". . . Sống?"
Bên trong phòng, sau một hồi vất vả rốt cuộc Phong Nhược cũng đã khắc thành công trận pháp Mị Ảnh lên kiếm khí, cuối cùng hắn cũng có thời gian nghĩ về tình hình của Mộc Yêu “còn sống” kia.
Nói thật Phong Nhược vốn chẳng để ý đến Mộc Yêu mặc dù cái tên đó có thể khiến cho hai người Vân sư huynh sợ hãi mặt mày tái nhợt, nguyên nhân hết sức đơn giản bởi vì cái gọi là '”Khô Mộc Chi Độc“ kia căn bản không làm hại hắn được.
Thế nhưng mặc kệ Phong Nhược làm đủ mọi cách để dò xét cũng không thấy bộ xương này có liên quan gì đến Mộc Yêu kinh khủng đang làm cho Tu Tiên giới khiếp sợ kia cả, nhìn đi nhìn lại vẫn chỉ là một bộ xương giống như xương báo, trên lưng mọc thêm hai cái cánh tỏa ra ánh sáng màu tím nhàn nhạt.
"Còn sống sao? Còn sống thì người có thể cắn ta được à?"
Phong Nhược cầm cái chân trước của bộ xương khô rồi nghịch ngợm lắc lắc đung đưa lên xuống, xem đi xem lại cũng chỉ thấy đây là một vật chết, chỉ có một điều hơi lạ một chút đó chính là bộ xương này vẫn dính vào nhau mà không bị rơi mất khúc nào.
Sau một hồi cẩn thận suy nghĩ cuối cùng Phong Nhược quyết định truyền một tia pháp lực vào bên trong bộ xương khô, đây là thủ đoạn cuối cùng của hắn để kiểm tra vật này bởi vì nếu bộ xương này đúng là Mộc Yêu thì kiểu gi bên trong nó cũng có lượng lớn Tiên Thiên Mộc Sát đã được tinh luyện!
Nhưng khi Phong Nhược truyền pháp lực vào thì chẳng gặp chút trở ngại nào, điều đó chứng tỏ bên trong bộ xương khô không hề có Tiên Thiên Mộc Sát! Dù sao để cho chắc ăn hắn vẫn truyền thêm vào một lượng lớn pháp lực nữa, nhưng một lúc sau vẫn không mảy may thấy dấu hiệu của Tiên Thiên Mộc Sát đâu cả!
"Hừ! Ta đã nói rồi mà! Cho dù bộ xương khô này đã từng là Mộc Yêu đi nữa thì nó cũng đã chết từ lâu rồi!"
Đã có được đáp án Phong Nhược liền thu hồi số pháp lực vừa truyền vào, nhưng lúc này hắn lại phát hiện số lượng pháp lực thu về so với lúc truyền đi lại thiếu mất một nửa!
"Ồ?"
Phát hiện này khiến Phong Nhược lắp bắp kinh hãi, mà bộ xương khô này lại đang thu nhỏ lại một cách nhanh chóng, ánh sáng tím càng tỏa ra mãnh liệt!
"Mộc Yêu!"
Không cần phải suy nghĩ nhiều Phong Nhược sút tung bộ xương khô ra bên ngoài rồi lập tức rút Mị Ảnh ra, toàn thân rơi vào trạng thái phòng vệ, nhưng đợi cả nửa ngày vẫn thấy bộ xương khô kia nằm yên không động đậy chút nào, không có dấu hiệu gì là sắp sống lại làm hắn vô cùng kinh ngạc!
"Kỳ quái thật? Chuyện gì đang xảy ra thế nhỉ? Chẳng lẽ vì cơ thể mình có khả năng dung nhập Tiên Thiên Mộc Sát nên vật này không dám tấn công mình?"
Nghĩ như thế Phong Nhược liền chạy ra ôm bộ xương trở về rồi hung hăng đạp nó xuống đất mấy cái, lúc này hắn mới khẳng định khung xương này chẳng khác gì lúc trước cũng chỉ là một vật chết mà thôi!
"Không đúng! Hay là vấn đề này liên quan đến Tiên Thiên Mộc Sát!" Nhìn bộ xương đã rút nhỏ đi một phần, trong đầu Phong Nhược nảy lên một ý nghĩ mạo hiểm, nếu như hắn liên tục truyền thêm pháp lực có dung hợp Tiên Thiên Mộc Sát vào bộ xương khô thì nó sẽ thu nhỏ lại đến mức nào nữa, và cuối cùng sẽ biến ảo ra cái gì đây?
Đắn đo suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng Phong Nhược vẫn cảm thấy có lẽ nên thử một chút, bởi vì bộ xương này tuy là Mộc Yêu nhưng bên trong lại không có tý Tiên Thiên Mộc Sát nào cả, như vậy nếu lúc hắn đưa pháp lực vào trong mà xảy ra tình huống gì thì ngay lập tức có thể ngừng lại, dù sao toàn bộ pháp lực cũng nằm trong sự không chế của hắn nên chắc cũng không gặp phải hậu quả gì nghiêm trọng
Sau khi quyết định Phong Nhược liền tiếp tục truyền pháp lực vào bộ xương khô, quả nhiên mọi việc đúng như hắn dự đoán, bộ xương khô dần dần thu nhỏ lại, khi pháp lực hắn đã tiêu hao hơn nửa thì bộ xương khô cũng co rút lại chỉ nhỏ bằng nắm tay trẻ con, mà đến lúc này thí nó không còn hấp thu pháp lực của hắn nữa!
"Oa oa! Cái này bé lại nhìn thật đáng yêu nha!"
Hai mắt Phong Ngự sáng ngời, mặc dù bộ xương vẫn còn nguyên hình dạng ban đầu nhưng do bị rút nhỏ rất nhiều nên thoạt nhìn trông nó vô cùng tinh xảo, hơn nữa màu tím nhàn nhạt vây quanh lại làm cho nó càng trở nên huyền bí.
Nhưng khi Phong Nhược chăm chú ngắm nhìn hắn bỗng kinh ngạc phát hiện bộ xương khô đột nhiên động đây, hai chiếc cánh bằng xương nhỏ nhắn khẽ rung lên rồi "Vèo" một cái bay loạn về bốn phía với tốc độ rất nhanh thậm chí còn hơn cả Ngự kiếm thuật, chỉ còn thấy một vệt sáng màu tím nhàn nhạt mà thôi!
Phong Nhược hoàn toàn ngây dại trước tình huống vừa xảy ra trước mắt, khi hắn giật mình tỉnh lại thì bốn phía căn phòng đã bị bộ xương nhỏ kia đâm loạn xạ thủng lỗ chỗ, nếu không phải bên ngoài có Chính Phản Cửu Tinh Trận Pháp ngăn cản thì có trời mới biết nó chạy đi đâu mất rồi!
"Quỷ thật! Chắc chắn nó là Mộc Yêu rồi!"
Không dám mặc kệ nó muốn làm sao thì làm, Phong Nhược liền rút Mị Ảnh xông lên, bất kể như thế nào đi nữa cũng phải tiêu diệt con tiểu Mộc Yêu này nếu không để nó bay ra làm loạn Trấn Thiên Tông thì chết hắn mất!
Nhưng điều làm Phong Nhược phiền muộn nhất lại là tiểu Mộc Yêu dường như có linh tính cực cao khiến hắn không có cơ hội tới gần, nó cứ bay vèo vèo xung quanh phòng với tộc độ cực nhanh làm hắn hoa cả mắt!
"Đứng lại! Ngươi có tin ta chém chết ngươi không?"
Bực quá đuổi không nổi Phong Nhược giận dữ gào lên, nhưng thật bất ngờ tiểu Mộc Yêu kia dường như hiểu lời hắn nói liền ngừng lại rồi sợ hãi tránh xa hắn chui vào vào một góc phòng nằm im thin thít, chỉ còn ánh sáng tím lấp lóe trên người như đom đóm tỏ vẻ rất đáng thương.
"Ồ? Rất biết nghe lời a!"
Trong lòng Phong Nhược không ngừng tươi cười vui mừng, điều này đã chứng minh suy đoán của hắn đồng thời cũng giúp hắn lờ mờ hiểu được trước kia Thị Huyết Yêu Long đã khống chế Mộc Yêu như thế nào.
"Này! Nhóc con! Tới đây, có đồ ăn ngon nè!"
Phong Nhược chậm rãi nói rồi nở một nụ cười hết sức ôn hòa ra vẻ dụ dỗ thế nhưng tiểu Mộc Yêu kia thấy hắn đi tới lại không ngoan ngoãn tiến đến mà liền lùi về phía sau khiến hắn tức điên cả người!
"Ngươi mau qua đây cho ta! Ta đếm từ mười, nếu không qua thì đừng có trách! Mười…chín…Á”
Nhưng những lời uy hiếp của hắn dường như chẳng có tí hiệu quả nào, ngược lại tiểu Mộc Yêu khi nghe thấy hắn nói lại tiếp tục "Vèo vèo…" chạy loạn trong phòng khiến chỉ trong nháy mắt căn phòng lại có thêm vài trăm lỗ thủng!
"Mẹ nó chứ! Tức chết mất thôi!"
Nhìn thấy căn phòng sạch sẽ thoáng mát của mình sắp nát đến nơi Phong Nhược đau lòng không chịu được, đây là căn phòng sạch sẽ thoải mái nhất mà hắn được sống trong mấy năm qua đó! Vậy mà không ngờ chỉ trong vòng ba ngày nó lại sắp tan hoang đến nơi, thế này thì làm sao mà chịu được hả trời!
Không còn cách nào khác Phong Nhược liền đem Mộc Linh Tinh ra, quả nhiên tiểu Mộc Yêu kia nhìn thấy liền lập tức dừng lại, thế nhưng lại khiến hắn càng bực mình, tiểu Mộc Yêu lại tỏ vẻ tội nghiệp rồi nấp vào góc phòng sợ sệt cứ như Phong Nhược là quỷ dữ ăn thịt trẻ con không bằng!
"Điên quá! Đây mà là Mộc Yêu khiến cho cả giới Tu Tiên nghe tên mà sợ hãi tái mặt sao? Nói ra chắc chẳng ai tin mất!"
Phong Nhược than thở rồi cất Mị Ảnh đi, đành phải vậy chứ nhìn tiểu Mộc Yêu này thật sự rất nhát gan.
Mà đúng như Phong Nhược đoán, sau khi hắn cất Mị Ảnh đi cuối cùng tiểu Mộc Yêu nhịn không được liền rón rén bay lại gần hắn, bay một chút rồi lại ngừng rồi lại bay tiếp giống như chuột nhắt mò ra khỏi hang liều mạng đi kiếm ăn vậy.
Để có thể bắt được tiểu Mộc Yêu Phong Nhược cố gặng nặn ra một nụ cười thân thiện đồng thời đem Mộc Linh Tinh ra làm mồi nhử.
Sau thời gian một tuần trà tiểu Mộc Yêu mới tiến lại gần Phong Nhược nhưng thật kỳ lạ nó lại chẳng có hứng thú với Mộc Linh Tinh, sau khi ngó nghiêng một lúc nó lại nhảy lên mu bàn tay của hắn!
Ngay thời điểm này Phong Nhược định trở tay thật nhanh bắt lấy tiểu Mộc Yêu nhưng sau khi suy đi tính lại hắn lại không dám, bởi vì nãy đã được nhìn thấy tốc độ và phản ứng đáng sợ của Mộc Yêu rồi nên tốt nhất là không nên manh động, nó mà chạy ra thì có mơ mới bắt lại được!
Cho nên Phong Nhược vẫn đứng yên như vậy nhưng lúc này trong lòng hắn lại đang vô cùng tò mò, không biết tiểu Mộc Yêu có điên điên nhảy lên tấn công hắn không nữa? Hay là trong lúc vô tình hắn đã tạo ra một vật hoàn toàn khác với Mộc Yêu? Bởi vì theo như lời Vân sư huynh nói thì Mộc Yêu không thể nhỏ bé như thế này được!
Lúc này tiểu Mộc Yêu đang đi dạo trên mu bàn tay của Phong Nhược rồi thinh thoảng lại dùng cái móng vuốt nhỏ màu tím cào cào khiến cho hắn ngứa ngáy vô cùng!
Nhân cơ hội này Phong Nhược quan sát kĩ tiểu Mộc Yêu, lúc trước khi tiểu Mộc Yêu co nhỏ lại hắn cũng chẳng thấy có gì đặc biệt nhưng bây giờ hắn lại cảm giác nó có chút quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu rồi.
Suy nghĩ một lúc lâu trong đầu Phong Nhược chợt nhớ ra lúc hắn ở trong động quật bên dưới Khô Mộc Hải có nhìn thấy một bộ xương khổng lồ, mà tiểu Mộc Yêu này nhìn rất giống với bộ xương đó, cũng có bốn cái móng vuốt, đôi cánh bằng xương và thân hình thon dài, mà quan trọng nhất cái đầu của tiểu Mộc Yêu thì không lẫn vào đâu được, giống y như đúc, nếu bỏ ánh sáng mau tím trên người tiểu Mộc Yêu đì thì nó chính là phiên bản thu nhỏ của bộ xương khổng lồ kia rồi.
"Chà chà! Thật là kỳ quái mà, hay chỉ là trùng hợp nhỉ?"
Phong Nhược âm thầm suy tính nhưng chẳng ra được kết quả nào, nhưng hắn có thể khẳng định nếu tiểu Mộc Yêu này chính là Mộc Yêu khiến cả Tu Tiên giới nghe tên mà sợ xanh mắt thì chắc chắn nó phải có điểm gì đó đặc biệt! Vì bộ xương khô bên trong động quật dưới Khô Mộc Hải chắc chắn không phải vật bình thường, hắn nhớ lúc đó Ngân Giáp Thiên Thù nhìn thấy bộ xương khô liền bị dọa cho sợ hãi không dám nhúc nhích, đến lúc ra ngoài cách xa mấy trăm trượng mới bình tĩnh trở lại!
Hơn nữa động quật kia cũng vô cùng kì quái, bên trong toàn là xương của các loại dị thú cấp cao vô cùng hiếm thấy, hắn đoán đó có thể là chiến lợi phẩm của một con linh thú cường đại nào đó!
" Xem ra khi nào có cơ hội phải đến động quật dưới Khô Mộc Hải một lần nữa mới được, ở dưới đó có vô vàn Tiên Thiên Mộc Sát để hấp thu mà tiện đường đi xem bộ xương kia có điều gì cổ quái luôn!"
Nghĩ ngợi một lúc Phong Nhược phát hiện tiểu Mộc Yêu không có ý định tấn công hắn ,hơn nữa nhìn dáng vẻ của nó giống như đang mệt mỏi, hai chiếc cánh bằng xương nhỏ nhắn giơ lên rồi dưới con mắt soi mói của Phong Nhược biến thành một luồng ánh sáng tím chui tọt vào cổ tay hắn!
Điều này làm cho Phong Nhược sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó nhìn lại hắn thấy trên cổ tay có thêm một cái ấn ký màu tím nhạt, cái ấn kí này chỉ lớn cỡ móng tay nhưng phía trên lại khắc họa một hình tiểu Mộc Yêu vô cùng sống động.
"Chết! Chuyện gì thế này?"
Phong Nhược vô cùng kinh ngạc và không tin nổi vào mắt mình nữa, chuyện quỷ dị như thế này lần đầu tiên trong đời hắn mới thấy, nếu không phải hắn cảm thấy trong người không có gì lạ thì chắc chắn hắn đã khoét cái ấn ký này ra rồi!
Tuy vậy Phong Nhược cũng không dám chủ quan, hắn vừa vận chuyển pháp lực vừa xem phản ứng của ấn kí, cứ như vậy sau hơn nửa canh giờ hắn mới xác định được rằng sự tồn tại của ấn ký này không ảnh hường gì đến việc tu luyện và chiến đấu của hắn cả.
Thế nhưng vẫn còn một điều làm Phong Nhược không yên tâm, vì theo lí thuyết nếu tiểu Mộc Yêu mà tiến vào cơ thể hắn thì đáng lý ra hắn phải cảm nhận được nó mới đúng chứ, vậy mà không hiểu tại sao hắn đã tìm đủ mọi cách mà vẫn không thể phát hiện ra sự tồn tại của tiểu Mộc Yêu trong người mình.
Cuối cùng hắn đành tự an ủi bản thân rằng con tiểu Mộc Yêu này là do chính pháp lực của hắn tạo ra nên sau khi chui vào ngưới hắn tất nhiên không thể phát hiện được.
Trong khi Phong Nhược vẫn còn buồn bực vì chuyện của tiểu Mộc Yêu thì hắn đột nhiên phát hiện ra Chính Phản Cửu Tinh Trận Pháp bố trí bên ngoài căn phòng đang bị người khác điên cuồng tấn công!
"Bực thật! Bốn tên khốn khiếp kia đầu óc nhồi rơm à? Dám công khai tấn công ta mới sợ chứ!"
Đang bực mình vì chuyện tiểu Mộc Yêu lại gặp thêm việc này khiến Phong Nhược vô cùng giận dữ, trên tay lập tức kết ấn phóng ra pháp thuật Thuẫn Tường rồi xông ra ngoài!
"Thập Trượng Thanh Ti! Trói!”
"Thập Trượng Thanh Ti! Trói!”
Thân hình Phong Nhược còn chưa chạm đất đã nghe xung quanh vang lên liên tiếp hai tiếng quát khẽ, ngay lập tức hai đùi hắn bị hai cỗ lực lượng mạnh mẽ trói chặt!
"Thôi xong! Bốn tên khốn khiếp này đã có kinh nghiệm đối phó với mình rồi!"
Phong Nhược thầm giật mình kinh hãi, một bên vội vàng vận chuyển pháp thuật Thuẫn Tường đỡ lấy thân thể, một bên cấp tốc rút Mị Ảnh ra chém về phía hai dây Thanh Ti đang trói chân hắn. Nhưng ngay lúc này có một đạo kiếm quang màu đỏ từ xa lao tới, đạo kiếm quang này chẳng những có tốc độ cực nhanh mà lại vô cùng uy lực và ổn định, chắc chắn do một tu sỹ có thực lực cao và thuần thục Ngự kiếm thuật phóng ra!
Mà quan trọng hơn từ uy áp của kiếm quang có thể nhận thấy đây là một thanh kiếm khí cấp năm!
Không còn cách nào khác Phong Nhược đành dừng việc chặt đứt hai sợi Thanh Ti, dồn pháp lực vung Mị Ảnh lên đỡ lấy đạo kiếm quang màu đỏ, nhưng cũng vì thế mà tạo cơ hội cho hai kẻ đánh lén dùng Thập Trượng Thanh Ti trói hắn lại, chỉ trong thời gian mấy nhịp thở từ phần hông của hắn trở xuống đã bị trói thành cái bánh tét rồi!
Có thể nói bây giờ hắn đã hoàn toàn mất đi thế chủ động!
“Dừng tay!”
Lúc này có một giọng nói lạnh lẽo từ xa vang lên, đồng thời kiếm quang màu đỏ đang giằng co với Phong Nhược cũng lập tức quay trở về, không cần nghĩ cũng biết đây là cùng một đám người!
Mà Phong Nhược cũng lập tức lấy lại bình tĩnh cho nên không vội vã chặt đứt mấy sợi Thập Trượng Thanh Ti đang quấn quanh người mà lại nhìn về hướng có giọng nói phát ra, nhưng khi hắn thấy kẻ vừa lên tiếng kia thì thầm giật mình hoảng hốt, bởi vì người này có gương mặt rất giống với tên Mạc Ngôn đã bị hắn giết chết trước kia!
“Ha ha! Phong Nhược, ta đã nghe tên ngươi lâu rồi nhưng đáng tiếc khi gặp mặt lại không thể là bằng hữu, mà thôi cũng không sao cả! Hôm nay ta đến đây để nói cho ngươi biết mấy việc, thứ nhất tránh xa khảo hạch hàng năm của Kiếm Tâm Viện, thứ hai là biến đi cho khuất mắt ta! À đúng rồi, thất lễ quá, vội vàng mà quên mất cả việc quan trọng, ta xin tự giới thiệu, ta tên là Mạc Vô Ngân!”
Danh Sách Chương: