Chỉ vào tên tuổi của Thục phi hai mươi năm trước, với cháu gái của Thục phi, cũng là hoàng đế chỉ hôn cho cháu gái của mình, đó là điều cực kỳ thỏa đáng.
Vốn mọi người đang ngấm ngầm chế nhạo Kiều Linh Nhi bị vứt bỏ, nhưng vào giờ khắc thánh chỉ xuống đến Kiều gia, Hoàng thượng tự mình chỉ hôn cho Kiều tứ tiểu thư cùng Thừa tướng đương thời, khiến danh tiếng của Kiều Linh Nhi một lần nữa vang xa.
Thừa tướng Tông Chính Dập, là một nam tử tiếng tăm đầu ngọn gió tuyệt đối không đứng dưới công tử Phong Khinh đệ nhất thế gia. Phong Khinh theo thương nghiệp, Tông Chính Dập theo chính trị, Phong Khinh văn võ song toàn, Tông Chính Dập tài đức vẹn toàn, tính tình hòa nhã thân thiện, tuyệt nhiên không thua Phong Khinh chút nào.
Điều duy nhất khiến người ta cảm thấy tiếc nuối, là Tông Chính Dập không biết võ, chỉ có một điểm này, là không bằng với Phong Khinh.
Bên ngoài xôn xao, thánh chỉ vừa đến liền lập tức truyền khắp toàn bộ kinh thành, nhưng ở trong Kiều phủ, bầu không khí lại âm trầm đáng sợ.
“Lão gia, bây giờ nên làm gì đây?” Tần thị khẩn trương hỏi Kiều Chiến, các bà ấy đều sinh ra ở danh môn, đạo thánh chỉ này của Hoàng thượng, chính là triệt để đưa Kiều gia bọn họ gắn liền cùng một chỗ với Hoàng thất.
Kiều Chiến không nói thở dài, chuyện này đi xa ngoài dự liệu của ông, vốn thoái hôn với Phong Khinh liền tưởng rằng Kiều Linh Nhi có thể có được hạnh phúc, nhưng không nghĩ tới lại hấp dẫn đến Hoàng thất.
“Cha, Tứ tỷ thực sự phải thành thân với Thừa tướng à?” Vẻ mặt Kiều Dực Thần cũng âm trầm, đầy lo âu.
“Cha, vì sao Hoàng thượng nhất định phải mượn sức Kiều gia chúng ta làm thế lực?” Kiều Dực Hạc không hiểu là ở chỗ này, Võ đế năm xưa nếu đã lên ngôi xưng hoàng, thế lực khắp nơi hẳn là đều cùng hắn không liên quan, hơn nữa Kiều gia chỉ là một thương nhân, đối với triều đình không tạo thành bất kỳ uy hiếp gì mới phải. Cho dù là đệ nhị thế gia, bên trên còn có đệ nhất thế gia, cùng với tứ đại thế gia khác.
Kiều Dực Thuật đi lên chính sảnh, nói: “Tam đệ, Hoàng thượng cũng không phải chỉ vì chính hắn lôi kéo thế lực, mà là vì Thái tử tập hợp thế lực.”
“Nhị đệ, nói lời này là như thế nào?” Kiều Dực Lân hỏi.
Kiều Dực Thuật bước đi thong thả, nói: “Vô luận là triều đại nào, hoàng thất nhất định sẽ có tranh đoạt ngai vàng. Tại triều đình Võ đế này, có thể có năng lực leo lên ngai vàng Hoàng đế chỉ có Thái tử cùng Tam hoàng tử.”
“Thái tử là con của quý phi, cũng không phải là con của Hoàng hậu sinh ra, nhưng Hoàng thượng lại lập trưởng tử làm Thái tử; Tam hoàng tử chính là Hoàng hậu sở sanh, lẽ ra trở thành Thái tử, leo lên đế vị. Thái tử văn thao vũ lược, Tam hoàng tử chiến công hiển hách, bọn họ là người có khả năng kế thừa ngôi vua nhất, Nhị đệ, đệ muốn nói không phải là những điều này?” Kiều Dực Lân dò hỏi.
“Không sai.” Kiều Dực Thuật gật đầu, nói: “Nguyên nhân chính là như thế, Hoàng thượng mới có thể vì Thái tử lôi kéo thế lực.”
“Hoàng thượng phải giúp Thái tử đối phó Tam hoàng tử?” Kiều Dực Thần kinh ngạc nói. Nếu như Hoàng thượng thực sự lôi kéo thế lực Kiều gia cho Thái tử, như vậy há lại không phải là đối phó Tam hoàng tử?
Kiều Chiến thở dài nói: “Gia tộc của hoàng hậu Trần thị thế lực hùng hậu, là nữ nhi của tộc trưởng Duệ tộc phương bắc nước Nam Võ ta, Duệ tộc đối với nước Nam Võ dã tâm bừng bừng, nếu như Tam hoàng tử bước lên ngai vàng, e rằng Duệ tộc cũng sẽ thừa cơ nổi dậy.”
“Đó là lí do mà Hoàng thượng chịu giúp Thái tử giành được ngôi vua sao? Vậy tại sao muốn Kiều gia chúng ta?” Kiều Dực Hạc nhíu chặt chân mày, Kiều gia bọn họ an phận, cũng không ra mặt, nhưng lại cứ như vậy, bị đẩy tới đầu sóng gió.
“Đó là bởi vì quan hệ của Ngũ hoàng tử cùng Phong công tử đệ nhất thế gia rất tốt, Ngũ hoàng tử cùng Tam hoàng tử là huynh đệ ruột thịt cùng một mẹ. Về tình về lý, Phong gia phải đứng ở trên lập trường của Tam hoàng tử!” Kiều Dực Thuật phân tích cho bọn hắn, “Chỉ có điều, Phong Khinh người này thâm tàng bất lộ, ai cũng không thể xác định trong lòng hắn đang suy nghĩ gì!”
Tính tình Phong Khinh khiến người ta thoạt nhìn giống như tên của hắn, vân đạm phong khinh, nụ cười ấm áp trên mặt kia khiến cho không người nào có thể biết được hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì, cho nên khi hắn ở đây, là ủng hộ Thái tử hay Tam hoàng tử cũng không thể cho ra một kết luận chắc chắn.
“Quả nhiên là xảo quyệt!” Kiều Dực Lân hung hăng nắm chặt quyền, cũng khó trách Võ đế có thể đăng cơ xưng đế, cũng là bởi vì hắn có thủ đoạn, có năng lực, có mưu kế, cho nên mới có thể leo lên ngai vàng vốn không thuộc về hắn kia.
Kiều Dực Hạc tán đồng vuốt cằm nói: “Gừng càng già càng cay!”
Trầm lặng, hồi lâu, trong đại sảnh nháy mắt hoàn toàn yên tĩnh, Nhị phu nhân Phương thị mới rưng rưng có chút run rẩy hỏi: “Lão gia, bây giờ chúng ta phải làm gì chứ? Thánh chỉ đã xuống…”
Gương mặt Kiều Chiến cũng mệt mỏi, ông sống hơn nửa cuộc đời, lại không nghĩ rằng sẽ gặp phải loại cục diện ngày hôm nay, quả thực khiến người ta không biết phải làm sao.
“Tùy cơ ứng biến, Nhị nương, cha, tất cả mọi người không cần quá lo lắng.” Kiều Linh Nhi chậm rãi đi vào trong đại sảnh, thần sắc thản nhiên. Trước đó bọn họ nói nàng đều đã nghe được, tình thế đại khái nàng cũng rõ ràng, Kiều Dực Thuật suy nghĩ không sai, nàng cũng cân nhắc không sai biệt lắm, nói chung quan hệ trong đó lợi hại sâu xa liên lụy đến cũng không chỉ một chút như thế.
“Linh Nhi, sao con lại tới đây?” Tần thị bước nhanh tiến lên trước, nắm tay của Kiều Linh Nhi.
“Nương.” Kiều Linh Nhi mỉm cười với Tần thị, vỗ vỗ tay của bà, ý bảo bà không nên khẩn trương thái quá.
“Linh Nhi, lẽ nào muội muốn… gả cho Thừa tướng ư? Muội cũng biết dụng ý tứ hôn của Hoàng thượng lần này?” Kiều Dực Hạc nhíu mày hỏi, đây là quan hệ tới chính trị, đồng thời cũng sẽ bởi vì một lần tứ hôn này cho Kiều gia một hình thức cố định.
Kiều Linh Nhi lạnh nhạt nói: “Nếu như không lấy chồng, chẳng phải là kháng chỉ, phạm tội khi quân, đem giết cửu tộc.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt đám người Kiều Chiến đồng thời âm trầm xuống. Kháng chỉ chính là phạm tội khi quân, từ xưa hoàng đế có quyền lực như vậy, chỉ cần hắn nói một câu, là có thể khiến một gia tộc nhà tan cửa nát.
Trong đại sảnh lại lần nữa rơi vào trong trầm mặc, Kiều Linh Nhi nhìn bốn phía chung quanh, nơi này mỗi người đều là thật tâm đối tốt với nàng, cũng từ đáy lòng để cho nàng cảm thấy ấm áp mà trước đây chưa từng cảm thụ qua. Trước đây chỉ có hai người nàng và Lam Táp, đều là trẻ mồ côi, hiện tại, đây là một mái nhà ấm áp chân chính.
“Cha, nương, mọi người đều không cần lo lắng, cho dù gả đi, con cũng sẽ chiếu cố mình thật tốt.” Kiều Linh Nhi vốn chưa hề để ý yêu cầu của hắn, thế nhưng hiện tại nàng có lo lắng, mặc kệ thế nào, cũng không thể để cho bất cứ người nào của Kiều gia bị thương tổn. Nguyên do cũng bởi vì nàng vừa mới cùng Phong gia thoái hôn, khiến hoàng thất có thể thừa dịp, về tình về lý, nàng đều phải thay thế Kiều Linh Nhi trước kia, bảo hộ người nhà của mình.
“Linh Nhi…” Thanh âm Kiều Chiến có chút nghẹn ngào, ông không hy vọng nữ nhi có điều miễn cưỡng, con bé là người tất cả bọn họ đều yêu mến trong lòng!
Kiều Linh Nhi khẽ cười, trên mặt một tia ủy khuất cũng không có. Ngưng Hương cắn môi, nước mắt thi nhau chảy xuống.
Sau khi rời khỏi đại sảnh, Kiều Dực Thần cùng Kiều Dực Thuật đưa Kiều Linh Nhi trở về phòng nghỉ ngơi.
Đi một hồi, Kiều Dực Thần rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi: “Nhị ca, nếu như Hoàng thượng thực sự là vì Thái tử tập hợp thế lực, tại sao không phải là tứ hôn cho Tứ tỷ cùng Thái tử, mà là cho Thừa tướng?”
“Cái này…” Kiều Dực Thuật trong lòng chấn động, có phần do dự nhìn về phía Kiều Linh Nhi.
Kiều Linh Nhi ưu nhã cười một tiếng, “Dực Thần, sở dĩ tứ hôn cho Tứ tỷ cùng Thừa tướng, đó là bởi vì Thừa tướng vốn do Hoàng thượng đào tạo, Thừa tướng và Thái tử thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, chính là tâm phúc của Thái tử, là người của Thái tử; về phần tại sao không phải là trực tiếp tứ hôn cho Thái tử, đó là bởi vì Tứ tỷ đệ cùng Phong công tử trước kia đã từng có hôn ước, kinh thành đồn đãi Kiều gia Tứ tiểu thư bị Phong gia từ hôn, hoàng thất đâu bỏ qua điều này, cho nên mới phải gả Tứ tỷ đệ cho Thừa tướng đại nhân tâm phúc của Thái tử, hiểu không?”
Nghe Kiều Linh Nhi giải thích, Kiều Dực Thần càng tức giận hơn, hoàng thất quá ỷ thế hiếp người!
Kiều Dực Thần nhìn Kiều Linh Nhi vân đạm phong khinh, quả thật nàng như miêu tả rất khinh đạm, thế nhưng cũng đem mấu chốt trong đó chỉ điểm ra.
Nữ tử bị từ hôn nếu như gả vào hoàng thất, nhất định bị người chỉ trích, hoàng thượng làm như vậy, dĩ nhiên là để bảo đảm danh dự cho Thái tử, bằng không Hoàng thượng đích thân hạ chỉ dĩ nhiên chính là Thái tử phi, khó tránh bị người chê cười, liền tìm một người khác.
Trên mặt Kiều Linh Nhi cũng không cho thấy chút ưu tư nào, nhưng đáy lòng hiện lên lãnh ý, bất luận thế nào, sự việc hiện tại đã đến loại trình độ này, thì nàng cũng phải chuẩn bị thật tốt một chút. Nếu không đụng vào ranh giới cuối cùng của nàng thì nàng có thể xem như không biết, nếu như chạm đến nghịch lân của nàng, nàng sẽ không cứ khoanh tay đứng nhìn như vậy, mặc cho người khi dễ!