• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Linh Nhi…” Tần thị từ phía trong đi ra thì thấy Kiều Linh Nhi, trong lòng nói không kích động hoàn toàn là gạt người.

Kiều Chiến cùng mấy huynh đệ Kiều gia nhìn thấy Kiều Linh Nhi đương nhiên cũng cùng lộ ra khuôn mặt tươi cười, thay đổi vẻ nghiêm túc trên mặt trước đó.

Lấy Kiều Chiến dẫn đầu, toàn gia đều đi tới trước mặt của Kiều Linh Nhi cùng Tông Chính Dập, thời điểm trông thấy Tông Chính Dập đều mang theo chút nghiêm túc.

“Tham kiến Thừa tướng!” Thân phận Tông Chính Dập đặt ở nơi này, Kiều Chiến cho dù có vô số bất mãn với lần tứ hôn này, nhưng cuối cùng phép tắc giữa thần dân này ông vẫn nên tuân thủ, miễn để người ngoài nói ra nói vào.

“Tham kiến Thừa tướng!” Phía sau kể cả Phong Khinh cũng đều hành lễ với Tông Chính Dập.

Tông Chính Dập thấy vậy vội đưa trả Kiều Dực Mẫn lại cho Kiều Linh Nhi, nửa đỡ Kiều Chiến nói: “Nhạc phụ, nhạc mẫu, đại ca, nhị ca, tam ca, Phong công tử, đều không cần đa lễ, đây không phải trong triều, ta cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.”

Thanh âm ôn nhã khiến người Kiều gia đồng thời sinh ra hảo cảm, không có chút dáng vẻ kiêu ngạo, mà một câu nhạc phụ, nhạc mẫu, cùng ca ca kia cũng gọi rất tự nhiên, nửa điểm cũng không có dáng vẻ không kiên nhẫn.

Trái lại một nhà Kiều gia, lại cảm thấy thụ sủng nhược kinh!

Kiều Linh Nhi cũng cười cười nói: “Cha nương, tướng công lần này chỉ là đi theo nữ nhi về nhà, không nên quá câu nệ.” Quá câu nệ, sợ là chính Tông Chính Dập cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

Tông Chính Dập và Kiều Linh Nhi liếc nhau, càng hiểu rõ cười.

“Thừa tướng…” Kiều Chiến có chút lúng túng gọi một tiếng.

Nghe vậy Tông Chính Dập lập tức nói: “Nhạc phụ gọi tên tiểu tế là được.”

“Cái này không…” Một bên Kiều Chiến muốn nói không được, một bên Kiều Linh Nhi đã nói tiếp.

“Cha, cứ gọi Dập đi, nếu như ở trước mặt người trong nhà gọi thừa tướng thừa tướng, chẳng phải xem chàng như người ngoài?” Kiều Linh Nhi cười tủm tỉm nói, đồng thời liếc mắt nhìn Tông Chính Dập bên cạnh. Hắn xấu hổ mặc dù không biểu hiện ra trên mặt, thế nhưng nàng từ trong mắt hắn vẫn nhìn ra được một ít.

“Linh Nhi nói phải, nhạc phụ, cứ gọi tên của con là được.” Tông Chính Dập đương nhiên tiếp nhận đề nghị của Kiều Linh Nhi, nếu như gọi Thừa tướng, thật sự khiến hắn cảm thấy lúng túng.

Trên mặt của Kiều Chiến vẫn còn có chút cứng ngắc, nhưng vẫn miễn cưỡng gọi ra một tiếng “Dập”.

Phía sau Kiều Dực Thuật lại thản nhiên gọi “Muội phu”, hắn từng ở phía xa gặp qua vị Thừa tướng này, khi đó đã cảm thấy hắn ta khí chất phi phàm, hôm nay vừa nhìn ở khoảng cách gần, quả thực là làm cho người ta hai mắt tỏa sáng.

“Được rồi được rồi, cha, Tứ muội và muội phu đều trở về, vẫn nên đi vào nhà trước đi!” Lão tam Kiều Dực Hạc thấy một đám người đứng như thế cũng không phải biện pháp, cũng không thể để cô gia mang theo Linh Nhi lại mặt, lại chỉ ở trong sân nhà nói chuyện phiếm ăn cơm chứ!

Kiều Dực Hạc vừa nhắc tới, Kiều Chiến liền lúng túng cười nói: “Nào, nào, thừa… Dập, mau vào…”

Đi hai bước, bỗng nhiên lại phát hiện vẫn có một vị khách không mời mà đến còn ở chỗ này.

Phong Khinh giương mi, chắp tay nói: “Kiều thế bá, Phong Khinh xin trước cáo từ.”

“Sắp đến giờ ngọ thiện rồi, Phong công tử không bằng lưu lại dùng bữa đi!” Kiều Dực Lân chủ yếu qua lại trên phương diện làm ăn nên nói lời khách khí, tuyệt đối không có ý tứ khác.

Lời vừa nói ra, nhiệt độ chung quanh nhất thời lạnh đi, Phong Khinh thấy tình cảnh có chút lúng túng không khỏi cười nói: “Đa tạ đại công tử, chỉ là hôm nay đã quấy rầy lâu, Phong Khinh ở chỗ này có chút không tiện, không bằng hôm khác lại đến nhà thăm hỏi.”

Tùy mặt gửi lời Phong Khinh hắn vẫn biết, hôm nay nếu không phải có chuyện quan trọng, sợ là người Kiều gia ngay cả cửa cũng không để cho hắn tiến vào.

“Vậy hôm khác tại hạ sẽ tự mình mang hoàng kim trả lại Phong phủ!” Kiều Dực Lân cũng không mời ở lại nhiều, hôm nay nếu không phải tình hình thực sự nghiêm trọng, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không chọn hôm nay để tiếp đãi Phong Khinh.

“Cáo từ!” Phong Khinh chắp tay cáo biệt với mấy người ở đây, nét mặt cao ngạo tự phụ trước sau như một.

“Mời!”

Ánh mắt Phong Khinh không dấu vết đảo qua Kiều Linh Nhi, thế nhưng nàng lúc này đang nói chuyện với Tông Chính Dập, đè thấp giọng nói, giống như đang thầm thì. Tông Chính Dập cười ôn hòa, rồi lại lập tức lấy lại tinh thần chắp tay với hắn: “Phong công tử, mời!”

“Mời!” Sau khi nói xong một chữ, Phong Khinh có chút trầm muộn sải bước rời đi.

Rốt cuộc là hắn trước đây nhìn lầm Kiều Linh Nhi, hay là nàng thực sự đã không phải là nàng? Nàng bây giờ với trước đây vẫn là hình dáng ấy, nhưng lại đặc biệt làm cho người ta không thể dời khỏi tầm mắt. Nàng cười, trước đây lại chưa từng thấy nụ cười không hề cố kỵ như thế ở trên mặt nàng, nhất là bây giờ càng không thèm ngó tới hắn!

Một nhà Kiều gia cùng đón Kiều Linh Nhi và tân cô gia đi vào trong phòng, khi vào đến nơi thì thấy hai rương lớn màu đỏ thắm, Kiều Chiến thấy hạ nhân vẫn chưa mang rương vào trong không khỏi cau mày.

“Cha, những thứ này là cái gì?” Kiều Linh Nhi đã hỏi trước, nếu như không ngoài suy đoán, hẳn là có liên quan với việc Phong Khinh tới đây.

Kiều Dực Lân bước nhanh đi lên phía trước nói: “Tứ muội, đây chỉ là một chút hoàng kim, còn chưa kịp mang xuống đấy mà!” Không nghĩ tới lại để cô gia nhìn thấy chê cười, sợ là sẽ coi bọn họ trở thành kẻ hám lợi.

“Những hoàng kim này có vấn đề gì ư?” Kiều Linh Nhi lại không thèm để ý đến việc Tông Chính Dập sẽ có ánh mắt khác thường gì, gia đình thương nhân, dĩ nhiên là không thể thiếu đủ loại tiền bạc xuất hiện.

“… những hoàng kim này đều là hôm qua mới chế tạo ra, xuất hiện một vài vấn đề.” Kiều Dực Thuật thấy vậy cũng không giấu diếm, chân mày nhíu lại nói rõ tình huống, ánh mắt cũng rơi vào trên người Tông Chính Dập.

“Nhị ca, có vấn đề gì?” Tông Chính Dập thấy Kiều Dực Thuật nhìn hắn như vậy, đương nhiên cũng đoán được có thể sẽ có liên quan với hắn, lập tức hỏi.

“Thuật Nhi…” Kiều Chiến thấy Kiều Dực Thuật sắp nói rõ ràng với Tông Chính Dập không khỏi cắt ngang.

“Cha, chuyện này không thể coi thường, muội phu sớm muội cũng phải biết.” Kiều Dực Thuật trầm giọng nói.

Tông Chính Dập và Kiều Linh Nhi nhìn nhau, Kiều Linh Nhi nói ngay: “Cha, nếu như có liên quan đến tướng công, như vậy vẫn nên nói rõ ràng ra mới tốt.”

Vừa nói đồng thời Kiều Dực Thuật đã mở ra một cái rương gần đấy, Tông Chính Dập cũng không nói gì nhiều tiến lên phía trước, cũng không bởi vì cái rương đầy vàng mà trước mắt phát sáng, thản nhiên lãnh đạm lấy ra một thỏi vàng.

“Quan kim!” Sau khi Tông Chính Dập nhìn phía dưới thỏi vàng một chút thì khẽ kinh ngạc, nhìn về phía Kiều Dực Thuật hỏi: “Nhị ca, có vấn đề gì?”

Luyện chế vàng thỏi trên cơ bản đều do sáu đại thế gia nước Nam Võ tiến hành, nhưng quan kim lại do đệ nhất thế gia và đệ nhị thế gia cùng nhau luyện chế, đệ nhất thế gia và đệ nhị thế gia cung cấp phương pháp luyện chế, luyện chế sư của triều đình phụ trách quản lý luyện chế, sau đó giao cho Phong gia và Kiều gia đến giám định.

Kiều Dực Thuật gương mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: “Đây là hai mươi lượng quan kim nhẹ, so với vàng chân chính nhẹ hơn những tám tiền năm phần.”

Người ngoài có thể không phát hiện ra cái gì, nhưng từ nhỏ đã tiếp xúc với những thứ này, tự nhiên khi tay tiếp xúc đến là có thể biết trọng lượng bao nhiêu, dù cho chỉ có một chút xíu cũng có thể phát giác ra.

Nghe tiếng Tông Chính Dập khẽ than, Kiều Linh Nhi cũng hơi nhíu mày hỏi: “Ý tứ muốn nói lượng vàng này là ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu?”

“Thế nhưng quan kim không được tự tiện di chuyển, di chuyển thì coi như đại bất kính, hơn nữa luyện chế sư của triều đình một hơi nhận định tất cả thỏi vàng đều phù hợp tiêu chuẩn.” Thần sắc Kiều Dực Hạc cũng không phải dễ coi, chuyện này không nhỏ, đã không thể dùng tiêu chuẩn của bọn họ để giải quyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK