Bóng người màu đen lướt qua ngọn cây, biến mất ở dưới bóng đêm mập mờ.
Bởi vì không buồn ngủ, Tông Chính Dập lại đang ở thư phòng bận rộn xử lý công vụ, Kiều Linh Nhi thì ở bên ngoài Lưu Vân uyển của nàng thưởng thức bầu trời đêm. Nhìn vầng trăng rằm kia, sáng ngời nhưng lại mang một chút ưu thương, làm cho nàng không khỏi nghĩ tới Lam Táp.
“Ài!” Kiều Linh Nhi dựa lan can, khẽ thở dài một hơi.
Bên cạnh Ngưng Hương cùng Lam Phong liếc mắt nhìn nhau, sau đó Ngưng Hương mới mở miệng hỏi: “Tiểu thư đang nhớ lão gia và phu nhân à?”
Lời của Ngưng Hương khiến Kiều Linh Nhi khẽ giật mình, nha đầu này làm sao biết nàng đang nghĩ đến Kiều Chiến và Tần thị bọn họ hả? Lẽ nào nàng đều viết hết ở trên mặt à? Nhưng nếu nàng nói cho các nàng ấy biết là không phải, nàng đang nghĩ đến Lam Táp, một người mà các nàng đều không biết, thì có thể sẽ coi loại hành vi này của nàng trở thành bất hiếu không đây.
“Cha và nương không biết bây giờ thế nào?” Kiều Linh Nhi dứt khoát tiếp lấy lời của Ngưng Hương.
Ngưng Hương tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của Kiều Linh Nhi, thanh âm có chút nghẹn ngào nói: “Tiểu thư, người yên tâm đi, đại công tử bọn họ nhất định sẽ thay người hiếu thuận với lão gia và phu nhân…” Nói xong, nước mắt còn rơi xuống.
Thấy vậy, khóe miệng Kiều Linh Nhi giật giật, nói nha đầu này là một túi lệ thật sự không sai một chút nào, sao có thể hở ra là khóc chứ?
Lam Phong vốn muốn nói gì, đột nhiên rút kiếm ra, nói: “Phu nhân cẩn thận!” Đồng thời kéo hai người Kiều Linh Nhi và Ngưng Hương qua một bên.
“Keng” một tiếng, kiếm của Lam Phong cùng một thanh kiếm khác va chạm vào nhau, ma sát ra hoa lửa kim hồng, hắc y nhân kia vốn ẩn nấp trong bóng tối, lại bị Lam Phong làm cho đi ra.
“A…” Ngưng Hương thấy vậy không khỏi kêu lên một tiếng.
“Mang phu nhân đi trước đi!” Lam Phong vừa ứng phó, vừa phân phó Ngưng Hưng, trong tay cũng không dám buông lỏng.
Ngưng Hương ngây ngốc, thật vất vả mới kéo lại tinh thần, vừa gật đầu vừa lôi kéo Kiều Linh Nhi đi, “A… tiểu… phu nhân mau…”
Kiều Linh Nhi thấy Ngưng Hương bị dọa đến ngây ngốc không khỏi cười nhẹ một tiếng, nha đầu túi lệ này!
Hắc y nhân thấy Kiều Linh Nhi được Ngưng Hương kéo đi, ánh mắt chợt lạnh, lập tức vòng qua cây cột ở hành lang, nâng kiếm ngang trời khẽ lật, thanh kiếm ánh bạc nháy mắt đã chặn trước mặt Kiều Linh Nhi.
Phía sau Lam Phong theo sát, Kiều Linh Nhi thấy ánh mắt của hắc y nhân vụt sáng, lập tức nói với Lam Phong: “Lam Phong, cẩn thận____”
Chỉ nghe “hưu” một tiếng, một cục đá cùng một thanh kiếm đồng thời bay đến trên người Lam Phong đang chỉ chuyên tâm cứu người, Lam Phong chẳng thể đề phòng, cục đá kia từ trong tay hắc y nhân bay ra, đánh vào trên huyệt đạo Lam Phong, rồi rơi xuống đất.
Kiếm của Lam Phong đâm trên mặt đất, ngăn ở trước mặt của Kiều Linh Nhi và Ngưng Hương, Ngưng Hương gọi Lam Phong, nhưng Lam Phong lại không thể động đậy, hạ quyết tâm, tự mình vội vàng rút kiếm từ trên mặt đất lên.
“Tiểu thư, ta bảo vệ người… người… ngươi đi mau…” Ngưng Hương vừa run rẩy nói, vừa hoảng sợ giơ kiếm đâm về hướng hắc y nhân, rất có dũng cảm thấy chết không sờn.
Hắc y nhân dễ dàng né tránh, tránh được công kích không đáng kể này của Ngưng Hương, kiếm trong tay lại nhằm thẳng vào Kiều Linh Nhi.
“Tiểu thư…” Ngưng Hương kinh hô một tiếng, Lam Phong muốn dùng chân khí giải khai huyệt đạo, lại không dự đoán được thủ pháp điểm huyệt của người này rất quái dị, nàng còn không từng gặp qua.
Tiếng kiếm cắt gió, thanh âm nhộn nhạo rất nhỏ, đâm thẳng nơi bả vai của Kiều Linh Nhi, không hề do dự.
Kiều Linh Nhi nhìn đúng thời cơ, lập tức nghiêng người, dễ dàng tránh được một kiếm này. Hắc y nhân không nghĩ tới nàng lại tránh được, lập tức khẽ lật cổ tay, kiếm một lần nữa truy đuổi theo hướng nàng.
Làm một thần thâu nổi tiếng thế giới, không chỉ là thân thể nhanh nhẹn, còn có tay chân linh hoạt cùng công phu quyền cước khi chẳng may bị phát hiện. Tuy là nàng không thể nói là các kiểu kỹ năng mọi thứ đều tinh thông, nhưng dùng kiếm vẫn không làm khó được nàng.
“Đưa ta kiếm” Kiều Linh Nhi bình tĩnh vươn tay về hướng Ngưng Hương.
Ngưng Hương đã bị hành động đuổi theo Kiều Linh Nhi của hắc y nhân dọa sợ, nhưng sau đó chợt “a” một tiếng liền phản xạ có điều kiện ném kiếm qua.
Kiều Linh Nhi nhận lấy kiếm liền cắt ngang ở trước mặt mình, cản trở đợt tấn công của hắc y nhân. Đồng thời rút tay lại, chỗ cổ tay khẽ cong, kiếm từ trước mặt của hắc y nhân vẽ qua.
Hắc y nhân hoảng hốt, cũng lập tức không dám tiếp tục lơ là cảnh giác, dần nghiêm túc lên.
Trên mặt Kiều Linh Nhi mang biểu tình nhàn nhạt, nàng không có nội lực, cho nên đánh nhau tương đối mất sức. Có điều, mặc dù đối phương có nội lực duy trì vẫn làm cho kiếm của nàng sức lực mạnh một chút, nàng lại biết cách sử dụng khéo léo, mượn lực đả lực. Dùng sức lực của hắc y nhân cộng thêm sức lực của chính mình đồng thời kết hợp tài tình, là có thể làm cho sức mạnh đường kiếm của mình càng hữu dụng hơn hắc y nhân.
Không chỉ hắc y nhân bị hành động của Kiều Linh Nhi dọa sợ, Ngưng Hương ở bên cạnh lại càng kinh hãi há to miệng nói không nên lời, thần sắc Lam Phong dù chưa có nhiều biến hóa, nhưng vẫn có thể nhìn ra kinh ngạc nơi đáy mắt.
Hơn nữa Kiều Linh Nhi dùng không phải bất kỳ một loại kiếm pháp nào, cho nên hắc y nhân muốn phán đoán còn muốn ra chiêu phá giải thì đã khó càng thêm khó. Thật không ngờ, những thứ Kiều Linh Nhi học chẳng qua đều là phương thức tự vệ, năm đó sư phụ đã dạy bọn họ, công phu là phải vận dụng linh hoạt tự nhiên, không chỉ mỗi một chiêu mỗi một thức, chỉ cần có thể đánh ngã kẻ địch, thì chính là công phu giỏi.
Đến cổ đại lâu như vậy, Kiều Linh Nhi vẫn là lần đầu tiên có cơ hội động quyền cước, xem ra sau này vẫn cần luyện tập chăm chỉ, nếu không bất cứ lúc nào cũng sẽ bị người giết.
Chiêu thức của Kiều Linh Nhi càng thấy nhanh hơn, chiêu thức của hắc y nhân không hoa lệ, nhưng lúc này đối với Kiều Linh Nhi lại có chút không chống đỡ được.
“Người đâu, cứu mạng ______” Ngưng Hương không dễ gì mới kéo lại tinh thần rốt cuộc biết nên cầu cứu rồi, lập tức kéo căng cổ họng rống to lên.
Hắc y nhân vừa nghe, động tác trong tay cũng càng thêm mãnh liệt, sát khí càng đậm, có điều sát khí lúc này lại hướng về phía Ngưng Hương.
Kiều Linh Nhi thấy hắc y nhân chợt thay đổi ánh mắt, sắc mặt cũng không khỏi trầm xuống, lúc hắc y nhân tiến lên muốn giải quyết Ngưng Hương, thân thể nàng nhảy lên, đạp trên đá giả, chặn ngang kiếm của hắc y nhân, đồng thời cũng đẩy mặt nạ của hắn ra.
“Nguyệt Hồng, ta không vạch trần ngươi, ngươi thật sự đừng coi ta dễ bắt nạt như vậy, còn có lần nữa, ta muốn chính là mạng của ngươi!” Kiếm trong tay Kiều Linh Nhi đâm thẳng gáy Nguyệt Hồng, lúc này đã vạch ra một đạo vết thương không cạn.
Tóc đen phủ xuống, hé ra khuôn mặt trắng bệch, trên gương mặt có một vết thương đỏ tươi, là vết thương vừa rồi bị kiếm của Kiều Linh Nhi vạch ra. Vết thương trên cổ, lại càng nghiêm trọng hơn!
“Tiểu thư?!” Giọng nói Ngưng Hương run rẩy, cơ thể cũng đang run rẩy, gương mặt không còn chút máu.
“Dựa vào cái gì mà chỉ vì mấy câu nói của ngươi, công tử lại bắt ta trở lại trên núi? Ta không phục…” Nguyệt Hồng xoay người hét, lời còn chưa dứt, một thanh âm khác đã cắt đứt nàng.
“Nguyệt Hồng!” Nguyệt Ảnh phi thân tới trước, một tay bắt lấy Nguyệt Hồng, túm lấy hai tay giữ lại sau lưng.
“Đại ca…” Nguyệt Hồng thấy đại ca của mình không khỏi gọi một tiếng, sau đó trông thấy một người khác, thanh âm tức khắc nhỏ xuống, “Công… tử?”
Tông Chính Dập từ bên cạnh nàng ta đi qua lại không hề liếc nhìn nàng ta lấy một cái, gương mặt ngày thường ôn nhuận lúc này cũng có chút lạnh lùng.
“Cô gia…” Ngưng Hương sợ hãi kêu một tiếng, tự biết lui về sau hai bước.
Tông Chính Dập gật đầu, đáy mắt lộ ra lo lắng, nhìn Kiều Linh Nhi hỏi: “Thế nào, có bị thương không?” Hắn phát hiện quá muộn, nếu như đến sớm một chút, có lẽ nàng cũng sẽ không…
Kiều Linh Nhi thấy được sự tự trách nơi đáy mắt của Tông Chính Dập, thu hồi kiếm khẽ mỉm cười nói: “Không có việc gì, nàng ấy không thể thương tổn ta được.” Công phu của cổ nhân rất lợi hại, thế nhưng trọng yếu hơn vẫn phải có đầu óc.
“Thực sự không có chuyện gì?” Tông Chính Dập không tin hỏi, ánh mắt lại nương theo ánh sáng yếu ớt quan sát nàng.
Kiều Linh Nhi vỗ vỗ cánh tay hắn, thản nhiên xoay một vòng nói, nói: “Yên tâm đi, ta thật sự không sao.”
“Nhị thiếu phu nhân, thuộc hạ không biết dạy muội muội, xin phu nhân hãy trách phạt!” Bên kia, Nguyệt Ảnh ép Nguyệt Hồng quỳ xuống, vẻ mặt lạnh băng, nhưng cũng lộ ra áy náy.