịn không được phải cảm thán nói thế, khoảng thời gian qua có thể nói dài cũng không dài mấy, còn bảo ngắn thì cũng chẳng ngắn bao nhiêu, nhưng vấn đề là đã giúp cho số phận của hắn xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Đối với con đường phía trước, mặc dù Phong Nhược có rất nhiều kế hoạch cùng mong ước sơ bộ, nhưng vẫn phải công nhận là con đường này rất bao la mờ mịt lại quá gian nan!

"Chỉ cần cố gắng hết khả năng của mình là được rồi! Còn đi được tới đâu thì hay tới đó vậy!"

Phong Nhược thì thào nói thầm một câu, sau đó mới chậm rãi nhắm hai mắt lại rồi từ từ thanh trừ đi tạp niệm, kế tiếp tiến hành vận chuyển tâm pháp Thanh Vân quyết tầng thứ hai. Hiện tại tầng tâm pháp này đối với hắn mà nói đã sớm không còn chút khó khăn nào nữa, qua một thời gian luyện tập tốc độ vận chuyển đã giảm từ vài canh giờ nay rút ngắn lại còn khoảng thời gian cỡ một nén nhang, tốc độ này biểu hiện cho khả năng hết sức thuần thục, chỉ cần hắn có thể đột phá lên Luyện Khí trung kỳ thì tức khắc có thể tu luyện ngay tâm pháp Thanh Vân quyết tầng thứ ba luôn.

Lúc này theo sự vận chuyển của tâm pháp Thanh Vân quyết tầng thứ hai, khiến cho pháp lực toàn thân Phong Nhược cũng lưu thông chậm rãi, kiểu lưu thông này cảm giác rất huyền diệu, nó không lan chảy đi như mạch nước suối, cũng không giống như luồng khí lưu trôi vô biên vô hạn, mà nó đang tự lưu thông và cấu thành một hệ thống huyền diệu, nó cho đúng hơn là hệ thống này Phong Nhược cũng không cách nào hình dung hay miêu tả ra được, nhưng mà nó thật sự đang tồn tại.

Hơn nữa khi pháp lực trong cơ thể hắn được cô đọng lại phần nào thì hệ thống này lại càng thêm rõ ràng hơn một chút, thậm chí Phong Nhược còn cảm nhận được có lẽ đến một lúc nào đó, khi pháp lực của hắn có thể cô đọng đầy đủ thì hệ thống thần bí này sẽ hoàn toàn hiện rõ ra.

Cũng không biết trải qua bao lâu, dần dần Phong Nhược tỉnh lại từ trong trạng thái nhập định, ý niệm đầu tiên của hắn chính là muốn xem thử có phải mình đã tiến cấp Luyện Khí trung kỳ hay không.

Chẳng ngờ đối với việc này Phong Nhược lại rất bình tĩnh, quả thật sự tình này cũng không vượt quá dự liệu của hắn. Kỳ thật ba giai đoạn của Luyện Khí kỳ này chỉ cần đủ điều kiện là lập tức dễ dàng đột phá, biểu hiện sự khác nhau chủ yếu chính là cô đọng pháp lực, chỉ cần mức độ cô đọng đạt vừa đủ sẽ lập tức tiến vào giai đoạn tiếp theo một cách tự nhiên.

Quá trình này quả thật cũng giống như từng dòng suối nhỏ dần dần chảy ra sông rộng, rồi những nhánh sông đó cứ thế mà từ từ hội tụ ra biển lớn, hay nói chính xác hơn đó là ba giai đoạn này tuy khác nhau về cấp bậc nhưng vẫn có điểm tương đồng rất lớn.

Thế nhưng đối với Trúc Cơ kỳ lại là một trình tự hoàn toàn khác biệt, đúng hơn đó là một ngưỡng cửa, mà phải vượt qua nó thì mới được xem như chính thức là người tu đạo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK