Thanh điểu ra oai, khách sợ hãi
Bánh dâng tận miệng, ngốc mới kiêng
Những cây Linh mộc phát triển cực kỳ tươi tốt, nhất là cây ở giữa đã cao đến vài chục trượng, hơn nữa tán cây cũng mở rộng ra che mát hết cả nửa sân. Mà mỗi ngày Linh mộc càng phát triển thì thiên địa linh khí càng dư thừa, thế cho nên Như Sơn trận pháp trong sân đã không thể ngăn cản được linh khí tràn ra ngoài.
"Xem ra mình cần phải bố trí một tòa Chính Phản Như Sơn trận pháp mới được! Chứ không thì chẳng bao lâu nữa, bí mật cây Linh mộc sống lại sẽ lan truyền ra ngoài mất!"
Phong Nhược tự suy tính một lúc lâu, chẳng qua hắn vừa mới trở về sân viện lập tức phát hiện ra tình huống này. Nói đến cũng thật hết cách, lúc trước hắn cứ lo lắng linh khí thiếu thốn sẽ ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện, nhưng giờ đây linh khí ngược lại dư thừa cũng thật là phiền phức!
Đáng tiếc, hiện tại tuy hắn muốn bố trí Chính Phản Như Sơn trận pháp nhưng Ngũ Hành Thạch thuộc tính thổ chỉ có khoảng chục viên, bấy nhiêu đó thì còn lâu mới đủ, vì thế trong khoảng thời gian này hắn đúng là bó tay bó chân.
Tuy rằng giá trị các loại Ngũ Hành Thạch cấp thấp đều bằng nhau, nhưng không biết vì lý do gì mà Ngũ Hành Thạch thuộc tính mộc lại có số lượng vô cùng vô tận, còn các loại thuộc tính khác lại quá thưa thớt. Đối với thuộc tính thổ, thủy hay hỏa thì còn có thể thỉnh thoảng gặp được, nhưng riêng thuộc tính kim vốn có khả năng tăng độ sắc bén của vũ khí lại căn bản không có!
Cho đến nay Phong Nhược chỉ mới nhặt được một viên Ngũ Hành Thạch thuộc tính Kim từ trên người thi ma cấp hai, mà thi ma cấp hai đó chính từ Ngũ Hành giới lưu lạc tới đây.
Phong Nhược lắc lắc đầu đem phiền não này vứt sang một bên, lúc này hắn lấy ra thanh ngọc giản màu xanh có ghi chép lại Ngự Kiếm Thuật sơ cấp kia ra xem. Khi vừa đưa một ít pháp lực vào ngọc giản thì nhất thời trong đầu hắn hiện ra vô số tin tức, những tin tức này lại khác với những chữ mà Phong Nhược đã nhìn thấy lúc trước.
Mỗi chữ, hay nói đúng hơn là mỗi nét chữ đều mạnh mẽ có lực, giống như thanh kiếm lộ ra vẻ sắc bén. Mới nhìn thoáng qua chúng không có gì bất ổn, thế nhưng khi lọt vào ánh mắt của hắn rõ ràng không phải là những chữ viết bình thường nữa, mà chính là từng tia kiếm quang múa lượn như rồng bay!
Diễn biến thần kỳ này khiến Phong Nhược không thể xem rõ và cũng chẳng hiểu được những đoạn văn tự đó, đến khi xem được mười mấy chữ thì trước mắt hắn đã dày đặc những thế kiếm biến hóa vô cùng!
Cho nên hắn chỉ có thể xem qua một chút rồi nghỉ ngơi, xong xuôi mới xem tiếp. Nhưng kỳ lạ là chỉ mới một đoạn kiếm quyết có vài trăm chữ thôi, lại khiến cho Phong Nhược phải mất tới mấy canh giờ mà vẫn chưa đọc hết toàn bộ.
Đến lúc này Phong Nhược mới đột nhiên phát hiện ra, dù cho hắn có xem qua một lượt đi nữa thì có vẻ khó nhằn vô cùng, giống như đang đọc một quyển thiên thư vậy! Chưa vội đề cập đến việc tìm hiểu cặn kẽ, bây giờ mà bảo hắn đọc lại một lần nữa ắt hẳn phải rất cố sức mới đọc xong!
"Kỳ quái ! Lẽ nào do tu vi mình không đủ sao? Hay có lẽ phần Ngự Kiếm Thuật sơ cấp này cũng không phải là đoạn bắt đầu?" Phong Nhược nghi hoặc nhủ thầm. Thật ra đối với Ngự Kiếm Thuật hắn đã ngưỡng mộ từ lâu, đồng thời cũng nắm được một ít hiểu biết cơ bản. Đơn giản mà nói, Ngự Kiếm Thuật sơ cấp hướng dẫn dùng pháp lực để thôi động thanh kiếm, sau đó ở ngoài xa trăm trượng có thể tiến hành các động tác công kích, bởi vậy cần phải có pháp lực cường đại và tinh thuần để điều khiển cho thành thạo.
Giống như lời giới thiệu, chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có đủ thực lực sử dụng Ngự Kiếm Thuật. Đương nhiên cũng sẽ có ngoại lệ, chẳng hạn như có những người có tu vi mới Luyện Khí kỳ nhưng lại thuộc nằm lòng khẩu quyết, song những người như vậy ai cũng là hạng thông minh trác tuyệt cả.
"Xem ra khiếm khuyết đúng là khiếm khuyết mà! Không có mở đầu cũng không có kết thúc, ai cũng khó mà luyện thành. Trách sao người đó lấy thứ này ra để làm phần thưởng mà chẳng chíu mày đắn đo chút nào!" Phong Nhược cảm thán vài câu xong, hắn cũng chỉ biết lắc đầu rồi ném thanh ngọc giản màu xanh đó vào lại Thắt lưng trữ vật. Hiện tại, xem ra chỉ có thể Trúc Cơ thành công mới có thể tu luyện được Đột Kiếm Quyết mà thôi, còn không thì phải chờ cơ duyên nào khác mới có hy vọng!
Giữa lúc Phong Nhược chuẩn bị ngồi xuống gốc Linh thụ để tu luyện thì Thanh điểu bỗng nhiên vỗ cánh bay ra ngoài sân, kế tiếp bỗng nhiên từ bên ngoài ấy lại truyền vào từng đợt gào thét thảm thiết.
"Quái! Chuyện gì xảy ra thế này?" Phong Nhược không chần chừ chút nào lập tức lao ra ngoài viện. Hắn chỉ thấy ở phía trước, xa xa hơn trăm trượng có hai tên đệ tử Trấn Thiên Tông đang ôm đầu nằm bẹp dưới dất, xem chừng nhúc nhích một ly cũng không dám. Mà con Thanh điểu kia lại có bộ dáng dương dương tự đắc, lâu lâu đập cánh vài cái khiến cho hai tên đang nằm dưới đất run rẩy gào khóc, kêu cha gọi mẹ!
Vừa nhìn thấy cảnh này Phong Nhược thật dở khóc dở cười, con chim quỷ này thật quá càn rỡ mà! Người ta chưa chọc giận gì nó, lại còn ở cách sân xa đến hơn trăm trượng nữa chứ... thật đúng là... rảnh rỗi sinh... nông nỗi mà!
"Ê ê! Dừng lại, dừng lại!" Phong nhược nhanh chóng tiến lên ngăn Thanh điểu lại, sau đó tỏ vẻ rất áy náy đỡ hai người đang nằm bẹp dưới đất đứng dậy.
"Hai vị sư huynh, xin lỗi các vị. Điều này... ơ...? Là các ngươi!"
Vừa thấy rõ diện mạo hai người bọn họ, vẻ áy náy trên mặt Phong Nhược lập tức biến mất, mà thay vào đó là nụ cười tinh quái. Thì ra hai tên này chính là thủ hạ của Cảnh Tam ở Nam Hoa Viện, lúc trước Phong Nhược đã quyết đấu với đám người Đại Đầu Chương, chính xác là hai tên này cũng có tham gia vào.
"Ai da! Hai vị không chút hòa khí nào cả! Đã tới đây mà cũng chả thèm gọi tại hạ một tiếng, để tại hạ tận tình gia chủ chứ! Ê con chim kia..., thay ta tiếp đãi hai vị khách quý đi!"
"Ấy đừng... đừng...! Phong Nhược sư đệ, ngươi đại nhân đại lượng a! Chúng ta xin nhận sai không được sao?" Hai người bọn họ liền khóc rống lên khiến Phong Nhược vô cùng kinh ngạc. Đây là chuyện gì vậy? Hắn chỉ mới ra vẻ uy hiếp một chút mà thôi, bởi vì căn bản là con chim quỷ kia không nghe lời hắn mà, nhưng chưa gì hết sao hai tên này lại khóc lóc thảm thiết thế.
"A! Biết sai là tốt rồi! Nói đi, các ngươi dự định sửa sai bằng cách nào đây?" Phong Nhược cố gắng nhịn cười để ra vẻ.
Vừa nghe Phong Nhược nói, bốn con ngươi của hai tên đó liền sáng rực. Sau khi nháy mắt với nhau một phát, một trong hai tên đó chắp tay nói: "Phong Nhược sư đệ, ngươi cứ ra giá đi! Muốn thế nào ngươi mới chịu đổi lại thanh Xích Long kiếm?"
"Thanh Xích Long kiếm? Đổi à?" Phong Nhược ngẩn ra nhưng lập tức liền hiểu rõ mọi việc. Hẳn là hai vị này muốn chuộc lại Xích Long kiếm của Cảnh Tam đây mà, dù sao thì kỳ tỷ thí hàng năm cũng sắp bắt đầu rồi, nếu tên Cảnh Tam kia không có thanh kiếm thuận tay này thì chắc chắn thực lực sẽ giảm mạnh.
Trầm ngâm một lúc, trong đầu Phong Nhược đã lướt qua vô số ý niệm. Thanh Xích Long kiếm này thật ra cũng không tệ, thậm chí nếu so sánh với thanh kiếm hắn đang sử dụng hiện nay thì tốt hơn rất nhiều. Hắn vốn dự định lưu lại cho mình dùng, nhưng đáng tiếc Xích Long kiếm có thuộc tính hỏa, nếu vào tay hắn thì không thể phát huy được tác dụng lớn nhất, cho nên trong thời gian qua hắn chỉ có thể để đó mà đợi sau này có thời cơ thích hợp sẽ đem bán đi.
Vấn đề là hắn có nên đem trả Xích Long kiếm lại cho Cảnh Tam hay không? Phong Nhược chỉ do dự một chút rồi lập tức quyết định. Thực tế hắn không thể tham dự cuộc tỷ thí hàng năm lần này, nhưng về phần Lam Lăng tuy có thể tham gia nhưng cũng không có tư cách đánh một trận với Cảnh Tam. Nếu thay vì bán đi chuôi Xích Long Kiếm này để kiếm lời, sao không đổi cho Cảnh Tam biết đâu cũng có hời thì sao.
Nghĩ đến đây đầu tiên Phong Nhược cười to lên. Lúc này, hắn mới xoay người tủm tỉm cười nói: "Hết thảy đều dễ bàn thôi! Chẳng hay các ngươi muốn dùng điều kiện gì để đổi lấy thanh Xích Long kiếm đó?"
Hai tên liếc nhìn nhau, do dự một lúc rồi nói: "Phong Nhược sư đệ, Cảnh sư huynh đã nói nếu như ngươi chấp nhận để chúng ta chuộc lại thanh Xích Long kiếm thì toàn bộ ân oán giữa huynh ấy và ngươi đều xóa bỏ, hơn nữa còn có thể biếu tặng đệ một ngàn viên Ngũ Hành Thạch xem như bồi thường!"
"Một ngàn sao? Hình như có vẻ hơi lỗ đấy? Theo ta biết thì một thanh kiếm cấp ba ít ra cũng có giá hai ngàn viên Ngũ Hành Thạch. Hơn nữa giá này còn chưa tính thêm phần cường hóa, vì thế thanh Xích Long kiếm này ta nghĩ cái giá cũng không thấp đến thế đâu" Phong Nhược vừa nói vừa lấy Xích Long Kiếm ra, cầm trên tay vung vẩy giả bộ cẩn thận xem xét.
"Ách...! Ý của Phong Nhược sư đệ là ... ?"
"Ý của ta ư?" Phong Nhược mỉm cười, Xích Long Kiếm trong tay múa vài vòng tạo nên những âm thanh "vút vút". Sau đó hắn găm kiếm vào mặt đất, phủi tay nói: "Rất đơn giản, ta cũng sẽ không làm khó dễ các ngươi. Vẫn cứ giữ mức giá một ngàn viên Ngũ Hành Thạch nhưng ... tất cả đều có thuộc tính thổ cho ta!"
"Á...! Một ngàn viên Ngũ Hành Thạch thuộc tính thổ? Phong Nhược sư đệ, điều kiện này hình như có vẻ khó quá! Hơn nữa trong thời gian ngắn thế này làm sao thể đổi kịp được, từ hôm nay đến ngày tỷ thí cũng chẳng còn bao lâu, căn bản không kịp thời gian đâu!"
Hai tên đó có nói ra mà có vẻ nhức đầu. Thật ra mà nói, đối với phần đông người tu đạo thì ngoại trừ Ngũ Hành Thạch thuộc tính kim cực kỳ khó kiếm ra, hầu đều có các loại thuộc tính khác lẫn lộn nhau. Dù sao cũng chỉ có người tu đạo tinh thông trận pháp mới phá lệ xem trọng một loại thuộc tính riêng lẽ, cho nên nếu bình tĩnh xem xét lại thì điều kiện này của Phong Nhược cũng không quá hà khắc.
Nhưng vấn đề chính là ngoại trừ Ngũ Hành Thạch thuộc tính mộc ra thì số lượng các thuộc tính còn lại cũng quá ít, nếu muốn đổi từ trong tay kẻ khác thì chẳng biết đến khi nào mới có đủ một ngàn viên.
"Thôi như vầy đi, ngoại trừ thuộc tính mộc và kim ra thì ta đều cần ba loại thuộc tính còn lại. Như vậy là được rồi chứ!" Trước đó hai tên này lo lắng cũng có cơ sở, nên Phong Nhược liền nhường một bước. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là trong bốn loại trận pháp cơ sở thì trừ Phong Hành trận pháp ra, ba loại còn lại vừa vặn cần dùng đến ba thứ thuộc tính khác của Ngũ Hành Thạch chính là thủy, hỏa và thổ.
Vừa nghe qua điều kiện của Phong Nhược, hai tên đó rốt cuộc thở phào một hơi nhẹ nhõm lập tức cáo lui. Mặc kệ thế nào đi nữa, việc thu hoạch ba loại Ngũ Hành Thạch cũng dễ dàng hơn là một loại, chỉ cần hô hào đám đệ tử đông đảo của Nam Hoa Viện là có thể hoàn thành.
Nhìn bóng dáng hai tên đó rời đi, Phong Nhược mới tủm tỉm cười. Hắn vốn đang đau đầu nghĩ cách kiếm thêm Ngũ Hành Thạch thuộc tính thổ, thì may sao có người tận tay dâng bánh thế này, nếu không gặm một phát thì mới là thằng ngu á.
"Kế tiếp nên nỗ lực thăng trưởng tu vi lên Luyện Khí hậu kỳ cái đã, chỉ như thế mới có cơ hội trùng kích bình cảnh Trúc Cơ. Mặc dù mình có Mộc Linh Thạch tương trợ nhưng không thể chủ quan được, trong Tu Tiên Giới này cao thủ nơi nơi đều có!" Phong Nhược hơi trầm ngâm suy nghĩ, chẳng hạn như nam tử hôm nay hắn gặp ở Tiếp Thiên Phong trên Thượng Tam Viện kia, phỏng chừng chỉ cần giơ tay nhấc chân thôi lập tức hắn sẽ tan thành tro bụi. Đối mặt với cao thủ mạnh mẽ cỡ đó, hắn căn bản không có năng lực chống cự!
Thoáng nhìn qua con Thanh điểu còn bay vòng vòng lơ lửng trên cao kia, Phong Nhược huýt dài một tiếng!
"Điểu huynh! Biểu hiện hôm nay của ngươi không tệ, lát về ta thưởng cho một cái bánh gạo nhé! Chịu không?”
Danh Sách Chương: