Vén màn xe lên thấy ven đường trồng một hàng hoa đào, sáng rực, đẹp không thể tả, thỉnh thoảng có vài cánh hoa rơi rụng, như có tiếng du khách xa xa truyền đến, Lâm Trì bất giác cười, cảnh đẹp gần trong gang tấc, chỉ cần đưa tay đã chạm được những cánh hoa rực rỡ ấy.
"Nàng thích?" Mạch Khinh Trần hỏi.
Lâm Trì thành thật gật đầu, cảm thán: "Rất đẹp."
Mạch Khinh Trần nghĩ một chút nói: "Thích thì khi về trồng."
Lâm Trì lắc đầu: "Rất phiền phức."
Mạch Khinh Trần nhanh chóng nói: "Không phiền."
Dù sao cũng đâu phải hắn trồng...
Lâm Trì: "Thôi đi, sau này muốn ngắm thì quay lại đây là được, vả lại..."
Nàng đón lấy một cánh hoa, giọng tiếc nuối: "Hoa này cũng đâu ăn được..."
Mạch Khinh Trần: "..."
Hắn im lặng xoay đi, lấy ra một hộp điểm tâm: "Bánh hoa đào."
[attachment=0]7eadf0f21c0e11e7947d0242ac110002_692w_554h.jpg[/attachment]
Mùi bánh hoa đào thơm ngon, cắn một miếng, vị giòn tan, tiếp theo mùi thơm hoa đào ngào ngạt lan tràn khắp miệng.
Ngon quá!
Mạch Khinh Trần khẽ nhếch môi: "Thích không?"
Lâm Trì dốc sức gật đầu.
Mạch Khinh Trần kéo Lâm Trì qua để nàng dựa sát vào lòng mình.
Lâm Trì hơi cựa người, nhưng vòng ôm của Mạch Khinh Trần quá ấm áp, cộng thêm lực chú ý của nàng đã dồn hết vào hộp điểm tâm, chẳng mấy chốc đã nằm gọn trong lòng Mạch Khinh Trần, hài lòng vừa ăn vừa liếm ngón tay.
Một tay Mạch Khinh Trần ôm nàng, tay còn lại kéo nhẹ màn xe, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nhìn xuống Lâm Trì, cảm xúc khác lạ lấp đầy lồng ngực.
Vô cùng vô cùng ấm áp.
Lâm Trì là kiểu người trừ khi chuyện xảy ra trước mặt, nếu không nàng sẽ không nghĩ tới, cứ thế theo Mạch Khinh Trần một mạch trở lại Dương Minh, chẳng suy xét điều gì.
Mãi đến khi sắp đến Dương Minh, Lâm Trì mới thấy hình như có gì đó không đúng.
Nàng ôm đầu: "Chuyện đó... Hình như ta đang bị truy nã."
Mạch Khinh Trần nắm tay nàng: "Không sao."
Nàng lại ôm đầu: "Ta đánh ngất thiên kim của Thứ sử Hòa Châu, sau đó thế vào làm nàng ấy."
Mạch Khinh Trần túm nàng lại, ôm vào lòng: "Không sao"
Lâm Trì: "... Ta còn chưa giải thích với sư tỷ, Trì Vương Thế tử, Sách Đồng, còn cả Lăng Yến và Phụ hoàng của chàng..."
Mạch Khinh Trần xoa đầu nàng: "Không sao cả, về rồi ta sẽ làm món ngon cho nàng."
Lâm Trì: "..."
Tại sao hắn không lo lắng gì hết vậy...
Có điều nghe Mạch Khinh Trần nói thế, không hiểu sao nàng lại thấy yên tâm, ừm, vậy nàng cũng không cần lo lắng nhiều nữa, cứ ngủ một giấc là được.
Có Mạch Khinh Trần, dù vào thành hay tiến cung cũng không bị ai kiểm tra, hết ăn lại ngủ, Lâm Trì đã theo Mạch Khinh Trần về tới Đông cung.
Lâm Trì vừa ăn no, bụng căng đến khổ, nàng còn chưa tỉnh ngủ đã có người đến quấy rầy.
"Ngươi..."
Lâm Trì dụi dụi mắt: "An Nhạn, có chuyện gì à?"
Lăng Yến: "Mấy ngày nay ngươi..."
Lâm Trì ợ một cái thỏa mãn.
Lăng Yến bỗng phát cáu: "Ta đang nói chuyện với ngươi đấy!"
Lâm Trì sờ bụng: "Ta biết... ta đang đợi muội nói tiếp đây."
Lăng Yến rõ ràng hiểu sai ý, liền nhìn xuống bụng nàng: "Bụng ngươi... Là do Định Lam..."
Lâm Trì khốn khổ gật đầu.
Mạch Khinh Trần làm đồ ăn quá ngon, nàng nhịn không được ăn quá nhiều... Bây giờ bụng hơi khó chịu...
Lăng Yến lùi hai bước, che miệng lại: "Sao có thể, sao Định Lam có thể..."
Mạch Khinh Trần nấu ăn nghe cũng có vẻ hơi khó tin...
Lâm Trì đành phải gật đầu nói: "Nhưng đúng là thật..."
Lăng Yến lảo đảo suýt ngã, đung đưa trong gió, như có thể ngã bất cứ lúc nào.
Ấy, chưa ăn no à...
Lâm Trì nghĩ một chút, nén đau lấy thứ sau lưng ra, vừa quay lại đã thấy Lăng Yến rơi lệ đi mất...
"Này, đợi đã..."
Lăng Yến đã đi xa.
Lâm Trì: "... "
Nàng đã định bụng chia điểm tâm cho Lăng Yến, dù sao cũng là muội muội của mình, có điều... Thôi, tự mình ăn vậy.
Nàng định nằm xuống ngủ, đang mơ mơ màng màng thì đã có người đến.
"Thiếu phu nhân!"
Giọng nữ hết sức dịu dàng.
Tiếp theo thấy bóng người vừa lóe, Lăng Họa đã đi tới bên giường hỏi gấp: "Thiếu phu nhân, cái ả Lăng Yến đó có tới tìm cô không!"
Lâm Trì nói:"Có..."
Lăng Họa bèn ngắt lời: "Tôi biết ngay! Công tử đang định đuổi nàng ta đi, ả đáng ghét này nhất định đến xin cô nương tình đúng không? Haiz, với tính của cô, chắc chắn đã đồng ý rồi đúng không? Sao cô lại đồng ý chứ! Khó khăn lắm mới đuổi được cái ả đáng ghét này đi!" Nàng đi tới đi lui, váy kéo tới kéo lui trên đất.
Lâm Trì: "Chuyện đó..."
Lăng Họa đập tay phải vào tay trái: "Vậy đi! Cô tuyệt đối đừng đi tìm công tử! Tôi sẽ đi cáo trạng với công tử trước! Lần này nhất định khiến ả không thể trở mình! Tóm lại, có tôi thì không có ả! Hừ hừ!"
Lâm Trì: "... Muội ấy không..."
Lăng Họa: "Được rồi! Tôi đi đây! Thiếu phu nhân cô nghỉ ngơi nhé...!"
Lâm Trì: "..."
Nàng ấy vốn không muốn nghe mình nói mà...
******************************************************************************
Đợi Lăng Họa đi xa, Lâm Trì thở dài, quay về.
Nhưng lần này nằm mãi cũng không ngủ được, trằn trọc mãi, rốt cục hơi mệt, còn chưa kịp nhân lúc mệt để ngủ, cửa lại lần nữa bật mở.
Lâm Trì: "..."
Lần này đến phiên ai đây...
"Ra đây!" Tiếng quỷ quái xỏ xuyên tai.
Lâm Trì bất đắc dĩ cùng cực, ôm trán ngồi dậy.
Thấy thiếu niên thanh tú y phục sáng rực đứng đối diện mắt sáng rực, nói: "Sao lại là ngươi!"
Lâm Trì: "Ơ... Không phải ngươi..."
"Ta còn tưởng ca ca mang về hồ ly tinh! Thì ra là ngươi!" Nhị thiếu gia, không, nhị hoàng tử Cơ Định Lam điện hạ dùng giọng toan mỉa mai: "Không phải hai năm trước ngươi đã đi rồi sao, bây giờ về làm gì!?"
... Sao khẩu khí cứ như chính thất chất vấn tiểu thiếp thế, hình như có gì đó sai sai...
Lâm Trì: "Ta..."
Không đợi nàng nói hết, Cơ Định Loan đã bước đến gần nàng, hai tay chống nạnh, hùng hổ nói: "Hừ hừ, ngươi đừng tưởng có ca ta chống lưng thì muốn làm gì làm như ả đáng ghét đó, ngươi và ả ta rõ là cá mè một lứa..."
Lâm Trì: "Ả đáng ghét?" Nghe quen thế, "... Ngươi đang nói, Lăng Yến?"
Nghe thấy tên này, Cơ Định Lam bèn bày vẻ mặt đau khổ như có thâm cừu đại hận: "Phải! Chính ả! Thật khiến ta tức chết! Nếu không phải ca ta không cho, ta đã bóp chết ả từ lâu, bóp chết bóp chết..." Hắn nắm cột giường bên cạnh, dốc sức bóp chặt, "Hu hu hu hu, đau tay quá..."
Lâm Trì: "Muội ấy quá đáng lắm ư?"
Cơ Định Loan xoa tay căm phẫn tố cáo: "Dĩ nhiên! Ngày nào cũng làm nũng với ca ta, làm ta buồn nôn! Không chịu nhìn lại ả, người đã xấu, hở chút là tô son trát phấn, xấu xí muốn chết, tức nhất là ả không cho ta đến gần ca ta! Nói xấu ta! Nói gì mà ta sẽ cướp ngôi hoàng đế của huynh ấy! Giỡn chơi hả, sao được chứ! Quả thật rất khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp... Hu hu, đau tay quá..."
Lâm Trì nhìn bàn tay hắn bị nện đỏ, có lòng tốt nói: "Điện hạ, tay ngươi... Ta có thuốc trị thương, ngươi có cần không?"
"Cần! Không đúng..." Cơ Định Lam nhìn Lâm Trì đầy nghi ngờ, "Tốt với ta thế làm gì? Ngươi muốn lấy lòng ta? Nói ngươi biết, không thể nào! Dù ngươi có tốt hơn ả kia một chút, nhưng cũng chỉ chút xíu, chút xíu thôi, hừ hừ, ngươi vốn không xứng với ca ta, ca ta là của ta! Nghe rõ chưa!"
Lâm Trì: "Ấy, nhị điện hạ, tóc giả của ngươi bị lệch kìa..."
Cơ Định Loan hét lên, ôm đầu, định kéo lại, ai ngờ tất cả tóc giả đều rớt xuống, để lộ một lớp tóc ngắn cũn cỡn.
Lâm Trì: "Thật ra..."
Cơ Định Loan tái mét liếc Lâm Trì một cái, hung dữ: "Không được nói! Ta xấu xí cũng không cho ngươi đánh giá! Ngươi không nhìn thấy gì hết, nghe rõ chưa!" Sau đó hắn ôm đầu, kẹp mông rồi chạy biến.
Lâm Trì: "..." Nàng định nói mái tóc ngắn của hắn thật ra rất... Đáng yêu...
Phù, cuối cùng cũng đi hết rồi.
Lâm Trì vùi mình vào chăn, muốn ngủ bù.
Chưa đến một khắc, cửa bị đẩy ra vang lên tiếng két...
Lâm Trì: "..."
Ta biết ngay mà...
Ta mặc kệ, không thèm quan tâm, ta muốn ngủ!
Lâm Trì hạ càng quyết tâm vùi sâu vào chăn, đồng thời bịt tai lại, tự quấn mình thành quả cầu.
Người nọ vào rồi cũng không làm ồn, chân bước không nhanh không chậm từ từ đến gần...
Lâm Trì càng ra sức bịt tai, nhắm chặt mắt.
Cảm giác đệm giường bên cạnh lún xuống, có lẽ đối phương đã ngồi vào.
Lâm Trì mặc niệm: Xem như không có, xem như không có...
Sau đó ngủ.
Người nọ không làm ồn, chỉ ngồi im một chỗ, Lâm Trì không nhúc nhích, người nọ cũng không nhúc nhích, rất kiên nhẫn.
Qua khoảng nửa khắc, vẫn không có động tĩnh.
Lâm Trì nghi hoặc: Chẳng lẽ đi rồi?
Nàng nhẹ nhàng hé một mắt khỏi chăn, đôi mắt hẹp dài của đối phương lóe sáng: "Thức rồi?"
Giọng nói vẫn chứa đựng dịu dàng, thanh lịch tao nhã.
Giả ngủ không thành, Lâm Trì lại hé thêm một mắt.
Mạch Khinh Trần ôm lấy cả nàng và chăn, từng sợi tóc bạc mềm mại rũ xuống, phớt qua má Lâm Trì, mềm lạnh như tơ rất dễ chịu.
Không biết sờ lên có dễ chịu như vậy không...
Lâm Trì đưa tay, tóm nhẹ một lọn tóc, quấn quanh ngón tay.
Lọn tóc bạc như nước, không ngừng ánh lên dưới ánh mặt trời, nàng không khỏi cảm thán: "Đẹp quá..."
Mạch Khinh Trần để mặc nàng tùy ý ngắm nghía tóc mình, cong mắt in lên trán Lâm Trì một nụ hôn, rồi hỏi: "Muốn ra ngoài không?"
Lâm Trì ngạc nhiên: "Ồ?"
Mạch Khinh Trần chớp mắt: "Không muốn ra ngoài?"
Lâm Trì liền lắc đầu, lại nghi ngờ hỏi: "Đi đâu?"
Mạch Khinh Trần: "Nàng muốn đi đâu?"
Mạch Khinh Trần lắc đầu: "Cũng không có nơi nào muốn đi lắm, ừm, ở đâu có món ngon..."
Mạch Khinh Trần cúi đầu cân nhắc một lúc, ôm lấy Lâm Trì đang quấn thành quả cầu nói: "Vậy theo ta ra ngoài đi."
Dù sao cũng không ngủ được, Lâm Trì buông chăn, chậm chạp mặc áo ngoài.
Mặc xong nàng mới nhớ hỏi: "Tại sao chàng... Đột nhiên muốn dẫn ta ra ngoài?"
Mạch Khinh Trần: "À..."
Nửa canh giờ trước, trong thư phòng.
"Làm sao..." Mạch Khinh Trần nghĩ ngợi, "Ở cùng người mình thích thì nên làm những gì?"
Lăng Thư nghe vậy, cười tà ác: "Đương nhiên là làm việc thích làm rồi!"
Mạch Khinh Trần ngay thẳng hỏi: "Chuyện mình thích là chuyện gì?"
Lăng Thư càng cười tà ác hơn: "Đương nhiên là... #¥#%@Q$%$..."
Mạch Khinh Trần: "Không được, sẽ bị nàng ghét."
Lăng Thư nhụt chí: "... Nếu không thì công tử muốn làm gì?"
Mạch Khinh Trần liếc xéo hắn, tỏ vẻ "Nếu biết ta còn hỏi ngươi làm gì"!
Lăng Thư thở dài: "Vậy thì đi hò hẹn."
Mạch Khinh Trần: "... Hò hẹn là sao?"
Lăng Thư: "Công tử không phải chứ... Đọc nhiều sách như vậy lẽ nào không biết!"
Mạch Khinh Trần không biến sắc: "Sách ngươi đưa ta chỉ dạy làm chuyện thích làm..."
Lăng Thư: "..."
Mẹ ơi! Không phải chứ! Ngay cả một quyển bình thường ta cũng chưa đưa công tử à?