Trong sảnh đường trước mặt, văn nhân nhã sĩ chơi chữ, cực kỳ thoải mái.
Trong gian phòng nhỏ lịch sự tao nhã, Hách Liên Phi Du cùng Ninh Tiêu Kiếm đang chơi cờ, Phong Khinh thì ở một bên gảy Phượng Ngâm cầm để trên đùi.
“Khinh, lần trước người động tay động chân vào cầm, tra được là ai chưa?” Ninh Tiêu Kiếm vừa nói, vừa đánh xuống một quân đen.
“Còn ai vào đây? Cũng không nhìn xem hiện tại cầm đang ở trong tay người nào, đã rõ ràng như vậy rồi.” Hách Liên Phi Du cười nhạo nói, một lòng chuyên chú ở trên quân cờ đen trắng, căn bản không nhìn Phong Khinh lấy một cái.
“Còn không phải là Khinh cho phép, không thì dựa vào lá gan của Yên Hồng, nàng ta không có khả năng làm ra loại sự tình này.” Ninh Tiêu Kiếm liếc mắt nhìn Phong Khinh đang nhàn nhã.
“Khinh, không phải sẽ là chủ ý của ngươi chứ, trên châm có kịch độc đó, nếu Kiều Tứ tiểu thư không cẩn thận đụng vào, Kiều gia sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế đâu.” Ngữ khí của Hách Liên Phi Du nghe vẫn thoải mái như trước, chỉ có điều trong mắt xẹt qua tia sắc bén không để người ta khinh thường.
Có lẽ đúng như lời Kiều Linh Nhi nói, người hạ độc nhằm vào là Phong Khinh, mà không phải những người khác. Phong Khinh biết Yên Hồng có bao nhiêu cân lượng, nàng ta nhiều nhất cũng chỉ dám để một cây châm trên cầm, thế nhưng độc kiến huyết phong hầu* kia, nàng ta không có cái năng lực đó.
(*: Kiến huyết phong hầu: Thấy máu là cổ họng khép lại, hiểu sâu xa hơn là máu vừa chảy ra thì đã chết ngay lập tức)
Nhưng Yên Hồng cũng thực sự xem địa vị của mình lên quá cao, cho là mình động một cây châm rồi tiền trảm hậu tấu thì Phong Khinh sẽ bỏ qua cho nàng ta, lại không biết bản tính chân chính của Phong Khinh.
Nữ nhân tự chủ trương đối với Phong Khinh mà nói là loại ngu xuẩn nhất, kết quả của Yên Hồng so với làm những trò khác càng thêm không tốt.
“Diễm, ngươi hôm nay có tâm sự ?” Một khúc đàn xong, Phong Khinh nhàn nhạt hỏi Tông Chính Diễm từ lúc đi tới nơi này vẫn không nói một câu.
Phong Khinh vừa nói như vậy, Hách Liên Phi Du cùng Ninh Tiêu Kiếm đều buông động tác trong tay, ngay từ đầu còn không có chú ý tới, hiện tại vừa nhìn, Tông Chính Diễm mặc dù người còn đang ở nơi này, thế nhưng tâm tư rõ ràng đã bay đi mất.
“Diễm, ngươi nói Kiều Tứ tiểu thư “hảo cầu*” trở thành Nhị tẩu của ngươi, cho nên ở nơi này phiền muộn à?” Hách Liên Phi Du lấy lời nói lúc trước ra trêu chọc.
(*: ý nghĩa như trong câu Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu)
“Nếu sau khi Kiều Tứ tiểu thư cùng Phong Khinh giải trừ hôn ước xong thì chủ động theo đuổi người ta, nói không chừng nàng đã thành thê tử của ngươi rồi.” Ninh Tiêu Kiếm chế nhạo nói, bốn người là quan hệ vững chắc, giễu cợt cũng trở thành một loại phương thức thả lỏng.
Tông Chính Diễm không trả lời, ánh mắt cũng miễn cưỡng, đối với Kiều Linh Nhi mặc dù không phải là cái loại cảm giác đó, thế nhưng ít nhất bây giờ hiện lên ở trong đầu của hắn đều là gương mặt xinh đẹp đó.
“Thực sự động tình?” Phong Khinh cũng hiếm khi bát quái một chút, thần sắc của Tông Chính Diễm khiến hắn lưu tâm.
Tông Chính Diễm ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phong Khinh, thản nhiên nói: “Ngôn hành cử chỉ của nàng cùng Kiều Linh Nhi lúc trước thực sự hoàn toàn khác nhau…”
“Không giống nhau thế nào?” Ninh Tiêu Kiếm hỏi.
“Khinh, ngươi biết đội ngũ hôm qua cướp đi cỗ kiệu tân nương có thế lực nào không?” Tông Chính Diễm không trả lời ngay, đầu tiên là hỏi một vấn đề khác.
“Người của Vô Ưu Cung.” Chuyện hôm qua lớn như vậy Phong Khinh biết cũng cực kỳ bình thường, hơn nữa với mạng lưới tình báo của hắn, thậm chí có thể lấy được tin tức chính xác trước cả tình báo của triều đình.
Vô Ưu Cung, một tổ chức như chính như tà, đại chúng nói là một tổ chức giao dịch, nhưng mà có thể là giao dịch những vật ngoài thân như tiền tài, khế ước, cũng có thể là tính mạng. Không có ai biết trung tâm giao dịch thần bí này, chỉ cần có thể làm được, bọn họ sẽ đi làm, người ở bên trong cho tới bây giờ đều không lấy khuôn mặt thực gặp người, thậm chí cho tới bây giờ cũng không có ai biết phương hướng vị trí của Vô Ưu Cung.
Khi nói đến Vô Ưu Cung chân mày của Hách Liên Phi Du không khỏi nhăn lại, đối với hoàng thất mà nói, Vô Ưu Cung đã trở thành một tai họa ngầm vững chắc cực lớn.
“Hôm qua nàng bị cướp đi, nhưng nghe đại ca của ta nói lại rất bình tĩnh tự nhiên, không hề khẩn trương.” Tông Chính Diễm suy tính miêu tả của Tông Chính Diệp, càng bình tĩnh hơn người học võ.
“Thật sự?” Ninh Tiêu Kiếm mở to hai mắt kinh ngạc.
Tông Chính Diễm bình tĩnh gật đầu, Hách Liên Phi Du nói ngay: “Nếu như là Kiều Tứ tiểu thư yếu đuối trước kia thấy Khinh động một chút là khóc, giờ gặp phải tình huống này thì khả năng ngất xỉu lại càng lớn.”
“Nàng không phải là Kiều Linh Nhi?” Ninh Tiêu Kiếm nhận được cái kết luận này, hơn nữa liên tưởng đến tình cảnh trước kia, nói: “Hôm đó sau khi rơi xuống nước, nàng dường như cũng có chút thay đổi, chẳng lẽ có người giả mạo?”
“Sáng sớm hôm nay ta đã hỏi qua nàng, thế nhưng nàng rất tự tin.” Tông Chính Diễm bất đắc dĩ nói, “Nếu như thật sự có người khác giả trang, bất luận thế nào cũng sẽ lộ ra một chút sơ hở.”
“Người của Kiều gia không phát hiện ra à?” Hách Liên Phi Du hỏi, những người ngoài như bọn họ không nắm rõ ràng, người của Kiều gia nhìn Kiều Linh Nhi lớn lên hẳn là rõ ràng hơn không phải ư?
“Nàng đối với người và việc của Kiều gia đều nắm trong lòng bàn tay, mới đầu nha hoàn bên người cũng từng hoài nghi, thế nhưng đối với mấy chuyện riêng tư, nàng đều biết. Cho nên…” Tông Chính Diễm nhàn nhạt nói, câu nói kế tiếp cũng không cần nói ra.
Nếu có người cố ý muốn giả trang, thì sẽ phải tận lực điều tra hết thảy về Kiều Linh Nhi, thế nhưng chuyện riêng tư thì người ngoài lại không cách nào điều tra rõ ràng được.
Hơn nữa, hôm đó trước khi rơi xuống nước là bản thân, nếu như lúc rơi xuống nước có người giả mạo, trong nước có hành động gì bằng vào năng lực của Phong Khinh không thể nào không biết, hơn nữa lúc nàng đạp nước thì tất cả mọi người đều thấy được, căn bản không kịp trộm long chuyển phượng.
Nói cách khác, Kiều Linh Nhi vẫn là Kiều Linh Nhi, chẳng qua là vì sao tính tình đại biến, lại thực sự không ai biết được.
“Khinh, ngươi có ý kiến gì không ?” Tông Chính Diễm đem ánh mắt chuyển tới trên người của Phong Khinh, trước là hắn luôn trầm mặc, bây giờ là Phong Khinh.
Trên mặt Phong Khinh mang nụ cười vô hại, đôi mắt đen như trời đêm lấp lánh ánh sao, phóng ra hào quang dịu dàng, chỉ một cái liếc mắt, có thể khiến người ta sa vào trong đó.
“Nàng cam tâm tình nguyện gả cho Thừa tướng?” Phong Khinh không suy nghĩ hỏi một câu.
Ba người Tông Chính Diễm nhất thời yên lặng, Hách Liên Phi Du sửng sốt sau đó nói: “Không phải là cam tâm tình nguyện, chẳng lẽ là bị buộc lên kiệu hoa à?”
“Khinh không phải là ý tứ này.” Ninh Tiêu Kiếm im lặng liếc Hách Liên Phi Du một cái.
“…Có lẽ, chúng ta nên quan tâm vị “Nhị tẩu” kia nhiều hơn một chút.” Tông Chính Diễm nghiêm túc nói.
Hách Liên Phi Du nhìn mặt của mấy người đều nghiêm túc lại, cũng lập tức nhận ra huyền bí trong đó.
Kiều Linh Nhi được gọi là đệ nhất mỹ nhân nước Nam Võ, hơn nữa cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, cũng là tài nữ nổi danh. Chỉ là “tài” của nàng chưa bao giờ lộ ra ngoài, thông tuệ hơn người, nhưng tính tình tương đối nhu nhược cùng nhát gan. Chuyện hoàng đế tứ hôn có thể thấy rõ mờ ám trong đó, Kiều Linh Nhi cấm cung trong nhà, chính sự lại càng không quan tâm, nhưng tứ hôn chung quy vẫn là tứ hôn, nàng sẽ bởi vì tội khi quân mà không thể không gả cho à. Nhưng nếu như không thể không gả, nàng nhất định không phải là cam tâm tình nguyện.
Lúc này lời của Tông Chính Diễm hiển nhiên đã nói rõ Kiều Linh Nhi là cam tâm tình nguyện, không thể không khiến bọn họ để ở trong lòng.
…
“Hắt xì____” Kiều Linh Nhi đang chuyên tâm nghiên cứu cầm phổ chợt hắt hơi một cái.
“Tiểu thư, làm sao vậy?” Ngưng Hương đến gần hỏi.
Kiều Linh Nhi xoa xoa chóp mũi, tùy ý phất phất tay, đáp: “Không có gì, đoán chừng có người ở sau lưng nói tiểu thư nhà ngươi thị phi…” Sợ rằng lần nói chuyện với Tông Chính Diễm vào sáng sớm hôm nay đã khiến cho hắn để ý, hiện tại đang cùng “một vài người” thảo luận đi!
Nàng biết mình đã khiến cho Tông Chính Diễm hoài nghi, nhưng vậy thì như thế nào, nàng trái lại muốn nhìn xem, bọn họ kế tiếp sẽ làm gì!