Lâm Trì trầm mặc không trả lời.
Bởi vì không phải ngươi thật sự muốn ta thích ngươi... Ngươi chỉ muốn làm gì ta mà thôi......
Trong lúc trầm mặc, không biết từ đâu xuất hiện một cô nương mắt bị mù, nhỏ giọng nói với Mạch Khinh Trần: "Công tử, họ nói dung mạo huynh rất đẹp mắt, ta có thể sờ mặt huynh một cái không?"
Nói xong, tay của nàng đã hướng tới Mạch Khinh Trần.
Lâm Trì bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Kỳ Mặc từng nói với nàng Mạch Khinh Trần ghét người khác chạm vào thậm chí là sẽ giết người, vội vàng ra tay ngăn lại.
Không dùng lực mạnh nhưng vị cô nương bị mù mắt kia lúc này đã té ngã trên đất.
Nàng vừa định đến đỡ thì thấy một vị cô nương khác đỡ cô nương bị mù mắt dậy nói: "Ngươi người này sao có thể làm vậy! Vị công tử này còn chưa mở miệng, sao ngươi có thể động thủ đẩy người chứ!"
Lâm Trì: "Ta không có......"
Nàng vốn không am hiểu giải thích, mới vừa mở miệng đã bị cắt đứt.
"Cho dù ngươi không muốn để người khác chạm vào vị công tử này thì cũng không nên thô lỗ như thế!" Cô nương kia càng nói càng phẫn nộ, "Huống chi, ngươi và vị công tử này có quan hệ gì, có quyền gì mà làm như vậy!?"
Lâm Trì: "Ta không......"
Cô nương kia lại cắt lời nàng lần nữa.
Lâm Trì có chút bất đắc dĩ, may là tính khí của nàng tốt, không tức giận nhiều.
Đáng tiếc đối phương tự cảm thấy có lý, nhất quyết không tha: "Ta thấy ngươi cùng lắm chỉ là một thị nữ, không thấy công tử ngươi vẫn còn ở bên cạnh à mà làm chuyện ngang ngược như vậy! Quả thực là bộc đại lấn chủ! Căn bản không biết......"
"Đừng nói."
Nữ tử đang nói vui vẻ đột nhiên cảm giác bên cạnh dâng lên một trận lạnh lẽo thấu xương, ngẩng đầu liền nhìn thấy một đôi mắt băng lãnh đẹp vô cùng.
Sợ hãi lùi lại một bước, nữ tử dường như vẫn còn rất uất ức: "Công tử, mới vừa rồi là ngài......"
Không thích.
Không thích thấy người khác quát Lâm Trì, không thích thấy người khác chỉ trích Lâm Trì, không thích thấy bộ dạng Lâm Trì bị khi phụ......
Ngay sau đó nữ nhân vốn có dung mạo mờ nhạt trong mắt hắn đã trở thành diện mạo đáng ghét.
Vốn định dứt khoát bẻ gảy cổ của nàng, nhưng Lâm Trì dường như không thích hắn giết người......
Mạch Khinh Trần không nhìn nàng ta nữa, chỉ đơn giản nói: "Cút."
Nữ tử kia dường như còn chưa thể tiếp nhận được: "Nhưng...... Tại sao, nàng......"
"Nàng là......"
Không cần suy nghĩ cũng biết Mạch Khinh Trần muốn nói gì.
Lâm Trì cướp lời hắn nói: "Không phải."
Dứt lời liền đứng dậy bỏ lại Mạch Khinh Trần chạy đi.
Chạy dọc theo mái hiên không được mấy bước tay đã bị Mạch Khinh Trần bắt được, giọng nói của hắn có chút nghi ngờ: "Nàng tức giận? Tại sao?"
Lâm Trì khẽ hất tay Mạch Khinh Trần ra: "Không có gì, chúng ta nên từ biệt thôi."
Không phải tức giận, chỉ là đột nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Mạch Khinh Trần đối tốt và dung túng nàng, đều là bởi vì có thể chạm vào được, nhưng bản tính của Mạch Khinh Trần thật sự không có chút tình cảm nào.
Không muốn quá thân mật, không muốn tiếp xúc quá nhiều, không muốn nảy sinh tình cảm......
Sẽ quên đi tổn thương.
Mạch Khinh Trần: "Không được."
Hắn nắm chặt tay Lâm Trì, dùng sức túm nàng vào trong ngực, cảm thụ nhiệt độ của Lâm Trì và cảm giác mềm mại, không kịp chờ đợi hôn lên môi Lâm Trì.
Động tác của Mạch Khinh Trần rõ ràng thành thạo hơn trước, ngay cả hôn cũng càng thêm nóng rực và kịch liệt.
Nhưng có thể do tâm lý thật sự nảy sinh bài xích, bị Mạch Khinh Trần ôm vào trong ngực, cảm nhận được mùi hương tựa như băng tuyết trên người Mạch Khinh Trần, trong đầu Lâm Trì đột nhiên hiện lên cảnh tượng buổi tối tựa như cơn ác mộng kèm theo đau đớn và hơi thở tình dục kia.
Cảm giác bài xích nồng nặc xông thẳng lên dạ dày, Lâm Trì dùng toàn lực đẩy Mạch Khinh Trần ra rồi khom lưng nôn.
Mạch Khinh Trần: "......"
Hắn buông tay ra, tinh thần lập tức sa sút giống như chịu đả kích.
Lau khóe miệng một cái, Lâm Trì nói: "Đừng...... Chạm vào ta." Xoay người phun tiếp......
Mạch Khinh Trần giật giật môi không lên tiếng.
Sau khi nôn hết, Lâm Trì kéo khóe môi nặn ra một nụ cười rất khó coi, than thở: "Ta đã nói cho ngươi biết rồi, ta vô cùng vô cùng ghét loại chuyện như vậy."
"Ta không quản được ngươi có theo ta hay không, muốn làm gì ta...... Nhưng ta không có cách nào phối hợp với ngươi."
Mạch Khinh Trần vẫn không nói chuyện.
Lâm Trì nghiêng người lướt qua bên cạnh Mạch Khinh Trần.
Mánh khoé bị nắm, giằng co một hồi, Lâm Trì nhỏ giọng nói:
"Mạch Khinh Trần, không nên khiến cho ta chán ghét ngươi......"
Hồi lâu, Mạch Khinh Trần chậm rãi buông tay ra, Lâm Trì lướt qua Mạch Khinh Trần, thân thể nhanh chóng nhảy lên, rất nhanh biến mất không thấy nữa, chỉ lưu lại một bóng lưng cô đơn màu trắng bạc.
******************************************************************************
Lâm Trì không ngờ Mạch Khinh Trần có thể chạy xa như vậy, mất một phen trắc trở mới trở về được khách điếm mà bọn họ ở.
Chưởng quỹ nói hai người kia đã đi tìm nàng, Lâm Trì đành phải ngồi trong khách điếm chờ.
Tận tới đêm khuya mới nhìn thấy sư phụ và Tác Đồng, bọn họ có vẻ hơi mệt mỏi.
Lâm Trì có chút áy náy.
Bước nhanh về phía trước, cầm tay Lâm Trì, Tác Đồng giống như đang hết sức đè nén: "Tiểu thư, ngài...... Không nên chạy loạn, ở một mình rất nguy hiểm, sau này......"
Lâm Trì áy náy cười với hắn: "Xin lỗi, ta......"
Tiếng nói dừng lại vì nàng đã bị Tác Đồng ôm lấy, giọng của Tác Đồng vang lên trên đầu nàng, rất nhẹ: "Ta...... Bọn ta đều rất lo lắng cho ngài......"
Lâm Trì sững sờ rồi nói: "Sau này sẽ không......"
Tác Đồng khiến người khác có cảm giác an tâm, giống như người nhà, bất luận là áy náy hay lo lắng đều lập tức phai đi.
Trong nháy mắt, nàng bỗng hiểu tại sao mình đột nhiên bài xích Mạch Khinh Trần như vậy.
Mạch Khinh Trần quá không an toàn.
Không biết hắn đang nghĩ gì, không biết hắn sẽ làm gì, hắn cũng không phải thật sự quan tâm yêu thích mình, chỉ coi nàng như sủng vật và đồ chơi, tràn đầy nguy cơ và lo lắng.
Nàng thích cuộc sống yên bình êm ả và người có thể làm cho nàng an tâm.
Dù Mạch Khinh Trần có ưu tú đi chăng nữa cũng không có quan hệ với nàng.
"Khụ khụ...... Các ngươi coi sư phụ không có ở đây sao!?"
Sư phụ lộ ra vẻ mặt bi thương: "Quả nhiên người già sẽ dễ dàng bị xem nhẹ......"
Tâm trạng lo lắng hóa thành hư không, Lâm Trì xoay người ôm lấy sư phụ, khóe môi cong lên.
Thật sự không am hiểu việc nói dối, lúc sư phụ và Tác Đồng đề ra nghi vấn Lâm Trì chỉ nói mình ra cửa kiếm ăn lúc nửa đêm thì nguyệt sự tới, quá đau nên trọ ở khách điếm lân cận một đêm.
May là bọn họ không truy cứu quá mức, lại đi tới Vân quận.
Dường như Mạch Khinh Trần vẫn còn đi theo bọn họ, chỉ là xa hơn trước kia một chút.
Dĩ nhiên Lâm Trì sẽ không ngu đến nỗi đuổi theo hỏi nữa, hai phe cứ giằng co một trước một sau đi đến Vân quận.
Vân quận còn đẹp hơn so với tưởng tượng của Lâm Trì.
Nước sông xanh lợt uốn cong chạy dọc cả quận, nước xanh trong vắt và liễu rủ đều bị gió thổi lên, cầu đá lớn nhỏ với phong cách khác biệt chống đỡ trên đường, khắp nơi có thể thấy được thuyền Ô Bồng tự nhiên trôi trên sông, màu lục nông nông sâu sâu, yên tĩnh tựa như một bức tranh thủy mặc thanh nhã.
Dường như vừa trải qua một trận mưa nên đường còn chút bùn lầy, không khí trong lành khó mà tin nổi.
Tâm trạng của Lâm Trì tốt lên, lúc bước vào Thủy Vân Thành nhìn thấy nữ tử tựa vào thành lâu hai tay khoanh trước ngực ánh mắt nhàn nhạt, trong nháy mắt tâm tình vui thích đến cực điểm.
"Sư tỷ!" Lâm Trì chạy tới nhào vào ngực sư tỷ.
Sư tỷ vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn như xưa......
Nàng nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Trì, sau đó vui vẻ xoay vòng hai cái: "Tiểu Trì!"
...... Vẫn dũng mãnh mạnh mẽ như thế.
Tác Đồng cùng đi phía sau không tỏ vẻ gì, sư phụ lại giống như nhìn thấy quỷ, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, rút lui hai bước rồi xoay người muốn chạy.
Giọng nữ chậm rãi nói: "Ta đáng sợ như vậy sao? Hử, sư phụ?"
Bị hai tiếng "Sư phụ" tràn đầy trêu đùa và tà mị kích thích khiến cả người run lên, vẻ mặt sư phụ cứng lại, trong nháy mắt trưng ra một bộ dáng nghiêm chỉnh, quay đầu nói: "Vi sư chỉ là đột nhiên nhớ tới có chuyện quan trọng cần phải làm, không phải......"
Đặt Lâm Trì xuống, trên mặt sư tỷ treo nụ cười khiến người chỉ cần nhìn là sợ.
Nàng chậm rãi đến gần nói: "Ta nói sư phụ làm sao cam lòng khi không được gặp đại đồ nhi của mình chứ, đồ đệ hiện tại được mời đến Tĩnh Vương phủ làm khách, sư phụ đã đến rồi thì đồ nhi sao có thể không chiêu đãi ngài đây?"
Đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "Chiêu đãi".
Sư phụ bất giác lại lui về phía sau một bước, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống: "...... Chuyện đó, không phải con đã phản bội sư môn rồi ư?"
Sư tỷ thản nhiên cười nói: "Sư phụ ngài còn chưa đồng ý thì sao có thể tính chứ?"
Sau nụ cười này, sư phụ chỉ cảm thấy nơi xương sườn của mình ẩn ẩn đau đớn, mấy tháng trước, đại đồ đệ của ông chính là mang theo nụ cười như vậy đánh gãy ba cái xương sườn của ông đấy!!!
Lâm Trì nén cười một hồi, cuối cùng không đành lòng nên lôi kéo ống tay áo của sư tỷ: "Sư tỷ, chúng ta đi thôi."
Sư tỷ lúc này mới hừ lạnh một tiếng quay đầu đi.
Hai người hầu đi theo sau lưng sư tỷ dường như đã thành thói quen, phi thường bình tĩnh dẫn bọn họ đi về phía trước.
Tán gẫu một lúc, cho đến lúc tới Tĩnh Vương phủ, Lâm Trì mới chợt nhớ hỏi: "Sư tỷ, sao tỷ lại ở Tĩnh Vương phủ......"
Vấn đề còn chưa hỏi xong thì thấy một vị công tử áo hồng thân thể như ngọc ở ngoài Tĩnh Vương phủ, hắn mặc rất mộc mạc, trừ một chiếc trâm gỗ dùng để búi tóc ra thì không có trang sức nào khác, chỉ là sống lưng thẳng tắp, quý khí quanh thân giấu cũng giấu không được, đối lập như thế không khỏi khiến người khác cảm thấy có chút khó chịu.
Thấy sư tỷ của Lâm Trì trở lại, lúc này mới từ trên bậc đi xuống, giọng nói vô cùng ôn tồn nói: "Cừu cô nương, nếu muốn đi đón người, sao không gọi tiểu sinh cùng đi, để ngừa có kẻ xấu dám mạo phạm......"
Sư tỷ của Lâm Trì, hay còn gọi là Cừu Uyển ho khan một tiếng.
Vị công tử áo trắng kia lập tức im miệng, nói: "...... Không biết mấy vị này là?"
Cừu Uyển vỗ vỗ Lâm Trì, cười một tiếng: "Tiểu sư muội của ta."
Rồi chỉ chỉ Tác Đồng, thu liễm nụ cười nói: "Sư muội nhặt được." Mặt Tác Đồng đen lại.
Cuối cùng chỉ vào sư phụ, lạnh nhạt nói: "Sư phụ."
Sư phụ: "......"
Phân biệt đối xử có cần phải rõ ràng như vậy không!
Công tử áo trắng nhìn một chút, dịu dàng cười nói: "Đã chuẩn bị tốt khách phòng, tại hạ có thể dẫn theo mấy vị......"
Cừu Uyển cắt ngang: "Không cần ngươi dẫn theo, đường đi ta đã quen thuộc rồi."
Công tử áo trắng hơi chán nản nhưng vẫn gật đầu.
Đợi đi xa rồi, Lâm Trì quay đầu hỏi: "Người khi nãy là..... Quản sự sao?"
Khiến cho nàng có cảm giác thật giống với Kỳ Mặc......
Cừu Uyển bình tĩnh nói: "Không phải."
Lâm Trì: "Hả?"
Cừu Uyển: "Hắn là Tĩnh Vương Thế tử."
Lâm Trì ngẩn ngơ: "À...... Vậy tại sao......" Lại khúm núm như vậy......
Cừu Uyển cười đến sáng rỡ: "Rất rõ ràng, hắn đang theo đuổi tỷ."
Lần này Lâm Trì không giật mình, sư tỷ vốn là thiên tư quốc sắc, trước kia cũng không phải là không có nam nhân ái mộ, chỉ là lần này thân phận đặc biệt cao chút thôi.
Chỉ là như vậy cũng có chỗ tốt.
Năm đó Tĩnh Vương không tham gia cướp đoạt, chắp tay nhường ngôi vị hoàng đế, Thánh thượng cảm động nên phong tước Giám Quốc cho hắn, rồi sau đó lại ban cho Tĩnh Vương Vân Châu sung túc nhất thích hợp để bảo dưỡng, tính ra, Tĩnh Vương này ngoại trừ Thánh thượng thì chính là Vương gia có quyền vị cao nhất rồi, ngay cả Thánh thượng còn cho hắn mấy phần mặt mũi, ít nhất...... Mạch Khinh Trần hẳn là không dám tìm tới cửa gây chuyện đâu.
Sau khi quyết tâm, Lâm Trì an tâm ở lại.
Khí hậu Vân quận khác với phương Bắc, thức ăn cũng rất khác với phương Bắc, thiên về ngọt đạm nhưng lại có một phong vị khác, hơn nữa sau khi đầu bếp Tĩnh Vương phủ được dặn dò đã kiếm đủ mọi cách dụng tâm nấu ăn. Lâm Trì ăn đến mức phi thường thỏa mãn, tiếp theo nàng không khỏi sinh ra mấy phần hảo cảm đối với Tĩnh Vương phủ, đồng thời...... Càng thêm đồng tình với Tĩnh Vương Thế tử.
Trước khi biết sư tỷ của nàng, Tĩnh Vương Thế tử là vị quý công tử ham mê áo trắng nhẹ nhàng, bất luận là ngọc quan trên tóc hay hoàn bội trên người hoặc đai lưng vân cẩm bên hông đều có giá trị liên thành, không thể nói là mê đảo toàn bộ nữ tử Vân Châu, nhưng phân nửa nữ tử Thủy Vân Thành khuynh tâm luôn có.
Nhưng từ sau khi sư tỷ nàng nói thích nam tử mộc mạc, Tĩnh Vương Thế tử lập tức bỏ một thân trang phục và đạo cụ, dùng cơm canh đạm bạc, không tới mấy ngày sư tỷ nàng lại không chút để ý nói mình thích người mặc áo hồng, hôm sau quần áo trong tủ Tĩnh Vương Thế tử chỉ còn dư lại áo hồng mà hắn từng rất khịt mũi coi thường, sư tỷ nàng nói thích hoa đào, mấy trăm cây hoa ở hậu viện Tĩnh Vương phủ nhanh chóng đổi thành hoa đào......
Tĩnh Vương Thế tử cũng nhanh chóng từ người trong lòng của vô số khuê trung nữ tử biến thành "Thế tử gần đây bị điên rồi sao", "Mấy ngày nay thế tử thật sự làm người ta quá thất vọng rồi.", "Ta vẫn rất nhớ nhung Thế tử khi xưa"......
Khổ bức nhất chính là, mặc dù Tĩnh Vương Thế tử làm được đến trình độ này, sư tỷ của Lâm Trì vẫn là một bộ dạng xa cách.
Lâm Trì cầm nửa dưa bở hỏi: "Sư tỷ, tỷ vì cái gì phải làm như vậy......"
Cừu Uyển dừng tay đang Lâm Trì gọt dưa bở cho Lâm Trì lại, cười với nàng nói: "Muội đây không hiểu ư, nam tử đều hèn như vậy...... Nếu muội dễ dàng để hắn chiếm được, hắn căn bản sẽ không quý trọng muội rồi rất nhanh sẽ ném muội ra sau ót, tìm kiếm mỹ nhân khác, nhưng nếu muội thật lâu không chịu chấp nhận hắn, tâm lý cầu không được quấy phá hắn sẽ càng khiến hắn muốn có được muội hơn, thậm chí là trả giá gấp bội......"
Nụ cười dần dần thu lại, vẻ mặt Cừu Uyển có chút lạnh lẽo.
Lâm Trì gặm hết dưa bở, liếm liếm ngón tay, có chút mê hoặc: "Nhưng xem ra Thế tử thật sự đối với tỷ rất tốt, không giống như là......"
Cừu Uyển: "Dĩ nhiên không giống, lúc nam tử đang theo đuổi một nữ tử, có thể tốt đến nỗi muội không cách nào tưởng tượng được, nhưng bọn họ chỉ là muốn có được muội thôi, thân thể cũng được, tâm cũng được, cho nên...... Không cần quá tin tưởng bất kỳ nam tử nào!"
Tròng mắt của Lâm Trì như có điều suy nghĩ.
"Này này......"
Ngoài cửa sổ vang lên một giọng nói bất mãn: "Con nhất định phải cực đoan như vậy sao? Trên đời này vẫn còn có nam nhân tốt......"
Cừu Uyển cầm dao gọt dưa bở, dịu dàng cười một tiếng: "Sư phụ, ngài có ý kiến gì với lời nói của đồ nhi à?"
Khắp người sư phụ run lên, hít sâu một cái, xoay người.
Lúc đi còn không ngừng lẩm bẩm: "Sư môn bất hạnh, sư môn bất hạnh......"