“Cha, con đã trở về hai ngày rồi, sao hai ngày trước lại không thấy người nói như vậy nhỉ?” Thanh âm trả lời kia của Tông Chính Diễm mang theo hài hước, dễ nhận thấy không bởi vì Tông Chính Vô Song rống giận mà có chút động dung.
“Hai ngày trước nhị ca ngươi thành thân, lão tử mới không đuổi ngươi đi, hiện tại ngươi lập tức cút ra ngoài cho lão tử.” Tông Chính Vô Song nhìn tiểu nhi tử với tư tưởng chống đối vô pháp vô thiên của mình thì cực kỳ tức giận, hiện tại chỉ thiếu không cầm chổi đuổi người!
Kiều Linh Nhi mới đi vào cửa, một vật không rõ từ đâu nhanh chóng bay tới.
“Đệ muội cẩn thận!” Kiều Linh Nhi chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, chén trà vốn sắp đánh úp về phía mặt nàng lại thay đổi một phương hướng khác.
Trên tay Tông Chính Diệp đón lấy chén trà bị Tông Chính Vô Song ném ra, hơi thở không hề hỗn loạn, có thể thấy được công phu của hắn rất cao.
“Nhị tẩu, tẩu không sao chứ?” Tông Chính Diễm muốn cãi lại Tông Chính Vô Song, nhưng lúc này thấy Kiều Linh Nhi xuất hiện, cũng tạm thời bỏ qua tranh cãi không thú vị kia, nói tới nói lui, lão đầu tử cũng chỉ nói được có hai câu đó mà thôi.
Kiều Linh Nhi rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, nhàn nhạt cười nói: “Ta không sao, công phu đại ca thật tốt!” Nàng cho là tay chân của mình đã rất nhanh rồi, không nghĩ tới thực sự là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!
Thần sắc Tông Chính Diệp vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ nói: “Đệ muội quá khen.”
“Lão gia, ông xem lại ông một chút, nếu không phải có Diệp Nhi ở chỗ này, ông có thể đã ngộ thương Linh Nhi rồi.” Tư Mã Nguyệt từ vào nội đường, sau khi liếc mắt một cái đã biết tiền căn hậu quả, lập tức đem tội lỗi đẩy tới trên người Tông Chính Vô Song đồng thời đi về phía Kiều Linh Nhi. “Tới, Linh Nhi, để cho nương nhìn một chút, có chỗ nào bị thương không?”
Kiều Linh Nhi mỉm cười lắc đầu, “Nương, con không sao, là đại ca đã cứu con.”
“Đúng vậy nương, thân thủ đại ca nương rõ ràng nhất mà.” Tông Chính Diễm mang theo một chút nghịch ngợm nói với Tư Mã Nguyệt, xoa bóp bả vai bà, lại nói: “Dù cho đại ca không ở đây, con cũng sẽ không để cho Nhị tẩu bị thương đâu.”
Bộ dạng Tông Chính Diễm nghịch ngợm như thế nhưng thật ra lại có chỗ đáng khen, có chút giống với Lam Táp.
“Con ấy à, sao không thể học tập Nhị ca con một ít, tại sao nhất định phải chọc cho cha con tức giận?” Tư Mã Nguyệt đối với nhi tử quái đản của mình cũng không biết nên nói cái gì cho phải, hai cha con này gặp mặt giống như kẻ thù thấy nhau, đặc biệt tức giận!
“Nương, người biết rõ con trai người có bao nhiêu hiếu thuận, là cha quá bảo thủ, còn không hiểu phong tình, sao mỗi lần lại đều tại con chứ?” Tông Chính Diễm than phiền nói, cũng không nhìn tới gương mặt xanh đen kia của Tông Chính Vô Song.
“Ngươi… Đồ vô liêm sỉ này…” Tông Chính Vô Song dựng râu trừng mắt, sắc mặt đều tái xanh.
“Được rồi được rồi, lão gia, Linh Nhi mới vào cửa, chớ dọa con bé sợ.” Tư Mã Nguyệt thấy Tông Chính Vô Song muốn nổi đóa, không khỏi tiến lên vội vàng xoa dịu. Cái khác không sợ, chỉ sợ dọa mất đứa con dâu này.
Khóe miệng Kiều Linh Nhi giật giật mấy cái khó nhìn ra, Tông Chính lão gia không chào đón nàng, lại vẫn muốn dùng nàng làm lá chắn, không phải là càng khiến nàng bị khinh thường thêm sao?
“Người Tông Chính gia ta nếu như ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng bị dọa sợ, vậy chẳng phải người trong thiên hạ đều sẽ chế nhạo mỗi người Tông Chính gia ta nhát như chuột ư?” Quả nhiên, Tông Chính Vô Song đúng là sẽ không để cho Kiều Linh Nhi nhìn thấy sắc mặt tốt.
Lập tức đi tới trước mặt Tông Chính Vô Song, nghiêm túc đáp: “Cha nói rất đúng, con dâu ghi nhớ trong lòng.” Lá gan của nàng dù không phải vô cùng lớn, nhưng cũng không nhỏ, thế nào cũng lớn hơn gan chuột mới phải.
“Hừ!” Tông Chính Vô Song hừ lạnh một tiếng, giống như nàng đứng gần thêm một chút cũng đủ để ông có thể ngửi thấy mùi tiền, không kịp tránh đi.
“Lão gia!” Tư Mã Nguyệt đối với cách làm không nể mặt này của Tông Chính Vô Song thực sự là không nói nổi, Linh Nhi khiến người yêu thích như thế, hết lần này tới lần khác lão bảo thủ này lại không hiểu một chút phong tình, quả thực khiến bà hận không thể đập ông ấy hai cái.
Tông Chính Vô Song căn bản là lười nhìn Kiều Linh Nhi cùng Tông Chính Diễm lấy một cái, trực tiếp rời đi.
“Lão gia, sắp dùng bữa, ông muốn đi…” Lời của Tư Mã Nguyệt còn chưa hỏi xong, Tông Chính Vô Song đã biến mất ở lối vào nội đường.
Tông Chính Diễm không dấu vết đem tầm mắt từ trên người của Kiều Linh Nhi dời đến trên người Tư Mã Nguyệt, nói: “Nương, lão ngoan cố kia nương hẳn là người rõ ràng nhất, chỉ có đại ca và nhị ca ông ấy mới nhìn thấy thuận mắt.”
“Tam đệ, đệ cũng đừng quá ham chơi, lúc rảnh rỗi thì ở nhà phụng bồi cha đi.” Tông Chính Diệp với dáng vẻ bề trên trưởng thành, phối với khuôn mặt nghiêm túc kia, ngược lại khá giống với Tông Chính Vô Song.
“Đại ca…” Tông Chính Diễm gương mặt đau khổ, bồi lão gia tử kia á, còn không bằng hắn ôm mỹ nhân ngắm hoa, uống rượu mua vui cho rồi.
“Đến, Linh Nhi, trò chuyện với nương.” Tư Mã Nguyệt không một chút xa lạ lôi kéo Kiều Linh Nhi qua một bên nói chuyện phiếm.
“Nương, đại ca, tam đệ…” Tư Mã Nguyệt mới lôi kéo Kiều Linh Nhi ngồi xuống, phía sau thanh âm của Tông Chính Dập đã vang lên, xuất hiện theo sau đó là khuôn mặt dịu dàng.
Trên gương mặt nghiêm túc lúc này của Tông Chính Diệp cũng nhiều hơn vẻ tươi cười, “Dập, đệ trở về rồi!”
“Nhị ca.” Tông Chính Diễm đối với nhị ca này cũng giống vậy, cũng càng thân cận hơn.
“… tướng công.” Làm một thê tử, nhất là thê tử của gia đình giàu có, chút quy củ này vẫn cần phải có, tuy Kiều Linh Nhi cảm thấy xưng hô như thế thực sự là rất không quen.
Tông Chính Dập khẽ mỉm cười, gọi một tiếng “Linh Nhi”, lại làm cho mặt của Kiều Linh Nhi hơi nóng lên.
Tư Mã Nguyệt thấy đôi vợ chồng son này dường như ở chung cũng không tệ lắm, trong lòng cũng yên tâm.
Tông Chính Diễm cũng nhìn thái độ của nhị ca mình đối với Kiều Linh Nhi, đâu giống dáng vẻ sau khi mới thành thân nên có, phải nói nhị ca hắn thường ngày không gần nữ sắc, tuy bên người có thị nữ, nhưng lại không nhìn nhiều lấy một cái, mà lúc này nhìn Kiều Linh Nhi, lại có điều không giống.
“Nhị ca, lát nữa ba huynh đệ chúng ta tụ họp lại một chút, hiếm khi lần này đại ca có thời gian trở về.” Tông Chính Diễm tạm thời áp chế không nói ra cuộc thảo luận với bọn Phong Khinh lúc trước về việc hoài nghi Kiều Linh Nhi ở trong lòng, việc này không gấp được, bọn họ phải cẩn thận điều tra.
Tông Chính Dập do dự một chút, sau đó nói với Tông Chính Diệp: “Đại ca, Di tộc vừa lấy danh cường đạo cướp sạch một thôn trang, Hoàng thượng đã hạ chỉ để cho Ngô tướng quân đi trước, huynh xem…”
“Huynh phải lập tức chạy về phía nam!” Tông Chính Dập còn chưa dứt lời, Tông Chính Diệp đã xoay người rời đi.
“Đại ca chờ chút!” Tông Chính Dập vội vàng kéo lấy hắn, tiếp tục nói: “Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn.”
Tông Chính Dập nói cần bàn bạc kỹ hơn dĩ nhiên là cần đi xử lý việc khác, Ngô tướng quân là phó tướng cũng chính là thủ hạ của Tông Chính Dập, thế nhưng Võ đế biết rõ Trấn Nam Đại tướng quân ở kinh thành lại không để hắn lĩnh chỉ đi trước, quan hệ thiệt hơn trong đó sợ là sẽ không đơn giản như vậy.
Lúc trước Kiều Linh Nhi đã biết Di tộc ở phía nam, hơn nữa tất cả quân sự vùng phía nam đều do Trấn Nam Đại tướng quân xử lý, mà bây giờ Đại tướng quân ở nơi này, vua hạ chỉ phái một tướng quân khác đi… Nàng không phải nữ tử cái gì cũng không hiểu, chỉ cần thoáng suy nghĩ một chút là có thể hiểu chỗ không rõ ràng trong đó.
Võ đế bây giờ đã đi bước đầu tiên rồi, như vậy kế tiếp chỉ sợ càng không phải đơn giản như vậy!
Ánh mắt của Kiều Linh Nhi không khỏi nghiêm túc, đến tột cùng Võ đế đang muốn làm cái gì bọn họ đều không biết, địch ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, âm mưu quỷ kế khó lòng phòng bị!