Ngoài cửa sổ ánh trăng nhu hòa soi sáng chiếu lên mặt hồ xanh thẫm, xa xa mấy đỉnh núi nhỏ vẽ lên trời đêm những đường cong tuyệt đẹp, không gian mờ ảo yên tĩnh.
Gió nhẹ lặng lẽ thổi qua mang theo sương đêm mát lạnh, tất cả khiến lòng người trở nên bình an lạ thường.
Phong Nhược bây giờ đang ở trong một căn phòng nhỏ trên tầng thứ bảy của Nghênh Tân Các, đây là căn phòng đẹp đẽ xa hoa nhất từ bé đến giờ hắn được ở, tuy phòng không quá lớn chỉ có một giường một ghế, một giá sách và một bàn nhỏ uống trà nhưng tất cả đều được chế tác vô cùng tinh xảo, hơn nữa đều làm từ những vật liệu cao cấp nhất, tuy đơn giản nhưng rất thanh tao!
Phong Nhược không thể không thầm khen ngợi không gian này, đây chính là môi trường tốt nhất để tu luyện, không cần lầu son gác tía xa hòa hào nhoáng, chỉ cần một góc thanh tĩnh hài hòa tâm cảnh sẽ rất thoải mái mà tu luyện!
“Đơn giản đến cực hạn cũng là một cảnh giới! Người của Cửu Thần Cung quả thật thần bí cao thâm vô cùng!”
Lẩm bẩm nói một mình, tay phải của Phong Nhược bỗng nhiên biến ảo thi triển kiếm quyết Ngự kiếm thuật!
“Keeeng…!”
Ngay khi hắn mới bắt kiếm quyết Mị Ảnh như một luồng gió lao ra khỏi vỏ kiếm sau đó lơ lửng trước mặt Phong Nhược! Nhìn xuyên qua sương mù nhạt nhạt bao quanh thân kiếm có thể thấy được một vòng ánh sáng lạnh lẽo chậm rãi vận chuyển!
Yên lặng ngắm nhìn kiếm một lát Phong Nhược lúc này mới nhẹ nhàng đặt Mị Ảnh lên cái bàn nhỏ bên cạnh, đến bây giờ kiếm quyết Ngự kiếm thuật đã thuần thục, tốc độ xuất kiếm của hắn đã cực kỳ nhanh, hơn nữa cũng bắt đầu cảm nhận được Mị Ảnh ngày càng thân thiết hơn!
Ít nhất bây giờ hắn có thể tùy tâm điều khiển Mị Ảnh biến hóa chiêu thức trong một phạm vi nhất định với tốc độ rất nhanh, thậm chí còn có thể khống chế kiếm lao lên không trung phi hành xoay tròn vòng vèo theo hình gợn sóng….Nói chung tất cả các kiểu di chuyển kiếm hắn đã nắm rõ trong lòng bàn tay!
Nhưng Phong Nhược cũng hiểu rõ, như vậy là chưa đủ!
Ngự kiếm thuật không chỉ dừng ở kiếm ý phù hợp, về phương diện này dường như không có cảnh giới tối cao, mãi mãi duy trì, không ngừng đột phá!
“Bắt đầu được rồi!”
Phong Nhược chậm rãi mở lời, vừa nói với bản thân hắn, vừa nói với chính Mị Ảnh!
Hắn phất tay, cửa sổ nhẹ nhàng đóng lại, ngay lập tức một vầng ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra bao phủ bốn bề, trận pháp phòng ngự này được bố trí kèm theo căn phòng, khá đơn giản nhưng rất thuận tiện!
Đây là lần đầu tiên Phong Nhược kích hoạt Ngũ hành thạch trung phẩm nên hắn vô cùng cẩn thận, bởi vì năng lượng ẩn chứa trong Ngũ hành thạch trung phẩm không phải Ngũ hành thạch cấp thấp hay hạ phẩm có thể so sánh được, nói đâu xa, vừa qua nhìn Ngân Giáp Thiên Thù nuốt viên Ngũ hành thạch trung phẩm thuộc tính thổ mà nhảy thẳng lên cấp năm đồng thời phải chịu khổ đau như thế cũng đủ hiểu độ bá đạo của Ngũ hành thạch này ra sao rồi!
Lấy viên Ngũ hành thạch trung phẩm thuộc tính kim ra Phong Nhược cẩn thận xem xét một lát rồi mới chậm rãi truyền pháp lực vào!
Lại nói tiếp, thực chất Ngũ hành thạch và Linh thạch có đặc điểm rất giống nhau là đều ẩn chứa lượng lớn thiên địa nguyên khí, chỉ khác nhau ở chỗ thiên địa nguyên khí trong Linh thạch tu sỹ có thể hấp thu được, cho dù ở tu vi Luyện Khí kỳ hay Kim Đan kỳ cũng đều có thể sử dụng.
Nhưng thiên địa nguyên khí trong Ngũ hành thạch lại tồn tại theo cách khác, cuồng bạo và khó khống chế hơn nhiều, tu sỹ đừng nói đến chuyện hấp thu mà chỉ kích hoạt thôi cũng đã phải trả cái giá lớn rồi, nếu tu vi không đủ chắc chắn sẽ bị thiên địa nguyên khí trong đó cắn trả!
Hơn nữa nếu là Ngũ hành thạch có phẩm chất càng cao thì trong quá trình kích hoạt lại càng phải vô cùng cẩn thận, pháp lực phát ra yêu cầu vừa phải và đều đặn, không được thừa cũng không được thiếu nếu không sẽ thất bại, mà thất bại thì đương nhiên viên Ngũ hành thạch vô cùng quý hiếm kia sẽ bị phá hủy không còn sử dụng được nữa!
Thời gian chậm rãi trôi qua, Ngũ hành thạch thuộc tính kim trong tay Phong Nhược cuối cùng cũng bắt đầu biến hóa, ánh sáng vàng chói mắt bên ngoài rực rỡ hơn sau đó hình thành một vầng ánh sáng mờ mịt như sương mù vậy!
Hết thời gian nửa canh giờ trong màn sáng bắt đầu hiện lên những vật thể như bông tuyết màu vàng, nếu không phải đang được tận mắt chứng kiến thì Phong Nhược cũng không thể tưởng tượng được màn sáng hư ảo này lại có thể cô đọng lại thành thực thể, mà nó không hề tiêu tán, chỉ chậm chạp nhảy múa trong không trung, rất quỷ dị và đẹp mắt!
Lần lượt một bông, hai bông, ba bông…xuất hiện bay bổng bốn phía như hoa rơi đầy trời, ánh sáng vàng kim tỏa ra lấp lánh, đẹp hơn pháo hoa, chói mắt hơn sao đêm!
Nhưng bây giờ Phong Nhược không có tâm trạng nào để thưởng thức cảnh đẹp này, sau khi hắn Trúc Cơ thành công lượng pháp lực đã tăng lên rất nhiều nhưng bây giờ đã bị hao hụt hơn một nửa, cứ mỗi bông tuyết hiện ra pháp lực của hắn lại bị mất đi thêm một phần!
Thế nhưng bây giờ cũng đành dốc sức liều mạng kiên trì thôi bởi vì càng kích hoạt được nhiều bông tuyết màu vàng thì Mị Ảnh sẽ càng được cường hoa triệt để hơn, cho nên dù sao đi nữa hắn cũng phải cố gắng để cho mọi thứ hoàn mỹ nhất có thể!
Cũng chỉ có như thế Mị Ảnh mới phát huy được hết uy lực của thanh kiếm khí cấp năm, mà một điểm lợi thế nhỏ của kiếm khí cũng đủ quyết định sống chết trên chiến trường rồi!
Muốn làm được chuyện lớn cần phải có vũ khí sắc bén *, đạo lý này Phong Nhược đã sớm hiểu được! (Nguyên văn: Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí. Vốn là một câu luận đa nghĩa nhưng trong trường hợp này ta tạm dịch ra như vậy cho độc giả dễ hiểu)
Thấm thoắt nửa canh giờ đã trôi qua, lúc này đây trong phòng đã có hơn trăm bông tuyết nhìn như một đàn bướm màu vàng bay lượn!
Mà lúc này pháp lực của Phong Nhược cũng đã cạn kiệt đến giọt cuối cùng, còn viên Ngũ hành thạch trung phẩm trong tay hắn đã mất đi ánh sáng màu vàng rực rỡ vốn có, chỉ còn lại một màu xám trắng không còn sức sống!
Đợi đến khi Phong Nhược vét toàn bộ pháp lực của mình truyền vào viên Ngũ hành thạch trung phẩm thì lại có thêm một bông tuyết màu vàng bay ra sau đó Ngũ hành thạch màu xám trắng liền tan thành tro bụi!
“Chà! May quá, thiếu một chút pháp lực thôi cũng không thể kích hoạt toàn bộ năng lượng trong này!”
Phong Nhược thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi cầm Mị Ảnh lên cẩn thận giơ lên giữa không trung đầy bông tuyết!
Nhưng ngay lập tức từ thân Mị Ảnh truyền đến một lực mạnh đẩy tay hắn ra còn Mị Ảnh thì lao vút lên treo lơ lững giữa không trung!
Còn những bông tuyết màu vàng kia bắt đầu vây xung quanh Mị Ảnh xoay tròn, Phong Nhược có thể nhìn thấy rất rõ từng sợi tơ mỏng màu vàng bắt đầu chui vào trong thân kiếm!
Rất nhanh toàn thân Mị Ảnh giống như bị phơi dưới nắng chiều, ánh lên rực rỡ, sương mù vốn bao phủ xung quanh cũng đổi sang màu vàng.
Quá trình càng kéo dài thì số lượng bông tuyết bên ngoài cũng ngày càng ít đi, đợi đến khi toàn bộ bông tuyết màu vàng dung nhập vào Mị Ảnh thì chợt có một luồng ánh sáng chói mắt phóng ra mang theo một khí thế sắc bén thấu xương, Phong Nhược đang đứng xa xa quan sát cũng nhịn không được mà phải nhắm mắt lại!
Mà da thịt hắn cảm nhận được một luồng khí như gió lạnh thổi qua, lạnh đến run người, lạnh khiến người ta sợ hãi!
Chậm rãi mởi mắt, Phong Nhược sờ sờ lên mặt thì hoảng hốt giật mình, trên mặt hắn bây giờ chằng chịt những vết cắt nhỏ, thậm chí tóc cũng bị cắt đứt rơi xuống rất nhiều!
“Không thể tin được! Kiếm khí lại có thể bá đạo như vậy ư?”
Phong Nhược vừa mừng vừa sợ, đây chỉ là kiếm khí mà Mị Ảnh tùy tiện phát ra trong quá trình cường hóa, nếu thật sự ngưng tụ pháp lực rồi thi triển kiếm quyết công kích thì nó sẽ đáng sợ đến mức nào nữa!
“Ha ha! Lần này lãi lớn rồi!”
Nhịn không được cười lớn một tiếng, hắn lao tới nhặt Mị Ảnh vừa rơi xuống mặt đất lên!
Nhưng ngay lập tức hắn kêu lên một tiếng rồi rụt tay lại, bởi vì ngay khi hắn cầm chuôi kiếm thì có cảm giác đau đớn như bị vạn mũi châm đâm vào, nhanh như vậy nhưng cũng đã khiến tay hắn tê rần rồi, cũng do lúc này hắn không còn pháp lực để hộ thân nữa nên mới bị Mị Ảnh cắn trả!
Bây giờ Mị Ảnh đã là kiếm khí thượng phẩm, chẳng những được khắc trận pháp Mị Ảnh mà còn được cường hóa Ngũ hành thạch thuộc tính kim, không đủ thực lực thì tùy tiện chạm vào cũng bị cắn trả mãnh liệt, người thường thì không nói làm gì, nhưng kể cả tu sỹ Luyện Khí kỳ không cẩn thận mà đụng vào một cái chắc cũng sẽ bị thương không nhẹ!
Đương nhiên bây giờ toàn bộ pháp lực của Phong Nhược đã tiêu hao không còn chút gì nhưng thân thể hắn vẫn rất mạnh mẽ, hơn nữa dù sao Mị Ảnh cũng đã thân quen với hắn nên mới không bị trọng thương!
Biết rõ điều này Phong Nhược cũng đành nén hưng phấn chỉ dám đứng xa nhìn Mị Ảnh rồi im lặng lấy Mộc Linh Tinh ra ngưng thần tĩnh tâm khôi phục pháp lực!
Ba canh giờ sau pháp lực toàn thân đã được bổ sung đầy đủ lúc này Phong Nhược mới dám nhặt Mị Ảnh lên, bây giờ nhờ có pháp lực hộ thể nên hắn chỉ cảm thấy đau đớn một chút mà thôi, vận chuyển pháp lực một lần thì hoàn toàn không có cảm giác gì nữa!
“Ha ha! Tốt lắm! Bây giờ kiếm này còn sắc bén hơn Bôn Lôi Kiếm nhiều, nếu rèn luyện kiếm quyết thi triển Ngự kiếm thuật thêm một thời gian nữa thì thực lực của mình sẽ được tăng lên không ít! Nếu gặp tu sỹ Trúc Cơ trung kỳ, hậu kỳ thì sợ vẫn còn vất vả nhưng nếu cùng cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ thì nắm phần thắng rất lớn!” Cầm chặt Mị Ảnh trong tay Phong Nhược tự tin thêm nhiều, bây giờ thậm chí hắn còn chờ mong ngày tỷ thí sẽ sớm đến! Nhưng ngay lúc này chợt có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên!
“Phong Nhược, Vạn sư bá có lệnh tất cả đệ tử lịch lãm của bổn tông nhanh chóng đến tòa lầu thứ nhất của Nghênh Tân Các tập hợp!”
Sửng sốt một chút Phong Nhược liền thu hồi Mị Ảnh rồi nhảy qua cửa sổ chạy ra ngoài, đến khi hắn đi vào phòng khách của Nghênh Tân Các thì đã thấy viện trưởng Kiếm Tâm Viện Vạn Sở Hành, viện trưởng Hạc Minh Viện Vu Chi Lễ, viện trưởng Linh Sơn Viện Mộ Phi Tuyết sắc mặt nặng nề đứng đó, mà các đệ tử của Thượng Tam Viện cũng lần lượt chạy đến.
Đợi đến khi tất cả các đệ tử lịch lãm rèn luyện tụ họp đông đủ Vạn Sở Hành mới trầm giọng nói:”Căn cứ vào tin tức mới nhất thì Thị Huyết Yêu Long có thể sẽ lần nữa xuất hiện….Cho nên cuộc tỷ thí lần này sẽ bị hủy bỏ, bây giờ các ngươi có ba canh giờ chuẩn bị sau đó theo truyền tống trận đến Khô Mộc Hải tăng cường lực lượng! Việc này là nhiệm vụ màu đỏ của môn phái, mỗi năm mỗi người được ban thưởng năm nghìn điểm cống hiến môn phái, tự tiện lâm trận rút lui! Giết không tha!”
Danh Sách Chương: