• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vũ Nhi……” Phong Khinh còn chưa mở miệng nói gì, cũng không có động tác gì, một nam tử quần áo màu lam nhạt đã nhanh chóng bay vọt lên.

Đây chính là khinh công trong truyền thuyết đó!

Kiều Linh Nhi nhìn theo người lướt qua trên đỉnh đầu của mình, trong mắt lóe ra hưng phấn, nếu như có khinh công như thế này, thì khi trộm đồ từ nóc nhà bên này bay đến nóc nhà bên kia sẽ thật sự tiện lợi.

Mắt thấy nam tử áo lam kia giống như chuồn chuồn lướt nước, động tác vô cùng nhanh chóng từ trên mặt nước lướt qua, đồng thời cũng đem Diệp San San cùng Ninh Tiêu Vũ bị rơi xuống nước mang theo lên bờ.

“Ngưng Hương, ta đi lên như thế nào?” Kiều Linh Nhi nhẹ giọng ở bên tai Ngưng Hương hỏi.

Ngưng Hương bị Kiều Linh Nhi hỏi thoáng sửng sốt một chút, sau đó nhỏ giọng đáp: “Tiểu thư là được hạ nhân trên thuyền cứu lên……” Càng nói về sau, thanh âm của Ngưng Hương lại càng nhỏ, bởi vì Phong công tử không xuất thủ cứu tiểu thư nhà nàng.

Nghe vậy, Kiều Linh Nhi nhướng mày thật cao, quả nhiên nàng đoán không sai, người nam nhân Phong Khinh kia đích thực không có “tư tưởng đạo đức xã hội”.

Trong nháy mắt, nam tử áo lam đã đem Diệp San San cùng Ninh Tiêu Vũ đặt lên trên sàn thuyền, một tay nâng gáy của Ninh Tiêu Vũ, tay còn lại đặt ở trên bụng của nàng, vận một chút lực đè xuống.

“Phốc” một tiếng, Ninh Tiêu Vũ liền nôn ra bảy tám phần nước đã uống vào.

Đồng thời Diệp San San ở bên kia, cũng được một nam tử hắc y lãnh khốc đem nước trong bụng ép ra ngoài, sao đó mỗi người ho khan thật mạnh.

Trong trí nhớ của Kiều Linh Nhi cũng có mấy ca ca, còn có hai người đệ đệ, cộng thêm nàng Kiều gia tổng cộng có sáu người con, ngoại trừ nàng và lão Lục ra, bốn người huynh đệ khác đều có công phu võ nghệ cao cường này, nhưng lại không có một ai ở đây, tựa hồ vừa khéo ngày hôm nay đều có việc cần hoàn thành. Bằng không thì, nàng cũng không cần uống nhiều nước như vậy. Không đúng không đúng, nếu như không phải là uống nhiều nước như vậy, sợ là nàng cũng không vào được trong thân thể của Kiều Linh Nhi này.

“Tiêu Kiếm, Ninh cô nương thế nào?” Một giọng nam dễ nghe như âm thanh của tự nhiên xuất hiện bên cạnh, bởi vì rất gần Kiều Linh Nhi, cho nên nghe được thanh âm này.

Lập tức nghiêng đầu qua, Phong Khinh vốn ở trên đài cao lúc này đã đứng ở bên cạnh Ninh Tiêu Kiếm cùng Ninh Tiêu Vũ.

Kiều Linh Nhi không thể không thừa nhận, Phong Khinh đích thực là một mỹ nam tử khó gặp, khuôn mặt như điêu khắc ngũ quan rõ ràng, mặt có góc có cạnh vô cùng tuấn mỹ. Bề ngoài thoạt nhìn phóng đãng không câu nệ, nhưng trong mắt vô ý toát ra tinh quang khiến người ta không dám xem thường. Một đầu tóc đen nhánh được kim quan búi lên thật cao, dưới một đôi mày kiếm lại là một cặp mắt đào hoa hẹp dài, tràn đầy đa tình, khiến người ta không cẩn thận sẽ đắm chìm vào trong đó. Mũi cao thẳng, môi đỏ mọng dày mỏng vừa phải, lúc này lại bày ra bộ dáng tươi cười làm hoa mắt người khác.

“Không có gì đáng ngại.” Ninh Tiêu Kiếm ôm Ninh Tiêu Vũ vào trong lòng đứng lên, “Nhưng mà Diệp tiểu thư, có thể sẽ cần nghỉ ngơi một chốc.”

Kiều Linh Nhi chợt phát hiện, Ninh Tiêu Vũ cùng Ninh Tiêu Kiếm ngũ quan có phần giống nhau, trên người có một tầng khí lạnh nhạt, cũng là một mỹ nam tử, chẳng qua là so sánh với Phong Khinh, dường như mất đi chút hàm súc.

“Trước đưa Ninh cô nương vào bên trong nghỉ ngơi một chút đi, Từ Phong, ngươi cũng đưa Diệp cô nương vào bên trong.” Phong Khinh ôn hòa nói với Ninh Tiêu Kiếm và một người khác là nam tử áo đen cứu Diệp San San.

“Dạ!” “Vâng, công tử!”

Ninh Tiêu Kiếm cùng Từ Phong một trước một sau ôm Ninh Tiêu Vũ cùng Diệp San San đi vào trong thuyền, mà nơi đó, là nơi mà Kiều Linh Nhi một khắc trước mới ra ngoài. Lúc hai người đi qua trước mặt nàng, Ninh Tiêu Vũ cùng Diệp San San trong lòng bọn hắn hung tợn trừng mắt với nàng, thật giống như muốn đem nàng ăn sống nuốt tươi vậy.

Nếu không phải là vì chú ý đến mặt mũi, Kiều Linh Nhi nhất định sẽ bật cười, cái này gọi là phong thủy luân chuyển, các nàng mời chủ nhân ban đầu của thân thể này uống một bụng nước, bây giờ để báo đáp lại, cũng mời các nàng uống một chút, dù sao nước trong hồ này thoạt nhìn rất sạch sẽ, cũng không cần lo lắng vấn đề ô nhiễm.

Thời điểm khi Kiều Linh Nhi xoay người, lại thấy được cặp mắt phượng kia của Phong Khinh đang nhìn nàng, tuy rằng trên mặt của hắn đang cười, thế nhưng trong mắt của hắn lại rất lạnh lùng.

Ngưng Hương ở một bên lôi kéo Kiều Linh Nhi, bởi vì nàng sợ nhìn thấy tiểu thư nhà mình khóc, mỗi một lần hồi phủ, bởi vì Phong công tử chưa từng cho tiểu thư sắc mặt tốt, mà lần này Ngũ công tử không có ở nhà, tiểu thư khẳng định……

Thế nhưng, Kiều Linh Nhi cũng không khóc, nàng chỉ nhàn nhạt lướt qua Phong Khinh một cái lại nhìn về hai người khác ở bên cạnh.

Một người một thân áo mãng bào* màu trắng bạc, gương mặt trắng nõn, lộ rõ góc cạnh lãnh tuấn; lông mày thật dài rủ xuống, hai tròng mắt thâm thúy như thạch anh đen lóe ra, mũi cao thẳng, hình môi tuyệt mỹ, trên người hắn phát ra khí chất rất phức tạp, giống như là đủ loại khí chất hòa vào nhau, đường hoàng cao quý cùng ưu nhã không thiếu một thứ nào, lại có vẻ kỳ ảo cùng tuấn tú đặc biệt của chính hắn!

(*: là lễ phục của quan lại thời nhà Thanh, thêu như con rồng có 4 chân, kém rồng một cái vuốt.)

Một người khác, y phục là tơ lụa băng lam thượng hạng, thêu hoa văn lá trúc lịch sự tao nhã với đường viền tuyết trắng cùng hòa lẫn trâm cài tóc Dương Chi Ngọc trên đầu. Xảo diệu làm nổi bật ra một vị quý công tử diễm lệ có hình dáng phi phàm. Nụ cười kia có chút tuổi trẻ phong lưu với thẳng thắn tùy tiện. Cằm hơi nâng lên, đôi mắt hình quả hạnh, ngân hà rực rỡ sáng chói. Hắn mặc áo bào gấm màu mực, bên trong áo bào lộ ra ngân sắc chạm hoa râm bụt khảm ở đường viền. Thắt lưng đeo đai ngọc, cầm trong tay chiết phiến ngà voi.

Người này_____

“Tiểu tử, tại sao cậu lại ở chỗ này?” Tầm mắt của Kiều Linh Nhi như ngừng lại trên người nam tử quần áo băng lam kia, liền đi hai bước tới trước mặt của hắn, kinh ngạc hỏi.

Nam tử rõ ràng không ngờ tới Kiều Linh Nhi sẽ nói chuyện với hắn, kể cả Phong Khinh và gã nam tử bên cạnh cũng như vậy, hơn nữa giọng nói chuyện này…… Hình như không giống với Kiều Linh Nhi.

“Kiều cô nương biết tại hạ?” Đôi môi ửng đỏ của Tông Chính Diễm nhẹ nhàng mở ra, lạnh nhạt hỏi.

“Lam Táp?” Kiều Linh Nhi mở to mắt nhìn “Lam Táp” trước mặt.

“Ai?” Tông Chính Diễm có chút kỳ quái hỏi.

“Ngươi không phải là Lam Táp?” Kiều Linh Nhi nhíu mày một cái.

“Tiểu thư, vị này chính là Tông Chính công tử mà!” Ngưng Hương nhanh chóng bước lên kéo Kiều Linh Nhi lại, ở bên tai của nàng nhẹ giọng nói. Thảm rồi, trong mắt trong đầu của tiểu thư bọn họ thực sự chỉ có một mình Phong công tử mà, vị Tông Chính công tử này cũng không biết là người nào!

“Tông Chính công tử?” Kiều Linh Nhi nhanh chóng lục tìm bộ dạng này ở trong đầu, thật lâu nàng mới biết được cái họ Tông Chính này, là Tông Chính gia xếp hàng thứ ba giữa Lục đại thế gia.

“Tại hạ Tông Chính Diễm.” Tông Chính Diễm chủ động nói tên của mình, nhìn người con gái trước mắt này khẽ mỉm cười, trước đây bọn họ cũng đã gặp, chỉ bất quá, khi đó trong mắt vị Kiều cô nương này đều chỉ có Phong Khinh, căn bản không có những nam tử khác. Ngày hôm nay là thế nào đây, sao lại nói chuyện với nam tử khác ngoài Phong Khinh?

Kiều Linh Nhi nhướng mày lại nhăn mặt, nam tử này tên là Tông Chính Diễm, dáng dấp cùng Lam Táp cơ hồ là giống nhau như đúc, chẳng lẽ là nàng suy nghĩ nhiều sao?

Cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như trong trí nhớ đúng là có hình dáng của nam tử này, ai…… Xem ra hắn xác thực không phải là tiểu tử Lam Táp kia!

“Xin lỗi, ta nhận lầm người.” Nếu nhận thức được sai lầm của mình, Kiều Linh Nhi cũng rất nhanh nói xin lỗi.

Đối với nụ cười thẳng thắn kia của Kiều Linh Nhi, Tông Chính Diễm trái lại thoáng thất thần.

Hách Liên Phi Du đứng ở bên cạnh Tông Chính Diễm cũng có chút thất thần, nhưng rất nhanh khôi phục lại, cũng nói một câu: “Bằng hữu của Kiều cô nương rất giống Diễm?”

Kiều Linh Nhi hơi quay đầu, thấy một thân khí tức tôn quý của Hách Liên Phi Du, mà hắn, là Ngũ hoàng tử của đương kim hoàng thượng.

“À, đúng vậy, Tông Chính công tử cùng người bạn tiểu nữ tử biết rất giống, cho nên tiểu nữ tử đã nhận lầm.” Kiều Linh Nhi có chút ngượng ngùng cười một tiếng, cũng rất nhanh nói ba chữ “Tiểu nữ tử” ra, đây là quy củ của nơi này.

Cười như vậy, Hách Liên Phi Du lại lần nữa có chút hoảng thần.

“Tiểu thư…… Ngũ công tử tới!” Đáy lòng Ngưng Hương kinh ngạc so với ba người Phong Khinh còn nhiều hơn, hôm nay nàng nhất định phải lập tức trở về nói với lão gia phu nhân, thật rất khó tin.

Cứ như vậy thời gian trì hoãn gần nửa nén hương, thuyền hoa đã sắp cập bến, Kiều Dực Thần từ bờ sông đã bay tới trên thuyền hoa.

Kiều Dực Thần và Kiều Linh Nhi là tỷ đệ cùng bào thai, ngũ quan của hai người cũng vô cùng giống nhau. Da tay của hắn rất trắng, giống như phần lớn văn nhân Nam Tống vậy; nhưng bởi vì da dẻ trắng, ngũ quan tuấn mỹ thoạt nhìn liền phân ra rõ nét, nhất là đôi môi, cơ hồ hồng nhuận giống như bôi son vậy. Nhưng tướng mạo hắn tuy đẹp, lại không có chút nữ khí nào; nhất là cặp mắt kia, thoạt nhìn vừa thông minh lại kiêu ngạo.

“Tứ tỷ!” Kiều Dực Thần không có hảo cảm đối với Phong Khinh, bởi vì hắn ta rất lạnh lùng và coi thường Tứ tỷ của mình.

“Dực Thần, không phải đệ nói hôm nay bận chuyện gì sao?” Kiều Linh Nhi đơn giản tìm tòi, cũng biết người đến là ai.

“Chuyện đã xong xuôi, cha cho đệ tới đón tỷ.” Kiều Dực Thần nói, cũng mơ hồ lộ ra chút lo lắng.

“Được, vậy chúng ta trở về đi!” Thuyền hoa đã cập đến bên bờ sông, Kiều Linh Nhi dẫn đầu đi xuống trước, bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì đó, quay đầu hướng Tông Chính Diễm nói: “Tông Chính công tử, có thời gian thì đến Kiều phủ chơi!”

Mà từ đầu đến cuối, Phong Khinh hoàn toàn bị Kiều Linh Nhi không nhìn tới!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK