• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm sau, Lưu Vân Uyển.

Kiều Linh Nhi vốn đang ngủ say, nhưng nàng thân là thần thâu có cảnh giác bén nhạy không gì sánh được, cho nên khi người ở bên cạnh có chút động tĩnh thì đột nhiên mở mắt.

Thời điểm Tông Chính Dập nghiêng mặt sang bên lại thấy được ánh mắt sáng trong của Kiều Linh Nhi, động tác trên tay cũng bỗng chốc ngưng lại.

“Ta đánh thức nàng?” Tông Chính Dập nhẹ giọng hỏi.

Giọng nam tử dễ nghe như vậy trong lúc nhất thời khiến Kiều Linh Nhi nhận rõ một sự thật, nàng đã lấy chồng, gả cho một nam tử ôn nhuận như ngọc!

Chỉ có điều, hai người cũng là tuân thủ nghiêm ngặt lễ chế, mặc dù cùng giường mà ngủ, nhưng cũng không phát sinh bất kỳ quan hệ thực sự gì.

“Bây giờ là lúc nào?” Kiều Linh Nhi ngồi dậy có phần mệt mỏi hỏi, thân thể đau nhức bởi vì hôm qua phải ngồi trong kiệu quá lâu, cộng thêm thời gian ngồi ở trong phòng dài như vậy, xương sống thắt lưng, xương cổ đều có chút đau nhức.

“Hiện tại mới là giờ Dần, nàng lại ngủ thêm một lúc.” Tông Chính Dập thân thiết nói.

“Sớm như vậy?” Kiều Linh Nhi nháy mắt một cái, vén màn trướng lên, hướng ra phía ngoài nhìn, bởi vì là mùa hè, cho nên ngày cũng sáng rất sớm. Giờ Dần, chính là năm giờ sáng, thời gian này đối với nàng mà nói thực sự quá sớm.

Tông Chính Dập nhìn dáng vẻ đánh thức mà kinh ngạc kia của nàng không khỏi khẽ mỉm cười, động tác đi xuống mặc quần áo vẫn rất nhẹ.

Kiều Linh Nhi nhìn Tông Chính Dập, chợt nhớ trước khi xuất giá Tần thị đọc nữ giới ở bên tai, nói là nữ tử sau khi xuất giá nên vì tướng công chuẩn bị y phục, phục vụ tướng công trên dưới, làm một hiền thê tốt.

Tranh chấp mấy phút, Kiều Linh Nhi rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi: “Cái đó… muốn ta giúp một tay không?”

Tay đang ở giữa vạt áo trong chợt dừng lại một chút, thấy sắc mặt không được tự nhiên kia của Kiều Linh Nhi bỗng cười khẽ một tiếng.

“Ngươi cười cái gì?” Kiều Linh Nhi cau mày nói, luôn cảm thấy hắn cười là đang cười nhạo bộ dáng của nàng.

Tông Chính Dập quay lưng lại cầm triều phục của mình, nhưng ý cười nơi khóe miệng vẫn không giảm chút nào.

“Ngươi bây giờ sẽ phải đi thượng triều à?” Tông Chính Dập vẫn không trả lời, Kiều Linh Nhi thấy y phục hắn đang mặc không giống với người bình thường, hoa lệ thì hoa lệ, nhưng nhìn rất cứng nhắc, cũng mệt Tông Chính Dập có thể mặc ra một loại phong vị khác.

“Ừm, bây giờ còn sớm, cùng cha nương thỉnh an vào giờ Mão, nàng ngủ tiếp một canh giờ nữa đi.” Tông Chính Dập thấp giọng, như sợ quấy nhiễu đến nàng vậy.

“Oh…” Kiều Linh Nhi kéo dài âm, không để cho bất luận kẻ nào nắm được nhược điểm của mình, cho nên công phu trên mặt nàng nhất định phải có đủ.

Thấy vậy, Tông Chính Dập tiến lên kéo chăn vào cho nàng, mùi thơm mát như thế khiến mặt của Kiều Linh Nhi có chút nóng.

“Ngày hôm nay Diễm sẽ ở nhà, nếu như nhàn rỗi buồn chán, có thể để cho đệ ấy dẫn nàng đi khắp nơi.” Tông Chính Dập khẽ cười nói.

“Diễm?” Kiều Linh Nhi vốn là hơi có chút buồn ngủ, nhưng nghe đến cái chữ này lại thanh tỉnh một chút. “Tam đệ của ngươi?”

Tông Chính Dập vuốt cằm nói: “Cũng là Tam đệ của nàng rồi.” Hắn trong lời có ý.

Trong lòng Kiều Linh Nhi run lên: Lẽ nào hắn biết hôm đó nàng là người xông vào Tông Chính gia? Không, không thể nào, ngày đó khi nàng chỉ vừa vào nhà đã dập tắt ngọn nến, hắn sẽ không thể biết nàng là ai, hơn nữa nàng còn thoáng thấp giọng…

Dùng sức lắc đầu, vứt cảm giác quái dị kia đi, ở trong lòng tự nói với mình, nhất định sẽ không bị nhìn thấu, bình tĩnh, bình tĩnh, không được phép lộ ra bất kỳ sơ hở!

Tông Chính Dập nhìn nữ tử giả bộ trấn định cũng không đi vạch trần, mỉm cười nói: “Ta phải đi ra ngoài trước, nàng nghỉ ngơi thật tốt.”

“Được…” Màn trướng được để xuống, thân ảnh của Tông Chính Dập cũng rời đi trong tầm mắt của nàng.

Tâm trạng Kiều Linh Nhi bỗng nhiên có chút hoảng hốt, nam tử như vậy, thực sự một động tác lơ đãng cũng sẽ tác động đến cảm xúc của người khác, tạo nên rung động không sâu không cạn.

Vì sao Phong Khinh được gọi là công tử đệ nhất thiên hạ, mà không phải Tông Chính Dập chứ?

Mang theo vấn đề này, Kiều Linh Nhi lờ mờ tiến vào trong mộng…

Trong chớp mắt, thời gian một canh giờ vẫn chưa tới, Kiều Linh Nhi đã bị Ngưng Hương đánh thức.

Mắt thấy giờ Mão sắp đến, động tác tay của Ngưng Hương cũng nhanh hơn một chút, lão gia cùng phu nhân hiện tại chính là đang chờ uống trà tân phụ, tân phụ này cũng không thể từ ngày đầu tiên đã để cha mẹ chồng chờ đi!

Đi theo bên cạnh Kiều Linh Nhi, Ngưng Hương không khỏi có chút khẩn trương, nghe nói lão Thừa tướng không hề chào đón gia đình thương nhân, hơn nữa hôm qua ở trên hỉ đường gương mặt lại càng cứng nhắc, nàng thật sự không khỏi lo lắng cho tiểu thư.

Trong đại sảnh nhà chính, Kiều Linh Nhi mới vừa bước vào, đã cảm thấy bầu không khí bị đè nén, nhưng với kiến thức rộng rãi của nàng mà nói, những thứ này cũng không tạo được uy hiếp gì.

Trong lòng bàn tay Ngưng Hương đã bị ướt mồ hôi, ngay cả Lam Phong luôn luôn lạnh lùng, lúc này cũng có chút kinh tâm, nàng mặc dù đi theo Kiều Dực Thuật hiểu biết không ít người có thân phận có địa vị, nhưng bây giờ ở cùng một phòng với lão Thừa tướng cùng Trấn Nam Đại tướng quân, cũng đủ để cho nàng nghĩ mà sợ.

Bất cứ lúc nào, người xinh đẹp luôn luôn hấp dẫn ánh mắt người khác nhất. Kiều Linh Nhi vừa đi vào, nhìn thấy đầu tiên không phải là lão Thừa tướng ngồi ở chính đường, mà là Tông Chính Diệp giỏi giang trầm ổn cùng Tông Chính Diễm tuấn mĩ phong lưu ngồi ở phía dưới.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của nàng, Tông Chính Diệp đúng là một nam tử tuấn mĩ, so sánh với Tông Chính Dập và Tông Chính Diễm, giữa hai lông mày càng nhiều hơn một phần trang nghiêm của quân nhân.

Vẫn trang điểm đơn giản, Kiều Linh Nhi một thân quần dài màu xanh nhạt, trên ống tay áo thêu mẫu đơn màu lam nhạt, sợi chỉ bạc vẽ ra mấy đám tường vân, vạt dưới sợi đay tinh tế một hàng ảnh mây màu xanh nước biển, trước ngực là mảnh rộng gấm vóc màu vàng nhạt quấn ngực, cơ thể nhẹ nhàng chuyển động váy dài tản ra, giơ tay nhấc chân như gió phất dương liễu thướt tha vậy.

Ngoài Tông Chính lão gia ra, những người khác khi nhìn thấy Kiều Linh Nhi đều là trước mắt sáng ngời. Y phục của nàng cũng không phải vô cùng chói mắt, nhưng mặc ở trên người nàng lại bị sự tươi sáng của bản thân nàng che giấu lại.

Tông Chính Diễm lúc trước đã gặp Kiều Linh Nhi mấy lần, thế nhưng hôm nay vừa thấy, trước mắt cũng đều sáng lên.

Tư Mã Nguyệt cơ hồ từ lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Linh Nhi đã thích nàng, không phải vì khí thế thiên kim tiểu thư của nàng, mà là cặp mắt kia của nàng, đối mắt ấy, thấy thế nào cũng không phải dáng dấp của thiên kim tiểu thư hèn yếu.

Tân phụ kính trà thì phải quỳ xuống, ở trước mặt nhị lão đã để một cái đệm hương bồ. Hai đầu gối Kiều Linh Nhi giống như lúc trước ở dưới thánh chỉ lại phải cong xuống lần nữa.

“Cha, uống trà!” Kiều Linh Nhi đóng vai dáng vẻ một thiên kim tiểu thư nên có, chỉ là “Cha chồng” này, tính tình xem ra không phải là tốt.

“Hừ!” Tông Chính Vô Song hừ lạnh một tiếng, căn bản khinh thường trà Kiều Linh Nhi mời.

Tư Mã Nguyệt thấy vậy đầu ngón tay bất động thanh sắc bắn ra một viên đá nho nhỏ, lướt qua ria mép của Tông Chính Vô Song. Đây là ý cảnh cáo.

Tông Chính Vô Song nghiêng mặt sang bên trừng mắt nhìn Tư Mã Nguyệt đang cười một tiếng, không vui vẻ tiến lên nhận lấy nước trà giơ cao của Kiều Linh Nhi, uống một hớp, nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là con dâu Tông Chính gia ta, ngoài ra…”

“Lão gia!” Tư Mã Nguyệt nhanh chóng cắt đứt Tông Chính Vô Song đang sắp bắt đầu “răn dạy”.

Tông Chính Vô Song không sợ trời không sợ đất, cái gì cũng có thể không quan tâm, duy chỉ có thê tử này, ông không thể không nể tình.

Đen mặt, Tông Chính Vô Song từ trong tay của gã sai vặt bên người nhận lấy một hồng bao đưa tới trước mặt của Kiều Linh Nhi, thanh âm lạnh nhạt nói: “Sau này ngươi phải hầu hạ Dập thật tốt, hắn sẽ là phu quân của ngươi, trời của ngươi, biết không?”

Cố đè nén xung động muốn cười ra tiếng, Kiều Linh Nhi vẫn rất bình tĩnh trả lời: “Con dâu đã hiểu, cảm ơn cha.” Dứt lời, đưa hồng bao cho Ngưng Hương thu vào, lại nhận lấy nước trà khác đến trước mặt của Tư Mã Nguyệt, cung kính nói: “Nương, uống trà.”

Tư Mã Nguyệt cười khanh khách nhận lấy rồi uống, sau đó thì đem trà cho thị tỳ bên người, tiến lên đỡ Kiều Linh Nhi, “Đến, đây là hồng bao của nương, về sau nếu như có gì cần, thì cứ nói với nương, sau này nơi đây chính là nhà của con, không cần câu nệ.”

“Cảm ơn nương.” Từ trên người của Tư Mã Nguyệt nàng cảm thấy ấm áp, so sánh với “cha chồng” lạnh như băng, “mẹ chồng” này thực sự rất thú vị.

Tông Chính Diễm cùng Tông Chính Diệp đều nhìn Kiều Linh Nhi, Tông Chính Diễm không hiểu vì sao lúc trước Phong Khinh lại nhìn lầm người, bây giờ Kiều Linh Nhi này, căn bản tìm không ra bóng dáng của Kiều Linh Nhi trước đây; mà Tông Chính Diệp thì kinh ngạc một nữ tử mảnh khảnh như vậy, tại sao lại có một đôi mắt lạnh nhạt như thế. Hơn nữa việc cướp dâu ngày hôm qua, hắn càng tin tưởng, nàng không trả lời vấn đề của hắn không phải là bởi vì bị sợ choáng váng, mà là nàng thuận theo tính cách, cũng không hề sợ hãi.

Cùng Tư Mã Nguyệt nói chuyện với nhau một lát, Kiều Linh Nhi sẽ chính thức tiếp kiến hai người “đại bá” cùng “tiểu thúc” của nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK