Mục lục
Phong Ngự
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Là ngươi ?” Ninh Viễn đang đứng trên bậc thang cao mà nhướng mày nhìn xuống Phong Nhược, sau đó lại nói một câu hết sức ngắn gọn “Chịu nhận lỗi thì chuyện này xem như xong !”

“Ninh sư huynh, sao có thể dễ dãi với tiểu tử này được ? Ít nhất cũng phải đưa hắn đến hộ pháp giám luật để giáo huấn một phen !” Bùi Thiệu đứng kế bên nghe được lời nói của Ninh Viễn liền nhịn không được mà phàn nàn.

Tuy nhiên gã Ninh Viễn kia lại tỏ vẻ như không nghe thấy, chỉ hời hợt nhìn Phong Nhược, lộ vẻ không tán thưởng cũng chẳng tỏ ra chán ghét, bởi gã cho rằng việc tiếp xúc với hạng người thấp kém như Phong Nhược vốn là một việc quá mức dư thừa.

Phong Nhược cảm giác khó chịu với ánh mắt của Ninh Viễn, tuy nhìn sơ qua có vẻ như rất ôn hòa nhưng sâu bên trong lại để lộ ra một thái độ trịch thượng, tựa như gã đang ngó xuống mọi sinh linh trong thiên hạ vậy.

“Do bọn hắn sai chứ không phải ta !” vẻ mặt của Phong Nhược vẫn bình tĩnh như cũ, lúc trước chuyện Ninh Viễn khinh rẽ “bố thí” cho hắn năm viên Ngũ Hành Thạch hắn có thể bỏ qua, nhưng bây giờ rõ ràng gã vẫn bày ra bộ dáng này... , gã cho rằng mình là thần thánh hay sao chứ ?

Ánh mắt của Ninh Viễn bỗng chốc dừng lại pha lẫn chút tức giận, thân phận gã là ai mà không rõ sao ? Trong đám đệ tử đời thứ ba của Thanh Vân Tông gã được xem như có danh vọng hơn xa bọn họ, cho dù tam đại ác bá thì tính là gì chứ ? Chẳng phải bọn họ cũng cần các loại linh đan trong tay gã sao, lúc bình thường chỉ cần thốt ra một câu thì chẳng có tên đệ tử đời thứ ba nào dám nghịch ý gã ? Thế mà tên tạp dịch nhỏ nhoi này lại quá mức cuồng vọng rồi !

Ánh mắt Ninh Viễn chỉ hơi lóe lên một chút, lập tức có một kẻ sắc mặt lạnh lùng trong đám đệ tử đời thứ ba tiến lên phía trước, “vụt” một tiếng rồi rút thanh nhị phẩm kiếm khí sau lưng ra, chỉ về phía Phong Nhược lạnh lùng bảo “Ngươi không phục à ?”

Tiếng nói của tên này vừa mới dứt, lập tức mọi người xung quanh có thể cảm nhận được một luồng lãnh ý giá rét, ngay cả bọn người Bùi Thiệu cũng nhịn không được mà lui về phía sau vài bước.

Ánh mắt của Phong Nhược lại ngưng trọng nhìn về phía người này, tên gã là Vi Đà, một thủ hạ thân tín của Ninh Viễn, tu vi gã đã đạt đến Luyện Khí hậu kỳ, với thực lực này hoàn toàn có thể nằm trong năm kẻ mạnh nhất Thiên Cơ Viện. Chỉ có điều người này gần đây rất ít khi xuất hiện, cũng giống như Ninh Viễn, hắn không tham gia vào việc tranh giành giữa Thiên Xu Viện và Thiên Cơ Viện, nhưng nếu có ai dám mạo phạm vào uy nghiêm của Ninh Viễn thì sẽ bị hắn đánh cho sống dở chết dở mà chưa từng có ngoại lệ.

Lúc này động tĩnh trước lối vào Thiên Cơ đại điện đã thu hút sự chú ý của rất nhiều đệ tử Thiên Cơ Viện, có lẽ do hộ pháp truyền công không ở đây nên bỗng chốc mọi người chen chúc đi ra, khiến cho bậc thang cao ba trượng kia chật ních mười mấy tên đệ tử Thiên Cơ Viện đứng đó xem náo nhiệt.

Nhưng Phong Nhược lại không quan tâm những chuyện này, hắn chỉ một mình lẻ loi đứng bên dưới, mắt nhìn chằm chằm vào Vi Đà ở trên kia, dường như hắn dự định đơn thân chống lại hơn chục tên đệ tử phía trên bậc thang kia vậy.

Loại hào khí quỷ dị này khiến cho tất cả mọi người không nhịn được mà nín thở, liền tò mò nhìn xuống kẻ lạ mặt đang đứng dưới kia, thật ra đa số bọn họ cũng không quá lạ lẫm, bởi vì ngay lúc này... dường như bọn hắn mới nhận ra mình thật sự quen biết người này, sắc mặt bọn họ tuy bình tĩnh nhưng chẳng hiểu tại sao trong lòng lại ngầm sinh ra một loại khí thế kiên nghị tựa như ngọn núi cao không thể lay chuyển nỗi !

“Ta không phục !” giọng nói của Phong Nhược không quá lớn nhưng rất trầm ổn, đồng thời lộ ra vẻ vô cùng tự tin !

“Hừ !” Ninh Viễn đứng trên bậc thang nhìn xuống nhẹ nhàng hừ một tiếng, thế nhưng tiếng hừ lạnh này lại khiến cho nội tâm của rất nhiều đệ tử Thiên Cơ Viện đứng bên cạnh thấp thỏm không yên !

Khác với trường hợp Lam Lăng dùng vũ lực để chấn nhiếp, riêng Ninh Viễn này chính là tài thần, có thần thông quảng đại bên trong Thiên Cơ Viện, rất nhiều nhóm săn thú đã vì Ninh Viễn mà thu thập linh dược, rồi sau đó cũng đạt được linh đan với giá hời hơn rất nhiều so với thị trường, ví như đội săn của Khúc Vân cũng đang chuẩn bị cho nhiệm vụ đi hái linh thảo vào đợt tới chẳng hạn.

Có thể nói, nếu như Ninh Viễn ra lệnh cho cả đám đệ tử đời thứ ba Thiên Cơ Viện toàn lực đối kháng với Sở Thiên của Thiên Xu Viện, thì chắc chắn gã sẽ chiếm thượng phong, tiếc rằng Thiên Xu Viện cũng là mối mai buôn bán với Ninh Viễn, nên đương nhiên bọn họ sẽ đứng ở thế trung lập.

“Cộc cộc cộc !” Vi Đà sải bước đi xuống từng bậc thang, rồi bày ra tư thế hào sảng đứng cách Phong Nhược ba trượng, với tư cách là tâm phúc đáng tin cậy của Ninh Viễn đương nhiên gã có thể hiểu được sự bất mãn tột độ trong tiếng hừ lạnh kia, thế nên gã nhất định phải giáo huấn thật kỹ tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này một chút !

“Ba chiêu ! Chỉ cần ngươi cản được ba chiêu của ta thì chuyện này coi như kết thúc !” Thân hình của Vi Đà còn cường tráng hơn cả Phong Nhược một chút, lập tức từ trên người gã phát ra một loại uy áp có khí thế cường đại, nếu là kẻ nhát gan thì chỉ cần bị ánh mắt đó dừng lại đôi chút, cũng đủ để tự nguyện nhận thua rồi !

“Thật không nghĩ tới ... tên Vi Đà này cũng đã từng giết người qua !” Phong Nhược nhàn nhạt nhìn qua Vi Đà, khí tức hung hãn của tên này không thể là giả được, nhưng chỉ vẻn vẹn đến thế là cùng, bởi so với việc giết người, gã đó cũng chỉ được tính là kẻ mới nhập môn mà thôi, Phong Nhược căn bản không thể dập tắt loại sát khí này, nhưng hắn lại có thể dễ dàng kiểm soát được nó.

“Được thôi ! Xin chỉ giáo !” Phong Nhược mỉm cười, trên nét mặt không hề xuất hiện chút sợ hãi, càng không có vẻ vui mừng nào, mà đơn giản chỉ là trạng thái hết sức bình thản !

“Dừng tay ! Các ngươi đang làm gì vậy ?” Nhưng đúng vào lúc này, âm thanh vô cùng tức giận của Lam Lăng nhanh chóng truyền đến, vừa rồi nàng không có mặt trong Thiên Cơ đại điện, hiển nhiên đã có đệ tử Thiên Cơ Viện lặng lẽ báo tin cho nàng biết.

“Vi Đà ! Mau lui ra ! Ức hiếp đệ tử mới nhập môn thì làm sao xứng đáng là anh hùng hảo hán chứ !” Lam Lăng cưỡi ngân sắc đại điêu lượn quanh một vòng rồi lao nhanh xuống, nhưng gương mặt xinh đẹp của nàng lại lạnh như băng, đôi mi thanh tú “dựng ngược” lên, bộ dáng đằng đằng sát khí.

“Ha ha ! Lam sư muội đã hiểu lầm rồi, hai người bọn họ chỉ đang luận bàn, vẻn vẹn trong ba chiêu mà thôi, thật đúng lúc có Lam sư muội tới đây phân định, còn về phần thưởng cho người thắng cuộc chính là một viên Chỉ Huyết Đan !”

Lúc này gã Ninh Viễn ở trên bậc thang kia lại cười ha hả nói ngay, kế tiếp hắn lập tức híp mắt lại, không đợi Lam Lăng mở miệng ngăn cản liền trưng ra bộ dáng điềm đạm nói với Phong Nhược : “Phong Nhược, ngươi cảm thấy như thế nào ? Nếu như không nắm chắc thì hãy nhận thua ngay bây giờ đi ! Ta nghĩ mọi người cũng không ai chê cười ngươi đâu !”

Nghe được lời khiêu khích của Ninh Viễn, Lam Lăng lập tức nhíu đôi mày xinh đẹp lại, ánh mắt nhìn đăm đăm về phía Phong Nhược, hiển nhiên nàng còn cho rằng Phong Nhược đã đem lời cảnh báo trước đây của nàng trở thành lời gió thoảng qua tai, nay lại còn dám ở ngay tại Thiên Cơ đại điện này mà sinh sự nữa ?

Thế nhưng Phong Nhược lại làm lơ ánh mắt như muốn giết người kia của Lam Lăng, mà chuyển ánh mắt tập trung vào viên Chỉ Huyết Đan ở trong tay của Ninh Viễn, rồi bỗng cười cười nói với Vi Đà, “Mời !”

“Tiểu tử cuồng vọng !” Lúc này Vi Đà đã hoàn toàn bị bộ dáng điềm nhiên như không của Phong Nhược chọc giận, gã dữ tợn quát lên một tiếng, hai món trang phục Lăng Vân trên người bỗng nhiên phát ra hào quang, đồng thời dường như cùng lúc đó thanh nhị phẩm kiếm khí trong tay hắn cũng bộc phát ra một đạo hỏa diễm dài vài thước, tiếp theo hai chân giẫm ngay tại chỗ rồi nhảy lên cao cách mặt đất chừng hơn trượng, gã dùng thế thiên quân vạn mã ầm ầm nện xuống dưới Phong Nhược đang đứng cách đó khoảng ba trượng !

Vừa nhìn thấy một màn này... , cơ hồ nét mặt của tất cả đệ tử đời thứ ba đều lộ ra vẻ không đành lòng, một đòn tấn công này của Vi Đà chẳng những vô cùng mãnh liệt, mà còn phối hợp với một kích toàn lực của thanh nhị phẩm kiếm khí, dù cho đối mặt là một tảng đá lớn chắc chắn cũng bị chém thành hai khối, trong khi Phong Nhược vốn chỉ là đệ tử mới nhập môn với tu vi Luyện Khí sơ kỳ thì sao có thể trốn thoát được chứ ? Thậm chí lúc này, ngay cả Lam Lăng cũng đã chuẩn bị tùy thời mà ra tay can thiệp !

Nhưng ngay khi một kích thanh thế vô cùng to lớn của Vi Đà sắp bổ xuống tới nơi, thì mọi người lại ngạc nhiên phát hiện ra thân hình của Phong Nhược vô cùng quỷ dị mà thoái lui liên tục về sau ba trượng, rất đúng lúc vừa kịp né một đòn trí mạng của Vi Đà.

“Ầm !” mặt đá xanh trên nền đất bỗng chốc bị nổ tung thành mấy trăm mảnh mà bay tán loạn bốn phương tám hướng, bởi vậy có thể thấy được công kích của Vi Đà mạnh bạo đến cỡ nào !

Thế nhưng Vi Đà còn chưa kịp thu hồi thanh kiếm để tiến hành công kích thêm nữa, thì Phong Nhược bỗng nhiên nương theo đống đá vụn đang bắn tứ tung kia mà bay vọt lên cao, với một phương thức không ai có thể tưởng tượng ra ... hắn giẫm lên hai khối đá vụn mà phá không băng qua khoảng cách ba trượng …, rồi trực tiếp nhắm thẳng hướng đến đỉnh đầu của Vi Đà vọt tới !

Gần như cùng lúc đó, hai chân của Phong Nhược liên tục đá vào sau ót của Vi Đà, rồi mượn lực phóng ngược về sau tựa như cánh chim to lớn lui lại chừng ba trượng, sau đó khoanh tay đứng yên !

Mãi đến lúc Vi Đà luống cuống xoay người lại, Phong Nhược mới nhàn nhạt thốt ra một câu.

“Ngươi thua rồi !”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK