• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm trở lại Tông Chính gia, trừ Tông Chính Dập và Tư Mã Nguyệt ra, những người khác đều có vẻ mặt trầm xuống.

Khi Tông Chính Dập đem đồ nữ trang đặt riêng giao cho mẫu thân, bà cười đến mức không khép được miệng, nhưng trên mặt vẫn vội vàng đuổi con trai và con dâu của mình đi vào trong phòng bôi thuốc.

Ngưng Hương và Lam Phong vốn muốn đi theo, nhưng Tư Mã Nguyệt kéo hai người lại, để cho con trai và con dâu bồi dưỡng “tình cảm”.

“Công tử…” Sau khi Nguyệt Ảnh do dự cả một đường, rốt cuộc mở miệng.

Tông Chính Dập ngừng bước chân, nhưng không quay mặt lại nhìn Nguyệt Ảnh.

“Nguyệt Ảnh, ngươi đi xuống trước đi!” Tông Chính Dập thản nhiên nói, cũng không nói ra lời chỉ trích gì.

“Công tử, Nguyệt Ảnh không nghe theo phân phó của công tử cứu Thiếu phu nhân, xin công tử hãy trách phạt!” Nguyệt Ảnh bịch một tiếng quỳ xuống, khuôn mặt thành khẩn.

Kiều Linh Nhi xoay người nhìn Nguyệt Ảnh, nàng biết Nguyệt Ảnh không thích nàng, mà nàng đối với hắn cũng không có hảo cảm. Lúc trước giữa nàng và Tông Chính Dập, làm thuộc hạ, hắn không chút do dự lựa chọn chủ tử của mình!

“Nguyệt Ảnh, từ ngày đó ngươi theo ta đã từng nói qua, ta cần chính là một thủ hạ có thể được lòng ta.” Tông Chính Dập xoay người, thản nhiên nói, giọng nói bình thản, nhưng lại không thiếu phần nghiêm khắc.

“Công tử, xin người cho thuộc hạ thêm một cơ hội nữa.” Nguyệt Ảnh đè nén thanh âm cầu xin.

“Nguyệt Ảnh, ngươi ở bên cạnh ta nhiều năm như vậy, ta cho rằng, ngươi là người hiểu rõ ta nhất.” Tông Chính Dập nhẹ giọng nói.

Không có quở trách, không có giáo huấn, so với bị đánh một trăm đại côn còn khiến cho lòng Nguyệt Ảnh khổ sở hơn. Chủ tử là người thế nào hắn đương nhiên hiểu rõ, lúc đó hắn không chút do dự lựa chọn cứu chủ tử của mình cũng đã sớm nghĩ tới sẽ có lúc thế này, thế nhưng, khi ngay cả một câu trách mắng hắn chủ tử cũng không nói, hắn lại càng sợ hãi, chẳng lẽ mình thực sự không thể ở lại bên cạnh chủ tử nữa ư?

“Công tử thuộc hạ dẫu có chết cũng sẽ không rời khỏi công tử nửa bước.” Nguyệt Ảnh nặng nề dập đầu một cái.

Tông Chính Dập hơi cau mày, vừa muốn nói gì, Kiều Linh Nhi đã mở miệng trước.

“Tướng công, hắn làm như vậy cũng là vì chàng, hắn vì muốn tốt cho chàng, sao chàng có thể trách hắn chứ?” Kiều Linh Nhi khẽ cười nói.

“Linh Nhi?” Tông Chính Dập nghiêng đầu nhìn Kiều Linh Nhi, chân mày càng nhíu chặt hơn.

Kiều Linh Nhi càng cười sâu hơn một phần, “Có một thuộc hạ trung thành và tận tâm như vậy chàng nên cảm thấy vui mừng mới phải, chàng không thể bởi vì hắn không cứu ta theo lời của chàng mà trách cứ hắn. Phải biết, chàng mới là chủ tử chân chính của hắn, nếu bởi vì hắn cứu ta mà để cho chàng có chuyện gì, thì chính là hắn đã không làm tròn bổn phận của thuộc hạ.”

Nguyệt Ảnh không hiểu ngẩng đầu nhìn Kiều Linh Nhi, vì cái gì, nàng lại nói giúp hắn?

Mà Kiều Linh Nhi giống như nhìn thấu tâm tư trong lòng của Nguyệt Ảnh, chuyển sang hắn nói: “Nguyệt Ảnh, ta nói như vậy không phải vì cầu tình cho ngươi, mà là kể lại một sự thật. Ngươi không cứu ta, ta không tức giận, ngươi không muốn gặp ta ta cũng không có vấn đề gì. Hôm nay là tình huống hai chọn một, ngươi lựa chọn chủ tử của ngươi ta có thể hiểu, nếu như có một ngày ngươi có thể cứu ta mà không cứu ta, như vậy ta sẽ tán thành ý của tướng công để cho ngươi rời đi, bởi vì khi đó, ta nghĩ ngươi đã không có tư cách ở lại bên người tướng công!”

Giọng nói của Kiều Linh Nhi không lớn, nhưng lại thành công khiến Nguyệt Ảnh xấu hổ không chịu nổi, hắn thừa nhận, vào lúc đó hắn thực sự có lòng dạ hẹp hòi. Kiều Linh Nhi cũng không chỉ rõ, nhưng nàng tin tưởng Nguyệt Ảnh là một người thông minh, hắn có thể nghe hiểu ý tứ trong lời nói của nàng.

Kiều Linh Nhi nàng tự nhận không phải là một người tự cao tự đại, nàng với thân phận hiện tại này cũng sẽ không gây khó dễ cho người khác, nhưng điều này không đại biểu cho việc nàng mơ hồ, lời nên nói nàng nhất định phải nói rõ ràng.

“Tướng công, về phòng trước đi, thương thế của chàng cần phải xử lý.” Kiều Linh Nhi cũng không chờ Nguyệt Ảnh nói chuyện, kéo Tông Chính Dập đi vào trong phòng.

Tông Chính Dập còn dừng lại một chút, nói với Nguyệt Ảnh: “Nguyệt Ảnh, tự mình đi đến pháp đường, còn nữa, lần sau không được tái phạm!”

Nguyệt Ảnh vừa nghe thì sửng sốt, sau đó lại nặng nề dập đầu một cái, nói: “Đa tạ công tử!”

Sau khi tìm ra kim sang dược cùng vải, Kiều Linh Nhi thận trọng lấy vải lụa cầm máu miệng vết thương tạm thời của Tông Chính Dập xuống, thời gian có hơi lâu, máu dính trên quần áo cũng hơi chặt.

“Chờ chút, ta phải giúp ngươi rửa sạch vết thương đã.” Kiều Linh Nhi nói xong thì đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã lấy một bầu rượu trở về. Ở nơi này không có cồn, buộc lòng phải dùng rượu tinh khiết một chút.

Tông Chính Dập cũng đã dùng kéo cắt bỏ đoạn y phục bị xé nửa, lộ ra miệng vết thương có phần ghê rợn ở cánh tay.

“Để cho ta làm là được rồi.” Kiều Linh Nhi cau mày tiến lên.

“Chỉ cần bôi thuốc lên trên là tốt rồi.” Tông Chính Dập nhìn thoáng qua bầu rượu Kiều Linh Nhi cầm tới, mỉm cười nói.

“Bôi thuốc thì vẫn phải bôi, nhưng dù sao máu ở gần miệng vết thương cũng phải xử lý hết chứ?” Kiều Linh Nhi hỏi, vừa bắt đầu thấm chút rượu, cẩn thận lau máu xung quanh vết thương, vừa nói: “Vết thương không nên đụng tới nước, cho nên ta dùng rượu, nếu không cẩn thận đụng phải có thể sẽ có hơi đau, ngươi nhịn một chút.”

Kiều Linh Nhi cúi đầu hết sức chuyên chú rửa sạch vết thương, bôi thuốc, động tác gần như liền mạch lưu loát.

Vết thương tuy không sâu, nhưng dài gần nửa thước, nhìn vết thương, Kiều Linh Nhi không nói chính xác được cảm giác trong lòng là gì.

“Ngươi… sao hôm nay phải cứu ta?” Kiều Linh Nhi do dự đến do dự đi, rốt cuộc lúc băng bó kỹ vết thương vẫn không nhịn được hỏi ra. Lần trước là đẩy nàng ra chính mình nhận lấy một vết thương, sau đó lại bảo vệ nàng toàn vẹn, loại cảm giác này thực sự…

Tông Chính Dập nghe vậy cũng thoáng sửng sốt một chút, chợt cười nói: “Ta đã nói sẽ không để cho nàng bị thương.”

“Chỉ bởi vì lời hứa hẹn này của ngươi à?” Vừa hỏi xong Kiều Linh Nhi đã hối hận, nàng rốt cuộc đang hỏi cái gì vậy? Không phải là bởi vì lời hứa hẹn này, chẳng lẽ còn mong chờ những thứ khác à?

Khinh thường ngươi, Kiều Linh Nhi! Kiều Linh Nhi thầm mắng bản thân một câu.

Nhìn Kiều Linh Nhi thay đổi biểu cảm nhanh chóng, khóe miệng Tông Chính Dập cong lên một độ cong đẹp mắt, “Nàng là thê tử của ta, lẽ nào ta không nên bảo vệ nàng ư?”

Lời này vừa nói ra, trên khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Linh Nhi lại lần nữa nhuộm lên màu đỏ hồng, lời nói ái muội không rõ ràng này, thật sự không phải một tiểu nữ như nàng có đủ khả năng để tiếp nhận.

“Linh Nhi, sau này ra ngoài, hãy để cho Thanh Diệp đi theo đi!” Sau trầm mặc ngắn ngủi, Tông Chính Dập mở miệng.

Kiều Linh Nhi nghe Tông Chính Dập nói một câu, thần trí trở về. Nàng vốn là nữ tử, đi dạo phố có đại nam nhân đi theo có chút không quen, cho nên để Thanh Diệp lại, không nghĩ tới lại tạo cơ hội cho sự phiền toái.

Lập tức gật đầu, đối phương không chỗ nào không có mặt, nàng thật sự phải cẩn thận hơn.

“Thân phận của những người đó ta sẽ tra rõ, nàng phải cẩn thận một chút.” Tông Chính Dập có chút bận tâm dặn dò.

“Ta biết.” Trên mặt Kiều Linh Nhi cũng không tránh khỏi nghiêm túc, “Người lần này không chỉ nhắm vào ta, mà còn nhắm vào ngươi, thời gian này ngươi ở bên ngoài nhiều, tự bản thân cũng phải cẩn thận.” Lúc nói lời này, nàng hoàn toàn không ý thức được dáng vẻ của mình và Tông Chính Dập giống như phu thê chân chính.

Tông Chính Dập cũng mỉm cười gật đầu, “Nguyên nhân nàng không cho Nguyệt Ảnh rời đi, chẳng lẽ cũng là sợ có người gây bất lợi đối với ta à?”

Nói đến Nguyệt Ảnh, Kiều Linh Nhi mất đi hứng thú. “Hắn trung thành với ngươi, điều này là đủ rồi.”

“Sẽ không có lần sau đâu!” Tông Chính Dập giống như hứa hẹn lại như đang nói xin lỗi, khi Kiều Linh Nhi còn chưa kịp hỏi là có ý gì lại nghe hắn nói: “Ngọ thiện chắc đã chuẩn bị xong, nàng chắc đói bụng rồi, chúng ta đi dùng cơm trước đi!”

Kết quả “không có lần sau” Kiều Linh Nhi vẫn chưa hỏi ra, ở dưới đáy lòng, lại có một cỗ tình cảm ấm áp xa lạ.

“Được rồi, pháp đường là địa phương nào?” Kiều Linh Nhi vứt tâm tư kỳ quặc trong lòng đi, nghĩ đến nơi mà lúc trước hắn nói với Nguyệt Ảnh.

“Nơi sẽ làm Nguyệt Ảnh nhớ kỹ sai lầm mà hắn đã phạm.” Tông Chính Dập lãnh đạm trả lời.

Cho dù hắn không nói, Kiều Linh Nhi cũng có thể đoán được, pháp đường, phòng chấp pháp kỳ thực đều giống nhau, là nơi nhận trừng phạt! Năm ngày kế tiếp nàng không nhìn thấy Nguyệt Ảnh, về sau lại thấy tư thế đi khập khễnh của Nguyệt Ảnh đã chứng minh suy đoán của nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK