“Tiểu thúc, thúc đang suy nghĩ gì đấy?” Kiều Linh Nhi đã đổi một thân trang phục, đứng ở trước mặt Tông Chính Diễm như đang đi vào cõi thần tiên, cười tà hỏi.
Tông Chính diễm nghe giọng nói của Kiều Linh Nhi mới lôi kéo lực chú ý về, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính là Kiều Linh Nhi như sáng bừng lên. Vì học võ mà cố ý thay đổi nam trang, y phục màu trắng rất thường thấy.
Kiều Linh Nhi lẳng lặng đứng ở nơi đó, dường như không phải là một người, mà là ngọn lửa chập chờn. Gương mặt trắng trong thuần khiết, hết lần này tới lần khác xinh đẹp khiến người ta không dám nhìn gần. Biểu tình rõ ràng là vân đạm phong khinh, nhưng thật giống như có ma lực không nói ra được, khiến cho mọi ánh mắt đều tụ họp về trên người nàng. Đó là một loại phi nam phi nữ, vừa thánh khiết vừa mị hoặc của… khí thế, không sai, không phải là mỹ lệ, mà là một loại khí thế, chỉ đứng yên ở nơi đó, cũng đã từ trên người nàng trút xuống, lây nhiễm mỗi người.
Tông Chính Diễm trong lúc nhất thời quên mất dời tầm mắt đi, cứ như vậy rơi vào trên khuôn mặt của Kiều Linh Nhi, yết hầu bất giác hơi khô khốc.
Hắn tự nhận từng gặp qua vô số nữ tử, gặp được nữ tử giang hồ nữ phẫn nam trang lang bạt, thấy qua nữ tử xinh đẹp vô song, thế nhưng hiện tại vừa nhìn Kiều Linh Nhi thế này, cũng đã bị khí thế của nàng hấp dẫn.
“Tiểu thúc, có thể bắt đầu chưa?” Kiều Linh Nhi nhàn nhạt mở miệng, đáy mắt lười biếng mở ra.
“A?” Tông Chính Diễm như lọt vào trong sương mù, sau đó trên mặt nóng lên, lập tức phát giác sự thất thố của mình, vội nói: “Có thể bắt đầu rồi, Nhị tẩu.”
“Sư phụ, mời!” Kiều Linh Nhi tiếp nhận một cây côn gỗ Lam Phong ném tới, tư thế kia, thật đúng là không thua với bất kỳ một cao thủ võ lâm nào.
Tông Chính Diễm vốn vẫn không đồng ý, nhưng sau khi thử nghiệm một lần, vị Nhị tẩu này đích thực là có căn cơ, hơn nữa Nhị ca hắn cũng đồng ý, hắn ngay cả quyền lợi cự tuyệt cũng không có.
Trong thời gian ngắn ngủi, Tông Chính Diễm đã chú ý, không bởi vì gì khác, năng lực học tập của Kiều Linh Nhi quá mạnh mẽ, luyện căn bản không đủ cho nàng nhét kẽ răng.
Bỏ qua côn gỗ, tiếp tục luyện tập!
Ba người Lam Phong, Thanh Diệp và Ngưng Hương đều đứng ở một bên, nhìn Kiều Linh Nhi không để ý mồ hôi liều mạng luyện tập, đều từng có nghi ngờ đối với “Kiều tứ tiểu thư” này, thân thủ cơ bản kia, chính là không hề mới lạ chút nào!
Tông Chính Diễm đã sớm ném hoài nghi ra sau ót, hiện tại hắn càng cảm thấy hứng thú là bản lĩnh tay không vật lộn của Nhị tẩu.
“Nhị tẩu, đây là công phu gì vậy?” Trong lúc luận bàn với Kiều Linh Nhi, Tông Chính Diễm bị động tác dán người này của Kiều Linh Nhi làm cho nhức đầu, hắn có thể dùng nội lực làm cho chân của mình nhanh chóng thay đổi trật tự, thế nhưng còn chưa đứng vững, công kích khác của nàng đã đến trước mặt.
Kiều Linh Nhi nhanh chóng di chuyển thân thể, vừa cười nói: “TaeKwonDo và Triệt quyền đạo.”
“Đó là cái gì?” Tông Chính Diễm kinh ngạc hỏi, trong một trăm tám mươi loại công phu, tên này hắn lại chưa từng nghe qua.
“Một loại quyền pháp rất đơn giản nhưng lại có lực công kích rõ rệt!” Kiều Linh Nhi đơn giản nói, đột nhiên trong mắt chợt lóe mâu quang, “Sư phụ, nếu người không dốc toàn lực, đồ nhi xin đắc tội!”
Tông Chính Diễm bị một tiếng “sư phụ” này của Kiều Linh Nhi làm cho 囧, cũng may rất nhanh khôi phục lại, “Nhị tẩu, cứ việc phóng ngựa qua đây!”
Lời nói vừa dứt, Tông Chính Diễm lập tức cảm giác chiêu thức công kích của Kiều Linh Nhi thay đổi, bởi chiêu thức vững vàng lúc trước biến thành chiêu thức mềm mại, nhưng là mềm mại trong giới hạn mắt thường nhìn thấy mà thôi, lực đạo chân chính trái lại khiến người ta có chút không thể chống đỡ được.
Có thể dung hợp nhu đạo và thái cực thông suốt như thế, cũng chỉ có Kiều Linh Nhi được gọi là “Thiên tài”, nàng từ nhỏ đã bắt đầu học võ, trong vài chục năm chưa hề ngừng, nếu như những thứ căn bản này còn dùng không được thì thực sự là làm trò hề cho thiên hạ!
Lam Phong nhìn công kích hầu như hoàn mỹ của Kiều Linh Nhi không khỏi khe khẽ vỗ vỗ Thanh Diệp bên cạnh, hỏi: “Ngươi thấy qua chiêu thức của tiểu thư chưa?”
Dù Thanh Diệp võ công cao hơn nữa, kiến thức lại uyên bác, lúc này cũng chỉ có thể thẳng thắn lắc đầu: “Chưa thấy qua.”
Từ từ, Tông Chính Diễm lại cũng cảm giác có chút khó khăn, hắn vốn cho rằng Kiều Linh Nhi chỉ có một chút công phu, thế nhưng hiện tại xem ra, dường như sự thật không phải như vậy.
Theo thời gian trôi qua, Tông Chính Diễm không dùng nội lực lại dần rơi xuống hạ phong, khiến Lam Phong và Thanh Diệp cũng không khỏi thay đổi cách nhìn triệt để.
Sau đó, khi Kiều Linh Nhi dùng một tay đánh úp về phía bả vai của Tông Chính Diễm, Tông Chính Diễm theo bản năng phóng ra, trực tiếp đánh một chưởng mang theo nội lực, đến khi hắn phát giác ra thì đã hơi muộn.
“Nhị tẩu…” Tông Chính Diễm thu hồi bảy thành nội lực, nhưng ba thành nội lực của hắn đối với Kiều Linh Nhi mà nói vẫn là một công kích không nhỏ.
Kiều Linh Nhi không khỏi mắng một tiếng dưới đáy lòng, có nội lực trong chưởng so với sức lực thông thường lớn hơn rất nhiều lần.
Tông Chính Diễm mũi chân điểm xuống đất cản Kiều Linh Nhi lại, mới không khiến cho nàng ngã xuống, nhưng đáy lòng hơi có chút bận tâm.
“Nhị tẩu, thế nào, có sao không?” Tông Chính Diễm khẩn trương hỏi.
Kiều Linh Nhi cũng thừa dịp thở hổn hển không ngừng, xoa bóp bả vai của mình, mới nói: “Tiểu thúc, thúc hạ thủ thật đúng là lợi hại, nếu như thúc lại dùng lực, tẩu sẽ gãy xương.”
“Thật xin lỗi, Nhị tẩu, ta nhất thời lỡ tay.” Tông Chính Diễm rất thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình, hắn là bị ép, mới dùng nội lực, cũng bởi vậy mới đả thương nàng.
“Không có việc gì, không cần nói xin lỗi.” Kiều Linh Nhi đứng thẳng người, vỗ vai Tông Chính Diễm một cái, mới tiếp tục nói: “Nếu như thúc là địch nhân của tẩu, thì hắn cũng không có khả năng nhường tẩu đúng không? Cho nên kế tiếp thúc vẫn nên dùng nội lực đi, tẩu từ từ thích ứng.”
Nói đến kế tiếp, Tông Chính Diễm khẽ nhíu mày, hắn còn chưa mở miệng, Ngưng Hương đã nói trước: “Tiểu thư, người và Tam công tử đã luyện một canh giờ, nghỉ ngơi trước một lúc đi!”
“Được, trước nghỉ ngơi một chút!” Kiều Linh Nhi suy nghĩ rồi đáp ứng, thì ra đã một canh giờ rồi, khó trách mệt như vậy!
Mới chuẩn bị đi, lại quay đầu nói với Tông Chính Diễm: “Tiểu thúc, thúc cũng nghỉ ngơi một chút đi!”
Xưng hô lại thay đổi, Tông Chính Diễm không biết Kiều Linh Nhi suy nghĩ như thế nào, nhưng tay của hắn, lại khắc sâu cảm xúc chạm đến nơi mềm mại một khắc trước vào trí nhớ.
Vừa rồi… gần gũi với Kiều Linh Nhi như vậy, hô hấp gần như cũng kề sát, sau khi nàng rời đi, hắn lại cảm thấy có chút hoài niệm…
Chờ một chút, Tông Chính Diễm ngươi đang suy nghĩ gì hả, đó chính là Nhị tẩu của mình, sao có thể có cái loại suy nghĩ đó?
Mạnh mẽ lắc đầu một cái, Tông Chính Diễm đem ý nghĩ bừa bộn trong đầu vứt đi, liên tục nhắc nhở chính mình đó là Nhị tẩu của mình, Nhị tẩu của mình, tuyệt đối không thể có suy nghĩ không an phận!
So với Tông Chính Diễm suy nghĩ lung tung, Kiều Linh Nhi thì bình tĩnh hơn nhiều, ở đáy lòng của nàng, tương đối để ý vẫn là nội lực.
Dưới tình huống ngang hàng nếu không có nội lực, nàng tự nhận công phu quyền cước của mình không có chỗ nào để chê, thế nhưng nếu như đối phương có nội lực, nàng lại không thể đơn giản giành thắng lợi.
Mới trong thời gian ngắn ngủi này đã có động tác, kế tiếp phiền phức nhất định sẽ không ngừng, trước khi vẫn không thể bảo đảm Kiều gia yên ổn, nàng phải nghĩ biện pháp khiến bản thân ở đây không bị người ta thừa cơ hội.
Suy nghĩ điều này, trong mắt Kiều Linh Nhi lóe lên hàn quang lạnh như băng, nếu nói nước giếng không phạm nước sông, hiện tại nước giếng phạm vào nước sông, có lần đầu tiên tất có lần thứ hai, nước sông còn có thể mặc cho người đến phạm sao?
Nàng sẽ không_________